Chương 83
Nhân Hải Trung
15/08/2020
Cho dù ta có chống cự, phản đối thế nào thì vẫn đến Thượng kinh.
Ban đêm chúng ta vào thành, Gia Luật Thành Văn là Xu mật sứ Bắc viện nên việc nghênh đón phô trương là điều hiển nhiên, đoàn người đứng dài từ cửa thành đưa đến tận cung.
Ta được đưa đến một gian phòng trống, có người canh giữ một bước không rời. Quý tiên sinh sau khi vào cung thì tách ra khỏi ta, không thấy bóng dáng ông đâu. Ta ngồi một mình trong phòng, có người mang cơm vào, ta nhớ lời Quý tiên sinh đã nói nên ăn một ít.
Người đến thu dọn bát đũa mang đi, trong phòng không một tiếng động, ta lên giường nằm, dù không buồn ngủ nhưng mấy ngày đi lại liên tục mệt mỏi làm hao hết sức lực, cơ thể không chịu được nên dần mơ màng, sụp mắt xuống.
Nửa tỉnh nửa mơ, chợt loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ rất đáng sợ, ta hoảng hốt bật dậy, tiếng rên đó ở ngay ngoài cửa chứ không phải ác mộng. Đêm khuya ở đất nước xa lạ, tiếng rên rỉ đó làm tóc gáy ta dựng đứng lên, người hơi run rẩy.
Đã xảy ra chuyện gì? Ngoài cửa có lính canh gác mà? Cho dù có người bị thương thì chắc sẽ có người giúp, chẳng lẽ… chẳng lẽ là người tới cứu ta?
Ta nhảy phắt xuống giường, chạy đến bên cạnh cửa, cửa không có khóa nên ta đẩy mạnh ra. Vừa nhìn xuống đã thấy người bị thương nằm trên đất. Nhũng người lính canh đều đang đứng vây xung quanh, gươm tuốt khỏi vỏ.
Ta không quan tâm họ có thể ra tay hay không, ngồi xuống lật người dưới đất lên, một gương mặt người Hán xa lạ, hai mắt nhắm nghiền, mặt xám đen.
Ta theo bản năng bắt mạch trên tay người đó, tay kia vạch mí mắt người đó ra nhìn, người anh ta nóng rực, sắc mặt xám đen, lưỡi có tưa trắng, hơi thở yếu ớt, mạch mỏng manh như tơ.
Bệnh này ta đã từng gặp khi đóng quân ở Bắc Hải, Vương giám quân bị rắn đen cắn trúng, bên ngoài nóng sốt mà lại là trúng hàn độc. Ở trường săn dạo trước, mũi tên bắn sư phụ cùng loại độc rắn nhưng độc tính mạnh hơn rất nhiều, còn lúc này…
Ta hoảng hốt, tay dò tìm miệng vết thương của anh ta, nhưng trên người anh ta không có dấu bị rắn cắn, trên cánh tay có một vết thương nhỏ, kiểu như bị dao nhỏ cắt trúng, miệng vết thương chuyển sang màu đen.
Ta sờ tìm kim châm cứu, nhưng đồ đạc trên người đã bị lấy đi hết, đành lấy tay đè xuống miệng vết thương cho chảy máu ra, may mà miệng vết thương còn khá mới, ta lấy một giọt máu nhỏ lên lưỡi mình, trước mắt lập tức tối sầm, vội vã phun ra.
Đúng như ta đoán, vẫn là cùng loại độc rắn đó, nhưng độc tính mạnh hơn rất nhiều, như hiện giờ là chỉ cần trúng là chết ngay. Người đó co giật trước khi chết, ta đứng bật dậy kêu to: “Anh ta bị rắn độc cắn, trúng độc rồi!”
Trong bóng đêm có người từ từ đi tới, là Gia Luật Thành Văn.
Hắn đứng nghiêm nghị trước mặt ta, bóng chúng ta đổ dài trên đất, hắn nhìn vào mắt ta, giọng trầm thấp.
“Tốt lắm, quả nhiên là cô biết loại độc này.”
Ta lại bị đưa vào phòng, người kia bị lôi đi, ta không hề có chút cơ hội để cứu anh ta, tuy ta biết mình bất lực nhưng cả đêm vẫn hết sức buồn lòng khó chịu. Từ nhỏ ta được học y, người hành nghề y cứu người, không có gì tra tấn hơn cho bằng việc trơ mắt nhìn người mình có khả năng cứu mà lại chết trước mặt mình.
Ta cũng không hiểu tại sao Gia Luật Thành Văn lại đưa một người trúng độc rắn đến trước cửa phòng ta, rồi lại không cho ta cứu người. Ta nhớ hắn từng nói bắt ta tới đây là muốn ta cứu người, nếu đã vậy thì, người đó đâu?
Người đó nếu trúng độc rắn tương tự, chắc chắn không phải ngày một ngày hai, theo những gì ta nhận định thì nếu trong cung không có ai nhanh chóng giải được độc đó thì ta chưa đến, người đó đã chết rồi.
Còn phần độc rắn này, không thể có khả năng chỉ thời gian ngắn vậy lại phát sinh ra sự thay đổi độc tính khủng khiếp như vậy, mặc dù chúng cùng có những thuộc tính như nhau, khả năng duy nhất chính là có người sử dụng độc rắn đó, liên tục tăng cường độc tính của chúng, cuối cùng tạo ra loại độc không thể giải được.
Loại độc này xuất hiện trên đường hành quân ở Bắc Hải, xuất hiện ở trường săn hoàng gia, bây giờ lại xuất hiện ở hoàng cung nước Liêu, ai đang thao túng đằng sau tất cả mọi chuyện, người này… cuối cùng là muốn làm gì?
Trong đầu ta loạn cào cào, lại không thể ngăn mình không nghĩ ngợi, cứ chong mắt nằm đến sáng.
Gia Luật Thành Văn quay lại, tự mình dẫn ta ra ngoài.
Trời đã sáng hẳn, hoàng cung nước Liêu rộng lớn, các bức tường được vẽ tranh kín hết mặt, Gia Luật Thành Văn như có tâm sự, yên lặng đi phía trước, ta được mấy người lính dẫn theo sau, lính Liêu người to cao, ta đi giữa bọn họ như con gà con, bước đi khó khăn.
Khi đi lên bậc thang cao, hai người đi bên cạnh có vẻ chịu hết nổi, vươn tay định xách ta lên. Ta biết ý họ nên lập tức nghiêng người né ra, bàn chân đã bước lên bậc thang nửa chừng bị hẫng đi, xém lăn xuống cầu thang.
Gia Luật Thành Văn quay đầu giữ ta lại, vẻ mặt giận dữ, những người khác biến sắc, không dám hé một lời, chỉ có ta bị hắn chộp tay lại hét lên.
“Buông ra!”
Hắn lập tức bịt miệng ta lại: “Đừng la, đây là trong cung.”
Gia Luật Thành Văn người to cao, sức lớn tay to, chỉ che miệng ta chứ không dùng sức nhiều nhưng ta vẫn bị khó thở, mặt nghẹn đến đỏ bừng, hắn cúi đầu nhìn ta, thở dài: “Phụ vương ta bệnh nặng, gần đây rất cáu kỉnh, tính tình cô như vậy ở trước mặt ông, lỡ như… không phải là phí công ta đưa cô đến đây sao.”
Phụ vương bệnh nặng…
Ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Hắn có vẻ hiểu ra, thả tay ra nói: “Đúng vậy, phụ vương ta trúng độc lâu ngày, ta đưa cô đến đây là muốn cô trị bệnh cho ông ấy.”
Ta đi theo Gia Luật Thành Văn lên thang, chưa vào cung điện đã nghe tiếng hét thảm thiết cực kỳ đáng sợ từ bên trong truyền ta, tiếng kêu khủng khiếp đến mức khiến người nghe rợn cả người, nếu không phải ánh mặt trời vẫn đang chói chang trên đầu, ta tưởng chừng mình lạc xuống đại lao địa ngục.
Mấy người lính đứng ở cửa cung lại không hề có phản ứng, Gia Luật Thành Văn dừng chân, người đứng hai bên cửa hành lễ với hắn, hắn gật đầu, dùng tiếng Liêu nói mấy câu, rồi quay lại nói với ta: “Di Ly tất viện đang ở bên trong, chúng ta chờ ở đây một lát.”
“Di cách tất viện?” ta lặp lại những từ ngữ xa lạ.
“Hình ngục tư.” Vẻ mặt Gia Luật Thành Văn nặng nề: “Phụ vương bị trúng độc trong cung, không tìm được người đứng đầu hạ độc, mấy ngày nay trong cung mấy nội thị đều bị nghiêm hình bức cung.”
Đang nói thì một người toàn thân đầy máu bị người ta lôi ra, người đó bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, quần áo tả tơi thõng bên người, hai chân bị kéo lê trên đất làm những vệt máu kéo ra thật dài.
Ta nhìn mà rối bời, đang định nhắm mắt lại thì nghe vai nặng xuống, Gia Luật Thành Văn nắm vai ta xoay về hướng cửa chính cung điện.
“Vào thôi.”
Ta bị hắn giữ chặt, không cách nào giãy dụa, bị dẫn vào trong điện.
Đi được vài bước thì thấy đại vương Liêu quốc – hoàng đế Thế Tông.
Nước Liêu gây loạn biên cương đã lâu, khi hoàng đế Thế Tông này còn trẻ thường xuyên tự mình dẫn binh lính đánh sang đất Hán bắt người cướp của, dân chúng truyền miệng nhau rằng ông ta là người hung tợn, bộ dạng như ác quỷ ba đầu sáu tay. Ban đêm bọn trẻ khóc nhè thường bị cha mẹ lấy ông ta ra hù dọa, đứa nào khóc thì vua Liêu sẽ từ cửa sổ vào mà bắt nó đi!
Không ngờ hôm nay ta tận mắt nhìn thấy ông ta, ông già tiều tụy gầy gò, nằm bên trong những tấm thảm lông, trên mặt đen kịt, ai nhìn vào cũng hiểu ông ta chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa.
Gia Luật Thành Văn đi đến cạnh giường, nói gì đó, ta không biết tiếng Liêu nhưng nhìn tạm hiểu hắn gọi phụ vương.
Ta bị bắt quỳ trên đất, nhìn hai cha con, nhớ lại cảnh linh đường máu chảy tràn đất, mặt hoàng đế vàng như sáp ong, ngón tay Tử Cẩm lạnh như bắt giữ tay ta, nói với ta: “Ông ấy mệt rồi, để cho ông ấy nghỉ ngơi đi.”
— hoàng gia không có cha con, trong cung không anh em.
Những tình cảm giả dối trong hoàng tộc, ta đã nhìn quá đủ.
Hoàng đế Thế Tông nhìn con mình khẽ gật đầu, một người phụ nữ ngồi bên cạnh đứng dậy, nắm tay Gia Luật Thành Văn nói chuyện.
Gia Luật Thành Văn quay qua nắm tay bà, gọi một tiếng.
Hình ảnh thân mật như vậy, đúng là cảnh mẹ hiền con hiếu.
Phía trước giường máu còn vương đầy đất, nội thị quỳ rạp dưới đất không một tiếng động nhanh chóng lau sạch vết máu, ta nhìn bọn họ hành hạ người khác tới chết, lại nhìn cảnh thâm tình kia, vị chua trong ngực dội lên.
Ánh mắt hoàng đế Thế Tông dừng trên người ta, giơ ngón tay khô đét lên, giọng khàn khàn, nói bằng tiếng Hán: “Là cô ta à?”
Gia Luật Thành Văn gật đầu, đi qua kéo ta lại gần.
“Chính là cô ấy.”
Ban đêm chúng ta vào thành, Gia Luật Thành Văn là Xu mật sứ Bắc viện nên việc nghênh đón phô trương là điều hiển nhiên, đoàn người đứng dài từ cửa thành đưa đến tận cung.
Ta được đưa đến một gian phòng trống, có người canh giữ một bước không rời. Quý tiên sinh sau khi vào cung thì tách ra khỏi ta, không thấy bóng dáng ông đâu. Ta ngồi một mình trong phòng, có người mang cơm vào, ta nhớ lời Quý tiên sinh đã nói nên ăn một ít.
Người đến thu dọn bát đũa mang đi, trong phòng không một tiếng động, ta lên giường nằm, dù không buồn ngủ nhưng mấy ngày đi lại liên tục mệt mỏi làm hao hết sức lực, cơ thể không chịu được nên dần mơ màng, sụp mắt xuống.
Nửa tỉnh nửa mơ, chợt loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ rất đáng sợ, ta hoảng hốt bật dậy, tiếng rên đó ở ngay ngoài cửa chứ không phải ác mộng. Đêm khuya ở đất nước xa lạ, tiếng rên rỉ đó làm tóc gáy ta dựng đứng lên, người hơi run rẩy.
Đã xảy ra chuyện gì? Ngoài cửa có lính canh gác mà? Cho dù có người bị thương thì chắc sẽ có người giúp, chẳng lẽ… chẳng lẽ là người tới cứu ta?
Ta nhảy phắt xuống giường, chạy đến bên cạnh cửa, cửa không có khóa nên ta đẩy mạnh ra. Vừa nhìn xuống đã thấy người bị thương nằm trên đất. Nhũng người lính canh đều đang đứng vây xung quanh, gươm tuốt khỏi vỏ.
Ta không quan tâm họ có thể ra tay hay không, ngồi xuống lật người dưới đất lên, một gương mặt người Hán xa lạ, hai mắt nhắm nghiền, mặt xám đen.
Ta theo bản năng bắt mạch trên tay người đó, tay kia vạch mí mắt người đó ra nhìn, người anh ta nóng rực, sắc mặt xám đen, lưỡi có tưa trắng, hơi thở yếu ớt, mạch mỏng manh như tơ.
Bệnh này ta đã từng gặp khi đóng quân ở Bắc Hải, Vương giám quân bị rắn đen cắn trúng, bên ngoài nóng sốt mà lại là trúng hàn độc. Ở trường săn dạo trước, mũi tên bắn sư phụ cùng loại độc rắn nhưng độc tính mạnh hơn rất nhiều, còn lúc này…
Ta hoảng hốt, tay dò tìm miệng vết thương của anh ta, nhưng trên người anh ta không có dấu bị rắn cắn, trên cánh tay có một vết thương nhỏ, kiểu như bị dao nhỏ cắt trúng, miệng vết thương chuyển sang màu đen.
Ta sờ tìm kim châm cứu, nhưng đồ đạc trên người đã bị lấy đi hết, đành lấy tay đè xuống miệng vết thương cho chảy máu ra, may mà miệng vết thương còn khá mới, ta lấy một giọt máu nhỏ lên lưỡi mình, trước mắt lập tức tối sầm, vội vã phun ra.
Đúng như ta đoán, vẫn là cùng loại độc rắn đó, nhưng độc tính mạnh hơn rất nhiều, như hiện giờ là chỉ cần trúng là chết ngay. Người đó co giật trước khi chết, ta đứng bật dậy kêu to: “Anh ta bị rắn độc cắn, trúng độc rồi!”
Trong bóng đêm có người từ từ đi tới, là Gia Luật Thành Văn.
Hắn đứng nghiêm nghị trước mặt ta, bóng chúng ta đổ dài trên đất, hắn nhìn vào mắt ta, giọng trầm thấp.
“Tốt lắm, quả nhiên là cô biết loại độc này.”
Ta lại bị đưa vào phòng, người kia bị lôi đi, ta không hề có chút cơ hội để cứu anh ta, tuy ta biết mình bất lực nhưng cả đêm vẫn hết sức buồn lòng khó chịu. Từ nhỏ ta được học y, người hành nghề y cứu người, không có gì tra tấn hơn cho bằng việc trơ mắt nhìn người mình có khả năng cứu mà lại chết trước mặt mình.
Ta cũng không hiểu tại sao Gia Luật Thành Văn lại đưa một người trúng độc rắn đến trước cửa phòng ta, rồi lại không cho ta cứu người. Ta nhớ hắn từng nói bắt ta tới đây là muốn ta cứu người, nếu đã vậy thì, người đó đâu?
Người đó nếu trúng độc rắn tương tự, chắc chắn không phải ngày một ngày hai, theo những gì ta nhận định thì nếu trong cung không có ai nhanh chóng giải được độc đó thì ta chưa đến, người đó đã chết rồi.
Còn phần độc rắn này, không thể có khả năng chỉ thời gian ngắn vậy lại phát sinh ra sự thay đổi độc tính khủng khiếp như vậy, mặc dù chúng cùng có những thuộc tính như nhau, khả năng duy nhất chính là có người sử dụng độc rắn đó, liên tục tăng cường độc tính của chúng, cuối cùng tạo ra loại độc không thể giải được.
Loại độc này xuất hiện trên đường hành quân ở Bắc Hải, xuất hiện ở trường săn hoàng gia, bây giờ lại xuất hiện ở hoàng cung nước Liêu, ai đang thao túng đằng sau tất cả mọi chuyện, người này… cuối cùng là muốn làm gì?
Trong đầu ta loạn cào cào, lại không thể ngăn mình không nghĩ ngợi, cứ chong mắt nằm đến sáng.
Gia Luật Thành Văn quay lại, tự mình dẫn ta ra ngoài.
Trời đã sáng hẳn, hoàng cung nước Liêu rộng lớn, các bức tường được vẽ tranh kín hết mặt, Gia Luật Thành Văn như có tâm sự, yên lặng đi phía trước, ta được mấy người lính dẫn theo sau, lính Liêu người to cao, ta đi giữa bọn họ như con gà con, bước đi khó khăn.
Khi đi lên bậc thang cao, hai người đi bên cạnh có vẻ chịu hết nổi, vươn tay định xách ta lên. Ta biết ý họ nên lập tức nghiêng người né ra, bàn chân đã bước lên bậc thang nửa chừng bị hẫng đi, xém lăn xuống cầu thang.
Gia Luật Thành Văn quay đầu giữ ta lại, vẻ mặt giận dữ, những người khác biến sắc, không dám hé một lời, chỉ có ta bị hắn chộp tay lại hét lên.
“Buông ra!”
Hắn lập tức bịt miệng ta lại: “Đừng la, đây là trong cung.”
Gia Luật Thành Văn người to cao, sức lớn tay to, chỉ che miệng ta chứ không dùng sức nhiều nhưng ta vẫn bị khó thở, mặt nghẹn đến đỏ bừng, hắn cúi đầu nhìn ta, thở dài: “Phụ vương ta bệnh nặng, gần đây rất cáu kỉnh, tính tình cô như vậy ở trước mặt ông, lỡ như… không phải là phí công ta đưa cô đến đây sao.”
Phụ vương bệnh nặng…
Ta ngạc nhiên nhìn chằm chằm hắn.
Hắn có vẻ hiểu ra, thả tay ra nói: “Đúng vậy, phụ vương ta trúng độc lâu ngày, ta đưa cô đến đây là muốn cô trị bệnh cho ông ấy.”
Ta đi theo Gia Luật Thành Văn lên thang, chưa vào cung điện đã nghe tiếng hét thảm thiết cực kỳ đáng sợ từ bên trong truyền ta, tiếng kêu khủng khiếp đến mức khiến người nghe rợn cả người, nếu không phải ánh mặt trời vẫn đang chói chang trên đầu, ta tưởng chừng mình lạc xuống đại lao địa ngục.
Mấy người lính đứng ở cửa cung lại không hề có phản ứng, Gia Luật Thành Văn dừng chân, người đứng hai bên cửa hành lễ với hắn, hắn gật đầu, dùng tiếng Liêu nói mấy câu, rồi quay lại nói với ta: “Di Ly tất viện đang ở bên trong, chúng ta chờ ở đây một lát.”
“Di cách tất viện?” ta lặp lại những từ ngữ xa lạ.
“Hình ngục tư.” Vẻ mặt Gia Luật Thành Văn nặng nề: “Phụ vương bị trúng độc trong cung, không tìm được người đứng đầu hạ độc, mấy ngày nay trong cung mấy nội thị đều bị nghiêm hình bức cung.”
Đang nói thì một người toàn thân đầy máu bị người ta lôi ra, người đó bị đánh đến mức máu thịt lẫn lộn, quần áo tả tơi thõng bên người, hai chân bị kéo lê trên đất làm những vệt máu kéo ra thật dài.
Ta nhìn mà rối bời, đang định nhắm mắt lại thì nghe vai nặng xuống, Gia Luật Thành Văn nắm vai ta xoay về hướng cửa chính cung điện.
“Vào thôi.”
Ta bị hắn giữ chặt, không cách nào giãy dụa, bị dẫn vào trong điện.
Đi được vài bước thì thấy đại vương Liêu quốc – hoàng đế Thế Tông.
Nước Liêu gây loạn biên cương đã lâu, khi hoàng đế Thế Tông này còn trẻ thường xuyên tự mình dẫn binh lính đánh sang đất Hán bắt người cướp của, dân chúng truyền miệng nhau rằng ông ta là người hung tợn, bộ dạng như ác quỷ ba đầu sáu tay. Ban đêm bọn trẻ khóc nhè thường bị cha mẹ lấy ông ta ra hù dọa, đứa nào khóc thì vua Liêu sẽ từ cửa sổ vào mà bắt nó đi!
Không ngờ hôm nay ta tận mắt nhìn thấy ông ta, ông già tiều tụy gầy gò, nằm bên trong những tấm thảm lông, trên mặt đen kịt, ai nhìn vào cũng hiểu ông ta chẳng còn cầm cự được bao lâu nữa.
Gia Luật Thành Văn đi đến cạnh giường, nói gì đó, ta không biết tiếng Liêu nhưng nhìn tạm hiểu hắn gọi phụ vương.
Ta bị bắt quỳ trên đất, nhìn hai cha con, nhớ lại cảnh linh đường máu chảy tràn đất, mặt hoàng đế vàng như sáp ong, ngón tay Tử Cẩm lạnh như bắt giữ tay ta, nói với ta: “Ông ấy mệt rồi, để cho ông ấy nghỉ ngơi đi.”
— hoàng gia không có cha con, trong cung không anh em.
Những tình cảm giả dối trong hoàng tộc, ta đã nhìn quá đủ.
Hoàng đế Thế Tông nhìn con mình khẽ gật đầu, một người phụ nữ ngồi bên cạnh đứng dậy, nắm tay Gia Luật Thành Văn nói chuyện.
Gia Luật Thành Văn quay qua nắm tay bà, gọi một tiếng.
Hình ảnh thân mật như vậy, đúng là cảnh mẹ hiền con hiếu.
Phía trước giường máu còn vương đầy đất, nội thị quỳ rạp dưới đất không một tiếng động nhanh chóng lau sạch vết máu, ta nhìn bọn họ hành hạ người khác tới chết, lại nhìn cảnh thâm tình kia, vị chua trong ngực dội lên.
Ánh mắt hoàng đế Thế Tông dừng trên người ta, giơ ngón tay khô đét lên, giọng khàn khàn, nói bằng tiếng Hán: “Là cô ta à?”
Gia Luật Thành Văn gật đầu, đi qua kéo ta lại gần.
“Chính là cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.