Chương 70
Nhân Hải Trung
15/08/2020
Váy cưới đã được ta gói lại thật kỹ để vào trong hộp nhỏ màu đỏ, cả
quãng đường đến đây đều giữ rất cẩn thận, nếu không phải vì xấu hổ nên
không dám làm chứ ta thật sự muốn ôm nó vào lòng mọi lúc mọi nơi mới
thấy yên tâm.
Hiện giờ cuối cùng cũng được mở hộp ra, ta lại thấy mình ngay cả mặc quần áo cũng không xong, cứ cúi đầu đứng vuốt ve những nếp gấp trên vạt áo đỏ thẫm, tần ngần do dự ở cửa, cảm thấy mình còn thiếu nhiều thứ. Đồ cưới có lẽ nên có thêm khăn trùm đầu, nhưng trong lúc này tìm ở đâu ra? Chưa chuẩn bị tốt có phải sẽ không được may mắn không? Có thể là hơi có điềm xấu không?
“Nguyệt nhi?”
Cửa bật mở, trong phòng sáng lên ánh đèn màu đỏ, chắc là do Từ quản gia chuẩn bị, cả gian phòng đều là màu sắc ấm áp, sư phụ đã đổi bộ quần áo đỏ, hông thắt đai rộng, người cao cao gầy gầy.
Lần đầu tiên ta thấy sư phụ mặc hỉ phục, lập tức trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ này, cảm thấy không khí bên người như nóng lên, nóng đến mức khiến người ta cũng nóng theo. Sư phụ lại rất điềm tĩnh, nắm tay ta kéo vào phòng, hỏi: “Sao nàng vẫn chưa thay váy cưới?”
Ta đỏ mặt ngập ngừng: “Ta… ta không tìm thấy khăn trùm đầu, sợ mặc không đúng…”
Sư phụ sửng sốt, người như mới nghĩ đến chuyện này, ân hận nói: “Là do ta chuẩn bị chưa tốt.” Suy nghĩ một lát, người lại hỏi: “Nguyệt nhi, nếu cứ mặc áo cưới thế này thì nàng cảm thấy tủi thân?”
Đầu ta đang cúi gằm xuống tới mức gần sát mặt bàn, vội vã ngẩng lên nói rõ: “Không tủi thân! Không hề tủi thân, ta muốn làm thê tử của sư phụ, làm thế nào cũng được.”
Sư phụ: “…” Một lúc lâu sau không nhịn được mà bật cười, cười xong đứng dậy nói: “Ta nói Từ quản gia chuẩn bị khăn cho nàng.” Nói rồi người đi ra cửa, trước khi đi còn cúi đầu hôn lên trán ta.
“Chờ ta nhé.”
Cửa đã khép lại mà ta vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn kia không thể nhúc nhích.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn một bình rượu, ly uống rượu, ta nhìn chúng rồi chợt nhớ ra, lấy trong tay áo một cái túi nhỏ, bên trong có hai viên thuốc, ta lấy một viên nuốt xuống, còn một viên cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định bỏ nó vào trong bình rượu, viên thuốc vào nước liền tan ra, ta vẫn chưa yên tâm cầm bình rượu lên lắc lắc, sau đó cẩn thận để lại đúng chỗ cũ.
Cái túi nhỏ này trước khi chúng ta xuống núi, sư tổ đã cố ý giao cho ta, dặn dò ta trước khi mặc áo cưới thì phải lấy thuốc uống với sư phụ để phòng ngừa.
Ta hỏi người phòng ngừa chuyện gì? Sư tổ vuốt râu suy nghĩ một lát, đáp lại: “Thời gian này sức khỏe Từ Trì chưa tốt phải không? Ngày mặc áo cưới là ngày quan trọng, nhất định sẽ rất xúc động, uống viên thuốc để bình tĩnh cũng tốt mà.”
Ta “À” lên, nghĩ sư phụ cũng đã khỏe hơn rồi, sư tổ đúng là cẩn thận quá mức, lại ngạc nhiên hỏi thêm một câu: “Vậy sao con cũng phải uống?”
Sư tổ hừ giọng: “Thì con cũng phải bình tĩnh chứ, biết đâu con xúc động hay lo lắng tới ngất luôn thì sao.”
Lúc đó ta nghe thì nghĩ không đúng, hiện giờ thấy phản ứng của mình lại cảm thấy sư tổ đúng là anh minh thần võ, không có gì mà người không lường trước được.
Sau khi nuốt thuốc xuống, đúng là ta cảm giác trấn tĩnh hơn rất nhiều, lòng lại bội phục sư tổ nhìn xa trông rộng. Cửa mở, sư phụ cầm một tấm vải đỏ vào tới, mỉm cười đưa cho ta: “Đúng là ta làm khó Từ quản gia rồi, ông vội vã hấp tấp tới mức nếu không có bà bếp hỗ trợ chắc ông đã bắt Từ Bình nửa đêm đi đến tiệm vải mua.”
Cầm tấm vải đỏ trong tay, tự dưng ta thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được liếm liếm môi.
“Sư phụ, chúng ta uống rượu trước nhé?” nói xong thì rót một ly rượu cho người, rượu tràn cả ra ngoài.
Sư phụ cũng như hơi lo lắng, nhận ly rượu trên tay ta rồi uống cạn, uống xong mới lộ ra vẻ chán nản.
“Sai rồi, vừa nãy Từ quản gia nói phải mở khăn trùm đầu xong thì mới uống rượu.”
Ta nghe xong sững sờ, trán toát mồ hôi.
“Sư phụ… Chàng không biết nên làm thế nào hả?”
Sư phụ nhìn ta đỏ mặt: “Ta…”
Ta lập tức vứt hết lo lắng của mình, cướp lời: “Không sao, dù sao sư tổ nói chỉ cần mặc áo cưới là tốt rồi, ta đi mặc áo cưới.”
Nói rồi ta ôm cái hộp đựng quần áo với khăn trùm đi ra sau bình phong, dùng tay nâng tấm váy cưới lên, không chỉ mặt đỏ mà còn thấy cả người nóng lên, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, người nóng như lửa đốt.
Sư tổ, thuốc của người vô dụng rồi, chỉ nghĩ tới việc ta thay quần áo trước mặt sư phụ ta đã thấy bồn chồn lo lắng… ngay cả quần áo cũng không thể cầm được. Lòng bàn tay ướt mồ hôi, ta sợ dơ bộ quần áo bảo bối của sư tổ, vội vã tìm khăn lau tay nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm được.
Có lẽ ta mất thời gian quá lâu, lại gây ra tiếng động lớn nên sư phụ đột nhiên gọi ta, giọng hơi khác lạ: “Nguyệt nhi.”
“Chờ một chút.” Lòng ta như có lửa đốt, không quay đầu mà chỉ lên tiếng đáp.
“Nguyệt nhi.” Sư phụ lại gọi ta, nhưng tiếng người lại gần sát bên tai. Ta quay lại đã thấy sư phụ đứng ngay sau lưng mình.
“Sư sư sư… phụ.” Ta chỉ mặc nội y màu trắng, hai tay cầm váy cưới áp lên ngực, cả người đỏ từ trong ra ngoài, mặt đỏ như nhỏ máu, lắp bắp không biết mình đang nói gì. Người chỉ đứng đó nhìn ta, bình phong ngăn hơn nửa ánh đèn, sư phụ vươn tay từ bóng tối, rút bộ váy cưới trong tay ta.
Người thật sự giúp ta mặc váy cưới.
Ta muốn nói để tự mình làm nhưng thân thể như không nghe lời, tay chân mềm nhũn, chỉ đành để mặc sư phụ loay hoay. Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, sư phụ đã giúp ta mặc xong váy cưới, người lại cúi đầu thắt lại thắt lưng cho ta, người cao hơn ta nên khi cúi đầu, mặt người gần sát mặt ta, gương mặt anh tuấn của người trong ánh sáng ấm áp trong phòng cùng hơi thở nóng hổi phả lên mặt ta, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà ta lại cảm thấy như chúng đang run run.
Ta nhìn người không chớp mắt, một luồng khí nóng quay cuồng trong người như đang tả xung hữu đột mà không tìm thấy lối ra, nhìn thấy môi sư phụ ta như ma xui quỷ khiến mà hôn lên đó.
Khi môi chạm môi, ta cảm thấy sư phụ chấn động. Ngay sau đó, người hôn lại ta.
Đây không phải lần đầu tiên sư phụ hôn ta, nhưng sự quấn quýt môi lưỡi bây giờ mang ý nghĩa khác, lực của đôi môi kia nặng nề, đôi môi khép kín của ta không tự chủ mà hé ra, để mặc người tiến vào, cảm giác ướt át quấn quýt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nụ hôn này khiến đầu óc ta trống rỗng, ánh sáng chói lòa trước mắt như pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Eo ta được một đôi tay vững chãi ôm lấy, đôi tay kia nóng bỏng mạnh mẽ nâng ta lên. Chân ta cách khỏi đất, trái tim cũng như đang lơ lửng trong không trung, tất cả đều dựa vào đôi tay sư phụ. Trong ý thức mơ hồ, mắt ta chỉ biết nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú của sư phụ, nhìn mi, nhìn mũi, nhìn đôi môi người khi rời khỏi môi ta, nhìn mắt người phản chiếu bóng hình mình.
Ta nghe người trầm giọng gọi: “Nguyệt nhi.” Hơi thở nóng hổi mang theo hương vị mê người khiến cho tâm hồn ta đảo điên, chỉ biết dùng hết sức mình tựa sát vào người, có một sự khao khát khiến ta muốn rên rỉ thành tiếng.
Sư phụ bế ta lên, vừa hôn vừa đi vào bên trong phòng, ta thấy khó thở nhưng không muốn dừng lại, thân thể không còn tự chủ, chỉ muốn được hòa vào trong người, đầu lưỡi vòng quanh quấn lấy lưỡi người, cho dù hít thở không thông vẫn muốn quấn lấy người, người khó khăn ngừng lại khi thấy ta hít thở khó khăn, rồi lại vội vàng hôn xuống trước sự tìm kiếm của ta, tựa như đôi môi người với ta không thể tách rời.
Đến được giường thì quần áo chúng ta đã không còn ngay ngắn, thở hổn hển. Từ nhỏ ta đã nghiên cứu y thuật, làm sao ta không thể cảm giác được dục vọng bừng bừng khác thường của sư phụ, trong lòng nghĩ viên thuốc sư tổ cho ta chắc có điều kỳ lạ, nhưng sống lưng truyền tới từng đợt tê dại, nhiệt độ trên người nóng tới không thể kiềm chế nổi, hai tay không tự chủ được mà sờ soạng loạn xạ trên người sư phụ, chỉ muốn cởi bỏ quần áo của người, đòi hỏi được chạm vào người nhiều hơn nữa. Trong tai chỉ còn tiếng thở dồn dập của mình, miệng hé ra, thanh âm không thể kiềm chế được, chỉ biết liên tục gọi “Sư phụ, sư phụ.”. Giọng như đang cầu xin, mà lại không biết mình đang cầu xin điều gì.
Tay ta lướt qua lớp vải đã bị mình xé rách, cuối cùng chạm được vào làn da nóng bỏng của sư phụ, dưới làn da mỏng manh là cơ bắp rắn chắc, sư phụ phát ra tiếng rên rỉ, thân thể như bị kích thích cực độ, ngẩng đầu, thắt lưng cong lên. Cơ thể người đang được ta ôm chặt bị tách ra, ta lập tức cảm thấy trống rỗng, hai tay cố gắng kéo sư phụ trở lại, miệng vẫn rên rỉ gọi người.
“Sư phụ, sư phụ.”
Váy cưới trên người đã được cởi bỏ, tay sư phụ nắm chặt tay ta, tay ta chạm tới vật cứng rắn chứa đựng dục vọng mãnh liệt kia, cảm giác nó chậm rãi tiến vào trong cơ thể mình, giữa nụ hôn bất tận, sư phụ gọi: “Nguyệt nhi.”
Thanh âm khàn khàn cực độ đó trực tiếp xông vào trong đầu ta, làm cả người ta tê dại. Cảm giác đau đớn ập tới khiến cho ý thức đang tan rã của ta bật thành tiếng kêu đau, động tác sư phụ ngừng lại, vì phải cực lực kiềm nén nên hai tay đặt trên người ta đều hơi run rẩy.
Ngọn lửa nhỏ trong người bị bùng lên cùng cảm giác đau đớn, khoái cảm lẫn vào đau đớn làm ta không thể kiềm chế được kẹp chặt hai chân, người căng cứng, mơ màng gọi: “Sư phụ, sư phụ.”
Sư phụ dùng một tay nâng thắt lưng ta lên, tay kia phủ lên mặt ta, lòng bàn tay nóng rực, mặt ta đẫm mồ hôi, chỉ thấy bàn tay có vết chai mỏng của người lướt qua mặt ta, sờ từng tấc da thịt, vô cùng khao khát như muốn đem cả người ta nhập vào tay người, thu vào thân thể người.
“Gọi tên ta.” Giọng sư phụ khàn khàn, giữa tiếng thở nặng nề lên tiếng.
Ta cũng không thể chịu đựng được sự thống khổ này, nức nở thành tiếng: “Bội Thu, Bội Thu.”
Nhịp điệu chuyển động trong cơ thể khi đã bắt đầu thì như không có cách nào ngưng lại, mặt ta vùi vào lòng ngực sư phụ, tiếng tim đập của người cùng khoái cảm cực hạn tựa như thủy triều cuốn lấy ta, cuối cùng đẩy ta lên tận trời xanh. Khoảnh khắc bùng nổ, ta cắn mạnh vào vai sư phụ, tựa như cơn sóng thần ập tới, pháo hoa bùng nở.
Nhưng sư phụ vẫn không có ý định ngừng lại, người ôm lấy thân thể ướt đẫm của ta, vật chưa rời khỏi người ta lại cứng rắn đứng lên, hai mắt người mê man nhìn ta, ánh mắt như không có tiêu điểm, lại như chỉ nhìn thấy được bóng ta đang ôm chặt lấy người.
Ngọn lửa chưa tắt trong lòng ta lại bốc lên, ý loạn tình mê chỉ biết hành động theo khát vọng bản năng. Sư phụ lại tiến vào ta, bất chấp việc rơi khỏi giường lúc kịch liệt nhất, lại được sư phụ ôm thả lại trên giường, ta nằm sấp trên giường, cảm giác được mồ hôi người rơi trên lưng, từng tiếng gọi “Bội Thu” đã biến thành tiếng hét chói tai, lát sau lại bị sư phụ ôm lấy áp lên tường, hai thân thể đẫm mồ hôi sát vào nhau, hơi thở nóng rực hòa vào nhau.
Lại lần nữa bị ôm để lại giường, ta đã không thể chịu nổi, gần như tê liệt nằm trong lòng sư phụ, trước mắt một màu đen kịp, thân thể lại tràn ngập khoái cảm hạnh phúc, ta như chết đuối giữa lớp mật lớn nhất trên đời.
Hiện giờ cuối cùng cũng được mở hộp ra, ta lại thấy mình ngay cả mặc quần áo cũng không xong, cứ cúi đầu đứng vuốt ve những nếp gấp trên vạt áo đỏ thẫm, tần ngần do dự ở cửa, cảm thấy mình còn thiếu nhiều thứ. Đồ cưới có lẽ nên có thêm khăn trùm đầu, nhưng trong lúc này tìm ở đâu ra? Chưa chuẩn bị tốt có phải sẽ không được may mắn không? Có thể là hơi có điềm xấu không?
“Nguyệt nhi?”
Cửa bật mở, trong phòng sáng lên ánh đèn màu đỏ, chắc là do Từ quản gia chuẩn bị, cả gian phòng đều là màu sắc ấm áp, sư phụ đã đổi bộ quần áo đỏ, hông thắt đai rộng, người cao cao gầy gầy.
Lần đầu tiên ta thấy sư phụ mặc hỉ phục, lập tức trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ này, cảm thấy không khí bên người như nóng lên, nóng đến mức khiến người ta cũng nóng theo. Sư phụ lại rất điềm tĩnh, nắm tay ta kéo vào phòng, hỏi: “Sao nàng vẫn chưa thay váy cưới?”
Ta đỏ mặt ngập ngừng: “Ta… ta không tìm thấy khăn trùm đầu, sợ mặc không đúng…”
Sư phụ sửng sốt, người như mới nghĩ đến chuyện này, ân hận nói: “Là do ta chuẩn bị chưa tốt.” Suy nghĩ một lát, người lại hỏi: “Nguyệt nhi, nếu cứ mặc áo cưới thế này thì nàng cảm thấy tủi thân?”
Đầu ta đang cúi gằm xuống tới mức gần sát mặt bàn, vội vã ngẩng lên nói rõ: “Không tủi thân! Không hề tủi thân, ta muốn làm thê tử của sư phụ, làm thế nào cũng được.”
Sư phụ: “…” Một lúc lâu sau không nhịn được mà bật cười, cười xong đứng dậy nói: “Ta nói Từ quản gia chuẩn bị khăn cho nàng.” Nói rồi người đi ra cửa, trước khi đi còn cúi đầu hôn lên trán ta.
“Chờ ta nhé.”
Cửa đã khép lại mà ta vẫn còn chìm đắm trong nụ hôn kia không thể nhúc nhích.
Trên bàn đã chuẩn bị sẵn một bình rượu, ly uống rượu, ta nhìn chúng rồi chợt nhớ ra, lấy trong tay áo một cái túi nhỏ, bên trong có hai viên thuốc, ta lấy một viên nuốt xuống, còn một viên cầm trong tay nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định bỏ nó vào trong bình rượu, viên thuốc vào nước liền tan ra, ta vẫn chưa yên tâm cầm bình rượu lên lắc lắc, sau đó cẩn thận để lại đúng chỗ cũ.
Cái túi nhỏ này trước khi chúng ta xuống núi, sư tổ đã cố ý giao cho ta, dặn dò ta trước khi mặc áo cưới thì phải lấy thuốc uống với sư phụ để phòng ngừa.
Ta hỏi người phòng ngừa chuyện gì? Sư tổ vuốt râu suy nghĩ một lát, đáp lại: “Thời gian này sức khỏe Từ Trì chưa tốt phải không? Ngày mặc áo cưới là ngày quan trọng, nhất định sẽ rất xúc động, uống viên thuốc để bình tĩnh cũng tốt mà.”
Ta “À” lên, nghĩ sư phụ cũng đã khỏe hơn rồi, sư tổ đúng là cẩn thận quá mức, lại ngạc nhiên hỏi thêm một câu: “Vậy sao con cũng phải uống?”
Sư tổ hừ giọng: “Thì con cũng phải bình tĩnh chứ, biết đâu con xúc động hay lo lắng tới ngất luôn thì sao.”
Lúc đó ta nghe thì nghĩ không đúng, hiện giờ thấy phản ứng của mình lại cảm thấy sư tổ đúng là anh minh thần võ, không có gì mà người không lường trước được.
Sau khi nuốt thuốc xuống, đúng là ta cảm giác trấn tĩnh hơn rất nhiều, lòng lại bội phục sư tổ nhìn xa trông rộng. Cửa mở, sư phụ cầm một tấm vải đỏ vào tới, mỉm cười đưa cho ta: “Đúng là ta làm khó Từ quản gia rồi, ông vội vã hấp tấp tới mức nếu không có bà bếp hỗ trợ chắc ông đã bắt Từ Bình nửa đêm đi đến tiệm vải mua.”
Cầm tấm vải đỏ trong tay, tự dưng ta thấy miệng lưỡi khô khốc, nhịn không được liếm liếm môi.
“Sư phụ, chúng ta uống rượu trước nhé?” nói xong thì rót một ly rượu cho người, rượu tràn cả ra ngoài.
Sư phụ cũng như hơi lo lắng, nhận ly rượu trên tay ta rồi uống cạn, uống xong mới lộ ra vẻ chán nản.
“Sai rồi, vừa nãy Từ quản gia nói phải mở khăn trùm đầu xong thì mới uống rượu.”
Ta nghe xong sững sờ, trán toát mồ hôi.
“Sư phụ… Chàng không biết nên làm thế nào hả?”
Sư phụ nhìn ta đỏ mặt: “Ta…”
Ta lập tức vứt hết lo lắng của mình, cướp lời: “Không sao, dù sao sư tổ nói chỉ cần mặc áo cưới là tốt rồi, ta đi mặc áo cưới.”
Nói rồi ta ôm cái hộp đựng quần áo với khăn trùm đi ra sau bình phong, dùng tay nâng tấm váy cưới lên, không chỉ mặt đỏ mà còn thấy cả người nóng lên, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra, người nóng như lửa đốt.
Sư tổ, thuốc của người vô dụng rồi, chỉ nghĩ tới việc ta thay quần áo trước mặt sư phụ ta đã thấy bồn chồn lo lắng… ngay cả quần áo cũng không thể cầm được. Lòng bàn tay ướt mồ hôi, ta sợ dơ bộ quần áo bảo bối của sư tổ, vội vã tìm khăn lau tay nhưng loay hoay mãi vẫn không tìm được.
Có lẽ ta mất thời gian quá lâu, lại gây ra tiếng động lớn nên sư phụ đột nhiên gọi ta, giọng hơi khác lạ: “Nguyệt nhi.”
