Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 6: Giống cái quái đản…
Trinh Nam Diệp Tử
26/04/2017
Dọc theo đường đi không gặp người của bộ lạc, nhưng Địch Nãi lại phát
hiện trên đỉnh đầu mình không ngừng có dực hổ xoay quanh, bay đến một
vách đá thì không còn tăm hơi.
Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Thú nhân các ngươi ở trên vách đá kia à?”
Phất Lôi nói: “Thú nhân có bầu bạn cùng phi thú nhân sẽ ở trong sơn động trên vách đá này.”
“A, vậy có tiện không? Nếu có đứa nhỏ, không sợ chúng rơi xuống sao?”
“Nếu có đứa nhỏ thì sẽ tìm một sơn động khác cho nó ở.”
“A, ra là vậy a!” Kia con nít ở nơi này thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải sống một mình. Địch Nãi nói thầm trong lòng.
Kỳ thật Phất Lôi cũng không nói rõ, đứa nhỏ khi mới sinh, trong vòng một năm chúng sẽ ở cùng người lớn trong sơn động dưới chân núi. Chờ nó lớn một chút, người lớn mới trở lại sơn động trên vách đá nghỉ ngơi vào buổi tối, ban ngày sẽ đến chăm sóc chúng. Nếu có đứa nhỏ lớn một chút thì nó sẽ chịu trách nhiệm trông em. Này đương nhiên là sau này Địch Nãi mới biết được.
Sơn động của Bối Cách cũng không quá xa, bọn họ đi hơn mười phút đã tới.
Thời gian đương nhiên là Địch Nãi nhìn đồng hồ mới biết. Cậu nghĩ thần, may mắn mình có mang theo đồng hồ Thụy Sĩ, bằng không từ nay về sau mình sẽ thành một người bị thời gian bỏ quên.
Có hai người đang chờ ở cửa sơn động, đồng dạng đều có vóc dáng rất cao. Một người cao tầm hai mét, chỉ thấp hơn Phất Lôi một chút, còn người lùn hơn cũng tầm một mét chín. Nhìn hai người này, Địch Nãi buồn bực nghĩ, người trong bộ lạc này đều cao như vậy sao? Cậu quả thực hoài nghi mình đến từ xứ sở người lùn.
Người cao kia tóc đen mắt đen, nửa thân trên để trần, thân dưới quấn da thú, trên lưng ẩn ẩn có thú văn giống Phất Lôi, cơ thể đồng dạng cũng rất khỏe mạnh, người lùn kia có mái tóc vàng cùng mắt màu tro như Phất Lôi. Người này quấn da thú cả thân trên cùng thân dưới như cậu cùng An Kỳ La.
Phất Lôi thả Địch Nãi xuống, giới thiệu: “Đây là Luân ân cùng Bội Cách. Còn đây là Địch Nãi.”
Địch Nãi thực lễ phép chào hỏi.
Buổi Chiều Phất Lôi đã nói tình huống của Địch Nãi cho Bội Cách, vì thế Bội Cách đã sớm tới sơn động hỗ trợ thu dọn đồ vật, quét tước vệ sinh, cũng làm sẵn bữa tối rồi chờ ngoài cửa hang. Luân Ân vừa lúc cũng không có chuyện gì làm, vì thế hai người cùng nhau chờ.
Bội Cách tóc vàng nhiệt tình cầm tay Địch Nãi: “Ngươi không cần khách sáo, ta là anh của Phất Lôi, nếu nơi này còn thiếu gì cứ nói, ta nhất định tìm tới cho ngươi.”
Địch Nãi cảm kích cười: “Các ngươi tốt quá, cám ơn!”
Địch Nãi đỡ tay Phất Lôi nhảy vào sơn động, phát hiện nơi này cũng tương tự chỗ An Kỳ La, bất quá cánh cửa không phải dùng một táng đá lớn che đi phân nửa mà dùng một cái cây lớn. Đồ dùng bên trong khá đơn giản, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một cái giường đá trải da thú.
Bên cạnh giường đá là một đống lửa dùng để sưởi ấm, cạnh đó là một đống củi. Trên cái giá đặt trên đống lửa đang nướng một loại thịt lạ, bóng loáng hấp dẫn vô cùng. Bên lò sưởi còn đặt mấy tảng đá lớn, có lẽ là chỗ ngồi.
Bụng Địch Nãi cũng phối hợp mà réo lên. Vì thế bốn người nhanh chóng ngồi xuống quanh đống lửa bắt đầu dùng bữa.
Bội Cách giới thiệu nói cây là lợn rừng do Luân Ân săn.
Trên thịt lợn đã được rắc muối, Phất Lôi thực tự nhiên xé một miếng thịt nướng trên giá đưa cho Địch Nãi. Địch Nãi cũng không khách sáo nhận lấy. Cậu thật sự đói muốn chết, hơn nữa này có thể xem là bọn họ tiếp khách, cự tuyệt thì không tốt. Tất cả đều là đàn ông, cứ ngượng ngùng nũng nịu làm gì.
Tiểu Nhị sau khi chui ra khỏi ba lông vẫn luôn bám sát bên người Địch Nãi, nhìn thấy cậu ăn thịt thì bắt đầu dụi dụi đầu vào chân cậu. Vì thế Địch Nãi xé một miếng thịt nhỏ ném cho nó. Nó lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Bội Cách nói: “Con này gọi là thú càu nhàu. Chạy trốn rất nhanh, bình thường rất khó bắt, không ngờ nó lại nguyện ý để ngươi dưỡng.”
Địch Nãi có chút đắc ý bật cười, xoa đầu thú càu nhàu nói: “Nó gọi là Tiểu Nhị, lúc ta bị tập kích nó còn giúp ta một tay a!”
Bội Cách tò mò hỏi han: “Nói tói thì lúc đó thật nguy hiểm, sao ngươi lại một mình chạy tới thảo nguyên vậy?”
Địch Nãi xấu hổ sờ sờ đầu: “Cái này ta cũng không rõ lắm, tự nhiên bị lạc vào.”
“Vậy sau này ngươi phải cẩn thận a, ngàn vạn lần đừng rời khỏi bộ lạc một mình. Trên thảo nguyên có rất nhiều dã thú hung mãnh, tựa như thử thú mà ngươi gặp, đối với phi thú nhân chúng ta mà nói, chúng là sự tồn tại phi thường nguy hiểm.”
“Ồ, nó gọi là thử thú à, ta lần đầu gặp nó đấy! Đúng rồi, thế cái gì là phi thú nhân?” Địch Nãi tò mò hỏi.
“Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?” Bội Cách kinh ngạc trợn tròn mắt: “Phất Lôi cùng Luân Ân đều là thú nhân, bọn họ có thể biến thân, trên người có thú văn, còn loại không thể biến thân như ta và ngươi chính là phi thú nhân a!”
“Ồ, ra là thế!” Địch Nãi thầm ngượng ngùng vì lúc trước mình nghĩ Phất Lôi là yêu quái.
“Đúng rồi Địch Nãi, ta nghe Phất Lôi nói ngươi đã giết chết mấy con thử thú đúng không?”
Lúc nhìn thấy Địch Nãi gật đầu, Bội Cách lập tức hưng phấn nói: “Ngươi thật dũng cảm, ngươi là giống cái lợi hại nhất mà ta biết.”
“Cái… giống cái?” Địch Nãi nghĩ mình nghe lầm.
“Đúng vậy!” Bội Cách không hề chú ý tới sự bất thường của Địch Nãi, vẫn hưng phấn nói: “Tuy ta cũng là giống cái như ngươi, nhưng ngay cả một con thú cũng chưa bao giờ săn được a!”
Luân Ân ở bên cạnh bất mãn chen vào: “Chuyện săn bắn cứ để giống đực chúng ta làm được rồi, giống cái các ngươi không cần để tâm đâu.” Phất Lôi ở bên cạnh phụ họa gật đầu.
Địch Nãi rốt cục xác định chính mình không nghe nhầm. Hai câu nói vừa nãy, Bội Cách nói mình và cậu đều là giống cái, còn Luân Ân nói hắn là giống đực.
A? Ông đây rõ ràng là nam, sao có thể biến thành giống cái.
Địch Nãi vội vàng hỏi Bội Cách: “Ta và ngươi đều là nam, vì sao ngươi lại nói chúng ta là giống cái?”
“Nam là cái gì a? Không hiểu. Chúng ta là phi thú nhân, là giống cái a!” Bội Cách trả lời thực chắc chắn.“Thế nữ đâu? Nơi này không có nữ giới à?!” Địch Nãi quả thực muốn phát điên.
“Nữ giới là cái gì?” Bội Cách mờ mịt.
Địch Nãi kiên nhẫn giải thích: “Nữ chính là người có thể sinh đứa nhỏ a.”
“A, ta hiểu rồi.” Bội Cách bừng tỉnh: “Ngươi nói chính là giống cái a! Giống cái đều có thể mang thai sinh đứa nhỏ.”
A, ông mới không phải giống cái, ông là đàn ông chân chính a!
Địch Nãi không thể tin nổi thầm đánh giá Bội Cách một phen, rõ ràng là cấu tạo của nam giới, sao có thể sinh đứa nhỏ?
Hơn nữa nữ giới đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ thế giới này hoàn toàn không có nữ sao?
Địch Nãi đột nhiên nhớ ra, người trên thế giới này chỉ phân thành giống cái cùng giống đực, không có nữ, nhưng dã thú hẳn phải phân ra đực và cái đi?
Ánh mắt cậu xoay tròn, đột nhiên nhìn Tiểu Nhị đang vùi đầu phấn đấu với miếng thịt heo trên mặt đất. Hắc hắc, không phải có sẵn mẫu thí nghiệm sao? Trước tiên cứ nhìn kĩ đã. Địch Nãi cười âm hiểm: “Tiểu Nhị, lại đây nào. Ông muốn nhìn xem ngươi có tiểu kê kê không.”
Tiểu Nhị không kịp đề phòng bị Địch Nãi túm lấy, chổng ngược lên. Nó giãy vài cái, suýt chút nữa bị nghẹn thịt. Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chịu thẩm duyệt.
A, thật sự có tiểu kê kê. Địch Nãi buồn bực.
Ba người khác đều khó hiểu nhìn Địch Nãi sau khi phi lễ Tiểu Nhị xong thì đột nhiên ngẩn người.
Rất Nhanh Địch Nãi lấy lại tinh thần, chỉ mới một con dã thú mà thôi, điều này không thuyết minh được gì. Có thể Tiểu Nhị là đực.
Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, nam giới không thể tiết sữa, vậy nơi này làm thế nào nuôi nấng đứa nhỏ? Vì thế lại mở miệng hỏi: “Vậy đứa nhỏ sau khi chào đời ăn cái gì? Phi thú nhân chắc hẳn không có sữa đi?”
Bội Cách tựa hồ có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ chớp một chút: “Nga, đứa nhỏ bình thường đều uy bằng sữa của mẫu thú do thú nhân ra ngoài bắt.”
A? Thế xem ra dã thú trên thế giới này vẫn phân đực và cái a! Nhưng vì sao dã thú bình thường nhưng người lại dị thường? Chẳng lẽ bộ lạc này có lịch sử bất đồng?
Vì thế cậu mở miệng nói: “Các ngươi kể cho ta nghe truyền thuyết của bộ lạc đi, bằng không ta thật sự không thể hiểu nổi. Ta muốn biết vì sao giống cái cùng giống đực ở đây trưởng thành lại không khác biệt lắm, chỉ có điểm khác nhau là có thể biến thân hay không.”
Luân Ân nói: “Này để ta nói đi! Ta biết khá rõ.”
Phụ thân của Luân Ân là tộc trưởng, vì thế ngay từ lúc nhỏ đã được nghe rất nhiều về truyền thuyết của bộ lạc.
Tương truyền từ rất rất lâu, thế giới này không có con người, chỉ có thực vật cùng động vật. Hiện giờ thế giới đã có người. Trừ bỏ dực hổ tộc, còn có dực xà tộc cùng dực báo tộc. Như vậy con người xuất hiện từ đâu?
Hóa ra thần sáng thế từng gặp nạn ở thế giới này và được hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc trợ giúp. Sau khi kiếp nạn qua đi, thần đã luận công ban thưởng, ban cho bọn họ đôi cánh của thần, cũng làm bọn họ có thể biến thân, có trí tuệ, có diện mạo tương tự như thần. Lịch sử của loài người cũng bắt đầu từ đây. Thần còn dạy bọn họ cách dùng ngày để tính thời gian.
Địch Nãi nghĩ, vị thần kia nói không chừng chính là người tới từ tương lai, bằng không vì sao lại có cách tình thời gian giống như địa cầu như vậy?
Chính là, lần đó là kiếp nạn của thần, nhưng đối với hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc cũng là một trận tiến công hủy diệt, chúng nó chỉ còn lại giống đực, giống cái đã tử vong toàn bộ. Không còn giống cái thì sẽ không có đời sau, cũng không có biện pháp sinh sản sinh tồn.
Thần cũng lo lắng vấn đề này, người đã suy nghĩ và nói: “Ta có thể ban cho các ngươi năng sực sinh sản, nếu các ngươi nguyện ý trở thành giống cái có năng lực sinh sản con nối dòng thì hãy uống nước thánh ta lưu lại, như vậy có thể mang thai. Bất quá, bởi vì phải dưỡng dục đứa nhỏ nên giống cái không thể biến thân.”
Cuối cùng, vì sinh sản của bộ tộc, những giống đực có thể chất yếu kém chủ động gánh vác trách nhiệm sinh sản, trở thành giống cái, giúp chủng tộc kéo dài. Mấy trăm năm qua, bộ lạc dần dần phát triển thành bộ dáng ngày nay.
Địch Nãi hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Ai, thế giới này thật sự không có một nữ giới nào, đúng là một thế giới biến thái!
Địch Nãi lại khó hiểu, vì sao thần không tái tạo ra nữ cơ chứ?
Rất có thể người này căn bản không biết nữ có bộ dáng thế nào! Đúng là bi kịch mà!
A a, bất quá bi kịch nhất chính là mình! Mình rõ ràng đã từng gặp mỹ nữ! Vì sao đám nam chính ngựa đực kia xuyên qua dị giới đều có mỹ nữ vờn xung quanh, trái ôm phải ấp, ông đây lại xuyên tới một nam quốc, lại còn là xã hội nguyên thủy ăn tươi nuốt sống nữa chứ. Đừng nói mỹ nữ, ngay cả một nữ giới cũng không có. A a! Ông không muốn sống nữa.
Ô ô, Sora Aoi đáng yêu của ta! Mình chỉ mới lén xem một lần ở chỗ đội phó mà thôi! Sau này muốn xem nữa thì đại khái chỉ có thể thấy trong mơ.
Càng bi thúc chính là, thân xử nam của ông đây vẫn còn chưa dịp dâng hiến a!
Địch Nãi thầm khóc lóc cho chính mình một phen.
Không được, ông nhất định phải trở về. Ông phải ôm mỹ nữ! Ông kiên quyết không làm giống cái!
Địch Nãi thầm hạ quyết tâm trong lòng, chờ vết thương khỏi hẳn phải lập tức đi tới khu rừng rậm nguyên thủy kia tìm đường trở về. Cậu cẩn thận nghĩ, hẳn là lúc nhảy dù xuống đã xuyên qua.
Lấy nơi Địch Nãi rớt xuống làm mốc. Nếu thật sự trên không trung vùng rừng rậm nguyên thủy kia có lỗ hổng, nói không chừng đường hầm không gian vẫn còn, nhảy vào đó là có thể trở về.
Địch Nãi chăm chú nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cậu nhớ ra mình đã xem nhẹ một vấn đề. Nghĩ đến nó, vẻ mặt Địch Nãi không khỏi có chút quỷ dị. Cậu gian nan mở miệng hỏi…
Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Thú nhân các ngươi ở trên vách đá kia à?”
Phất Lôi nói: “Thú nhân có bầu bạn cùng phi thú nhân sẽ ở trong sơn động trên vách đá này.”
“A, vậy có tiện không? Nếu có đứa nhỏ, không sợ chúng rơi xuống sao?”
“Nếu có đứa nhỏ thì sẽ tìm một sơn động khác cho nó ở.”
“A, ra là vậy a!” Kia con nít ở nơi này thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải sống một mình. Địch Nãi nói thầm trong lòng.
Kỳ thật Phất Lôi cũng không nói rõ, đứa nhỏ khi mới sinh, trong vòng một năm chúng sẽ ở cùng người lớn trong sơn động dưới chân núi. Chờ nó lớn một chút, người lớn mới trở lại sơn động trên vách đá nghỉ ngơi vào buổi tối, ban ngày sẽ đến chăm sóc chúng. Nếu có đứa nhỏ lớn một chút thì nó sẽ chịu trách nhiệm trông em. Này đương nhiên là sau này Địch Nãi mới biết được.
Sơn động của Bối Cách cũng không quá xa, bọn họ đi hơn mười phút đã tới.
Thời gian đương nhiên là Địch Nãi nhìn đồng hồ mới biết. Cậu nghĩ thần, may mắn mình có mang theo đồng hồ Thụy Sĩ, bằng không từ nay về sau mình sẽ thành một người bị thời gian bỏ quên.
Có hai người đang chờ ở cửa sơn động, đồng dạng đều có vóc dáng rất cao. Một người cao tầm hai mét, chỉ thấp hơn Phất Lôi một chút, còn người lùn hơn cũng tầm một mét chín. Nhìn hai người này, Địch Nãi buồn bực nghĩ, người trong bộ lạc này đều cao như vậy sao? Cậu quả thực hoài nghi mình đến từ xứ sở người lùn.
Người cao kia tóc đen mắt đen, nửa thân trên để trần, thân dưới quấn da thú, trên lưng ẩn ẩn có thú văn giống Phất Lôi, cơ thể đồng dạng cũng rất khỏe mạnh, người lùn kia có mái tóc vàng cùng mắt màu tro như Phất Lôi. Người này quấn da thú cả thân trên cùng thân dưới như cậu cùng An Kỳ La.
Phất Lôi thả Địch Nãi xuống, giới thiệu: “Đây là Luân ân cùng Bội Cách. Còn đây là Địch Nãi.”
Địch Nãi thực lễ phép chào hỏi.
Buổi Chiều Phất Lôi đã nói tình huống của Địch Nãi cho Bội Cách, vì thế Bội Cách đã sớm tới sơn động hỗ trợ thu dọn đồ vật, quét tước vệ sinh, cũng làm sẵn bữa tối rồi chờ ngoài cửa hang. Luân Ân vừa lúc cũng không có chuyện gì làm, vì thế hai người cùng nhau chờ.
Bội Cách tóc vàng nhiệt tình cầm tay Địch Nãi: “Ngươi không cần khách sáo, ta là anh của Phất Lôi, nếu nơi này còn thiếu gì cứ nói, ta nhất định tìm tới cho ngươi.”
Địch Nãi cảm kích cười: “Các ngươi tốt quá, cám ơn!”
Địch Nãi đỡ tay Phất Lôi nhảy vào sơn động, phát hiện nơi này cũng tương tự chỗ An Kỳ La, bất quá cánh cửa không phải dùng một táng đá lớn che đi phân nửa mà dùng một cái cây lớn. Đồ dùng bên trong khá đơn giản, liếc mắt nhìn qua chỉ thấy một cái giường đá trải da thú.
Bên cạnh giường đá là một đống lửa dùng để sưởi ấm, cạnh đó là một đống củi. Trên cái giá đặt trên đống lửa đang nướng một loại thịt lạ, bóng loáng hấp dẫn vô cùng. Bên lò sưởi còn đặt mấy tảng đá lớn, có lẽ là chỗ ngồi.
Bụng Địch Nãi cũng phối hợp mà réo lên. Vì thế bốn người nhanh chóng ngồi xuống quanh đống lửa bắt đầu dùng bữa.
Bội Cách giới thiệu nói cây là lợn rừng do Luân Ân săn.
Trên thịt lợn đã được rắc muối, Phất Lôi thực tự nhiên xé một miếng thịt nướng trên giá đưa cho Địch Nãi. Địch Nãi cũng không khách sáo nhận lấy. Cậu thật sự đói muốn chết, hơn nữa này có thể xem là bọn họ tiếp khách, cự tuyệt thì không tốt. Tất cả đều là đàn ông, cứ ngượng ngùng nũng nịu làm gì.
Tiểu Nhị sau khi chui ra khỏi ba lông vẫn luôn bám sát bên người Địch Nãi, nhìn thấy cậu ăn thịt thì bắt đầu dụi dụi đầu vào chân cậu. Vì thế Địch Nãi xé một miếng thịt nhỏ ném cho nó. Nó lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu ăn ngấu nghiến.
Bội Cách nói: “Con này gọi là thú càu nhàu. Chạy trốn rất nhanh, bình thường rất khó bắt, không ngờ nó lại nguyện ý để ngươi dưỡng.”
Địch Nãi có chút đắc ý bật cười, xoa đầu thú càu nhàu nói: “Nó gọi là Tiểu Nhị, lúc ta bị tập kích nó còn giúp ta một tay a!”
Bội Cách tò mò hỏi han: “Nói tói thì lúc đó thật nguy hiểm, sao ngươi lại một mình chạy tới thảo nguyên vậy?”
Địch Nãi xấu hổ sờ sờ đầu: “Cái này ta cũng không rõ lắm, tự nhiên bị lạc vào.”
“Vậy sau này ngươi phải cẩn thận a, ngàn vạn lần đừng rời khỏi bộ lạc một mình. Trên thảo nguyên có rất nhiều dã thú hung mãnh, tựa như thử thú mà ngươi gặp, đối với phi thú nhân chúng ta mà nói, chúng là sự tồn tại phi thường nguy hiểm.”
“Ồ, nó gọi là thử thú à, ta lần đầu gặp nó đấy! Đúng rồi, thế cái gì là phi thú nhân?” Địch Nãi tò mò hỏi.
“Ngươi ngay cả cái này cũng không biết?” Bội Cách kinh ngạc trợn tròn mắt: “Phất Lôi cùng Luân Ân đều là thú nhân, bọn họ có thể biến thân, trên người có thú văn, còn loại không thể biến thân như ta và ngươi chính là phi thú nhân a!”
“Ồ, ra là thế!” Địch Nãi thầm ngượng ngùng vì lúc trước mình nghĩ Phất Lôi là yêu quái.
“Đúng rồi Địch Nãi, ta nghe Phất Lôi nói ngươi đã giết chết mấy con thử thú đúng không?”
Lúc nhìn thấy Địch Nãi gật đầu, Bội Cách lập tức hưng phấn nói: “Ngươi thật dũng cảm, ngươi là giống cái lợi hại nhất mà ta biết.”
“Cái… giống cái?” Địch Nãi nghĩ mình nghe lầm.
“Đúng vậy!” Bội Cách không hề chú ý tới sự bất thường của Địch Nãi, vẫn hưng phấn nói: “Tuy ta cũng là giống cái như ngươi, nhưng ngay cả một con thú cũng chưa bao giờ săn được a!”
Luân Ân ở bên cạnh bất mãn chen vào: “Chuyện săn bắn cứ để giống đực chúng ta làm được rồi, giống cái các ngươi không cần để tâm đâu.” Phất Lôi ở bên cạnh phụ họa gật đầu.
Địch Nãi rốt cục xác định chính mình không nghe nhầm. Hai câu nói vừa nãy, Bội Cách nói mình và cậu đều là giống cái, còn Luân Ân nói hắn là giống đực.
A? Ông đây rõ ràng là nam, sao có thể biến thành giống cái.
Địch Nãi vội vàng hỏi Bội Cách: “Ta và ngươi đều là nam, vì sao ngươi lại nói chúng ta là giống cái?”
“Nam là cái gì a? Không hiểu. Chúng ta là phi thú nhân, là giống cái a!” Bội Cách trả lời thực chắc chắn.“Thế nữ đâu? Nơi này không có nữ giới à?!” Địch Nãi quả thực muốn phát điên.
“Nữ giới là cái gì?” Bội Cách mờ mịt.
Địch Nãi kiên nhẫn giải thích: “Nữ chính là người có thể sinh đứa nhỏ a.”
“A, ta hiểu rồi.” Bội Cách bừng tỉnh: “Ngươi nói chính là giống cái a! Giống cái đều có thể mang thai sinh đứa nhỏ.”
A, ông mới không phải giống cái, ông là đàn ông chân chính a!
Địch Nãi không thể tin nổi thầm đánh giá Bội Cách một phen, rõ ràng là cấu tạo của nam giới, sao có thể sinh đứa nhỏ?
Hơn nữa nữ giới đi đâu hết rồi? Chẳng lẽ thế giới này hoàn toàn không có nữ sao?
Địch Nãi đột nhiên nhớ ra, người trên thế giới này chỉ phân thành giống cái cùng giống đực, không có nữ, nhưng dã thú hẳn phải phân ra đực và cái đi?
Ánh mắt cậu xoay tròn, đột nhiên nhìn Tiểu Nhị đang vùi đầu phấn đấu với miếng thịt heo trên mặt đất. Hắc hắc, không phải có sẵn mẫu thí nghiệm sao? Trước tiên cứ nhìn kĩ đã. Địch Nãi cười âm hiểm: “Tiểu Nhị, lại đây nào. Ông muốn nhìn xem ngươi có tiểu kê kê không.”
Tiểu Nhị không kịp đề phòng bị Địch Nãi túm lấy, chổng ngược lên. Nó giãy vài cái, suýt chút nữa bị nghẹn thịt. Cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chịu thẩm duyệt.
A, thật sự có tiểu kê kê. Địch Nãi buồn bực.
Ba người khác đều khó hiểu nhìn Địch Nãi sau khi phi lễ Tiểu Nhị xong thì đột nhiên ngẩn người.
Rất Nhanh Địch Nãi lấy lại tinh thần, chỉ mới một con dã thú mà thôi, điều này không thuyết minh được gì. Có thể Tiểu Nhị là đực.
Địch Nãi đột nhiên nghĩ tới, nam giới không thể tiết sữa, vậy nơi này làm thế nào nuôi nấng đứa nhỏ? Vì thế lại mở miệng hỏi: “Vậy đứa nhỏ sau khi chào đời ăn cái gì? Phi thú nhân chắc hẳn không có sữa đi?”
Bội Cách tựa hồ có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ chớp một chút: “Nga, đứa nhỏ bình thường đều uy bằng sữa của mẫu thú do thú nhân ra ngoài bắt.”
A? Thế xem ra dã thú trên thế giới này vẫn phân đực và cái a! Nhưng vì sao dã thú bình thường nhưng người lại dị thường? Chẳng lẽ bộ lạc này có lịch sử bất đồng?
Vì thế cậu mở miệng nói: “Các ngươi kể cho ta nghe truyền thuyết của bộ lạc đi, bằng không ta thật sự không thể hiểu nổi. Ta muốn biết vì sao giống cái cùng giống đực ở đây trưởng thành lại không khác biệt lắm, chỉ có điểm khác nhau là có thể biến thân hay không.”
Luân Ân nói: “Này để ta nói đi! Ta biết khá rõ.”
Phụ thân của Luân Ân là tộc trưởng, vì thế ngay từ lúc nhỏ đã được nghe rất nhiều về truyền thuyết của bộ lạc.
Tương truyền từ rất rất lâu, thế giới này không có con người, chỉ có thực vật cùng động vật. Hiện giờ thế giới đã có người. Trừ bỏ dực hổ tộc, còn có dực xà tộc cùng dực báo tộc. Như vậy con người xuất hiện từ đâu?
Hóa ra thần sáng thế từng gặp nạn ở thế giới này và được hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc trợ giúp. Sau khi kiếp nạn qua đi, thần đã luận công ban thưởng, ban cho bọn họ đôi cánh của thần, cũng làm bọn họ có thể biến thân, có trí tuệ, có diện mạo tương tự như thần. Lịch sử của loài người cũng bắt đầu từ đây. Thần còn dạy bọn họ cách dùng ngày để tính thời gian.
Địch Nãi nghĩ, vị thần kia nói không chừng chính là người tới từ tương lai, bằng không vì sao lại có cách tình thời gian giống như địa cầu như vậy?
Chính là, lần đó là kiếp nạn của thần, nhưng đối với hổ tộc, báo tộc cùng xà tộc cũng là một trận tiến công hủy diệt, chúng nó chỉ còn lại giống đực, giống cái đã tử vong toàn bộ. Không còn giống cái thì sẽ không có đời sau, cũng không có biện pháp sinh sản sinh tồn.
Thần cũng lo lắng vấn đề này, người đã suy nghĩ và nói: “Ta có thể ban cho các ngươi năng sực sinh sản, nếu các ngươi nguyện ý trở thành giống cái có năng lực sinh sản con nối dòng thì hãy uống nước thánh ta lưu lại, như vậy có thể mang thai. Bất quá, bởi vì phải dưỡng dục đứa nhỏ nên giống cái không thể biến thân.”
Cuối cùng, vì sinh sản của bộ tộc, những giống đực có thể chất yếu kém chủ động gánh vác trách nhiệm sinh sản, trở thành giống cái, giúp chủng tộc kéo dài. Mấy trăm năm qua, bộ lạc dần dần phát triển thành bộ dáng ngày nay.
Địch Nãi hiểu ra: “Hóa ra là vậy.”
Ai, thế giới này thật sự không có một nữ giới nào, đúng là một thế giới biến thái!
Địch Nãi lại khó hiểu, vì sao thần không tái tạo ra nữ cơ chứ?
Rất có thể người này căn bản không biết nữ có bộ dáng thế nào! Đúng là bi kịch mà!
A a, bất quá bi kịch nhất chính là mình! Mình rõ ràng đã từng gặp mỹ nữ! Vì sao đám nam chính ngựa đực kia xuyên qua dị giới đều có mỹ nữ vờn xung quanh, trái ôm phải ấp, ông đây lại xuyên tới một nam quốc, lại còn là xã hội nguyên thủy ăn tươi nuốt sống nữa chứ. Đừng nói mỹ nữ, ngay cả một nữ giới cũng không có. A a! Ông không muốn sống nữa.
Ô ô, Sora Aoi đáng yêu của ta! Mình chỉ mới lén xem một lần ở chỗ đội phó mà thôi! Sau này muốn xem nữa thì đại khái chỉ có thể thấy trong mơ.
Càng bi thúc chính là, thân xử nam của ông đây vẫn còn chưa dịp dâng hiến a!
Địch Nãi thầm khóc lóc cho chính mình một phen.
Không được, ông nhất định phải trở về. Ông phải ôm mỹ nữ! Ông kiên quyết không làm giống cái!
Địch Nãi thầm hạ quyết tâm trong lòng, chờ vết thương khỏi hẳn phải lập tức đi tới khu rừng rậm nguyên thủy kia tìm đường trở về. Cậu cẩn thận nghĩ, hẳn là lúc nhảy dù xuống đã xuyên qua.
Lấy nơi Địch Nãi rớt xuống làm mốc. Nếu thật sự trên không trung vùng rừng rậm nguyên thủy kia có lỗ hổng, nói không chừng đường hầm không gian vẫn còn, nhảy vào đó là có thể trở về.
Địch Nãi chăm chú nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên cậu nhớ ra mình đã xem nhẹ một vấn đề. Nghĩ đến nó, vẻ mặt Địch Nãi không khỏi có chút quỷ dị. Cậu gian nan mở miệng hỏi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.