[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 19:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
16/09/2023
chương 19
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lộ Cảnh và Khoa Lôi đang đi săn ở rừng núi phía đông bắc, bông tuyết xuyên qua chạc cây bay xuống, Lộ Cảnh và Khoa Lôi chuẩn bị trở về đuổi theo, lúc đi qua một triền núi, lỗ tai Lộ Cảnh nghe được vài tiếng khóc nho nhỏ, hắn quay đầu lại, dừng bước chân cẩn thận nghe xong, Khoa Lôi bị động tác của Lộ Cảnh làm cho cả kinh, cũng ngừng lại, hắn cũng nghe thấy tiếng dừng lại này.
Lộ Cảnh nín thở cẩn thận phân rõ phương hướng giọng nói truyền đến, chậm rãi đi về phía bên kia, lúc giọng nói càng ngày càng gần thì chóp mũi cũng ngửi thấy một mùi vị xa lạ lại mang theo chút quen thuộc, chuyển qua triền núi, Lộ Cảnh đã nhìn thấy một sơn động không lớn không nhỏ, trong sơn động như ẩn như hiện lộ ra một màu trắng, lúc này Lộ Cảnh đã phân rõ ra mùi vị này là hơi thở của Hổ tộc, hay là mùi vị của tiểu ấu tể.
Lộ Cảnh đi nhanh về phía sơn động, chờ đến lúc đến cửa sơn động thì dừng bước, tiểu sinh vật trong sơn động giống như cũng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, ý chí cầu sinh làm hắn nhút nhát sợ hãi thò đầu ra, nhìn thấy bên ngoài là một con hổ khổng lồ, hắn đi về phía trước nhảy hai cái, nửa thân thể đều từ phía sau sơn động chui ra, rồi lại đột nhiên dừng lại tại chỗ không dám đi tới lại không biết có nên lui về phía sau hay không.
- Ai.
Lộ Cảnh thở dài, tiến lên một bước, cúi đầu xuống, dùng cái mũi hếch lên đầu tiểu bạch Hổ, nhìn tiểu bạch Hổ đang ngây ngốc bị lật ngược, lại không nhịn được muốn cười, hắn liếm tiểu bạch Hổ hai cái, chờ sau khi thân thể cứng đờ của hắn thả lỏng lại, nhỏ cẩn thận từ sau cổ của hắn rời khỏi sơn động, tiểu bạch Hổ này vừa nhìn chính là Thú Nhân không hiểu gì, hơn nữa bên cạnh sơn động lại chỉ có khí vị của hắn, khí vị của Thú Nhân Hổ tộc trưởng thành hoàn toàn không nghe thấy, không cần hỏi cũng biết, đây là tiểu ấu tể bị bỏ rơi.
Khi Khoa Lôi nhìn thấy con thú nhỏ thì cũng đoán được, hắn không nói gì, yên lặng mang theo con mồi của Lộ Cảnh cùng nhau trở về.
Tiểu ấu tể ngoan ngoãn bị Lộ Cảnh ăn, những động tác của Lộ Cảnh đối với hắn đều là hành vi biểu đạt yêu thích của trưởng bối đối với tiểu ấu tể, tuy hắn vừa biến thành hình thú đã bị bỏ rơi, nhưng lúc trước hình người cũng thấy được những thứ này trong bộ lạc, trong lòng hắn rất khổ sở, a phụ và a mỗ không cần hắn, hắn cho rằng mình sẽ bị những con thú hoang lớn hơn nó ăn sạch, nhưng hiện tại, một vị trưởng bối cùng tộc yêu thích nó, cái đầu nhỏ ngây thơ của hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể sống sót.
Sau khi trở lại sân, Lộ Cảnh đặt tiểu bạch Hổ xuống đất, nói cảm ơn với Khoa Lôi đang giúp mang con mồi về, sau đó dùng chân trước đẩy tiểu bạch Hổ đang sững sờ ở tại chỗ, tiểu bạch Hổ tới nơi xa lạ, có chút nhút nhát không dám nhúc nhích, An Á đang thu thập ở trong viện, sau khi nhìn thấy tiểu bạch Hổ thì ngẩn người, tiến lên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của tiểu bạch Hổ, sau đó nhận lấy con mồi do Khoa Lôi mang về đi ra ngoài thu thập.
Tiểu bạch Hổ ngẩng đầu lên khi An Á sờ hắn, sau khi ngửi thấy mùi của An Á thì nó lại nhăn cái mũi lại, không phải cùng tộc à, nơi này có rất nhiều mùi khác nhau.
An Vân nghe thấy âm thanh bên ngoài, đoán được là Lộ Cảnh đã trở về, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó phát hiện bóng dáng của tiểu hổ trắng:
- Ai da!
An Vân kinh hô một tiếng, vội vàng lấy Lộ Cảnh thượng cấp chuẩn bị lau mình da thú chạy ra ngoài.
Ném tấm da thú trong tay lên cổ Lộ Cảnh, nhìn hắn chậm rãi đi vào sơn động chuẩn bị biến thân, sau đó cúi người nhẹ nhàng xoa xoa tiểu bạch Hổ, cẩn thận ôm hắn vào trong lòng:
- Con ngoan, đừng sợ, chúng ta về nhà ăn ngon.
Tiểu bạch Hổ bị An Vân ôm vào trong lòng, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của người làm bằng đất, nó không nhịn được mà khóc hu hu, sau khi An Vân nghe được thì nhẹ nhàng vuốt ve an ủi sau lưng nó.
Lộ Cảnh ở trong phòng biến thành hình người, sau khi mặc quần áo An Vân làm cho hắn xong thì đi ra, tiểu bạch Hổ đang uống nước trong lòng An Vân, An Vân nhìn thấy Lộ Cảnh đi ra thì vội vàng chạy tới:
- Cảnh ca, mau tới làm chút đồ ăn cho tiểu bạch Hổ.
Lộ Cảnh nhìn tiểu hổ An Vân đang chăm sóc cho nó, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, một nhà ba người như vậy hình như cũng không tệ, hắn không nhịn được mím môi, đi vào phòng lấy ra một ít nấm, ớt cay và bột chín, lại cắt hai đoạn lạp xưởng, dùng nấm vẫn luôn là nước sôi, lúc này An Á cũng đã thu thập xong con mồi trở về.
Đồ ăn trưa Lộ Cảnh chuẩn bị một nồi canh thịt nấm, cho An Vân một bát bột chín, lại xào một nồi ớt cay xào lạp xưởng, tiểu bạch Hổ còn nhỏ, đã cho hắn một chén canh thịt, bỏ thêm vài miếng nấm, Lộ Cảnh lại giúp xé một khối thịt to cỡ nắm tay của An Vân, sau đó cho tiểu bạch Hổ ăn.
Tiểu hổ trắng ăn no tiếp tục nằm ở trong lòng An Vân, mặc kệ An Vân nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn, cái bụng khô quắp ban đầu đã trở nên tròn vo, nhìn ra được hắn đã đói bụng mấy ngày rồi.
An Vân nhìn thấy trong cổ họng tiểu gia hỏa nhẹ nhàng phát ra tiếng ọc ọc, bộ dáng rất thoải mái, không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Tiểu bạch Hổ mở to hai mắt, tròng mắt đen láy ngập nước nhìn An Vân, mang theo chút nghi vấn:
- Ngao ô ~ tiểu bạch Hổ còn không biết nói, chỉ có thể ngao ô trả lời.
- Ai nha, ta quên mất rồi, ngươi còn chỉ là một con quái nhỏ nửa tuổi mà thôi.
Nói xong tiếp tục xoa bụng tiểu bạch Hổ:
- Ăn no rồi có thể ngủ, như vậy mới có thể lớn lên nhanh, không cần sợ hãi, sau này sẽ có người chiếu cố ngươi lớn lên...
Tiểu bạch Hổ nhẹ nhàng nói lời trấn an, từ khi bị a ba bỏ rơi nó vẫn luôn khóc, không được ăn lại không nghỉ ngơi thật tốt, lúc này đã không thể ngủ được nữa, chậm rãi ngủ say, An Vân cố gắng đặt tiểu bạch Hổ lên giường, nhưng vừa mới buông xuống, tiểu bạch Hổ đã rút thân thể ra, phát ra âm thanh ô ô, không đành lòng nhìn hắn ngủ không yên ổn, An Vân chỉ có thể ôm mãi.
Vì chiếu cố đến tiểu ấu tể đang ngủ, mấy người ở trong phòng khách cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện:
- Cảnh ca, sau này tiểu gia hỏa này sẽ ở lại nhà chúng ta chứ?
An Vân có chút đau lòng tiểu bạch Hổ, trong lòng muốn lưu nó lại.
Lộ Cảnh gật đầu:
- Ừm, một con thú nhỏ như vậy, khi bị bỏ rơi thì chắc chắn sẽ chết, dù sao cũng là đồng tộc, gặp nhau cũng là duyên phận.
An Á cũng đồng ý, chẳng qua là chỉ những con thú nhỏ vừa mới biến thân, bọn chúng hoàn toàn nuôi sống được.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng đập cửa, An Á đi mở cửa, quả nhiên là một nhà Khả Khả, trong nháy mắt mở cửa ra bên ngoài rét lạnh đã xông vào, An Vân xoay người dùng phía sau lưng che hàn khí lại, lộ ra một khối da thú phủ thêm cho An Vân, một nhà Khả Khả chạy nhanh vào đóng cửa lại, hơn một giờ đồng hồ trôi qua, trên mặt đất bên ngoài đã bao phủ một tầng tuyết trắng, bông tuyết cũng vẫn không ngừng rơi xuống.
Sau khi cửa bị đóng lại, nhiệt độ trong sơn động đã tăng vọt lên, Khả Khả biết chuyện nhặt được tiểu bạch hổ nên mới chạy tới, Khả Khả lại gần An Vân, nhìn thấy tiểu bạch hổ ngủ say trong lòng An Vân, nó khẽ kêu Oa một tiếng, vươn một ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lông trắng của tiểu bạch Hổ, ngẩng đầu nhìn về phía An Vân, nhỏ giọng nói:
- Vân ca ca, tiểu nha đầu của hắn thật tốt.
Tuy mọi người đều nói là không ổn, nhưng An Vân cảm giác hắn giống như Bạch Vân quả chọc người thích.
An Vân không ra tay sờ sờ đầu của Khả Khả, cũng nhỏ giọng đáp lại hắn:
- Đúng nha, sau này Khả Khả sẽ không phải nhỏ nhất nữa.
Khả Khả rất là kích động đối với chuyện hắn không phải là thằng nhãi con nhỏ nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cởi bao da thú nhỏ trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một mảnh vải bông nhỏ, sau đó đưa cho An Vân nói:
- Vân ca ca, đây là lễ vật ta cho tiểu ấu tể, chúng ta cùng nhau làm chăn cho nó đi, ta hỏi qua a phụ, tấm chăn nhỏ cỡ vải bông này có thể che cho tiểu thú nhân bốn tuổi được không.
An Vân rất kinh ngạc đối với chuyện Khả Khả còn chuẩn bị tiểu lễ vật, nhưng lại rất vui vẻ, giống như lúc nhãi con của nhà mình được người khác coi trọng, lại mang theo chút vui mừng khi trưởng thành như khi còn nhỏ, hắn cảm thấy nụ cười trên mặt mình hẳn là giống với những A mỗ lớn tuổi trong bộ lạc trước kia.
Trong nhà Khả Khả không còn quá nhiều bông, dù sao Khả Khả mới tám tuổi, lúc trước cũng không nghĩ hắn vẫn luôn vội vàng dệt nên không cho nhiều lắm, An Vân bên này thật ra cũng không dư thừa quá nhiều, hắn chỉ tính toán trong lòng, cho tiểu bạch Hổ làm chăn bông vẫn là đủ, nhưng mà năm nay vải bông không còn lại bao nhiêu, nhưng đương nhiên vẫn là tiểu bạch Hổ quan trọng hơn.
- Vân ca ca, tiểu ấu tể tên là gì vậy?
Khả Khả ngồi xổm trước mặt An Vân, cẩn thận vuốt ve da lông trên người tiểu bạch hổ, nhẹ giọng hỏi.
- Không biết nha, tiểu ấu tể còn không biết nói đâu.
An Vân lắc lắc đầu, trả lời, không biết nghĩ tới cái gì lại quay đầu đi nói với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, tiểu gia hỏa bây giờ còn không biết nói, cũng không biết hắn tên là gì, chúng ta đặt tên cho hắn đi!
- Được, nhưng mà phải đợi hắn tỉnh lại thì đặt tên cũng phải chờ hắn đồng ý mới được.
Lộ Cảnh đáp ứng An Vân, đây cũng là suy nghĩ của hắn, nhưng nếu tiểu bạch Hổ có thể đã có tên tuổi, cho nên Lộ Cảnh vẫn quyết định phải thu phục tiểu bạch Hổ đồng ý rồi mới quyết định.
Tiểu bạch Hổ nhìn thấy trước đó thật sự rất mệt mỏi, lúc này nó vẫn luôn ngủ, Lộ Cảnh đang tới gần cửa sổ làm thau tắm, không có kim loại, Lộ Cảnh liền nhập gia tùy tục lợi dụng tài liệu chế tác hiện có, đầu gỗ nửa người cao bổ ra bộ phận có thể sử dụng, đế rương dùng chính là bó củi độ cong dư thừa hai bên khối gỗ phách gỗ, dùng những bó củi này hợp lại với nhau cắt thành khối lớn nhỏ thích hợp, khối gỗ dùng chất lỏng cây cối dựa theo độ cong hình tròn dán lên, chờ sau khi rương gỗ thành hình lại dùng dây leo bên ngoài gắt gao cột lên vài vòng cố định, như vậy một cái rương gỗ rắn chắc là hoàn thành, chỉ cần lại mài giũa một chút là được.
Lộ Cảnh vòng quanh thùng gỗ nhìn xem, lại duỗi chân ra đào một cái động ở trên mặt gỗ gần đáy thùng, tìm một khối vật liệu thừa mài giũa rồi đặt lên đó, xác nhận sẽ không bị tràn nước mới tính là hoàn công, thiết kế này là vì sau này để nước nhẹ nhàng mà thiết kế.
An Á và Khoa Lôi ở bên ngoài quét tuyết, Mộc Lý đại thúc giúp Lộ Cảnh làm thau tắm, cũng chuẩn bị chờ bên này chuẩn bị xong trở về cho Khả Khả cũng làm một cái, Khả Khả chạy trước chạy sau hỗ trợ, An Vân nhìn bọn họ vô cùng náo nhiệt, cũng muốn đi lên xem náo nhiệt, nhưng tiểu bạch Hổ trong lòng vẫn còn đang ngủ gật, hắn cũng không có cách nào đi xem náo nhiệt, nhưng biết đây là Lộ Cảnh làm cho hắn, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, còn ngọt hơn uống nước đường.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Lộ Cảnh và Khoa Lôi đang đi săn ở rừng núi phía đông bắc, bông tuyết xuyên qua chạc cây bay xuống, Lộ Cảnh và Khoa Lôi chuẩn bị trở về đuổi theo, lúc đi qua một triền núi, lỗ tai Lộ Cảnh nghe được vài tiếng khóc nho nhỏ, hắn quay đầu lại, dừng bước chân cẩn thận nghe xong, Khoa Lôi bị động tác của Lộ Cảnh làm cho cả kinh, cũng ngừng lại, hắn cũng nghe thấy tiếng dừng lại này.
Lộ Cảnh nín thở cẩn thận phân rõ phương hướng giọng nói truyền đến, chậm rãi đi về phía bên kia, lúc giọng nói càng ngày càng gần thì chóp mũi cũng ngửi thấy một mùi vị xa lạ lại mang theo chút quen thuộc, chuyển qua triền núi, Lộ Cảnh đã nhìn thấy một sơn động không lớn không nhỏ, trong sơn động như ẩn như hiện lộ ra một màu trắng, lúc này Lộ Cảnh đã phân rõ ra mùi vị này là hơi thở của Hổ tộc, hay là mùi vị của tiểu ấu tể.
Lộ Cảnh đi nhanh về phía sơn động, chờ đến lúc đến cửa sơn động thì dừng bước, tiểu sinh vật trong sơn động giống như cũng ngửi thấy mùi vị quen thuộc, ý chí cầu sinh làm hắn nhút nhát sợ hãi thò đầu ra, nhìn thấy bên ngoài là một con hổ khổng lồ, hắn đi về phía trước nhảy hai cái, nửa thân thể đều từ phía sau sơn động chui ra, rồi lại đột nhiên dừng lại tại chỗ không dám đi tới lại không biết có nên lui về phía sau hay không.
- Ai.
Lộ Cảnh thở dài, tiến lên một bước, cúi đầu xuống, dùng cái mũi hếch lên đầu tiểu bạch Hổ, nhìn tiểu bạch Hổ đang ngây ngốc bị lật ngược, lại không nhịn được muốn cười, hắn liếm tiểu bạch Hổ hai cái, chờ sau khi thân thể cứng đờ của hắn thả lỏng lại, nhỏ cẩn thận từ sau cổ của hắn rời khỏi sơn động, tiểu bạch Hổ này vừa nhìn chính là Thú Nhân không hiểu gì, hơn nữa bên cạnh sơn động lại chỉ có khí vị của hắn, khí vị của Thú Nhân Hổ tộc trưởng thành hoàn toàn không nghe thấy, không cần hỏi cũng biết, đây là tiểu ấu tể bị bỏ rơi.
Khi Khoa Lôi nhìn thấy con thú nhỏ thì cũng đoán được, hắn không nói gì, yên lặng mang theo con mồi của Lộ Cảnh cùng nhau trở về.
Tiểu ấu tể ngoan ngoãn bị Lộ Cảnh ăn, những động tác của Lộ Cảnh đối với hắn đều là hành vi biểu đạt yêu thích của trưởng bối đối với tiểu ấu tể, tuy hắn vừa biến thành hình thú đã bị bỏ rơi, nhưng lúc trước hình người cũng thấy được những thứ này trong bộ lạc, trong lòng hắn rất khổ sở, a phụ và a mỗ không cần hắn, hắn cho rằng mình sẽ bị những con thú hoang lớn hơn nó ăn sạch, nhưng hiện tại, một vị trưởng bối cùng tộc yêu thích nó, cái đầu nhỏ ngây thơ của hắn đột nhiên cảm thấy mình có thể sống sót.
Sau khi trở lại sân, Lộ Cảnh đặt tiểu bạch Hổ xuống đất, nói cảm ơn với Khoa Lôi đang giúp mang con mồi về, sau đó dùng chân trước đẩy tiểu bạch Hổ đang sững sờ ở tại chỗ, tiểu bạch Hổ tới nơi xa lạ, có chút nhút nhát không dám nhúc nhích, An Á đang thu thập ở trong viện, sau khi nhìn thấy tiểu bạch Hổ thì ngẩn người, tiến lên ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của tiểu bạch Hổ, sau đó nhận lấy con mồi do Khoa Lôi mang về đi ra ngoài thu thập.
Tiểu bạch Hổ ngẩng đầu lên khi An Á sờ hắn, sau khi ngửi thấy mùi của An Á thì nó lại nhăn cái mũi lại, không phải cùng tộc à, nơi này có rất nhiều mùi khác nhau.
An Vân nghe thấy âm thanh bên ngoài, đoán được là Lộ Cảnh đã trở về, hắn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó phát hiện bóng dáng của tiểu hổ trắng:
- Ai da!
An Vân kinh hô một tiếng, vội vàng lấy Lộ Cảnh thượng cấp chuẩn bị lau mình da thú chạy ra ngoài.
Ném tấm da thú trong tay lên cổ Lộ Cảnh, nhìn hắn chậm rãi đi vào sơn động chuẩn bị biến thân, sau đó cúi người nhẹ nhàng xoa xoa tiểu bạch Hổ, cẩn thận ôm hắn vào trong lòng:
- Con ngoan, đừng sợ, chúng ta về nhà ăn ngon.
Tiểu bạch Hổ bị An Vân ôm vào trong lòng, cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của người làm bằng đất, nó không nhịn được mà khóc hu hu, sau khi An Vân nghe được thì nhẹ nhàng vuốt ve an ủi sau lưng nó.
Lộ Cảnh ở trong phòng biến thành hình người, sau khi mặc quần áo An Vân làm cho hắn xong thì đi ra, tiểu bạch Hổ đang uống nước trong lòng An Vân, An Vân nhìn thấy Lộ Cảnh đi ra thì vội vàng chạy tới:
- Cảnh ca, mau tới làm chút đồ ăn cho tiểu bạch Hổ.
Lộ Cảnh nhìn tiểu hổ An Vân đang chăm sóc cho nó, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, một nhà ba người như vậy hình như cũng không tệ, hắn không nhịn được mím môi, đi vào phòng lấy ra một ít nấm, ớt cay và bột chín, lại cắt hai đoạn lạp xưởng, dùng nấm vẫn luôn là nước sôi, lúc này An Á cũng đã thu thập xong con mồi trở về.
Đồ ăn trưa Lộ Cảnh chuẩn bị một nồi canh thịt nấm, cho An Vân một bát bột chín, lại xào một nồi ớt cay xào lạp xưởng, tiểu bạch Hổ còn nhỏ, đã cho hắn một chén canh thịt, bỏ thêm vài miếng nấm, Lộ Cảnh lại giúp xé một khối thịt to cỡ nắm tay của An Vân, sau đó cho tiểu bạch Hổ ăn.
Tiểu hổ trắng ăn no tiếp tục nằm ở trong lòng An Vân, mặc kệ An Vân nhẹ nhàng xoa bụng cho hắn, cái bụng khô quắp ban đầu đã trở nên tròn vo, nhìn ra được hắn đã đói bụng mấy ngày rồi.
An Vân nhìn thấy trong cổ họng tiểu gia hỏa nhẹ nhàng phát ra tiếng ọc ọc, bộ dáng rất thoải mái, không nhịn được nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?
Tiểu bạch Hổ mở to hai mắt, tròng mắt đen láy ngập nước nhìn An Vân, mang theo chút nghi vấn:
- Ngao ô ~ tiểu bạch Hổ còn không biết nói, chỉ có thể ngao ô trả lời.
- