Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 170: Nghịch Lân xuất động

anpromalong6

26/06/2020

Cánh cửa vốn được đóng kín được mở ra, đi vào chính là thân ảnh của Thiên An, hắn liền thấy được đang hô hấp kịch liệt Hồng Du một tay đặt lên cổ nàng.

Mặc dù có Thiên An nhúng tay đem Hỏa Vũ song Hồ đoạt đi còn lấy luôn cả bảo vật, nhưng cũng không thay đổi cốt truyện phát sinh.

Hồng Như là tỳ nữ trong Hỏa Vũ sơn trang thay vào vị trí Hồ Oánh dẫn đến Lưu Ý và Lý Khai đẩy lên mâu thuẫn đỉnh điểm, thay cho Minh Châu sinh ra Lộng Ngọc.

Về phần Đoạn Phát Tam Lang bị Lưu Ý qua cầu rút ván mà giết đoạt đi bảo vật. Chính là Thương Long Thất Túc bí bảo mà Thiên An để lại bên trong sơn trang. Để cho phù hợp không bị người phát hiện, hắn cũng phí tâm không ít vào đây.

Đôi nhãn đồng của Thiên An sáng lên không ngừng, theo đó một luồng ánh sáng màu xanh nhanh chóng dung nhập vào người Hồng Du, đem vết thương đả cắt trên yết hầu nàng nhanh chóng liền lại.

Gương mặt trắng bệch cũng nhanh chóng hồng hào trở lại, thành công nhặt được mạng nhỏ của nàng từ địa ngục trở về. Với đôi nhãn đồng thần thánh Rintensei của mình cho phép Thiên An làm được những điều không tưởng.

Sở hửu đôi mắt thần thánh dù cho quyền năng và uy lực dưới tay hắn thi triển không bằng rất nhiều nhân vật bá đạo, song chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngủ tạng đầy đủ.

Hắn lại sở hữu hết những quyền năng này, chỉ cần theo hắn cường đại theo năm tháng uy lực thi triển cũng sẻ mạnh mẻ lên.

Hiện giờ hắn dùng một trong những quyền năng của đôi mắt thần thánh này cứu sống lại Hồng Du cũng không phải là khó khăn gì, song cũng tiêu tốn trong người hắn không ít chakra.

Một tràng bước chân dồn dập vang lên bên tai, rất nhanh thân ảnh Tử Nữ đả xuất hiện ở phía trước gian phòng Lộng Ngọc, nàng là nghe được Hồng Du hét lớn, cấp tốc chạy qua tới, mày chau lại khi trong không khí nàng ngửi được huyết tinh mùi vị, lẫn thấy được trên gian phòng vết máu.

“ Không sao rồi đừng sợ!” Thiên An đi đến bên cạnh Hồng Du,

“Đa tạ công tử cứu mạng ” Hồng Du ánh mắt cảm kích không thôi, khóe mắt có chút ngấn nước ra, thân hình có chút run nhẹ nhẹ lên hiển nhiên nàng vẫn còn sợ lấy.

Nếu không có người nam nhân này đến kịp nàng chỉ e đả không còn sống nữa rồi, trực tiếp cảm nhận được sinh mạng trôi qua, để nàng hãi hùng khiếp vía vô cùng.

“ Rốt cục đã xảy ra chuyện gì” Tử Nữ mày nhướng lên hỏi lấy.

“ Có người đến đây muốn giết người, mục tiêu có lẻ là Lộng Ngọc đi” Thiên An trả lời

“ Gặp lại sau?” Thiên An nói xong, thân ảnh cũng thả người thoát ra khỏi khung cửa sổ mà rời đi.

Một địa phương khác, Hàn Phi cùng hai tên nô bộc quẹo vào một con hẽm nhỏ lên đường trở về phủ đệ của mình, hắn hoàn toàn không hay biết rằng trên mấy nóc nhà hắn đi qua đều có mấy thân ảnh màu đen bên hông sắc bén lợi kiếm theo dõi lấy hắn.

Là nhóm sát thủ mà Ngột Tựu thuê đến dạ tập Hàn Phi, là một nhóm bốn người trên giang hồ thân phận cũng không hề nhỏ, La Võng chữ Tuyệt sát thủ.

“ Ngươi đang đợi ta sao” Hàn Phi dò hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước nam tử hắc y dung mạo bị một tấm vải đen che kin.

“ Một lời cảnh cáo” âm thanh lạnh lẻo âm hàn từ gả thủ lĩnh vang lên.



Hàn Phi hỏi: “ Cảnh cáo gì?”

Gả thủ lĩnh đáp:“ Con đường này không thông”

Hàn Phi nghe được, lập tức nói “ Vậy ta quay lại là được”

Ngay khi hắn vừa quay đầu lại thì hai thân ảnh nam tử khác từ nóc nhà nhảy xuống, phong tỏa đường lui của hắn.

“ Con đường đó cũng không thông” hắc y thủ lĩnh lần nữa lên tiếng, ngay sau lời nói hắn thì những thân ảnh sát thủ khát cũng lần lượt xuất hiện trên các nóc nhà hai bên hông triệt để đem hắn vây nhốt lại.

Hàn Phi nhìn thấy nói: “ Có còn để ta đi nửa không”

Hắc y thủ lĩnh đáp: “ Ngươi nghĩ sao?”

Hàn Phi nói: “Hình như đây không phải chỉ là lời cảnh cáo”

“ Lời cảnh cáo này không cho ngươi”

Hàn Phi hứng thủ hỏi:“ Vậy thì cho ai?”

“ Cho những kẻ có cùng ý nghĩ với ngươi”

Hàn Phi gương mặt vẫn không đổi “ hè, các ngươi là muốn cướp của hay..”

“ Mạng của ngươi” lạnh lùng sát thủ trả lời.

“ Nói cho các ngươi biết ta là người nắm giữ tư pháp hình ngục đấy” Hàn Phi đem bàn tay chỉ lên những thân ảnh sát thủ vây kín đó.

Đáp lại hắn là một tiếng “ keng” một tên sát thủ rút ra vỏ kiếm, một vết quang mang hiện ra, ánh mắt xem Hàn Phi như ngu ngốc một dạng, nói: “ người sống mới có thể chấp pháp, người chết thì không?”

“Các ngươi làm vậy là hành vi phạm pháp, là tội nặng đấy” Hàn Phi gương mặt biến đổi trở nên lo lắng cho đám người này.

“ phập” “ phập”

Chi thấy hai tên nô bộc thanh niên dáng người rắn chắt khỏe mạnh, đã bị hai tên sát thủ hai đầu làm cỏ sạch sẻ đi.

“ Cứu tôi với.. giết người rồi” Hàn Phi thấy được lập tức hốt hoảng hô to lên, đồng thời thân ảnh bỏ chạy thục mạng khi nhìn thấy phía trước đám sát thủ lao đến tấn công.



Đột nhiên dị biến phát sinh ra, chỉ thấy từ không trung một nam tử đột nhiên xuất hiện,cả người tỏa ra khí đen vờn quanh, ngay sau đó tay hắn giơ ra bóp lấy dường như muốn cầm lấy vật gì.

Vốn trống rỗng không khí ở tay hắn đột nhiên xuất hiện một chuôi kiếm, không có thân kiếm, trong tích tắc lưỡi kiếm cấp tốc thành hình tạo thành từ những mảnh vở, là một thanh kiếm nứt vở nhưng kỳ lạ là nó giường như có một cổ lực vô hình liên kết lại.

Thân ảnh hắc y lại đả lao xuống bên dưới, chỉ chưa đầy ba nhịp hô hấp đã bị sát hại, đến khi đã không còn ai nữa thì thân ảnh lập tức hóa thành thanh kiếm tan biến đi.

Đối với Nghịch Lân mà nói, chủ nhân hắn chính là hắn vảy ngược chạm vào tất chết.

Nhưng đối với cái này hết thảy, Hàn Phi đều không biết gì cả, chỉ là đối với Nghịch Lân kiếm ở phủ đệ của mình hoàn toàn không rõ, hiện giờ bỏ chạy thục mạng trước khi rời đi chỉ kịp nhìn thấy được thân ảnh đối phương một cái.

“ May quá huynh đến kịp lúc” Hàn Phi ngã trên mặt đất đứng dậy, thở phào khi thấy ngươi trước mặt mình chính là Vệ Trang.

“ Có người muốn giết ngươi” Vệ Trang cất bước đi đến đám thi thể sát thủ phía trước, ngồi xuống quan sát rồi nói: “ mấy người này bị giết như thế nào”

“ Bị một người vô cùng kỳ lạ sát hại” Hàn Phi khoa tay múa chân giải thích.

Vệ Trang nhíu mày lại, nói: “ người thế nào”

Hàn Phi đáp: “ Nếu ta mà biết tả thế nào thì đả không bảo là kỳ lạ rồi”

Vệ Trang xoay người bước đi, hỏi tiếp: “ hắn đâu?”

Hàn Phi đáp: “ Hắn đột nhiên xuất hiện, cũng không biết đi đâu nữa”

“ Ngươi nhìn thấy hắn xuất thủ rồi sao” Vệ Trang tiếp tục dò hỏi, lại thấy Hàn Phi lắc đầu

Đem ánh mắt quan sát mấy cổ thi thể: “ Người này xuất thủ cực nhanh, trong số 4 người thậm chí còn có một người còn chưa kịp rút kiếm, đả bị giết rồi. Từ vết thương của bọn họ có thể thấy, là bị một thanh kiếm vô cùng đặc biệc giết chết, ngươi có nhìn thấy thanh kiếm đó không?”

Hàn Phi lắc đầu, sau đó giật mình khi thấy Vệ Trang nhìn mình chăm chú, nói “ huynh nhìn ta như thế làm gì?”

“ Tuy mấy sát thủ này không có vẻ là người của Dạ Mộ, nhưng ngươi chắc chắn đã nằm trong danh sách tử vong của Dạ Mộ rồi” Vệ Trang lần nữa nhắc nhở hắn.

“ Cảm ơn nhắc nhở” Hàn Phi trả lời, thấy thân ảnh Vệ Trang rời đi, “ Eeee..Ta đã bị lọt vào danh sách đen rồi, huynh không định đưa ta về nhà à”

Vệ Trang thân ảnh dừng lại một lát, sau đó cả người như sóc một dạng nhảy lên tường thành hai bên, trong vòng mấy giây đã rời khỏi nơi này, để lại một mình Hàn Phi ở lại với đống xác chết, ngay sau đó không lâu một tóp binh lính xuất hiện trước mặt Hàn Phi.

“ Công tử, người không sao chứ” một tên binh lính hốt hoảng dò hỏi.

“haiii.. xem ra sau này phải bớt đi đêm rồi” Hàn Phi thở dài cảm thán nói

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nguyên Chi Môn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook