Chương 13
Đông Mật
06/11/2014
Mặc dù buổi chiều nói chuyện không vui, nhưng buổi tối không khí trên bàn ăn vẫn rất vui vẻ.
Lê Thượng Thầ nói chuyện với cha, dụ con trai ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện với Từ Lỵ Hoan, còn gắp đồ ăn cho cô, biểu hiện bộ dạng một gia đình tương thân tương ái.
Không hổ là người sản xuất, khả năng diễn thật tốt! Từ Lỵ Hoan châm chọc nghĩ, anh vì di sản, đúng là dốc toàn lực.
Anh cũng gắp đồ ăn cho con trai, bé trai khẽ cau mày.
Anh biết con trai không thích, yên lặng lấy món ăn trở về bát của mình.
Cô thơ ơ lạnh nhạt. Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, con trai rất phòng bị anh, buổi chiểu lúc chơi bóng vẫn rất thân thiết, bây giờ laaij lạnh lùng. Hừ, đáng đời,cô tuyệt đối không giúp anh, để cho con trai tặng anh mấy cây đinh.
Cô yên lặng ăn canh, trước mặt mọi người bọn thể hiện một nhà vợ chồng hòa thuận, nhưng sóng ngầm lại lén lút mãnh liệt, cô nhìn phía đối diện Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, đây là đôi nam nữ mà chồng trước của cô nghi ngờ làêu giả sao?
Em trai anh ngoại hình hào phóng, ăn nói ngay thẳng, rất rõ bất mãn với cha, cả đêm thái độ lạnh nhạt, mà Trình tiểu thư ngọt ngào động lòng người, mặc dù sắc mặt cô có chút tái nhợt, vẫn lên tinh thần ăn cơm cùng mọi người. Hai người không có hành động gì là thân mật, nhưng không có cái gì là không đúng, rốt cuộc hai người là thật hay là giả, cô cũng không nhìn ra.
Khi Trình Dư Nhạc thừa nhận,mặt cô tái nhợt là vì say xe, Âu Quan Lữ cũng bắt đầu đọc ý nghĩ của cô, Trình Dư Nhạc cũng không phải cô bé ngoan ngoãn, hai người bắt đầu đấu võ mồm.
Từ Lỵ Hoan cười nghe, cô nhớ tới trước hôn nhân, Lê Thượng Thần không thích công việc của cô, lo lắng cô quá mệt mỏi, cũng thường càu nhàu cô, cô không phục giải thích, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, đó là cảm giác được yêu. Sau khi cưới, anh cũng không nhắc đi nhắc lại cô nữa, cô cũng rất ít hỏi tới công việc của anh, là khi nào bọn họ dừng quan tâm lẫn nhau?
Cô nhìn Âu Quan Lữ, đắm chìm trong hồi ức, không chú ý Lê Thượng Thần đã thu hết tầm mắt của cô vào mắt.
Anh uống một ngụm trà, nói với em trai: “Hôm nay anh vừa nhìn thấy hai người, đã cảm thấy hai người giống như rất thân mật, tình cảm rất tốt. Nghe nói ban đầu là do Nhạc Nhạc chủ động.”
“Tôi cái gì?” Trình Dư Nhạc nhíu mày.
Lê Thượng Thần nói tiếp: “Em theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa nhìn thấy cậu ấy đã yêu, yêu cậu ấy đến chết, khổ sở theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới ở cùng với nhau.”
Trình Dư Nhạc trừng mắt về phía bạn trai. “Tôi khổ sở theo đuổi anh? Sao tôi lại nhớ anh quỳ xuống cầu xin tôi làm bạn gái anh?”
“Anh quỳ xuống cầu xin em? Kiếp sau cũng không có_” Âu Quan Lữ đột ngột áp chế giọng nói cứng rắn. “Ý anh là, tư thế của anh tương đối thấp, nhưng cũng không có chuyện anh quỳ xuống khoa trương như vậy, được không?”
“Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Quan Lữ quỳ xuống hay là em theo đuổi?” Lê Thượng Thần mỉm cười nói: “Có phải hai người quên sắp xếp trước đó, thống nhất cách nói hay không?”
Ánh mắt Âu Quan Lữ không tốt. “Anh nói sắp xếp trước đó, giống như đang ám chỉ tôi và Nhạc Nhac không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, đang lừa dối mọi người, phải không?”
“Xin lỗi, anh không có ý đó.” Anh nhún vai nhưng giọng nói không có nửa điểm áy náy.
Đôi tình nhân bắt đầu tranh cãi, so đo xem ai là người yêu trước.
Từ Lỵ Hoan khều nhẹ Lê Thượng Thần, nhỏ giọng hỏi: “Tai sao anh lại muốn hỏi cái này?”
“Anh tò mò, quan tâm tới em trai.” Nhận được ánh mắt hoài nghi của cô, anh mỉm cười. “Anh chỉ muốn biết họ có phải người yêu hay không, không phải em cũng muốn biết sao?”
“Không muốn, bọn họ có thể là giả, chúng ta cũng vậy, cần gì vạch trần họ?”
“Anh vì em.”
“Tôi?” Cô giật mình.
“Em có hứng thú với Quan Lữ, nếu như người bạn gái này của cậu ấy là giả, em không cần phải do dự.” Anh ngừng một chút. “Cả đêm em vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy.” Hại anh có một cỗ kích động muốn đã em trai ra khỏi bàn.
“Vậy thật là cảm ơn anh, nghĩ chu đáo như vậy, anh thật là một người chồng trước chu đáo.” Giọng nói của cô trào phúng. Anh phát hiện cô nhìn em trai mình, nhưng lại không nhìn ra người cô nghĩ tới thực sự nghĩ tới là ai. Anh a, mười phần khôn khéo, cái gì cũng không thoát khỏi mắt anh, nhưng cũng có lúc dại dột khiến cô muốn bóp chết anh.
“Anh chỉ hi vọng em vui vẻ.” Anh liên tục mâu thuẫn, yêu cô không dám nắm lấy, muốn rời đi lại không có cách nào chết tâm, nhưng ít nhất những lời này là lời nói thật lòng của anh.
“Anh có thể làm em vui vẻ.”
Lê Thượng Thần kinh ngạc. Cô có ý gì. “Đúng vậy… Đã từng.”
Chẳng qua là đã từng, đều là quá khứ.
“Hiện tại có thể như cũ.” Cô cắn đôi môi mất khống chế, hai má nóng lên. Cô không phải rất ngu xuẩn sao, lộ ra chính mình không muốn rời khỏi anh? Biểu chiểu dạy dỗ còn chưa đủ sao?
Anh kinh ngạc nhìn cô, nhưng không kịp nói gì đã bị tiếng kêu sợ hãi của người khác cắt đứt… Trình Dư Nhạc nôn.
Trình Dư Nhạc bời vì say xe, rất không thoải mái, cố nhịn một đêm, vẫn phải nôn ra, bữa tối chấm dứt như vậy. Âu Quan Lữ đỡ bạn gái về phòng nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều quan tâm đi theo phía sau.
Lộn xộn qua đi,Trình Dư Nhạc được đưa lên giường nghỉ ngơi,Từ Lỵ Hoan xuống nhà,phát hiện con trai chần chừ bên cạnh cửa, Lê Thượng Thần đứng ngoài cửa lớn nghe điện thoại.
Vừa thấy được cô, con trai lập tức lao vào ngực cô. “Mẹ, con muốn đi chơi!”
Lê Thượng Thần nói: “Anh muốn em ở bên bọn họ, trời tối, nó không thể ra ngoài một mình.”
“Nó chỉ muốn đi nơi phụ cận chơi một chuyến, anh có thể đi cùng.”
“Nó không muốn đi cùng anh.”
Anh vừa mới gọi cho Tiểu Tưởng. Điện thoại di động của Tiểu Tưởng tắt, điện thoại nhà cũng không có ai nhận, em họ phụ trách công việc, chưa từng để anh không liên lạc được lâu như vậy, có điểm không đúng.
Từ Lỵ Hoan nhìn anh, giọng nói anh bình tĩnh, không oán hận cũng không còn hối tiếc, nhưng anh trầm mặc đứng trong bóng tối ở hành lang, giống như bị cả thế giới quay lưng.
Cô chán ghét mình không có tiền đồ, tâm bị sự cô đơn trên mặt anh níu lấy.
Cô dắt tay con trai, dùng giọng điệu tùy ý hỏi: “Anh muốn cùng đi không?”
Bên cạnh ngôi nhà gỗ có một con đường mòn, tối nay ánh trăng rất nhạt, phiến đá trên đường mòn quanh co trong bóng đêm, mùi thơm cỏ cây lơ lửng, khiến tâm hồn mọi người sảng khoái.
Nghe tiếng bước chân đi theo phía sau, Từ Lỵ Hoan mỉm cười, không có quay đầu lại.
Trên đường, bé trai thì thầm: “Mẹ, con muốn uống milo.”
“Được, trở về uống. Oa, con ngửi một chút, hoa này rất thơm, không khí ở đây rất tốt đó.”
“Mẹ, nhìn kìa, cây kia rất cao! Con có thể trèo cây không?”
“Không thể, con chỉ biết leo lên, sẽ không xuống được, lát nữa lại cần mẹ tới cứu con.”
Lê Thượng Thần mỉm cười. Con trai linh hoạt, không nhìn ra trèo cây lại là điểm yếu của nó.
“Mẹ, nhìn xem, nhiều sao thật đó!”
“Đúng vậy, Từ Tiểu Mị, con biết tại sao sao lại sáng không?”
“Con biết!” Bé trai dùng sức gật đầu, nở nụ cười đầy ngây thơ. “Bởi vì sao có cắm điện!”
Anh cầm lòng không được, con trai anh thật là đáng yêu!
Tiểu tử phát hiện ghế dài tạo hình động vật, vui vẻ chạy lại ngắm nhìn.
Từ Lỵ Hoan dừng bước, người đàn ông vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng chạy đi của con trai.
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt có ý nhờ. “Chỉ có ba ngày, chúng ta không đối đầu, được không?”
“Tôi không muốn đấu với anh, trừ khi anh chọc tới tôi.” Cho dù còn có chút giận anh, anh nhỏ giọng cầu xin thế này, cô liền mềm lòng. Cô luôn mềm lòng như vậy đối với anh.
Cô nói đùa: “Anh giống như rất thích Tiểu Mị, anh có muốn làm bảo mẫu, chơi với nó một ngày không?”
“Anh? Không, cảm ơn.” Anh cười khổ. “Anh không có biện pháp giành lấy nó.”
“Tôi cũng không phải chăm sóc nó ngay từ đầu. Mọi việc đều phải luyện tập, anh coi như là ba của nó, sẽ phải học, để nó tiếp nhận anh, nó chưa từng nhìn thấy anh, đương nhiên có thể bài xích, hai người nên cho nhau một cơ hội.”
“Em nguyện ý cho anh đến gần nó?” Anh kinh ngạc.
“Không phải anh muốn vậy sao?” Đôi mắt anh yêu thích và khát vọng, rõ ràng như ánh sao ban đêm vậy.
Anh không dám nghĩ. Anh nhìn về phía những ngôi nhà thắp đèn ở chân núi. “Thời điểm em phải bay, con trai phải làm thế nào?”
“Sát vách nhà tôi có một bảo mẫu, tuổi có thể coi như mẹ tôi, trong thời điểm tôi mang thai giúp đỡ tôi rất nhiều, sau khi tôi sinh Tiểu Mị, bà cũng giúp tôi chăm Tiểu Mị. Chúng tôi sống tốt lắm, lúc tôi đi làm thì bà giúp tôi chăm sóc đứa trẻ, Tiểu Mị cũng rất thân với bà, cũng đồng ý cho bà chăm sóc.”
“Lúc phát hiện mình mang thai, em có hận không?” Anh cắn môi. “Em oán hận anh không?”
Lê Thượng Thầ nói chuyện với cha, dụ con trai ăn cơm, thỉnh thoảng nói chuyện với Từ Lỵ Hoan, còn gắp đồ ăn cho cô, biểu hiện bộ dạng một gia đình tương thân tương ái.
Không hổ là người sản xuất, khả năng diễn thật tốt! Từ Lỵ Hoan châm chọc nghĩ, anh vì di sản, đúng là dốc toàn lực.
Anh cũng gắp đồ ăn cho con trai, bé trai khẽ cau mày.
Anh biết con trai không thích, yên lặng lấy món ăn trở về bát của mình.
Cô thơ ơ lạnh nhạt. Xuất phát từ một nguyên nhân nào đó, con trai rất phòng bị anh, buổi chiểu lúc chơi bóng vẫn rất thân thiết, bây giờ laaij lạnh lùng. Hừ, đáng đời,cô tuyệt đối không giúp anh, để cho con trai tặng anh mấy cây đinh.
Cô yên lặng ăn canh, trước mặt mọi người bọn thể hiện một nhà vợ chồng hòa thuận, nhưng sóng ngầm lại lén lút mãnh liệt, cô nhìn phía đối diện Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, đây là đôi nam nữ mà chồng trước của cô nghi ngờ làêu giả sao?
Em trai anh ngoại hình hào phóng, ăn nói ngay thẳng, rất rõ bất mãn với cha, cả đêm thái độ lạnh nhạt, mà Trình tiểu thư ngọt ngào động lòng người, mặc dù sắc mặt cô có chút tái nhợt, vẫn lên tinh thần ăn cơm cùng mọi người. Hai người không có hành động gì là thân mật, nhưng không có cái gì là không đúng, rốt cuộc hai người là thật hay là giả, cô cũng không nhìn ra.
Khi Trình Dư Nhạc thừa nhận,mặt cô tái nhợt là vì say xe, Âu Quan Lữ cũng bắt đầu đọc ý nghĩ của cô, Trình Dư Nhạc cũng không phải cô bé ngoan ngoãn, hai người bắt đầu đấu võ mồm.
Từ Lỵ Hoan cười nghe, cô nhớ tới trước hôn nhân, Lê Thượng Thần không thích công việc của cô, lo lắng cô quá mệt mỏi, cũng thường càu nhàu cô, cô không phục giải thích, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, đó là cảm giác được yêu. Sau khi cưới, anh cũng không nhắc đi nhắc lại cô nữa, cô cũng rất ít hỏi tới công việc của anh, là khi nào bọn họ dừng quan tâm lẫn nhau?
Cô nhìn Âu Quan Lữ, đắm chìm trong hồi ức, không chú ý Lê Thượng Thần đã thu hết tầm mắt của cô vào mắt.
Anh uống một ngụm trà, nói với em trai: “Hôm nay anh vừa nhìn thấy hai người, đã cảm thấy hai người giống như rất thân mật, tình cảm rất tốt. Nghe nói ban đầu là do Nhạc Nhạc chủ động.”
“Tôi cái gì?” Trình Dư Nhạc nhíu mày.
Lê Thượng Thần nói tiếp: “Em theo đuổi cậu ấy, không phải sao? Cậu ấy nói em vừa nhìn thấy cậu ấy đã yêu, yêu cậu ấy đến chết, khổ sở theo đuổi, cậu ấy bị em làm cho cảm động, hai người mới ở cùng với nhau.”
Trình Dư Nhạc trừng mắt về phía bạn trai. “Tôi khổ sở theo đuổi anh? Sao tôi lại nhớ anh quỳ xuống cầu xin tôi làm bạn gái anh?”
“Anh quỳ xuống cầu xin em? Kiếp sau cũng không có_” Âu Quan Lữ đột ngột áp chế giọng nói cứng rắn. “Ý anh là, tư thế của anh tương đối thấp, nhưng cũng không có chuyện anh quỳ xuống khoa trương như vậy, được không?”
“Phiên bản của hai người sao lại không giống nhau? Rốt cuộc là Quan Lữ quỳ xuống hay là em theo đuổi?” Lê Thượng Thần mỉm cười nói: “Có phải hai người quên sắp xếp trước đó, thống nhất cách nói hay không?”
Ánh mắt Âu Quan Lữ không tốt. “Anh nói sắp xếp trước đó, giống như đang ám chỉ tôi và Nhạc Nhac không phải là người yêu, mà là đang diễn kịch, đang lừa dối mọi người, phải không?”
“Xin lỗi, anh không có ý đó.” Anh nhún vai nhưng giọng nói không có nửa điểm áy náy.
Đôi tình nhân bắt đầu tranh cãi, so đo xem ai là người yêu trước.
Từ Lỵ Hoan khều nhẹ Lê Thượng Thần, nhỏ giọng hỏi: “Tai sao anh lại muốn hỏi cái này?”
“Anh tò mò, quan tâm tới em trai.” Nhận được ánh mắt hoài nghi của cô, anh mỉm cười. “Anh chỉ muốn biết họ có phải người yêu hay không, không phải em cũng muốn biết sao?”
“Không muốn, bọn họ có thể là giả, chúng ta cũng vậy, cần gì vạch trần họ?”
“Anh vì em.”
“Tôi?” Cô giật mình.
“Em có hứng thú với Quan Lữ, nếu như người bạn gái này của cậu ấy là giả, em không cần phải do dự.” Anh ngừng một chút. “Cả đêm em vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy.” Hại anh có một cỗ kích động muốn đã em trai ra khỏi bàn.
“Vậy thật là cảm ơn anh, nghĩ chu đáo như vậy, anh thật là một người chồng trước chu đáo.” Giọng nói của cô trào phúng. Anh phát hiện cô nhìn em trai mình, nhưng lại không nhìn ra người cô nghĩ tới thực sự nghĩ tới là ai. Anh a, mười phần khôn khéo, cái gì cũng không thoát khỏi mắt anh, nhưng cũng có lúc dại dột khiến cô muốn bóp chết anh.
“Anh chỉ hi vọng em vui vẻ.” Anh liên tục mâu thuẫn, yêu cô không dám nắm lấy, muốn rời đi lại không có cách nào chết tâm, nhưng ít nhất những lời này là lời nói thật lòng của anh.
“Anh có thể làm em vui vẻ.”
Lê Thượng Thần kinh ngạc. Cô có ý gì. “Đúng vậy… Đã từng.”
Chẳng qua là đã từng, đều là quá khứ.
“Hiện tại có thể như cũ.” Cô cắn đôi môi mất khống chế, hai má nóng lên. Cô không phải rất ngu xuẩn sao, lộ ra chính mình không muốn rời khỏi anh? Biểu chiểu dạy dỗ còn chưa đủ sao?
Anh kinh ngạc nhìn cô, nhưng không kịp nói gì đã bị tiếng kêu sợ hãi của người khác cắt đứt… Trình Dư Nhạc nôn.
Trình Dư Nhạc bời vì say xe, rất không thoải mái, cố nhịn một đêm, vẫn phải nôn ra, bữa tối chấm dứt như vậy. Âu Quan Lữ đỡ bạn gái về phòng nghỉ ngơi, tất cả mọi người đều quan tâm đi theo phía sau.
Lộn xộn qua đi,Trình Dư Nhạc được đưa lên giường nghỉ ngơi,Từ Lỵ Hoan xuống nhà,phát hiện con trai chần chừ bên cạnh cửa, Lê Thượng Thần đứng ngoài cửa lớn nghe điện thoại.
Vừa thấy được cô, con trai lập tức lao vào ngực cô. “Mẹ, con muốn đi chơi!”
Lê Thượng Thần nói: “Anh muốn em ở bên bọn họ, trời tối, nó không thể ra ngoài một mình.”
“Nó chỉ muốn đi nơi phụ cận chơi một chuyến, anh có thể đi cùng.”
“Nó không muốn đi cùng anh.”
Anh vừa mới gọi cho Tiểu Tưởng. Điện thoại di động của Tiểu Tưởng tắt, điện thoại nhà cũng không có ai nhận, em họ phụ trách công việc, chưa từng để anh không liên lạc được lâu như vậy, có điểm không đúng.
