Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 54: Dây dưa
Trinh Nam Diệp Tử
28/04/2017
Thác Bỉ nhận thức một giống cái mỹ nhân, sau khi hắn dùng hết mọi cách xum xoe, mỹ nhân rốt cuộc cũng bị hắn đả động. Thác Bỉ với tay ôm mỹ nhân vào lòng, hạnh phúc mở cờ trong bụng. Mỹ nhân ngẩng đầu ôn nhu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng cong cong mê người. Thác Bỉ cúi đầu, muốn âu yếm.
Chính là, đang lúc hắn sắp hôn lên thì mũi đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa. Hắn cố nhẫn nhịn, nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hạ quyết tâm nhất định phải hôn cho bằng được. Nhưng nào ngờ cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, sau một tiếng hắt xì vang dội, mỹ nhân liền không còn tăm hơi.
Thác Bỉ vươn vuốt lên nhu nhu mũi, từ trong mơ tỉnh lại. Hắn thực uể oải muốn chết, vừa rồi là cơ hội tốt ngàn năm có một a, chỉ kém một chút thôi đã hôn được rồi!
Thác Bỉ mở to mắt, trong khoảnh khắc đó, có ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên mắt hắn. Đợi tầm nhìn rõ ràng thì hắn liền nhìn thấy một cái đuôi màu đen thật dài từ trên cây thòng xuống, lay động lắc lư trước mũi.
Xem ra, cái đuôi này chính là nguyên nhân làm hắn hắt xì, cũng vì thế mà bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Nhìn đầu sỏ làm hại hắn không thể âu yếm mỹ nhân, Thác Bỉ tức giận vươn vuốt chụp cái đuôi kia. Không ngờ nó giống như có mắt, véo một tiếng liền cuộn lại, chạy trốn.
Thác Bỉ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền thấy con báo đen đang nằm trên cây. Quả nhiên là người này quấy rối, Thác Bỉ phẫn nộ nâng vuốt trước chụp lên thân cây, cây cổ thụ bị chụp tới chấn động nhưng con báo nằm trên đó thì vẫn đồ sộ bất động.
Tạp Lạc ung dung quay đầu, hướng về phía Thác Bỉ nháy nháy mắt, vẻ mặt vừa đắc ý lại đầy bỡn cợt.
Thác Bỉ nhìn mà tức muốn bể lồng ngực, nhảy dựng lên muốn kéo Tạp Lạc xuống, bất quá đối phương thực nhanh nhẹn nhảy lên một nhánh cây cao hơn. Làm một con hổ không biết leo cây, Thác Bỉ chỉ đành đứng dưới gốc cây nhìn lên.
Tạp Lạc đứng trên nhánh cây, cười tủm tỉm nhìn xuống, lại còn vươn móng vuốt hướng Thác Bỉ ngoắc ngoắc, giống như đang nói, có bản lĩnh thì lên đây a?
Thác Bỉ thở phì phì nhìn Tạp Lạc nửa ngày, đột nhiên thông suốt. Cùng người này phân cao thấp chỉ tổ tự chịu tội, cứ làm lơ là tốt nhất.
Thác Bỉ xoay người lại nhìn xung quanh, trời đã sáng, vài thú nhân đã thức giấc. Một ngày mới náo nhiệt lại bắt đầu. Hắn duỗi thắt lưng, giang cánh chuẩn bị bay đi tìm thức ăn.
Hắc báo trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, theo sát phía sau Thác Bỉ bay ra ngoài.
Địch Nãi vội vàng chui ra khỏi lều, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hoàn hảo không ai chú ý. Cậu tự giễu cười cười, lá gan mình cũng nhỏ quá đi a!
Tiểu Nhị đột nhiên lẻn tới bên chân Địch Nãi, phe phẩy cái đuôi nhỏ làm nũng. Địch Nãi đưa tay xách nó lên ôm vào lòng, chuẩn bị đi tìm Mã Cát.
Còn chưa đi được mấy bước thì đã thấy Mã Cát ngáp dài từ trong lều chui ra, một tay còn đang đấm đấm thắt lưng. Địch Nãi nhìn sắc mặt không khỏi có chút cổ quái. Mã Cát không phải mỗi đêm đều cùng Hách Đạt diễn phim tình sắc đi?
Cậu nhếch khóe môi, đi qua vỗ vỗ vai Mã Cát: “Buổi sáng tốt lành.”
Mã Cát nhìn cậu cười sáng lạn: “Buổi sáng tốt lành a Địch Nãi.” Lại duỗi tay xoa xoa Tiểu Nhị một phen, nói: “Tiểu Nhị cũng buổi sáng tốt lành a.”
Thấy Tiểu Nhị không quá để ý tới mình, Mã Cát cũng chỉ cười cười, xoay người ưỡn thắt lưng. Lúc này, Địch Nãi đột nhiên đưa tay qua nhéo eo hắn một cái. Thắt lưng Mã Cát mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, hắn vội vàng rụt tay lại ôm lấy eo mình, trừng mắt hỏi Địch Nãi: “Làm gì đó?”
Địch Nãi hướng hắn nháy nháy mắt, tinh nghịch nói: “Này, anh bạn trẻ, không cần quá phóng túng, phải biết kiềm chế tình cảm một chút a!”
Mã Cát nghe thấy vậy thì gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, bật người phản kích: “Không biết xấu hổ nói ta, ngươi cùng Phất Lôi không phải cũng thế à?”
Địch Nãi trở mặt xem thường, nghĩ thầm, mình với Phất Lôi cũng đâu có làm tới bước cuối cùng a, liền nói: “Khụ, không được nói lung tung a.”
Mã Cát nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi với Phất Lôi mỗi ngày cứ dính chung một chỗ, y còn chưa tóm được ngươi à? Không có khả năng đi?” Chẳng lẽ Phất Lôi có bệnh không tiện nói ra? Những lời này Mã Cát ngượng ngùng không dám hỏi. Hắn nghĩ, nếu Phất Lôi thật sự không được thì nên tới chỗ đại vu khám một chút a.
Địch Nãi cũng không biết ý tưởng của Mã Cát, cậu nhớ tới một màn hoang đường ban sáng, giấu diếm cười nói: “Này uy, chúng ta không giống các ngươi. Đúng rồi, ta còn cao sừng hưu a, trở về đưa cho ngươi, vừa lúc để ngươi bồi bổ.”
Mã Cát nghĩ một hồi mới nhớ ra trước kia Địch Nãi từng làm cao sừng hưu, hóa ra nó đặc biệt bồi bổ mặt này a, khó trách khi đó Địch Nãi cứ ấp a ấp úng.
Lần này Mã Cát lại thực thoải mái tiếp nhận: “Tốt, ngươi cho ta một nửa. Nửa còn lại giữ cho mình đi. Ha ha.”
Địch Nãi cũng bật cười, nghĩ thầm, ông đây cường tráng như vậy, cần thứ kia mới là lạ.
Rất nhanh, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đã hái một ít hoa quả mang về. Số trái cây đó bọn họ chia hết cho phi thú nhân, chính mình thì chuẩn bị ăn phần thịt nướng còn lại đêm qua.
Lý Khắc nhận trái cây từ tay Tạp Lạc xong lại không rời đi ngay, ngược lại đi theo sau Tạp Lạc, bắt đầu ríu ra ríu rít hỏi chuyện này nọ. Hắn hỏi: “Sao ngươi lại một mình rời khỏi bộ lạc, chạy tới nơi xa như vậy a?”
Tạp Lạc cũng không lảng tránh, đáp lại: “Trong bộ lạc thực buồn tẻ, cho nên muốn ra ngoài vòng quanh một chút.” Kỳ thật trong lòng Tạp Lạc nghĩ, mình rời khỏi bộ lạc chính vì để gặp gỡ Thác Bỉ. Hiện giờ ngẫm lại, khi ấy quyết định rời bộ lạc đi lịch lãm là quyết định anh minh cỡ nào a!
Lý Khắc thấy Tạp Lạc khá nhiệt tình nên liền hỏi thêm vài chuyện về dực báo tộc.
Lý Khắc kỳ thực đã sớm cảm thấy hứng thú với thú nhân dực báo tộc này. Chẳng qua đêm qua là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lý Khắc có chút nhút nhát, không dám tiếp cận.
Qua một đêm, Lý Khắc cảm thấy mọi người cũng đã nhận thức, Tạp Lạc lại đưa trái cây cho mình, vì thế tâm tư Lý Khắc không khỏi phấn chấn.
Lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lý Khắc gặp thú nhân tuấn mỹ như vậy, so với cái đám toàn là cơ bắp trong bộ lạc, Tạp Lạc thực sự rất đẹp. Xét về tuấn mỹ thì trong số thú nhân trẻ tuổi của bộ lạc, đại khái chỉ có mỗi Phất Lôi so được.
Mỗi lần thấy ánh mắt trong trẻo của Tạp Lạc nhìn qua, trái tim Lý Khắc liền mất khống chế nảy lên thình thịch.
Lý Khắc đương nhiên nhìn thấy Tạp Lạc cứ vây quanh Thác Bỉ, bất quá, trong ấn tượng Lý Khắc, chỉ có thú nhân không tìm thấy giống cái mới tìm thú nhân làm bạn lữ. Tạp Lạc cường đại tuấn mỹ như vậy, khẳng định không lo không tìm được giống cái. Như vậy, Tạp Lạc chỉ đang đùa giỡn với Thác Bỉ mà thôi.
Lý Khắc cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Trong cả đám đi lấy muối lần này, chỉ có mình hắn là chưa có bầu bạn. Hắn tự nhận bộ dáng mình khá thanh tú, điều kiện cũng không tính là quá kém. Đương nhiên, so với Tạp Lạc thì hắn khá mờ nhạt.
Nhưng tướng mạo như Tạp Lạc, muốn tìm giống cái xinh đẹp hơn mình thì đúng là khó lại thêm khó. Lý Khắc cảm thấy, người càng xinh đẹp thì sẽ càng không chú ý tới dung mạo người khác. Tạp Lạc hẳn cũng vậy. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi bừng sáng.
Bên kia, Ngải Luân nhìn thấy Lý Khắc cứ không ngừng nói chuyện với Tạp Lạc thì trong lòng có chút khó chịu. Ban đầu Ngải Luân có chút động tâm với Địch Nãi, nhưng thấy Địch Nãi cùng Phất Lôi ở chung hòa hợp như vậy thì hắn liền biết mình hoàn toàn không còn cơ hội.
Lúc Ngải Luân đang nản lòng thoái chí thì hắn chú ý tới Lý Khắc. Bởi vì chuyện Ngải Đạt nên ca ca Lý Khắc là Lý Kỳ bị thương, Lý Khắc liền lạc đàn.
Ngải Luân chở Lý Khắc đi lấy muối, cũng vì thế mà bắt đầu chú ý. Tuy dung mạo Lý Khắc chỉ có thể xem là thanh tú nhưng tính cách lại không tệ, đối nhân xử thế cũng thực lễ phép, cũng không quá yếu ớt. Ngải Luân chở hắn, mỗi lần đều thực lễ phép nói cám ơn.
Lần kia ở bên bờ suối ăn cua, Lý Khắc thấy Ngải Luân tay chân vụng về, liền đặc biệt lột cua cho hắn ăn. Khi ấy Ngải Luân quả thực có chút động tâm.
Vì thế hai ngày nay Ngải Luân thực quan tâm Lý Khắc, Lý Khắc thoạt nhìn cũng không từ chối. Ngải Luân có chút vui sướng, cảm thấy lần này có hi vọng.
Nào ngờ, Ngải Luân còn chưa kịp phát động thế công thì Lý Khắc đã coi trọng dị tộc nhân vừa mới quen biết kia. Ngải Luân cảm thấy có chút nghẹn khuất, hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng người ta chứ? Dị tộc nhân kia bất quá chỉ có bộ dáng đẹp thôi. Chẳng lẽ bộ dáng không đủ đẹp là lỗi của hắn à?
Chính là, hắn cũng không có biện pháp nào nháo loạn. Dù sao, Lý Khắc cũng không phải là gì của hắn, hoàn toàn có quyền tự do yêu thích.
Thác Bỉ nhìn thấy Lý Khắc quấn lấy Tạp Lạc thì thở phào một hơi. Mấy ngày nay Tạp Lạc cứ quấn miết không tha làm hắn có chút thở không nổi. Lại nói tiếp, Tạp Lạc cường đại tuấn mỹ như vậy, quả thực dễ lấy lòng giống cái a! Cũng đâu phải không thể tìm ra bầu bạn, làm chi nhất định phải quấn quít lấy mình?
Lý Khắc kia ra mòi là một giống cái không tồi. Ai, vì cái gì không có giống cái nào chủ động tìm tới mình a? Nghĩ lại, Thác Bỉ có chút chua xót.
Lại nói tiếp, Thác Bỉ cũng không thể xem là thật sự lăng nhăng. Dù sao hắn vẫn chưa chân chính cùng giống cái nào ở chung. Hắn chỉ có một tật xấu là hở nhìn thấy giống cái hợp nhãn liền khẩn cấp chạy tới xum xoe. Chính là, phần lớn giống cái đều chê hắn lỗ mãng, đều đi tìm bầu bạn khác. Vì thế Thác Bỉ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm một nửa khác.
Qua vài năm, Thác Bỉ vẫn không tìm được bầu bạn thích hợp, mà số lượng giống cái hắn từng theo đuổi thực sự quá nhiều, vì thế cái danh lăng nhăng cũng bắt đầu lan truyền. Mỗi lần quen biết giống cái nào đó, chỉ cần nói hắn là Thác Bỉ thì đối phương sẽ nghi hoặc hỏi: “Ngươi chính là Thác Bỉ lăng nhăng mà mọi người hay nói?”
Thác Bỉ vừa nghe thấy những lời này thì liền biết bản thân không còn hi vọng. Dù sao, giống cái trong bộ lạc đều thích thú nhân chuyên tình, không có giống cái nào tình nguyện chấp nhận một thú nhân hoa tâm. Trong bộ lạc thiếu gì thì thiếu, duy không thiếu nhất chính là thú nhân.
Thác Bỉ cảm thấy chính mình thực ủy khuất. Nếu đã xác định tình cảm thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý với bầu bạn, chính là vì cái gì bọn họ lại không tin?
Lý Khắc hỏi Tạp Lạc vài vấn đề xong thì liền bắt đầu tự giới thiệu. Hắn không chú ý tới, Tạp Lạc chẳng hề đáp lại mà thường xuyên liếc nhìn về phía Thác Bỉ, xem thử xem đối phương có gì khác thường hay không. Tạp Lạc muốn thử xem, Thác Bỉ rốt cuộc có một tia yêu thích nào với mình hay không.
Lúc Tạp Lạc nhìn thấy Thác Bỉ nhíu mi thì thầm vui mừng, chẳng lẽ Thác Bỉ ghen tị? Chính là Thác Bỉ ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn về phía này, cứ mãi tự suy tư, Tạp Lạc biết là mình tự đa tình. Xem ra, muốn Thác Bỉ thông suốt không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tạp Lạc thấy thử cũng không được gì, liền không còn hứng thú nói chuyện với Lý Khắc, hai ba cái ăn xong phần thịt nướng trong tay, sau đó hóa thành hình thú chạy tới bên cạnh Thác Bỉ. Hắn dùng cái đầu to của mình dụi dụi lên người Thác Bỉ, ngẫu nhiên còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
“Này, làm gì đó, đừng liếm loạn.” Thác Bỉ không vui, vỗ vỗ đầu Tạp Lạc, ý bảo đối phương ngồi xuống bên cạnh mình, không cần lộn xộn. Tạp Lạc lập tức nghe lời ngồi xuống.
Người này rốt cuộc thích mình điểm nào? Thác Bỉ thực sự không thể nào hiểu được. Phi thú nhân xinh đẹp mềm mại không thèm để ý, lại chạy đi dây dưa với một thú nhân cứng rắn như hắn.
Bất quá, ngay cả một người xinh đẹp như Tạp Lạc cũng thích mình, này có phải thuyết minh mình rất có sức quyến rũ không? Nghĩ tới đây, Thác Bỉ không khỏi có chút đắc ý.
