Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 106
Lang Cửu Thiên
08/07/2021
Hành động tự hại mình dị thường của Hassan cuối cùng cũng dừng lại, Tô Mặc thở phào, chỉ cảm thấy cả người mình mềm nhũn. Cậu chậm rãi thả lỏng bàn tay để trên dương vật ra, lần này Hassan không siết chặt không buông nữa. Vì thế, Tô Mặc liền thấy được cậu bé vốn sưng tím nay đã căng to thêm vài vòng, trông mà kinh hãi.
Tô Mặc run sợ trong lòng, vội cởi dây thừng trói chặt quanh gậy thịt và hai túi cầu, lại cẩn thận rút ngón tay ra. Mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng khó tránh khỏi kích thích đến lỗ niệu đạo. Theo từng động tác của cậu, Hassan co giật rên rỉ liên hồi, thân thể căng cứng như đá.
Tô Mặc mất một lúc lâu mới rút được ngón tay ra. Khi ngón tay vừa rời khỏi, lỗ sáo phình to tức thì phun ra một lượng lớn dịch trắng. Hassan khẽ rít lên, vách thịt co rút dữ dội. Nếu không vì trước đó Tô Mặc quá hoảng sợ, nói không chừng, cậu đã bắn ra ngay khi bị cắn chặt như vậy rồi.
Nhưng lúc này Tô Mặc lại không hưởng thụ được sự sung sướng khi được hút chặt đó. Cậu vừa mừng vì may mà còn bắn được, chứng tỏ không bị thương quá nặng, vừa nhớ lại quy trình chẩn đoán và điều trị chấn thương niệu đạo, không ngừng ngó tới ngó lui chung quanh phòng phẫu thuật.
Ánh mắt dừng lại ở một khay nhỏ để cạnh giường, hai mắt Tô Mặc sáng lên. Trong khay có mấy cọng cỏ rỗng ruột, vốn để cậu và Lucca thí nghiệm xem có thể lấy chế tạo thành ống truyền dịch hay không nhưng giờ dùng làm ống thông tiểu cũng được!
Tô Mặc vươn tay lấy khay, chọn một cọng trơn mềm, độ dài vừa phải. Tuy đường kính hơi lớn nhưng còn cắm cả ngón tay vào được mà, thô chút thì có sao!
Nói thì nói thế, nhưng phải chen thứ lớn cỡ ngón út này vào đường niệu đạo của Hassan, thật sự làm Tô Mặc sợ run lên. Do dự một chốc, Tô Mặc dứt khoát ném cọng cỏ cho Hassan: “Tự mình cắm vào đi! Vào khoảng chừng này!”.
Tô Mặc đưa tay vẽ ra một đoạn.
Hassan không biết cọng cỏ này có ích lợi gì, còn tưởng đây là một cách ‘chậm rãi tra tấn’ như Tô Mặc nói lúc nãy, nên nhận lấy rồi chọc vào lỗ sáo của mình.
“Anh làm nhẹ thôi!”, Tô Mặc nóng nảy la lên, mà Hassan thì đã đưa cọng cỏ vào hơn phân nửa, đau đến nỗi lại co giật lần nữa.
“Anh bị ngốc hả!”. Tô Mặc thật sự bị hắn làm cho tức chết, không thể không tự mình cầm lấy cọng cỏ chậm rãi đưa vào. Trong lúc cậu đâm nó vào thì Hassan cũng run rẩy theo, làm lưng Tô Mặc phủ cả một lớp mồ hôi lạnh. May mà trước đó Hassan cắm vào đủ sâu, không bao lâu thì Tô Mặc cảm thấy cọng cỏ đã tiến tới một chỗ khá hẹp, sau đó nước tiểu vàng óng chảy ra từ cọng cỏ rỗng ruột.
Tô Mặc vội lấy khay hứng, cẩn thận kiểm tra, thấy không có máu mới thật sự thở phào. May mà không tổn thương đến đường tiết niệu. Không thì làm thế nào để nối lại là một vấn đề lớn đó, cái này thuộc về khoa tiết niệu, cậu không biết gì đâu!
Mãi đến khi nước tiểu ra hết, Tô Mặc buộc mấy cọng cỏ còn thừa lại, rồi bắt đầu tính sổ Hassan. “Em cho phép anh bắn chưa? Hồi nãy đã nói sao? Em ra rồi anh mới được bắn!”.
“Xin lỗi”, Hassan ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Hắn nhớ rõ mệnh lệnh của Tô Mặc, cũng thật sự đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng cái cảm giác khi ngón tay của Tô Mặc ngoáy đảo bên trong thật sự quá kích thích, cuối cùng làm hắn không thể nhịn được nữa.
“Quên đi, tha cho anh lần này”. Tô Mặc hừ một tiếng, kế đó cười xấu xa, “Dù sao ống dẫn tiểu này phải đặt ba ngày. Trong ba ngày kế, anh không được bắn”.
“Ba ngày?!”, Hassan hoảng sợ khẽ hô. Để cái này trong đó những ba ngày?!
“Kêu kêu cái gì! Ai bảo anh làm bậy!”. Tô Mặc tức giận trừng hắn, “Ngộ nhỡ nó bị thương, không tiểu được, anh tính để mình nghẹn chết hả!”. Vừa nghĩ tới đã tức anh ách rồi!
Thấy Tô Mặc không vui, Hassan lập tức không dám nói gì nữa. Ba ngày… thì ba ngày. Dù khó chịu đến đâu, nhịn chút rồi cũng qua thôi.
Tô Mặc lại trừng hắn một cái, bực bội nói: “Đứng dậy! Thu đuôi lại, mặc quần áo vào!”. Bị dày vò tới lui như thế này, cậu sắp bị dọa héo luôn rồi! Bị thêm vài lần nữa chắc cậu cứng không nổi luôn quá! Tức chết mất!
Hassan nghe theo răm rắp, cắn răng nhấc mình khỏi người Tô Mặc, làm đuôi và tai biến mất, sau đó lấy cái khăn phẫu thuật mà Tô Mặc ném cho mình lau khô cơ thể, chậm rãi mặc quần áo vào. Làm xong xuôi, Hassan nhìn Tô Mặc với ánh mắt ngóng trông, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của cậu.
Nhìn người ta với đôi mắt cún con ngập nước ấy là phạm quy đó biết không! Trong lòng Tô Mặc lại bùng lên lửa giận. Cậu cáu kỉnh giật lấy một chiếc khăn phẫu thuật ra lau người, sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Hassan bám sát theo sau. Cọng cỏ trong “người anh em”, nút thắt ở miệng huyệt phía sau và dây thừng trên đầu vú cùng nhau giày vò hắn. Chỉ một đoạn đường vài bước ngắn ngủi nhưng quần áo hắn đã lại thấm đẫm mồ hôi.
Thật vất vả nhẫn nhịn về đến nhà Tô Mặc, vừa vào nhà, Hassan đã mềm chân khuỵu xuống đất, nhìn Tô Mặc van xin. “Tô Mặc… cởi dây thừng ra được không?”.
Tô Mặc kéo quần áo Hassan ra, giật giật dây để kiểm tra. Làn da dưới dây thừng vẫn là màu đồng cổ khoẻ mạnh, thậm chí còn không có vết bầm. Tô Mặc an tâm, đẩy Hassan lên giường, thô bạo lột sạch quần áo rồi trói hai tay của hắn lên đầu giường.
Hassan run rẩy không ngừng, cho rằng Tô Mặc muốn uỵch mình tiếp, lòng vừa chờ mong vừa sợ sệt. Nhưng Tô Mặc lại đứng cạnh giường dòm xuống hắn, lạnh lùng nói: “Ba ngày tới, anh ngoan ngoãn ở yên trên giường cho em, không được đi đâu hết. Sau ba ngày, em sẽ tháo ống dẫn tiểu và dây thừng ra cho anh. Nếu anh còn dám làm loạn nữa… thì cứ để thứ đó ở trong người anh luôn đi!”.
Cơ thể Hassan cứng còng vì sợ hãi, không dám nhúc nhích. Tô Mặc lại đe doạ hắn thêm vài câu rồi ra ngoài, đến bệnh viện.
Lúc khoá trái cửa phòng, ánh mắt Tô Mặc vô tình đảo qua người Hassan. Cơ thể cao to, cường tráng của giống đực bị trói chặt trên giường, cơ bắp chắc nịch bị dây thừng siết chặt thành từng ngấn, phủ một lớp mồ hôi mịn, run rẩy không ngừng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ mê người – Tô Mặc đột nhiên có cảm giác bản thân đang nuôi nhốt nô lệ tình d.ụ.c.
Chậc… Sao lại thấy không tệ nhỉ?
Tô Mặc run sợ trong lòng, vội cởi dây thừng trói chặt quanh gậy thịt và hai túi cầu, lại cẩn thận rút ngón tay ra. Mặc dù đã rất nhẹ nhàng nhưng khó tránh khỏi kích thích đến lỗ niệu đạo. Theo từng động tác của cậu, Hassan co giật rên rỉ liên hồi, thân thể căng cứng như đá.
Tô Mặc mất một lúc lâu mới rút được ngón tay ra. Khi ngón tay vừa rời khỏi, lỗ sáo phình to tức thì phun ra một lượng lớn dịch trắng. Hassan khẽ rít lên, vách thịt co rút dữ dội. Nếu không vì trước đó Tô Mặc quá hoảng sợ, nói không chừng, cậu đã bắn ra ngay khi bị cắn chặt như vậy rồi.
Nhưng lúc này Tô Mặc lại không hưởng thụ được sự sung sướng khi được hút chặt đó. Cậu vừa mừng vì may mà còn bắn được, chứng tỏ không bị thương quá nặng, vừa nhớ lại quy trình chẩn đoán và điều trị chấn thương niệu đạo, không ngừng ngó tới ngó lui chung quanh phòng phẫu thuật.
Ánh mắt dừng lại ở một khay nhỏ để cạnh giường, hai mắt Tô Mặc sáng lên. Trong khay có mấy cọng cỏ rỗng ruột, vốn để cậu và Lucca thí nghiệm xem có thể lấy chế tạo thành ống truyền dịch hay không nhưng giờ dùng làm ống thông tiểu cũng được!
Tô Mặc vươn tay lấy khay, chọn một cọng trơn mềm, độ dài vừa phải. Tuy đường kính hơi lớn nhưng còn cắm cả ngón tay vào được mà, thô chút thì có sao!
Nói thì nói thế, nhưng phải chen thứ lớn cỡ ngón út này vào đường niệu đạo của Hassan, thật sự làm Tô Mặc sợ run lên. Do dự một chốc, Tô Mặc dứt khoát ném cọng cỏ cho Hassan: “Tự mình cắm vào đi! Vào khoảng chừng này!”.
Tô Mặc đưa tay vẽ ra một đoạn.
Hassan không biết cọng cỏ này có ích lợi gì, còn tưởng đây là một cách ‘chậm rãi tra tấn’ như Tô Mặc nói lúc nãy, nên nhận lấy rồi chọc vào lỗ sáo của mình.
“Anh làm nhẹ thôi!”, Tô Mặc nóng nảy la lên, mà Hassan thì đã đưa cọng cỏ vào hơn phân nửa, đau đến nỗi lại co giật lần nữa.
“Anh bị ngốc hả!”. Tô Mặc thật sự bị hắn làm cho tức chết, không thể không tự mình cầm lấy cọng cỏ chậm rãi đưa vào. Trong lúc cậu đâm nó vào thì Hassan cũng run rẩy theo, làm lưng Tô Mặc phủ cả một lớp mồ hôi lạnh. May mà trước đó Hassan cắm vào đủ sâu, không bao lâu thì Tô Mặc cảm thấy cọng cỏ đã tiến tới một chỗ khá hẹp, sau đó nước tiểu vàng óng chảy ra từ cọng cỏ rỗng ruột.
Tô Mặc vội lấy khay hứng, cẩn thận kiểm tra, thấy không có máu mới thật sự thở phào. May mà không tổn thương đến đường tiết niệu. Không thì làm thế nào để nối lại là một vấn đề lớn đó, cái này thuộc về khoa tiết niệu, cậu không biết gì đâu!
Mãi đến khi nước tiểu ra hết, Tô Mặc buộc mấy cọng cỏ còn thừa lại, rồi bắt đầu tính sổ Hassan. “Em cho phép anh bắn chưa? Hồi nãy đã nói sao? Em ra rồi anh mới được bắn!”.
“Xin lỗi”, Hassan ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi. Hắn nhớ rõ mệnh lệnh của Tô Mặc, cũng thật sự đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng cái cảm giác khi ngón tay của Tô Mặc ngoáy đảo bên trong thật sự quá kích thích, cuối cùng làm hắn không thể nhịn được nữa.
“Quên đi, tha cho anh lần này”. Tô Mặc hừ một tiếng, kế đó cười xấu xa, “Dù sao ống dẫn tiểu này phải đặt ba ngày. Trong ba ngày kế, anh không được bắn”.
“Ba ngày?!”, Hassan hoảng sợ khẽ hô. Để cái này trong đó những ba ngày?!
“Kêu kêu cái gì! Ai bảo anh làm bậy!”. Tô Mặc tức giận trừng hắn, “Ngộ nhỡ nó bị thương, không tiểu được, anh tính để mình nghẹn chết hả!”. Vừa nghĩ tới đã tức anh ách rồi!
Thấy Tô Mặc không vui, Hassan lập tức không dám nói gì nữa. Ba ngày… thì ba ngày. Dù khó chịu đến đâu, nhịn chút rồi cũng qua thôi.
Tô Mặc lại trừng hắn một cái, bực bội nói: “Đứng dậy! Thu đuôi lại, mặc quần áo vào!”. Bị dày vò tới lui như thế này, cậu sắp bị dọa héo luôn rồi! Bị thêm vài lần nữa chắc cậu cứng không nổi luôn quá! Tức chết mất!
Hassan nghe theo răm rắp, cắn răng nhấc mình khỏi người Tô Mặc, làm đuôi và tai biến mất, sau đó lấy cái khăn phẫu thuật mà Tô Mặc ném cho mình lau khô cơ thể, chậm rãi mặc quần áo vào. Làm xong xuôi, Hassan nhìn Tô Mặc với ánh mắt ngóng trông, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo của cậu.
Nhìn người ta với đôi mắt cún con ngập nước ấy là phạm quy đó biết không! Trong lòng Tô Mặc lại bùng lên lửa giận. Cậu cáu kỉnh giật lấy một chiếc khăn phẫu thuật ra lau người, sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Hassan bám sát theo sau. Cọng cỏ trong “người anh em”, nút thắt ở miệng huyệt phía sau và dây thừng trên đầu vú cùng nhau giày vò hắn. Chỉ một đoạn đường vài bước ngắn ngủi nhưng quần áo hắn đã lại thấm đẫm mồ hôi.
Thật vất vả nhẫn nhịn về đến nhà Tô Mặc, vừa vào nhà, Hassan đã mềm chân khuỵu xuống đất, nhìn Tô Mặc van xin. “Tô Mặc… cởi dây thừng ra được không?”.
Tô Mặc kéo quần áo Hassan ra, giật giật dây để kiểm tra. Làn da dưới dây thừng vẫn là màu đồng cổ khoẻ mạnh, thậm chí còn không có vết bầm. Tô Mặc an tâm, đẩy Hassan lên giường, thô bạo lột sạch quần áo rồi trói hai tay của hắn lên đầu giường.
Hassan run rẩy không ngừng, cho rằng Tô Mặc muốn uỵch mình tiếp, lòng vừa chờ mong vừa sợ sệt. Nhưng Tô Mặc lại đứng cạnh giường dòm xuống hắn, lạnh lùng nói: “Ba ngày tới, anh ngoan ngoãn ở yên trên giường cho em, không được đi đâu hết. Sau ba ngày, em sẽ tháo ống dẫn tiểu và dây thừng ra cho anh. Nếu anh còn dám làm loạn nữa… thì cứ để thứ đó ở trong người anh luôn đi!”.
Cơ thể Hassan cứng còng vì sợ hãi, không dám nhúc nhích. Tô Mặc lại đe doạ hắn thêm vài câu rồi ra ngoài, đến bệnh viện.
Lúc khoá trái cửa phòng, ánh mắt Tô Mặc vô tình đảo qua người Hassan. Cơ thể cao to, cường tráng của giống đực bị trói chặt trên giường, cơ bắp chắc nịch bị dây thừng siết chặt thành từng ngấn, phủ một lớp mồ hôi mịn, run rẩy không ngừng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ mê người – Tô Mặc đột nhiên có cảm giác bản thân đang nuôi nhốt nô lệ tình d.ụ.c.
Chậc… Sao lại thấy không tệ nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.