Chương 6: Long thú tôn quý
Phi la
03/12/2016
Tô Bạch xem thử trong ký ức của nguyên chủ thân thể này thì phát hiện kỳ khảo hạch trước chỉ có một phần ba số thí sinh thành công, đây cũng là
nhờ Vô Thượng tông dẫn linh khí vào trong cơm canh thường ngày cho chúng tẩm bổ thân thể.
Nghĩ tới đây, Tô Bạch có chút lo lắng mà bản thân cũng không nhận ra, quét mắt qua đám người để tìm nam chính, Mộ Thanh Giác phát hiện Tô Bạch đang nhìn y, hơi cười cười.
Ặc, lại còn tự tin.
Bọn nhỏ được đưa xuống chân núi, đệ tử ngoại viện dặn chúng vài câu rồi đi, quãng đường còn lại phải dựa vào chính bản thân mình.
Mấy người Tô Bạch ngồi nguyên tại chỗ, trên chiếc bàn trước mặt đặt một tấm gương đồng đang chiếu hình ảnh của các thí sinh.
Chậc chậc, cái gương này vừa cao vừa to, còn tốt hơn cả camera. Trong lòng Tô Bạch thầm khen ngợi.
Không thể trông thấy bậc thang cuối cùng nằm ở đâu, bọn nhỏ đều lộ ra biểu tình khó khăn, mấy đứa có xuất thân tốt, gia thế phú quý lại càng không muốn trải qua thứ khổ ải này.
“Nhiều bậc thang như vậy, bao giờ mới đi hết được?” Một đứa mập ú kêu la, “Đây không phải là cố ý làm khó chúng ta hay sao?”
Cô bé mặt tròn tròn bên cạnh ôn nhu khuyên: “Thì vốn là khảo nghiệm mà, đương nhiên sẽ không quá đơn giản.”
Nhóc mập bị phản bác, thấy thật mất mặt, vỗ vỗ túi tiền đeo bên thắt lưng núc ních mỡ: “Khảo nghiệm gì chứ, trả thù lao không được sao, cha ta đã tính kỹ việc đút lót, bọn họ nhất định sẽ cho ta qua phần thi này.”
Cô bé ngây thơ bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý với nó nhưng chẳng muốn cãi lại nữa.
Một cô bé mặt trái xoan có đôi mắt xếch không phục “xí” một tiếng, nói lớn: “Trịnh Tiễn, sao ngươi đần quá vậy, chỗ này là Vô Thượng tông chứ không phải nhà ngươi, lời cha ngươi nói có tác dụng gì chứ.” Sau đó quay qua cười với cô bé mặt tròn: “Ta là Điền Doanh Doanh, ngươi tên là gì? Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Cô bé mặt tròn ngượng ngùng cười: “Được, ta, ta là Hà Thanh.”
Hai cô bé cười nói đi cùng nhau, chẳng mấy chốc đã thân, mặc kệ Trịnh Tiễn đang la hét phía sau.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng liếc qua Trịnh Tiễn, chỉ cảm thấy đối phương làm cho người ta vô cùng chán ghét. Tiểu nam chính cởi áo ngoài, lấy hai tay áo buộc chắc vào thắt lưng. Trước kia lưu lạc y cũng từng đi qua rất nhiều đường núi, hiểu rõ làm thế nào để ít mất sức hơn. Mộ Thanh Giác biết đoạn đường này tuyệt đối sẽ không ngắn, muốn đi hết bắt buộc phải giữ thể lực, nếu ngay từ đầu chỉ biết cắm đầu đi lên, chỉ sợ là không đi được bao xa, bởi vậy phải giữ tốc độ không nhanh không chậm, từ từ leo lên.
Gương đồng không chỉ chiếu rõ từng động tác của bọn nhỏ mà cả âm thanh cũng rõ mồn một. Tô Bạch trong lòng buồn cười, xem ra hối lộ gì đó đã trở thành truyền thống rồi, lịch sử lâu đời a, nhưng mà, không cần biết ngươi là ai, đến địa bàn của lão tử thì phải nghe lời lão tử!
Ban đầu mấy đứa trẻ còn nói nói cười cười, lạc quan một cách mù quáng. Đi thêm một đoạn dài vẫn thấy toàn là bậc thang, dần dần có người cười không nổi. Thêm một lúc nữa có người bắt đầu oán giận, có người bắt đầu có ý từ bỏ chỉ còn ít ỏi mấy đứa trẻ cố chịu đựng đi tiếp. Còn về Trịnh Tiễn béo ú kia, nó đã sớm nằm trên mặt đất rầm rì than, nói gì cũng không chịu đi tiếp.
Thế nhưng hai cô bé kia vẫn đang tiếp tục đi, từ đầu tới cuối không hề nói câu nản lòng nào khiến Tô Bạch phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cơ mà Điền Doanh Doanh và Hà Thanh, đây không phải là hai nhân vật quan trọng trong hậu cung của nam chính sao?
Nam chính chẳng nói lời nào chỉ vùi đầu bước đi, lúc đầu còn bị những người khác bỏ xa một đoạn, càng về sau lại dần dần vượt qua mọi người.
Tô Bạch vừa xem vừa thấy trong lòng chua xót, hắn biết đứa trẻ này kiên trì và nỗ lực, nhưng kết quả chỉ sợ không thể để cho y như nguyện, bởi vì trong tiểu thuyết, nam chính cũng là như vậy, cuối cùng vẫn bị ném cho một gã tu sĩ tầm thường ở ngoại viện dạy dỗ cùng mấy đứa nhỏ khác. Tô Bạch tuy là đại sư huynh, nhận hết sủng ái, nhưng dù sao hắn cũng không phải chưởng môn của Vô Thượng tông, mà cho dù biểu hiện của nam chính có tốt như thế nào cũng không bù đắp được khuyết điểm về linh căn.
Kết quả cũng đã sớm được quyết định, ngoại trừ một đứa có đơn hệ thuỷ linh căn, những người còn lại sợ rằng đều không được vào nội viện. Tô Bạch nhớ kỹ đứa bé đó tên Diệp Trà, mà đệ tử ngoại viện đưa nó về tuy không được vào nội viện nhưng cũng được Minh Tịch chân nhân khen ngợi một bộ công pháp, vẫn là thập phần may mắn.
Nội viện ngoại viện, chỉ khác một chữ, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, nếu không đệ tử ngoại viện cũng không cố gắng tìm mọi cách được vào nội viện.
Tâm tư Tô Bạch rối rắm, trên mặt lại không có biểu hiện gì lớn. Bạch Phàm ngồi bên trái lén nhìn Tô Bạch, mặt mày cong cong mang ý cười.
Tô Bạch lơ đãng nhìn lại, hơi sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì.” Tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn cứ đặt trên người Tô Bạch.
“Đại sư huynh, huynh thấy mấy đứa trẻ này như thế nào?” Bạch Phàm tuỳ ý hỏi.
Đôi mày thanh tú chau lại, Tô Bạch ăn ngay nói thật: “Cũng không tệ.”
Tưởng hắn không hài lòng với tư chất của bọn nhỏ, Bạch Phàm nhanh chóng nói sang chuyện khác: “À đúng rồi, đại sư huynh, sư phụ cũng sắp xuất quan rồi nhỉ?”
Tô Bạch quái dị liếc y một cái, Minh Tịch chân nhân xuất quan sao ngươi vui quá vậy, thật là thầy trò tình thâm, “Trong hai ngày nữa.” Chính xác hơn là sáng sớm mai.
“Ồ.” Bạch Phàm ứng tiếng đáp lại, vò đầu bứt tai muốn kiếm chủ đề nói chuyện, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với đại sư huynh, không thể lãng phí một cách vô ích như vậy.
Tô Bạch không biết tâm tư của y, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đang đặt ở hình ảnh trong gương đồng. Trên bậc thang dài không ngừng có người bỏ cuộc, nằm trên đường, ngã trên mặt đất. Có hai bóng dáng nhỏ gầy đang dẫn đầu, một là nam chính Mộ Thanh Giác, còn lại là một cậu bé 7,8 tuổi cao cao trắng trắng trên đầu gài trâm bạch ngọc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng đã đi một đoạn đường dài, đến mờ sáng ngày hôm sau, trên bậc thang chỉ còn lại hơn nửa thí sinh.
