Chương 21
Nhân Hải Trung
24/12/2014
Hai ngày sau, đại quân lại khởi hành bước lên hành trình
cuối cùng đi về hướng Thanh Châu Bắc Hải. Tôi không rời khỏi phạm vi
thân binh của sư phụ lần nào nữa, Vương giám quân cũng không lại phái
người đến tìm tôi, sự tình cứ như vậy trôi qua, ai cũng không nhắc lại,
giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.
Theo như lời Quý tiên sinh, sau vài ngày ở lại trong quân doanh thì dần dà tôi đã quen với hết thảy mọi thứ, mỗi ngày lên ngựa bước đi, khi đại quân hạ trại tôi liền làm phong phú cái hòm thuốc của mình, đợi đến khi sư phụ tuần doanh trở lại liền theo người trò chuyện, mãi cho đến khi sư phụ bảo tôi đi ngủ tôi mới ôm sách thuốc trở về trại của mình.
Không được thoải mái lắm, cưỡi ngựa vất cả, ngày ngày xóc nảy, nhưng hết thảy mọi sự trả giá đều đáng giá, nhất là buổi tối khi ở trong trại sư phụ, người cúi đầu phê duyệt quân báo, tôi tựa đầu vào gối ngồi bên cạnh người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người một cái cũng thật là tốt.
Ngay cả Phượng Ca cũng bội phục tôi, vào một ngày khi ở trên ngựa cậu ta nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Cậu mới học cưỡi ngựa thôi, mấy ngày nay không bị đau mông sao? Quân y đều có xe ngựa, không cần phải cứng rắn chống đỡ như thế, xin tướng quân tìm cho cô một chiếc xe ngựa thì tốt hơn.”
Phượng Ca là đứa trẻ được sư phụ cứu ra từ một thôn trang bị chiến hỏa đốt cháy, sau lại không chịu rời đi, vẫn cứ đi theo sư phụ, bình thường chỉ lo lắng chuyện lau chùi áo giáp, dựng trại hoặc những chuyện lặt vặt hằng ngày, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như ta đây rất giỏi, hơi một tí là cứ đem tướng quân treo ngay miệng mà nói.
Phượng Ca vốn đối đãi với tôi như một đứa con trai, sau biết được sự thật cũng không sửa lại, mở miệng chẳng băn khoăn e dè, khi hỏi câu mông có đau không thì ánh mắt cũng chẳng thèm chớp, khiến tôi phải đỏ mặt một hồi.
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, tôi đã quen rồi.”
Thật ra ngày đầu tiên khi cưỡi ngựa hai chân tôi bị ma sát đến rướm máu, may mắn tôi là một thầy thuốc, đến tối cắn răng tự rịt thuốc cho mình, sang buổi sáng ngày sau hôm thì cũng đỡ hơn một chút.
Những lúc như thế này tôi lại chợt nhớ đến thái sư phụ, cảm thấy thái sư phụ đối với tôi thật tốt, sách thuốc này tuy chữ viết khó coi, nhưng thật sự rất có ích.
Tôi nói với sư phụ rằng mình nhớ thái sư phụ, thời điểm nói chuyện là lúc sư phụ mới tuần doanh trở về, khi xuống ngựa mũ vẫn còn ôm trong tay, ánh trăng chiếu lên áo giáp bạc của người, không ai là không đang nhìn người, nhưng người lại cười rộ lên, đáp lời tôi: “Thái sư phụ của con không có việc gì, yên tâm.”
Tôi kè kè phía sau sư phụ, còn nói: “Nếu ông ấy có việc gì, biết tới đâu tìm con giờ.”
Tôi nhận lấy mũ giáp từ sư phụ, nói tiếp: “Đúng rồi, con cũng như vậy mà.”
Sư phụ thở dài: “Đúng vậy, con cũng thế.” Sau đó nở nụ cười.
Tôi meo meo cười, đây là cuộc sống trong mơ của tôi, tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Phượng Ca đã chuẩn bị cơm xong xuôi, mọi người cùng sum tụ với nhau dùng bữa, tôi và sư phụ đi tới, Hàn Vân đã hoàn toàn bình phục, đang ngồi nói chuyện với Trần Khánh, nhìn thấy chúng tôi liền đứng dậy để nhường chỗ.
Sau khi đến quân doanh tôi mới biết được, mỗi ngày tướng quân và thân binh của mình đều cùng ăn cùng ngủ với nhau. Mười tám người này là đội trưởng kiêu kỵ, khi có chiến tranh thì dưới trướng có một đội ngũ thủ hạ trên trăm người, nhưng khi không có chiến sự thì đi theo bên người sư phụ, một tấc không rời.
Tôi hỏi Hàn Vân vì sao lại thế, Hàn Vân là một người thẳng tính, khi nói chuyện thì biểu tình ngạc nhiên trên mặt đều lộ ra không sót chút gì, hỏi ngược lại tôi: “Cô không biết chúng tôi là được một tay tướng quân huấn luyện ra sao?”
“Một tay huấn luyện ra?”
Bên cạnh có người chen vào giải thích: “Chúng tôi đều được tướng quân lựa chọn ra từ giữa những người lính bình thường, dù được thăng thành đội trưởng kiêu kỵ thì cũng vẫn là thân binh của tướng quân.”
“Vậy mọi người đều ở bên nhau thật lâu rồi sao?”
Người nọ lắc đầu: “Cũng không phải, nếu có người chết trên chiến trường, thì sẽ tuyển người khác để thay thế vào.”
Tôi kinh ngạc, mặt mũi trắng bệch.
Từ Bình đi tới, lấy chân đá người nọ: “Tránh qua một bên, chết cái gì, đừng hù dọa cô ấy.”
Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa nói gì, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại nghẹn ra một câu: “Tôi biết y thuật.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy, vậy mà Hàn Vân cũng hiểu được, ngồi xổm xuống cười hì hì nhìn tôi, nói: “Đã biết, tiểu thần y, chúng tôi sẽ cố gắng giữ tính mạng mình để chờ cô điều trị.” Nói xong còn ôm lấy cổ Từ Bình kéo cậu ta khom lưng xuống, chỉ vào cậu ta nói: “Nhưng người này thì khác, cậu ta xuất thân từ phủ tướng quân, thời gian đi theo tướng quân so với ai khác cũng đều lâu hơn cả.”
Tôi nhìn bọn họ, trong lòng có câu này nhưng không nói ra.
—— Tôi còn được sư phụ nuôi lớn cơ đấy, so ra thì mấy người ai ai cũng chẳng bằng cả.
Trại tướng quân luôn nằm chỗ cao, dễ dàng quan sát toàn quân, khác xa với trại của Vương giám quân, mỗi lần đều công khai nằm giữa quân doanh, lúc nào cũng phải có binh sĩ vờn quanh, giống như sợ sẽ có địch đánh tới bất cứ lúc nào vậy.
Tôi cảm thấy Vương giám quân thật buồn cười, trại thì hạ chỗ nào chẳng được? Phô trương như vậy, nếu thật sự mà có địch đến, thể nào thì cũng thành cái bia ngắm, cho nên ở đâu cũng sẽ như nhau cả mà thôi.
Bữa tối do lính cấp dưỡng đưa tới, lão Trần cùng tiểu Hầu Tử đều nhớ rõ tôi, mỗi lần đều cười chào hỏi, lão Trần nói bọn họ đều đã nghe nói, thì ra tiểu Nguyệt cậu lại là một thần y, cứu cả giám quân, tiểu Hầu Tử ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: “Không cứu lão thì tốt hơn.” Lời vừa ra miệng lại bị lão Trần vỗ đầu, kêu to ui da vài tiếng.
Đồ ăn rất đơn giản, nhưng trên đường đi trèo đèo lội suối, các đội trưởng kiêu kỵ này cũng không ở không, thỉnh thoảng nhân lúc nhàn hạ liền săn chút thức ăn hoang dã, tài bếp núc của Phượng Ca không tệ, buổi tối nhóm cái bếp liền có thêm đồ ăn, thịt hươu ướp ngon lành, ngửi mùi thôi mà đã khiến người ta phải nuốt nước bọt ừng ực.
Đến ngày hôm sau, tôi liền quấn quít lấy Hàn Vân đòi hắn mang tôi đi cùng.
Hàn Vân vò đầu, mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện.
“Như thế sao được? Ngay cả cưỡi ngựa cô cũng cưỡi không tốt.”
Tôi cõng giỏ thuốc nói: “Tôi chỉ đi nhìn xem mà thôi, thuận tiện hái chút thuốc, gần đây có rất nhiều loại thuốc hiếm có, rất hữu dụng.”
“Trong rừng có gấu đen.”
Tôi “ồ” một tiếng, cho tay vào ống tay áo: “Có huynh, tôi không sợ.”
Hàn Vân bất chợt được tôi tâng bốc, biểu tình trở nên có chút mơ màng, nhưng ngoài miệng vẫn còn băn khoăn: “Tướng quân…”
“Sư phụ cũng chưa nói không cho tôi ra ngoài doanh.” Tôi vừa nói, tay chân vừa động thủ định lên trèo lưng ngựa.
Hàn Vân không còn cách nào khác, thấy xung quanh không có người, kéo lấy tôi, vừa đi vừa giáo huấn tôi.
“Đi làm việc này thì cưỡi ngựa làm gì, vào rừng một lát rồi phải về ngay đấy.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, một luồng gió đã đập vào mặt, là Ưng Nhi xẹt qua người chúng tôi, đảo mắt đã lao tít lên cao, nhưng chỉ xoay vòng chứ không rời đi.
Hàn Vân ngửa đầu nhìn thoáng qua, cười rộ lên: “Tốt lắm, nó cũng đi, hôm nay nhất định chúng ta sẽ thu hoạch mẻ lớn đây.”
Tôi và Hàn Vân vào rừng, Ưng Nhi quả nhiên lợi hại, không bao lâu đã bắt được một con thỏ hoang thả xuống trước mặt chúng tôi, lại đắc ý dào dạt giương cánh bay đi, Hàn Vân mang theo cung tên, đang nhắm vào một con dê, bị Ưng Nhi quấy nhiễu, tất nhiên là con dê bỏ chạy, khiến hắn giận đến nỗi phải dậm chân.
Ưng Nhi lại lao xuống như một mũi tên, biến mất trong rừng sâu, khiến chim chóc hốt hoảng bay đầy trời, chúng tôi thấy nó thanh thế kinh người, trực giác mách bảo có con mồi lớn, lập tức chạy theo hướng đó.
Tán rừng rậm rạp, dưới chân là một lớp lá dày, chúng tôi chạy một lát liền có tiếng người hét to cùng tiếng thú gầm gừ lẫn lộn một chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Vân người cao lớn, có lẽ đã thấy được cái gì đó, đột nhiên dừng chân lại, tôi đi phía sau, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người hắn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng lên tiếng, có gấu.”
Tôi cả kinh, Hàn Vân cũng không nói nhiều, nhấc người tôi lên một cái cây, tôi nhất thời chưa làm chuẩn bị, chỉ biết ôm lấy thân cây để mình không ngã xuống, mắt thấy Hàn Vân leo lên trên, đứng vững vàng trên một thân cây cao lớn.
Sau khi ổn định lại, tôi cúi đầu nhìn, rốt cuộc hiểu được âm thanh trước đó là từ đâu mà đến.
Dưới tàng cây có năm ba người vây quanh một nam nhân còn trẻ tuổi, trước mặt bọn họ có một con gấu cực lớn đang rít gào, bộ dáng như sắp lao vào bọn họ, trong những người đó thì chỉ có hai người mang kiếm, nam nhân bị vây ở giữa mặc cẩm bào mang đai ngọc, vào thời điểm nguy cấp như vậy nhưng vẫn giữ biểu tình nhàn nhã ngắm cảnh, hoàn toàn không lộ vẻ mặt như gặp phải địch lớn như những người khác.
Tôi cảm thấy hắn rất kỳ quái, không khỏi nhìn một cách chăm chú, đột nhiên hắn ngẩng đầu, trong rừng ánh sáng yếu ớt, hắn vừa ngẩng đầu, lộ ra dung nhan như ngọc, cạnh mắt phượng có một nốt ruồi đen, là một gương mặt làm cho người ta đã gặp thì khó mà quên được.
