Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt
Chương 42: Ca ca...
D Điều Đường Quả
28/04/2022
Edit: An Braginski
Beta. Nhung Nguyên
Chỉ chốc lát lại có người đi vào gian phòng, mà lúc này là một thú nhân tóc bạc. Vô Tình quan sát người này: so với thú nhân Địch Linh ngày đó có vài phần giống nhau, nhưng rõ ràng không phải cùng một người, hẳn là một trong ba nhi tử thú nhân của Tô Hách.
Vốn cho rằng đệ đệ còn đang ngủ, Địch Duy nhẹ nhàng tiêu sái vào phòng, nhưng kinh hỉ mà thấy đệ đệ nhà mình đang mở to đôi mắt đen láy mê người nhìn mình. Khuôn mặt đệ đệ vốn đã tinh xảo lại thêm một đôi mắt mê người như thế, Địch Duy nghĩ trên đời này không có ai lại có đôi mắt đẹp hơn đệ đệ nhà mình nữa.
Nhưng mà cảm giác được ánh mắt đệ đệ nhìn mình như đang nhìn một người xa lạ, Địch Duy trong lòng đau xót. Kỳ thực vừa rồi cha đã nói qua một chút tình huống hiện tại của Tiểu Phỉ, thế nhưng khi tự mình thực sự cảm nhận được thì, Địch Duy cảm thấy bị đả kích. Thân là thú nhân, hắn bắt đầu ghi nhớ mọi việc sớm hơn, hơn nữa mấy năm nay cha còn thường xuyên nhắc tới chuyện hắn cùng Tiểu Phỉ khi còn bé, cho nên với hắn mọi chuyện tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
"Tiểu Phỉ, ca là tam ca của đệ, Địch Duy, khi còn bé chúng ta luôn luôn chơi cùng nhau, đệ không nhớ một chút nào ư?" Địch Duy vẫn luôn muốn hỏi một câu này, có thể Tiểu Phỉ nhìn thấy mình sẽ cảm thấy quen thuộc, dù sao bọn họ là huynh đệ cùng một bào thai. Hơn nữa hắn dám cam đoan không ai ở bên cạnh Tiểu Phỉ lâu bằng hắn, khi còn bé bọn họ luôn như hình với bóng.
Nhìn thú nhân, Vô Tình không có thêm chút ấn tượng nào, nên lắc đầu. Nhưng mà không đợi Vô Tình phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thú nhân này đột nhiên biến thành một con bạch hồ ly cỡ lớn, phi lên giường của hắn ——
"Ô ô ô, Tiểu Phỉ không nhận ra ca ca nữa rồi, ca ca thật khổ sở..." Địch Duy cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng liền biến thành trạng thái tự vệ, nhào tới trên người đệ đệ nhà mình, dùng cái đầu phủ lông mềm mịn cọ cọ cái cổ trắng nõn của hắn. Nhớ rõ khi còn bé mình còn không có khả năng biến thành hình người thì thích nhất cọ Tiểu Phỉ như vậy!
Đột nhiên bị một con hồ ly lông trắng nhào tới trên người, Vô Tình vì hành động bất tiện không thể làm gì khác hơn là để cho đại hồ ly đè lên. Trong khi đang ghét bỏ cân nặng của hồ ly, Vô Tình đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc dị thường từ sâu trong ý thức—— một lúc nào đó, hắn cũng từng bị một con hồ ly trắng thân hình so với mình không sai biệt lắm bổ nhào té trên mặt đất như vậy? Sau đó là ai xách con hồ ly thối đó lên khỏi người hắn...
Một đoạn ký ức ngắn ngủi vỡ vụn, cảm giác quen thuộc dị thường, Vô Tình mở to hai mắt, nước mắt cũng không thể ức chế trào ra. Trách không được hắn có thể dễ dàng học được ngôn ngữ ở đây như vậy, trách không được hắn lại có chấp niệm với bạch hồ sâu như vậy, trách không được... Hóa ra cho dù không nhớ rõ, nhưng những điều đã dung nhập vào linh hồn chính là muốn quên cũng quên không được.
Khi đem tất cả những chấp niệm, những sự yêu thích vô căn cứ, những tình huống dị thường liên hệ cùng nhau thì, tất cả những nhân quả này hóa ra lại đơn giản như vậy. Vươn tay ôm cổ đại hồ ly, Vô Tình chảy lệ, bĩu môi, hóa ra chính mình thật là "hồ ly tinh"...
Cảm giác được động tác của Tiểu Phỉ, Địch Duy quay đầu nhìn, lại thấy đệ đệ bảo bối nhà mình vẻ mặt lê hoa đái vũ, Địch Duy lập tức liền luống cuống: "Tiểu Phỉ, có phải ca ca dọa đệ sợ không?" Nghĩ đến việc chính mình đối Tiểu Phỉ mà nói cùng lắm chỉ là một thú nhân xa lạ, đột nhiên nhào tới trên người của người ta như vậy, không bị dọa sợ mới là lạ, Địch Duy có chút ảo não vì mình nhất thời quá xúc động.
Nhìn biểu tình nhân tính hóa của hồ ly, trong đôi mắt mở thật to của hồ ly viết ba chữ "Ta sai rồi" thật lớn, đôi tai nhung nhung của hồ ly cụp xuống, Vô Tình lắc đầu, vươn tay tóm lấy cái tai lông xù, buồn cười nói: "Ngươi con hồ ly ngốc này, lúc ta rời đi ngươi vẫn còn là hình dạng hồ ly, giờ ngươi biến thành người rồi, ta làm sao có thể nhận ra được?"
Nghe được đệ đệ nhà mình nói, Địch Duy nghĩ cũng thấy rất có lý: đúng nga, đệ đệ trước đây chưa từng thấy qua hình dạng người của mình, cho nên không nhận ra mình. Mình thật là khờ, cứ giữ hình người hỏi Tiểu Phỉ có nhớ mình hay không. Thế nhưng Tiểu Phỉ còn nói gì đó nữa? Nghĩ tới đây, hai cái tai cụp xuốn của Địch Duy lại dựng lên, trong đôi mắt to đen bóng tràn đầy chờ mong hỏi: "Vậy... Vậy có phải Tiểu Phỉ đệ hiện tại nhận ra ca rồi hay không?"
"Ta không nhận ra ngươi, ta chỉ nhận ra con hồ ly hư vẫn luôn thích nhào tới làm ngã ta thôi." Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Địch Duy, Vô Tình ám chỉ nói.
"Cái gì? Là con hồ ly mất dạy nào thích nhào... Ặc..." Nghe Tiểu Phỉ nói, Địch Duy lòng đầy căm phẫn, là người nào không sợ chết dám khi dễ đệ đệ hắn như thế! Nhưng mà Địch Duy rất nhanh ý thức được con hồ ly đó là mình, hơn nữa bây giờ mình vẫn còn đang làm cùng một chuyện xấu như thế. Địch Duy hơi ngơ ngác, hắn hiện tại nên vui vẻ vì Tiểu Phỉ nhớ ra mình, hay là nên khổ sở vì Tiểu Phỉ chỉ nhớ rõ tật xấu của mình thôi?
"Địch Duy, con còn nhỏ lắm ư? Sao có thể nhào lên người đệ đệ như thế, sao đệ con chịu nổi?" Tô Hách bưng đồ ăn đã tỉ mỉ chuẩn bị vào nhà, liền thấy thằng ba biến thành trạng thái tự vệ đè lên người tiểu nhi tử. Khi còn bé thằng ba cũng là như thế này, hiện tại đã trưởng thành rồi, còn đối xử với đệ đệ giống cái của mình như vậy, này là cực kỳ không ôn nhu rồi! Thật sự phải kêu Mộ Địch dạy lại hài tử này chăm sóc giống cái thế nào, bằng không sau này hài tử nếu muốn tìm một bầu bạn sợ rằng rất trắc trở...
Không đợi Địch Duy tự đứng lên, đã bị một cánh tay tóm cái đuôi to, kéo hắn xuống. Không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai rồi, Địch Duy phẫn nộ la lên: "Đại ca! Sao ngươi có thể tùy tiện tóm đuôi ta!" Phải biết rằng đuôi của thú nhân trưởng thành là không thể tùy tiện đụng vào! Lẽ nào đại ca ngươi vẫn chưa từng theo đuổi giống cái, là bởi vì thực ra ngươi có khẩu vị nặng như vậy? Đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện một bí mật đủ để bị đại ca diệt khẩu, Địch Duy rất nhanh biến trở về hình người, chạy trốn tới phía sau cha mình, tìm kiếm bảo hộ...
"Địch Linh..." Nhìn đứa con cả không biết từ đâu xuất hiện, Tô Hách có chút bất đắc dĩ. Nhi tử này quả thật trưởng thành đáng tin cậy, nhưng là có chút quá trầm ổn rồi, nhìn qua cảm thấy bất cận nhân tình. Có lẽ thằng cả cũng nên đi theo phụ thân chúng nó học lại một chút, thằng hai đã có hai người con trai rồi, thằng cả đã ba mươi thế mà còn chưa từng theo đuổi giống cái, thực sự là người làm cha như ông phải bận tâm!
Lạnh lùng lườm Địch Duy một cái, Địch Linh rời lực chú ý sang người đang nằm trên giường, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa rất nhiều. Tiểu Phỉ, giống cái đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là đệ đệ duy nhất mà hắn trước giờ không thế nào chăm sóc. Thân là ca ca, chăm sóc đệ đệ cho tới khi nó có thể độc lập là chuyện đương nhiên, cho nên, để không quấy rối thế giới hai người của phụ thân và cha, Tiểu Phỉ liền để người là đại ca như hắn chăm sóc đi.
"A? Đại... Ca?" Đột nhiên bị Địch Linh ôm lấy, Vô Tình ngơ ngác.
"Ừ, sao lại nhẹ như vậy." Địch Linh ôm lấy giống cái đệ đệ nhà mình, trầm mặc một chút, sau đó nói. Lần trước đem Tiểu Phỉ từ bên ngoài trở về thì đã nhận thấy được thân thể Tiểu Phỉ nhẹ quá mức bình hường, nhưng lại mềm mại hơn rất nhiều so với các giống cái khác, thật không biết mấy năm nay hắn là ăn cái gì lớn lên, sao lại gầy như thế? Thực sự là làm cho mình nhịn không được muốn chăm sóc hắn thật tốt. Hơn nữa khi nghe được Tiểu Phỉ gọi mình là đại ca, Địch Linh cảm thấy thỏa mãn lạ thường, quả nhiên có một giống cái đệ đệ là một điều hạnh phúc, chí ít hắn thấy mình thì sẽ không hoảng hốt sợ hãi như các giống cái cùng tuổi khác...
"Hả?" Đối với kết luận bất ngờ của Địch Linh, Vô Tình không hiểu lắm, nói một hồi sao lại nói đến thể trọng của mình rồi?
"Cái gì? Tiểu Phỉ rất nhẹ ư? Ta cũng muốn ôm một cái." Vì mục tiêu làm thân với giống cái đệ đệ khả ái nhà mình, Địch Duy bất chấp hàn khí của đại ca, không sợ chết xông lên trước nói.
Dễ dàng gạt Địch Duy sang một bên, Địch Linh ôm người chuẩn bị đi ra ngoài. Hai ngày nay hắn đã tốn tâm tư chuẩn bị tốt một gian phòng dành riêng cho Tiểu Phỉ, không biết Tiểu Phỉ có thích hay không. Tuy rằng vẫn được giáo dục cách chăm sóc giống cái, thế nhưng chưa từng có thực hành thực tiễn, cho nên Địch Linh còn có chút không tự tin.
"Địch Linh, con muốn mang Tiểu Phỉ đi đâu?" Nhìn con cả ôm con út rồi đi ra ngoài, Tô Hách đầu đầy hắc tuyến. Nó vừa mới tỉnh đã mang đi, chẳng lẽ không hỏi trước ý kiến của cha một câu nào ư? Sao trước đây không thấy Địch Linh để tâm đến bất cứ đứa em nào như thế? Đương nhiên, Tiểu Phỉ là đặc biệt, điều này ông có thể lý giải được.
"Đệ đệ cứ để con chăm sóc." Đơn giản nói ra lý do, Địch Linh cảm thấy việc mình làm không có gì là không thích hợp cả. Trước đây thằng hai, thằng ba cũng đều từng ở chỗ hắn, Tiểu Phỉ đã ở nhà của cha hai ngày rồi, hơn nữa đã đến tuổi ở riêng rồi, cho nên hai năm tiếp theo hẳn là để hắn chăm sóc.
"Không được! Ta cũng là ca ca của Tiểu Phỉ, đại ca ngươi cũng trưởng thành rồi, hẳn là mau chóng đi tìm bầu bạn đi, Tiểu Phỉ hẳn là để ta chăm sóc!" Nghe được đại ca nói, Địch Duy tiếp tục không sợ chết cố gắng chen vào, dựa vào cái gì Tiểu Phỉ phải đến nhà đại ca? Mình hiện tại cũng trưởng thành rồi, có nhà riêng rồi, sắp tới cũng không cần vội vã tìm bầu bạn, Tiểu Phỉ để mình chăm sóc là hợp lý nhất!
"Được rồi, hai người làm ca ca các con còn ra thể thống gì, đi ra ngoài tranh nhau cho ta, tranh nhau xong rồi hẵng trở về." Tô Hách quả quyết nói, "Địch Linh, thả đệ đệ xuống trước đi, buổi tối người một nhà còn muốn cùng nhau ăn bữa cơm, để cho Tiểu Phỉ biết thêm tình hình trong nhà; hơn nữa tình trạng của Tiểu Phỉ đặc biệt, tại phương diện chăm sóc ta có một số việc còn muốn dặn dò."
Nhìn cha mình bình thường ôn hòa hiếm khi lại nghiêm túc, Địch Linh thành thật thả người về trên giường. Tình huống khi còn bé của Tiểu Phỉ hắn cũng biết một ít, còn tình huống hiện tại —— nghĩ đến cảnh ngày đó nhìn thấy Tiểu Phỉ, Địch Linh nhịn không được nhíu mày, tình huống hiện tại tựa hồ lại càng không tốt. Ngẫm lại cũng phải, Tiểu Phỉ bị người khác từ bên ngoài mang về bộ lạc nhiều lắm cũng mới ba tháng, vậy cuộc sống trước đây của hắn...
"Ta đói bụng." Cuối cùng trong phòng cũng an tĩnh lại, Vô Tình hữu khí vô lực nói. Nhìn đồ Tô Hách bưng vào, Vô Tình có chút oán niệm. Ngươi nói trong lúc các ngươi tranh luận thì không thể cho ta chút đồ ăn trước sao? Lần này cũng không biết là vì sao, Vô Tình cảm thấy mình giống như mười ngày chưa được ăn gì.
Mà điều khiến đương sự là hắn càng không biết nói gì chính là, ba người cứ như thế quyết định mình đi hay ở, bọn họ rốt cuộc có nghĩ tới là cần hỏi qua ý kiến của mình không a? Hắn tốt xấu cũng là một người bình thường hai mươi tuổi rồi, có cần coi hắn như một tiểu hài tử không có năng lực hành vi và tư duy như vậy hay không!
"Xem các con lộn xộn kìa, không có việc gì thì giúp ta một chút, Tiểu Phỉ ngủ hai ngày rồi, chưa được ăn cái gì, cũng đói bụng lắm rồi đi." Tô Hách bê đồ tới bên giường. Cháo này là Địch Duy nói khi nào Tiểu Phỉ tỉnh mới hầm xong, hiện tại ăn vừa lúc.
Nhìn đồ ăn mà mình khát vọng đã lâu đang hướng về phía mình, Vô Tình loay hoay ngồi dậy, lại đã thấy một cái muôi đưa tới bên mép. Nhìn cái muôi Vô Tình hắc tuyến đầy đầu: hắn rốt cuộc bị coi là hài tử mấy tuổi, ăn gì đó còn bắt cha bón?
"Ta tự ăn." Vô Tình đưa tay muốn tiếp nhận cái muôi, thế nhưng cha của hắn hiển nhiên không có ý đưa cái muôi cho hắn.
"Cứ thế này ăn đi, thân thể con vừa mới dùng linh lộ, hiện tại sợ là một chút khí lực cũng không có." Tô Hách cố chấp đưa cái muôi tới miệng hài tử nhà mình. Linh lộ tuy rằng là thứ tốt, nhưng này cũng chỉ là đối với giống cái ấu tể khỏe mạnh bình thường, đối với Tiểu Phỉ mà nói có thể là ăn không tiêu, cho nên mới té xỉu, chỉ có điều thời gian hôn mê tựa hồ có chút dài? Cũng may không có gì trở ngại, có thể sẽ có thêm ít nhiều chỗ tốt.
Phải thừa nhận là vừa ngồi xuống đã tốn không ít sức, Vô Tình nhận mệnh bị bón ăn. Tuy rằng nói người bón mình chính là cha, nhưng trong lòng chung quy vẫn thấy là lạ.
"Ta lúc nào có thể khôi phục?" Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, Vô Tình nắm ống tay áo của Tô Hách hỏi. Vừa rồi từ những điều Tô Hách nói có thể biết được mình đã mê man hai ngày rồi, mà tình trạng thân thể khác thường hơn phân nửa là do linh lộ tạo thành, vì sao lúc đưa linh lộ cho hắn, Mục Lâm không căn nhắc tác dụng phụ này?
"Cái này Tiểu Phỉ con không cần lo lắng, con ăn xong nghỉ ngơi thêm một hồi sẽ có sức lại, con rất nhanh sẽ khôi phục." Tô Hách an ủi tiểu bảo bảo có vẻ cái gì cũng không biết rõ, vỗ nhẹ bàn tay trắng nõn đang cầm lấy ống tay áo của mình. So với giống cái cùng tuổi, thân thể của Tiểu Phỉ thực sự là đơn bạc hơn rất nhiều.
Trong bốn hài tử thì chỉ có Tiểu Phỉ lớn lên giống mình, mà hắn là đứa bé nhất, cũng là hài tử giống cái duy nhất của mình. Nhưng cũng là tiếc nuối lớn nhất của Tô Hách, tiếc nuối mình không có cho hắn một thân thể khỏe mạnh, tiếc nuối mình không thể chăm sóc tốt cho hắn, khiến hắn nhỏ như vậy đã bị lạc mất. Bất quá ông trời cuối cùng cũng mở mắt, trả lại hài tử cho ông, cho nên dù phải làm thế nào, ông cũng nhất định phải khiến Tiểu Phỉ trong khoảng thời gian này được sống trong vui sướng.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn so với chính mình còn đẹp hơn vài phần, Tô Hách có một loại cảm giác "đứa con nhỏ trong nhà đã trưởng thành". Dù cho hài tử này nhìn mình vẫn như nhìn người xa lạ, tận đáy lòng Tô Hách vẫn có cảm giác tự hào của người làm cha. Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng của Tiểu Phỉ, Tô Hách lại đau đầu, cũng không biết mười bảy năm đã mất đi này còn có thể bù đắp được không...
Bị nhãn thần phức tạp của Tô Hách nhìn đến mức cảm thấy hơi sợ hãi, Vô Tình đột nhiên hốt hoảng. Vì sao bị người này nhìn như vậy mình lại cảm thấy hoảng hốt, khổ sở? "Cha... Cha..." Vô Tình mở miệng rồi lại không biết nên nói cái gì.
"Cái gì? Con gọi cái gì?" Đột nhiên bị một tiếng xưng hô mà mình chờ mong đã lâu cắt đứt dòng suy nghĩ, tâm tình tiêu cực của Tô Hách rất nhanh biến mất, hắn vốn tưởng rằng phải qua một thời gian nữa Tiểu Phỉ mới có thể tiếp nhận mình, không nghĩ tới hạnh phúc dĩ nhiên tới nhanh như vậy.
"Cha." Vô Tình lại gọi một tiếng, thấy bộ dạng nam nhân vui vẻ, Vô Tình thấy tâm tình của mình cũng tốt lên không ít. Nếu mình đã nhận ca ca rồi, lại nhận cha cũng không có gì, dù sao sớm hay muộn đều phải nhận.
"Ôi, Tiểu Phỉ bảo bối của cha." Một lần nữa được nghe Tiểu Phỉ bảo bối gọi mình cha, nước mắt đã sớm đong đầy của Tô Hách vỡ òa ra; ôm chặt con mình, Tô Hách để mặc cho nước mắt theo gương mặt chảy xuống...
Vô Tình nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân. Đều nói lệ nam nhi một giọt lế giá ngàn vàng, cho dù ở chỗ này nam nhân là giống cái, nhưng là bên trong bọn hắn cũng là một nam nhi kiên cường thật sự, huống chi ông đã là cha của bốn hài tử, rốt cuộc tâm tình phải đến mức nào mới có thể rơi lệ?
Ai, đây là cảm giác của thân tình? Vô Tình dưới đáy lòng thở dài, quan hệ huyết thống thực sự là thần kỳ. Thời gian bọn họ được ở cùng nhau một lần nữa còn không đến một canh giờ đi, mình đối với cha thực sự quan trọng như vậy ư? Chứng kiến hết nhân tình ấm lạnh, Vô Tình hiếm có lần nào lại hoang mang như vậy...
"Ha ha, Tiểu Phỉ làm con chê cười rồi, Tiểu Phỉ con ngủ thêm một lúc đi, đợi đến giờ cơm tối ta sẽ gọi con." Bình ổn lại tâm tình, Tô Hách thả người ra, an trí trên giường. Thu thập bộ đồ ăn, Tô Hách dẫn hai thú nhân ly khai.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Vô Tình thì, Vô Tình trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống trải, tự giễu cười cười: lão già, xem ra ta phải cô phụ cái tên ngươi đặt cho ta rồi...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường vô trách nhiệm khi Vô Tình còn nhỏ
"Ô ô ô, Tiểu Phỉ lại chơi một mình, không để ý tới ca ca nữa..." Nói xong Địch Duy lên nhào lên người đệ đệ nhà mình. Đệ đệ thực sự rất khả ái, rất mềm mại, nghĩ thế Địch Duy liền vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt trơn mềm của đệ đệ.
Tiểu oa nhi tinh xảo bị hồ ly nhào lên đó, hiện tại đang mặc kín như gói bánh chưng, đôi mắt to ngây thơ của hắn oán niệm thật sâu: vì sao hồ ly tới mùa đông chỉ mặc có mỗi lông hồ ly là được, vì sao con hồ ly này luôn khi dễ mình, sau này chính mình nhất định phải dùng lông hồ ly làm một bộ y phục...
Từ đó về sau Vô Tình bắt đầu có "chấp nhất" thật sâu với áo khoác lông hồ ly...
Hài tử ngây thơ ngươi thương không dậy nổi a ~~
(về việc Vô Tình muốn áo khoác lông hồ ly ở chương 4 có nhắc tới nga, mọi người còn nhớ chứ O(∩_∩)O~)
Beta. Nhung Nguyên
Chỉ chốc lát lại có người đi vào gian phòng, mà lúc này là một thú nhân tóc bạc. Vô Tình quan sát người này: so với thú nhân Địch Linh ngày đó có vài phần giống nhau, nhưng rõ ràng không phải cùng một người, hẳn là một trong ba nhi tử thú nhân của Tô Hách.
Vốn cho rằng đệ đệ còn đang ngủ, Địch Duy nhẹ nhàng tiêu sái vào phòng, nhưng kinh hỉ mà thấy đệ đệ nhà mình đang mở to đôi mắt đen láy mê người nhìn mình. Khuôn mặt đệ đệ vốn đã tinh xảo lại thêm một đôi mắt mê người như thế, Địch Duy nghĩ trên đời này không có ai lại có đôi mắt đẹp hơn đệ đệ nhà mình nữa.
Nhưng mà cảm giác được ánh mắt đệ đệ nhìn mình như đang nhìn một người xa lạ, Địch Duy trong lòng đau xót. Kỳ thực vừa rồi cha đã nói qua một chút tình huống hiện tại của Tiểu Phỉ, thế nhưng khi tự mình thực sự cảm nhận được thì, Địch Duy cảm thấy bị đả kích. Thân là thú nhân, hắn bắt đầu ghi nhớ mọi việc sớm hơn, hơn nữa mấy năm nay cha còn thường xuyên nhắc tới chuyện hắn cùng Tiểu Phỉ khi còn bé, cho nên với hắn mọi chuyện tựa như mới xảy ra ngày hôm qua.
"Tiểu Phỉ, ca là tam ca của đệ, Địch Duy, khi còn bé chúng ta luôn luôn chơi cùng nhau, đệ không nhớ một chút nào ư?" Địch Duy vẫn luôn muốn hỏi một câu này, có thể Tiểu Phỉ nhìn thấy mình sẽ cảm thấy quen thuộc, dù sao bọn họ là huynh đệ cùng một bào thai. Hơn nữa hắn dám cam đoan không ai ở bên cạnh Tiểu Phỉ lâu bằng hắn, khi còn bé bọn họ luôn như hình với bóng.
Nhìn thú nhân, Vô Tình không có thêm chút ấn tượng nào, nên lắc đầu. Nhưng mà không đợi Vô Tình phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy thú nhân này đột nhiên biến thành một con bạch hồ ly cỡ lớn, phi lên giường của hắn ——
"Ô ô ô, Tiểu Phỉ không nhận ra ca ca nữa rồi, ca ca thật khổ sở..." Địch Duy cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng liền biến thành trạng thái tự vệ, nhào tới trên người đệ đệ nhà mình, dùng cái đầu phủ lông mềm mịn cọ cọ cái cổ trắng nõn của hắn. Nhớ rõ khi còn bé mình còn không có khả năng biến thành hình người thì thích nhất cọ Tiểu Phỉ như vậy!
Đột nhiên bị một con hồ ly lông trắng nhào tới trên người, Vô Tình vì hành động bất tiện không thể làm gì khác hơn là để cho đại hồ ly đè lên. Trong khi đang ghét bỏ cân nặng của hồ ly, Vô Tình đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc dị thường từ sâu trong ý thức—— một lúc nào đó, hắn cũng từng bị một con hồ ly trắng thân hình so với mình không sai biệt lắm bổ nhào té trên mặt đất như vậy? Sau đó là ai xách con hồ ly thối đó lên khỏi người hắn...
Một đoạn ký ức ngắn ngủi vỡ vụn, cảm giác quen thuộc dị thường, Vô Tình mở to hai mắt, nước mắt cũng không thể ức chế trào ra. Trách không được hắn có thể dễ dàng học được ngôn ngữ ở đây như vậy, trách không được hắn lại có chấp niệm với bạch hồ sâu như vậy, trách không được... Hóa ra cho dù không nhớ rõ, nhưng những điều đã dung nhập vào linh hồn chính là muốn quên cũng quên không được.
Khi đem tất cả những chấp niệm, những sự yêu thích vô căn cứ, những tình huống dị thường liên hệ cùng nhau thì, tất cả những nhân quả này hóa ra lại đơn giản như vậy. Vươn tay ôm cổ đại hồ ly, Vô Tình chảy lệ, bĩu môi, hóa ra chính mình thật là "hồ ly tinh"...
Cảm giác được động tác của Tiểu Phỉ, Địch Duy quay đầu nhìn, lại thấy đệ đệ bảo bối nhà mình vẻ mặt lê hoa đái vũ, Địch Duy lập tức liền luống cuống: "Tiểu Phỉ, có phải ca ca dọa đệ sợ không?" Nghĩ đến việc chính mình đối Tiểu Phỉ mà nói cùng lắm chỉ là một thú nhân xa lạ, đột nhiên nhào tới trên người của người ta như vậy, không bị dọa sợ mới là lạ, Địch Duy có chút ảo não vì mình nhất thời quá xúc động.
Nhìn biểu tình nhân tính hóa của hồ ly, trong đôi mắt mở thật to của hồ ly viết ba chữ "Ta sai rồi" thật lớn, đôi tai nhung nhung của hồ ly cụp xuống, Vô Tình lắc đầu, vươn tay tóm lấy cái tai lông xù, buồn cười nói: "Ngươi con hồ ly ngốc này, lúc ta rời đi ngươi vẫn còn là hình dạng hồ ly, giờ ngươi biến thành người rồi, ta làm sao có thể nhận ra được?"
Nghe được đệ đệ nhà mình nói, Địch Duy nghĩ cũng thấy rất có lý: đúng nga, đệ đệ trước đây chưa từng thấy qua hình dạng người của mình, cho nên không nhận ra mình. Mình thật là khờ, cứ giữ hình người hỏi Tiểu Phỉ có nhớ mình hay không. Thế nhưng Tiểu Phỉ còn nói gì đó nữa? Nghĩ tới đây, hai cái tai cụp xuốn của Địch Duy lại dựng lên, trong đôi mắt to đen bóng tràn đầy chờ mong hỏi: "Vậy... Vậy có phải Tiểu Phỉ đệ hiện tại nhận ra ca rồi hay không?"
"Ta không nhận ra ngươi, ta chỉ nhận ra con hồ ly hư vẫn luôn thích nhào tới làm ngã ta thôi." Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Địch Duy, Vô Tình ám chỉ nói.
"Cái gì? Là con hồ ly mất dạy nào thích nhào... Ặc..." Nghe Tiểu Phỉ nói, Địch Duy lòng đầy căm phẫn, là người nào không sợ chết dám khi dễ đệ đệ hắn như thế! Nhưng mà Địch Duy rất nhanh ý thức được con hồ ly đó là mình, hơn nữa bây giờ mình vẫn còn đang làm cùng một chuyện xấu như thế. Địch Duy hơi ngơ ngác, hắn hiện tại nên vui vẻ vì Tiểu Phỉ nhớ ra mình, hay là nên khổ sở vì Tiểu Phỉ chỉ nhớ rõ tật xấu của mình thôi?
"Địch Duy, con còn nhỏ lắm ư? Sao có thể nhào lên người đệ đệ như thế, sao đệ con chịu nổi?" Tô Hách bưng đồ ăn đã tỉ mỉ chuẩn bị vào nhà, liền thấy thằng ba biến thành trạng thái tự vệ đè lên người tiểu nhi tử. Khi còn bé thằng ba cũng là như thế này, hiện tại đã trưởng thành rồi, còn đối xử với đệ đệ giống cái của mình như vậy, này là cực kỳ không ôn nhu rồi! Thật sự phải kêu Mộ Địch dạy lại hài tử này chăm sóc giống cái thế nào, bằng không sau này hài tử nếu muốn tìm một bầu bạn sợ rằng rất trắc trở...
Không đợi Địch Duy tự đứng lên, đã bị một cánh tay tóm cái đuôi to, kéo hắn xuống. Không cần nghĩ cũng biết người nọ là ai rồi, Địch Duy phẫn nộ la lên: "Đại ca! Sao ngươi có thể tùy tiện tóm đuôi ta!" Phải biết rằng đuôi của thú nhân trưởng thành là không thể tùy tiện đụng vào! Lẽ nào đại ca ngươi vẫn chưa từng theo đuổi giống cái, là bởi vì thực ra ngươi có khẩu vị nặng như vậy? Đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện một bí mật đủ để bị đại ca diệt khẩu, Địch Duy rất nhanh biến trở về hình người, chạy trốn tới phía sau cha mình, tìm kiếm bảo hộ...
"Địch Linh..." Nhìn đứa con cả không biết từ đâu xuất hiện, Tô Hách có chút bất đắc dĩ. Nhi tử này quả thật trưởng thành đáng tin cậy, nhưng là có chút quá trầm ổn rồi, nhìn qua cảm thấy bất cận nhân tình. Có lẽ thằng cả cũng nên đi theo phụ thân chúng nó học lại một chút, thằng hai đã có hai người con trai rồi, thằng cả đã ba mươi thế mà còn chưa từng theo đuổi giống cái, thực sự là người làm cha như ông phải bận tâm!
Lạnh lùng lườm Địch Duy một cái, Địch Linh rời lực chú ý sang người đang nằm trên giường, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa rất nhiều. Tiểu Phỉ, giống cái đệ đệ duy nhất của hắn, cũng là đệ đệ duy nhất mà hắn trước giờ không thế nào chăm sóc. Thân là ca ca, chăm sóc đệ đệ cho tới khi nó có thể độc lập là chuyện đương nhiên, cho nên, để không quấy rối thế giới hai người của phụ thân và cha, Tiểu Phỉ liền để người là đại ca như hắn chăm sóc đi.
"A? Đại... Ca?" Đột nhiên bị Địch Linh ôm lấy, Vô Tình ngơ ngác.
"Ừ, sao lại nhẹ như vậy." Địch Linh ôm lấy giống cái đệ đệ nhà mình, trầm mặc một chút, sau đó nói. Lần trước đem Tiểu Phỉ từ bên ngoài trở về thì đã nhận thấy được thân thể Tiểu Phỉ nhẹ quá mức bình hường, nhưng lại mềm mại hơn rất nhiều so với các giống cái khác, thật không biết mấy năm nay hắn là ăn cái gì lớn lên, sao lại gầy như thế? Thực sự là làm cho mình nhịn không được muốn chăm sóc hắn thật tốt. Hơn nữa khi nghe được Tiểu Phỉ gọi mình là đại ca, Địch Linh cảm thấy thỏa mãn lạ thường, quả nhiên có một giống cái đệ đệ là một điều hạnh phúc, chí ít hắn thấy mình thì sẽ không hoảng hốt sợ hãi như các giống cái cùng tuổi khác...
"Hả?" Đối với kết luận bất ngờ của Địch Linh, Vô Tình không hiểu lắm, nói một hồi sao lại nói đến thể trọng của mình rồi?
"Cái gì? Tiểu Phỉ rất nhẹ ư? Ta cũng muốn ôm một cái." Vì mục tiêu làm thân với giống cái đệ đệ khả ái nhà mình, Địch Duy bất chấp hàn khí của đại ca, không sợ chết xông lên trước nói.
Dễ dàng gạt Địch Duy sang một bên, Địch Linh ôm người chuẩn bị đi ra ngoài. Hai ngày nay hắn đã tốn tâm tư chuẩn bị tốt một gian phòng dành riêng cho Tiểu Phỉ, không biết Tiểu Phỉ có thích hay không. Tuy rằng vẫn được giáo dục cách chăm sóc giống cái, thế nhưng chưa từng có thực hành thực tiễn, cho nên Địch Linh còn có chút không tự tin.
"Địch Linh, con muốn mang Tiểu Phỉ đi đâu?" Nhìn con cả ôm con út rồi đi ra ngoài, Tô Hách đầu đầy hắc tuyến. Nó vừa mới tỉnh đã mang đi, chẳng lẽ không hỏi trước ý kiến của cha một câu nào ư? Sao trước đây không thấy Địch Linh để tâm đến bất cứ đứa em nào như thế? Đương nhiên, Tiểu Phỉ là đặc biệt, điều này ông có thể lý giải được.
"Đệ đệ cứ để con chăm sóc." Đơn giản nói ra lý do, Địch Linh cảm thấy việc mình làm không có gì là không thích hợp cả. Trước đây thằng hai, thằng ba cũng đều từng ở chỗ hắn, Tiểu Phỉ đã ở nhà của cha hai ngày rồi, hơn nữa đã đến tuổi ở riêng rồi, cho nên hai năm tiếp theo hẳn là để hắn chăm sóc.
"Không được! Ta cũng là ca ca của Tiểu Phỉ, đại ca ngươi cũng trưởng thành rồi, hẳn là mau chóng đi tìm bầu bạn đi, Tiểu Phỉ hẳn là để ta chăm sóc!" Nghe được đại ca nói, Địch Duy tiếp tục không sợ chết cố gắng chen vào, dựa vào cái gì Tiểu Phỉ phải đến nhà đại ca? Mình hiện tại cũng trưởng thành rồi, có nhà riêng rồi, sắp tới cũng không cần vội vã tìm bầu bạn, Tiểu Phỉ để mình chăm sóc là hợp lý nhất!
"Được rồi, hai người làm ca ca các con còn ra thể thống gì, đi ra ngoài tranh nhau cho ta, tranh nhau xong rồi hẵng trở về." Tô Hách quả quyết nói, "Địch Linh, thả đệ đệ xuống trước đi, buổi tối người một nhà còn muốn cùng nhau ăn bữa cơm, để cho Tiểu Phỉ biết thêm tình hình trong nhà; hơn nữa tình trạng của Tiểu Phỉ đặc biệt, tại phương diện chăm sóc ta có một số việc còn muốn dặn dò."
Nhìn cha mình bình thường ôn hòa hiếm khi lại nghiêm túc, Địch Linh thành thật thả người về trên giường. Tình huống khi còn bé của Tiểu Phỉ hắn cũng biết một ít, còn tình huống hiện tại —— nghĩ đến cảnh ngày đó nhìn thấy Tiểu Phỉ, Địch Linh nhịn không được nhíu mày, tình huống hiện tại tựa hồ lại càng không tốt. Ngẫm lại cũng phải, Tiểu Phỉ bị người khác từ bên ngoài mang về bộ lạc nhiều lắm cũng mới ba tháng, vậy cuộc sống trước đây của hắn...
"Ta đói bụng." Cuối cùng trong phòng cũng an tĩnh lại, Vô Tình hữu khí vô lực nói. Nhìn đồ Tô Hách bưng vào, Vô Tình có chút oán niệm. Ngươi nói trong lúc các ngươi tranh luận thì không thể cho ta chút đồ ăn trước sao? Lần này cũng không biết là vì sao, Vô Tình cảm thấy mình giống như mười ngày chưa được ăn gì.
Mà điều khiến đương sự là hắn càng không biết nói gì chính là, ba người cứ như thế quyết định mình đi hay ở, bọn họ rốt cuộc có nghĩ tới là cần hỏi qua ý kiến của mình không a? Hắn tốt xấu cũng là một người bình thường hai mươi tuổi rồi, có cần coi hắn như một tiểu hài tử không có năng lực hành vi và tư duy như vậy hay không!
"Xem các con lộn xộn kìa, không có việc gì thì giúp ta một chút, Tiểu Phỉ ngủ hai ngày rồi, chưa được ăn cái gì, cũng đói bụng lắm rồi đi." Tô Hách bê đồ tới bên giường. Cháo này là Địch Duy nói khi nào Tiểu Phỉ tỉnh mới hầm xong, hiện tại ăn vừa lúc.
Nhìn đồ ăn mà mình khát vọng đã lâu đang hướng về phía mình, Vô Tình loay hoay ngồi dậy, lại đã thấy một cái muôi đưa tới bên mép. Nhìn cái muôi Vô Tình hắc tuyến đầy đầu: hắn rốt cuộc bị coi là hài tử mấy tuổi, ăn gì đó còn bắt cha bón?
"Ta tự ăn." Vô Tình đưa tay muốn tiếp nhận cái muôi, thế nhưng cha của hắn hiển nhiên không có ý đưa cái muôi cho hắn.
"Cứ thế này ăn đi, thân thể con vừa mới dùng linh lộ, hiện tại sợ là một chút khí lực cũng không có." Tô Hách cố chấp đưa cái muôi tới miệng hài tử nhà mình. Linh lộ tuy rằng là thứ tốt, nhưng này cũng chỉ là đối với giống cái ấu tể khỏe mạnh bình thường, đối với Tiểu Phỉ mà nói có thể là ăn không tiêu, cho nên mới té xỉu, chỉ có điều thời gian hôn mê tựa hồ có chút dài? Cũng may không có gì trở ngại, có thể sẽ có thêm ít nhiều chỗ tốt.
Phải thừa nhận là vừa ngồi xuống đã tốn không ít sức, Vô Tình nhận mệnh bị bón ăn. Tuy rằng nói người bón mình chính là cha, nhưng trong lòng chung quy vẫn thấy là lạ.
"Ta lúc nào có thể khôi phục?" Nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, Vô Tình nắm ống tay áo của Tô Hách hỏi. Vừa rồi từ những điều Tô Hách nói có thể biết được mình đã mê man hai ngày rồi, mà tình trạng thân thể khác thường hơn phân nửa là do linh lộ tạo thành, vì sao lúc đưa linh lộ cho hắn, Mục Lâm không căn nhắc tác dụng phụ này?
"Cái này Tiểu Phỉ con không cần lo lắng, con ăn xong nghỉ ngơi thêm một hồi sẽ có sức lại, con rất nhanh sẽ khôi phục." Tô Hách an ủi tiểu bảo bảo có vẻ cái gì cũng không biết rõ, vỗ nhẹ bàn tay trắng nõn đang cầm lấy ống tay áo của mình. So với giống cái cùng tuổi, thân thể của Tiểu Phỉ thực sự là đơn bạc hơn rất nhiều.
Trong bốn hài tử thì chỉ có Tiểu Phỉ lớn lên giống mình, mà hắn là đứa bé nhất, cũng là hài tử giống cái duy nhất của mình. Nhưng cũng là tiếc nuối lớn nhất của Tô Hách, tiếc nuối mình không có cho hắn một thân thể khỏe mạnh, tiếc nuối mình không thể chăm sóc tốt cho hắn, khiến hắn nhỏ như vậy đã bị lạc mất. Bất quá ông trời cuối cùng cũng mở mắt, trả lại hài tử cho ông, cho nên dù phải làm thế nào, ông cũng nhất định phải khiến Tiểu Phỉ trong khoảng thời gian này được sống trong vui sướng.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn so với chính mình còn đẹp hơn vài phần, Tô Hách có một loại cảm giác "đứa con nhỏ trong nhà đã trưởng thành". Dù cho hài tử này nhìn mình vẫn như nhìn người xa lạ, tận đáy lòng Tô Hách vẫn có cảm giác tự hào của người làm cha. Nhưng vừa nghĩ đến tình trạng của Tiểu Phỉ, Tô Hách lại đau đầu, cũng không biết mười bảy năm đã mất đi này còn có thể bù đắp được không...
Bị nhãn thần phức tạp của Tô Hách nhìn đến mức cảm thấy hơi sợ hãi, Vô Tình đột nhiên hốt hoảng. Vì sao bị người này nhìn như vậy mình lại cảm thấy hoảng hốt, khổ sở? "Cha... Cha..." Vô Tình mở miệng rồi lại không biết nên nói cái gì.
"Cái gì? Con gọi cái gì?" Đột nhiên bị một tiếng xưng hô mà mình chờ mong đã lâu cắt đứt dòng suy nghĩ, tâm tình tiêu cực của Tô Hách rất nhanh biến mất, hắn vốn tưởng rằng phải qua một thời gian nữa Tiểu Phỉ mới có thể tiếp nhận mình, không nghĩ tới hạnh phúc dĩ nhiên tới nhanh như vậy.
"Cha." Vô Tình lại gọi một tiếng, thấy bộ dạng nam nhân vui vẻ, Vô Tình thấy tâm tình của mình cũng tốt lên không ít. Nếu mình đã nhận ca ca rồi, lại nhận cha cũng không có gì, dù sao sớm hay muộn đều phải nhận.
"Ôi, Tiểu Phỉ bảo bối của cha." Một lần nữa được nghe Tiểu Phỉ bảo bối gọi mình cha, nước mắt đã sớm đong đầy của Tô Hách vỡ òa ra; ôm chặt con mình, Tô Hách để mặc cho nước mắt theo gương mặt chảy xuống...
Vô Tình nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân. Đều nói lệ nam nhi một giọt lế giá ngàn vàng, cho dù ở chỗ này nam nhân là giống cái, nhưng là bên trong bọn hắn cũng là một nam nhi kiên cường thật sự, huống chi ông đã là cha của bốn hài tử, rốt cuộc tâm tình phải đến mức nào mới có thể rơi lệ?
Ai, đây là cảm giác của thân tình? Vô Tình dưới đáy lòng thở dài, quan hệ huyết thống thực sự là thần kỳ. Thời gian bọn họ được ở cùng nhau một lần nữa còn không đến một canh giờ đi, mình đối với cha thực sự quan trọng như vậy ư? Chứng kiến hết nhân tình ấm lạnh, Vô Tình hiếm có lần nào lại hoang mang như vậy...
"Ha ha, Tiểu Phỉ làm con chê cười rồi, Tiểu Phỉ con ngủ thêm một lúc đi, đợi đến giờ cơm tối ta sẽ gọi con." Bình ổn lại tâm tình, Tô Hách thả người ra, an trí trên giường. Thu thập bộ đồ ăn, Tô Hách dẫn hai thú nhân ly khai.
Đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình Vô Tình thì, Vô Tình trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống trải, tự giễu cười cười: lão già, xem ra ta phải cô phụ cái tên ngươi đặt cho ta rồi...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường vô trách nhiệm khi Vô Tình còn nhỏ
"Ô ô ô, Tiểu Phỉ lại chơi một mình, không để ý tới ca ca nữa..." Nói xong Địch Duy lên nhào lên người đệ đệ nhà mình. Đệ đệ thực sự rất khả ái, rất mềm mại, nghĩ thế Địch Duy liền vươn đầu lưỡi liếm khuôn mặt trơn mềm của đệ đệ.
Tiểu oa nhi tinh xảo bị hồ ly nhào lên đó, hiện tại đang mặc kín như gói bánh chưng, đôi mắt to ngây thơ của hắn oán niệm thật sâu: vì sao hồ ly tới mùa đông chỉ mặc có mỗi lông hồ ly là được, vì sao con hồ ly này luôn khi dễ mình, sau này chính mình nhất định phải dùng lông hồ ly làm một bộ y phục...
Từ đó về sau Vô Tình bắt đầu có "chấp nhất" thật sâu với áo khoác lông hồ ly...
Hài tử ngây thơ ngươi thương không dậy nổi a ~~
(về việc Vô Tình muốn áo khoác lông hồ ly ở chương 4 có nhắc tới nga, mọi người còn nhớ chứ O(∩_∩)O~)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.