Mệt mỏi quá, mệt hơn bất cứ lần nào trước đây, Mộ Thanh Giác cắn chặt răng, lau mồ hôi trên mặt, hai chân nặng tựa ngàn cân, trong bụng cũng rỗng tuếch.
Ngay lúc này thì chuyện kỳ quái lại xảy ra. Mấy đứa trẻ xung quanh bỗng nhiên ngừng bước, đứa thì hoảng hốt đứa thì tươi cười, không thì mắt lại dại ra, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Ảo trận bị kích hoạt…
“Là ảo trận.” Thanh âm non nớt vang lên giải đáp nghi hoặc của Mộ Thanh Giác.
“…Có thể khiến cho con người sinh ra ảo giác, đồng thời đắm chìm trong đó, ngoại trừ người có ý chí kiên định.” Cậu bé gài trâm bạch ngọc, một thân quý khí vừa tiếp tục đi vừa nói.
Mộ Thanh Giác biết người này, đơn hệ thuỷ linh căn, đứa trẻ có tư chất tốt nhất trong cả nhóm.
Thu hồi ánh mắt, Mộ Thanh Giác không nói gì, đang định bước tiếp thì nghe thấy cô bé gần y nhất kêu lên sợ hãi.
Là cô bé Điền Doanh Doanh kia, hình như thấy chuyện gì đó rất kinh khủng trong ảo cảnh, thân thể lung lay, mắt thấy sẽ từ bậc thang lăn xuống dưới. Mộ Thanh Giác vốn dự định không để ý tới, nhưng không hiểu sao thấy ánh mắt nàng, hành động đã trước suy nghĩ mà kéo nàng lại.
Cô bé ngã xuống, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng bị liên luỵ.
Mộ Thanh Giác nhíu mày, thầm hận bản thân lắm chuyện, vừa nghi hoặc tại sao mình phải cứu cô ta, một người không quen không biết.
Điền Doanh Doanh bị ngã tỉnh lại, chớp mắt liền hiểu rõ, nói lời cám ơn.
“Không cần.” Làm trễ không ít thời gian, Mộ Thanh Giác thực sự không muốn nhiều lời với cô ta nữa, lập tức đứng dậy đi tiếp.
“Doanh Doanh, ngươi không sao chứ?” Hà Thanh tiến lại hỏi.
Điền Doanh Doanh lắc đầu, kéo Hà Thanh cùng đi sau Mộ Thanh Giác.
Bóng tối dần dần buông xuống, trên núi bắt đầu có gió lạnh, đến nỗi mấy đứa bé đều run run, đứng thẳng không nổi.
“Còn dài nữa không?” Tô Bạch nhìn khuôn mặt bọn nhỏ trắng bệch, có chút không đành lòng, nếu như ở xã hội hiện đại, mấy đứa trẻ này cũng chỉ vừa đến tuổi đi học tiểu học, thế nhưng ở đây lại phải làm tất cả những việc này.
Bạch Phàm xem xét một chút, nói: “Còn lại một ngàn lẻ một bậc thưa sư huynh.”
Vẫn còn một ngàn lẻ một bậc cơ, Tô Bạch tự trách, bản thân có tính là đang gián tiếp ngược đãi nhi đồng không a?
Lại qua ba canh giờ, trên núi còn lại không đến mười đứa trẻ. Mấy đứa còn lại đã bỏ cuộc sẽ được đón về.
Mà điều này cũng có nghĩa chúng mất tư cách trở thành đệ tử chính thức, chỉ có thể trở thành đạo đồng hoặc là đệ tử trên danh nghĩa.
Bóng đêm dày đặc, bậc thang lại được làm phép sáng như ban ngày, mọi cử động của Mộ Thanh Giác đều được Tô Bạch thu hết vào mắt, đến cuối cùng, Tô Bạch thậm chí sinh lòng kính trọng, âm thầm cổ vũ y cố lên.