Từ Lỵ Hoan nhìn anh, giọng nói anh bình tĩnh, không oán hận cũng không còn hối tiếc, nhưng anh trầm mặc đứng trong bóng tối ở hành lang, giống như bị cả thế giới quay lưng.
Cô chán ghét mình không có tiền đồ, tâm bị sự cô đơn trên mặt anh níu lấy.
Cô dắt tay con trai, dùng giọng điệu tùy ý hỏi: “Anh muốn cùng đi không?”
Bên cạnh ngôi nhà gỗ có một con đường mòn, tối nay ánh trăng rất nhạt, phiến đá trên đường mòn quanh co trong bóng đêm, mùi thơm cỏ cây lơ lửng, khiến tâm hồn mọi người sảng khoái.
Nghe tiếng bước chân đi theo phía sau, Từ Lỵ Hoan mỉm cười, không có quay đầu lại.
Trên đường, bé trai thì thầm: “Mẹ, con muốn uống milo.”
“Được, trở về uống. Oa, con ngửi một chút, hoa này rất thơm, không khí ở đây rất tốt đó.”
“Mẹ, nhìn kìa, cây kia rất cao! Con có thể trèo cây không?”
“Không thể, con chỉ biết leo lên, sẽ không xuống được, lát nữa lại cần mẹ tới cứu con.”
Lê Thượng Thần mỉm cười. Con trai linh hoạt, không nhìn ra trèo cây lại là điểm yếu của nó.
“Mẹ, nhìn xem, nhiều sao thật đó!”
“Đúng vậy, Từ Tiểu Mị, con biết tại sao sao lại sáng không?”
“Con biết!” Bé trai dùng sức gật đầu, nở nụ cười đầy ngây thơ. “Bởi vì sao có cắm điện!”
Anh cầm lòng không được, con trai anh thật là đáng yêu!
Tiểu tử phát hiện ghế dài tạo hình động vật, vui vẻ chạy lại ngắm nhìn.
Từ Lỵ Hoan dừng bước, người đàn ông vẫn lưu luyến nhìn bóng lưng chạy đi của con trai.
Anh nhìn về phía cô, ánh mắt có ý nhờ. “Chỉ có ba ngày, chúng ta không đối đầu, được không?”
“Tôi không muốn đấu với anh, trừ khi anh chọc tới tôi.” Cho dù còn có chút giận anh, anh nhỏ giọng cầu xin thế này, cô liền mềm lòng. Cô luôn mềm lòng như vậy đối với anh.
Cô nói đùa: “Anh giống như rất thích Tiểu Mị, anh có muốn làm bảo mẫu, chơi với nó một ngày không?”
“Anh? Không, cảm ơn.” Anh cười khổ. “Anh không có biện pháp giành lấy nó.”
“Tôi cũng không phải chăm sóc nó ngay từ đầu. Mọi việc đều phải luyện tập, anh coi như là ba của nó, sẽ phải học, để nó tiếp nhận anh, nó chưa từng nhìn thấy anh, đương nhiên có thể bài xích, hai người nên cho nhau một cơ hội.”
“Em nguyện ý cho anh đến gần nó?” Anh kinh ngạc.
“Không phải anh muốn vậy sao?” Đôi mắt anh yêu thích và khát vọng, rõ ràng như ánh sao ban đêm vậy.
Anh không dám nghĩ. Anh nhìn về phía những ngôi nhà thắp đèn ở chân núi. “Thời điểm em phải bay, con trai phải làm thế nào?”
“Sát vách nhà tôi có một bảo mẫu, tuổi có thể coi như mẹ tôi, trong thời điểm tôi mang thai giúp đỡ tôi rất nhiều, sau khi tôi sinh Tiểu Mị, bà cũng giúp tôi chăm Tiểu Mị. Chúng tôi sống tốt lắm, lúc tôi đi làm thì bà giúp tôi chăm sóc đứa trẻ, Tiểu Mị cũng rất thân với bà, cũng đồng ý cho bà chăm sóc.”
“Lúc phát hiện mình mang thai, em có hận không?” Anh cắn môi. “Em oán hận anh không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.