Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 110: Địch nãi sinh
Trinh Nam Diệp Tử
28/04/2017
Sau khi mang thai được năm tháng, bụng Địch Nãi bắt đầu phình to như quả bóng. Có đôi khi Địch Nãi hoài nghi có phải vì mình uống quá nhiều canh của Phất Lôi nên mới phì như vậy hay không. Số quần áo trước kia hiện giờ đều không mặc được, chỉ có thể dùng vải mới dệt may thành đồ mới.
Mã Cát cũng thực cảm thông với Địch Nãi, liền mang số vải dệt được mấy hôm trước tặng cho cậu.
Trừ bỏ làm quần áo cho mình, Địch Nãi cũng bắt đầu làm quần áo cùng tã cho đứa nhỏ. Địch Nãi tự hiểu tay nghề mình không tốt, chỉ có thể nhờ Mã Cát hỗ trợ. Mã Cát thật ra khá vui vẻ, vừa lúc có thể luyện tập, sau này có đứa nhỏ thì làm quần áo cũng dễ hơn.
Nôi cũng được Phất Lôi làm xong, nó là một cái nôi thực giản dị bằng nan tre cùng dây thừng. Dùng nan tre dệt thành khuông rồi phủ lên một tầng da thú thật dày, tiếp đó dùng dây thừng cột ở hai đầu rồi treo lên chiếc giá tam giác, thế là chiếc nôi giản dị hoàn thành. Đẩy nhẹ một cái, chiếc nôi liền lắc lư.
Sau khi nôi làm ra, có lần Bội Cách mang Côn Tháp tới chơi liền để nó vào thử, thế nhưng chỉ mới lay lay một chút đã lăn ra ngủ. Tiểu quỷ Côn Tháp này thường xuyên nửa đêm không chịu ngủ vòi phụ mẫu chơi đùa, thế nhưng nằm trong nôi lại dễ ngủ như vậy, điều này thực làm Bội Cách kinh hỉ. Vì thế, chiếc nôi vừa hoàn thành này Địch Nãi liền tặng cho Bội Cách, sau đó Luân Ân liền hỗ trợ làm một cái mới.
Mùa đông thời tiết rét lạnh, phần lớn thời gian Địch Nãi để ở trong sơn động, rất hiếm khi ra ngoài. Phất Lôi vì chăm sóc cậu nên cũng ít ra ngoài, bất quá y vẫn dành chút thời gian dẫn tiểu mẫu dương mà bọn họ dưỡng ra ngoài lai giống. Không bao lâu sau, tiểu mẫu dương liền có thai. Này cũng là chuyện tốt, dù sao dưỡng đứa nhỏ rất cần sữa a.
Trong bộ lạc, từ lần Phất Lôi mở đại hội, mọi người đều bắt đầu tiết kiệm, rất nhiều người chạy tới sơn động hướng Địch Nãi học hỏi kinh nghiệm làm thịt khô, cá khô cùng các loại dưa muối, vì thế sơn động Địch Nãi thường xuyên có người ghé thăm, khá náo nhiệt. Mọi người vây quanh bếp lò trò chuyện vui vẻ cũng Địch Nãi cảm thấy thời kì mang thai cũng thoải mái hơn không ít.
Bất quá, Phất Lôi vẫn thực đau lòng, sợ Địch Nãi quá vất vả, thế nên phần lớn đều do y phụ trách giải thích chỉ dẫn.
Hôm nay trời đổ tuyết nhỏ, sắc trời khá âm u, buổi sáng thức dậy Địch Nãi liền cảm thấy hai chân tê cứng, có chút không thoải mái. Phất Lôi liền bảo cậu đừng leo xuống giường, nằm nghỉ một ngày thì tốt hơn.
Bình thường Địch Nãi cơ bản không ngủ nướng, cho dù đang mang thai cũng kiên trì dậy sớm. Đại khái là vì căn cốt vốn không sai, hơn nữa lại kiên trì rèn luyện nên lúc mang thai không quá mệt mỏi. Bất quá bụng cậu hiện giờ quả thực hơi lớn, bệnh trạng hậu kỳ mang thai cũng lộ rõ, chân bắt đầu phù thũng.
Địch Nãi nghĩ thời tiết thế này hẳn cũng không có ai ghé qua, liền nghe theo ý Phất Lôi, ăn xong bữa sáng thì liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bất quá tính tình Địch Nãi vốn không chịu được an nhàn, chỉ một chốc sau đã cảm thấy nhàm chán. Thế giới này không có TV, không có internet, ngay cả sách báo tạp chí cũng không có, có đôi khi quá rảnh rỗi thật sự làm cậu khó chịu.
Nhìn quanh sơn động, trừ bỏ Phất Lôi đang chuẩn bị đồ ăn, đại khái chỉ còn Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh động đậy.
Tiểu Nhị bởi vì tuyết rơi nên cũng lười ra ngoài, đại khái cũng cảm thấy nhàm chán nên lúc cắn đuôi lúc cắn tai Tuyết Linh. Tuyết Linh ngồi im không động đậy, tùy ý tiểu Nhị phá rối. Tới lúc thật sự chịu không nổi, Tuyết Linh liền bật người đè Tiểu Nhị dưới thân liếm liếm một trận. Vì thế, Tiểu Nhị lại nhu thuận được một chút.
Địch Nãi nghĩ, Tuyết Linh quá ngạo kiều chọc không vui, vẫn là chọc Tiểu Nhị vui hơn. Khoảng thời gian này vì chuẩn bị đủ thứ chờ bảo bảo chào đời nên cậu rất hiếm khi trêu chọc Tiểu Nhị. Bất quá, Tiểu Nhị có Tuyết Linh nên cũng không tịch mịch.
Lúc này Địch Nãi nổi hứng liền xách Tiểu Nhị tới bên giưởng, sau đó từ cái bình nhỏ bên cạnh lôi ra một con cá khô đùa với nó.
Tiểu Nhị ở dưới giường nhảy lên nhảy xuống chụp cá, mỗi lần nó sắp táp trúng thì Địch Nãi lại giật con cá lên một chút. Tiểu Nhị biết chủ nhân đang trêu mình nhưng vẫn chơi không biết mệt, mỗi cú nhảy đều thực hăng say, chính là mãi mà vẫn không chụp được con cá kia. Vì thế, hai người này cũng không rõ là ai đang chơi ai.
Địch Nãi cùng Tiểu Nhị chơi thực cao hứng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng hỏi: “Tộc trưởng, có ở nhà không?” Cư nhiên là âm thanh của Thác Bỉ. Phất Lôi đáp một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo một thân hơi lạnh bước vào, trong tay Tạp Lạc còn xách theo một con hoẵng.
Địch Nãi vừa thấy khách tới thì lập tức ném con cá khô cho Tiểu Nhị, phủ thêm áo da thú rồi leo xuống giường. Cậu chỉ bàn ghế bên cạnh đống lửa nói: “Hoan nghênh, mau ngồi đi. Các ngươi trở về khi nào vậy?”
Tạp Lạc lau nước tuyết trên trán, hướng Địch Nãi cười cười: “Về từ mấy hôm trước rồi.”
Thác Bỉ nhận lấy vải bố Phất Lôi đưa qua lau nước trên người, thấy Địch Nãi đang mang thai thì nhất thời há hốc: “Địch Nãi, bụng của ngươi sao lại lớn đến vậy a?”
Khoảng thời gian trước Thác Bỉ cùng Tạp Lạc trở về dực báo tộc một chuyến, ở đó hai tháng rồi mới quay về. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng Địch Nãi sau khi có thai.
Thác Bỉ hiển nhiên đã quen nhìn Địch Nãi trong tư thế oai hùng hiên ngang, có chút khó tiếp nhận hình tượng bụng lớn này. Hắn nhìn chằm chằm bụng Địch Nãi nửa ngày, thẳng tới khi Tạp Lạc đá hắn một cước mới chịu hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười rồi cũng ngồi xuống.
Địch Nãi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền hỏi Thác Bỉ: “Tầm hai tháng nữa sẽ sinh. Đúng rồi, bụng ta thật sự rất lớn à?”
Thác Bỉ nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Rất lớn, theo ta từng thấy thì chỉ có phi thú nhân sắp sinh thì bụng mới lớn như vậy.”
Tạp Lạc ở bên cạnh cười nói: “Ta nghĩ chắc ngươi hoài song bài thai, một lần sinh hai đứa thực không tệ a. Dứt khoát chia một đứa cho chúng ta đi.”
Địch Nãi liền bật cười: “Khó mà làm được, bảo bảo ta tân tân khổ khổ hạ sinh sao có thể mang đi tặng. Ta thấy hai ngươi tự mình sinh đi, muốn bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”
Địch Nãi nói xong thì xoa xoa thắt lưng, muốn giảm bớt đau nhức. Phất Lôi lập tức đi qua kéo Địch Nãi ngồi xuống ghế dài bên bếp lửa, lại lót thêm vài miếng da thú dưới eo.
Tạp Lạc nghe Địch Nãi nói vậy thì có chút đăm chiêu nhìn qua Thác Bỉ: “Thân ái, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thác Bỉ vẫn còn nhìn chằm chằm Địch Nãi, không kịp hồi phục tinh thần. Nhìn bộ dáng không chịu nổi gánh nặng của Địch Nãi, hắn táp lưỡi: “Mang thai thật sự vất vả như vậy à?” Bất quá đột nhiên phản ứng lại câu nói của Tạp Lạc, liền nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Cái gì mà thế nào?”
Tạp Lạc cười hì hì: “Ta nói, chúng ta cũng sinh một đứa đi? Tiểu bảo bảo chơi thật vui a.”
“Gì mà đứa nhỏ?” Thác Bỉ có chút khó hiểu nhăn mặt: “Chúng ta đều là thú nhân, làm thế nào sinh được?”
Tạp Lạc xoa cắm cười gian: “Thân ái, nhiệm vụ mang thai gian khổ này giao cho ngươi a.”
Lúc này Thác Bỉ mới nhớ tới thú nhân trong tộc có thể cải tạo, bất quá kia đều là thú nhân khá nhu nhược, phần lớn là tìm không thấy bầu bạn giống cái mới chịu cải tạo. Nghĩ tới đây, Thác Bỉ liền tức giận đá Tạp Lạc một cước: “Này, muốn cải tạo thành giống cái thì phải là ngươi mới đúng, bộ dáng so với giống cái còn đẹp hơn.”
Tạp Lạc áp sát bên tai Thác Bỉ thì thầm: “Ngươi ở phía dưới tương đối nhiều, nếu ngươi là giống cái, sớm đã có thai rồi.”
Tạp Lạc vừa dứt lời, gương mặt Thác Bỉ liền nổi lên một rặng mây đỏ khả nghi. Trước mặt tộc trưởng không thể lớn giọng phản bác, Thác Bỉ chỉ đành hung hăng giẫm chân Tạp Lạc. Người này cư nhiên dám đắc ý trước mặt mình, chờ trở về hảo hảo thu thập. Dám nói mấy lời này, về sau hắn nhất định phải kiên trì ở mặt trên, không được lay chuyển!
Tạp Lạc sờ sờ mũi, không dám trêu chọc Thác Bĩ. Ho khan một tiếng, hắn nhịn đau lảng sang chuyện khác: “Phất Lôi tộc trưởng, lần này ta cùng Thác Bỉ quay về dực báo tộc thì phát hiện mùa đông bên kia cư nhiên thiếu thốn thức ăn, các thú nhân đi săn rất khó tìm được con mồi sung túc. Tộc trưởng muốn ta hỏi ngươi có phải bên này cũng xuất hiện tình huống tương tự hay không.”
Phất Lôi gật gật đầu: “Tộc chúng ta cũng thế, bất quá ta cùng Địch Nãi đã tìm ra biện pháp giải quyết.”
Tạp Lạc mừng rỡ: “Thật à? Biện pháp gì?”
Vì thế, Phất Lôi liền nói lại nội dung thảo luận lần đó, chính là nguyên nhân xuất hiện tình trạng khan hiếp thức ăn cùng biện pháp giải quyết.
Tạp Lạc cẩn thận lắng nghe, ngẫm lại thì thấy rất có lý. Sau khi hỏi cặn kẽ trọng điểm giải quyết thì chuẩn bị quay về dực báo tộc một chuyến, chuyển giao phương án này cho tộc nhân của mình. Dù sao, ăn không đủ no chính là vấn đề lớn. Tạp Lạc còn hỏi cách làm thịt khô cá khô, định làm cho nhà mình.
Thác Bỉ cùng Tạp Lạc vốn vì việc này mà tới, sau khi được giải đáp thì liền cáo từ. Địch Nãi giữ lại ăn cơm bọn họ cũng cự tuyệt, thấy bộ dáng bọn họ khá gấp gáp nên cậu cũng không cưỡng ép.
Địch Nãi không ngờ, Thác Bỉ vừa ra khỏi sơn động đã hóa về hình thú cùng Tạp Lạc đánh nhau. Đối với vấn đề tôn nghiêm của thú nhân, Thác Bỉ cảm thấy mình tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Hắn phải dựa vào thực lực đoạt lấy vị trí chủ đạo của mình.
Địch Nãi ở trong sơn động nghe động tĩnh bên ngoài mà buồn cười, hai người này đúng là oan gia, ở chung lâu như vậy vẫn cứ thích cãi nhau. Bất quá có lẽ đây chính là phương thức ở chung của bọn họ đi!
Lại qua hai tháng, bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn. Thời tiết bắt đầu xoay chuyển, xuân về hoa nở. Địch Nãi nhớ thương mảnh ruộng của mình, sớm đã bảo Phất Lôi chở mình đi bửa đất.
Phất Lôi cầm cuốc đá bửa đất, Địch Nãi thì ưỡn bụng tản bộ ở bên cạnh. Bất tri bất giác đi tới bờ sông, cậu muốn nhìn thử xem dưới nước có cá hay không, vì thế liền thuận tiện nhìn thấy ảnh ngược của mình. Oa, hóa ra mình hiện giờ là bộ dáng này a!
Bởi vì cả mùa đông không ra ngoài, lại không có gương nên Địch Nãi không rõ mình thay đổi thế nào, giờ vừa nhìn thì cảm thấy thực khó coi.
Sờ sờ gương mặt có chút phù thũng của mình, cảm thấy Phất Lôi có thể hôn mình quả thực là quá cường hãn. Bất quá, Địch Nãi là một đại nam nhân, cũng không quá để ý tới dung mạo biến hóa. Làm cậu phiền não chính là mái tóc hiện giờ có hơi dài.
Hiện giờ không có kéo, cũng không có thợ cắt tóc, chỉ đành để tóc tùy tiện sinh trưởng. Mái tóc dài một phân của cậu hiện giờ đã biến thành chiếc áo choàng xõa tung trên vai, thoạt nhìn có chút xinh tươi. Địch Nãi sắp không nhận ra mình nữa, hình tượng bây giờ có chút nữ tính, quả thực là chịu không nổi.
Nghĩ nghĩ, Địch Nãi nhúng ướt tay rồi chải chuốt tóc một chút, sau đó bắt chước các đại hiệp trong phim cổ trang dùng dây thừng cột thành một túm ở phía sau, phần tóc còn lại thì xõa ra. Làm vậy, gương mặt Địch Nãi thoạt nhìn thanh thoát hơn, sắc thái cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhìn ảnh ngược trong nước, Địch Nãi hưng phấn bừng bừng chạy đi tìm Phất Lôi khoe tóc mới.
Phất Lôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi hóa trang, cảm thấy thực tuấn tú, mặt dù gương mặt đã béo hơn trước rất nhiều nhưng vẫn thực suất. Vì thế y liền ôm lấy Địch Nãi, hôn thật sâu.
Ba tháng mùa xuân, dưới sự chỉ đạo của Địch Nãi, Phất Lôi rốt cuộc đã gieo tất cả loại mầm móng xuống ruộng. Lại qua vài ngày, tiểu mẫu dương mà Địch Nãi dưỡng cũng sinh con. Địch Nãi cảm thấy mình cũng sắp sinh, vì thế liền tập trung chuẩn bị các thứ tiểu bảo bảo cần dùng.
Bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn, thậm chí còn đỉnh tới dạ dày làm cậu không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể uống chút sữa dê hoặc nước mật. Bất quá tinh thần cậu coi như không tồi, mỗi ngày có thể ra ngoài sơn động vừa đi dạo vừa hít thở không khí mới mẻ.
Đứa nhỏ trong bụng mặc dù có chút bướng bỉnh, thường xuyên hoa tay múa chân đạp đá lung tung, bất quá chỉ cần nghĩ tới đó là đứa nhỏ của mình cùng Phất Lôi, Địch Nãi liền vui vẻ chịu đựng.
Hôm nay Phất Lôi lại cùng Địch Nãi tản bộ ngoài sơn động, mới đi tầm mười mét Địch Nãi liền cảm thấy bụng bắt đầu đau. Cảm giác đau đớn này trước kia cậu chưa từng thể nghiệm, thế nên lập tức hiểu ra mình muốn sinh.
Phất Lôi vừa thấy Địch Nãi đổ mồ hôi đầy đầu cộng thêm ôm bụng thì cũng hiểu bảo bảo muốn sinh. Y hoang mang ôm Địch Nãi quay về sơn động, đặt cậu nằm xuống giường, khẩn trương nắm tay cậu hỏi: “Thế nào, ngươi thế nào?”
Địch Nãi cố nặn ra một nụ cười: “Gọi Bội Cách cùng Luân Ân tới rồi ngươi bay đi đón đại vu đi. Ta không sao, có thể chịu đựng được, ngươi yên tâm.”
Phất Lôi quyến luyến in một nụ hôn lên đỉnh đầu Địch Nãi, sau đó vội chạy ra ngoài gọi người. Rất nhanh, Phất Lôi đã dẫn Bội Cách tới trông Địch Nãi, đồng thời bảo Luân Ân thông tri cho phụ mẫu. Y thì vội vã chạy đi đón đại vu, lúc xuống núi còn trượt chân một cái. Địch Nãi tuy đau đớn không thôi nhưng nhìn bộ dáng luống cuống của y cũng có chút buồn cười.
Địch Nãi nhịn đau bảo Bội Cách nấu vài chậu nước sôi để vệ sinh dao cùng băng gạc dây thừng, lúc cắt cuống rốn cần dùng. Bội Cách là người từng trải, vừa bình tĩnh chuẩn bị vừa thấp giọng an ủi, này quả thực làm Địch Nãi an tâm không ít.
Rất nhanh, Phất Lôi đã đón đại vu tới. Địch Nãi đã đau tới mức đổ đầy mồ hôi, hai nắm tay siết chặt da thú dưới thân, há miệng thở hổn hển.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi như vậy thì đau lòng không thôi, kinh hoảng hoảng: “Đại vu, hắn thế nào? Đại vu, hiện giờ nên làm gì a?”
Đại vu bị y làm phiền tới chịu không nổi, tức giận nói: “Ngươi đừng có nói lung tung làm mọi người nhiễu loạn. Ngươi đi ra ngoài đi!”
Phất Lôi vội vàng lắc đầu: “Ta không đi, ta phải ở trong này với Địch Nãi.”
Đại vu bất đắc dĩ nhìn y: “Kia ngươi đừng lên tiếng nữa, giúp Địch Nãi lau mồ hôi đi!”
Phất Lôi mím môi dùng sức gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Địch Nãi, một tay nắm tay cậu, tay kia giúp cậu lau mồ hôi. Vừa lau vừa an ủi: “Đừng sợ, Địch Nãi, ta ở đây. Yên tâm, rất nhanh thì tốt rồi.”
Nhìn Phất Lôi khẩn trương không thôi mà vẫn cố an ủi mình, vì thế cũng gật gật đầu, biểu thị mình không sợ.
Đại vu kinh nghiệm phong phú, sau khi xem xét tình huống của Địch Nãi thì liền chỉ đạo cậu dùng sức. Địch Nãi cảm thấy cho dù là lần chịu thương nặng nhất trong lúc huấn luyện cũng không đau tới vậy, bất quá vẫn cố nhịn đau dựa theo lời đại vu mà hít sâu cùng dùng sức.
Phất Lôi lau mồ hôi trên trán Địch Nãi, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cậu, thì thầm cổ vũ. Địch Nãi dùng hết toàn lực, nắm tay siết da thú đã trắng bệch, môi cũng cắn chặt tới chảy máu. Phất Lôi đành phải nhét ngón tay vào, không để Địch Nãi tự cắn môi nữa.
Rất nhanh, tiếng khóc rõ to của bảo bảo vang lên. Đại vu vui vẻ giơ cao đứa nhỏ, cười nói: “Đứa nhỏ sinh ra rồi, là tiểu thú nhân!”
Địch Nãi cũng lộ ra nụ cười an tâm. Phất Lôi cũng cười ngây ngô, thực muốn chạy qua nhìn đứa nhỏ, bất quá vẫn ngồi tại chỗ cùng Địch Nãi nhìn qua. Bội Cách nhanh chóng đưa băng gạc này nọ qua để đại vu băng cuống rốn. Sau khi dùng vải lau khô chất nhầy trên mình bảo bảo thì dùng vải quấn lại.
Đại vu thấy bảo bảo cơ bản đã xử lý sạch sẽ thì đưa qua cho Bội Cách, tiếp đó hắn khom người kiểm tra xem nhau thai đã ra chưa, đột nhiên hắn kinh ngạc hô: “Còn một đứa nữa. Địch Nãi, tiếp tục dùng sức.”
Địch Nãi thầm nghĩ, hóa ra thật sự là song bào thai a! Không có cách nào, bất chấp nhìn bảo bảo vừa chào đời, cậu lại tiếp tục dùng sức.
Rất nhanh, bảo bảo thứ hai cũng chào đời. Cư nhiên cũng là tiểu thú nhân.
Đại vu mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng các ngươi, một cặp thú nhân song sinh a.”
Địch Nãi mệt mỏi mỉm cười, thầm nghĩ, sao không phải là phi thú nhân? Thai long phượng tốt biết bao a!
Hoàn Chương 110.
Mã Cát cũng thực cảm thông với Địch Nãi, liền mang số vải dệt được mấy hôm trước tặng cho cậu.
Trừ bỏ làm quần áo cho mình, Địch Nãi cũng bắt đầu làm quần áo cùng tã cho đứa nhỏ. Địch Nãi tự hiểu tay nghề mình không tốt, chỉ có thể nhờ Mã Cát hỗ trợ. Mã Cát thật ra khá vui vẻ, vừa lúc có thể luyện tập, sau này có đứa nhỏ thì làm quần áo cũng dễ hơn.
Nôi cũng được Phất Lôi làm xong, nó là một cái nôi thực giản dị bằng nan tre cùng dây thừng. Dùng nan tre dệt thành khuông rồi phủ lên một tầng da thú thật dày, tiếp đó dùng dây thừng cột ở hai đầu rồi treo lên chiếc giá tam giác, thế là chiếc nôi giản dị hoàn thành. Đẩy nhẹ một cái, chiếc nôi liền lắc lư.
Sau khi nôi làm ra, có lần Bội Cách mang Côn Tháp tới chơi liền để nó vào thử, thế nhưng chỉ mới lay lay một chút đã lăn ra ngủ. Tiểu quỷ Côn Tháp này thường xuyên nửa đêm không chịu ngủ vòi phụ mẫu chơi đùa, thế nhưng nằm trong nôi lại dễ ngủ như vậy, điều này thực làm Bội Cách kinh hỉ. Vì thế, chiếc nôi vừa hoàn thành này Địch Nãi liền tặng cho Bội Cách, sau đó Luân Ân liền hỗ trợ làm một cái mới.
Mùa đông thời tiết rét lạnh, phần lớn thời gian Địch Nãi để ở trong sơn động, rất hiếm khi ra ngoài. Phất Lôi vì chăm sóc cậu nên cũng ít ra ngoài, bất quá y vẫn dành chút thời gian dẫn tiểu mẫu dương mà bọn họ dưỡng ra ngoài lai giống. Không bao lâu sau, tiểu mẫu dương liền có thai. Này cũng là chuyện tốt, dù sao dưỡng đứa nhỏ rất cần sữa a.
Trong bộ lạc, từ lần Phất Lôi mở đại hội, mọi người đều bắt đầu tiết kiệm, rất nhiều người chạy tới sơn động hướng Địch Nãi học hỏi kinh nghiệm làm thịt khô, cá khô cùng các loại dưa muối, vì thế sơn động Địch Nãi thường xuyên có người ghé thăm, khá náo nhiệt. Mọi người vây quanh bếp lò trò chuyện vui vẻ cũng Địch Nãi cảm thấy thời kì mang thai cũng thoải mái hơn không ít.
Bất quá, Phất Lôi vẫn thực đau lòng, sợ Địch Nãi quá vất vả, thế nên phần lớn đều do y phụ trách giải thích chỉ dẫn.
Hôm nay trời đổ tuyết nhỏ, sắc trời khá âm u, buổi sáng thức dậy Địch Nãi liền cảm thấy hai chân tê cứng, có chút không thoải mái. Phất Lôi liền bảo cậu đừng leo xuống giường, nằm nghỉ một ngày thì tốt hơn.
Bình thường Địch Nãi cơ bản không ngủ nướng, cho dù đang mang thai cũng kiên trì dậy sớm. Đại khái là vì căn cốt vốn không sai, hơn nữa lại kiên trì rèn luyện nên lúc mang thai không quá mệt mỏi. Bất quá bụng cậu hiện giờ quả thực hơi lớn, bệnh trạng hậu kỳ mang thai cũng lộ rõ, chân bắt đầu phù thũng.
Địch Nãi nghĩ thời tiết thế này hẳn cũng không có ai ghé qua, liền nghe theo ý Phất Lôi, ăn xong bữa sáng thì liền nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bất quá tính tình Địch Nãi vốn không chịu được an nhàn, chỉ một chốc sau đã cảm thấy nhàm chán. Thế giới này không có TV, không có internet, ngay cả sách báo tạp chí cũng không có, có đôi khi quá rảnh rỗi thật sự làm cậu khó chịu.
Nhìn quanh sơn động, trừ bỏ Phất Lôi đang chuẩn bị đồ ăn, đại khái chỉ còn Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh động đậy.
Tiểu Nhị bởi vì tuyết rơi nên cũng lười ra ngoài, đại khái cũng cảm thấy nhàm chán nên lúc cắn đuôi lúc cắn tai Tuyết Linh. Tuyết Linh ngồi im không động đậy, tùy ý tiểu Nhị phá rối. Tới lúc thật sự chịu không nổi, Tuyết Linh liền bật người đè Tiểu Nhị dưới thân liếm liếm một trận. Vì thế, Tiểu Nhị lại nhu thuận được một chút.
Địch Nãi nghĩ, Tuyết Linh quá ngạo kiều chọc không vui, vẫn là chọc Tiểu Nhị vui hơn. Khoảng thời gian này vì chuẩn bị đủ thứ chờ bảo bảo chào đời nên cậu rất hiếm khi trêu chọc Tiểu Nhị. Bất quá, Tiểu Nhị có Tuyết Linh nên cũng không tịch mịch.
Lúc này Địch Nãi nổi hứng liền xách Tiểu Nhị tới bên giưởng, sau đó từ cái bình nhỏ bên cạnh lôi ra một con cá khô đùa với nó.
Tiểu Nhị ở dưới giường nhảy lên nhảy xuống chụp cá, mỗi lần nó sắp táp trúng thì Địch Nãi lại giật con cá lên một chút. Tiểu Nhị biết chủ nhân đang trêu mình nhưng vẫn chơi không biết mệt, mỗi cú nhảy đều thực hăng say, chính là mãi mà vẫn không chụp được con cá kia. Vì thế, hai người này cũng không rõ là ai đang chơi ai.
Địch Nãi cùng Tiểu Nhị chơi thực cao hứng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng hỏi: “Tộc trưởng, có ở nhà không?” Cư nhiên là âm thanh của Thác Bỉ. Phất Lôi đáp một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo một thân hơi lạnh bước vào, trong tay Tạp Lạc còn xách theo một con hoẵng.
Địch Nãi vừa thấy khách tới thì lập tức ném con cá khô cho Tiểu Nhị, phủ thêm áo da thú rồi leo xuống giường. Cậu chỉ bàn ghế bên cạnh đống lửa nói: “Hoan nghênh, mau ngồi đi. Các ngươi trở về khi nào vậy?”
Tạp Lạc lau nước tuyết trên trán, hướng Địch Nãi cười cười: “Về từ mấy hôm trước rồi.”
Thác Bỉ nhận lấy vải bố Phất Lôi đưa qua lau nước trên người, thấy Địch Nãi đang mang thai thì nhất thời há hốc: “Địch Nãi, bụng của ngươi sao lại lớn đến vậy a?”
Khoảng thời gian trước Thác Bỉ cùng Tạp Lạc trở về dực báo tộc một chuyến, ở đó hai tháng rồi mới quay về. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng Địch Nãi sau khi có thai.
Thác Bỉ hiển nhiên đã quen nhìn Địch Nãi trong tư thế oai hùng hiên ngang, có chút khó tiếp nhận hình tượng bụng lớn này. Hắn nhìn chằm chằm bụng Địch Nãi nửa ngày, thẳng tới khi Tạp Lạc đá hắn một cước mới chịu hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười rồi cũng ngồi xuống.
Địch Nãi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền hỏi Thác Bỉ: “Tầm hai tháng nữa sẽ sinh. Đúng rồi, bụng ta thật sự rất lớn à?”
Thác Bỉ nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Rất lớn, theo ta từng thấy thì chỉ có phi thú nhân sắp sinh thì bụng mới lớn như vậy.”
Tạp Lạc ở bên cạnh cười nói: “Ta nghĩ chắc ngươi hoài song bài thai, một lần sinh hai đứa thực không tệ a. Dứt khoát chia một đứa cho chúng ta đi.”
Địch Nãi liền bật cười: “Khó mà làm được, bảo bảo ta tân tân khổ khổ hạ sinh sao có thể mang đi tặng. Ta thấy hai ngươi tự mình sinh đi, muốn bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”
Địch Nãi nói xong thì xoa xoa thắt lưng, muốn giảm bớt đau nhức. Phất Lôi lập tức đi qua kéo Địch Nãi ngồi xuống ghế dài bên bếp lửa, lại lót thêm vài miếng da thú dưới eo.
Tạp Lạc nghe Địch Nãi nói vậy thì có chút đăm chiêu nhìn qua Thác Bỉ: “Thân ái, ngươi cảm thấy thế nào?”
Thác Bỉ vẫn còn nhìn chằm chằm Địch Nãi, không kịp hồi phục tinh thần. Nhìn bộ dáng không chịu nổi gánh nặng của Địch Nãi, hắn táp lưỡi: “Mang thai thật sự vất vả như vậy à?” Bất quá đột nhiên phản ứng lại câu nói của Tạp Lạc, liền nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Cái gì mà thế nào?”
Tạp Lạc cười hì hì: “Ta nói, chúng ta cũng sinh một đứa đi? Tiểu bảo bảo chơi thật vui a.”
“Gì mà đứa nhỏ?” Thác Bỉ có chút khó hiểu nhăn mặt: “Chúng ta đều là thú nhân, làm thế nào sinh được?”
Tạp Lạc xoa cắm cười gian: “Thân ái, nhiệm vụ mang thai gian khổ này giao cho ngươi a.”
Lúc này Thác Bỉ mới nhớ tới thú nhân trong tộc có thể cải tạo, bất quá kia đều là thú nhân khá nhu nhược, phần lớn là tìm không thấy bầu bạn giống cái mới chịu cải tạo. Nghĩ tới đây, Thác Bỉ liền tức giận đá Tạp Lạc một cước: “Này, muốn cải tạo thành giống cái thì phải là ngươi mới đúng, bộ dáng so với giống cái còn đẹp hơn.”
Tạp Lạc áp sát bên tai Thác Bỉ thì thầm: “Ngươi ở phía dưới tương đối nhiều, nếu ngươi là giống cái, sớm đã có thai rồi.”
Tạp Lạc vừa dứt lời, gương mặt Thác Bỉ liền nổi lên một rặng mây đỏ khả nghi. Trước mặt tộc trưởng không thể lớn giọng phản bác, Thác Bỉ chỉ đành hung hăng giẫm chân Tạp Lạc. Người này cư nhiên dám đắc ý trước mặt mình, chờ trở về hảo hảo thu thập. Dám nói mấy lời này, về sau hắn nhất định phải kiên trì ở mặt trên, không được lay chuyển!
Tạp Lạc sờ sờ mũi, không dám trêu chọc Thác Bĩ. Ho khan một tiếng, hắn nhịn đau lảng sang chuyện khác: “Phất Lôi tộc trưởng, lần này ta cùng Thác Bỉ quay về dực báo tộc thì phát hiện mùa đông bên kia cư nhiên thiếu thốn thức ăn, các thú nhân đi săn rất khó tìm được con mồi sung túc. Tộc trưởng muốn ta hỏi ngươi có phải bên này cũng xuất hiện tình huống tương tự hay không.”
Phất Lôi gật gật đầu: “Tộc chúng ta cũng thế, bất quá ta cùng Địch Nãi đã tìm ra biện pháp giải quyết.”
Tạp Lạc mừng rỡ: “Thật à? Biện pháp gì?”
Vì thế, Phất Lôi liền nói lại nội dung thảo luận lần đó, chính là nguyên nhân xuất hiện tình trạng khan hiếp thức ăn cùng biện pháp giải quyết.
Tạp Lạc cẩn thận lắng nghe, ngẫm lại thì thấy rất có lý. Sau khi hỏi cặn kẽ trọng điểm giải quyết thì chuẩn bị quay về dực báo tộc một chuyến, chuyển giao phương án này cho tộc nhân của mình. Dù sao, ăn không đủ no chính là vấn đề lớn. Tạp Lạc còn hỏi cách làm thịt khô cá khô, định làm cho nhà mình.
Thác Bỉ cùng Tạp Lạc vốn vì việc này mà tới, sau khi được giải đáp thì liền cáo từ. Địch Nãi giữ lại ăn cơm bọn họ cũng cự tuyệt, thấy bộ dáng bọn họ khá gấp gáp nên cậu cũng không cưỡng ép.
Địch Nãi không ngờ, Thác Bỉ vừa ra khỏi sơn động đã hóa về hình thú cùng Tạp Lạc đánh nhau. Đối với vấn đề tôn nghiêm của thú nhân, Thác Bỉ cảm thấy mình tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Hắn phải dựa vào thực lực đoạt lấy vị trí chủ đạo của mình.
Địch Nãi ở trong sơn động nghe động tĩnh bên ngoài mà buồn cười, hai người này đúng là oan gia, ở chung lâu như vậy vẫn cứ thích cãi nhau. Bất quá có lẽ đây chính là phương thức ở chung của bọn họ đi!
Lại qua hai tháng, bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn. Thời tiết bắt đầu xoay chuyển, xuân về hoa nở. Địch Nãi nhớ thương mảnh ruộng của mình, sớm đã bảo Phất Lôi chở mình đi bửa đất.
Phất Lôi cầm cuốc đá bửa đất, Địch Nãi thì ưỡn bụng tản bộ ở bên cạnh. Bất tri bất giác đi tới bờ sông, cậu muốn nhìn thử xem dưới nước có cá hay không, vì thế liền thuận tiện nhìn thấy ảnh ngược của mình. Oa, hóa ra mình hiện giờ là bộ dáng này a!
Bởi vì cả mùa đông không ra ngoài, lại không có gương nên Địch Nãi không rõ mình thay đổi thế nào, giờ vừa nhìn thì cảm thấy thực khó coi.
Sờ sờ gương mặt có chút phù thũng của mình, cảm thấy Phất Lôi có thể hôn mình quả thực là quá cường hãn. Bất quá, Địch Nãi là một đại nam nhân, cũng không quá để ý tới dung mạo biến hóa. Làm cậu phiền não chính là mái tóc hiện giờ có hơi dài.
Hiện giờ không có kéo, cũng không có thợ cắt tóc, chỉ đành để tóc tùy tiện sinh trưởng. Mái tóc dài một phân của cậu hiện giờ đã biến thành chiếc áo choàng xõa tung trên vai, thoạt nhìn có chút xinh tươi. Địch Nãi sắp không nhận ra mình nữa, hình tượng bây giờ có chút nữ tính, quả thực là chịu không nổi.
Nghĩ nghĩ, Địch Nãi nhúng ướt tay rồi chải chuốt tóc một chút, sau đó bắt chước các đại hiệp trong phim cổ trang dùng dây thừng cột thành một túm ở phía sau, phần tóc còn lại thì xõa ra. Làm vậy, gương mặt Địch Nãi thoạt nhìn thanh thoát hơn, sắc thái cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhìn ảnh ngược trong nước, Địch Nãi hưng phấn bừng bừng chạy đi tìm Phất Lôi khoe tóc mới.
Phất Lôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi hóa trang, cảm thấy thực tuấn tú, mặt dù gương mặt đã béo hơn trước rất nhiều nhưng vẫn thực suất. Vì thế y liền ôm lấy Địch Nãi, hôn thật sâu.
Ba tháng mùa xuân, dưới sự chỉ đạo của Địch Nãi, Phất Lôi rốt cuộc đã gieo tất cả loại mầm móng xuống ruộng. Lại qua vài ngày, tiểu mẫu dương mà Địch Nãi dưỡng cũng sinh con. Địch Nãi cảm thấy mình cũng sắp sinh, vì thế liền tập trung chuẩn bị các thứ tiểu bảo bảo cần dùng.
Bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn, thậm chí còn đỉnh tới dạ dày làm cậu không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể uống chút sữa dê hoặc nước mật. Bất quá tinh thần cậu coi như không tồi, mỗi ngày có thể ra ngoài sơn động vừa đi dạo vừa hít thở không khí mới mẻ.
Đứa nhỏ trong bụng mặc dù có chút bướng bỉnh, thường xuyên hoa tay múa chân đạp đá lung tung, bất quá chỉ cần nghĩ tới đó là đứa nhỏ của mình cùng Phất Lôi, Địch Nãi liền vui vẻ chịu đựng.
Hôm nay Phất Lôi lại cùng Địch Nãi tản bộ ngoài sơn động, mới đi tầm mười mét Địch Nãi liền cảm thấy bụng bắt đầu đau. Cảm giác đau đớn này trước kia cậu chưa từng thể nghiệm, thế nên lập tức hiểu ra mình muốn sinh.
Phất Lôi vừa thấy Địch Nãi đổ mồ hôi đầy đầu cộng thêm ôm bụng thì cũng hiểu bảo bảo muốn sinh. Y hoang mang ôm Địch Nãi quay về sơn động, đặt cậu nằm xuống giường, khẩn trương nắm tay cậu hỏi: “Thế nào, ngươi thế nào?”
Địch Nãi cố nặn ra một nụ cười: “Gọi Bội Cách cùng Luân Ân tới rồi ngươi bay đi đón đại vu đi. Ta không sao, có thể chịu đựng được, ngươi yên tâm.”
Phất Lôi quyến luyến in một nụ hôn lên đỉnh đầu Địch Nãi, sau đó vội chạy ra ngoài gọi người. Rất nhanh, Phất Lôi đã dẫn Bội Cách tới trông Địch Nãi, đồng thời bảo Luân Ân thông tri cho phụ mẫu. Y thì vội vã chạy đi đón đại vu, lúc xuống núi còn trượt chân một cái. Địch Nãi tuy đau đớn không thôi nhưng nhìn bộ dáng luống cuống của y cũng có chút buồn cười.
Địch Nãi nhịn đau bảo Bội Cách nấu vài chậu nước sôi để vệ sinh dao cùng băng gạc dây thừng, lúc cắt cuống rốn cần dùng. Bội Cách là người từng trải, vừa bình tĩnh chuẩn bị vừa thấp giọng an ủi, này quả thực làm Địch Nãi an tâm không ít.
Rất nhanh, Phất Lôi đã đón đại vu tới. Địch Nãi đã đau tới mức đổ đầy mồ hôi, hai nắm tay siết chặt da thú dưới thân, há miệng thở hổn hển.
Phất Lôi nhìn Địch Nãi như vậy thì đau lòng không thôi, kinh hoảng hoảng: “Đại vu, hắn thế nào? Đại vu, hiện giờ nên làm gì a?”
Đại vu bị y làm phiền tới chịu không nổi, tức giận nói: “Ngươi đừng có nói lung tung làm mọi người nhiễu loạn. Ngươi đi ra ngoài đi!”
Phất Lôi vội vàng lắc đầu: “Ta không đi, ta phải ở trong này với Địch Nãi.”
Đại vu bất đắc dĩ nhìn y: “Kia ngươi đừng lên tiếng nữa, giúp Địch Nãi lau mồ hôi đi!”
Phất Lôi mím môi dùng sức gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Địch Nãi, một tay nắm tay cậu, tay kia giúp cậu lau mồ hôi. Vừa lau vừa an ủi: “Đừng sợ, Địch Nãi, ta ở đây. Yên tâm, rất nhanh thì tốt rồi.”
Nhìn Phất Lôi khẩn trương không thôi mà vẫn cố an ủi mình, vì thế cũng gật gật đầu, biểu thị mình không sợ.
Đại vu kinh nghiệm phong phú, sau khi xem xét tình huống của Địch Nãi thì liền chỉ đạo cậu dùng sức. Địch Nãi cảm thấy cho dù là lần chịu thương nặng nhất trong lúc huấn luyện cũng không đau tới vậy, bất quá vẫn cố nhịn đau dựa theo lời đại vu mà hít sâu cùng dùng sức.
Phất Lôi lau mồ hôi trên trán Địch Nãi, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cậu, thì thầm cổ vũ. Địch Nãi dùng hết toàn lực, nắm tay siết da thú đã trắng bệch, môi cũng cắn chặt tới chảy máu. Phất Lôi đành phải nhét ngón tay vào, không để Địch Nãi tự cắn môi nữa.
Rất nhanh, tiếng khóc rõ to của bảo bảo vang lên. Đại vu vui vẻ giơ cao đứa nhỏ, cười nói: “Đứa nhỏ sinh ra rồi, là tiểu thú nhân!”
Địch Nãi cũng lộ ra nụ cười an tâm. Phất Lôi cũng cười ngây ngô, thực muốn chạy qua nhìn đứa nhỏ, bất quá vẫn ngồi tại chỗ cùng Địch Nãi nhìn qua. Bội Cách nhanh chóng đưa băng gạc này nọ qua để đại vu băng cuống rốn. Sau khi dùng vải lau khô chất nhầy trên mình bảo bảo thì dùng vải quấn lại.
Đại vu thấy bảo bảo cơ bản đã xử lý sạch sẽ thì đưa qua cho Bội Cách, tiếp đó hắn khom người kiểm tra xem nhau thai đã ra chưa, đột nhiên hắn kinh ngạc hô: “Còn một đứa nữa. Địch Nãi, tiếp tục dùng sức.”
Địch Nãi thầm nghĩ, hóa ra thật sự là song bào thai a! Không có cách nào, bất chấp nhìn bảo bảo vừa chào đời, cậu lại tiếp tục dùng sức.
Rất nhanh, bảo bảo thứ hai cũng chào đời. Cư nhiên cũng là tiểu thú nhân.
Đại vu mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng các ngươi, một cặp thú nhân song sinh a.”
Địch Nãi mệt mỏi mỉm cười, thầm nghĩ, sao không phải là phi thú nhân? Thai long phượng tốt biết bao a!
Hoàn Chương 110.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.