Thú Nhân Bác Sỹ Thú Y Nghiệp Dư
Chương 38: Đại kế qua mùa đông
Mục Túc Quân
01/12/2015
"Haren, đừng quá sốt ruột, mệt thì nghỉ 1 chút cũng được." Phúc Nhạc đứng lên nói với Haren, thân thể còn chưa khoẻ hẳn, liều mạng như vậy cũng không tốt.
"Không sao đâu." Haren cười, giơ giơ cái liềm trong tay: "Cái này dùng tốt lắm, không phiền phức. Phúc Nhạc nhờ chú Kanya làm dao xương thú thành hình cái liềm, lúc cắt lúa mì có thể bớt rất nhiều sức, chẳng qua phải xoay người có chút không được tự nhiên, nhưng chưa đến độ xương sống thắt lưng đau, dù sao thì thân thể của cậu ta cũng khoẻ hơn Phúc Nhạc nhiều.
Phúc Nhạc vừa vui mừng vừa oán niệm, quả nhiên mình lại là người vô dụng nhất…
Chẳng qua nhờ hai người hỗ trợ, Phúc Nhạc trong một ngày đã gặt xong mảnh ruộng lúa mì rộng 2 3 mẫu này, tốc độ nhanh đến mức khiến cậu líu cả lưỡi. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì lúa mì hoang sản lượng thấp, một mẫu không mọc dày như nhà trồng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, Joe đến tìm cậu, là Joe biến thành hình thú dùng khứu giác linh mẫn ngửi theo mùi Phúc Nhạc mà tìm tới (=)))) ), Haren cùng Jin nhìn Joe xuất hiện không khỏi cười xấu xa với Phúc Nhạc: quả nhiên những người có quan hệ bạn lữ rất thân mật nha.
Phúc Nhạc cũng lên tinh thần, còn đang lo đống lúa mì này vác về kiểu gì đây, Joe xuất hiện quá đúng lúc.
"A Nhạc, có mệt không, có bị thương không? Giữa trưa ăn cơm chưa? Khát hay không?" Joe tìm được Phúc Nhạc rồi nháy mắt biến trở về hình người, bước nhanh đến bên người ôm người trong lòng nhà mình, quan tâm hỏi han.
Jin cùng Haren nghe xong đều cúi đầu buồn cười, Phúc Nhạc đỏ mặt, lắc đầu cười với Joe: "Không có việc gì, hôm nay anh thế nào? Thuận lợi không?"
"Ừm, săn được 1 con mồi lớn, trước đại hội mà dùng hết thì lại đi săn." Joe ôn nhu mà sờ sờ đầu Phúc Nhạc: "Giúp em thu lúa mì."
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá!" Phúc Nhạc mắt sáng ngời, có Joe hỗ trợ, nói không chừng trước đại hội có thể tìm được đủ hạt giống.
Joe giúp đỡ ba người buộc chặt lúa mì đã gặt, một mình nhẹ nhàng gánh hơn phân nửa, chẳng qua vì vấn đề thể tích nên không thể mang hết về trong 1 chuyến.
Haren và Jin hỗ trợ đem lúa mì đưa đến nhà Joe, Phúc Nhạc tự nhiên giữ lại 2 người bạn tốt ăn cơm, dù sao hôm nay 2 người góp công lớn nhất.
"Tiểu Nhạc thật tốt a." ngồi ở trong sân nhón mấy miếng bánh hoa quế lấp bụng, Jin nhỏ giọng cảm thán nói với Haren.
"Tất nhiên rồi." Haren ăn đến mặt mày hớn hở: "Tiểu Nhạc có năng lực lại thiện lương, nếu không Joe cũng sẽ không thích cậu ấy như vậy. Tôi nhớ rõ, Kissah hình như cũng rất thích Joe nhỉ, y xinh hơn tiểu Nhạc nhiều."
Diện mạo Phúc Nhạc tuy rằng tương đối thanh tú, nhưng dù sao cũng là diện mạo của 1 nam sinh ôn hòa, tuyệt đối không đạt được tiêu chuẩn mặc nữ trang có thể giả gái, tư văn nhã nhặn, trên mặt cũng không có gì mụn trứng cá gì, trắng trẻo sạch sẽ, người ta nhìn sẽ có hảo cảm mà thôi.
Mà nhóm giống cái trong bộ lạc có rất nhiều người có thể nói là rất xinh đẹp, ngũ quan mềm mại, rất giống con gái, Kissah có diện mạo rất tinh xảo, cho nên vẫn luôn được xưng là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc.
"Kissah..." Jin do dự một chút: "Tuy rằng bọn tôi luôn chơi cùng nhau nhưng mà …Kissah không tốt như Phúc Nhạc."
Nói xong Jin còn có chút xấu hổ, mặc dù mình là ăn ngay nói thật, nhưng quen biết Kissah lâu như vậy, vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Kissah chưa bao giờ mời Jin đến nhà làm khách, y mời rất nhiều người nhưng chưa bao giờ mời Jin, hơn nữa Kissah luôn rất ghét Jin, mỗi lần Jin muốn bỏ cuộc, chơi 1 mình thì Kissah sẽ đột nhiên cải thiện thái độ vẻ mặt tươi cười đón chào, thường xuyên khiến Jin đầu óc lơ mơ.
"Cổ họng về sau tốt rồi tôi cũng không muốn chơi với bọn họ nữa. " Jin thấp giọng nói, tuy đã không còn khàn khàn như cát khô lúc đầu nữa nhưng vẫn chưa trong trẻo dễ nghe như ban đầu. Tuy rằng Jin tâm tư đơn thuần cũng không nói nên lời tại sao lại không muốn lại gần bọn Kissah nữa, nhưng y có chút hiểu ra, bạn bè chân chính không giống Kissah.
"Lúc cậu gặp khó khăn lại vứt bỏ, người đó vĩnh viễn cũng không đáng tin tưởng." Haren nghĩ nghĩ, có chút cảm khái mà mở miệng an ủi, trong mắt hiện lên một tia thương cảm cùng bất đắc dĩ thản nhiên, lập tức lại duỗi thân duỗi người, cong mắt cười cười: "Cậu xem đi, giờ chúng ta đã có 1 đồng bọn cường đại nha." Phúc Nhạc là 1 người bạn tốt nhất, chân thành nhất mà cậu ta từng gặp qua.
Jin nhìn cùng Joe đang giúp Phúc Nhạc tuốt vỏ lúa, nghiêm túc mà gật gật đầu.
"Hôm nay có 1 con bạch sừng thú xông vào nhà mình." Kanya ôm bình hứng hạt lúa Casar sàng ra, quay đầu nói với Phúc Nhạc.
"Bạch sừng thú?" Phúc Nhạc tò mò: "Là dạng gì ạ? Ăn ngon không?"
"Ừm..." Kanya bĩu môi lắc đầu: "Hương vị không được tốt lắm, thịt tuy rằng không tồi, nhưng có mùi kì quái, tẩy thế nào cũng không sạch, nấu chín cũng vô dụng. Không thể nào ăn ngon."
Chẳng qua dựa vào nguyên tắc không lãng phí, Kanya vẫn lấy tảng đá giải quyết con bạch sừng thú không có tính công kích kia luôn, vẫn ném ở phòng bếp không biết xử lý như thế nào đây.
Bộ lạc có thú nhân thủ vệ nên sẽ không xuất hiện dã thú có lực công kích gì, chẳng qua động vật ăn cỏ loại nhỏ và 1 ít động vật dịu ngoan cỡ lỡ chạy vào thì họ cũng sẽ không ngăn trở, dê tự dâng miệng sói, khẳng định chúng sẽ bị thú nhân nhà nào đó tha về ăn luôn thôi mà.
Phúc Nhạc chà xát hai tay đầy vỏ trấu, chạy vào phòng bếp nhìn nhìn, không khỏi vui vẻ: "Là sơn dương a! Đêm nay có lộc ăn rồi!"
"Như thế nào, Tiểu Nhạc, cậu biết làm?" Theo phía sau giúp vui Haren cũng vui vẻ lên, tuy rằng không biết Phúc Nhạc lại có cái thủ đoạn ngạc nhiên cổ quái gì, nhưng chỉ cần Phúc Nhạc vui vẻ, vậy bọn họ khẳng định cũng có thể ăn hôi đồ ngon…
"He he, chúng ta tối nay nấu canh thịt dê uống! Canh thịt dê đương quy!" Phúc Nhạc hai mắt tỏa sáng, xoa xoa tay cười có chút ngây ngô, thịt dê thật bổ dưỡng a! Ngẫm lại lại thấy chảy nước miếng...
Hơn nữa bạch sừng thú ở nơi này to hơn sơn dương nhiều, to như con nghé con vậy, hẳn là không ít thịt.
Jin là lần đầu tiên thấy Phúc Nhạc và Haren hưng phấn như vậy, bản thân y cũng là 1 giống cái tốt biết nấu cơm, không khỏi tò mò: "Tiểu Nhạc, bạch sừng thú hương vị rất khó tẩy đi mà? Nấu ra có mùi rất nặng đó."
"Không có việc gì không có việc gì." Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà xua tay: "Tôi có biện pháp!" Mùi nặng đích thật là nguyên nhân quan trọng khiến rất nhiều người không ăn thịt dê, đặc biệt đối với những giống cái rất ít ăn đồ ăn "nặng mùi" quả thật là chỉ có nước đứng xa mà nhìn. Phúc Nhạc khi còn bé cũng đặc biệt chán ghét canh thịt dê, nhưng đến mùa đông, bà ngoại rất thích nấu món này, tuy rằng đã xử lý rất khá, nhưng đầu lưỡi cực kỳ soi mói như Phúc Nhạc vẫn có thể nếm ra cái mùi đặc trưng này, mỗi lần đều là bịt mũi uống, so với uống thuốc còn kinh hơn, nhưng không thể không nói bản thân thịt dê thịt vẫn rất bổ.
Về sau trưởng thành, không biết làm sao Phúc Nhạc lại dần dần thích ứng với hương vị kia, đáng tiếc đã không còn ai nấu cho cậu nữa. Sau lại tìm đến nương tựa sư phụ già, vào mùa đông sư phụ già hay bắc 1 cái bếp lò nhỏ ở trong phòng nghỉ của phòng khám bệnh nấu canh thịt dê hoặc là lẩu, đương nhiên, đều bỏ thêm nhiều dược liệu tốt.
"Tôi giúp cậu xử lý nhé." Jin xắn tay áo nói: "Có cái gì phải chú ý không?"
"Ừ... Xương cốt chừa lại 1 chút cho tôi, chân cũng giữ lại, thịt trên xương sườn không cần cắt xuống." Phúc Nhạc ngồi xổm xuống chỉ vào các bộ phận trên người bạch sừng thú đã chết nói như điều cần chú ý, Jin toàn bộ nghiêm túc nhớ kỹ.
"Đúng rồi, não dê não dê!" Phúc Nhạc vỗ tay một cái, nhớ tới thứ tốt này, vươn tay đến cái đầu thú.
May mắn Kanya dùng khí lực không quá lớn, đầu không bị đập nát, chỉ có cổ bị chặt đứt.
"Cái này cho chú Sylve và Haren ăn luôn, rất có lợi cho thân thể 2 người!" Phúc Nhạc loay hoay nhìn quanh tìm công cụ đập sọ lấy não
Haren sửng sốt, lại cảm động nhưng da đầu run lên: Phúc Nhạc tâm ý cậu ta nhận, chính là... Thật sự phải ăn cái thứ thoạt nhìn rất tởm này sao?
Thịt dê ngoài ý muốn xuất hiện khiến Phúc Nhạc có chút điên cuồng, đây đối với Phúc Nhạc ăn nhiều đồ ngoại nhập xuyên qua tới mà nói, có thể sánh bằng lúa mì khiến cậu kích động không ngừng.
Jin xung phong đảm nhiệm việc xử lý con dê này, Haren giúp y, nói thật, loại chuyện này cậu ta còn không thuần thục bằng Jin.
Phúc Nhạc thí điên thí điên chạy về xử lý lúa mì, đống lúa mì mang về đã chất đầy sân, tuốt vỏ xong có thể dọn ra khoảng trống, cho nên Phúc Nhạc vội vã xử lý.
Cũng may phu phu hợp tác, Joe đẩy cối xay vừa nhanh lại vừa ổn, Casar và Kanya đồng thời giúp Phúc Nhạc sàng vỏ, tốc độ cũng không chậm.
Thể lực của giống cái cùng các thú nhân đã định trước tốc độ của bọn họ không chậm hơn máy móc là bao, chờ Jin xử lý xong bạch sừng thú, Phúc Nhạc và Kanya cũng dừng tay, bắt đầu nấu cơm.
Sườn dê đùi dê và tiết dê đều đặt 1 bên, những loại thịt khác cũng được lóc sạch, cắt thành những khối to ngăn nắp, thoạt nhìn rất tươi.
"Jin cháu giỏi quá!" Kanya tiến vào nhìn thấy bạch sừng thú được xử lí rất khá, không khỏi kinh ngạc mà nhìn về phía Jin đang đứng một bên có chút khẩn trương y như học sinh tiểu học chờ cô giáo đọc điểm, cười khen nói.
"Không, không có gì." Jin thẹn thùng: "Làm nhiều liền quen."
Phúc Nhạc vuốt vuốt tay áo, nheo mắt chuẩn bị đại chiến 1 hồi.
Canh thịt dê đương quy tất nhiên là món chính, Phúc Nhạc không có cái khác chứ dược liệu thì thừa, nấu 1 nồi canh không thành vấn đề.
Sau đó lại đem sườn dê chặt nhỏ, ướp ớt khô đỏ rực, nấu 1 nồi thịt dê kho tàu.
Nhiệm vụ nướng đùi dê tự nhiên giao cho chú Kanya, có hoa tiêu còn có hành gừng, còn có rượu quả, mùi vị tất nhiên không nói chơi, hơn nữa như trước cam đoan thịt dê ngon. Làm xong mấy thứ này, Phúc Nhạc còn xiên 1 ít thịt dê tự mình đi nướng, sau khi nướng khét đến xiên thứ 3 thì đành yên lặng giao chuyện này cho Casar và Joe.
Buổi tối thừa dịp ánh trăng, một đám người vui tươi hớn hở mà ngồi cùng một chỗ, nhìn Phúc Nhạc bưng lên mấy cái nồi nóng hổi, trước mặt mỗi người đều có 1 bát canh thịt dê to.
"Mỗi lần lại đây Tiểu Nhạc đều sẽ làm 1 ít đồ ăn ngon tuyệt nhỉ." Sylve cúi đầu ngửi ngửi bát canh trước mặt, cười nói.
Phúc Nhạc cười he he, lí tưởng cuộc đời cậu ngoại trừ dùng y thuật trị bệnh cứu người thì chính là làm món ngon. Cho dù là hiện tại điều kiện có gian khổ cậu cũng muốn nghĩ tất cả biện pháp cải thiện thức ăn.
"Đúng rồi. Não dê Haren và chú Sylve phải ăn hết nhé." Phúc Nhạc nói Haren vừa nghe lập tức nhăn mặt, có chút buồn bực: "Tiểu Nhạc, thật sự phải ăn sao?"
"Yên tâm, không khó ăn đâu." Phúc Nhạc vẻ mặt chân thành nói: "Ăn ngon lắm."
Chờ Phúc Nhạc bưng lên, tất cả mọi người không vội ăn canh mà tò mò mà nhìn cái gọi là não dê.
"A, sao lại có màu này?" Haren kinh ngạc nói, cậu ta nhớ rõ bộ dáng trắng bóng mềm nhũn rất kinh tởm cơ mà.
Não dê trong bát giờ có màu vàng hình chữ nhật, còn bốc lên 1 mùi thơm ngào ngạt.
"Biết ngay cậu không dám ăn mà, tôi phải mất rất nhiều công mới làm thành dạng náy đó." Phúc Nhạc nháy mắt mấy cái, nửa thật nửa giả mà nói như vậy.
Haren cùng Sylve một người một phần, Sylve cũng không bài xích, có lẽ là bởi vì trước kia chưa thấy tận mắt não dê trắng bóng, dùng cái thìa Phúc Nhạc thiết kế múc 1 miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng nếm thử.
"Ma phụ, vị như thế nào?" Haren tò mò hỏi.
"Ừm, ăn ngon lắm." Sylve cười nói.
Haren cố lấy dũng khí nếm thử, lập tức mở to hai mắt: "Thơm quá đi." Bên ngoài thực giòn, bên trong mềm mềm thơm thơm, một chút mùi lạ cũng không có.
"Kia đương nhiên." Phúc Nhạc đắc ý nói: "Tôi lấy lòng trắng trứng đánh với bột mì bọc lại chiên mà."
"Tiểu Nhạc cậu thật tốt." Haren vẻ mặt cảm động, rất nhanh liền ăn sạch chén não dê, còn vẻ mặt thèm thuồng.
Phúc Nhạc vừa lòng gật đầu, não dê là cái gì, bọn họ bên kia còn ăn cả ve sầu với nhộng cơ mà!
Canh thịt dê đương quy lại tiếp tục khiến mọi người kinh diễm một phen.
"Cái này vào mùa đông chú Sylve có thể uống nhiều một chút." Phúc Nhạc vừa uống vừa nói: "Có thể bắt mấy con bạch sừng thú nuôi, bọn nó cũng không ăn thịt, mỗi ngày cho ăn chút rau cỏ là đủ rồi."
"Bắt thì được ngay, chính là..." Casar xen vào nói: "Mùa đông sẽ lạnh chết đi?"
"Ừm... Cũng không nhất định." Phúc Nhạc nghĩ nghĩ nói, cậu vẫn luôn cân nhắc về chuyện nuôi động vật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thoả đáng.
Sức ăn của thú nhân thì nuôi thú qui mô nhỏ căn bản không đáp ứng được, quy mô lớn thì lại không đủ điều kiện, rất dễ phát sinh ôn dịch. Bởi vậy Phúc Nhạc cũng chưa đề cập đến chuyện này.
Nhưng tình huống nhà Sylve tương đối đặc biệt .
Chỉ cần đắp được kháng, lại lợi dụng độ ấm của nó, hẳn là có thể sống qua một đoạn thời gian, mùa đông lạnh quá cũng có thể giết, cũng không sợ hỏng, như vậy có thể thường xuyên uống canh thịt dê rồi. Điều này rất có lợi cho 2 cha con thể yếu, đặc biệt là Haren, vốn sinh ra đã yếu nhược, cần điều dưỡng tử tế.
Phúc Nhạc đem ý tưởng tạo kháng nói cho tất cả mọi người, ai nấy cũng lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
"Cứ như vậy, mặt tường dựa vào kháng cũng sẽ rất ấm áp, bên ngoài dựa vào đó xây 1 cái chuồng cho bạch sừng thú, hẳn là sẽ không quá lạnh." Phúc Nhạc giải thích. Cứ như vậy, cậu lại có một ý tưởng mới, các thú nhân hoàn toàn có thể trước mùa đông bắt 1 chút con mồi sống trở về, tận lực dựa vào độ ấm của kháng nuôi đến mùa đông mới giết, có thể tránh cho con mồi vì giết quá sớm mà thịt bị nấm mốc, hay hỏng.
"Hơn nữa chúng ta có thể đào hầm, làm thịt khô." Phúc Nhạc xoè ngón tay kể hết ra những kinh nghiệm qua mùa đông mình biết. Hầm cũng có thể kéo dài thời gian bảo tồn thực vật.
Mọi người vừa ăn, vừa nghe Phúc Nhạc giảng đại kế thần kỳ để qua mùa đông, theo những phương án mà Phúc Nhạc nói ra, trong mắt mọi người cũng dần dần tràn ngập hy vọng, có lẽ... về sau mùa đông sẽ không đáng sợ như mọi khi nữa.
"Không sao đâu." Haren cười, giơ giơ cái liềm trong tay: "Cái này dùng tốt lắm, không phiền phức. Phúc Nhạc nhờ chú Kanya làm dao xương thú thành hình cái liềm, lúc cắt lúa mì có thể bớt rất nhiều sức, chẳng qua phải xoay người có chút không được tự nhiên, nhưng chưa đến độ xương sống thắt lưng đau, dù sao thì thân thể của cậu ta cũng khoẻ hơn Phúc Nhạc nhiều.
Phúc Nhạc vừa vui mừng vừa oán niệm, quả nhiên mình lại là người vô dụng nhất…
Chẳng qua nhờ hai người hỗ trợ, Phúc Nhạc trong một ngày đã gặt xong mảnh ruộng lúa mì rộng 2 3 mẫu này, tốc độ nhanh đến mức khiến cậu líu cả lưỡi. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì lúa mì hoang sản lượng thấp, một mẫu không mọc dày như nhà trồng.
Lúc mặt trời sắp xuống núi, Joe đến tìm cậu, là Joe biến thành hình thú dùng khứu giác linh mẫn ngửi theo mùi Phúc Nhạc mà tìm tới (=)))) ), Haren cùng Jin nhìn Joe xuất hiện không khỏi cười xấu xa với Phúc Nhạc: quả nhiên những người có quan hệ bạn lữ rất thân mật nha.
Phúc Nhạc cũng lên tinh thần, còn đang lo đống lúa mì này vác về kiểu gì đây, Joe xuất hiện quá đúng lúc.
"A Nhạc, có mệt không, có bị thương không? Giữa trưa ăn cơm chưa? Khát hay không?" Joe tìm được Phúc Nhạc rồi nháy mắt biến trở về hình người, bước nhanh đến bên người ôm người trong lòng nhà mình, quan tâm hỏi han.
Jin cùng Haren nghe xong đều cúi đầu buồn cười, Phúc Nhạc đỏ mặt, lắc đầu cười với Joe: "Không có việc gì, hôm nay anh thế nào? Thuận lợi không?"
"Ừm, săn được 1 con mồi lớn, trước đại hội mà dùng hết thì lại đi săn." Joe ôn nhu mà sờ sờ đầu Phúc Nhạc: "Giúp em thu lúa mì."
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá!" Phúc Nhạc mắt sáng ngời, có Joe hỗ trợ, nói không chừng trước đại hội có thể tìm được đủ hạt giống.
Joe giúp đỡ ba người buộc chặt lúa mì đã gặt, một mình nhẹ nhàng gánh hơn phân nửa, chẳng qua vì vấn đề thể tích nên không thể mang hết về trong 1 chuyến.
Haren và Jin hỗ trợ đem lúa mì đưa đến nhà Joe, Phúc Nhạc tự nhiên giữ lại 2 người bạn tốt ăn cơm, dù sao hôm nay 2 người góp công lớn nhất.
"Tiểu Nhạc thật tốt a." ngồi ở trong sân nhón mấy miếng bánh hoa quế lấp bụng, Jin nhỏ giọng cảm thán nói với Haren.
"Tất nhiên rồi." Haren ăn đến mặt mày hớn hở: "Tiểu Nhạc có năng lực lại thiện lương, nếu không Joe cũng sẽ không thích cậu ấy như vậy. Tôi nhớ rõ, Kissah hình như cũng rất thích Joe nhỉ, y xinh hơn tiểu Nhạc nhiều."
Diện mạo Phúc Nhạc tuy rằng tương đối thanh tú, nhưng dù sao cũng là diện mạo của 1 nam sinh ôn hòa, tuyệt đối không đạt được tiêu chuẩn mặc nữ trang có thể giả gái, tư văn nhã nhặn, trên mặt cũng không có gì mụn trứng cá gì, trắng trẻo sạch sẽ, người ta nhìn sẽ có hảo cảm mà thôi.
Mà nhóm giống cái trong bộ lạc có rất nhiều người có thể nói là rất xinh đẹp, ngũ quan mềm mại, rất giống con gái, Kissah có diện mạo rất tinh xảo, cho nên vẫn luôn được xưng là giống cái xinh đẹp nhất bộ lạc.
"Kissah..." Jin do dự một chút: "Tuy rằng bọn tôi luôn chơi cùng nhau nhưng mà …Kissah không tốt như Phúc Nhạc."
Nói xong Jin còn có chút xấu hổ, mặc dù mình là ăn ngay nói thật, nhưng quen biết Kissah lâu như vậy, vẫn cảm thấy có chút khổ sở. Kissah chưa bao giờ mời Jin đến nhà làm khách, y mời rất nhiều người nhưng chưa bao giờ mời Jin, hơn nữa Kissah luôn rất ghét Jin, mỗi lần Jin muốn bỏ cuộc, chơi 1 mình thì Kissah sẽ đột nhiên cải thiện thái độ vẻ mặt tươi cười đón chào, thường xuyên khiến Jin đầu óc lơ mơ.
"Cổ họng về sau tốt rồi tôi cũng không muốn chơi với bọn họ nữa. " Jin thấp giọng nói, tuy đã không còn khàn khàn như cát khô lúc đầu nữa nhưng vẫn chưa trong trẻo dễ nghe như ban đầu. Tuy rằng Jin tâm tư đơn thuần cũng không nói nên lời tại sao lại không muốn lại gần bọn Kissah nữa, nhưng y có chút hiểu ra, bạn bè chân chính không giống Kissah.
"Lúc cậu gặp khó khăn lại vứt bỏ, người đó vĩnh viễn cũng không đáng tin tưởng." Haren nghĩ nghĩ, có chút cảm khái mà mở miệng an ủi, trong mắt hiện lên một tia thương cảm cùng bất đắc dĩ thản nhiên, lập tức lại duỗi thân duỗi người, cong mắt cười cười: "Cậu xem đi, giờ chúng ta đã có 1 đồng bọn cường đại nha." Phúc Nhạc là 1 người bạn tốt nhất, chân thành nhất mà cậu ta từng gặp qua.
Jin nhìn cùng Joe đang giúp Phúc Nhạc tuốt vỏ lúa, nghiêm túc mà gật gật đầu.
"Hôm nay có 1 con bạch sừng thú xông vào nhà mình." Kanya ôm bình hứng hạt lúa Casar sàng ra, quay đầu nói với Phúc Nhạc.
"Bạch sừng thú?" Phúc Nhạc tò mò: "Là dạng gì ạ? Ăn ngon không?"
"Ừm..." Kanya bĩu môi lắc đầu: "Hương vị không được tốt lắm, thịt tuy rằng không tồi, nhưng có mùi kì quái, tẩy thế nào cũng không sạch, nấu chín cũng vô dụng. Không thể nào ăn ngon."
Chẳng qua dựa vào nguyên tắc không lãng phí, Kanya vẫn lấy tảng đá giải quyết con bạch sừng thú không có tính công kích kia luôn, vẫn ném ở phòng bếp không biết xử lý như thế nào đây.
Bộ lạc có thú nhân thủ vệ nên sẽ không xuất hiện dã thú có lực công kích gì, chẳng qua động vật ăn cỏ loại nhỏ và 1 ít động vật dịu ngoan cỡ lỡ chạy vào thì họ cũng sẽ không ngăn trở, dê tự dâng miệng sói, khẳng định chúng sẽ bị thú nhân nhà nào đó tha về ăn luôn thôi mà.
Phúc Nhạc chà xát hai tay đầy vỏ trấu, chạy vào phòng bếp nhìn nhìn, không khỏi vui vẻ: "Là sơn dương a! Đêm nay có lộc ăn rồi!"
"Như thế nào, Tiểu Nhạc, cậu biết làm?" Theo phía sau giúp vui Haren cũng vui vẻ lên, tuy rằng không biết Phúc Nhạc lại có cái thủ đoạn ngạc nhiên cổ quái gì, nhưng chỉ cần Phúc Nhạc vui vẻ, vậy bọn họ khẳng định cũng có thể ăn hôi đồ ngon…
"He he, chúng ta tối nay nấu canh thịt dê uống! Canh thịt dê đương quy!" Phúc Nhạc hai mắt tỏa sáng, xoa xoa tay cười có chút ngây ngô, thịt dê thật bổ dưỡng a! Ngẫm lại lại thấy chảy nước miếng...
Hơn nữa bạch sừng thú ở nơi này to hơn sơn dương nhiều, to như con nghé con vậy, hẳn là không ít thịt.
Jin là lần đầu tiên thấy Phúc Nhạc và Haren hưng phấn như vậy, bản thân y cũng là 1 giống cái tốt biết nấu cơm, không khỏi tò mò: "Tiểu Nhạc, bạch sừng thú hương vị rất khó tẩy đi mà? Nấu ra có mùi rất nặng đó."
"Không có việc gì không có việc gì." Phúc Nhạc cười tủm tỉm mà xua tay: "Tôi có biện pháp!" Mùi nặng đích thật là nguyên nhân quan trọng khiến rất nhiều người không ăn thịt dê, đặc biệt đối với những giống cái rất ít ăn đồ ăn "nặng mùi" quả thật là chỉ có nước đứng xa mà nhìn. Phúc Nhạc khi còn bé cũng đặc biệt chán ghét canh thịt dê, nhưng đến mùa đông, bà ngoại rất thích nấu món này, tuy rằng đã xử lý rất khá, nhưng đầu lưỡi cực kỳ soi mói như Phúc Nhạc vẫn có thể nếm ra cái mùi đặc trưng này, mỗi lần đều là bịt mũi uống, so với uống thuốc còn kinh hơn, nhưng không thể không nói bản thân thịt dê thịt vẫn rất bổ.
Về sau trưởng thành, không biết làm sao Phúc Nhạc lại dần dần thích ứng với hương vị kia, đáng tiếc đã không còn ai nấu cho cậu nữa. Sau lại tìm đến nương tựa sư phụ già, vào mùa đông sư phụ già hay bắc 1 cái bếp lò nhỏ ở trong phòng nghỉ của phòng khám bệnh nấu canh thịt dê hoặc là lẩu, đương nhiên, đều bỏ thêm nhiều dược liệu tốt.
"Tôi giúp cậu xử lý nhé." Jin xắn tay áo nói: "Có cái gì phải chú ý không?"
"Ừ... Xương cốt chừa lại 1 chút cho tôi, chân cũng giữ lại, thịt trên xương sườn không cần cắt xuống." Phúc Nhạc ngồi xổm xuống chỉ vào các bộ phận trên người bạch sừng thú đã chết nói như điều cần chú ý, Jin toàn bộ nghiêm túc nhớ kỹ.
"Đúng rồi, não dê não dê!" Phúc Nhạc vỗ tay một cái, nhớ tới thứ tốt này, vươn tay đến cái đầu thú.
May mắn Kanya dùng khí lực không quá lớn, đầu không bị đập nát, chỉ có cổ bị chặt đứt.
"Cái này cho chú Sylve và Haren ăn luôn, rất có lợi cho thân thể 2 người!" Phúc Nhạc loay hoay nhìn quanh tìm công cụ đập sọ lấy não
Haren sửng sốt, lại cảm động nhưng da đầu run lên: Phúc Nhạc tâm ý cậu ta nhận, chính là... Thật sự phải ăn cái thứ thoạt nhìn rất tởm này sao?
Thịt dê ngoài ý muốn xuất hiện khiến Phúc Nhạc có chút điên cuồng, đây đối với Phúc Nhạc ăn nhiều đồ ngoại nhập xuyên qua tới mà nói, có thể sánh bằng lúa mì khiến cậu kích động không ngừng.
Jin xung phong đảm nhiệm việc xử lý con dê này, Haren giúp y, nói thật, loại chuyện này cậu ta còn không thuần thục bằng Jin.
Phúc Nhạc thí điên thí điên chạy về xử lý lúa mì, đống lúa mì mang về đã chất đầy sân, tuốt vỏ xong có thể dọn ra khoảng trống, cho nên Phúc Nhạc vội vã xử lý.
Cũng may phu phu hợp tác, Joe đẩy cối xay vừa nhanh lại vừa ổn, Casar và Kanya đồng thời giúp Phúc Nhạc sàng vỏ, tốc độ cũng không chậm.
Thể lực của giống cái cùng các thú nhân đã định trước tốc độ của bọn họ không chậm hơn máy móc là bao, chờ Jin xử lý xong bạch sừng thú, Phúc Nhạc và Kanya cũng dừng tay, bắt đầu nấu cơm.
Sườn dê đùi dê và tiết dê đều đặt 1 bên, những loại thịt khác cũng được lóc sạch, cắt thành những khối to ngăn nắp, thoạt nhìn rất tươi.
"Jin cháu giỏi quá!" Kanya tiến vào nhìn thấy bạch sừng thú được xử lí rất khá, không khỏi kinh ngạc mà nhìn về phía Jin đang đứng một bên có chút khẩn trương y như học sinh tiểu học chờ cô giáo đọc điểm, cười khen nói.
"Không, không có gì." Jin thẹn thùng: "Làm nhiều liền quen."
Phúc Nhạc vuốt vuốt tay áo, nheo mắt chuẩn bị đại chiến 1 hồi.
Canh thịt dê đương quy tất nhiên là món chính, Phúc Nhạc không có cái khác chứ dược liệu thì thừa, nấu 1 nồi canh không thành vấn đề.
Sau đó lại đem sườn dê chặt nhỏ, ướp ớt khô đỏ rực, nấu 1 nồi thịt dê kho tàu.
Nhiệm vụ nướng đùi dê tự nhiên giao cho chú Kanya, có hoa tiêu còn có hành gừng, còn có rượu quả, mùi vị tất nhiên không nói chơi, hơn nữa như trước cam đoan thịt dê ngon. Làm xong mấy thứ này, Phúc Nhạc còn xiên 1 ít thịt dê tự mình đi nướng, sau khi nướng khét đến xiên thứ 3 thì đành yên lặng giao chuyện này cho Casar và Joe.
Buổi tối thừa dịp ánh trăng, một đám người vui tươi hớn hở mà ngồi cùng một chỗ, nhìn Phúc Nhạc bưng lên mấy cái nồi nóng hổi, trước mặt mỗi người đều có 1 bát canh thịt dê to.
"Mỗi lần lại đây Tiểu Nhạc đều sẽ làm 1 ít đồ ăn ngon tuyệt nhỉ." Sylve cúi đầu ngửi ngửi bát canh trước mặt, cười nói.
Phúc Nhạc cười he he, lí tưởng cuộc đời cậu ngoại trừ dùng y thuật trị bệnh cứu người thì chính là làm món ngon. Cho dù là hiện tại điều kiện có gian khổ cậu cũng muốn nghĩ tất cả biện pháp cải thiện thức ăn.
"Đúng rồi. Não dê Haren và chú Sylve phải ăn hết nhé." Phúc Nhạc nói Haren vừa nghe lập tức nhăn mặt, có chút buồn bực: "Tiểu Nhạc, thật sự phải ăn sao?"
"Yên tâm, không khó ăn đâu." Phúc Nhạc vẻ mặt chân thành nói: "Ăn ngon lắm."
Chờ Phúc Nhạc bưng lên, tất cả mọi người không vội ăn canh mà tò mò mà nhìn cái gọi là não dê.
"A, sao lại có màu này?" Haren kinh ngạc nói, cậu ta nhớ rõ bộ dáng trắng bóng mềm nhũn rất kinh tởm cơ mà.
Não dê trong bát giờ có màu vàng hình chữ nhật, còn bốc lên 1 mùi thơm ngào ngạt.
"Biết ngay cậu không dám ăn mà, tôi phải mất rất nhiều công mới làm thành dạng náy đó." Phúc Nhạc nháy mắt mấy cái, nửa thật nửa giả mà nói như vậy.
Haren cùng Sylve một người một phần, Sylve cũng không bài xích, có lẽ là bởi vì trước kia chưa thấy tận mắt não dê trắng bóng, dùng cái thìa Phúc Nhạc thiết kế múc 1 miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng nếm thử.
"Ma phụ, vị như thế nào?" Haren tò mò hỏi.
"Ừm, ăn ngon lắm." Sylve cười nói.
Haren cố lấy dũng khí nếm thử, lập tức mở to hai mắt: "Thơm quá đi." Bên ngoài thực giòn, bên trong mềm mềm thơm thơm, một chút mùi lạ cũng không có.
"Kia đương nhiên." Phúc Nhạc đắc ý nói: "Tôi lấy lòng trắng trứng đánh với bột mì bọc lại chiên mà."
"Tiểu Nhạc cậu thật tốt." Haren vẻ mặt cảm động, rất nhanh liền ăn sạch chén não dê, còn vẻ mặt thèm thuồng.
Phúc Nhạc vừa lòng gật đầu, não dê là cái gì, bọn họ bên kia còn ăn cả ve sầu với nhộng cơ mà!
Canh thịt dê đương quy lại tiếp tục khiến mọi người kinh diễm một phen.
"Cái này vào mùa đông chú Sylve có thể uống nhiều một chút." Phúc Nhạc vừa uống vừa nói: "Có thể bắt mấy con bạch sừng thú nuôi, bọn nó cũng không ăn thịt, mỗi ngày cho ăn chút rau cỏ là đủ rồi."
"Bắt thì được ngay, chính là..." Casar xen vào nói: "Mùa đông sẽ lạnh chết đi?"
"Ừm... Cũng không nhất định." Phúc Nhạc nghĩ nghĩ nói, cậu vẫn luôn cân nhắc về chuyện nuôi động vật, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không thoả đáng.
Sức ăn của thú nhân thì nuôi thú qui mô nhỏ căn bản không đáp ứng được, quy mô lớn thì lại không đủ điều kiện, rất dễ phát sinh ôn dịch. Bởi vậy Phúc Nhạc cũng chưa đề cập đến chuyện này.
Nhưng tình huống nhà Sylve tương đối đặc biệt .
Chỉ cần đắp được kháng, lại lợi dụng độ ấm của nó, hẳn là có thể sống qua một đoạn thời gian, mùa đông lạnh quá cũng có thể giết, cũng không sợ hỏng, như vậy có thể thường xuyên uống canh thịt dê rồi. Điều này rất có lợi cho 2 cha con thể yếu, đặc biệt là Haren, vốn sinh ra đã yếu nhược, cần điều dưỡng tử tế.
Phúc Nhạc đem ý tưởng tạo kháng nói cho tất cả mọi người, ai nấy cũng lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ.
"Cứ như vậy, mặt tường dựa vào kháng cũng sẽ rất ấm áp, bên ngoài dựa vào đó xây 1 cái chuồng cho bạch sừng thú, hẳn là sẽ không quá lạnh." Phúc Nhạc giải thích. Cứ như vậy, cậu lại có một ý tưởng mới, các thú nhân hoàn toàn có thể trước mùa đông bắt 1 chút con mồi sống trở về, tận lực dựa vào độ ấm của kháng nuôi đến mùa đông mới giết, có thể tránh cho con mồi vì giết quá sớm mà thịt bị nấm mốc, hay hỏng.
"Hơn nữa chúng ta có thể đào hầm, làm thịt khô." Phúc Nhạc xoè ngón tay kể hết ra những kinh nghiệm qua mùa đông mình biết. Hầm cũng có thể kéo dài thời gian bảo tồn thực vật.
Mọi người vừa ăn, vừa nghe Phúc Nhạc giảng đại kế thần kỳ để qua mùa đông, theo những phương án mà Phúc Nhạc nói ra, trong mắt mọi người cũng dần dần tràn ngập hy vọng, có lẽ... về sau mùa đông sẽ không đáng sợ như mọi khi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.