Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 10: Xử lý

Đông Tẫn Hoan

03/05/2013

Đại Miêu lôi Tiết Đồng đến chỗ A Tống đang đứng đợi, hai tay hắn ôm ngực trên mặt đầy vẻ chế giễu.

Đại Miêu cảm thấy bực bội trước màn đuổi bắt này, ngay bây giờ hắn cần tìm nơi để phát tiết hai tay siết thêm lực như muốn bóp nát Tiết Đồng, mở miệng mắng chửi: “ Đàn bà chết tiệt muốn tìm đường chết, không biết đây là nơi nào nghĩ rằng mình sẽ thoát được?”.

Trên đường trở về hắn hành hạ Tiết Đồng không ít, đánh đến khi cô xụi lơ dưới mặt đất hắn cũng không mảy may liếc nhìn.

“ Lâu như vậy? Tốc độ càng ngày càng chậm.” A Tống cười hì hì nói.

Đại Miêu sắc mặt trầm xuống: “ Con mẹ nó, con đàn bà này không biết phải trái, còn dám chạy. Nó giống như con thỏ chạy cũng khá đấy. Muốn dạy dỗ một chút để cho nó biết đời này đừng mơ đến việc chạy trốn.”

Vào trong phòng lớn, Đại Miêu quẳng mạnh Tiết Đồng trên sàn nhà, giật ngược tóc lại: “ Chờ! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết.”

Nói xong hắn đi vào nhà tìm kiếm thứ gì đó.

Tiết Đồng mặt xám như tro, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, cô không gào thét cũng không xin tha thứ, nằm trên mặt đất như con cá ngoi ngóp chờ chết.

Một lúc sau, Đại Miêu cầm trên tay chiếc roi đi ra hắn dừng lực quất mạnh roi lên sofa phát ra tiếng ‘ phụt ‘, âm thanh man rợ đến mức tim như vỡ vụn thành từng mảnh.

Tiếng roi da toát lên khí u ám lạnh lẽo thức tỉnh Tiết Đồng trong giây lát, cô nhìn thấy khuôn mặt quỷ dị của Đại Miêu toàn thân Tiết Đồng như đóng băng, các lỗ chân lông trên cơ thể run rẩy kịch liệt nghe được tiếng roi da vụt xuống tựa như tiếng gọi của quỷ, Tiết Đồng theo bản năng đưa hai tay ôm đầu, cổ họng phát ra tiếng rên nhẹ, khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ.

Đại Miêu đùa bỡn chiếc roi da trên tay, hắn cũng không nóng vội hành hạ Tiết Đồng ngay nhưng nhìn thấy cô đang co quắp chân tay trên sàn nhà khiến hắn rất vui thú. Hắn dùng tay cầm roi da nâng cằm Tiết Đồng, giọng điệu mỉa mai: “ Hiện tại biết sợ, lúc chạy trốn sao không thấy sợ?.

Thời điểm cô bị bán đến đây phải biết thân phận của mình, trên đảo này khắp nơi đều bị theo dõi, nếu để cô chạy thoát thì mặt mũi chúng tôi còn biết để đi đâu?.”

Khóe miệng của hắn nở nụ cười tà ác đầy vẻ khinh miệt, toàn thân Tiết Đồng co rút dữ dội. Bên cạnh, A Tống ung dung đứng nhìn, từ từ lấy ra gói thuốc lá, châm một điếu coi như chuyện không liên quan tới mình, hắn tự coi mình là khán giả đang thưởng thức màn kịch đầy kích thích.

Trước thái độ dửng dưng của A Tống, Đại Miêu nhớ tới điều gì đó hắn tự nhủ bản thân phải cố gắng kiềm chế cơn giận, không nói thêm lời nào, Đại Miêu hung hăng ném roi xuống sàn đá, nhìn về phía A Tống: “ Cho tôi một điếu.”

A Tống ngửa đầu nhìn Đại Miêu, nhíu mày cười nói: “ Anh không đánh? Tôi còn chờ nhìn anh đánh người đấy.”

“ Đánh phụ nữ có gì đáng xem. Anh nghĩ tôi ngu chắc.” Hắn trực tiếp giằng lấy điếu thuốc trong tay A Tống.

A Tống cười cười: “ Nhìn cũng có da có thịt nhưng vẫn không chịu được sức đánh của anh.”

“ Đúng vậy, vẫn là cứ giữ lại để chơi đùa hai ngày. Dù sao cũng không tốn sức.” Đại Miêu liếc Tiết Đồng tỏ vẻ khinh thường.

“ Dù sao cũng là người của Long Trạch, Long Trạch chưa mở miệng chúng ta vẫn không thể tùy ý động vào. Cũng nên hỏi qua hắn, bằng không Lăng ca nói chúng ta không hiểu chuyện.”

A Tống nhả ngụm khói: “ Tên kia dù sao cũng không phải người, ai biết được tính khí của hắn, cái đuôi của điên lên là giết chết người như chơi.”

Đại Miêu hít mạnh điếu thuốc: “ Tốt xấu cũng nên nể mặt hắn, bằng không chờ hắn trở về cho hắn xử lý. Ông chủ vốn coi trọng hắn, không nên khiến hắn mất mặt nếu không chúng ta lại gánh phiền phức, đạo lý này tôi còn biết.



Tạm giữ tiện nhân này hai ngày, dám phạm vào điều kiêng kị chờ dạy dỗ lại sau đó bán cho ổ chứa nước ngoài. Nếu Lăng ca tâm tình không tốt, nói không chừng trực tiếp cho rớt.”

“ Thật sự là ngu ngốc, chỉ còn đường chết.” A Tống cười hì hì, tựa như đang nói đến ‘con mèo ngu ngốc’* kia.

[* Đại Miêu = con mèo lớn. Ý A Tống là châm chọc Đại Miêu]

“ Còn không phải là tự tìm đến. Tốt lắm, tôi cũng đang muốn vui đùa với phụ nữ, con đàn bà này thực xui xẻo.” Đại Miêu xoay người tìm kiếm gì đó, chốc lát lại đưa đến chiếc còng tay, đem Tiết Đồng đứng lên khóa hai tay cô lại quát: “ Hôm nay tâm trạng thật sảng khoái cũng nhờ cô pha trò cho chúng tôi. Ở yên trong biệt thự không muốn, lại đi tìm đường chết đợi sau hai ngày tôi sẽ tiếp đón cô.”

Tiết Đồng hai mắt sớm đã trở nên vô hồn, mặc cho hắn đùa nghịch.

Đại Miêu đá mạnh cửa phòng, túm Tiết Đồng ném thẳng vào trong. Tiếng cửa nặng nề đóng lại, khắp phòng bốn phía đều trống trải xung quanh là một màu đen tối.

Đây hẳn là căn phòng chuyên dùng để giam giữ, phòng vuông hẹp dài chừng 10m, không có cửa sổ không gian kín mít, Tiết Đồng quỳ rạp trên mặt đất, sàn nhà lạnh như băng tuyết cảm giác buốt rét theo làn da thấu đến tận xương tủy.

Tiết Đồng ôm bụng co người nằm tên mặt đất, trong lúc bị đưa về đây Đại Miêu không ngừng đạp mạnh vào bụng cô vô cùng đau nhức, những giọt nước mắt cay đắng theo khóe mắt chảy xuống vài sợi tóc dính bết khuôn mặt ẩm ướt.

Căn phòng này đích thị là nhà lao thu nhỏ đầy mùi hắc ám, trong lòng Tiết Đồng chỉ còn lại sự hoang vu lạnh lẽo, không biết được mặt trời khi nào mọc khi nào lặn. Những lời nói của Đại Miêu cứ quanh quẩn bên tai Tiết Đồng, khi cánh cửa này mở ra chính là lúc cô sẽ bị chúng lôi ra tra tấn dã man.

Toàn thân Tiết Đồng đau âm ỉ nhưng có hàng vạn mũi kim đâm sâu vào da thịt. Suy cho cùng, cô bị chúng đưa đến đây cũng chỉ là món hàng được mua bán bằng tiền, hy vọng trở lại tự do của Tiết Đồng là giấc mơ hoang tưởng.

Bọn chúng ghét nhất chính là những người không nghe lời nhất là có ý muốn trốn chạy, đầu óc Tiết Đồng trở nên mờ mịt, nghĩ lại cô thật sai lầm khi bỏ trốn nhưng hối hận cũng đã muộn.

Tiết Đồng quỳ rạp trên mặt sàn đá lạnh toát toàn thân như đang nằm trên tảng băng nghìn năm, mạch máu trong người trở nên đông cứng. Giờ đây, cô chỉ biết trách bản thân đã quá xúc động chưa suy nghĩ kĩ càng đã bỏ trốn. Không những trốn không thoát mà còn bị chúng bắt lại, coi như mạng của cô vậy là hết.

Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, chúng coi cô như người vô hình đến một giọt nước cũng không có, cửa phòng vẫn đóng chặt, não bộ Tiết Đồng trở nên hỗn loạn, dạ dày bắt đầu quặn đau so với tiếng gào thét của dạ dày thì sự giày vò của cơn khát vẫn là màn tra tấn cực hình nhất, lưỡi sưng tấy, mỗi tế bào trong cơ thể đều khẩn thiết cầu xin uống nước, đôi môi khô nứt, phổi cũng bắt đầu có cảm giác phù nề mỗi lần hô hấp đều rất đau đớn.

Màu đen, vĩnh viễn chỉ là sự đen tối, Tiết Đồng nằm bất động trên sàn nhà chờ đợi cái chết gõ cửa.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa đột ngột mở ra, Đại Miêu đi vào trong túm cổ Tiết Đồng đứng dậy, sức tay của hắn gần như bóp nát xương cổ của cô.

Bên ngoài sảnh lớn có vài người, Đại Miêu ném mạnh Tiết Đồng xuống sàn nhà.

Tiết Đồng ngẩng đầu lên, đã qua hai ngày trên mặt cô đã bớt sưng đỏ, nhưng tiều tụy vô cùng đáy mắt mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của Trang Lăng và Long Trạch.

Sắc mặt Long Trạch tối sầm lại, trên mặt phủ một lớp sương lạnh lẽo đến rợn người. Bởi vì lúc đi, hắn thấy được vẻ nối tiếc của Tiết Đồng hơn nữa Long Trạch cũng không thích ồn ào nên xong việc liền trở về ngay, kết quả khi trở về đảo nghe được tin xấu khiến hắn vô cùng tức giận.

“ Người phụ nữ này không biết tốt xấu, anh xem nên xử trí như thế nào.” A Tống xin chỉ thị từ Long Trạch.

Long Trạch lạnh lùng chuyển mắt về phía Tiết Đồng.



Tiết Đồng mở to mắt nhìn Long Trạch, tròng mắt đầy tơ máu ẩn chứa sự chờ đợi, giống như cây khô lâu ngày trông ngóng cơn mưa rào đổ xuống, âm thanh khàn khàn: Trạch, không phải như vậy, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo, bọn họ hiểu lầm.”

A Tống bên cạnh nói: “ Người đàn bà này gọi điện thoại muốn báo tin ra ngoài, chúng tôi có ghi lại, đủ để chứng minh cô ta muốn trốn chạy.” Dù giải thích thế nào thì hành động vừa qua của Tiết Đồng đã chứng minh lời nói lúc này của cô đều vô nghĩa.

Đáy mắt Long Trạch hoàn toàn biến sắc, con ngươi trở nên đen sẫm lại như quỷ dữ.

Trang Lăng bên cạnh ngấm ngầm quan sát Long Trạch, lúc này hắn mới cẩn thận lên tiếng: “ Trạch, nếu như cô ta không biết nghe lời, vậy bỏ đi. Ngày kia tôi sẽ mang người khác đến, vẫn là loại như này, hình dáng tương tự, anh thấy thế nào.?”

Hôm nay Long Trạch mặc bộ âu phục màu đen càng toát lên vẻ nộ khí trong hắn, đôi mắt không chút cảm xúc nhìn người phụ nữ dưới sàn, hắn cảm thấy không được thoải mái, suy nghĩ một hồi rời mắt sang nơi khác, giọng điệu hờ hững: “ Tùy ý.”

Hai chữ 'tùy ý' nhẹ nhàng thoát ra từ bạc môi của Long Trạch chính là lời tuyên án tử cho Tiết Đồng, hy vọng duy nhất của cô chính là Long Trạch, cô nhìn hắn đầy vẻ cầu khẩn: “ Trạch … tôi chỉ tò mò … mới đi ra ngoài … nơi này không có thuyền, tôi như nào có thể trốn được.”

“ Nhưng trong lòng cô không muốn ở đây. Nếu không muốn nhìn thấy tôi, vậy thì không cần ở đây.” Giọng nói lạnh lẽo của Long Trạch như nước hồ mùa đông, trên mặt hắn không chút cảm xúc, nói xong liền xoay người bỏ đi hắn không muốn quan tâm chuyện ồn ã này nữa.

Tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến, Tiết Đồng chạy vài bước kéo ống tay áo Long Trạch: “ Trạch, anh đừng bỏ tôi.”

Âm thanh Tiết Đồng nỉ non, như con vật nhỏ bị thương giãy giụa cầu cứu, ánh mắt tha thiết chất chứa đầy kì vọng nhìn Long Trạch.

Long Trạch túm tay cổ tay Tiết Đồng gỡ từng ngón tay đang bám chặt khỏi ống tay áo, Tiết Đồng trở nên gấp gáp hơn, lập tức kéo tay Long Trạch khóc nức nở: “ Xin anh, Trạch, xin anh đừng bỏ tôi.”

Bên cạnh A Tống vội vàng kéo Tiết Đồng ném ngã sang một bên, Tiết Đồng té ngã một bên, khóc lóc nói: “ Trạch, xin anh, tôi không phải không muốn nhìn thấy anh, tôi chỉ muốn ra bên ngoài đi dạo, anh vắng nhà một mình tôi ở biệt thự rất buồn …”

Giọng nói Tiết Đồng run rẩy đầy bi thương.

Long Trạch đứng đó dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô gái nhỏ vùng vẫy trong sợ hãi tựa như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, trong lòng hắn lại không thoải mái, mặc kệ như thế nào giờ đây cô đang cầu xin hắn.

Nghĩ lại, nếu đem cô đi bỏ sau này hắn lại không có người nấu cơm. Hơn nữa, cô rất hiểu chuyện lại không khiến hắn chán ghét, Long Trạch nhíu mày: “ Lần sau không được viện lý lẽ này nữa.”

Đại Miêu cho rằng xử lý như vậy không ổn, hắn lên tiếng: “ Cô ta phạm vào điều cấm kị, hẳn là nên bỏ đi.”

Long Trạch nổi cơn giận: “ Các anh đã đem tặng cho tôi thì chính là của tôi, tôi tự có tính toán.”

Đại Miệu còn định mở miệng nói nhưng thấy Trang Lăng trừng mắt nhìn hắn, cuống quýt ngậm miệng.

Trang Lăng cười cười: “ Nếu anh thích, vậy thì giữ lại. Không nghe lời cũng không sao, lần sau anh ra ngoài mấy ngày ấy đem cô ta đến Cung Đêm, dạy dỗ cẩn thận về sau chắc chắn sẽ nghe lời.”

Long Trạch không màng đến lời nói của Trang Lăng chỉ cảm thấy nơi này vô cùng phiền chán: “ Cởi bỏ còng tay, theo tôi về.”

Bên cạnh A Tống vội vàng cầm chìa khóa tháo còng tay cho Tiết Đồng, Long Trạch nhanh chóng quay người bước nhanh ra cửa chính, Tiết Đồng lập cập đi theo sau.

Trở lại biệt thự, cửa bị Long Trạch dùng sức đạp mạnh chỉ thiếu chút nữa bị hắn đá bay, hai tay hắn nhét túi quần ngồi sofa. Tiết Đồng tiến theo sau không dám nhìn hắn chỉ đứng bên cạnh cúi gằm xuống. Ánh tà dương buổi chiều vẫn chưa tắt hẳn, len lỏi qua từng ngọn cây theo cửa sổ đổ bóng xuống sàn, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt đến khó thở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Nhân Chi Long Trạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook