Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân
Chương 50
Thanh Sắc Vũ Dực
05/01/2018
Một cây làm chẳng nên non, câu này quả thật không sai.
Từ khi có Fitch gia nhập, mọi người thoải mái hơn không ít. Rick khi truy kích kẻ địch tìm kiếm manh mối không cần lo lắng cho Lục Sướng, mà bản lĩnh tìm thức ăn của Fitch còn hơn mạnh hơn Rick nhiều. Phải biết rằng, cành của Rick dùng để bắt con mồi không tồi, nhưng lực sát thương không đủ, chuyện con mồi giãy chạy trốn rất thường xảy ra. Phải biết rằng cuộc sống trong rừng, ai cũng có chút mánh khóe. Ta đánh không lại, còn không biết trốn đi sao?
Fitch lại khác, tứ chi hắn linh hoạt, bất luận là thú hình hay hình người đều vận dụng rất tự nhiên, mỗi lần săn thú đều có thể kiếm được không ít thứ tốt. Chỉ là càng đi xa khỏi chỗ hắn ở, chuối ngày càng không dễ tìm. Cũng may Lục Sướng an ủi hắn, nói bốn phía bộ lạc Viêm Hoàng hoa quả rất đầy đủ, chuối cũng không ít. Ta trở về nếu kịp, liền phơi khô chút chuối tiêu, đỡ bắt ngươi ủy khuất một mùa đông.
Cây cỏ và tinh tinh một động vật một thực vật phân công rõ ràng, còn lại Lục Sướng rảnh rỗi đảm đương tác dụng vật cách điện. Mỗi lần tinh tinh bị lời ác độc của Rick làm cho không kiềm chế được muốn ra tay, Lục Sướng sẽ tự động đứng lên, chắn đi tầm mắt hai người, ngăn cách dòng điện mười vạn vôn đó lại.
Kỳ thật hắn cũng không vô dụng đến thế, tốt xấu gì hắn còn biết dùng lửa nướng thịt. Nhưng Fitch cũng biết, hơn nữa có muối Lục Sướng mang đi theo, nướng còn ngon hơn so với hắn, điều này làm cho người nào đó sâu sắc cảm thấy mình hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ là một kẻ vứt đi.
À, kỳ thật cũng không thể nói như vậy, trong đội ngũ này, hắn thuộc giai cấp lãnh đạo, bình thường hắn nói một, hai vị kia không dám nói hai. Đúng, trong nhóm Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi người họ Lưu vô dụng nhất, nhưng vẫn là linh hồn của cả Thục Quốc, lão làng cũng phải nghe lời hắn. Vì thế bạn Lục Sướng nào đó hài lòng nghĩ, mình có phải cũng coi như nhân vật linh hồn của đội gì gì đó hay không? Có tác dụng dẫn dắt, phối hợp, đoàn kết đội ngũ.
Ba người hợp tác khăng khít, theo dấu vết Leo lưu lại tìm một hồi lâu, rốt cuộc mất tung tích trước một cái khe sâu lớn.
“Dấu vết này ít nhất đã có từ mười ngày trước, nhiều ngày như vậy Le cái gì đó của ngươi còn không quay về bộ lạc, chỉ sợ…”
Rick vội vàng ngắt lời: “Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không quay về bộ lạc, biết đâu Leo dưỡng thương khỏi rồi trở về, chúng ta lại trì hoãn ở chỗ con tinh tinh ngu xuẩn da mặt dày, cho nên mới lỡ mất.”
Fitch vừa nghe Rick lại sỉ nhục mình, không cam lòng yếu thế nói: “Ngươi không phát hiện vết máu cùng lông màu vàng sao? Rõ ràng là lúc ngã xuống lưu lại, khe núi cao như vậy, trừ phi biết bay, nếu không căn bản không có cơ hội sống sót!”
Rick nghe xong vội vàng tóm lấy cổ tinh tinh một phen, từ trong hàm răng rít một câu: “Ngươi không thể bớt tranh cãi sao?” Nói xong ánh mắt còn không ngừng ra hiệu về phía Lục Sướng.
Fitch nhất thời tỉnh ngộ, hai ngày này hắn đã tìm hiểu rõ ràng đại thể sự tình, biết rõ quan hệ giữa Leo và Lục Sướng, lúc ấy hắn còn ảo não một chút, sao giống cái mình liều mạng cướp về lại có bạn lữ rồi? Mẹ đã dạy hắn, một khi giống cái đã có bạn lữ cố định, không thể cướp. Thật hiển nhiên, tinh tinh là loài theo chủ nghĩa giống cái nắm quyền nhất.
Lục Sướng lại không suy sụp như hai người kia tưởng tượng, mà quanh quẩn qua lại trên vách đá, cân nhắc xem có khả năng còn sống nào không. Cuối cùng hắn gật gật đầu, nói với hai người kia: “Các ngươi đừng thấy khe này sâu, vách đá hiểm trở, kỳ thật hoàn toàn không thành vấn đề. Chưa từng nghe nói định luật vách núi sao? Bình thường rớt xuống vách núi, cho dù là diễn viên chính hay phụ, chỉ cần không phải tập cuối cùng, thường sẽ không chết, còn kiếm được bảo vật, nhặt được bí kíp võ công hoặc gặp được mỹ nữ. Cho dù là tập cuối cùng, chỉ cần có phần hai, thì trong phần hai người này chắc chắn có thể sống sót. Không phải treo trên nhánh cây thì là rớt xuống nước, không chết được.”
Rick và Fitch hiếm khi đồng nhất ý kiến nhìn nhau, trong mắt đều bày tỏ bạn nhỏ kia đã chịu kích thích quá lớn, sắp điên rồi. Chưa bàn đến cái gì mà “Định luật” với “Diễn viên chính hay phụ” vân vân nghe không hiểu, chỉ câu nói cuối cùng kia, cái gì mà treo trên nhánh cây với rớt xuống nước. Một sư tử nặng như vậy, kết quả khi treo trên nhánh cây chính là cùng thân cây rớt xuống. Mà trong khe núi sâu như vậy, cho dù có nước, nếu không đủ sâu, cũng sẽ ngã chết.
Hai người chuyên cãi nhau đang cân nhắc nên an ủi Lục Sướng thế nào, phát hiện hắn đã bắt đầu thò chân đi thăm dò thử vách núi! Sợ tới mức bọn họ vội vàng kéo Lục Sướng lại, sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng, cũng nhảy xuống. Các thú nhân kỳ thật rất nặng tình cảm, chuyện một người chết đi người kia tuyệt thực chết theo rất thường xảy ra, bọn họ không muốn Lục Sướng đi theo Leo, nếu thế hai người bọn họ tìm ai làm bạn lữ?
“Các ngươi đừng kéo ta, ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp leo xuống, lỡ đâu tên khốn kiếp Leo kia gặp được mấy mỹ nữ, còn không cẩn thận mất trí nhớ, ta đây không phải thiệt lớn!” Lục Sướng vừa giãy dụa, vừa hồ ngôn loạn ngữ.
Nghe hắn nói như vậy, hai người kéo càng mạnh, chết sống không chịu để hắn đi xuống.
Kỳ thật Lục Sướng chỉ theo trực giác tin Leo chưa chết, về phần vì sao có cảm giác đó, là lừa mình dối người hay sóng điện não từ giác quan thứ sáu thì không biết.
Bất quá, Leo quả thật còn sống, hơn nữa thật sự gặp được mỹ nữ, có điều không mất trí nhớ thôi.
–
Hồi tưởng đến thời gian đổi muối, Leo cũng những người liên can bị tập kích, y làm người dẫn đội, đầu tiên phải truyền tin tức về, không thể để bộ lạc hoàn toàn không biết gì cả rồi bị tập kích. Vì thế y cùng mấy thú nhân liều chết đưa dực nhân kia thoát ra, Leo tin tưởng hắn có thể đem tin tức truyền về bộ lạc nhanh nhất, nếu hắn không làm được, vậy không ai có thể làm được. Trong rừng rậm dực nhân rất ít, trong đám thú nhân lần này tới tập kích họ lại hoàn toàn không có dực nhân biết bay, chỉ cần dực nhân có thể bay lên trời, thú nhân còn lại chỉ có thể từ dưới đất dùng đá để phát tiết lửa giận.
Tin tức truyền về rồi, việc còn lại là làm thế nào để nhóm người có thể sống sót nhiều nhất.
Leo không nghĩ phải thề sống chết quyết đấu, làm suy yếu chiến lực của kẻ địch xuống thấp nhất, giảm bớt một ít áp lực cho bộ lạc. Bởi vì bọn họ cũng là thành viên của bộ lạc, cũng có người nhà, không lý gì phải liều mạng trong tình huống địch ta chênh lệch quá lớn lại còn mang thương nặng khi bị tập kích.
Cũng như Star không đúng lúc phái người tìm kiếm nhóm Leo, ngoài tình huống không cho phép, Star thân là tộc trưởng muốn dành cho đội đổi muối tín nhiệm lớn nhất, tin tưởng nhóm y có thể kiên trì đến một khắc kết thúc chiến sự.
Leo cũng giống như thế, ngoài tình hình đội viên nhóm không cho phép quyết đấu, y cũng tin tưởng Star có thể thành công đánh lui kẻ địch.
Nguyên nhân này khiến phụ tử tín nhiệm lẫn nhau, nên đội đổi muối có gần một nửa thành viên còn sống, tuy rằng phần lớn đều bị trọng thương, nhưng ít ra bọn họ còn sống!
Sư tử ra lệnh cho mọi người tản ra, lợi dụng rừng cây để che giấu tự tìm đường sống. Đương nhiên y cũng không phải mù quáng để họ chạy loạn, mà lên kế hoạch phân bổ thú nhân có năng lực bù trừ cho nhau đi chung, chọn riêng ra những ai có năng lực ngụy trang giỏi, tốc độ chạy trốn nhanh, ai có sức chiến đấu mạnh phải giúp thú nhân khác phá vòng vây.
Mỗi một lần phá vòng vây đều sẽ có kẻ địch đuổi theo, dần dần, thú nhân vây quanh bọn họ càng ngày càng ít, cuối cùng Leo lệnh cho nhóm thú nhân còn lại đã lâm vào tình trạng kiệt sức, tự tìm đường sống, chạy trốn khắp mọi nơi. Hắn cũng mượn cơ hội chạy đi, chỉ là có mấy “cái đuôi” theo phía sau.
Leo tuy rằng mệt chết, nhưng không có bị trọng thương mấy, ít nhiều cũng nhờ Lục Sướng, ép mình mặc áo dài cùng quần dài giống hắn, nói là sắp đến mùa đông, mặc nhiều một chút. Cũng nhờ da rắn chắc chắn của White, khiến y nhiều lần tránh thoát công kích trí mạng. Bất quá sau đó y cởi quần áo, cho người cần hơn mặc vào, tuy rằng rất không muốn, nhưng đây là việc y phải làm.
Cứ như vậy, đợi đến khi chạy trốn, Leo chỉ còn biết biến thành thú hình, dù sao hai cái đùi thế nào cũng chạy không nhanh bằng bốn chân.
Y liều mạng chạy trốn, tuyệt đối không chính diện giao phong cùng kẻ địch, toàn ngầm động thủ, học tập toàn phần tác phong nhất quán của Lục Sướng. Bởi vì y không thể chết được, Leo biết, mình một khi chết đi, thân mình Lục Sướng đáng yêu trắng nõn, có thể sẽ bị giống đực khác sờ tới sờ lui. Có lẽ là White có hai cái gì gì kia, không được không được, xương cốt Lục Sướng không tốt, hai cái hắn chịu không nổi; hay là Rick từ đầu đến cuối hứng thú với hắn không giảm, đừng đừng, thảm cỏ kia thích dùng cành quật giống cái, thân thể Lục Sướng yếu đuối, tuyệt đối không được; hoặc là Mộ Liên chưa quyết định, không nên không nên, bên cạnh hắn có nhiều giống đực dục cầu bất mãn lắm, Lục Sướng sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, một người có thể phó thác cũng không có. Leo thấy kỳ quái, sao nguyên cả bộ lạc, một giống đực có thể chăm sóc tốt Lục Sướng cũng không có? Xem ra y không thể chết được, y mà chết, Lục Sướng sẽ bị bắt nạt.
Vì thế y liều mạng, lại chạy tới khe sâu không chỗ trốn cũng không có cách nào đào tẩu này. Y không định nhảy, nhưng hai thú nhân kia không phải muốn “Tự tử” (từ này này là Lục Sướng dạy) cùng y đấy chứ, cũng không biết sao lại nghĩ không thông như vậy, chẳng qua là cắn chết năm sáu thú nhân bộ lạc chúng thôi mà, có cần liều mạng thế không?
Mặc kệ thế nào, ba thú nhân cắn nhau rớt xuống khe núi, ai cũng lông đầy một miệng. Leo lúc rơi, bỗng nhiên biến thành người, mười móng vuốt hung hăng cắm vào khe đá, treo giữa không trung. Hai kẻ kia không may mắn như vậy, trực tiếp ngã xuống, ngay cả toàn thây có khi cũng không được.
Leo không kiên trì được bao lâu, ước chừng năm phút sau mười móng tay toàn bộ gãy hết, nói sao cũng không bám vào sườn đá được nữa, vô lực rơi xuống.
Nhưng y có vận khí tốt, đang rơi thì bị một con chim không lồ từ không trung cắp lấy, đưa đến sào huyệt nó.
Leo nhận ra đó là Liệt Phong điểu*, cũng là một loại thú nhân. Có móng vuốt sắc bén cùng đôi cánh khỏe, có thể kéo vật nặng gấp đôi mình bay lượn. Sư tử có nặng thế nào, cũng sẽ không vượt gấp đôi cân nặng của loài chim này được, tất nhiên bị bắt.
*Liệt Phong điểu: liệt phong là gió mạnh, điểu là chim.
Cánh của Liệt Phong điểu nhân có thể tạo gió mạnh nên được gọi thế, vốn là thú nhân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không bộ lạc nào muốn tiếp nhận, ngay cả chính chúng, cũng không muốn quần cư. Chỉ có ở thời điểm giao phối hàng năm, mới tiếp xúc với nhau.
Nguyên nhân vì loài chim này rất không chú ý. Chúng sẽ ăn thú nhân khác chủng tộc, phàm là cái gì có thể nuốt, chúng đều sẽ bắt lấy ăn. Hơn nữa năng lực sinh sản của chúng rất mạnh, rất nhanh sẽ ăn sạch tất cả thức ăn cùng thú nhân đi lạc quanh đó. Cứ như vậy, chúng không biết tiết chế cùng lưu trữ, mùa đông vô cùng thiếu thức ăn. Khi không cướp được thức ăn từ bộ lạc khác, chúng sẽ ăn luôn tộc nhân của mình. Cũng vì như thế, phần lớn chúng là chim mái mang theo chim non sống một mình, nhóm chim trống toàn sống đơn độc. Chúng chỉ có ở mùa giao phối cố định, mới tụ tập, bởi vì Liệt Phong điểu không kết hợp cùng thú nhân ngoại tộc, phải cam đoan có huyết thống thuần chủng. Cũng vì thế, mấy trăm năm nay, loại chim này vẫn là thú nhân cực mạnh.
Liệt Phong điểu mái bởi vì phải nhận trách nhiệm chăm sóc chim non, cho nên mạnh hơn giống cái chủng tộc khác nhiều lắm. Các nàng có được kỹ xảo cùng sức mạnh tương đương giống đực, là giống cái bưu hãn nhất trong rừng rậm.
Bất quá hiện tại là mùa thu, hẳn là không có chim non cần được chăm sóc nhỉ? Liệt Phong phần lớn sinh sôi nẩy nở vào mùa xuân, lớn lên trong mùa hạ, hiện tại gần cuối mùa thu, không còn bao nhiêu chim non cần mẹ chăm sóc nữa.
Leo mắt sắc thấy trên cổ con Liệt Phong này còn mấy cọng lông mao màu vàng chưa rụng hết, kết luận đây là một con Liệt Phong vừa mới lớn bắt đầu sống độc lập, coi như chưa trưởng thành.
Liệt Phong như vậy, dễ đối phó hơn con đã thành niên rất nhiều. Đăng bởi: admin
Từ khi có Fitch gia nhập, mọi người thoải mái hơn không ít. Rick khi truy kích kẻ địch tìm kiếm manh mối không cần lo lắng cho Lục Sướng, mà bản lĩnh tìm thức ăn của Fitch còn hơn mạnh hơn Rick nhiều. Phải biết rằng, cành của Rick dùng để bắt con mồi không tồi, nhưng lực sát thương không đủ, chuyện con mồi giãy chạy trốn rất thường xảy ra. Phải biết rằng cuộc sống trong rừng, ai cũng có chút mánh khóe. Ta đánh không lại, còn không biết trốn đi sao?
Fitch lại khác, tứ chi hắn linh hoạt, bất luận là thú hình hay hình người đều vận dụng rất tự nhiên, mỗi lần săn thú đều có thể kiếm được không ít thứ tốt. Chỉ là càng đi xa khỏi chỗ hắn ở, chuối ngày càng không dễ tìm. Cũng may Lục Sướng an ủi hắn, nói bốn phía bộ lạc Viêm Hoàng hoa quả rất đầy đủ, chuối cũng không ít. Ta trở về nếu kịp, liền phơi khô chút chuối tiêu, đỡ bắt ngươi ủy khuất một mùa đông.
Cây cỏ và tinh tinh một động vật một thực vật phân công rõ ràng, còn lại Lục Sướng rảnh rỗi đảm đương tác dụng vật cách điện. Mỗi lần tinh tinh bị lời ác độc của Rick làm cho không kiềm chế được muốn ra tay, Lục Sướng sẽ tự động đứng lên, chắn đi tầm mắt hai người, ngăn cách dòng điện mười vạn vôn đó lại.
Kỳ thật hắn cũng không vô dụng đến thế, tốt xấu gì hắn còn biết dùng lửa nướng thịt. Nhưng Fitch cũng biết, hơn nữa có muối Lục Sướng mang đi theo, nướng còn ngon hơn so với hắn, điều này làm cho người nào đó sâu sắc cảm thấy mình hoàn toàn không có tác dụng gì, chỉ là một kẻ vứt đi.
À, kỳ thật cũng không thể nói như vậy, trong đội ngũ này, hắn thuộc giai cấp lãnh đạo, bình thường hắn nói một, hai vị kia không dám nói hai. Đúng, trong nhóm Lưu Bị Quan Vũ Trương Phi người họ Lưu vô dụng nhất, nhưng vẫn là linh hồn của cả Thục Quốc, lão làng cũng phải nghe lời hắn. Vì thế bạn Lục Sướng nào đó hài lòng nghĩ, mình có phải cũng coi như nhân vật linh hồn của đội gì gì đó hay không? Có tác dụng dẫn dắt, phối hợp, đoàn kết đội ngũ.
Ba người hợp tác khăng khít, theo dấu vết Leo lưu lại tìm một hồi lâu, rốt cuộc mất tung tích trước một cái khe sâu lớn.
“Dấu vết này ít nhất đã có từ mười ngày trước, nhiều ngày như vậy Le cái gì đó của ngươi còn không quay về bộ lạc, chỉ sợ…”
Rick vội vàng ngắt lời: “Trong khoảng thời gian này chúng ta cũng không quay về bộ lạc, biết đâu Leo dưỡng thương khỏi rồi trở về, chúng ta lại trì hoãn ở chỗ con tinh tinh ngu xuẩn da mặt dày, cho nên mới lỡ mất.”
Fitch vừa nghe Rick lại sỉ nhục mình, không cam lòng yếu thế nói: “Ngươi không phát hiện vết máu cùng lông màu vàng sao? Rõ ràng là lúc ngã xuống lưu lại, khe núi cao như vậy, trừ phi biết bay, nếu không căn bản không có cơ hội sống sót!”
Rick nghe xong vội vàng tóm lấy cổ tinh tinh một phen, từ trong hàm răng rít một câu: “Ngươi không thể bớt tranh cãi sao?” Nói xong ánh mắt còn không ngừng ra hiệu về phía Lục Sướng.
Fitch nhất thời tỉnh ngộ, hai ngày này hắn đã tìm hiểu rõ ràng đại thể sự tình, biết rõ quan hệ giữa Leo và Lục Sướng, lúc ấy hắn còn ảo não một chút, sao giống cái mình liều mạng cướp về lại có bạn lữ rồi? Mẹ đã dạy hắn, một khi giống cái đã có bạn lữ cố định, không thể cướp. Thật hiển nhiên, tinh tinh là loài theo chủ nghĩa giống cái nắm quyền nhất.
Lục Sướng lại không suy sụp như hai người kia tưởng tượng, mà quanh quẩn qua lại trên vách đá, cân nhắc xem có khả năng còn sống nào không. Cuối cùng hắn gật gật đầu, nói với hai người kia: “Các ngươi đừng thấy khe này sâu, vách đá hiểm trở, kỳ thật hoàn toàn không thành vấn đề. Chưa từng nghe nói định luật vách núi sao? Bình thường rớt xuống vách núi, cho dù là diễn viên chính hay phụ, chỉ cần không phải tập cuối cùng, thường sẽ không chết, còn kiếm được bảo vật, nhặt được bí kíp võ công hoặc gặp được mỹ nữ. Cho dù là tập cuối cùng, chỉ cần có phần hai, thì trong phần hai người này chắc chắn có thể sống sót. Không phải treo trên nhánh cây thì là rớt xuống nước, không chết được.”
Rick và Fitch hiếm khi đồng nhất ý kiến nhìn nhau, trong mắt đều bày tỏ bạn nhỏ kia đã chịu kích thích quá lớn, sắp điên rồi. Chưa bàn đến cái gì mà “Định luật” với “Diễn viên chính hay phụ” vân vân nghe không hiểu, chỉ câu nói cuối cùng kia, cái gì mà treo trên nhánh cây với rớt xuống nước. Một sư tử nặng như vậy, kết quả khi treo trên nhánh cây chính là cùng thân cây rớt xuống. Mà trong khe núi sâu như vậy, cho dù có nước, nếu không đủ sâu, cũng sẽ ngã chết.
Hai người chuyên cãi nhau đang cân nhắc nên an ủi Lục Sướng thế nào, phát hiện hắn đã bắt đầu thò chân đi thăm dò thử vách núi! Sợ tới mức bọn họ vội vàng kéo Lục Sướng lại, sợ hắn nhất thời luẩn quẩn trong lòng, cũng nhảy xuống. Các thú nhân kỳ thật rất nặng tình cảm, chuyện một người chết đi người kia tuyệt thực chết theo rất thường xảy ra, bọn họ không muốn Lục Sướng đi theo Leo, nếu thế hai người bọn họ tìm ai làm bạn lữ?
“Các ngươi đừng kéo ta, ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp leo xuống, lỡ đâu tên khốn kiếp Leo kia gặp được mấy mỹ nữ, còn không cẩn thận mất trí nhớ, ta đây không phải thiệt lớn!” Lục Sướng vừa giãy dụa, vừa hồ ngôn loạn ngữ.
Nghe hắn nói như vậy, hai người kéo càng mạnh, chết sống không chịu để hắn đi xuống.
Kỳ thật Lục Sướng chỉ theo trực giác tin Leo chưa chết, về phần vì sao có cảm giác đó, là lừa mình dối người hay sóng điện não từ giác quan thứ sáu thì không biết.
Bất quá, Leo quả thật còn sống, hơn nữa thật sự gặp được mỹ nữ, có điều không mất trí nhớ thôi.
–
Hồi tưởng đến thời gian đổi muối, Leo cũng những người liên can bị tập kích, y làm người dẫn đội, đầu tiên phải truyền tin tức về, không thể để bộ lạc hoàn toàn không biết gì cả rồi bị tập kích. Vì thế y cùng mấy thú nhân liều chết đưa dực nhân kia thoát ra, Leo tin tưởng hắn có thể đem tin tức truyền về bộ lạc nhanh nhất, nếu hắn không làm được, vậy không ai có thể làm được. Trong rừng rậm dực nhân rất ít, trong đám thú nhân lần này tới tập kích họ lại hoàn toàn không có dực nhân biết bay, chỉ cần dực nhân có thể bay lên trời, thú nhân còn lại chỉ có thể từ dưới đất dùng đá để phát tiết lửa giận.
Tin tức truyền về rồi, việc còn lại là làm thế nào để nhóm người có thể sống sót nhiều nhất.
Leo không nghĩ phải thề sống chết quyết đấu, làm suy yếu chiến lực của kẻ địch xuống thấp nhất, giảm bớt một ít áp lực cho bộ lạc. Bởi vì bọn họ cũng là thành viên của bộ lạc, cũng có người nhà, không lý gì phải liều mạng trong tình huống địch ta chênh lệch quá lớn lại còn mang thương nặng khi bị tập kích.
Cũng như Star không đúng lúc phái người tìm kiếm nhóm Leo, ngoài tình huống không cho phép, Star thân là tộc trưởng muốn dành cho đội đổi muối tín nhiệm lớn nhất, tin tưởng nhóm y có thể kiên trì đến một khắc kết thúc chiến sự.
Leo cũng giống như thế, ngoài tình hình đội viên nhóm không cho phép quyết đấu, y cũng tin tưởng Star có thể thành công đánh lui kẻ địch.
Nguyên nhân này khiến phụ tử tín nhiệm lẫn nhau, nên đội đổi muối có gần một nửa thành viên còn sống, tuy rằng phần lớn đều bị trọng thương, nhưng ít ra bọn họ còn sống!
Sư tử ra lệnh cho mọi người tản ra, lợi dụng rừng cây để che giấu tự tìm đường sống. Đương nhiên y cũng không phải mù quáng để họ chạy loạn, mà lên kế hoạch phân bổ thú nhân có năng lực bù trừ cho nhau đi chung, chọn riêng ra những ai có năng lực ngụy trang giỏi, tốc độ chạy trốn nhanh, ai có sức chiến đấu mạnh phải giúp thú nhân khác phá vòng vây.
Mỗi một lần phá vòng vây đều sẽ có kẻ địch đuổi theo, dần dần, thú nhân vây quanh bọn họ càng ngày càng ít, cuối cùng Leo lệnh cho nhóm thú nhân còn lại đã lâm vào tình trạng kiệt sức, tự tìm đường sống, chạy trốn khắp mọi nơi. Hắn cũng mượn cơ hội chạy đi, chỉ là có mấy “cái đuôi” theo phía sau.
Leo tuy rằng mệt chết, nhưng không có bị trọng thương mấy, ít nhiều cũng nhờ Lục Sướng, ép mình mặc áo dài cùng quần dài giống hắn, nói là sắp đến mùa đông, mặc nhiều một chút. Cũng nhờ da rắn chắc chắn của White, khiến y nhiều lần tránh thoát công kích trí mạng. Bất quá sau đó y cởi quần áo, cho người cần hơn mặc vào, tuy rằng rất không muốn, nhưng đây là việc y phải làm.
Cứ như vậy, đợi đến khi chạy trốn, Leo chỉ còn biết biến thành thú hình, dù sao hai cái đùi thế nào cũng chạy không nhanh bằng bốn chân.
Y liều mạng chạy trốn, tuyệt đối không chính diện giao phong cùng kẻ địch, toàn ngầm động thủ, học tập toàn phần tác phong nhất quán của Lục Sướng. Bởi vì y không thể chết được, Leo biết, mình một khi chết đi, thân mình Lục Sướng đáng yêu trắng nõn, có thể sẽ bị giống đực khác sờ tới sờ lui. Có lẽ là White có hai cái gì gì kia, không được không được, xương cốt Lục Sướng không tốt, hai cái hắn chịu không nổi; hay là Rick từ đầu đến cuối hứng thú với hắn không giảm, đừng đừng, thảm cỏ kia thích dùng cành quật giống cái, thân thể Lục Sướng yếu đuối, tuyệt đối không được; hoặc là Mộ Liên chưa quyết định, không nên không nên, bên cạnh hắn có nhiều giống đực dục cầu bất mãn lắm, Lục Sướng sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ tới nghĩ lui, một người có thể phó thác cũng không có. Leo thấy kỳ quái, sao nguyên cả bộ lạc, một giống đực có thể chăm sóc tốt Lục Sướng cũng không có? Xem ra y không thể chết được, y mà chết, Lục Sướng sẽ bị bắt nạt.
Vì thế y liều mạng, lại chạy tới khe sâu không chỗ trốn cũng không có cách nào đào tẩu này. Y không định nhảy, nhưng hai thú nhân kia không phải muốn “Tự tử” (từ này này là Lục Sướng dạy) cùng y đấy chứ, cũng không biết sao lại nghĩ không thông như vậy, chẳng qua là cắn chết năm sáu thú nhân bộ lạc chúng thôi mà, có cần liều mạng thế không?
Mặc kệ thế nào, ba thú nhân cắn nhau rớt xuống khe núi, ai cũng lông đầy một miệng. Leo lúc rơi, bỗng nhiên biến thành người, mười móng vuốt hung hăng cắm vào khe đá, treo giữa không trung. Hai kẻ kia không may mắn như vậy, trực tiếp ngã xuống, ngay cả toàn thây có khi cũng không được.
Leo không kiên trì được bao lâu, ước chừng năm phút sau mười móng tay toàn bộ gãy hết, nói sao cũng không bám vào sườn đá được nữa, vô lực rơi xuống.
Nhưng y có vận khí tốt, đang rơi thì bị một con chim không lồ từ không trung cắp lấy, đưa đến sào huyệt nó.
Leo nhận ra đó là Liệt Phong điểu*, cũng là một loại thú nhân. Có móng vuốt sắc bén cùng đôi cánh khỏe, có thể kéo vật nặng gấp đôi mình bay lượn. Sư tử có nặng thế nào, cũng sẽ không vượt gấp đôi cân nặng của loài chim này được, tất nhiên bị bắt.
*Liệt Phong điểu: liệt phong là gió mạnh, điểu là chim.
Cánh của Liệt Phong điểu nhân có thể tạo gió mạnh nên được gọi thế, vốn là thú nhân cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không bộ lạc nào muốn tiếp nhận, ngay cả chính chúng, cũng không muốn quần cư. Chỉ có ở thời điểm giao phối hàng năm, mới tiếp xúc với nhau.
Nguyên nhân vì loài chim này rất không chú ý. Chúng sẽ ăn thú nhân khác chủng tộc, phàm là cái gì có thể nuốt, chúng đều sẽ bắt lấy ăn. Hơn nữa năng lực sinh sản của chúng rất mạnh, rất nhanh sẽ ăn sạch tất cả thức ăn cùng thú nhân đi lạc quanh đó. Cứ như vậy, chúng không biết tiết chế cùng lưu trữ, mùa đông vô cùng thiếu thức ăn. Khi không cướp được thức ăn từ bộ lạc khác, chúng sẽ ăn luôn tộc nhân của mình. Cũng vì như thế, phần lớn chúng là chim mái mang theo chim non sống một mình, nhóm chim trống toàn sống đơn độc. Chúng chỉ có ở mùa giao phối cố định, mới tụ tập, bởi vì Liệt Phong điểu không kết hợp cùng thú nhân ngoại tộc, phải cam đoan có huyết thống thuần chủng. Cũng vì thế, mấy trăm năm nay, loại chim này vẫn là thú nhân cực mạnh.
Liệt Phong điểu mái bởi vì phải nhận trách nhiệm chăm sóc chim non, cho nên mạnh hơn giống cái chủng tộc khác nhiều lắm. Các nàng có được kỹ xảo cùng sức mạnh tương đương giống đực, là giống cái bưu hãn nhất trong rừng rậm.
Bất quá hiện tại là mùa thu, hẳn là không có chim non cần được chăm sóc nhỉ? Liệt Phong phần lớn sinh sôi nẩy nở vào mùa xuân, lớn lên trong mùa hạ, hiện tại gần cuối mùa thu, không còn bao nhiêu chim non cần mẹ chăm sóc nữa.
Leo mắt sắc thấy trên cổ con Liệt Phong này còn mấy cọng lông mao màu vàng chưa rụng hết, kết luận đây là một con Liệt Phong vừa mới lớn bắt đầu sống độc lập, coi như chưa trưởng thành.
Liệt Phong như vậy, dễ đối phó hơn con đã thành niên rất nhiều. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.