Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt
Chương 63: Tuyết sơn phi bộc
Trinh Nam Diệp Tử
28/04/2017
Nhìn Địch Nãi phóng xuống khỏi lưng mình, chạy đi ngắt một loại hoa kì quái, trong lòng Phất Lôi có chút nghi hoặc. Địch Nãi bình thường đâu có thích hoa a? Huống chi, hoa này cũng không đẹp. Chẳng lẽ nó có công dụng khác? Vì thế y hóa thành hình người, chạy tới bên cạnh Địch Nãi nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, hoa này rất hữu dụng à?”
Địch Nãi hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, thứ này gọi là bông. Có bông, có thể làm ra vải bông. Đúng rồi, vải bông chính là một loại vải dệt tương tự với quần áo trên người ta. Bất quá, vải bông dày hơn, giống như da thú, vừa có thể làm quần áo, vừa có thể làm túi, chăn mền linh tinh. Nói tóm lại, có thứ này, sau này phi thú nhân không còn sợ lạnh nữa.
Địch Nãi nói xong, bắt đầu nhanh tay ngắt bông.
Kỳ thực cậu nói vậy có chút hơi quá. Bởi vì cậu không biết nên làm thế nào để chế biến thành vải bông. Ở thế giới cũ, mỗi ngày cậu tiếp xúc đủ loại vải bố, thế nhưng chưa từng suy xét xem nó làm thế nào dệt thành. Dù sao, vải dệt cũng là một sản phẩm công nghiệp, canh cửi thủ công thực hiếm thấy.
Cậu chỉ biết, vải bông được dệt từ sợi bông, mà sợi bông thì từ bông. Nhưng trình tự cụ thể thế nào thì hoàn toàn không biết.
Chính là cậu nghĩ, thời lạc hậu này mọi người chưa biết tới canh cửi, bọn họ có thể chậm rãi suy nghĩ tìm ra phương pháp. Cứ mang về, để mọi người cùng suy nghĩ, một ngày nào đó rốt cuộc sẽ lòi ra thôi. Cho dù tạm thời không nghĩ ra, bông có thể dùng vào việc khác. Huống chi, nó cũng không nặng, mang theo cũng không phải vấn đề lớn.
Phất Lôi không hỏi tiếp, chỉ im lặng theo sát cậu ngắt bông. Y cảm thấy nếu Địch Nãi đã nói vậy thì số bông này tự nhiên rất quan trọng. Làm thú nhân, có da lông cùng thân thể cường hãn, cho dù là mùa đông bọn họ cũng không sợ lạnh.
Chỉ là phi thú nhân thì khác, bọn họ chỉ có thể dựa vào da lông động vật để sưởi ấm, nhưng cho dù trùm kín thì vẫn bị gió lùa vào. Bởi vậy vào mùa đông, phi thú nhân đại đa số đều ở trong sơn động không đi ra ngoài, lúc ngủ cũng phải đắp da thú thật dày. Có vài phi thú nhân nhỏ tuổi vì cái rét mùa đông mà lạnh chết.
Nghĩ đến đây, Phất Lôi liền khổ sở.
Y cũng từng nghĩ, quần áo trên người Địch Nãi thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa người, nếu bộ lạc có thể làm ra loại quần áo này thì tốt rồi.
Bất quá, ở cùng nhau một thời gian dài như vậy, Phất Lôi cũng rõ, trên người Địch Nãi có rất nhiều thứ đặc biệt ở thế giới kia. Ở thế giới này, không hẳn có thể làm ra được. Bất quá, cũng có vài thứ, Địch Nãi có thể nghĩ cách làm ra.
Mỗi khi nhìn thấy Địch Nãi làm ra một ít hành động kỳ quái, Phất Lôi đều vô thức nghĩ, thế giới cũ của Địch Nãi rốt cuộc là một nơi thế nào? Người bên đó thực thông minh, thế nhưng có thể làm ra thật nhiều thứ kỳ kỳ quái quái lại rất hữu dụng.
Lại nói tiếp, từ khi Địch Nãi tới bộ lạc, mỗi thứ cậu làm đều mang tới thay đổi rất lớn cho bộ lạc, làm cuộc sống của các tộc nhân ngày càng thoải mái hơn. Đại vu nói không sai, Địch Nãi chính là sứ giả Thần Sáng Thế đưa tới bộ lạc để cải thiện cuộc sống của tộc nhân.
Bất quá, Phấ Lôi cho rằng, Địch Nãi tới đây, người được lợi lớn nhất là mình. Phất Lôi thực cảm kích Thần Sáng Thế, đây đúng là ân huệ mà người ban xuống, để y đúng lúc cứu được Địch Nãi. Địch Nãi tới làm cuộc sống của y càng nhiều sắc màu hơn, cũng biết được cái gì là yêu thương.
Phất Lôi đầy yêu thương nhìn qua Địch Nãi, gương mặt sinh động, dáng người mạnh mẽ, nhất cử nhất động đều làm y mê muội.
Địch Nãi vừa hái bông vừa suy nghĩ cách làm vải, vì thế không chú ý tới Phất Lôi. Ngẫu nhiên nhấc đầu, liền thấy y đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt đầy ắp tình cảm. Địch Nãi trong lòng ấm áp, rồi lại nảy sinh tâm bỡn cợt, vung tay ném qua một quả bông: “Ngốc, nghĩ cái gì đó hả?!”
Phất Lôi tránh không kịp, bị bông đập vào giữa trán. Ngơ ngác xoa xoa trán, lúc này mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười: “Nghĩ ngươi.”
Đáp án này khá thành thật, Địch Nãi nghe xong nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy thực ngọt ngào. Bất quá, hai đại nam nhân ngọt ngọt ngào ngào như vậy, Địch Nãi quả thực có chút ngượng ngùng: “Ta ở ngay đây, ngươi còn nghĩ cái gì, mau hái bông đi, hái xong còn lên đường!”
Phất Lôi không phản bác, tiếp tục hái bông, chỉ là trong lòng có một câu cứ xoay quanh mãi: Địch Nãi, tuy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta vẫn luôn nghĩ về ngươi.
Bông ngắt được vẫn chưa bỏ lớp vỏ ngoài nên thể tích khá lớn. Ba lô Địch Nãi không thể chứa được nhiều như vậy, vì thế cậu trải dù xuống đất rồi bỏ bông lên. Bọn họ hái tất cả bông trên sườn núi, mang theo một túi bông thật to rời đi.
Càng bay lên cao, thảm thực vật dần thưa thớt, độ ấm cũng giảm hẳn. Địch Nãi không thể không lôi da thú ra quấn mình thật chặt.
Bởi vì hướng lên đỉnh có hơi dốc, Phất Lôi không thể không lượn vòng. Không khí trên cao ngày càng loãng, hô hấp Phất Lôi có chút ồ ồ, thường thường cứ bay lên một đoạn sẽ tìm điểm dừng chân nghỉ ngơi. Ở không gian rét lạnh thế mà mà y đổ ra một thân mồ hôi.
Địch Nãi thật hi vọng mình có thể gầy một chút, như vậy, Phất Lôi có thể bay thoải mái hơn.
Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, ánh mặt trời mùa thu tản ra quang hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, dị thường chói mắt. Địch Nãi nằm trên lưng Phất Lôi, ánh mắt vô thức xoay chuyển, nhìn tới những nơi không bị. Là một quân nhân, cậu biết rõ nếu nhìn chằm chằm tuyết quá lâu sẽ dễ dàng mắc chứng quáng tuyết.
Cậu nhắc nhở Phất Lôi, không nên cứ nhìn chằm chằm vào tuyết. Chính là, Phất Lôi không có biện pháp né tránh như cậu. Chỉ đành cố quan sát bề mặt bên dưới, tận lực tìm kiếm địa điểm dừng chân thích hợp.
Có một lần nghỉ chân, vì tảng đá dưới chân quá trơn, oạch một cái, y mang theo Địch Nãi rơi xuống. Tuyết trên tảng đá cũng ào ào rớt xuống, trong lúc bối rối y vội vàng đập cánh bay trở lên. Địch Nãi cũng kinh hách. May mắn cậu sợ lạnh nên ôm chặt cổ Phất Lôi, cả người nằm úp sấp trên lưng y, bằng không chắc đã rớt xuống rồi.
Phất Lôi bay qua đỉnh tuyết sơn thì thoải mái hơn, dù sao mặt phía sau cũng không quá dốc. Lúc lao xuống chỉ cần vỗ nhẹ cánh, nắm chắc phương hướng cùng tốc độ là được.
Nhưng hành động này lại làm Địch Nãi không dễ chịu chút nào, nếu cúi đầu xuống, cậu sẽ cảm thấy choáng váng; còn ngồi thẳng dậy thì bị gió lạnh thổi ập vào người. Châm chước một chút, cậu vận quyết định cúi người xuống.
Địch Nãi có chút choáng đầu hoa mắt, bất quá cũng thấy rõ ở sườn núi phía trước có một thác nước lớn. Kia đại khái là tuyết trên đỉnh hội tụ mà thành, theo một ngọn núi nhỏ trút xuống, khí thế đồ sộ.
Địch Nãi không muốn bỏ qua cảnh đẹp như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai Phất Lôi: “Đừng bay, dừng ở thác nước bên kia đi.”
Lúc Phất Lôi đặt chân xuống thạch đàm, Địch Nãi thực sự bị cảnh đẹp trước mắt làm sợ ngây người. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một thác nước hùng vĩ tráng lệ đến vậy. Thác nước này hệt như một bức màn bạc từ tít trên khe sâu trút xuống. Trong đầu Địch Nãi không khỏi hiện lên một câu thơ từng học lúc tiểu học: phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.
Đứng dưới thác nước chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, dư vang không dứt. Bên cạnh thác nước là một cây cổ thụ che trời, trong sơn cốc ẩn ẩn có khói sương lượn lờ, nơi này đúng là kỳ tích của tạo hóa.
Nhớ tới những bộ tiểu thuyết võ hiệp từng xem, nơi thế này rất thích hợp cho cao thủ tuyệt thế ở. Nếu là cao thủ thì có thể dưới thác nước luyện thành tuyệt thế võ công.
Địch Nãi đương nhiên không phải vì muốn luyện công dưới thác nước mới bảo Phất Lôi dừng lại. Cậu muốn ăn cá. Đương nhiên, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp khó có này.
Phất Lôi sớm đã mệt mỏi, lúc này đang quỳ rạp dưới đất thở phì phò. Địch Nãi vỗ vỗ đầu y, đi tới bên đầm hớp vài ngụm nước, thuận tiện múc một mũ nước mang về cho Phất Lôi. Phất Lôi hóa thành hình người, bưng mũ giáp, ừng ực ừng ực uống cạn.
,Địch Nãi giúp y lau đi bọt nước dính bên má, buồn cười nói: “Uống chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu.” Nói xong lại có chút đau lòng. Mấy ngày này hết băng sa mạc lại tới vượt tuyết sơn, chỉ sợ Phất Lôi đã mệt thảm.
Phất Lôi uống nước xong, khôi phục sức lực, định đi săn. Địch Nãi vội giữ y lại: “Ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, ta đi bắt cá.” Đại khái trong từ điển của thú nhân không hề có từ yếu thế đi. Suốt chặng đường, Địch Nãi chưa từng thấy Phất Lôi than oán vất vả câu nào. Lại nói tiếp, y vẫn còn nhỏ hơn cậu vài tuổi a!
Phất Lôi do dự một chút, dưới ánh mắt kiên định của Địch Nãi hóa về hình thú nằm úp sấp. Địch Nãi quỳ xuống bên cạnh, nâng cái đầu to của y, cúi đầu hung hăng lên mũi y một cái rồi cười nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, hành trình tiếp theo còn phải dựa vào ngươi!”
Phất Lôi chớp chớp đôi mắt to, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi vừa được hôn, giống như có chút chưa đã ghiền.
Địch Nãi lại giúp Phất Lôi chải lông, sau đó mới đứng lên, xuống nước bắt cá. Vừa rồi uống nước cậu có nhìn kỹ một chút, dưới hồ có cá.
Địch Nãi vót một nhánh cây, cột dao găm vào một đầu, sau đó cởi giày xắn cao ống quần, bước vào trong nước.
Nước trong hồ là tuyết mới tan, chân trần tiếp xúc có chút lạnh thấu xương. Cũng may thân thể Địch Nãi rất tốt, lập tức thích ứng.
Tìm kiếm một phen, Địch Nãi nhìn thấy một con cá cách đó khá gần. Rón ra rón rén tới gần, canh chuẩn xác rồi phóng lao. Wow, trúng phóc! Địch Nãi cao hứng thẩy con cá lên bờ.
Địch Nãi tiếp tục tìm kiếm, qua hồi lâu mới nhìn thấy một con cá khác. Con này rõ ràng đau đầu hơn nhiều. Địch Nãi vung lao qua, nó thế nhưng quẫy đuôi xoay người, làm cậu phóng hụt. Một kích không trúng, thấy nó còn chưa chạy xa thì vội vàng nhấc chân vươn tay, nào ngờ trượt chân, ngã xuống nước.
Địch Nãi ở trong nước quẫy vài cái mới đứng vững lại. Không ngờ con cá này giảo hoạt như vậy. Địch Nãi đi lên bờ cởi quần áo, chỉ chừa lại mỗi cái quần đùi, tiếp tục vì bữa tối phấn đấu.
Phất Lôi híp mắt, đầu gối lên chân trước, hưng trí nhìn Địch Nãi bắt cá. Lúc nhìn thấy cậu cởi quần áo, con ngươi rõ ràng trở nên sâu thẳm. Địch Nãi trần trụi, dáng người thon dài mềm dẻo, hành động nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Dưới ánh trời chiều, da thịt trắng nõn của Địch Nãi giống như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Phất Lôi nhớ tới xúc cảm ôn nhuận khi sờ lên làn da kia, trong lòng cứ như có một cọng lông vũ quét qua quét lại, dưới bụng là một trận lửa nóng.
Địch Nãi không chú ý tới ánh mắt Phất Lôi, sau nhiều lần trắc trở, rốt cuộc cũng quơ thêm một con cá. Lần này cậu thực kích động cầm con cá lớn, vẻ mặt sáng lạn đi về phía Phất Lôi: “Hey, Phất Lôi, xem ta bắt được cá này.” Địch Nãi ước lượng một chút, con cá này nặng cũng phải năm sáu kg, đủ cho một mình Phất Lôi ăn.
Phất Lôi đứng lên nghênh đón Địch Nãi, ánh mắt không đặt trên con cá. Con ngươi vàng ươm chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thân trên trần trụi của cậu. Tóc Địch Nãi vẫn còn tích nước, cả người ướt sũng, ngay cả hai quả hồng anh cũng dính bọt nước, lấp lánh hấp dẫn.
Phất Lôi nâng chân trước, vuốt vuốt con cá trong tay Địch Nãi, nhấc người lên, hai móng khoát lên vai cậu. Địch Nãi còn không kịp phản ứng thì Phất Lôi đã liếm lên điểm nổi trước ngực cậu.
…
Hoàn Chương 63.
Địch Nãi hưng phấn gật đầu: “Đúng vậy, thứ này gọi là bông. Có bông, có thể làm ra vải bông. Đúng rồi, vải bông chính là một loại vải dệt tương tự với quần áo trên người ta. Bất quá, vải bông dày hơn, giống như da thú, vừa có thể làm quần áo, vừa có thể làm túi, chăn mền linh tinh. Nói tóm lại, có thứ này, sau này phi thú nhân không còn sợ lạnh nữa.
Địch Nãi nói xong, bắt đầu nhanh tay ngắt bông.
Kỳ thực cậu nói vậy có chút hơi quá. Bởi vì cậu không biết nên làm thế nào để chế biến thành vải bông. Ở thế giới cũ, mỗi ngày cậu tiếp xúc đủ loại vải bố, thế nhưng chưa từng suy xét xem nó làm thế nào dệt thành. Dù sao, vải dệt cũng là một sản phẩm công nghiệp, canh cửi thủ công thực hiếm thấy.
Cậu chỉ biết, vải bông được dệt từ sợi bông, mà sợi bông thì từ bông. Nhưng trình tự cụ thể thế nào thì hoàn toàn không biết.
Chính là cậu nghĩ, thời lạc hậu này mọi người chưa biết tới canh cửi, bọn họ có thể chậm rãi suy nghĩ tìm ra phương pháp. Cứ mang về, để mọi người cùng suy nghĩ, một ngày nào đó rốt cuộc sẽ lòi ra thôi. Cho dù tạm thời không nghĩ ra, bông có thể dùng vào việc khác. Huống chi, nó cũng không nặng, mang theo cũng không phải vấn đề lớn.
Phất Lôi không hỏi tiếp, chỉ im lặng theo sát cậu ngắt bông. Y cảm thấy nếu Địch Nãi đã nói vậy thì số bông này tự nhiên rất quan trọng. Làm thú nhân, có da lông cùng thân thể cường hãn, cho dù là mùa đông bọn họ cũng không sợ lạnh.
Chỉ là phi thú nhân thì khác, bọn họ chỉ có thể dựa vào da lông động vật để sưởi ấm, nhưng cho dù trùm kín thì vẫn bị gió lùa vào. Bởi vậy vào mùa đông, phi thú nhân đại đa số đều ở trong sơn động không đi ra ngoài, lúc ngủ cũng phải đắp da thú thật dày. Có vài phi thú nhân nhỏ tuổi vì cái rét mùa đông mà lạnh chết.
Nghĩ đến đây, Phất Lôi liền khổ sở.
Y cũng từng nghĩ, quần áo trên người Địch Nãi thoạt nhìn vừa xinh đẹp lại vừa người, nếu bộ lạc có thể làm ra loại quần áo này thì tốt rồi.
Bất quá, ở cùng nhau một thời gian dài như vậy, Phất Lôi cũng rõ, trên người Địch Nãi có rất nhiều thứ đặc biệt ở thế giới kia. Ở thế giới này, không hẳn có thể làm ra được. Bất quá, cũng có vài thứ, Địch Nãi có thể nghĩ cách làm ra.
Mỗi khi nhìn thấy Địch Nãi làm ra một ít hành động kỳ quái, Phất Lôi đều vô thức nghĩ, thế giới cũ của Địch Nãi rốt cuộc là một nơi thế nào? Người bên đó thực thông minh, thế nhưng có thể làm ra thật nhiều thứ kỳ kỳ quái quái lại rất hữu dụng.
Lại nói tiếp, từ khi Địch Nãi tới bộ lạc, mỗi thứ cậu làm đều mang tới thay đổi rất lớn cho bộ lạc, làm cuộc sống của các tộc nhân ngày càng thoải mái hơn. Đại vu nói không sai, Địch Nãi chính là sứ giả Thần Sáng Thế đưa tới bộ lạc để cải thiện cuộc sống của tộc nhân.
Bất quá, Phấ Lôi cho rằng, Địch Nãi tới đây, người được lợi lớn nhất là mình. Phất Lôi thực cảm kích Thần Sáng Thế, đây đúng là ân huệ mà người ban xuống, để y đúng lúc cứu được Địch Nãi. Địch Nãi tới làm cuộc sống của y càng nhiều sắc màu hơn, cũng biết được cái gì là yêu thương.
Phất Lôi đầy yêu thương nhìn qua Địch Nãi, gương mặt sinh động, dáng người mạnh mẽ, nhất cử nhất động đều làm y mê muội.
Địch Nãi vừa hái bông vừa suy nghĩ cách làm vải, vì thế không chú ý tới Phất Lôi. Ngẫu nhiên nhấc đầu, liền thấy y đang ngơ ngác nhìn mình, trong mắt đầy ắp tình cảm. Địch Nãi trong lòng ấm áp, rồi lại nảy sinh tâm bỡn cợt, vung tay ném qua một quả bông: “Ngốc, nghĩ cái gì đó hả?!”
Phất Lôi tránh không kịp, bị bông đập vào giữa trán. Ngơ ngác xoa xoa trán, lúc này mới hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười: “Nghĩ ngươi.”
Đáp án này khá thành thật, Địch Nãi nghe xong nhịn không được muốn cười, lại cảm thấy thực ngọt ngào. Bất quá, hai đại nam nhân ngọt ngọt ngào ngào như vậy, Địch Nãi quả thực có chút ngượng ngùng: “Ta ở ngay đây, ngươi còn nghĩ cái gì, mau hái bông đi, hái xong còn lên đường!”
Phất Lôi không phản bác, tiếp tục hái bông, chỉ là trong lòng có một câu cứ xoay quanh mãi: Địch Nãi, tuy mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ngươi, nhưng ta vẫn luôn nghĩ về ngươi.
Bông ngắt được vẫn chưa bỏ lớp vỏ ngoài nên thể tích khá lớn. Ba lô Địch Nãi không thể chứa được nhiều như vậy, vì thế cậu trải dù xuống đất rồi bỏ bông lên. Bọn họ hái tất cả bông trên sườn núi, mang theo một túi bông thật to rời đi.
Càng bay lên cao, thảm thực vật dần thưa thớt, độ ấm cũng giảm hẳn. Địch Nãi không thể không lôi da thú ra quấn mình thật chặt.
Bởi vì hướng lên đỉnh có hơi dốc, Phất Lôi không thể không lượn vòng. Không khí trên cao ngày càng loãng, hô hấp Phất Lôi có chút ồ ồ, thường thường cứ bay lên một đoạn sẽ tìm điểm dừng chân nghỉ ngơi. Ở không gian rét lạnh thế mà mà y đổ ra một thân mồ hôi.
Địch Nãi thật hi vọng mình có thể gầy một chút, như vậy, Phất Lôi có thể bay thoải mái hơn.
Tuyết sơn quanh năm tuyết đọng, ánh mặt trời mùa thu tản ra quang hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, dị thường chói mắt. Địch Nãi nằm trên lưng Phất Lôi, ánh mắt vô thức xoay chuyển, nhìn tới những nơi không bị. Là một quân nhân, cậu biết rõ nếu nhìn chằm chằm tuyết quá lâu sẽ dễ dàng mắc chứng quáng tuyết.
Cậu nhắc nhở Phất Lôi, không nên cứ nhìn chằm chằm vào tuyết. Chính là, Phất Lôi không có biện pháp né tránh như cậu. Chỉ đành cố quan sát bề mặt bên dưới, tận lực tìm kiếm địa điểm dừng chân thích hợp.
Có một lần nghỉ chân, vì tảng đá dưới chân quá trơn, oạch một cái, y mang theo Địch Nãi rơi xuống. Tuyết trên tảng đá cũng ào ào rớt xuống, trong lúc bối rối y vội vàng đập cánh bay trở lên. Địch Nãi cũng kinh hách. May mắn cậu sợ lạnh nên ôm chặt cổ Phất Lôi, cả người nằm úp sấp trên lưng y, bằng không chắc đã rớt xuống rồi.
Phất Lôi bay qua đỉnh tuyết sơn thì thoải mái hơn, dù sao mặt phía sau cũng không quá dốc. Lúc lao xuống chỉ cần vỗ nhẹ cánh, nắm chắc phương hướng cùng tốc độ là được.
Nhưng hành động này lại làm Địch Nãi không dễ chịu chút nào, nếu cúi đầu xuống, cậu sẽ cảm thấy choáng váng; còn ngồi thẳng dậy thì bị gió lạnh thổi ập vào người. Châm chước một chút, cậu vận quyết định cúi người xuống.
Địch Nãi có chút choáng đầu hoa mắt, bất quá cũng thấy rõ ở sườn núi phía trước có một thác nước lớn. Kia đại khái là tuyết trên đỉnh hội tụ mà thành, theo một ngọn núi nhỏ trút xuống, khí thế đồ sộ.
Địch Nãi không muốn bỏ qua cảnh đẹp như vậy, vội vàng vỗ vỗ bả vai Phất Lôi: “Đừng bay, dừng ở thác nước bên kia đi.”
Lúc Phất Lôi đặt chân xuống thạch đàm, Địch Nãi thực sự bị cảnh đẹp trước mắt làm sợ ngây người. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một thác nước hùng vĩ tráng lệ đến vậy. Thác nước này hệt như một bức màn bạc từ tít trên khe sâu trút xuống. Trong đầu Địch Nãi không khỏi hiện lên một câu thơ từng học lúc tiểu học: phi lưu trực hạ tam thiên xích, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên.
Đứng dưới thác nước chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, dư vang không dứt. Bên cạnh thác nước là một cây cổ thụ che trời, trong sơn cốc ẩn ẩn có khói sương lượn lờ, nơi này đúng là kỳ tích của tạo hóa.
Nhớ tới những bộ tiểu thuyết võ hiệp từng xem, nơi thế này rất thích hợp cho cao thủ tuyệt thế ở. Nếu là cao thủ thì có thể dưới thác nước luyện thành tuyệt thế võ công.
Địch Nãi đương nhiên không phải vì muốn luyện công dưới thác nước mới bảo Phất Lôi dừng lại. Cậu muốn ăn cá. Đương nhiên, thuận tiện thưởng thức cảnh đẹp khó có này.
Phất Lôi sớm đã mệt mỏi, lúc này đang quỳ rạp dưới đất thở phì phò. Địch Nãi vỗ vỗ đầu y, đi tới bên đầm hớp vài ngụm nước, thuận tiện múc một mũ nước mang về cho Phất Lôi. Phất Lôi hóa thành hình người, bưng mũ giáp, ừng ực ừng ực uống cạn.
,Địch Nãi giúp y lau đi bọt nước dính bên má, buồn cười nói: “Uống chậm thôi, không ai giành với ngươi đâu.” Nói xong lại có chút đau lòng. Mấy ngày này hết băng sa mạc lại tới vượt tuyết sơn, chỉ sợ Phất Lôi đã mệt thảm.
Phất Lôi uống nước xong, khôi phục sức lực, định đi săn. Địch Nãi vội giữ y lại: “Ngươi nghỉ ngơi một hồi đi, ta đi bắt cá.” Đại khái trong từ điển của thú nhân không hề có từ yếu thế đi. Suốt chặng đường, Địch Nãi chưa từng thấy Phất Lôi than oán vất vả câu nào. Lại nói tiếp, y vẫn còn nhỏ hơn cậu vài tuổi a!
Phất Lôi do dự một chút, dưới ánh mắt kiên định của Địch Nãi hóa về hình thú nằm úp sấp. Địch Nãi quỳ xuống bên cạnh, nâng cái đầu to của y, cúi đầu hung hăng lên mũi y một cái rồi cười nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi đi, hành trình tiếp theo còn phải dựa vào ngươi!”
Phất Lôi chớp chớp đôi mắt to, vươn đầu lưỡi liếm liếm cái mũi vừa được hôn, giống như có chút chưa đã ghiền.
Địch Nãi lại giúp Phất Lôi chải lông, sau đó mới đứng lên, xuống nước bắt cá. Vừa rồi uống nước cậu có nhìn kỹ một chút, dưới hồ có cá.
Địch Nãi vót một nhánh cây, cột dao găm vào một đầu, sau đó cởi giày xắn cao ống quần, bước vào trong nước.
Nước trong hồ là tuyết mới tan, chân trần tiếp xúc có chút lạnh thấu xương. Cũng may thân thể Địch Nãi rất tốt, lập tức thích ứng.
Tìm kiếm một phen, Địch Nãi nhìn thấy một con cá cách đó khá gần. Rón ra rón rén tới gần, canh chuẩn xác rồi phóng lao. Wow, trúng phóc! Địch Nãi cao hứng thẩy con cá lên bờ.
Địch Nãi tiếp tục tìm kiếm, qua hồi lâu mới nhìn thấy một con cá khác. Con này rõ ràng đau đầu hơn nhiều. Địch Nãi vung lao qua, nó thế nhưng quẫy đuôi xoay người, làm cậu phóng hụt. Một kích không trúng, thấy nó còn chưa chạy xa thì vội vàng nhấc chân vươn tay, nào ngờ trượt chân, ngã xuống nước.
Địch Nãi ở trong nước quẫy vài cái mới đứng vững lại. Không ngờ con cá này giảo hoạt như vậy. Địch Nãi đi lên bờ cởi quần áo, chỉ chừa lại mỗi cái quần đùi, tiếp tục vì bữa tối phấn đấu.
Phất Lôi híp mắt, đầu gối lên chân trước, hưng trí nhìn Địch Nãi bắt cá. Lúc nhìn thấy cậu cởi quần áo, con ngươi rõ ràng trở nên sâu thẳm. Địch Nãi trần trụi, dáng người thon dài mềm dẻo, hành động nhanh nhẹn mà mạnh mẽ. Dưới ánh trời chiều, da thịt trắng nõn của Địch Nãi giống như tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Phất Lôi nhớ tới xúc cảm ôn nhuận khi sờ lên làn da kia, trong lòng cứ như có một cọng lông vũ quét qua quét lại, dưới bụng là một trận lửa nóng.
Địch Nãi không chú ý tới ánh mắt Phất Lôi, sau nhiều lần trắc trở, rốt cuộc cũng quơ thêm một con cá. Lần này cậu thực kích động cầm con cá lớn, vẻ mặt sáng lạn đi về phía Phất Lôi: “Hey, Phất Lôi, xem ta bắt được cá này.” Địch Nãi ước lượng một chút, con cá này nặng cũng phải năm sáu kg, đủ cho một mình Phất Lôi ăn.
Phất Lôi đứng lên nghênh đón Địch Nãi, ánh mắt không đặt trên con cá. Con ngươi vàng ươm chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm thân trên trần trụi của cậu. Tóc Địch Nãi vẫn còn tích nước, cả người ướt sũng, ngay cả hai quả hồng anh cũng dính bọt nước, lấp lánh hấp dẫn.
Phất Lôi nâng chân trước, vuốt vuốt con cá trong tay Địch Nãi, nhấc người lên, hai móng khoát lên vai cậu. Địch Nãi còn không kịp phản ứng thì Phất Lôi đã liếm lên điểm nổi trước ngực cậu.
…
Hoàn Chương 63.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.