Chương 26
Đông Mật
06/11/2014
“Xin lỗi, tôi cự tuyệt.” Sắc mặt Lê Thượng Thần xanh mét. Đây là loại tình
huống hoang đường gì vậy? Có người đồng ý cho con mình làm vợ bé sao?
Anh mím môi, không muốn nói nhảm nữa, dùng sắc mặt bày tỏ quyết định của mình sẽ không thay đổi.
“Cậu nghĩ rõ ràng rồi! Cậu gật đầu, cậu có hai bà vợ, cậu lắc đầu, về sau người phụ nữ nào muốn gả cho cậu, chỉ có thể trở thành bài vị mới có thể gả! Lâm Bắc cũng đã bắt vợ trước của cậu, con nên suy nghĩ kĩ đi!”
Cô cũng bị bắt? Lê Thượng Thần kinh ngạc, thấy cha Tịch ra lệnh một tiếng, hai người phụ nữ mang Từ Lỵ Hoan vào. “A Ly? Em có bị thương hay không?”
Sắc mặt Từ Lỵ Hoan tái nhợt, vừa rồi cô bị bắt ở phòng cách vách, nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của Lê Thượng Thần và cha Tịch, anh không chịu khuất phục, khiến cho cô rất cảm động, nhưng nhóm người này không dễ chọc, nên chịu đựng thiệt thòi trước mắt thì tốt hơn.
“Em không sao, anh nên đồng ý bọn họ đi!” Cô nháy mắt với anh, muốn anh đồng ý qua loa với đối phương, đầu tiên thoát thân vẫn quan trọng hơn.
Cha Tịch đột nhiên nói: “Từ tiểu thư? Là cô sao?”
Cô nhìn về phía Tịch Na, sắc mặt người phía sau rất hiền từ, cô vẫn mờ mịt. “Xin lỗi, anh là ai?”
“Cô không nhận ra tôi sao? Là tôi! Năm năm trươc ở phi trường, lúc đó máy bay tới trễ...”
“A, anh là Tịch đại ca!” Từ Lỵ Hoan nhận ra đối phương, mừng rỡ kêu lên. “Tóc anh cắt rồi, nhất thời tôi không nhận ra được, đã lâu không gặp!” Hai người bắt tay, nói chuyện sôi nổi.
Tịch Na sững sờ, cha biết từ Lỵ Hoan từ khi nào vậy?
Lê Thượng Thần nghi hoặc, vì sao cô có thể quen bạn bè trong xã hội đen như vậy?
“Đúng vậy, ha ha, cắt ngắn tương đối mát! Sau đó tôi thường đi máy bay, làm thế nào cũng không gặp được cô?”
“Bởi vì tôi mang thai, chuyển xuống làm hậu cần ở mặt đất. Con trai anh khỏe không?”
“Rất tốt rất tốt, bây giờ tôi lúc nào cũng nắm chặt tay nó, nhưng nó dần lớn lên, không thích bị tôi dắt, chê tôi phiền, ai!”
“Trẻ con chính là như vậy, lớn lên liền không thích đi cùng ba mẹ...” Liếc thấy Lê Thượng Thần còn bị hai người trong xã hội đen một trái một phải kèm chặt, Từ Lỵ Hoan nói: “Tịch đại ca, anh có thể thả anh ấy không?”
“Tất nhiên!” Cha Tịch nháy mắt, hai người thủ hạ lập tức thả ra, cha Tich đi tới, kích động cầm tay Lê Thượng Thần lắc mạnh. “Thật vô cùng xin lỗi! Tôi không biết cậu là chồng trước của A Lỵ, vừa rồi đắc tội nhiều, coi như vì mặt mũi của A Ly, chúng ta không so đo, bặn bè của A Lỵ là bạn bè của tôi, chồng trước của A Lỵ là chồng trước của tôi, a... không đúng, tóm lại, mọi người kết giao làm bạn bè!”
Lê Thượng Thần càng ngày càng mờ mịt, vừa rồi còn là một nhân vật hung thần ác sát, sao lại biến thành một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa sáng lạng như vậy? Anh nhìn về phía Từ Lỵ Hoan, người này quả nhiên có qua lại với cô, rốt cuộc quan hệ của hai người là gì?
Từ lỵ Hoan lại nói: “Tôi vừa rồi nghe được, tôi muốn gả cho anh ấy phải trở thành bài vị...”