Theo như lời Quý tiên sinh, sau vài ngày ở lại trong quân doanh thì dần dà tôi đã quen với hết thảy mọi thứ, mỗi ngày lên ngựa bước đi, khi đại quân hạ trại tôi liền làm phong phú cái hòm thuốc của mình, đợi đến khi sư phụ tuần doanh trở lại liền theo người trò chuyện, mãi cho đến khi sư phụ bảo tôi đi ngủ tôi mới ôm sách thuốc trở về trại của mình.
Không được thoải mái lắm, cưỡi ngựa vất cả, ngày ngày xóc nảy, nhưng hết thảy mọi sự trả giá đều đáng giá, nhất là buổi tối khi ở trong trại sư phụ, người cúi đầu phê duyệt quân báo, tôi tựa đầu vào gối ngồi bên cạnh người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn người một cái cũng thật là tốt.
Ngay cả Phượng Ca cũng bội phục tôi, vào một ngày khi ở trên ngựa cậu ta nhìn chằm chằm tôi hỏi: “Cậu mới học cưỡi ngựa thôi, mấy ngày nay không bị đau mông sao? Quân y đều có xe ngựa, không cần phải cứng rắn chống đỡ như thế, xin tướng quân tìm cho cô một chiếc xe ngựa thì tốt hơn.”
Phượng Ca là đứa trẻ được sư phụ cứu ra từ một thôn trang bị chiến hỏa đốt cháy, sau lại không chịu rời đi, vẫn cứ đi theo sư phụ, bình thường chỉ lo lắng chuyện lau chùi áo giáp, dựng trại hoặc những chuyện lặt vặt hằng ngày, nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ như ta đây rất giỏi, hơi một tí là cứ đem tướng quân treo ngay miệng mà nói.
Phượng Ca vốn đối đãi với tôi như một đứa con trai, sau biết được sự thật cũng không sửa lại, mở miệng chẳng băn khoăn e dè, khi hỏi câu mông có đau không thì ánh mắt cũng chẳng thèm chớp, khiến tôi phải đỏ mặt một hồi.
Tôi lắc đầu: “Không có việc gì, tôi đã quen rồi.”
Thật ra ngày đầu tiên khi cưỡi ngựa hai chân tôi bị ma sát đến rướm máu, may mắn tôi là một thầy thuốc, đến tối cắn răng tự rịt thuốc cho mình, sang buổi sáng ngày sau hôm thì cũng đỡ hơn một chút.
Những lúc như thế này tôi lại chợt nhớ đến thái sư phụ, cảm thấy thái sư phụ đối với tôi thật tốt, sách thuốc này tuy chữ viết khó coi, nhưng thật sự rất có ích.
Tôi nói với sư phụ rằng mình nhớ thái sư phụ, thời điểm nói chuyện là lúc sư phụ mới tuần doanh trở về, khi xuống ngựa mũ vẫn còn ôm trong tay, ánh trăng chiếu lên áo giáp bạc của người, không ai là không đang nhìn người, nhưng người lại cười rộ lên, đáp lời tôi: “Thái sư phụ của con không có việc gì, yên tâm.”
Tôi kè kè phía sau sư phụ, còn nói: “Nếu ông ấy có việc gì, biết tới đâu tìm con giờ.”
Tôi nhận lấy mũ giáp từ sư phụ, nói tiếp: “Đúng rồi, con cũng như vậy mà.”
Sư phụ thở dài: “Đúng vậy, con cũng thế.” Sau đó nở nụ cười.
Tôi meo meo cười, đây là cuộc sống trong mơ của tôi, tôi cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Phượng Ca đã chuẩn bị cơm xong xuôi, mọi người cùng sum tụ với nhau dùng bữa, tôi và sư phụ đi tới, Hàn Vân đã hoàn toàn bình phục, đang ngồi nói chuyện với Trần Khánh, nhìn thấy chúng tôi liền đứng dậy để nhường chỗ.
Sau khi đến quân doanh tôi mới biết được, mỗi ngày tướng quân và thân binh của mình đều cùng ăn cùng ngủ với nhau. Mười tám người này là đội trưởng kiêu kỵ, khi có chiến tranh thì dưới trướng có một đội ngũ thủ hạ trên trăm người, nhưng khi không có chiến sự thì đi theo bên người sư phụ, một tấc không rời.
Tôi hỏi Hàn Vân vì sao lại thế, Hàn Vân là một người thẳng tính, khi nói chuyện thì biểu tình ngạc nhiên trên mặt đều lộ ra không sót chút gì, hỏi ngược lại tôi: “Cô không biết chúng tôi là được một tay tướng quân huấn luyện ra sao?”
“Một tay huấn luyện ra?”
Bên cạnh có người chen vào giải thích: “Chúng tôi đều được tướng quân lựa chọn ra từ giữa những người lính bình thường, dù được thăng thành đội trưởng kiêu kỵ thì cũng vẫn là thân binh của tướng quân.”
“Vậy mọi người đều ở bên nhau thật lâu rồi sao?”
Người nọ lắc đầu: “Cũng không phải, nếu có người chết trên chiến trường, thì sẽ tuyển người khác để thay thế vào.”
Tôi kinh ngạc, mặt mũi trắng bệch.
Từ Bình đi tới, lấy chân đá người nọ: “Tránh qua một bên, chết cái gì, đừng hù dọa cô ấy.”
Một lúc lâu sau tôi vẫn chưa nói gì, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng lại nghẹn ra một câu: “Tôi biết y thuật.”
Một câu không đầu không đuôi như vậy, vậy mà Hàn Vân cũng hiểu được, ngồi xổm xuống cười hì hì nhìn tôi, nói: “Đã biết, tiểu thần y, chúng tôi sẽ cố gắng giữ tính mạng mình để chờ cô điều trị.” Nói xong còn ôm lấy cổ Từ Bình kéo cậu ta khom lưng xuống, chỉ vào cậu ta nói: “Nhưng người này thì khác, cậu ta xuất thân từ phủ tướng quân, thời gian đi theo tướng quân so với ai khác cũng đều lâu hơn cả.”
Tôi nhìn bọn họ, trong lòng có câu này nhưng không nói ra.
—— Tôi còn được sư phụ nuôi lớn cơ đấy, so ra thì mấy người ai ai cũng chẳng bằng cả.
Trại tướng quân luôn nằm chỗ cao, dễ dàng quan sát toàn quân, khác xa với trại của Vương giám quân, mỗi lần đều công khai nằm giữa quân doanh, lúc nào cũng phải có binh sĩ vờn quanh, giống như sợ sẽ có địch đánh tới bất cứ lúc nào vậy.
Tôi cảm thấy Vương giám quân thật buồn cười, trại thì hạ chỗ nào chẳng được? Phô trương như vậy, nếu thật sự mà có địch đến, thể nào thì cũng thành cái bia ngắm, cho nên ở đâu cũng sẽ như nhau cả mà thôi.
Bữa tối do lính cấp dưỡng đưa tới, lão Trần cùng tiểu Hầu Tử đều nhớ rõ tôi, mỗi lần đều cười chào hỏi, lão Trần nói bọn họ đều đã nghe nói, thì ra tiểu Nguyệt cậu lại là một thần y, cứu cả giám quân, tiểu Hầu Tử ở bên cạnh hừ một tiếng, nói: “Không cứu lão thì tốt hơn.” Lời vừa ra miệng lại bị lão Trần vỗ đầu, kêu to ui da vài tiếng.
Đồ ăn rất đơn giản, nhưng trên đường đi trèo đèo lội suối, các đội trưởng kiêu kỵ này cũng không ở không, thỉnh thoảng nhân lúc nhàn hạ liền săn chút thức ăn hoang dã, tài bếp núc của Phượng Ca không tệ, buổi tối nhóm cái bếp liền có thêm đồ ăn, thịt hươu ướp ngon lành, ngửi mùi thôi mà đã khiến người ta phải nuốt nước bọt ừng ực.
Đến ngày hôm sau, tôi liền quấn quít lấy Hàn Vân đòi hắn mang tôi đi cùng.
Hàn Vân vò đầu, mặt tràn đầy vẻ không tình nguyện.
“Như thế sao được? Ngay cả cưỡi ngựa cô cũng cưỡi không tốt.”
Tôi cõng giỏ thuốc nói: “Tôi chỉ đi nhìn xem mà thôi, thuận tiện hái chút thuốc, gần đây có rất nhiều loại thuốc hiếm có, rất hữu dụng.”
“Trong rừng có gấu đen.”
Tôi “ồ” một tiếng, cho tay vào ống tay áo: “Có huynh, tôi không sợ.”
Hàn Vân bất chợt được tôi tâng bốc, biểu tình trở nên có chút mơ màng, nhưng ngoài miệng vẫn còn băn khoăn: “Tướng quân…”
“Sư phụ cũng chưa nói không cho tôi ra ngoài doanh.” Tôi vừa nói, tay chân vừa động thủ định lên trèo lưng ngựa.
Hàn Vân không còn cách nào khác, thấy xung quanh không có người, kéo lấy tôi, vừa đi vừa giáo huấn tôi.
“Đi làm việc này thì cưỡi ngựa làm gì, vào rừng một lát rồi phải về ngay đấy.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng, một luồng gió đã đập vào mặt, là Ưng Nhi xẹt qua người chúng tôi, đảo mắt đã lao tít lên cao, nhưng chỉ xoay vòng chứ không rời đi.
Hàn Vân ngửa đầu nhìn thoáng qua, cười rộ lên: “Tốt lắm, nó cũng đi, hôm nay nhất định chúng ta sẽ thu hoạch mẻ lớn đây.”
Tôi và Hàn Vân vào rừng, Ưng Nhi quả nhiên lợi hại, không bao lâu đã bắt được một con thỏ hoang thả xuống trước mặt chúng tôi, lại đắc ý dào dạt giương cánh bay đi, Hàn Vân mang theo cung tên, đang nhắm vào một con dê, bị Ưng Nhi quấy nhiễu, tất nhiên là con dê bỏ chạy, khiến hắn giận đến nỗi phải dậm chân.
Ưng Nhi lại lao xuống như một mũi tên, biến mất trong rừng sâu, khiến chim chóc hốt hoảng bay đầy trời, chúng tôi thấy nó thanh thế kinh người, trực giác mách bảo có con mồi lớn, lập tức chạy theo hướng đó.
Tán rừng rậm rạp, dưới chân là một lớp lá dày, chúng tôi chạy một lát liền có tiếng người hét to cùng tiếng thú gầm gừ lẫn lộn một chỗ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Vân người cao lớn, có lẽ đã thấy được cái gì đó, đột nhiên dừng chân lại, tôi đi phía sau, thiếu chút nữa đã đâm sầm vào người hắn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đừng lên tiếng, có gấu.”
Tôi cả kinh, Hàn Vân cũng không nói nhiều, nhấc người tôi lên một cái cây, tôi nhất thời chưa làm chuẩn bị, chỉ biết ôm lấy thân cây để mình không ngã xuống, mắt thấy Hàn Vân leo lên trên, đứng vững vàng trên một thân cây cao lớn.
Sau khi ổn định lại, tôi cúi đầu nhìn, rốt cuộc hiểu được âm thanh trước đó là từ đâu mà đến.
Dưới tàng cây có năm ba người vây quanh một nam nhân còn trẻ tuổi, trước mặt bọn họ có một con gấu cực lớn đang rít gào, bộ dáng như sắp lao vào bọn họ, trong những người đó thì chỉ có hai người mang kiếm, nam nhân bị vây ở giữa mặc cẩm bào mang đai ngọc, vào thời điểm nguy cấp như vậy nhưng vẫn giữ biểu tình nhàn nhã ngắm cảnh, hoàn toàn không lộ vẻ mặt như gặp phải địch lớn như những người khác.
Tôi cảm thấy hắn rất kỳ quái, không khỏi nhìn một cách chăm chú, đột nhiên hắn ngẩng đầu, trong rừng ánh sáng yếu ớt, hắn vừa ngẩng đầu, lộ ra dung nhan như ngọc, cạnh mắt phượng có một nốt ruồi đen, là một gương mặt làm cho người ta đã gặp thì khó mà quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.