“Chờ một chút.” Lòng ta như có lửa đốt, không quay đầu mà chỉ lên tiếng đáp.
“Nguyệt nhi.” Sư phụ lại gọi ta, nhưng tiếng người lại gần sát bên tai. Ta quay lại đã thấy sư phụ đứng ngay sau lưng mình.
“Sư sư sư… phụ.” Ta chỉ mặc nội y màu trắng, hai tay cầm váy cưới áp lên ngực, cả người đỏ từ trong ra ngoài, mặt đỏ như nhỏ máu, lắp bắp không biết mình đang nói gì. Người chỉ đứng đó nhìn ta, bình phong ngăn hơn nửa ánh đèn, sư phụ vươn tay từ bóng tối, rút bộ váy cưới trong tay ta.
Người thật sự giúp ta mặc váy cưới.
Ta muốn nói để tự mình làm nhưng thân thể như không nghe lời, tay chân mềm nhũn, chỉ đành để mặc sư phụ loay hoay. Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, sư phụ đã giúp ta mặc xong váy cưới, người lại cúi đầu thắt lại thắt lưng cho ta, người cao hơn ta nên khi cúi đầu, mặt người gần sát mặt ta, gương mặt anh tuấn của người trong ánh sáng ấm áp trong phòng cùng hơi thở nóng hổi phả lên mặt ta, đôi môi mỏng mím lại thật chặt, không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà ta lại cảm thấy như chúng đang run run.
Ta nhìn người không chớp mắt, một luồng khí nóng quay cuồng trong người như đang tả xung hữu đột mà không tìm thấy lối ra, nhìn thấy môi sư phụ ta như ma xui quỷ khiến mà hôn lên đó.
Khi môi chạm môi, ta cảm thấy sư phụ chấn động. Ngay sau đó, người hôn lại ta.
Đây không phải lần đầu tiên sư phụ hôn ta, nhưng sự quấn quýt môi lưỡi bây giờ mang ý nghĩa khác, lực của đôi môi kia nặng nề, đôi môi khép kín của ta không tự chủ mà hé ra, để mặc người tiến vào, cảm giác ướt át quấn quýt mang theo nhiệt độ nóng bỏng, nụ hôn này khiến đầu óc ta trống rỗng, ánh sáng chói lòa trước mắt như pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Eo ta được một đôi tay vững chãi ôm lấy, đôi tay kia nóng bỏng mạnh mẽ nâng ta lên. Chân ta cách khỏi đất, trái tim cũng như đang lơ lửng trong không trung, tất cả đều dựa vào đôi tay sư phụ. Trong ý thức mơ hồ, mắt ta chỉ biết nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú của sư phụ, nhìn mi, nhìn mũi, nhìn đôi môi người khi rời khỏi môi ta, nhìn mắt người phản chiếu bóng hình mình.
Ta nghe người trầm giọng gọi: “Nguyệt nhi.” Hơi thở nóng hổi mang theo hương vị mê người khiến cho tâm hồn ta đảo điên, chỉ biết dùng hết sức mình tựa sát vào người, có một sự khao khát khiến ta muốn rên rỉ thành tiếng.
Sư phụ bế ta lên, vừa hôn vừa đi vào bên trong phòng, ta thấy khó thở nhưng không muốn dừng lại, thân thể không còn tự chủ, chỉ muốn được hòa vào trong người, đầu lưỡi vòng quanh quấn lấy lưỡi người, cho dù hít thở không thông vẫn muốn quấn lấy người, người khó khăn ngừng lại khi thấy ta hít thở khó khăn, rồi lại vội vàng hôn xuống trước sự tìm kiếm của ta, tựa như đôi môi người với ta không thể tách rời.
Đến được giường thì quần áo chúng ta đã không còn ngay ngắn, thở hổn hển. Từ nhỏ ta đã nghiên cứu y thuật, làm sao ta không thể cảm giác được dục vọng bừng bừng khác thường của sư phụ, trong lòng nghĩ viên thuốc sư tổ cho ta chắc có điều kỳ lạ, nhưng sống lưng truyền tới từng đợt tê dại, nhiệt độ trên người nóng tới không thể kiềm chế nổi, hai tay không tự chủ được mà sờ soạng loạn xạ trên người sư phụ, chỉ muốn cởi bỏ quần áo của người, đòi hỏi được chạm vào người nhiều hơn nữa. Trong tai chỉ còn tiếng thở dồn dập của mình, miệng hé ra, thanh âm không thể kiềm chế được, chỉ biết liên tục gọi “Sư phụ, sư phụ.”. Giọng như đang cầu xin, mà lại không biết mình đang cầu xin điều gì.
Tay ta lướt qua lớp vải đã bị mình xé rách, cuối cùng chạm được vào làn da nóng bỏng của sư phụ, dưới làn da mỏng manh là cơ bắp rắn chắc, sư phụ phát ra tiếng rên rỉ, thân thể như bị kích thích cực độ, ngẩng đầu, thắt lưng cong lên. Cơ thể người đang được ta ôm chặt bị tách ra, ta lập tức cảm thấy trống rỗng, hai tay cố gắng kéo sư phụ trở lại, miệng vẫn rên rỉ gọi người.
“Sư phụ, sư phụ.”
Váy cưới trên người đã được cởi bỏ, tay sư phụ nắm chặt tay ta, tay ta chạm tới vật cứng rắn chứa đựng dục vọng mãnh liệt kia, cảm giác nó chậm rãi tiến vào trong cơ thể mình, giữa nụ hôn bất tận, sư phụ gọi: “Nguyệt nhi.”
Thanh âm khàn khàn cực độ đó trực tiếp xông vào trong đầu ta, làm cả người ta tê dại. Cảm giác đau đớn ập tới khiến cho ý thức đang tan rã của ta bật thành tiếng kêu đau, động tác sư phụ ngừng lại, vì phải cực lực kiềm nén nên hai tay đặt trên người ta đều hơi run rẩy.
Ngọn lửa nhỏ trong người bị bùng lên cùng cảm giác đau đớn, khoái cảm lẫn vào đau đớn làm ta không thể kiềm chế được kẹp chặt hai chân, người căng cứng, mơ màng gọi: “Sư phụ, sư phụ.”
Sư phụ dùng một tay nâng thắt lưng ta lên, tay kia phủ lên mặt ta, lòng bàn tay nóng rực, mặt ta đẫm mồ hôi, chỉ thấy bàn tay có vết chai mỏng của người lướt qua mặt ta, sờ từng tấc da thịt, vô cùng khao khát như muốn đem cả người ta nhập vào tay người, thu vào thân thể người.
“Gọi tên ta.” Giọng sư phụ khàn khàn, giữa tiếng thở nặng nề lên tiếng.
Ta cũng không thể chịu đựng được sự thống khổ này, nức nở thành tiếng: “Bội Thu, Bội Thu.”
Nhịp điệu chuyển động trong cơ thể khi đã bắt đầu thì như không có cách nào ngưng lại, mặt ta vùi vào lòng ngực sư phụ, tiếng tim đập của người cùng khoái cảm cực hạn tựa như thủy triều cuốn lấy ta, cuối cùng đẩy ta lên tận trời xanh. Khoảnh khắc bùng nổ, ta cắn mạnh vào vai sư phụ, tựa như cơn sóng thần ập tới, pháo hoa bùng nở.
Nhưng sư phụ vẫn không có ý định ngừng lại, người ôm lấy thân thể ướt đẫm của ta, vật chưa rời khỏi người ta lại cứng rắn đứng lên, hai mắt người mê man nhìn ta, ánh mắt như không có tiêu điểm, lại như chỉ nhìn thấy được bóng ta đang ôm chặt lấy người.
Ngọn lửa chưa tắt trong lòng ta lại bốc lên, ý loạn tình mê chỉ biết hành động theo khát vọng bản năng. Sư phụ lại tiến vào ta, bất chấp việc rơi khỏi giường lúc kịch liệt nhất, lại được sư phụ ôm thả lại trên giường, ta nằm sấp trên giường, cảm giác được mồ hôi người rơi trên lưng, từng tiếng gọi “Bội Thu” đã biến thành tiếng hét chói tai, lát sau lại bị sư phụ ôm lấy áp lên tường, hai thân thể đẫm mồ hôi sát vào nhau, hơi thở nóng rực hòa vào nhau.
Lại lần nữa bị ôm để lại giường, ta đã không thể chịu nổi, gần như tê liệt nằm trong lòng sư phụ, trước mắt một màu đen kịp, thân thể lại tràn ngập khoái cảm hạnh phúc, ta như chết đuối giữa lớp mật lớn nhất trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.