…
Hoàn Chương 54.
Chính là, đang lúc hắn sắp hôn lên thì mũi đột nhiên cảm thấy ngứa ngứa. Hắn cố nhẫn nhịn, nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hạ quyết tâm nhất định phải hôn cho bằng được. Nhưng nào ngờ cuối cùng hắn vẫn không nhịn được, sau một tiếng hắt xì vang dội, mỹ nhân liền không còn tăm hơi.
Thác Bỉ vươn vuốt lên nhu nhu mũi, từ trong mơ tỉnh lại. Hắn thực uể oải muốn chết, vừa rồi là cơ hội tốt ngàn năm có một a, chỉ kém một chút thôi đã hôn được rồi!
Thác Bỉ mở to mắt, trong khoảnh khắc đó, có ánh nắng sớm xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi lên mắt hắn. Đợi tầm nhìn rõ ràng thì hắn liền nhìn thấy một cái đuôi màu đen thật dài từ trên cây thòng xuống, lay động lắc lư trước mũi.
Xem ra, cái đuôi này chính là nguyên nhân làm hắn hắt xì, cũng vì thế mà bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Nhìn đầu sỏ làm hại hắn không thể âu yếm mỹ nhân, Thác Bỉ tức giận vươn vuốt chụp cái đuôi kia. Không ngờ nó giống như có mắt, véo một tiếng liền cuộn lại, chạy trốn.
Thác Bỉ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, liếc mắt liền thấy con báo đen đang nằm trên cây. Quả nhiên là người này quấy rối, Thác Bỉ phẫn nộ nâng vuốt trước chụp lên thân cây, cây cổ thụ bị chụp tới chấn động nhưng con báo nằm trên đó thì vẫn đồ sộ bất động.
Tạp Lạc ung dung quay đầu, hướng về phía Thác Bỉ nháy nháy mắt, vẻ mặt vừa đắc ý lại đầy bỡn cợt.
Thác Bỉ nhìn mà tức muốn bể lồng ngực, nhảy dựng lên muốn kéo Tạp Lạc xuống, bất quá đối phương thực nhanh nhẹn nhảy lên một nhánh cây cao hơn. Làm một con hổ không biết leo cây, Thác Bỉ chỉ đành đứng dưới gốc cây nhìn lên.
Tạp Lạc đứng trên nhánh cây, cười tủm tỉm nhìn xuống, lại còn vươn móng vuốt hướng Thác Bỉ ngoắc ngoắc, giống như đang nói, có bản lĩnh thì lên đây a?
Thác Bỉ thở phì phì nhìn Tạp Lạc nửa ngày, đột nhiên thông suốt. Cùng người này phân cao thấp chỉ tổ tự chịu tội, cứ làm lơ là tốt nhất.
Thác Bỉ xoay người lại nhìn xung quanh, trời đã sáng, vài thú nhân đã thức giấc. Một ngày mới náo nhiệt lại bắt đầu. Hắn duỗi thắt lưng, giang cánh chuẩn bị bay đi tìm thức ăn.
Hắc báo trên cây nhanh nhẹn nhảy xuống, theo sát phía sau Thác Bỉ bay ra ngoài.
Địch Nãi vội vàng chui ra khỏi lều, liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hoàn hảo không ai chú ý. Cậu tự giễu cười cười, lá gan mình cũng nhỏ quá đi a!
Tiểu Nhị đột nhiên lẻn tới bên chân Địch Nãi, phe phẩy cái đuôi nhỏ làm nũng. Địch Nãi đưa tay xách nó lên ôm vào lòng, chuẩn bị đi tìm Mã Cát.
Còn chưa đi được mấy bước thì đã thấy Mã Cát ngáp dài từ trong lều chui ra, một tay còn đang đấm đấm thắt lưng. Địch Nãi nhìn sắc mặt không khỏi có chút cổ quái. Mã Cát không phải mỗi đêm đều cùng Hách Đạt diễn phim tình sắc đi?
Cậu nhếch khóe môi, đi qua vỗ vỗ vai Mã Cát: “Buổi sáng tốt lành.”
Mã Cát nhìn cậu cười sáng lạn: “Buổi sáng tốt lành a Địch Nãi.” Lại duỗi tay xoa xoa Tiểu Nhị một phen, nói: “Tiểu Nhị cũng buổi sáng tốt lành a.”
Thấy Tiểu Nhị không quá để ý tới mình, Mã Cát cũng chỉ cười cười, xoay người ưỡn thắt lưng. Lúc này, Địch Nãi đột nhiên đưa tay qua nhéo eo hắn một cái. Thắt lưng Mã Cát mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống, hắn vội vàng rụt tay lại ôm lấy eo mình, trừng mắt hỏi Địch Nãi: “Làm gì đó?”
Địch Nãi hướng hắn nháy nháy mắt, tinh nghịch nói: “Này, anh bạn trẻ, không cần quá phóng túng, phải biết kiềm chế tình cảm một chút a!”
Mã Cát nghe thấy vậy thì gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, bật người phản kích: “Không biết xấu hổ nói ta, ngươi cùng Phất Lôi không phải cũng thế à?”
Địch Nãi trở mặt xem thường, nghĩ thầm, mình với Phất Lôi cũng đâu có làm tới bước cuối cùng a, liền nói: “Khụ, không được nói lung tung a.”
Mã Cát nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái: “Ngươi với Phất Lôi mỗi ngày cứ dính chung một chỗ, y còn chưa tóm được ngươi à? Không có khả năng đi?” Chẳng lẽ Phất Lôi có bệnh không tiện nói ra? Những lời này Mã Cát ngượng ngùng không dám hỏi. Hắn nghĩ, nếu Phất Lôi thật sự không được thì nên tới chỗ đại vu khám một chút a.
Địch Nãi cũng không biết ý tưởng của Mã Cát, cậu nhớ tới một màn hoang đường ban sáng, giấu diếm cười nói: “Này uy, chúng ta không giống các ngươi. Đúng rồi, ta còn cao sừng hưu a, trở về đưa cho ngươi, vừa lúc để ngươi bồi bổ.”
Mã Cát nghĩ một hồi mới nhớ ra trước kia Địch Nãi từng làm cao sừng hưu, hóa ra nó đặc biệt bồi bổ mặt này a, khó trách khi đó Địch Nãi cứ ấp a ấp úng.
Lần này Mã Cát lại thực thoải mái tiếp nhận: “Tốt, ngươi cho ta một nửa. Nửa còn lại giữ cho mình đi. Ha ha.”
Địch Nãi cũng bật cười, nghĩ thầm, ông đây cường tráng như vậy, cần thứ kia mới là lạ.
Rất nhanh, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đã hái một ít hoa quả mang về. Số trái cây đó bọn họ chia hết cho phi thú nhân, chính mình thì chuẩn bị ăn phần thịt nướng còn lại đêm qua.
Lý Khắc nhận trái cây từ tay Tạp Lạc xong lại không rời đi ngay, ngược lại đi theo sau Tạp Lạc, bắt đầu ríu ra ríu rít hỏi chuyện này nọ. Hắn hỏi: “Sao ngươi lại một mình rời khỏi bộ lạc, chạy tới nơi xa như vậy a?”
Tạp Lạc cũng không lảng tránh, đáp lại: “Trong bộ lạc thực buồn tẻ, cho nên muốn ra ngoài vòng quanh một chút.” Kỳ thật trong lòng Tạp Lạc nghĩ, mình rời khỏi bộ lạc chính vì để gặp gỡ Thác Bỉ. Hiện giờ ngẫm lại, khi ấy quyết định rời bộ lạc đi lịch lãm là quyết định anh minh cỡ nào a!
Lý Khắc thấy Tạp Lạc khá nhiệt tình nên liền hỏi thêm vài chuyện về dực báo tộc.
Lý Khắc kỳ thực đã sớm cảm thấy hứng thú với thú nhân dực báo tộc này. Chẳng qua đêm qua là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Lý Khắc có chút nhút nhát, không dám tiếp cận.
Qua một đêm, Lý Khắc cảm thấy mọi người cũng đã nhận thức, Tạp Lạc lại đưa trái cây cho mình, vì thế tâm tư Lý Khắc không khỏi phấn chấn.
Lại nói tiếp, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lý Khắc gặp thú nhân tuấn mỹ như vậy, so với cái đám toàn là cơ bắp trong bộ lạc, Tạp Lạc thực sự rất đẹp. Xét về tuấn mỹ thì trong số thú nhân trẻ tuổi của bộ lạc, đại khái chỉ có mỗi Phất Lôi so được.
Mỗi lần thấy ánh mắt trong trẻo của Tạp Lạc nhìn qua, trái tim Lý Khắc liền mất khống chế nảy lên thình thịch.
Lý Khắc đương nhiên nhìn thấy Tạp Lạc cứ vây quanh Thác Bỉ, bất quá, trong ấn tượng Lý Khắc, chỉ có thú nhân không tìm thấy giống cái mới tìm thú nhân làm bạn lữ. Tạp Lạc cường đại tuấn mỹ như vậy, khẳng định không lo không tìm được giống cái. Như vậy, Tạp Lạc chỉ đang đùa giỡn với Thác Bỉ mà thôi.
Lý Khắc cảm thấy mình vẫn còn hi vọng. Trong cả đám đi lấy muối lần này, chỉ có mình hắn là chưa có bầu bạn. Hắn tự nhận bộ dáng mình khá thanh tú, điều kiện cũng không tính là quá kém. Đương nhiên, so với Tạp Lạc thì hắn khá mờ nhạt.
Nhưng tướng mạo như Tạp Lạc, muốn tìm giống cái xinh đẹp hơn mình thì đúng là khó lại thêm khó. Lý Khắc cảm thấy, người càng xinh đẹp thì sẽ càng không chú ý tới dung mạo người khác. Tạp Lạc hẳn cũng vậy. Nghĩ tới đây, ánh mắt hắn không khỏi bừng sáng.
Bên kia, Ngải Luân nhìn thấy Lý Khắc cứ không ngừng nói chuyện với Tạp Lạc thì trong lòng có chút khó chịu. Ban đầu Ngải Luân có chút động tâm với Địch Nãi, nhưng thấy Địch Nãi cùng Phất Lôi ở chung hòa hợp như vậy thì hắn liền biết mình hoàn toàn không còn cơ hội.
Lúc Ngải Luân đang nản lòng thoái chí thì hắn chú ý tới Lý Khắc. Bởi vì chuyện Ngải Đạt nên ca ca Lý Khắc là Lý Kỳ bị thương, Lý Khắc liền lạc đàn.
Ngải Luân chở Lý Khắc đi lấy muối, cũng vì thế mà bắt đầu chú ý. Tuy dung mạo Lý Khắc chỉ có thể xem là thanh tú nhưng tính cách lại không tệ, đối nhân xử thế cũng thực lễ phép, cũng không quá yếu ớt. Ngải Luân chở hắn, mỗi lần đều thực lễ phép nói cám ơn.
Lần kia ở bên bờ suối ăn cua, Lý Khắc thấy Ngải Luân tay chân vụng về, liền đặc biệt lột cua cho hắn ăn. Khi ấy Ngải Luân quả thực có chút động tâm.
Vì thế hai ngày nay Ngải Luân thực quan tâm Lý Khắc, Lý Khắc thoạt nhìn cũng không từ chối. Ngải Luân có chút vui sướng, cảm thấy lần này có hi vọng.
Nào ngờ, Ngải Luân còn chưa kịp phát động thế công thì Lý Khắc đã coi trọng dị tộc nhân vừa mới quen biết kia. Ngải Luân cảm thấy có chút nghẹn khuất, hắn rốt cuộc có chỗ nào không bằng người ta chứ? Dị tộc nhân kia bất quá chỉ có bộ dáng đẹp thôi. Chẳng lẽ bộ dáng không đủ đẹp là lỗi của hắn à?
Chính là, hắn cũng không có biện pháp nào nháo loạn. Dù sao, Lý Khắc cũng không phải là gì của hắn, hoàn toàn có quyền tự do yêu thích.
Thác Bỉ nhìn thấy Lý Khắc quấn lấy Tạp Lạc thì thở phào một hơi. Mấy ngày nay Tạp Lạc cứ quấn miết không tha làm hắn có chút thở không nổi. Lại nói tiếp, Tạp Lạc cường đại tuấn mỹ như vậy, quả thực dễ lấy lòng giống cái a! Cũng đâu phải không thể tìm ra bầu bạn, làm chi nhất định phải quấn quít lấy mình?
Lý Khắc kia ra mòi là một giống cái không tồi. Ai, vì cái gì không có giống cái nào chủ động tìm tới mình a? Nghĩ lại, Thác Bỉ có chút chua xót.
Lại nói tiếp, Thác Bỉ cũng không thể xem là thật sự lăng nhăng. Dù sao hắn vẫn chưa chân chính cùng giống cái nào ở chung. Hắn chỉ có một tật xấu là hở nhìn thấy giống cái hợp nhãn liền khẩn cấp chạy tới xum xoe. Chính là, phần lớn giống cái đều chê hắn lỗ mãng, đều đi tìm bầu bạn khác. Vì thế Thác Bỉ chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm một nửa khác.
Qua vài năm, Thác Bỉ vẫn không tìm được bầu bạn thích hợp, mà số lượng giống cái hắn từng theo đuổi thực sự quá nhiều, vì thế cái danh lăng nhăng cũng bắt đầu lan truyền. Mỗi lần quen biết giống cái nào đó, chỉ cần nói hắn là Thác Bỉ thì đối phương sẽ nghi hoặc hỏi: “Ngươi chính là Thác Bỉ lăng nhăng mà mọi người hay nói?”
Thác Bỉ vừa nghe thấy những lời này thì liền biết bản thân không còn hi vọng. Dù sao, giống cái trong bộ lạc đều thích thú nhân chuyên tình, không có giống cái nào tình nguyện chấp nhận một thú nhân hoa tâm. Trong bộ lạc thiếu gì thì thiếu, duy không thiếu nhất chính là thú nhân.
Thác Bỉ cảm thấy chính mình thực ủy khuất. Nếu đã xác định tình cảm thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý với bầu bạn, chính là vì cái gì bọn họ lại không tin?
Lý Khắc hỏi Tạp Lạc vài vấn đề xong thì liền bắt đầu tự giới thiệu. Hắn không chú ý tới, Tạp Lạc chẳng hề đáp lại mà thường xuyên liếc nhìn về phía Thác Bỉ, xem thử xem đối phương có gì khác thường hay không. Tạp Lạc muốn thử xem, Thác Bỉ rốt cuộc có một tia yêu thích nào với mình hay không.
Lúc Tạp Lạc nhìn thấy Thác Bỉ nhíu mi thì thầm vui mừng, chẳng lẽ Thác Bỉ ghen tị? Chính là Thác Bỉ ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn về phía này, cứ mãi tự suy tư, Tạp Lạc biết là mình tự đa tình. Xem ra, muốn Thác Bỉ thông suốt không phải chuyện ngày một ngày hai.
Tạp Lạc thấy thử cũng không được gì, liền không còn hứng thú nói chuyện với Lý Khắc, hai ba cái ăn xong phần thịt nướng trong tay, sau đó hóa thành hình thú chạy tới bên cạnh Thác Bỉ. Hắn dùng cái đầu to của mình dụi dụi lên người Thác Bỉ, ngẫu nhiên còn vươn đầu lưỡi liếm liếm.
“Này, làm gì đó, đừng liếm loạn.” Thác Bỉ không vui, vỗ vỗ đầu Tạp Lạc, ý bảo đối phương ngồi xuống bên cạnh mình, không cần lộn xộn. Tạp Lạc lập tức nghe lời ngồi xuống.
Người này rốt cuộc thích mình điểm nào? Thác Bỉ thực sự không thể nào hiểu được. Phi thú nhân xinh đẹp mềm mại không thèm để ý, lại chạy đi dây dưa với một thú nhân cứng rắn như hắn.
Bất quá, ngay cả một người xinh đẹp như Tạp Lạc cũng thích mình, này có phải thuyết minh mình rất có sức quyến rũ không? Nghĩ tới đây, Thác Bỉ không khỏi có chút đắc ý.
…
Hoàn Chương 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.