“A ha ha ha! Hiểu lầm thôi!” Cha Tịch lúng túng cười lớn.
“Anh còn nói, muốn con gái của anh làm vợ hai của anh ấy?”
“Ai, ánh mắt của con gái tôi không tốt, coi trọng đàn ông, không ai tốt, tôi liền phải tự mình ra mặt, dọa cậu ta một cái, để cho cậu ta không dám làm loạn với con gái tôi, không ngờ cậu ta lại là chồng trước của cô, ánh mắt cô rất tốt, nhìn trúng đàn ông không chỗ nào để chê, nếu như cô nguyện ý, con gái tôi sẽ đưa cho...”
“Tôi không muốn!” Từ Lỵ Hoan trên mặt cười dài, giọng nói lạnh băng.
“Tốt tốt tốt, vậy xem như chưa có chuyện gì! A ha ha ha ha...!”
Từ Lỵ Hoan đi đến bên cạnh Lê Thượng Thần, ôm cánh tay anh. “Tịch đại ca, con gái anh theo đuổi anh ấy cũng đã lâu rồi, lúc đó anh ấy còn độc thân, tất cả mọi người có thể kết giao tự do, tôi không nói gì, nhưng bây giờ tôi và anh ấy sắp kết hôn, anh cũng biết cá tính tôi mềm yếu, nếu có người muốn giành chồng với tôi, tôi nhất định giành chỉ là...” Cô điềm đạm đáng yêu, còn cố ép ra mấy giọt nước mắt, tựa sát vào người Lê Thượng Thần, giống như thảm kịch chồng mình bắt cá hai tay đã xảy ra.
“Cô đừng phiền muộn! Tôi đảm bào Na Na sẽ không đi tìm chồng cô, con bé dám đi tôi cắt đứt chân con bé!”
“Ba!” Tich Na đầu óc từ đầu tới cuối vẫn luôn mơ hồ mở miệng kháng nghị.
Từ Lỵ Hoan tươi cười rạng rỡ. “”Vậy thì tốt! Lúc chúng tôi kết hôn, nhất định phát giấy mời cho mọi người. Con trai chúng tôi ở nhà một mình, tôi không yên lòng, muốn nhanh chóng trở về, hôm nào sẽ nói chuyện với anh.”
“Tốt tốt, cô nhanh trở về, tôi nói tài xế tiễn hai người!”
“Không cần, chúng tôi gọi taxi là được rồi, chung tôi đi, tạm biệt!” Cô kéo Lê Thượng Thần, phất tay với mọi người, thoải mái ra khỏi ngôi nhà.
Vừa ra khỏi biệt thự, cô thở dài một hơi. “Hô... nguy hiểm thật!”
Lê Thượng Thần hỏi: “Sao em lại biết ông ta?’
“Ha, nói ra rất dài dòng. Anh nhớ năm năm trước, vào ngày chúng ta kỉ niệm kết hôn cùng là ngày ly hôn đêm đó, máy bay của em không phải bị muộn sao?”
“Em nói là tìm một đứa trẻ lạc đường, làm cho chuyến bay đến trễ.” Thế nhưng anh lại hoài nghi cô hẹn hò với người đàn ông nào khác.
“Đứa trẻ đó chính là con trai ông ta.”
“Thật hay giả?” Có chuyện khéo như vậy sao? Anh khiếp sợ.
“Thật, lúc đó ông ta gấp đến khóc, bọn em giúp ông ta thông báo, bọn em tìm con trai ông ấy khắp nơi, lúc em tìm được con trai ông ta, suýt chút nữa ông ta quỳ xuống cảm ơn em, chỉ là khi đó em không biết ông ta là xã hội đen. Sau đó, thỉnh thoảng đi máy bay gặp được ông ta, ông lại lại lần nữa cảm ơn em, còn tặng em rất nhiều quà, thậm chí còn tặng cả châu báu, chỉ là quá đắt, em không dám nhận, đều trả lại, còn về mặt khác thật ra cũng không tệ.”
Châu báu? Anh nhíu mày. “Giúp ông ta tìm con trai, cũng không cần phải phí tâm như vậy?”
“Bởi vì ông ta có bày người con gái, đến tuổi này mới có một đứa con trai, con trai là tâm can bảo bối của ông ta. Lại nói, nếu như Tiểu Mị lạc đường, em cũng vậy cả đời cảm kích người tìm được nó.” Cô chọc chọc cánh tay anh. “Hiện tại anh biết công việc của em có bao nhiêu lợi hại rồi chứ? Nghề phụ vụ chính là quan hệ rộng như vậy, hôm nay đều là dựa vào em... chúng ta mới có thể bình an rời khỏi.”
“Dù sao anh cũng sẽ không tiếp nhận con gái của ông ta.”
“Đúng vậy, nếu hôm nay gặp phải người khác, anh lại cứng đầu như vậy, em sẽ không thể làm gì khác hơn là biến thành bài vị để gả cho anh, về sau ngày kỉ niệm kết hôn anh cũng phải đi tảo mộ, anh nói công lao của em không lớn?” Cô rất tự hào, mong đợi anh sẽ ca ngợi mình, vậy mà cô càng nói vui vẻ, sắc mặt anh càng lạnh.
“Tiểu Mị đang ở nhà, chúng ta nhanh chóng trở về.”
Lúc này trên đường lại cố tình không có taxi.
“Ai, sao anh lại không động viên em một chút?” Cô làm nũng.
“Em rất lợi hại, rất thông minh, quan hệ rộng, mạng của anh là do em cứu, hài lòng chưa?” Anh nhìn đồng hồ.
“Không có taxi chúng ta đón xe buýt cũng được, bên kia có một trạm, chúng ta qua bên kia đợi.”
“Thượng Thần, anh đang tức giận sao?” Cuối cùng cô cũng phát hiện giọng nói của anh không đúng lắm.
Lê Thượng Thần cứng đờ. “Không có, chúng ta bình an vô sự, anh có cái gì để tức giận?”
“Đúng vậy, bình an là quan trọng nhất, bọn họ nhiều người, không nên phản kháng mới sáng suốt, anh không làm gì sai. Chỉ là em may mắn, vừa lúc biết Tịch đại ca.” Có phải vì để cô cứu hay không, anh có cảm giác uất ức, cho nên mất hứng? Cô còn tranh công với anh, ngốc quá.
“Ông ta muốn theo đuổi em, đúng không?” Anh không nhịn được nữa thốt ra.
Từ Lỵ Hoan kinh ngạc, sao anh lại nhìn ra được? “Ách, ông ta có ý như vậy, nhưng em cự tuyệt...” Cô bừng tỉnh, hiểu ra. “Anh đang ghen?”
“Cậu nghĩ rõ ràng rồi! Cậu gật đầu, cậu có hai bà vợ, cậu lắc đầu, về sau người phụ nữ nào muốn gả cho cậu, chỉ có thể trở thành bài vị mới có thể gả! Lâm Bắc cũng đã bắt vợ trước của cậu, con nên suy nghĩ kĩ đi!”
Cô cũng bị bắt? Lê Thượng Thần kinh ngạc, thấy cha Tịch ra lệnh một tiếng, hai người phụ nữ mang Từ Lỵ Hoan vào. “A Ly? Em có bị thương hay không?”
Sắc mặt Từ Lỵ Hoan tái nhợt, vừa rồi cô bị bắt ở phòng cách vách, nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của Lê Thượng Thần và cha Tịch, anh không chịu khuất phục, khiến cho cô rất cảm động, nhưng nhóm người này không dễ chọc, nên chịu đựng thiệt thòi trước mắt thì tốt hơn.
“Em không sao, anh nên đồng ý bọn họ đi!” Cô nháy mắt với anh, muốn anh đồng ý qua loa với đối phương, đầu tiên thoát thân vẫn quan trọng hơn.
Cha Tịch đột nhiên nói: “Từ tiểu thư? Là cô sao?”
Cô nhìn về phía Tịch Na, sắc mặt người phía sau rất hiền từ, cô vẫn mờ mịt. “Xin lỗi, anh là ai?”
“Cô không nhận ra tôi sao? Là tôi! Năm năm trươc ở phi trường, lúc đó máy bay tới trễ...”
“A, anh là Tịch đại ca!” Từ Lỵ Hoan nhận ra đối phương, mừng rỡ kêu lên. “Tóc anh cắt rồi, nhất thời tôi không nhận ra được, đã lâu không gặp!” Hai người bắt tay, nói chuyện sôi nổi.
Tịch Na sững sờ, cha biết từ Lỵ Hoan từ khi nào vậy?
Lê Thượng Thần nghi hoặc, vì sao cô có thể quen bạn bè trong xã hội đen như vậy?
“Đúng vậy, ha ha, cắt ngắn tương đối mát! Sau đó tôi thường đi máy bay, làm thế nào cũng không gặp được cô?”
“Bởi vì tôi mang thai, chuyển xuống làm hậu cần ở mặt đất. Con trai anh khỏe không?”
“Rất tốt rất tốt, bây giờ tôi lúc nào cũng nắm chặt tay nó, nhưng nó dần lớn lên, không thích bị tôi dắt, chê tôi phiền, ai!”
“Trẻ con chính là như vậy, lớn lên liền không thích đi cùng ba mẹ...” Liếc thấy Lê Thượng Thần còn bị hai người trong xã hội đen một trái một phải kèm chặt, Từ Lỵ Hoan nói: “Tịch đại ca, anh có thể thả anh ấy không?”
“Tất nhiên!” Cha Tịch nháy mắt, hai người thủ hạ lập tức thả ra, cha Tich đi tới, kích động cầm tay Lê Thượng Thần lắc mạnh. “Thật vô cùng xin lỗi! Tôi không biết cậu là chồng trước của A Lỵ, vừa rồi đắc tội nhiều, coi như vì mặt mũi của A Ly, chúng ta không so đo, bặn bè của A Lỵ là bạn bè của tôi, chồng trước của A Lỵ là chồng trước của tôi, a... không đúng, tóm lại, mọi người kết giao làm bạn bè!”
Lê Thượng Thần càng ngày càng mờ mịt, vừa rồi còn là một nhân vật hung thần ác sát, sao lại biến thành một người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa sáng lạng như vậy? Anh nhìn về phía Từ Lỵ Hoan, người này quả nhiên có qua lại với cô, rốt cuộc quan hệ của hai người là gì?
Từ lỵ Hoan lại nói: “Tôi vừa rồi nghe được, tôi muốn gả cho anh ấy phải trở thành bài vị...”
“A ha ha ha! Hiểu lầm thôi!” Cha Tịch lúng túng cười lớn.
“Anh còn nói, muốn con gái của anh làm vợ hai của anh ấy?”
“Ai, ánh mắt của con gái tôi không tốt, coi trọng đàn ông, không ai tốt, tôi liền phải tự mình ra mặt, dọa cậu ta một cái, để cho cậu ta không dám làm loạn với con gái tôi, không ngờ cậu ta lại là chồng trước của cô, ánh mắt cô rất tốt, nhìn trúng đàn ông không chỗ nào để chê, nếu như cô nguyện ý, con gái tôi sẽ đưa cho...”
“Tôi không muốn!” Từ Lỵ Hoan trên mặt cười dài, giọng nói lạnh băng.
“Tốt tốt tốt, vậy xem như chưa có chuyện gì! A ha ha ha ha...!”
Từ Lỵ Hoan đi đến bên cạnh Lê Thượng Thần, ôm cánh tay anh. “Tịch đại ca, con gái anh theo đuổi anh ấy cũng đã lâu rồi, lúc đó anh ấy còn độc thân, tất cả mọi người có thể kết giao tự do, tôi không nói gì, nhưng bây giờ tôi và anh ấy sắp kết hôn, anh cũng biết cá tính tôi mềm yếu, nếu có người muốn giành chồng với tôi, tôi nhất định giành chỉ là...” Cô điềm đạm đáng yêu, còn cố ép ra mấy giọt nước mắt, tựa sát vào người Lê Thượng Thần, giống như thảm kịch chồng mình bắt cá hai tay đã xảy ra.
“Cô đừng phiền muộn! Tôi đảm bào Na Na sẽ không đi tìm chồng cô, con bé dám đi tôi cắt đứt chân con bé!”
“Ba!” Tich Na đầu óc từ đầu tới cuối vẫn luôn mơ hồ mở miệng kháng nghị.
Từ Lỵ Hoan tươi cười rạng rỡ. “”Vậy thì tốt! Lúc chúng tôi kết hôn, nhất định phát giấy mời cho mọi người. Con trai chúng tôi ở nhà một mình, tôi không yên lòng, muốn nhanh chóng trở về, hôm nào sẽ nói chuyện với anh.”
“Tốt tốt, cô nhanh trở về, tôi nói tài xế tiễn hai người!”
“Không cần, chúng tôi gọi taxi là được rồi, chung tôi đi, tạm biệt!” Cô kéo Lê Thượng Thần, phất tay với mọi người, thoải mái ra khỏi ngôi nhà.
Vừa ra khỏi biệt thự, cô thở dài một hơi. “Hô... nguy hiểm thật!”
Lê Thượng Thần hỏi: “Sao em lại biết ông ta?’
“Ha, nói ra rất dài dòng. Anh nhớ năm năm trước, vào ngày chúng ta kỉ niệm kết hôn cùng là ngày ly hôn đêm đó, máy bay của em không phải bị muộn sao?”
“Em nói là tìm một đứa trẻ lạc đường, làm cho chuyến bay đến trễ.” Thế nhưng anh lại hoài nghi cô hẹn hò với người đàn ông nào khác.
“Đứa trẻ đó chính là con trai ông ta.”
“Thật hay giả?” Có chuyện khéo như vậy sao? Anh khiếp sợ.
“Thật, lúc đó ông ta gấp đến khóc, bọn em giúp ông ta thông báo, bọn em tìm con trai ông ấy khắp nơi, lúc em tìm được con trai ông ta, suýt chút nữa ông ta quỳ xuống cảm ơn em, chỉ là khi đó em không biết ông ta là xã hội đen. Sau đó, thỉnh thoảng đi máy bay gặp được ông ta, ông lại lại lần nữa cảm ơn em, còn tặng em rất nhiều quà, thậm chí còn tặng cả châu báu, chỉ là quá đắt, em không dám nhận, đều trả lại, còn về mặt khác thật ra cũng không tệ.”
Châu báu? Anh nhíu mày. “Giúp ông ta tìm con trai, cũng không cần phải phí tâm như vậy?”
“Bởi vì ông ta có bày người con gái, đến tuổi này mới có một đứa con trai, con trai là tâm can bảo bối của ông ta. Lại nói, nếu như Tiểu Mị lạc đường, em cũng vậy cả đời cảm kích người tìm được nó.” Cô chọc chọc cánh tay anh. “Hiện tại anh biết công việc của em có bao nhiêu lợi hại rồi chứ? Nghề phụ vụ chính là quan hệ rộng như vậy, hôm nay đều là dựa vào em... chúng ta mới có thể bình an rời khỏi.”
“Dù sao anh cũng sẽ không tiếp nhận con gái của ông ta.”
“Đúng vậy, nếu hôm nay gặp phải người khác, anh lại cứng đầu như vậy, em sẽ không thể làm gì khác hơn là biến thành bài vị để gả cho anh, về sau ngày kỉ niệm kết hôn anh cũng phải đi tảo mộ, anh nói công lao của em không lớn?” Cô rất tự hào, mong đợi anh sẽ ca ngợi mình, vậy mà cô càng nói vui vẻ, sắc mặt anh càng lạnh.
“Tiểu Mị đang ở nhà, chúng ta nhanh chóng trở về.”
Lúc này trên đường lại cố tình không có taxi.
“Ai, sao anh lại không động viên em một chút?” Cô làm nũng.
“Em rất lợi hại, rất thông minh, quan hệ rộng, mạng của anh là do em cứu, hài lòng chưa?” Anh nhìn đồng hồ.
“Không có taxi chúng ta đón xe buýt cũng được, bên kia có một trạm, chúng ta qua bên kia đợi.”
“Thượng Thần, anh đang tức giận sao?” Cuối cùng cô cũng phát hiện giọng nói của anh không đúng lắm.
Lê Thượng Thần cứng đờ. “Không có, chúng ta bình an vô sự, anh có cái gì để tức giận?”
“Đúng vậy, bình an là quan trọng nhất, bọn họ nhiều người, không nên phản kháng mới sáng suốt, anh không làm gì sai. Chỉ là em may mắn, vừa lúc biết Tịch đại ca.” Có phải vì để cô cứu hay không, anh có cảm giác uất ức, cho nên mất hứng? Cô còn tranh công với anh, ngốc quá.
“Ông ta muốn theo đuổi em, đúng không?” Anh không nhịn được nữa thốt ra.
Từ Lỵ Hoan kinh ngạc, sao anh lại nhìn ra được? “Ách, ông ta có ý như vậy, nhưng em cự tuyệt...” Cô bừng tỉnh, hiểu ra. “Anh đang ghen?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.