Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 30: Bàn chải đánh răng hay bàn chải chà giày

Trinh Nam Diệp Tử

26/04/2017

Bởi vì tắm rửa một trận nên nhẹ nhàng khoan khoái, buổi tối Địch Nãi ngủ đặc biệt ngon, sớm hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh lại. Tuy dậy sớm nhưng tinh thần vô cùng tỉnh táo. Không rửa mặt mà bắt đầu chạy bộ dọc theo bờ sông.

Buổi sáng trong bộ lạc thực thanh tĩnh, cậu chạy mấy km rồi vòng lại nhưng cũng không thấy người nào. Chạy xong, luyện thêm mấy bài quyền cước. Đáng tiếc, không có đối thủ đấu luyện, cậu chỉ có thể phát huy nhiệt lượng dư thừa với mấy cái cây ngoài sơn động.

Lúc chân còn bị thương, Địch Nãi từng nghĩ xem Phất Lôi là đối thủ, nhưng hiện giờ cảm thấy, Phất Lôi chưa trải qua huấn luyện chính quy, chỉ sợ không hiểu thế nào là đối kháng. Địch nãi từng nhìn thấy, lúc tỷ thí bọn họ đều hóa về hình thú.

Bất quá, y không biết thì cậu có thể dạy a! Địch Nãi nghĩ chờ hôm nào đấy thử xem. Mặc kệ thế nào, Phất Lôi vẫn tốt hơn cái cây không biết động đậy a!

Rèn luyện xong thì bắt đầu rửa mặt, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy thực phản cảm khi dùng nhánh cây đánh răng.

Kỳ thật, Địch Nãi đã sớm muốn làm bàn chải đánh răng, cứ dùng nhánh cây thực phiền, mà hương vị cũng không tốt. Lúc trước cậu luôn nghĩ, mình rất nhanh sẽ trở về, làm bàn chải làm gì, tùy tiện ứng phó tạm thời là được rồi! Chính là, hiện tại phải ở đây định cư, vệ sinh răng miệng là vấn đề lớn không thể bỏ qua.

Bất quá, bàn chải đánh răng phải làm thế nào đây, phải hảo hảo suy nghĩ một phen mới được. Địch Nãi nghĩ, bàn chải đánh răng thoạt nhìn cấu tạo rất đơn giản, bất quá làm lại không dễ chút nào.

Đầu tiên chính là vấn đề chọn vật liệu. Lông bàn chải thì đã có sẵn, da con lợn rừng Phất Lôi bắt được khi trước vẫn còn treo trong sơn động, lông của nó đem làm lông bàn chải thì đúng là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng bàn chải thì thì dùng cái gì mới tốt? Khúc gỗ? Hình như không thích hợp lắm. Nan trúc thì tốt hơn. Địch Nãi tuy chưa thấy qua bàn chải đánh răng bằng trúc bao giờ, nhưng bàn chải chà giày, chà quần áo thì từng thấy rất nhiều. Ân, cứ quyết định vậy đi.

Ngoài ra, còn phải đục lỗ trên nan trúc, cũng may cậu có một con dao găm, còn có dao xếp đa công dụng. Hẳn có thể ứng phó được.

Địch Nãi cầm ống trúc, chẻ ra một nan nhỏ khoảng hai cm, sau đó tước nó thành hình dáng cơ bản của bàn chải đánh răng. Bước này khá đơn giản, khó là bước đục lỗ. Địch Nãi dùng mũi dao chậm rãi rạch thành hình dạng cơ bản, sau đó dùng một bộ phận của dao gấp đâm xuyên qua. Chuyện này không thể gấp, đòi hỏi phải tỉ mỉ.

Địch Nãi đục mười hai lỗ trên bàn chải, là ba hàng song song nhau, mỗi hàng bốn lỗ. Sau đó cậu bắt đầu nhổ lông rợn rừng cắm vào lỗ, sau đó phải dùng một sợi chỉ mảnh buộc lại không để rơi ra. Sau khi cột chỉ, còn phải chỉnh cho ngay ngắn chỉnh tề.

Việc này làm không khó nhưng lại dị thường khảo nghiệm tính kiên nhẫn. Tóm lại, Địch Nãi cắm cắm cột cột lông lợn nửa ngày, lúc làm tới cọng lông cuối cùng thì trán cũng đổ đầy mồ hôi.