Chỉ còn năm trăm bậc…
Sắc mặt Mộ Thanh Giác càng ngày càng trắng, ngay cả đứa bé Diệp Trà kia cũng mất hết quý khí ưu nhã, cả người chật vật. Hai cô bé chuệnh choạng sau lưng họ, cắn răng kiên trì tiếp tục bước. Hà Thanh hiểu chuyện kiếm mấy cành cây chia ra cho mấy người dùng làm gậy chống.
Lúc này chẳng ai có tâm trạng nói đùa, mấy người Tô Bạch cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, im lặng theo dõi.
Bóng đêm từ từ rút lui, không trung kéo ra mấy vệt ánh sáng lờ mờ, phía xa xa như nhuộm đỏ ánh bình minh.
Đột nhiên trên núi Chung Tú hiện ra ánh sáng, như trời giáng sấm sét, cuồng phong từng trận, ẩn chứa uy áp mạnh mẽ.
Bạch Phàm, Thường Đức đầu tiên là cả kinh sau đó lộ ra thần sắc vui mừng, hét lớn: “Là sư phụ, sư phụ xuất quan!”
Tiếng sấm nhỏ dần, mây đen kéo đi, một giọng cười sang sảng truyền lại, một người mặc bạch y ngự kiếm bay đến.
“Sư phụ!”
“Tham kiến chưởng môn!”
Mọi người đều vừa mừng vừa sợ, có vẻ sư phụ đã đột phá đến Kim Đan kỳ, phải biết rằng, trên toàn bộ đại lục Cửu Châu, số lượng Kim Đan tu sĩ cũng chỉ có mười mấy người thôi. Mà Minh Tịch chân nhân lần này độ kiếp thành công không thể nghi ngờ khiến cả Vô Thượng tông khôi phục nguyên khí.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Minh Tịch chân nhân cũng mang sắc mặt vui mừng, hoà ái quan sát những người bên dưới.
Du: Thanks các bạn đã ủng hộ Du nha^^
Nghĩ tới đây, Tô Bạch có chút lo lắng mà bản thân cũng không nhận ra, quét mắt qua đám người để tìm nam chính, Mộ Thanh Giác phát hiện Tô Bạch đang nhìn y, hơi cười cười.
Ặc, lại còn tự tin.
Bọn nhỏ được đưa xuống chân núi, đệ tử ngoại viện dặn chúng vài câu rồi đi, quãng đường còn lại phải dựa vào chính bản thân mình.
Mấy người Tô Bạch ngồi nguyên tại chỗ, trên chiếc bàn trước mặt đặt một tấm gương đồng đang chiếu hình ảnh của các thí sinh.
Chậc chậc, cái gương này vừa cao vừa to, còn tốt hơn cả camera. Trong lòng Tô Bạch thầm khen ngợi.
Không thể trông thấy bậc thang cuối cùng nằm ở đâu, bọn nhỏ đều lộ ra biểu tình khó khăn, mấy đứa có xuất thân tốt, gia thế phú quý lại càng không muốn trải qua thứ khổ ải này.
“Nhiều bậc thang như vậy, bao giờ mới đi hết được?” Một đứa mập ú kêu la, “Đây không phải là cố ý làm khó chúng ta hay sao?”
Cô bé mặt tròn tròn bên cạnh ôn nhu khuyên: “Thì vốn là khảo nghiệm mà, đương nhiên sẽ không quá đơn giản.”
Nhóc mập bị phản bác, thấy thật mất mặt, vỗ vỗ túi tiền đeo bên thắt lưng núc ních mỡ: “Khảo nghiệm gì chứ, trả thù lao không được sao, cha ta đã tính kỹ việc đút lót, bọn họ nhất định sẽ cho ta qua phần thi này.”
Cô bé ngây thơ bĩu môi, hiển nhiên không đồng ý với nó nhưng chẳng muốn cãi lại nữa.
Một cô bé mặt trái xoan có đôi mắt xếch không phục “xí” một tiếng, nói lớn: “Trịnh Tiễn, sao ngươi đần quá vậy, chỗ này là Vô Thượng tông chứ không phải nhà ngươi, lời cha ngươi nói có tác dụng gì chứ.” Sau đó quay qua cười với cô bé mặt tròn: “Ta là Điền Doanh Doanh, ngươi tên là gì? Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Cô bé mặt tròn ngượng ngùng cười: “Được, ta, ta là Hà Thanh.”
Hai cô bé cười nói đi cùng nhau, chẳng mấy chốc đã thân, mặc kệ Trịnh Tiễn đang la hét phía sau.
Mộ Thanh Giác lạnh lùng liếc qua Trịnh Tiễn, chỉ cảm thấy đối phương làm cho người ta vô cùng chán ghét. Tiểu nam chính cởi áo ngoài, lấy hai tay áo buộc chắc vào thắt lưng. Trước kia lưu lạc y cũng từng đi qua rất nhiều đường núi, hiểu rõ làm thế nào để ít mất sức hơn. Mộ Thanh Giác biết đoạn đường này tuyệt đối sẽ không ngắn, muốn đi hết bắt buộc phải giữ thể lực, nếu ngay từ đầu chỉ biết cắm đầu đi lên, chỉ sợ là không đi được bao xa, bởi vậy phải giữ tốc độ không nhanh không chậm, từ từ leo lên.
Gương đồng không chỉ chiếu rõ từng động tác của bọn nhỏ mà cả âm thanh cũng rõ mồn một. Tô Bạch trong lòng buồn cười, xem ra hối lộ gì đó đã trở thành truyền thống rồi, lịch sử lâu đời a, nhưng mà, không cần biết ngươi là ai, đến địa bàn của lão tử thì phải nghe lời lão tử!
Ban đầu mấy đứa trẻ còn nói nói cười cười, lạc quan một cách mù quáng. Đi thêm một đoạn dài vẫn thấy toàn là bậc thang, dần dần có người cười không nổi. Thêm một lúc nữa có người bắt đầu oán giận, có người bắt đầu có ý từ bỏ chỉ còn ít ỏi mấy đứa trẻ cố chịu đựng đi tiếp. Còn về Trịnh Tiễn béo ú kia, nó đã sớm nằm trên mặt đất rầm rì than, nói gì cũng không chịu đi tiếp.
Thế nhưng hai cô bé kia vẫn đang tiếp tục đi, từ đầu tới cuối không hề nói câu nản lòng nào khiến Tô Bạch phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cơ mà Điền Doanh Doanh và Hà Thanh, đây không phải là hai nhân vật quan trọng trong hậu cung của nam chính sao?
Nam chính chẳng nói lời nào chỉ vùi đầu bước đi, lúc đầu còn bị những người khác bỏ xa một đoạn, càng về sau lại dần dần vượt qua mọi người.
Tô Bạch vừa xem vừa thấy trong lòng chua xót, hắn biết đứa trẻ này kiên trì và nỗ lực, nhưng kết quả chỉ sợ không thể để cho y như nguyện, bởi vì trong tiểu thuyết, nam chính cũng là như vậy, cuối cùng vẫn bị ném cho một gã tu sĩ tầm thường ở ngoại viện dạy dỗ cùng mấy đứa nhỏ khác. Tô Bạch tuy là đại sư huynh, nhận hết sủng ái, nhưng dù sao hắn cũng không phải chưởng môn của Vô Thượng tông, mà cho dù biểu hiện của nam chính có tốt như thế nào cũng không bù đắp được khuyết điểm về linh căn.
Kết quả cũng đã sớm được quyết định, ngoại trừ một đứa có đơn hệ thuỷ linh căn, những người còn lại sợ rằng đều không được vào nội viện. Tô Bạch nhớ kỹ đứa bé đó tên Diệp Trà, mà đệ tử ngoại viện đưa nó về tuy không được vào nội viện nhưng cũng được Minh Tịch chân nhân khen ngợi một bộ công pháp, vẫn là thập phần may mắn.
Nội viện ngoại viện, chỉ khác một chữ, đãi ngộ lại khác nhau một trời một vực, nếu không đệ tử ngoại viện cũng không cố gắng tìm mọi cách được vào nội viện.
Tâm tư Tô Bạch rối rắm, trên mặt lại không có biểu hiện gì lớn. Bạch Phàm ngồi bên trái lén nhìn Tô Bạch, mặt mày cong cong mang ý cười.
Tô Bạch lơ đãng nhìn lại, hơi sửng sốt một chút, nghi ngờ hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì.” Tuy nói vậy nhưng ánh mắt vẫn cứ đặt trên người Tô Bạch.
“Đại sư huynh, huynh thấy mấy đứa trẻ này như thế nào?” Bạch Phàm tuỳ ý hỏi.
Đôi mày thanh tú chau lại, Tô Bạch ăn ngay nói thật: “Cũng không tệ.”
Tưởng hắn không hài lòng với tư chất của bọn nhỏ, Bạch Phàm nhanh chóng nói sang chuyện khác: “À đúng rồi, đại sư huynh, sư phụ cũng sắp xuất quan rồi nhỉ?”
Tô Bạch quái dị liếc y một cái, Minh Tịch chân nhân xuất quan sao ngươi vui quá vậy, thật là thầy trò tình thâm, “Trong hai ngày nữa.” Chính xác hơn là sáng sớm mai.
“Ồ.” Bạch Phàm ứng tiếng đáp lại, vò đầu bứt tai muốn kiếm chủ đề nói chuyện, khó khăn lắm mới có cơ hội ở chung với đại sư huynh, không thể lãng phí một cách vô ích như vậy.
Tô Bạch không biết tâm tư của y, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đang đặt ở hình ảnh trong gương đồng. Trên bậc thang dài không ngừng có người bỏ cuộc, nằm trên đường, ngã trên mặt đất. Có hai bóng dáng nhỏ gầy đang dẫn đầu, một là nam chính Mộ Thanh Giác, còn lại là một cậu bé 7,8 tuổi cao cao trắng trắng trên đầu gài trâm bạch ngọc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng đã đi một đoạn đường dài, đến mờ sáng ngày hôm sau, trên bậc thang chỉ còn lại hơn nửa thí sinh.
Mệt mỏi quá, mệt hơn bất cứ lần nào trước đây, Mộ Thanh Giác cắn chặt răng, lau mồ hôi trên mặt, hai chân nặng tựa ngàn cân, trong bụng cũng rỗng tuếch.
Ngay lúc này thì chuyện kỳ quái lại xảy ra. Mấy đứa trẻ xung quanh bỗng nhiên ngừng bước, đứa thì hoảng hốt đứa thì tươi cười, không thì mắt lại dại ra, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi.
Ảo trận bị kích hoạt…
“Là ảo trận.” Thanh âm non nớt vang lên giải đáp nghi hoặc của Mộ Thanh Giác.
“…Có thể khiến cho con người sinh ra ảo giác, đồng thời đắm chìm trong đó, ngoại trừ người có ý chí kiên định.” Cậu bé gài trâm bạch ngọc, một thân quý khí vừa tiếp tục đi vừa nói.
Mộ Thanh Giác biết người này, đơn hệ thuỷ linh căn, đứa trẻ có tư chất tốt nhất trong cả nhóm.
Thu hồi ánh mắt, Mộ Thanh Giác không nói gì, đang định bước tiếp thì nghe thấy cô bé gần y nhất kêu lên sợ hãi.
Là cô bé Điền Doanh Doanh kia, hình như thấy chuyện gì đó rất kinh khủng trong ảo cảnh, thân thể lung lay, mắt thấy sẽ từ bậc thang lăn xuống dưới. Mộ Thanh Giác vốn dự định không để ý tới, nhưng không hiểu sao thấy ánh mắt nàng, hành động đã trước suy nghĩ mà kéo nàng lại.
Cô bé ngã xuống, ngay cả Mộ Thanh Giác cũng bị liên luỵ.
Mộ Thanh Giác nhíu mày, thầm hận bản thân lắm chuyện, vừa nghi hoặc tại sao mình phải cứu cô ta, một người không quen không biết.
Điền Doanh Doanh bị ngã tỉnh lại, chớp mắt liền hiểu rõ, nói lời cám ơn.
“Không cần.” Làm trễ không ít thời gian, Mộ Thanh Giác thực sự không muốn nhiều lời với cô ta nữa, lập tức đứng dậy đi tiếp.
“Doanh Doanh, ngươi không sao chứ?” Hà Thanh tiến lại hỏi.
Điền Doanh Doanh lắc đầu, kéo Hà Thanh cùng đi sau Mộ Thanh Giác.
Bóng tối dần dần buông xuống, trên núi bắt đầu có gió lạnh, đến nỗi mấy đứa bé đều run run, đứng thẳng không nổi.
“Còn dài nữa không?” Tô Bạch nhìn khuôn mặt bọn nhỏ trắng bệch, có chút không đành lòng, nếu như ở xã hội hiện đại, mấy đứa trẻ này cũng chỉ vừa đến tuổi đi học tiểu học, thế nhưng ở đây lại phải làm tất cả những việc này.
Bạch Phàm xem xét một chút, nói: “Còn lại một ngàn lẻ một bậc thưa sư huynh.”
Vẫn còn một ngàn lẻ một bậc cơ, Tô Bạch tự trách, bản thân có tính là đang gián tiếp ngược đãi nhi đồng không a?
Lại qua ba canh giờ, trên núi còn lại không đến mười đứa trẻ. Mấy đứa còn lại đã bỏ cuộc sẽ được đón về.
Mà điều này cũng có nghĩa chúng mất tư cách trở thành đệ tử chính thức, chỉ có thể trở thành đạo đồng hoặc là đệ tử trên danh nghĩa.
Bóng đêm dày đặc, bậc thang lại được làm phép sáng như ban ngày, mọi cử động của Mộ Thanh Giác đều được Tô Bạch thu hết vào mắt, đến cuối cùng, Tô Bạch thậm chí sinh lòng kính trọng, âm thầm cổ vũ y cố lên.
Chỉ còn năm trăm bậc…
Sắc mặt Mộ Thanh Giác càng ngày càng trắng, ngay cả đứa bé Diệp Trà kia cũng mất hết quý khí ưu nhã, cả người chật vật. Hai cô bé chuệnh choạng sau lưng họ, cắn răng kiên trì tiếp tục bước. Hà Thanh hiểu chuyện kiếm mấy cành cây chia ra cho mấy người dùng làm gậy chống.
Lúc này chẳng ai có tâm trạng nói đùa, mấy người Tô Bạch cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, im lặng theo dõi.
Bóng đêm từ từ rút lui, không trung kéo ra mấy vệt ánh sáng lờ mờ, phía xa xa như nhuộm đỏ ánh bình minh.
Đột nhiên trên núi Chung Tú hiện ra ánh sáng, như trời giáng sấm sét, cuồng phong từng trận, ẩn chứa uy áp mạnh mẽ.
Bạch Phàm, Thường Đức đầu tiên là cả kinh sau đó lộ ra thần sắc vui mừng, hét lớn: “Là sư phụ, sư phụ xuất quan!”
Tiếng sấm nhỏ dần, mây đen kéo đi, một giọng cười sang sảng truyền lại, một người mặc bạch y ngự kiếm bay đến.
“Sư phụ!”
“Tham kiến chưởng môn!”
Mọi người đều vừa mừng vừa sợ, có vẻ sư phụ đã đột phá đến Kim Đan kỳ, phải biết rằng, trên toàn bộ đại lục Cửu Châu, số lượng Kim Đan tu sĩ cũng chỉ có mười mấy người thôi. Mà Minh Tịch chân nhân lần này độ kiếp thành công không thể nghi ngờ khiến cả Vô Thượng tông khôi phục nguyên khí.
Người gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Minh Tịch chân nhân cũng mang sắc mặt vui mừng, hoà ái quan sát những người bên dưới.
Du: Thanks các bạn đã ủng hộ Du nha^^
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.