Chương 245: Tán gẫu
anpromalong6
27/06/2020
Ngày hôm sau, Phỉ Thúy Sơn Trang đại sảnh.
Trương Lương đưa mắt nhìn ván cờ tướng phía trước dò hỏi: “ Đạo đánh cờ cũng là đạo dùng binh, Lương có một chuyện vẫn chưa rõ”
“ Ồ” Hàn Phi thốt lên.
Trương Lương nói: “ Tần, Hàn cùng là thất hùng, tại sao Tần quân được coi là hổ lang chi quân, còn Hàn quốc thì hiếm có chiến tích. Đất đai Tần quốc nghèo nàn lẻ ra quốc lực phải trống rỗng. Nhưng tại sao lại có thể thảo phạt lục quốc nhiều năm. Quốc thổ và nhân khẩu của lục quốc đều hơn xa Tần, tại sao kẻ thắng lợi luôn là Tần quốc”
Hàn Phi cười nhạt đem quân xe di chuyển, rồi nói: “ Đây chính là nguyên nhân Tần quân chiến thắng. Quân Tần có thể bá chủ một phương phần lớn là do quân chế.”
“ Quân chế” Trương Lương thốt lên.
Hàn Phi gật đầu, nói: “Con người sợ chết mà trên chiến trường có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên khi lên chiến trường sỷ binh đa phần sợ hãi. Cộng thêm lục quốc dựa dẫm lẫn nhau cho dù có bại cũng có đường lui.
Nhưng Tần quốc thì khác, Tần quốc lưng dựa đất hoang, còn kết thù với lục quốc hết đường thối lui.
Thương quân biến pháp có ghi: kẻ nào bỏ trốn lúc lâm trận giết không tha, mà ai lập công lớn sẻ được phong hầu phong tướng, kẻ trốn phải chết mà thua cũng chết. Còn những ai thắng sẻ được ban thưởng, như vậy đệ nói xem, quân Tần còn thối lui nữa không?”
Trên chiến trường, lui chết, tiến cũng chết, nhưng tiến còn một đường sinh lộ, may mắn chém địch thắng trận còn được ban thưởng, đả không thể lựa chọn, giữa trước và sau quân Tần đương nhiên sẻ chọn cái sau, trên chiến trường hung hăn vì mạng sống cũng như phần thưởng mà càng thêm hung ác.
Ngừng một hơi Hàn Phi lại nói: “ Hàn quốc khắp nơi đều ở thế chiến có thể nói là đầu sào chịu trận của lục quốc, lui thì có thể dựa vào Tần quốc, chính vì do dự như vậy cho nên mới luôn gặp khó khăn. Con người cũng như vậy.”
Cách một gian bàn chính là một đấu cờ khác là hai huynh đệ Thiên An chơi cờ lấy, đây cũng là lần đầu tiên mà hai huynh đệ tụ họp một chổ mà chơi cờ.
Đám người này có mặt đến nơi này,cChính là vì việc Phỉ Thúy Hổ kinh động mà đến, quá chớp nhoáng tất cả tài sản thế lực nhân lực mà Phỉ Thúy Hổ vất vả nhiều năm trời đả rơi vào túi của Dược Thiên Sầu.
Lưu Sa hoàn toàn thất bại khi mục tiêu khối tài sản khổng lồ này đả chuyển qua người khác, bọn họ chỉ mới nhăm nhe còn chưa kịp công kích, đả bị người khác hốt trọn, toàn bộ tài sản không cách nào thò tay vào.
Thiên Trạch đem chung rượu uống một hơi lấy, rồi nói: “ hàng trăm năm trước Việt quốc nằm ở vùng đất man di, lại có thể đánh bại Ngô quốc vào nó cường thịnh nhất, cuối cùng làm nên bá nghiệp.”
Dược Thiên Sầu cười nhạt tay nâng chung rượu uống lấy: “ Xuân Thu Ngủ Bá, Tề Tấn Ngô Sở lần lượt xưng bá Trung Nguyên, mà Việt quốc diệt Ngô chính là kết cục cuối cùng của một vương bá.”
Thiên Trạch liền nói: “ bởi vì Tề, Tấn, Sở, Ngô là mãnh hổ chiếm cứ Trung Nguyên mà Việt quốc là sói già, chẳng qua đó là một bầy sói.
Xuân Thu mạt kỳ Ngô quốc liên tục bại trận, ba nước Sở Tề Tần nhất thời cường thịnh, mà Việt quốc lại nhân cơ hội đại quân Ngô quốc ở ngoài bất ngờ tấn công trong thời gian ngắn đả chiếm cứ toàn bộ lãnh thổ Ngô quốc.
Kể cả Ngô quốc có toàn vẹn trở về nhưng do binh sỷ mệt mỏi gặp phải sự tấn công mảnh liệt của Việt quốc, toàn quân bị diệt.
Đàn sói sẻ không tấn công chính diện với mãnh hổ, mà nhân lúc đối phương chiếm ưu thế nhất sơ ý nhất thời, sẻ nhắm đúng kẻ hở cả đàn tấn công”
Dược Thiên Sầu đem chung rượu uống lên, tiếp lời: “ Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật diệt Ngô xưng bá đông nam, song đến Chiến Quốc thời kỳ đàn sói lại bị mãnh hổ cắn chết.
Việt vương Vô Cương hưng binh Tề Uy Vương sai sứ sang thuyết phục, Việt vương Vô Cương lại nghe lời quyết định chuyển hướng tấn công Sở, không ngờ quân Sở chiến đấu cũng rất ngoan cường nên không dễ gì quân Việt đánh bại ngay được.
Để rồi một cuộc tấn công bất ngờ của Sở Uy Vương đem lảnh thổ nước Việt cắt đôi.Vô Cương dẫn quân về kinh chấn chỉnh lực lượng chờ ngày tái chiến.
Sở Uy Vương không cho Vô Cương có thời gian kịp phục hồi mà xua quân tiến sâu vào đất Việt, Việt vương Vô Cương thất trận và bị giết. Lãnh thổ nước Việt bị nước Sở và nước Tề sát nhập”
Ngừng một hơi hắn lại nói tiếp: “Đại Việt bây giờ không như mảnh hổ, cũng không là dã lang hay các hung thú, mà là rồng vũ động càn khôn, long uy đè ép là chí tôn của muôn thú, uy chấn bát phương tứ hải.
Tần quốc bất quá chỉ là con hổ già, nước Ngụy là con sói già rụng răng, Tề chẳng qua là một đám xương khô, Hàn là một đống bùn nhão, còn Sở chỉ là khúc xương cứng mà thôi, Triệu Yên là hai con hổ giấy. Chẳng đáng bận tâm, phóng nhãn thiên hạ cũng chỉ có Tần vương Doanh Chính là xem được một chút.”
Đám người đang có mặt bên trong cũng có phần bất ngờ lên khi nghe được cuộc trò chuyện của hai huynh đệ Thiên An, động tác có phần dừng lại.
Người mở lời đầu tiên lại chính là Hàn Phi: “ Tần quốc là con hổ già, Ngụy là con sói già rụng răng, Tề là xương khô, Hàn là bùn nhão, còn Sở chỉ là khúc xương cứng, Triệu Yên là hai con hổ giấy. Có phách lực như vậy chỉ e là vị Việt vương kia phách lực.”
“ Huynh về một chuyến Đại Việt là biết lời ta nói có đúng không, người trung nguyên luôn xem chúng ta là man di chi địa. Việt vương từ nhỏ đả tự phụ, trung nguyên trong mắt y chỉ là một đám dê béo ngu dốt mà thôi. Mảnh đất rộng lớn này chẳng khác nào là chất dinh dưỡng cho Đại Việt”
Dược Thiên Sầu cười nói: “ bình nguyên trống trải chưa phải là thuận lợi, rừng sâu núi thẳm chưa phải là khắc nghiệt, vở kịch cũng sắp kết thúc, huynh chờ một thời gian.”
“ Được, ta cũng muốn xem thử” Thiên Trạch đôi nhãn đồng như xà thoáng qua tinh quang, cất lời.
Bách Việt đả không còn, bây giờ chỉ còn lại một Đại Việt hùng cường, đối với thái tử thân phận trước kia, cũng như là từng là mình quốc gia hắn đả không nhấc lên tâm tư tranh đoạt được nữa.
Bởi Thiên Trạch biết rõ, luận tài trí mình không thể bằng, luận thế lực lại càng không thể, luận thực lực hắn chưa từng cùng Thiên An so chiêu, song có thể khẳng định hắn không bì được. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Đại Việt hiện giờ chỉ biết Việt vương Thiên An, cho dù là hắn có bỏ qua được ba thứ cách biệc kia đi nữa, con dân Đại Viêt có mấy người sẻ nguyện ý đầu nhập dưới trướng hắn đây.
Hàn Phi đám người sắc mặt càng thêm ngưng trọng, khi nghe được từ miệng Dược Thiên Sầu thời gian dành cho bọn họ cũng sắp hết.
Một khi Việt quốc dụng binh, với tài trí lẫn vũ lực cách biệt, cộng thêm việc Thiên Trạch bị giam giữ ở Hàn quốc, cái lý do này phải giải thích thế nào đây?
Đại pháo của Đại Việt, thứ vũ khí ám sát Cơ Vô Dạ, cộng thêm thế lực Thanh Y Lâu cùng Thất Tuyệt Bang ở bên trong Hàn quốc, một khi Hàn Việt khai chiến, Hàn quốc có thể trụ vững hay không chứ?
Tần Trịnh, tứ công tử Hàn Vũ phủ đệ.
“ Dạ Mạc Tứ Hung Thú liền bị nhổ đi, lần này lảo Cửu tiện nghi không ít” Hàn Vũ đem quân cờ đặt xuống trên bàn cất lời.
Đối diện Hàn Thiên Thừa cau mày, nói: “ Cửu công tử lần này được lợi không nhỏ, giúp dân chúng hai huyện Phủ Thử và Nam Dương chẩn tai kịp thời từ lương thực tư tàng của Phỉ Thúy Hổ, lại triệt hạ được nanh vuốt của Cơ Vô Dạ, sau việc này địa vị càng vững chắc hơn.”
Hàn Vũ gật đầu, nói: “ sự tham dự của hắn làm cho thế cục bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, chiều hướng bất lợi đả nghiêng về Dạ Mộ, lảo cửu lần này đi một nước cờ thật hay.”
Hàn Thiên Thừa lại tiếp lời: “ Tứ gia, cửu công tử cùng đại tiểu thư Lăng Sương và Dược Thiên Sầu công tử quan hệ không ít, Thiên Thừa e..”
Hàn Vũ ngưng trọng hắn cũng hiểu được vấn đề này một khi Dược Thiên Sầu ủng hộ Hàn Phi trợ giúp hắn là một chuyện khác hoàn toàn, thân ảnh đứng dậy bàn tay siết chặt lấy: “ người như Dược Thiên Sầu có thể đả động hắn chỉ có mỹ nhân mà thôi, xem ra Tử Lan Hiên quả không đơn giản.”
Hàn Thiên Thừa hiểu ra lời nói của Hàn Vũ, có thể để Dược Thiên Sầu ra tay đem Phỉ Thúy Hổ diệt trừ tham dự vào ván cờ này, hẳn là hai nử tử tuyệt sắc trong này một chính là lảo bản Tư Nữ người còn lại chính là đệ nhất cầm cơ nước Hàn - Lộng Ngọc.
Còn có thêm cả Hồng Liên công chúa vẫn thường hay đến Thanh Y Lâu, thế nhân đều biết Dược Thiên Sầu thương hoa tiếc ngọc đối với nữ tử cực kỳ thương yêu lẫn trợ giúp.
Hàn Phi lần này chủ động xuất kích, vừa đến Nam Dương đả phá được án lớn, tra ra được quân lương Phỉ Thủy Hổ tư tàng, cấu kết với quân binh vơ vét quân lương, giải quyết nạn đối, danh vọng ngày một tăng cao.
Đây là một việc mà Hàn Vũ không muốn nhìn thấy nhất, bởi thời gian này danh vọng của Hàn Phi rất lớn, trước là phá được án Quỷ Binh cướp lương, sau là người giải trừ Hàn quốc thế nguy trước đại quân nước Tần.
Bây giờ lại giải quyết nạn đói, tra là kẻ làm bậy tư tàng quân lương, cứ kéo dài như thế đối với Hàn Vũ mà nói chính là không tốt đẹp gì, kế tự ngôi vị chẳng mấy chốc cũng đến tay của Hàn Phi mà thôi.
Trương Lương đưa mắt nhìn ván cờ tướng phía trước dò hỏi: “ Đạo đánh cờ cũng là đạo dùng binh, Lương có một chuyện vẫn chưa rõ”
“ Ồ” Hàn Phi thốt lên.
Trương Lương nói: “ Tần, Hàn cùng là thất hùng, tại sao Tần quân được coi là hổ lang chi quân, còn Hàn quốc thì hiếm có chiến tích. Đất đai Tần quốc nghèo nàn lẻ ra quốc lực phải trống rỗng. Nhưng tại sao lại có thể thảo phạt lục quốc nhiều năm. Quốc thổ và nhân khẩu của lục quốc đều hơn xa Tần, tại sao kẻ thắng lợi luôn là Tần quốc”
Hàn Phi cười nhạt đem quân xe di chuyển, rồi nói: “ Đây chính là nguyên nhân Tần quân chiến thắng. Quân Tần có thể bá chủ một phương phần lớn là do quân chế.”
“ Quân chế” Trương Lương thốt lên.
Hàn Phi gật đầu, nói: “Con người sợ chết mà trên chiến trường có thể chết bất cứ lúc nào, cho nên khi lên chiến trường sỷ binh đa phần sợ hãi. Cộng thêm lục quốc dựa dẫm lẫn nhau cho dù có bại cũng có đường lui.
Nhưng Tần quốc thì khác, Tần quốc lưng dựa đất hoang, còn kết thù với lục quốc hết đường thối lui.
Thương quân biến pháp có ghi: kẻ nào bỏ trốn lúc lâm trận giết không tha, mà ai lập công lớn sẻ được phong hầu phong tướng, kẻ trốn phải chết mà thua cũng chết. Còn những ai thắng sẻ được ban thưởng, như vậy đệ nói xem, quân Tần còn thối lui nữa không?”
Trên chiến trường, lui chết, tiến cũng chết, nhưng tiến còn một đường sinh lộ, may mắn chém địch thắng trận còn được ban thưởng, đả không thể lựa chọn, giữa trước và sau quân Tần đương nhiên sẻ chọn cái sau, trên chiến trường hung hăn vì mạng sống cũng như phần thưởng mà càng thêm hung ác.
Ngừng một hơi Hàn Phi lại nói: “ Hàn quốc khắp nơi đều ở thế chiến có thể nói là đầu sào chịu trận của lục quốc, lui thì có thể dựa vào Tần quốc, chính vì do dự như vậy cho nên mới luôn gặp khó khăn. Con người cũng như vậy.”
Cách một gian bàn chính là một đấu cờ khác là hai huynh đệ Thiên An chơi cờ lấy, đây cũng là lần đầu tiên mà hai huynh đệ tụ họp một chổ mà chơi cờ.
Đám người này có mặt đến nơi này,cChính là vì việc Phỉ Thúy Hổ kinh động mà đến, quá chớp nhoáng tất cả tài sản thế lực nhân lực mà Phỉ Thúy Hổ vất vả nhiều năm trời đả rơi vào túi của Dược Thiên Sầu.
Lưu Sa hoàn toàn thất bại khi mục tiêu khối tài sản khổng lồ này đả chuyển qua người khác, bọn họ chỉ mới nhăm nhe còn chưa kịp công kích, đả bị người khác hốt trọn, toàn bộ tài sản không cách nào thò tay vào.
Thiên Trạch đem chung rượu uống một hơi lấy, rồi nói: “ hàng trăm năm trước Việt quốc nằm ở vùng đất man di, lại có thể đánh bại Ngô quốc vào nó cường thịnh nhất, cuối cùng làm nên bá nghiệp.”
Dược Thiên Sầu cười nhạt tay nâng chung rượu uống lấy: “ Xuân Thu Ngủ Bá, Tề Tấn Ngô Sở lần lượt xưng bá Trung Nguyên, mà Việt quốc diệt Ngô chính là kết cục cuối cùng của một vương bá.”
Thiên Trạch liền nói: “ bởi vì Tề, Tấn, Sở, Ngô là mãnh hổ chiếm cứ Trung Nguyên mà Việt quốc là sói già, chẳng qua đó là một bầy sói.
Xuân Thu mạt kỳ Ngô quốc liên tục bại trận, ba nước Sở Tề Tần nhất thời cường thịnh, mà Việt quốc lại nhân cơ hội đại quân Ngô quốc ở ngoài bất ngờ tấn công trong thời gian ngắn đả chiếm cứ toàn bộ lãnh thổ Ngô quốc.
Kể cả Ngô quốc có toàn vẹn trở về nhưng do binh sỷ mệt mỏi gặp phải sự tấn công mảnh liệt của Việt quốc, toàn quân bị diệt.
Đàn sói sẻ không tấn công chính diện với mãnh hổ, mà nhân lúc đối phương chiếm ưu thế nhất sơ ý nhất thời, sẻ nhắm đúng kẻ hở cả đàn tấn công”
Dược Thiên Sầu đem chung rượu uống lên, tiếp lời: “ Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật diệt Ngô xưng bá đông nam, song đến Chiến Quốc thời kỳ đàn sói lại bị mãnh hổ cắn chết.
Việt vương Vô Cương hưng binh Tề Uy Vương sai sứ sang thuyết phục, Việt vương Vô Cương lại nghe lời quyết định chuyển hướng tấn công Sở, không ngờ quân Sở chiến đấu cũng rất ngoan cường nên không dễ gì quân Việt đánh bại ngay được.
Để rồi một cuộc tấn công bất ngờ của Sở Uy Vương đem lảnh thổ nước Việt cắt đôi.Vô Cương dẫn quân về kinh chấn chỉnh lực lượng chờ ngày tái chiến.
Sở Uy Vương không cho Vô Cương có thời gian kịp phục hồi mà xua quân tiến sâu vào đất Việt, Việt vương Vô Cương thất trận và bị giết. Lãnh thổ nước Việt bị nước Sở và nước Tề sát nhập”
Ngừng một hơi hắn lại nói tiếp: “Đại Việt bây giờ không như mảnh hổ, cũng không là dã lang hay các hung thú, mà là rồng vũ động càn khôn, long uy đè ép là chí tôn của muôn thú, uy chấn bát phương tứ hải.
Tần quốc bất quá chỉ là con hổ già, nước Ngụy là con sói già rụng răng, Tề chẳng qua là một đám xương khô, Hàn là một đống bùn nhão, còn Sở chỉ là khúc xương cứng mà thôi, Triệu Yên là hai con hổ giấy. Chẳng đáng bận tâm, phóng nhãn thiên hạ cũng chỉ có Tần vương Doanh Chính là xem được một chút.”
Đám người đang có mặt bên trong cũng có phần bất ngờ lên khi nghe được cuộc trò chuyện của hai huynh đệ Thiên An, động tác có phần dừng lại.
Người mở lời đầu tiên lại chính là Hàn Phi: “ Tần quốc là con hổ già, Ngụy là con sói già rụng răng, Tề là xương khô, Hàn là bùn nhão, còn Sở chỉ là khúc xương cứng, Triệu Yên là hai con hổ giấy. Có phách lực như vậy chỉ e là vị Việt vương kia phách lực.”
“ Huynh về một chuyến Đại Việt là biết lời ta nói có đúng không, người trung nguyên luôn xem chúng ta là man di chi địa. Việt vương từ nhỏ đả tự phụ, trung nguyên trong mắt y chỉ là một đám dê béo ngu dốt mà thôi. Mảnh đất rộng lớn này chẳng khác nào là chất dinh dưỡng cho Đại Việt”
Dược Thiên Sầu cười nói: “ bình nguyên trống trải chưa phải là thuận lợi, rừng sâu núi thẳm chưa phải là khắc nghiệt, vở kịch cũng sắp kết thúc, huynh chờ một thời gian.”
“ Được, ta cũng muốn xem thử” Thiên Trạch đôi nhãn đồng như xà thoáng qua tinh quang, cất lời.
Bách Việt đả không còn, bây giờ chỉ còn lại một Đại Việt hùng cường, đối với thái tử thân phận trước kia, cũng như là từng là mình quốc gia hắn đả không nhấc lên tâm tư tranh đoạt được nữa.
Bởi Thiên Trạch biết rõ, luận tài trí mình không thể bằng, luận thế lực lại càng không thể, luận thực lực hắn chưa từng cùng Thiên An so chiêu, song có thể khẳng định hắn không bì được. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Đại Việt hiện giờ chỉ biết Việt vương Thiên An, cho dù là hắn có bỏ qua được ba thứ cách biệc kia đi nữa, con dân Đại Viêt có mấy người sẻ nguyện ý đầu nhập dưới trướng hắn đây.
Hàn Phi đám người sắc mặt càng thêm ngưng trọng, khi nghe được từ miệng Dược Thiên Sầu thời gian dành cho bọn họ cũng sắp hết.
Một khi Việt quốc dụng binh, với tài trí lẫn vũ lực cách biệt, cộng thêm việc Thiên Trạch bị giam giữ ở Hàn quốc, cái lý do này phải giải thích thế nào đây?
Đại pháo của Đại Việt, thứ vũ khí ám sát Cơ Vô Dạ, cộng thêm thế lực Thanh Y Lâu cùng Thất Tuyệt Bang ở bên trong Hàn quốc, một khi Hàn Việt khai chiến, Hàn quốc có thể trụ vững hay không chứ?
Tần Trịnh, tứ công tử Hàn Vũ phủ đệ.
“ Dạ Mạc Tứ Hung Thú liền bị nhổ đi, lần này lảo Cửu tiện nghi không ít” Hàn Vũ đem quân cờ đặt xuống trên bàn cất lời.
Đối diện Hàn Thiên Thừa cau mày, nói: “ Cửu công tử lần này được lợi không nhỏ, giúp dân chúng hai huyện Phủ Thử và Nam Dương chẩn tai kịp thời từ lương thực tư tàng của Phỉ Thúy Hổ, lại triệt hạ được nanh vuốt của Cơ Vô Dạ, sau việc này địa vị càng vững chắc hơn.”
Hàn Vũ gật đầu, nói: “ sự tham dự của hắn làm cho thế cục bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi, chiều hướng bất lợi đả nghiêng về Dạ Mộ, lảo cửu lần này đi một nước cờ thật hay.”
Hàn Thiên Thừa lại tiếp lời: “ Tứ gia, cửu công tử cùng đại tiểu thư Lăng Sương và Dược Thiên Sầu công tử quan hệ không ít, Thiên Thừa e..”
Hàn Vũ ngưng trọng hắn cũng hiểu được vấn đề này một khi Dược Thiên Sầu ủng hộ Hàn Phi trợ giúp hắn là một chuyện khác hoàn toàn, thân ảnh đứng dậy bàn tay siết chặt lấy: “ người như Dược Thiên Sầu có thể đả động hắn chỉ có mỹ nhân mà thôi, xem ra Tử Lan Hiên quả không đơn giản.”
Hàn Thiên Thừa hiểu ra lời nói của Hàn Vũ, có thể để Dược Thiên Sầu ra tay đem Phỉ Thúy Hổ diệt trừ tham dự vào ván cờ này, hẳn là hai nử tử tuyệt sắc trong này một chính là lảo bản Tư Nữ người còn lại chính là đệ nhất cầm cơ nước Hàn - Lộng Ngọc.
Còn có thêm cả Hồng Liên công chúa vẫn thường hay đến Thanh Y Lâu, thế nhân đều biết Dược Thiên Sầu thương hoa tiếc ngọc đối với nữ tử cực kỳ thương yêu lẫn trợ giúp.
Hàn Phi lần này chủ động xuất kích, vừa đến Nam Dương đả phá được án lớn, tra ra được quân lương Phỉ Thủy Hổ tư tàng, cấu kết với quân binh vơ vét quân lương, giải quyết nạn đối, danh vọng ngày một tăng cao.
Đây là một việc mà Hàn Vũ không muốn nhìn thấy nhất, bởi thời gian này danh vọng của Hàn Phi rất lớn, trước là phá được án Quỷ Binh cướp lương, sau là người giải trừ Hàn quốc thế nguy trước đại quân nước Tần.
Bây giờ lại giải quyết nạn đói, tra là kẻ làm bậy tư tàng quân lương, cứ kéo dài như thế đối với Hàn Vũ mà nói chính là không tốt đẹp gì, kế tự ngôi vị chẳng mấy chốc cũng đến tay của Hàn Phi mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.