Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 39

Thanh Sắc Vũ Dực

05/01/2018

Lục Sướng vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mắt, trong đầu vòng vo một ngàn tám trăm cách có thể móc mắt hủy dung người kia trong nháy mắt, Mộ Liên cho dù có một tẹo ý đồ muốn động thủ cắt tiểu JJ của hắn, hắn sẽ cho người kia ăn đủ. Hôm nay hắn đi tản bộ, có mang theo đầy đủ vũ khí phòng thân đấy.

Nhưng Mộ Liên chỉ nói thôi, chứ không hành động bước tiếp theo, hắn nhìn mặt người phía trước tràn ngập đề phòng, đột nhiên nói: “Yên tâm, nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ không động thủ.”

Lục Sướng lúc này mới hơi hơi thả lỏng, trong lòng nghi hoặc càng nhiều, vừa định hỏi, lại nghe thấy Mộ Liên nói: “Ngươi đi đi, về sau đừng tới đây nữa.”

Lại là ngữ khí không kiên nhẫn như vậy, như ước gì mình có thể cút bao xa thì cút bấy xa, tốt nhất đời này đừng có đến làm phiền đến Mộ đại gia nữa. Một chốc thì như động kinh mà quan tâm hắn, một chốc lại đuổi đi như đuổi ruồi bọ, người này có thể có điểm tinh thần phân liệt rồi, nếu không thì chính là hai mặt, Lục Sướng ở trong lòng thầm định vị cho Mộ Liên.

Nếu người kia đã nói muốn mình vĩnh viễn không tới đây nữa, Lục Sướng cũng không nhiều lời, hắn không có khuynh hướng tự ngược nha, không muốn dùng mặt nóng dán lên mông lạnh của người ta đâu. Đang định xoay người chạy đi, vị bệnh nhân tinh thần phân liệt kia lại quát: “Đừng đi vội! Để ta đưa ngươi về!”

Đã đến nước này mà Lục Sướng còn có thể nhịn xuống thì hắn không phải là Lục Sướng nữa, là Đức mẹ Maria rồi, đáng tiếc hắn bẩm sinh đã không hề có cái mệnh thuần khiết thiện lương nha, vì thế hắn phát hỏa.

Đi lên trước, hung hăng nện một quyền lên khuôn mặt tuấn tú tuyệt mỹ của Mộ Liên, người kia không trốn không tránh, nắm tay rắn chắc thật sự đánh vào cái mũi hắn, sau đó ——

Lục Sướng nhe răng nhếch miệng thu hồi nắm tay, đau quá trời quá đất! Hắn sai rồi, hắn quá kích động, hắn hẳn nên dùng hòn đá đập, chứ không phải xúc động sử dụng nắm tay yếu ớt của mình.

Cũng may nơi hắn xuống tay cũng là điểm yếu trên cơ thể người, Mộ Liên chảy một chút máu mũi, bất quá tùy tay lau qua là ổn. Dáng vẻ không như hắn, mỗi lần bị giống cái nhẹ nhàng vỗ, máu mũi ào ào, y hệt lũ lụt.

Đau thì đau, nên mắng thì vẫn phải mắng: “Ngươi bệnh hả? Lúc nóng lúc lạnh, phát sốt thì tự uống thuốc đi, ngươi còn là thầy thuốc nữa đó! Hôm nay quên uống thuốc rồi hả?”

Lục Sướng kích động, bộc phát hết bản lĩnh mắng chửi người trước kia ra, cũng không quan tâm cách thức mỉa mai mắng chửi không áp dụng được trong thế giới đơn thuần này, dù sao Mộ Liên cũng nghe không hiểu: “Ta không có bệnh, là ngươi dễ bệnh hơn.”

“Ngươi người này rốt cuộc làm sao thế nhỉ? Lần đầu tiên thấy ta thì y hệt như nuốt phải ruồi bọ, ước gì ta biến cho khuất mắt ngươi. Được thôi, lão tử chưa bao giờ thích nhìn sắc mặt người khác ha, ta biến. Nhưng ngươi lại còn tung tẩy chạy tới hỏi han ân cần, lại còn chữa bệnh tặng đồ từa lưa, giống như ta với ngươi là thanh mai trúc mã ấy. Vừa mới thấy ta liền đuổi ta đi, hiện tại lại muốn đưa về. Ta nói Mộ đại mỹ nhân nhân huynh có phải cảm thấy đùa giỡn người khác rất vui hay không? Vừa đấm vừa xoa, ngươi có vẻ chơi thích ý nhỉ?” Mặt Lục Sướng tái cả rồi, mắng hết toàn bộ những lời mình tích góp từng tí một ở trong lòng, cảm giác nói ra thật quả là tuyệt a!

Mặt Mộ Liên cũng tái, mái tóc màu bạc xinh đẹp lại thêm màu mặt xanh tái, ừm, cũng khá đặc sắc. Nhưng đối tượng người kia nhìn rõ ràng không phải Lục Sướng a, ánh mắt xinh đẹp đã lướt qua Lục Sướng trôi đến tám trăm dặm ngoại rồi.

Nhận thấy Mộ Liên căn bản không nghe lọt tai lời hắn nói, mà mang vẻ mặt tức giận nhìn phía sau mình, sự tức giận của Lục Sướng bị lòng hiếu kỳ đè nén xuống, nhìn lại ——

Mặt đen, đầu choáng, sau gáy lại bắt đầu đau!



Một cái xúc tua thật lớn đang lắc lư phía sau hắn, kích thước, hình dạng, động tác bỉ ổi, chất dịch dính trên xúc tua kia, thật sự là nhìn thế nào cũng quen mắt a! Lục Sướng hoảng hốt nhớ lại buổi chạng vạng gặp mặt Mộ Liên lần đầu, thân thể lửa nóng ngâm trong nước lạnh toàn bộ ào ạt trở lại trong não. Đầu như thể “ầm” một tiếng nổ tung, rất nhiều ký ức đáng sợ hắn cố gắng quên đi hiện lên trước mắt.

Hắn nghĩ hắn đã hiểu mình vì sao lại không nhớ rồi, trừ bỏ phát sốt ra, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là trong tiềm thức hắn không muốn nhớ lại đoạn ký ức đáng xấu hổ này. Từ khi đến thế giới này, hắn bị tập kích rất nhiều lần, lần đầu chính là cái tên Leo nên bị thiên đao vạn quả kia! Nhưng sau đó bất luận là Rick hay White, bọn họ chỉ mới đụng vào hắn không lâu, Leo liền tới cứu hắn. Cho dù hắn không tình nguyện, cũng phải nói như vậy, bởi vì có Leo ở đó, hắn mới không có bị thế giới khổ bức này bức điên.

Nhưng lúc đó, Leo không đúng lúc tới cứu hắn, hắn giống một miếng vải rách bị đám dây kia đùa bỡn, mà cái người vẫn luôn ở bên hắn không xuất hiện, người xuất hiện chính là gã giống hệt băng sơn đây. Người này không chút lưu tình ba lần bốn lượt ném mình vào trong nước, khiến hắn đến bây giờ vừa thấy người này sau gáy đều phát đau. Đoạn trí nhớ đó đối với Lục Sướng, là không muốn nhớ lại.

Nhưng hiện tại hắn nhớ ra, trước mặt mớ xúc tua chết tiệt. Hơn nữa đám dây đó còn không biết chết sống dùng xúc tua dính trói hắn.

Lục Sướng không phản kháng, hắn tùy ý nó động chạm thân thể của mình. Dù sao lúc này mặc quần áo làm từ da White, nút thắt bên hông thắt phi thường phức tạp, đây là tiểu kỹ xảo hắn từng học từ một người bạn là hải quân, trừ Leo, nơi này chỉ sợ không ai biết cách cởi bỏ.

Cái dây mang ý đồ vói xúc tua vào trong miệng hắn, lần này nó không thực hiện được, Lục Sướng nhẹ nhàng vuốt ve xúc tua, chậm rãi di chuyển về hướng bộ rễ của dây. Mộ Liên chứng kiến ở phía sau, hình như muốn nói gì, lại không nói ra, cuối cùng chỉ có thể nhìn.

Thấy Lục Sướng đi đến trước bộ rễ, dây leo kích động, vô số xúc tua không ngừng huy động, dụi loạn trên người Lục Sướng. Mà lúc này Lục Sướng rốt cuộc đi tới trước thân nó, lấy tay nhẹ nhàng chạm vào đường rễ màu xanh biếc lộ trên mặt đất.

Bộ rễ hơi hơi rung rung, giống như muốn lùi về trong đất, bất quá vẫn nhịn xuống.

Xem nó như vậy, Lục Sướng mặt không đổi sắc đưa tay di tới túi lớn bên hông, từ bên trong lấy ra ống chích đơn giản, hung hăng đẩy ống phun lên bộ rễ thoạt nhìn rất yếu ớt.

Nọc độc White phun trên dây leo, nó thống khổ rít rầm lêm, xúc tua thay đổi bộ dáng, chất dính biến mất, một loạt gai nhọn hoắt mọc trên thân dây to như cánh tay, mà cái xúc tua đáng sợ đó đang lao về phía Lục Sướng.

Các vũ khí Lục Sướng thiết kế, là nhằm vào thú nhân động vật bốn chân, ở trong thú hình, thú nhân sau khi bị tập kích, phản ứng đầu tiên là theo bản năng bảo vệ nơi bị thương, hắn có thể lợi dụng khe hở này triển khai công kích bước tiếp theo hoặc là chạy trốn. Nhưng rõ ràng chiêu này vô dụng đối với tên dây leo, bởi vì nó có nhiều xúc tua lắm, mấy cái bảo vệ thân thể, mấy cái khác có thể triển khai công kích.

Mắt nhìn thấy xúc tua sắp chọc vào người mình, chiếu theo ngoại hình cùng lực độ, mình không chết cũng phải hủy dung, Lục Sướng mơ hồ cảm thấy có chút hối hận. Kỳ thật hắn chỉ muốn giáo huấn dây leo này một chút, rõ ràng đã một lần chưa toại, lần thứ hai gặp mặt thế mà còn không chết tâm, không cho chút giáo huấn sao được? Không ngờ kết quả lại thành như vậy, thật sự là rắc rối lớn. Bất quá vận khí Lục Sướng không tồi, mỗi khi gặp phải nguy cơ, luôn sẽ có anh hùng xuất hiện cứu mỹ nhân, Leo là một, Mộ Liên khi nóng khi lạnh này, miễn cưỡng coi như là một người khác.

Ngay tại khi xúc tua sắp đánh đến người Lục Sướng, một bóng dáng màu bạc như tia chớp xẹt qua, mang Lục Sướng tránh thoát khỏi phạm vi dây leo công kích.

Lục Sướng có chút ngẩn người, hết thảy xảy ra trong chớp mắt, làm người ta khó có thể phản ứng. Hắn không ngờ, Mộ Liên thoạt nhìn không cường tráng cho lắm (chỉ là so sánh với giống đực khác thôi), lại có tốc độ nhanh như vậy. Hắn dám thề, bộ lạc này không một ai có động tác nhanh hơn so với Mộ Liên vừa rồi được.



Động tác người tóc dài màu bạc phóng giữa không trung mới vừa rồi, lãnh ý hiện lên ở đáy mắt Mộ Liên, hắn bình tĩnh nói: “Dừng tay.”

Giọng nói cũng không vang dội gì đối với dây leo giống như thánh chỉ, mớ xúc tua đang múa may toàn bộ lùi về bộ rễ, âm thanh bén nhọn chói tai cũng đình chỉ.

“Ta nói rồi, không cho phép các ngươi đánh chủ ý lên hắn, hắn vô dụng với các ngươi.” Trong giọng Mộ Liên lộ ra nhè nhẹ hàn khí, khiến cho Lục Sướng còn sững sờ ở trong ngực hắn có chút lạnh lẽo.

Các ngươi? Lục Sướng chú ý Mộ Liên sử dụng là ‘các ngươi’ chứ không phải ‘ngươi’, chẳng lẽ dây leo này là một đám thú nhân? Hay là, nơi này không chỉ có mình nó…

Không đợi hắn nghĩ xong, kết quả đã có, một đám dã thú hình dạng bất đồng, diện mạo bất đồng từ bốn phía đi ra, ánh mắt trừng trừng nhìn hắn cùng Mộ Liên.

Chuyện này… Lục Sướng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, Mộ Liên hình như là lấy việc có thể làm cho thú nhân “quá thời hạn” trưởng thành trở thành chí nguyện suốt đời, rời xa bộ lạc ở cùng đám dã thú, như vậy đám dã thú kia…

Mặt hắn có chút xanh mét, bởi vì hắn nhớ mình còn từng ở trong sông cởi quần áo tắm rửa, chẳng lẽ khi đó có nhiều thằng khốn kiếp thế này đang nhìn lén?

Đồng thời hắn cũng hiểu được vì sao Mộ Liên cứ giữ bộ dáng như muốn đuổi ruồi bọ, bởi vì mình là một “giống cái mảnh mai”, không nên đứng ở nơi này. Vừa rồi người kia lại đột nhiên muốn tiễn hắn, e là bởi vì phát hiện bọn kia.

Nhớ tới mình vừa nãy lỡ lời mắng mỏ Mộ Liên, Lục Sướng tràn đầy hối lỗi, đang muốn giải thích một chút, Mộ Liên lại mở miệng trước: “Ngươi về sau đừng đến đây nữa, chúng nó thấy giống cái đơn độc, luôn muốn thử. Nhưng chúng nó đã rất lâu không lớn được, xuống tay hoàn toàn chẳng phân biệt được nặng nhẹ, cho dù là giống cái bình thường cũng chịu không nổi, huống chi là ngươi. Ta đưa ngươi trở về, sau này đừng đến nữa.”

Mộ Liên đưa hắn đi qua đàn dã thú, Lục Sướng cứ cảm thấy bọn người kia tùy thời sẽ phóng lên cào xé hắn vậy, so với Leo, Rick hay White, đều tạo cho hắn cảm giác hoàn toàn khác. Đám thú nhân vị thành niên kia chỉ mang theo tò mò cùng ôn nhu, động tác cực khẽ, hoàn toàn sẽ không xúc phạm tới hắn. Nhưng đám đã qua kì trưởng thành đây, đáy mắt chúng nó chỉ lóe thú tính, như muốn nuốt sống hắn, mà động tác cũng không mang theo nửa điểm ôn nhu, chỉ có dục vọng.

Được rồi, hắn hiểu, làm một nam nhân, nếu nhiều năm vẫn không thể bắn ấy mà, còn cố tình bị kích động, hắn nghĩ hắn cũng sẽ giống bọn kia thôi, thậm chí còn hung tàn hơn.

Nơm nớp lo sợ đi giữa đám cầm thú, sợ chúng không tự khống chế được phóng lên, cũng may lực uy hiếp của Mộ Liên không tồi, đám kia tuy rằng rục rịch, nhưng không đứa nào ra tay. Hai người bước nhanh đi ra khỏi địa phận kia, Mộ Liên buông Lục Sướng ra, nói: “Đi đi, về sau đừng bao giờ tới đây nữa.”

Nói xong xoay người bước đi, không có nửa điểm lưu luyến, Lục Sướng ở phía sau hô: “Ngại quá, ta giờ mới biết được ngươi một mực giúp ta, thái độ đối với ngươi vẫn không tốt. Hiện tại ta đã hiểu, đều là nam, ngươi cũng đừng để ở trong lòng!”

Thân thể Mộ Liên hơi hơi chấn động một chút, sau đó liền nhanh chóng rời đi, không đáp lại gì.

Leo cùng Mộ Liên, một người là lửa một người là băng, hai người hoàn toàn bất đồng, nhưng vì sao hắn cảm thấy hai người này có những điểm thật sự tương tự nhau nhỉ? Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook