Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt
Chương 24: Giác ngộ
D Điều Đường Quả
28/04/2022
24. Giác ngộ
Editor: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Ngày hôm nay, Utherus từ bên ngoài trở về phát hiện bảo bối nhà mình không ở nhà, tìm được một ít mùi và vết tích lưu lại bên ngoài liền theo dấu. Một vài người qua đường đã trông thấy Vô Tình nói cho y, A Tình cùng Kiệt Ni đi vào núi. Cho nên y tìm dọc theo đường vào núi. Vùng núi dành cho giống cái hoạt động thường xuyên đều tương đối an toàn, những động vật có tính công kích đã sớm đã bị các thú nhân bắt giết hoặc đuổi đi hết. Sau khi nắm rõ tình huống, Utherus cũng hơi an tâm hơn một ít, tìm người cũng không phải quá vội vàng nữa.
Khi y có thể thấy thân ảnh mỹ lệ ấy thì, Đế Tạp Nhĩ đột nhiên chặn đường bảo bối nhà mình. Kế tiếp là cuộc nói chuyện của bọn họ, đôi tai linh mẫn của Utherus tất nhiên nghe thanh thanh sở sở (rõ mồn một). Tuy rằng A Tình không trực tiếp thừa nhận lời Đế Tạp Nhĩ nói, nhưng không phải cũng không phủ nhận sao?
Thật ra cùng A Tình ở chung lâu như vậy, hắn rốt cuộc có cảm tình với mình hay không, Utherus rất rõ ràng. Nhưng y vẫn nghĩ bởi vì A Tình còn nhỏ, tư tưởng cũng tương đối đơn thuần, còn chưa hiểu chuyện. Có thể chờ hắn lớn hơn một chút, hắn sẽ tự nhiên minh bạch. Còn nhớ rõ y lần trước đã làm ra chuyện vô liêm sỉ, Utherus vẫn khuyên chính mình phải kiên trì chờ đợi.
Tuy nhiên sau khi nghe A Tình nói, Utherus cảm thấy mình nghĩ sai rồi. Y vẫn đơn thuần tưởng rằng giống cái do mình nhặt được, liền do chính mình chiếu cố, thì giống cái đó cũng chính là của mình. Cho nên y căn bản là chưa hề lo lắng đến chuyện A Tình có thích y hay không.
Y vẫn cứ đương nhiên coi A Tình như hài tử mà đối đãi, coi hắn như bảo bối, luôn luôn tâm niệm là bảo bối nhà mình, là bảo bối của y. Thế nhưng sự thực thì A Tình căn bản không thuộc về y, y cũng không có lý do gì đơn phương chiếm lấy bảo bối; hơn nữa A Tình cho dù còn không có chân chính trưởng thành, hắn cũng là một cá thể độc lập, cũng có phương thức trưởng thành của riêng mình. Ngày đó, y đã bị những suy nghĩa sung sướng và sự may mắn làm mờ mắt, ngay cả điều cơ bản nhất đều đã quên.
Y trước đây chỉ là đơn phương chiếu cố, chưa từng có coi A Tình như một giống cái độc lập bình đẳng mà đối đãi, y luôn luôn đứng ở góc độ chủ quan của một mình y mà nhìn sự việc, cho rằng chiếu cố người ta thật tốt là được.
Nhưng tựa như A Tình nói, “Ngươi thích y, y nhất định phải cùng ngươi một chỗ sao?”, Utherus không nghĩ ra vì lý do gì mà A Tình phải cùng mình một chỗ, bởi vì y tựa hồ ngay cả truy cầu cơ bản nhất đều chưa làm qua, ngay cả những thú nhân chưa từng gặp A Tình cũng biết tặng lễ vật, chính y tựa hồ chưa từng tặng cho A Tình một món quà thực sự, đừng nói gì đến thể hiện tình yêu. Y quả nhiên là đầu gỗ? Utherus có chút ảo não việc mình không giỏi biểu đạt cảm xúc.
Nghĩ đến trong bộ lạc có một vài thú nhân theo đuổi giống cái đến vài chục năm, từ khi hai người đều còn là ấu tể đã bắt đầu gặp gỡ, thậm chí có một vài người theo đuổi lâu như vậy mà còn không được. Utherus nghĩ chính mình đã rất may mắn rồi, bởi vì giống cái mình thích ở trong nhà mình, do mình chiếu cố, cơ hội truy cầu có rất nhiều. Cho nên dù hiện tại A Tình còn không thích y, cũng căn bản không phải chuyện gì quá mức đả kích. Kháp chỉ (bấm ngón tay) tính một chút, y và A Tình nhận thức mới hơn một tháng. Một giống cái sao có thể dễ dàng thích một giống đực xa lạ như vậy?
Hạnh phúc là muốn chính mình theo đuổi? A Tình đây là chính ngươi nói đó, trong lòng ta, ngươi đã là tình yêu của ta, hạnh phúc của ta; trong khoảng thời gian sống cùng ngươi, ta thật sự hạnh phúc. Cho nên hạnh phúc nếu tới trong tay rồi, ta sẽ không dễ dàng buông tay. Utherus ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn bóng lưng thon gầy của A Tình đi vào trong phòng, nắm chặt tay.
Chỉnh lý lại tâm tình, Utherus khôi phục bình tĩnh như trước. Truy cầu giống cái cũng giống như gánh nặng đường xa, y nhất định phải hảo hảo nỗ lực mới được! Nhìn cũng sắp tới giờ cơm trưa, Utherus lại tràn đầy nhiệt tình bận rộn trong phòng bếp. Muốn theo đuổi A Tình trước cũng phải chăm sóc tốt cho A Tình trong sinh hoạt mới được.
“A Tình, thuốc được rồi.” Sau bữa trưa, Utherus theo thường lệ đưa thuốc đã sắc xong đến trước mặt Vô Tình. Vô Tình cầm lấy chén thuốc, nước thuốc nâu sậm, chỉ nhìn đã biết cực đắng. Không một chút do dự, Vô Tình một tay đưa chén thuốc tới bên mép, tay kia lấy tay áo che mặt, ngửa đầu, nước thuốc đắng ngắt một hơi đổ vào miệng.
Thuốc do chính mình phối, rốt cuộc có bao nhiêu đắng, cũng chỉ có tự thân Vô Tình rõ ràng. Đắng, là vị hắn thích nhất trong ngũ vị, bởi vì trong cuộc sống của hắn, khi tất cả phồn hoa tan mất, chỉ có cay đắng làm bạn. Cuộc sống có rất nhiều thứ không thể khống chế, cần gì phải quan tâm nhiều lắm, cái gì cần mất đi thì nó sẽ tự mất đi mà thôi.
Tuy rằng vị thuốc không thay đổi, nhưng Vô Tình rõ ràng cảm giác được người sắc thuốc cho hắn có biến hóa. Kỳ thực buổi trưa lúc hắn trở về, thái độ Utherus tựa hồ thì có một chút khác biệt rất nhỏ. Về phần nguyên nhân, Vô Tình có thể suy đoán là bởi vì Utherus nghe được mình và Đế Tạp Nhĩ nói chuyện.
Thế nhưng, Utherus thay đổi không quá rõ ràng, cũng không có giống như đã bị đả kích. Y rốt cuộc có hiểu được ý tứ ẩn sau những lời này hay không? Vô Tình có chút nghi hoặc, ngay cả khi mình không để ý tới y, y cũng đã lo quýnh lên, cho nên biết mình không thích y, y sẽ bị đả kích rất lớn mới đúng chứ?
Lẽ nào tình yêu của Utherus đã cao thượng tới mức vì người mình yêu toàn tâm toàn ý nỗ lực không cầu hồi báo rồi ư? Cho dù không cần hồi báo, ngay cả đáp lại cũng không cần sao? Hay là ở đây mọi người đã quen yêu trong thầm lặng, thầm lặng mà hạnh phúc, thực hiện theo quan niệm tình ái thần kỳ “Ta yêu ngươi, không liên quan gì tới ngươi”? Nghĩ tới đây, Vô Tình hắc tuyến đầy đầu…
Vô Tình hiếm khi lại vì biểu hiện của người khác mà rối rắm, bất quá cũng chỉ rối một lúc thôi, hắn lại bắt đầu vô tâm vô phế đi làm việc của mình. Nếu Utherus vẫn như cũ, sinh hoạt của hắn sẽ còn rất ổn định, hắn đang nghĩ vẩn vơ cái gì? Vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, chuyện thế nào cứ để nó thế đó đi thôi.
Uống xong dược, Vô Tình bắt đầu nghiên cứu cây ăn thịt trong cái bồn, thực sự là chờ mong cây ăn thịt thần kỳ này mau mau một chút lớn lên. Nghĩ đến hậu viện nhà Utherus tương đối rộng, Vô Tình cân nhắc chờ cái cây nhỏ lớn hơn một chút liền đem trồng ra đó, thuận tiện lại từ trên núi đào một ít thảo dược đem về trồng…
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thấy Utherus xong việc trong trù phòng, đi đến bên người mình một bộ muốn nói lại thôi quấn quýt, Vô Tình thẳng thắn mở miệng hỏi. Người này hẳn là nghẹn thật lâu rồi, tuy rằng mình thuộc kiểu “Ăn không nói, ngủ không nói”, từ lúc ăn cơm trưa đến bây giờ Utherus đều không có cơ hội nói, nhưng y vẫn có thể nói trước lúc cơm trưa.
“Ta ——”ngoại viện có tiếng đập cửa cắt lời Utherus, “Ta đi mở cửa.” Lúc này ai sẽ đến? Thật vất vả có cơ hội nói, Utherus phiền muộn trong lòng.
Chỉ chốc lát, thấy Utherus dẫn hai người đi vào phòng khách. Thấy người, Vô Tình nhíu mày, này không phải giống cái lần trước mình cứu và bầu bạn của hắn sao? Vết thương nhanh như vậy đã dưỡng khỏi rồi? Bất quá tư thế giống cái kia bước đi tựa hồ có chút kỳ quái, lại nghĩ đến quan hệ của hai người họ, Vô Tình hiểu rõ.
“A Tình, chúng ta lần này đặc biệt đến cảm tạ ngươi, những thứ này xin ngươi hãy nhận lấy.” Phỉ Lợi mở miệng nói với tiểu giống cái đã cứu mình, ý bảo Cát Tư đưa lễ vật cho Utherus cầm, sau đó tự mình còn đưa lên một chuỗi hạt châu (tiền) màu đen. Đối với sự nỗ lực lao động của một giống cái đã độc lập, đáp lại bằng thù lao được coi là sự tôn trọng và tán thành với họ.
Thấy Utherus không có phản ứng gì, Vô Tình tiếp nhận hạt châu. Những hạt châu này đều là thuần một màu đen, có khoảng hai mươi viên như vậy, khi đã hiểu được giá trị của những hạt châu này, Vô Tình biết đó là một số tiền không nhỏ.
Bất quá người khác nếu đã cho, hắn cũng yên tâm thoải mái mà nhận, hắn đích thật là đã cứu người khác một mạng không phải sao? Đây còn là lần đầu tiên hắn vì cứu người khác một mạng mà thu được thù lao, hình như so với giá của một đầu người (thù lao của việc ám sát) không chênh lệch lắm. Nhưng mỗi người chỉ có thể lấy đầu một lần, còn một người lại có thể cứu mạng rất nhiều lần, hóa ra đại phu còn chặt chém hơn dân đồ tể… ( Beta: bó tay với cách nghĩ của Tiểu Tình).
“Ngày đó sau khi trở về thì Phỉ Lợi bao lâu mới khôi phục sắc mặt?” Vô Tình chỉ vào Phỉ Lợi hỏi thú nhân Cát Tư bên người hắn. Đối với người khác rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền cho hắn, Vô Tình không quan tâm, hắn quan tâm chính là tác dụng của dược trên thân thể hiệu quả làm sao.
“Khoảng sáng sớm ngày thứ hai, sắc mặt Phỉ Lợi đã tương đối bình thường rồi.” Tuy rằng không rõ tiểu giống cái vì sao hỏi cái này, nhưng Cát Tư vẫn tỉ mỉ trả lời. Hôm nay hắn vẫn canh giữ bên người giống cái nhà mình, đối với chuyển biến của Phỉ Lợi hắn tự nhiên rất rõ ràng.
Sáng sớm ngày thứ hai sao, xem ra dược này hiệu quả rất nhanh, Vô Tình tự định giá, lại hỏi: “Ngươi hút độc huyết còn lại từ vết thương của Phỉ Lợi ra, sau đó trong miệng cảm giác thế nào.”
“Trong miệng cảm giác tê tê, nhưng đến giữa trưa thì thì tốt rồi.” Cát Tư tiếp tục tỉ mỉ nhớ lại tình huống lúc đó, kỳ thực ngày đó hắn lo lắng Phỉ Lợi đến muốn chết, đâu lo lắng chính mình trong miệng tê tê tí xíu.
Nghe vậy, Vô Tình gật đầu. Không uống thuốc, thuốc không ngấm vào máu, hiệu quả sẽ không duy trì được lâu, hơn nữa thú nhân thể chất tương đối tốt, cho nên sức đè kháng cũng tương đối mạnh.
Nghĩ vậy Vô Tình từ trong lòng móc ra một lọ dược, thuốc này vốn là khi nghiên cứu chế tạo thuốc lưu thông máu thì chế ra, là một loại thuốc giảm đau, bất quá sau lại phát hiện nó có vẻ tương đối thích hợp dùng cho cả việc khác, ví dụ như:
“Thuốc này dùng tại nơi nào đó phía sau ngươi sẽ làm ngươi dễ chịu hơn.” Vô Tình đem dược đưa cho Phỉ Lợi, thẳng thắn nói. Trước đây đứng ở tiểu quan quán chấp hành nhiệm vụ thì cũng từng nghiên cứu chế tạo loại dược này, cho dù chính hắn chưa từng dùng, dược hiệu vẫn có bảo đảm.
Phỉ Lợi đối với việc tiểu giống cái cấp tốc chuyển chủ đề có điểm không đỡ được, sao đang nói lại nói đến việc này? Tiểu giống cái cứ thế nói toẹt ra khiến Phỉ Lợi có chút mặt đỏ, dù sao ở đây còn có Utherus một giống đực độc thân.
Tiểu giống cái này còn chưa có trưởng thành đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang nói ra loại chuyện này, thật sự là khiến Phỉ Lợi muốn đào một cái lỗ trốn vào. Bất quá nghĩ một tiểu giống cái có thể là một vu y, Phỉ Lợi cũng có thể tiếp nhận rồi, phải biết rằng vu y thường hiểu biết rất nhiều, về phương diện này biết một ít cũng là bình thường.
“Cảm tạ.” Cát Tư nhưng thật ra đối với điều tiểu giống cái nói rất hài lòng, hắn không có cảm giác ngại ngùng gì, chỉ là nghĩ thứ đồ như thế thật sự là quá tốt, cho nên hắn vội nói tạ ơn, giúp Phỉ Lợi nhận đồ. Phải biết rằng từ Phỉ Lợi thân thể khôi phục, hắn liền nhịn không được hung hăng đem Phỉ Lợi yêu thương, trời biết ngày đó Phỉ Lợi bị thương hắn có bao nhiêu lo lắng. Đương nhiên hậu quả của việc kích động rất nghiêm trọng, Phỉ Lợi mấy ngày này đều cho hắn ngủ ở phòng ngoài rồi.
“Ừ, trước khi làm dùng có thể có tác dụng bôi trơn.” Vô Tình tiếp tục thẳng thắn, công dụng của dược cần phải nói rõ. Không biết người ở đây khi hoan ái có thói quen làm trơn hay không? Dù sao ở đây coi thú nhân và giống cái là khác giới tính, hắn là chưa nghe nói qua khác phái trong lúc ấy ấy còn dùng bôi trơn, không trực tiếp đề thương ra trận đã là tốt rồi…
Nghe được lời này Phỉ Lợi đều nhanh thành đà điểu, bôi trơn, trước đây đều chưa từng thử qua, hắn và Cát Tư vừa kết làm bầu bạn không lâu. Hai người đều là tay mơ, lần đầu tiên giao phối hắn đều đau nhức muốn chết. Thế nhưng nghe các giống cái khác nói vừa mới bắt đầu đều như vậy, cũng sẽ không nghĩ nhiều lắm, nghĩ hẳn là thêm vài lần thì tốt rồi.
Mà Cát Tư ở một bên nghe nói thuốc này còn có công dụng như vậy, vội vàng gật đầu cảm ơn. Tuy rằng không có nghe các trưởng bối nói qua, nhưng chợt nghe “bôi trơn” cái từ này hắn đã hiểu ý rồi.
Mà Utherus ở một bên chứng kiến tất cả một lần nữa bị đả kích, y có lẽ thật sự không hiểu A Tình? A Tình rõ ràng là một giống cái chưa trưởng thành, thế nào sẽ biết về phương diện này? Việc này không phải hẳn là sau khi trưởng thành do các trưởng bối nói cho biết hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì A Tình có nghiên cứu y thuật mới có thể sớm đã biết đến? Cho nên mình nỗ lực khắc chế không biểu hiện ra động dục trước khi A Tình có tình cảm, sợ dọa hỏng tiểu giống cái như vậy, căn bản là không cần thiết đi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tình Tình ngươi thật sự là đánh giá năng lực duy trì liên tục kháng chiến của thú nhân quá thấp rồi…
Utherus rốt cục có điều giác ngộ rồi, rốt cục muốn từ vú em tiến hóa thành tiểu công rồi sao? Kẹo xem trọng ngươi!
End – chương 24
Editor: An Braginski
Beta: Nhung Nguyên
Ngày hôm nay, Utherus từ bên ngoài trở về phát hiện bảo bối nhà mình không ở nhà, tìm được một ít mùi và vết tích lưu lại bên ngoài liền theo dấu. Một vài người qua đường đã trông thấy Vô Tình nói cho y, A Tình cùng Kiệt Ni đi vào núi. Cho nên y tìm dọc theo đường vào núi. Vùng núi dành cho giống cái hoạt động thường xuyên đều tương đối an toàn, những động vật có tính công kích đã sớm đã bị các thú nhân bắt giết hoặc đuổi đi hết. Sau khi nắm rõ tình huống, Utherus cũng hơi an tâm hơn một ít, tìm người cũng không phải quá vội vàng nữa.
Khi y có thể thấy thân ảnh mỹ lệ ấy thì, Đế Tạp Nhĩ đột nhiên chặn đường bảo bối nhà mình. Kế tiếp là cuộc nói chuyện của bọn họ, đôi tai linh mẫn của Utherus tất nhiên nghe thanh thanh sở sở (rõ mồn một). Tuy rằng A Tình không trực tiếp thừa nhận lời Đế Tạp Nhĩ nói, nhưng không phải cũng không phủ nhận sao?
Thật ra cùng A Tình ở chung lâu như vậy, hắn rốt cuộc có cảm tình với mình hay không, Utherus rất rõ ràng. Nhưng y vẫn nghĩ bởi vì A Tình còn nhỏ, tư tưởng cũng tương đối đơn thuần, còn chưa hiểu chuyện. Có thể chờ hắn lớn hơn một chút, hắn sẽ tự nhiên minh bạch. Còn nhớ rõ y lần trước đã làm ra chuyện vô liêm sỉ, Utherus vẫn khuyên chính mình phải kiên trì chờ đợi.
Tuy nhiên sau khi nghe A Tình nói, Utherus cảm thấy mình nghĩ sai rồi. Y vẫn đơn thuần tưởng rằng giống cái do mình nhặt được, liền do chính mình chiếu cố, thì giống cái đó cũng chính là của mình. Cho nên y căn bản là chưa hề lo lắng đến chuyện A Tình có thích y hay không.
Y vẫn cứ đương nhiên coi A Tình như hài tử mà đối đãi, coi hắn như bảo bối, luôn luôn tâm niệm là bảo bối nhà mình, là bảo bối của y. Thế nhưng sự thực thì A Tình căn bản không thuộc về y, y cũng không có lý do gì đơn phương chiếm lấy bảo bối; hơn nữa A Tình cho dù còn không có chân chính trưởng thành, hắn cũng là một cá thể độc lập, cũng có phương thức trưởng thành của riêng mình. Ngày đó, y đã bị những suy nghĩa sung sướng và sự may mắn làm mờ mắt, ngay cả điều cơ bản nhất đều đã quên.
Y trước đây chỉ là đơn phương chiếu cố, chưa từng có coi A Tình như một giống cái độc lập bình đẳng mà đối đãi, y luôn luôn đứng ở góc độ chủ quan của một mình y mà nhìn sự việc, cho rằng chiếu cố người ta thật tốt là được.
Nhưng tựa như A Tình nói, “Ngươi thích y, y nhất định phải cùng ngươi một chỗ sao?”, Utherus không nghĩ ra vì lý do gì mà A Tình phải cùng mình một chỗ, bởi vì y tựa hồ ngay cả truy cầu cơ bản nhất đều chưa làm qua, ngay cả những thú nhân chưa từng gặp A Tình cũng biết tặng lễ vật, chính y tựa hồ chưa từng tặng cho A Tình một món quà thực sự, đừng nói gì đến thể hiện tình yêu. Y quả nhiên là đầu gỗ? Utherus có chút ảo não việc mình không giỏi biểu đạt cảm xúc.
Nghĩ đến trong bộ lạc có một vài thú nhân theo đuổi giống cái đến vài chục năm, từ khi hai người đều còn là ấu tể đã bắt đầu gặp gỡ, thậm chí có một vài người theo đuổi lâu như vậy mà còn không được. Utherus nghĩ chính mình đã rất may mắn rồi, bởi vì giống cái mình thích ở trong nhà mình, do mình chiếu cố, cơ hội truy cầu có rất nhiều. Cho nên dù hiện tại A Tình còn không thích y, cũng căn bản không phải chuyện gì quá mức đả kích. Kháp chỉ (bấm ngón tay) tính một chút, y và A Tình nhận thức mới hơn một tháng. Một giống cái sao có thể dễ dàng thích một giống đực xa lạ như vậy?
Hạnh phúc là muốn chính mình theo đuổi? A Tình đây là chính ngươi nói đó, trong lòng ta, ngươi đã là tình yêu của ta, hạnh phúc của ta; trong khoảng thời gian sống cùng ngươi, ta thật sự hạnh phúc. Cho nên hạnh phúc nếu tới trong tay rồi, ta sẽ không dễ dàng buông tay. Utherus ánh mắt nhu hòa mà kiên định nhìn bóng lưng thon gầy của A Tình đi vào trong phòng, nắm chặt tay.
Chỉnh lý lại tâm tình, Utherus khôi phục bình tĩnh như trước. Truy cầu giống cái cũng giống như gánh nặng đường xa, y nhất định phải hảo hảo nỗ lực mới được! Nhìn cũng sắp tới giờ cơm trưa, Utherus lại tràn đầy nhiệt tình bận rộn trong phòng bếp. Muốn theo đuổi A Tình trước cũng phải chăm sóc tốt cho A Tình trong sinh hoạt mới được.
“A Tình, thuốc được rồi.” Sau bữa trưa, Utherus theo thường lệ đưa thuốc đã sắc xong đến trước mặt Vô Tình. Vô Tình cầm lấy chén thuốc, nước thuốc nâu sậm, chỉ nhìn đã biết cực đắng. Không một chút do dự, Vô Tình một tay đưa chén thuốc tới bên mép, tay kia lấy tay áo che mặt, ngửa đầu, nước thuốc đắng ngắt một hơi đổ vào miệng.
Thuốc do chính mình phối, rốt cuộc có bao nhiêu đắng, cũng chỉ có tự thân Vô Tình rõ ràng. Đắng, là vị hắn thích nhất trong ngũ vị, bởi vì trong cuộc sống của hắn, khi tất cả phồn hoa tan mất, chỉ có cay đắng làm bạn. Cuộc sống có rất nhiều thứ không thể khống chế, cần gì phải quan tâm nhiều lắm, cái gì cần mất đi thì nó sẽ tự mất đi mà thôi.
Tuy rằng vị thuốc không thay đổi, nhưng Vô Tình rõ ràng cảm giác được người sắc thuốc cho hắn có biến hóa. Kỳ thực buổi trưa lúc hắn trở về, thái độ Utherus tựa hồ thì có một chút khác biệt rất nhỏ. Về phần nguyên nhân, Vô Tình có thể suy đoán là bởi vì Utherus nghe được mình và Đế Tạp Nhĩ nói chuyện.
Thế nhưng, Utherus thay đổi không quá rõ ràng, cũng không có giống như đã bị đả kích. Y rốt cuộc có hiểu được ý tứ ẩn sau những lời này hay không? Vô Tình có chút nghi hoặc, ngay cả khi mình không để ý tới y, y cũng đã lo quýnh lên, cho nên biết mình không thích y, y sẽ bị đả kích rất lớn mới đúng chứ?
Lẽ nào tình yêu của Utherus đã cao thượng tới mức vì người mình yêu toàn tâm toàn ý nỗ lực không cầu hồi báo rồi ư? Cho dù không cần hồi báo, ngay cả đáp lại cũng không cần sao? Hay là ở đây mọi người đã quen yêu trong thầm lặng, thầm lặng mà hạnh phúc, thực hiện theo quan niệm tình ái thần kỳ “Ta yêu ngươi, không liên quan gì tới ngươi”? Nghĩ tới đây, Vô Tình hắc tuyến đầy đầu…
Vô Tình hiếm khi lại vì biểu hiện của người khác mà rối rắm, bất quá cũng chỉ rối một lúc thôi, hắn lại bắt đầu vô tâm vô phế đi làm việc của mình. Nếu Utherus vẫn như cũ, sinh hoạt của hắn sẽ còn rất ổn định, hắn đang nghĩ vẩn vơ cái gì? Vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, chuyện thế nào cứ để nó thế đó đi thôi.
Uống xong dược, Vô Tình bắt đầu nghiên cứu cây ăn thịt trong cái bồn, thực sự là chờ mong cây ăn thịt thần kỳ này mau mau một chút lớn lên. Nghĩ đến hậu viện nhà Utherus tương đối rộng, Vô Tình cân nhắc chờ cái cây nhỏ lớn hơn một chút liền đem trồng ra đó, thuận tiện lại từ trên núi đào một ít thảo dược đem về trồng…
“Ngươi muốn nói cái gì?” Thấy Utherus xong việc trong trù phòng, đi đến bên người mình một bộ muốn nói lại thôi quấn quýt, Vô Tình thẳng thắn mở miệng hỏi. Người này hẳn là nghẹn thật lâu rồi, tuy rằng mình thuộc kiểu “Ăn không nói, ngủ không nói”, từ lúc ăn cơm trưa đến bây giờ Utherus đều không có cơ hội nói, nhưng y vẫn có thể nói trước lúc cơm trưa.
“Ta ——”ngoại viện có tiếng đập cửa cắt lời Utherus, “Ta đi mở cửa.” Lúc này ai sẽ đến? Thật vất vả có cơ hội nói, Utherus phiền muộn trong lòng.
Chỉ chốc lát, thấy Utherus dẫn hai người đi vào phòng khách. Thấy người, Vô Tình nhíu mày, này không phải giống cái lần trước mình cứu và bầu bạn của hắn sao? Vết thương nhanh như vậy đã dưỡng khỏi rồi? Bất quá tư thế giống cái kia bước đi tựa hồ có chút kỳ quái, lại nghĩ đến quan hệ của hai người họ, Vô Tình hiểu rõ.
“A Tình, chúng ta lần này đặc biệt đến cảm tạ ngươi, những thứ này xin ngươi hãy nhận lấy.” Phỉ Lợi mở miệng nói với tiểu giống cái đã cứu mình, ý bảo Cát Tư đưa lễ vật cho Utherus cầm, sau đó tự mình còn đưa lên một chuỗi hạt châu (tiền) màu đen. Đối với sự nỗ lực lao động của một giống cái đã độc lập, đáp lại bằng thù lao được coi là sự tôn trọng và tán thành với họ.
Thấy Utherus không có phản ứng gì, Vô Tình tiếp nhận hạt châu. Những hạt châu này đều là thuần một màu đen, có khoảng hai mươi viên như vậy, khi đã hiểu được giá trị của những hạt châu này, Vô Tình biết đó là một số tiền không nhỏ.
Bất quá người khác nếu đã cho, hắn cũng yên tâm thoải mái mà nhận, hắn đích thật là đã cứu người khác một mạng không phải sao? Đây còn là lần đầu tiên hắn vì cứu người khác một mạng mà thu được thù lao, hình như so với giá của một đầu người (thù lao của việc ám sát) không chênh lệch lắm. Nhưng mỗi người chỉ có thể lấy đầu một lần, còn một người lại có thể cứu mạng rất nhiều lần, hóa ra đại phu còn chặt chém hơn dân đồ tể… ( Beta: bó tay với cách nghĩ của Tiểu Tình).
“Ngày đó sau khi trở về thì Phỉ Lợi bao lâu mới khôi phục sắc mặt?” Vô Tình chỉ vào Phỉ Lợi hỏi thú nhân Cát Tư bên người hắn. Đối với người khác rốt cuộc đưa bao nhiêu tiền cho hắn, Vô Tình không quan tâm, hắn quan tâm chính là tác dụng của dược trên thân thể hiệu quả làm sao.
“Khoảng sáng sớm ngày thứ hai, sắc mặt Phỉ Lợi đã tương đối bình thường rồi.” Tuy rằng không rõ tiểu giống cái vì sao hỏi cái này, nhưng Cát Tư vẫn tỉ mỉ trả lời. Hôm nay hắn vẫn canh giữ bên người giống cái nhà mình, đối với chuyển biến của Phỉ Lợi hắn tự nhiên rất rõ ràng.
Sáng sớm ngày thứ hai sao, xem ra dược này hiệu quả rất nhanh, Vô Tình tự định giá, lại hỏi: “Ngươi hút độc huyết còn lại từ vết thương của Phỉ Lợi ra, sau đó trong miệng cảm giác thế nào.”
“Trong miệng cảm giác tê tê, nhưng đến giữa trưa thì thì tốt rồi.” Cát Tư tiếp tục tỉ mỉ nhớ lại tình huống lúc đó, kỳ thực ngày đó hắn lo lắng Phỉ Lợi đến muốn chết, đâu lo lắng chính mình trong miệng tê tê tí xíu.
Nghe vậy, Vô Tình gật đầu. Không uống thuốc, thuốc không ngấm vào máu, hiệu quả sẽ không duy trì được lâu, hơn nữa thú nhân thể chất tương đối tốt, cho nên sức đè kháng cũng tương đối mạnh.
Nghĩ vậy Vô Tình từ trong lòng móc ra một lọ dược, thuốc này vốn là khi nghiên cứu chế tạo thuốc lưu thông máu thì chế ra, là một loại thuốc giảm đau, bất quá sau lại phát hiện nó có vẻ tương đối thích hợp dùng cho cả việc khác, ví dụ như:
“Thuốc này dùng tại nơi nào đó phía sau ngươi sẽ làm ngươi dễ chịu hơn.” Vô Tình đem dược đưa cho Phỉ Lợi, thẳng thắn nói. Trước đây đứng ở tiểu quan quán chấp hành nhiệm vụ thì cũng từng nghiên cứu chế tạo loại dược này, cho dù chính hắn chưa từng dùng, dược hiệu vẫn có bảo đảm.
Phỉ Lợi đối với việc tiểu giống cái cấp tốc chuyển chủ đề có điểm không đỡ được, sao đang nói lại nói đến việc này? Tiểu giống cái cứ thế nói toẹt ra khiến Phỉ Lợi có chút mặt đỏ, dù sao ở đây còn có Utherus một giống đực độc thân.
Tiểu giống cái này còn chưa có trưởng thành đi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang nói ra loại chuyện này, thật sự là khiến Phỉ Lợi muốn đào một cái lỗ trốn vào. Bất quá nghĩ một tiểu giống cái có thể là một vu y, Phỉ Lợi cũng có thể tiếp nhận rồi, phải biết rằng vu y thường hiểu biết rất nhiều, về phương diện này biết một ít cũng là bình thường.
“Cảm tạ.” Cát Tư nhưng thật ra đối với điều tiểu giống cái nói rất hài lòng, hắn không có cảm giác ngại ngùng gì, chỉ là nghĩ thứ đồ như thế thật sự là quá tốt, cho nên hắn vội nói tạ ơn, giúp Phỉ Lợi nhận đồ. Phải biết rằng từ Phỉ Lợi thân thể khôi phục, hắn liền nhịn không được hung hăng đem Phỉ Lợi yêu thương, trời biết ngày đó Phỉ Lợi bị thương hắn có bao nhiêu lo lắng. Đương nhiên hậu quả của việc kích động rất nghiêm trọng, Phỉ Lợi mấy ngày này đều cho hắn ngủ ở phòng ngoài rồi.
“Ừ, trước khi làm dùng có thể có tác dụng bôi trơn.” Vô Tình tiếp tục thẳng thắn, công dụng của dược cần phải nói rõ. Không biết người ở đây khi hoan ái có thói quen làm trơn hay không? Dù sao ở đây coi thú nhân và giống cái là khác giới tính, hắn là chưa nghe nói qua khác phái trong lúc ấy ấy còn dùng bôi trơn, không trực tiếp đề thương ra trận đã là tốt rồi…
Nghe được lời này Phỉ Lợi đều nhanh thành đà điểu, bôi trơn, trước đây đều chưa từng thử qua, hắn và Cát Tư vừa kết làm bầu bạn không lâu. Hai người đều là tay mơ, lần đầu tiên giao phối hắn đều đau nhức muốn chết. Thế nhưng nghe các giống cái khác nói vừa mới bắt đầu đều như vậy, cũng sẽ không nghĩ nhiều lắm, nghĩ hẳn là thêm vài lần thì tốt rồi.
Mà Cát Tư ở một bên nghe nói thuốc này còn có công dụng như vậy, vội vàng gật đầu cảm ơn. Tuy rằng không có nghe các trưởng bối nói qua, nhưng chợt nghe “bôi trơn” cái từ này hắn đã hiểu ý rồi.
Mà Utherus ở một bên chứng kiến tất cả một lần nữa bị đả kích, y có lẽ thật sự không hiểu A Tình? A Tình rõ ràng là một giống cái chưa trưởng thành, thế nào sẽ biết về phương diện này? Việc này không phải hẳn là sau khi trưởng thành do các trưởng bối nói cho biết hay sao? Chẳng lẽ là bởi vì A Tình có nghiên cứu y thuật mới có thể sớm đã biết đến? Cho nên mình nỗ lực khắc chế không biểu hiện ra động dục trước khi A Tình có tình cảm, sợ dọa hỏng tiểu giống cái như vậy, căn bản là không cần thiết đi…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Tình Tình ngươi thật sự là đánh giá năng lực duy trì liên tục kháng chiến của thú nhân quá thấp rồi…
Utherus rốt cục có điều giác ngộ rồi, rốt cục muốn từ vú em tiến hóa thành tiểu công rồi sao? Kẹo xem trọng ngươi!
End – chương 24
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.