Lúc Phất Lôi tới, Địch Nãi vẫn còn đang hăng hái chiến đấu với lông lợn. Phất Lôi tò mò hỏi: “Ngươi lại làm thứ đồ mới lạ à?”

Địch Nãi lau mồ hơi trên trán, cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Bàn chải đánh răng. Chính là dùng để vệ sinh răng miệng.”

Phất Lôi từng thấy Địch Nãi dùng nhánh cây vệ sinh, sau đó cảm thấy biện pháp này không tồi, còn học theo mỗi ngày đều dùng nhánh cây đánh răng. Lần này Địch Nãi muốn làm bàn chải đánh răng, y thật ra thực muốn kiến thức một chút.

Trước lúc Địch Nãi cạn kết lòng kiên nhẫn thì bàn chải rốt cuộc cũng thành hình. Địch Nãi nhìn cái bàn chải đánh răng do mình làm ra, cảm giác duy nhất là cái bàn chải đánh răng này con mẹ nó thực tục tằng a, quả thực có thể so với bàn chải đánh giày.

Bất quá, tự tay mình làm ra, cho dù khó coi thế nào thì cũng chỉ có thể tiếp nhận. Địch Nãi vẫn cầm lấy thử nghiệm một chút. Đáng tiếc, chỉ mới chải vài cái, sắc mặt Địch Nãi liền biến đen. Lông lợn dùng chỉ cột lại căn bản không thể nào giữ chặt, một khi chải liền rụng ra.

Địch Nãi phi phi phun lông trong miệng, đúng là khó quá. Nếu có keo dính thì tốt rồi a! Bất quá này rõ ràng là không tưởng. Thế giới này làm gì có keo! Còn không bằng trực tiếp có bàn chải đánh răng từ trên trời rớt xuống.

Bất quá, Địch Nãi nghĩ, nếu có cơ hội, cậu muốn vào rừng xem thử có ngựa cây hay không. Dù sao, nhựa cây đôi lúc có thể xem là một loại keo dính khá tốt.



Phất Lôi nhìn vẻ mặt Địch Nãi có vẻ không vui, phỏng chừng bàn chải đánh răng kia làm không tốt, vì thế cũng hiểu ý không hỏi nhiều. Vội vàng đưa qua số hoa quả mình mang tới cho Địch Nãi.

Bởi vì chân bị thương nên đoạn thời gian trước Địch Nãi vẫn thực bình tĩnh hưởng thụ sự chiếu cố của Phất Lôi. Chính là, hiện giờ chân đã tốt rồi, cứ nhận như vậy thì có chút không thoải mái. Dù sao cậu cũng tay chân lành lặng, Phất Lôi cũng không phải là gì của cậu, dựa vào cái gì lấy không đồ của người ta? Cứ ăn trắng như vậy, trong lòng Địch Nãi có chút áy náy.

Vì thế cậu liền nói: “Phất Lôi, vết thương trên chân ta tốt rồi, về sau ngươi không cần đặc biệt mang đồ tới đâu. Ta sẽ tự chiếu cố chính mình.”

Phất Lôi vừa nghe vậy thì sắc mặt lập tức ảm đạm. Y thực buồn bực, Địch Nãi cự tuyệt như vậy chính là không xem y là bầu bạn a!

Bất quá, tình tự của Phất Lôi cũng chỉ suy sụp một chút mà thôi. Y nghĩ, trong bộ lạc phi thú nhân luôn được sủng, Địch Nãi điều kiện tốt như vậy, rụt rè một chút cũng thực bình thường. Y từng nghe phụ thân nói về quá trình theo đuổi mẫu phụ khi trước, cũng đầy khúc chiết. Dù sao, làm một thú nhân có ý chí kiên định, y sẽ không vì chút đả kích nho nhỏ như vậy mà bị suy sụp. Nghĩ đến đây, tâm tình của y cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Phất Lôi cũng không đáp lại lời Địch Nãi, chỉ hỏi: “Hôm nay ngươi muốn vào rừng tìm thực vật không?”

Địch Nãi lập tức gật đầu: “Muốn. Tôi muốn tự mình đi săn.”

Phất Lôi từng kiến thức thân thủ của Địch Nãi, đối với chuyện cậu có thể tự đi săn cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chính là, Địch Nãi là phi thú nhân, khẳng định không thể một mình đi tìm thức ăn. Dù sao ở bên ngoài bộ lạc có nguy hiểm trùng trùng.

Nếu Địch Nãi muốn vào rừng, có mình ở bên cạnh thì an toàn hơn, cũng tiện hơn.

Dù sao chỉ cần Địch Nãi ở bên cạnh, y luôn có cơ hội.

Nghĩ tới đây, Phất Lôi hướng Địch Nãi cười thực sáng lạn: “Có cần chuẩn bị gì không? Ta đến hỗ trợ.”

Địch Nãi nhìn nụ cười của Phất Lôi thì có chút không hiểu, bất quá vẫn nói ra suy nghĩ của mình: “Ta muốn làm cung tre với tên tre. Vốn định tự mình chặt, bất quá khẳng định chân ngươi đi nhanh hơn, cho nên vẫn là làm phiền ngươi đi một chuyến vậy.”Phất Lôi cười cười: “Chút việc nhỏ ấy có gì phiền toái đâu chứ, ngươi chờ, ta lập tức chặt mang về.”

Tre rất nhanh đã được chặt về. Phất Lôi cũng không đi, ở ngay bên cạnh hứng thú nhìn Địch Nãi làm cung tên.

Phất Lôi ở bên cạnh mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm, Địch Nãi không biết vì sao có chút luống cuống, lòng bàn tay cũng ứa mồ hôi. Thật giống như lúc đang làm bài thi thì bị giám thị nhìn chăm chăm vậy. Địch Nãi có chút bất đắc dĩ: “Phất Lôi, ngươi không cần canh giữ ở chỗ tôi đâu. Ngươi có thể đi làm chuyện của mình a!”

Phất Lôi lắc đầu: “Gần nhất cũng không có chuyện gì. Vừa lúc xem ngươi làm, nói không chừng về sau ta cũng cần dùng.”

Địch Nãi hoàn toàn hết chỗ nói.

Địch Nãi còn đang sầu não thì lại tới thêm Mã Cát, đương nhiên, Hách Đạt đảm nhiệm chức vụ bảo vệ tùy thân hiển nhiên cũng tới cùng.

Mã Cát vừa tới đã đưa tới một cục xà bông cho Địch Nãi, nói dựa theo các bước cậu dạy làm được. Địch Nãi nhìn qua, phát hiện so với mình làm còn hoàn hảo hơn, bên trong còn tỏa ra mùi hương thơm ngát, liền hỏi: “Trong này ngươi còn bỏ thêm gì nữa?”

Mã Cát cười thực giảo hoạt: “Hắc hắc, ta bỏ thêm lâm lang hoa vào. Thơm đúng không?”

Địch Nãi cũng không biết lâm lang hoa là hoa gì, bất quá quả thật rất thơm, mùi thơm ngát, không nồng, nam nhân cũng dùng được. Vì thế cười gật đầu, nhận lấy.



Mã Cát nhìn thấy Địch Nãi làm cung tên, cảm thấy thực hứng thú, liền hỏi nó dùng làm gì. Địch Nãi liền nói dùng để đi săn. Cậu cầm lấy cây cung vừa mới làm xong bắn ra một cây tên về phía thân cây ngoài sơn động. Đáng tiếc tên trúc không đủ sắc bén, vừa chạm vào thân cây đã rớt xuống.

Mã Cát kinh ngạc một phen, sau đó thực kích động quấn quít lấy Địch Nãi đòi dạy mình bắn tên.

Địch Nãi không có cách nào, chỉ đành kiên nhẫn dạy, sau đó để Mã Cát ở ngoài sơn động tự chơi. Cậu lại ngồi xuống làm một cây cung mới.

Cung tên dù sao cũng là thứ mới mẻ, Phất Lôi cùng Hách Đạt cũng cảm thấy hứng thú, vì thế ba người ở bên ngoài thay phiên nhau nghịch cung tên. Nhãn lực cùng lực cánh tay của thú nhân đều mạnh hơn phi thú nhân rất nhiều, vì thế rất nhanh hai người đã phỏng được cách bắn, mà Mã Cát thì vẫn còn nằm ở giai đoạn vỡ lòng. Hách Đạt nhìn bầu bạn nhà mình thực sầu khổ, liền đảm nhiệm vai trò thầy giáo, bắt đầu chỉ Mã Cát cách bắn.

Phất Lôi sai khi nắm giữ được phương pháp bắn tên thì không còn giành chơi nữa, bắt đầu tiến vào trong sơn động hỗ trợ Địch Nãi.

Địch Nãi cũng không cự tuyệt, liền đưa dao găm cho Phất Lôi, bản thân mình thì cầm dao gấp tước tên.

Lúc Mã Cát đã chơi tới phát chán thì số cung tên bên Địch Nãi cũng làm tốt lắm. Vì thế Mã Cát cùng Địch Nãi đeo sọt trên lưng, cầm theo cung tên, chuẩn bị xuất phát. Địch Nãi nhìn Tiểu Nhị đang không ngừng cọ cọ bên chân mình, do dự một chốc, vẫn ném nó lên vai.

Lần này xuất phát vào rừng, không biết vì sao tâm tình Địch Nãi có chút trào dâng.

Ngồi trên lưng Phất Lôi giang rộng hai tay, hít sâu đón nhận luồng gió mát phất vào người, cảm giác cả tinh thần lẫn thể xác đều thực dễ chịu. Thế giới này, chính là tự do, tinh thuần như vậy. Tâm tự do, tư tưởng cũng tự do. Mà hiện tại, ngay cả hành động cũng tự do. So với thế giới kia, nơi này có lẽ lạc hậu rất nhiều, nhưng cũng thuần túy hơn nhiều.

Có lẽ bởi vì nghĩ thông suốt mọi chuyện, Địch Nãi cảm thụ gió thu quất vào mặt, chỉ cảm thấy trời đất bao la mặc ta ngao du, thực muốn cất tiếng hát vang một khúc. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, thật sự không có bài nào có thể biểu đạt tâm tình của cậu lúc này, chỉ đành từ bỏ.

Tới rừng rậm, Địch Nãi từ trên lưng Phất Lôi nhảy xuống, bất chấp để ý tới những người khác mà bắt đầu đi loanh quanh trong rừng, tìm kiếm những thứ có thể ăn. Tính tình Địch Nãi kì thực rất thích phiêu lưu tự do, chính là lúc tham gia quân ngũ có quá nhiều quy tắc cần tuân thủ, vì thế cũng không thể tận hứng dạo chơi. Lúc này cái chân bị thương đã khỏe lại, cũng không còn ai quản, cậu quả thực hệt như một con ngựa hoang xúc cương, ở trong rừng tùy ý tung tăng.

Địch Nãi hệt như một con khỉ con, bám lấy những sợi dây leo thật dài từ cây này đu qua cây khác. Mã Cát ở phía sau nhìn mà líu lưỡi, thầm nghĩ Địch Nãi thật lợi hại a! Chỉ sợ không có phi thú nhân nào có thể so sánh. Thật sự không thể xem thường.

Tiểu Nhị cũng thực cao hứng, nghĩ chủ nhân lại đang chơi đùa với mình, cũng bắt đầu chạy theo Địch Nãi từ cây này qua cây khác.

Địch Nãi vẫn không quên chính sự, nếu ở trên cây tìm được trái cây thì sẽ ngồi trên đó chờ bọn hắn tới. Lúc tới rồi liền ở trên cây, hái trái cây chọi xuống.

Hách Đạt bị ném trúng một hai lần, bất quá hắn da thô thịt dày, không sợ đau. Chính là có chút đau lòng, nếu Mã Cát bị ném trúng liền săn sóc giúp bầu bạn mình xoa xoa. Hắn cũng ngại so đo với Địch Nãi, dù sao cậu cũng là giống cái.

Mã Cát phản ứng không nhanh, bị Địch Nãi ném tới giơ chân, bật người nhặt trái cây rơi dưới đất ném trả.

Địch Nãi le lưỡi, né tránh, lý trí quyết định không chọc nữa. Dù sao, nếu còn chọi nữa thì có người đau lòng chết mất.

Tính cảnh giác của Phất Lôi rất mạnh, cơ bản mỗi lần Địch Nãi ném trái cây tới, y đều có thể nhanh nhẹn né tránh. Địch Nãi không tin y có thể tránh được hết, dùng cả hai tay ném, nhưng không ngờ vẫn không chọi trúng. Lần này, Địch Nãi không vui, bĩu môi gào lên: “Ngươi đừng trốn a, ta cho thì ngươi phải chụp mới được. Lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ!”

Phất Lôi cười cười, lúc Địch Nãi một lần nữa chọi qua, y liền nhanh nhẹn đưa tay chụp lấy, xoa xoa lên người rồi nhét vào miệng, ăn luôn.

Cứ như vậy, Địch Nãi ngược lại cảm thấy thực không thú vị, vì thế dứt khoát từ bỏ trò chơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook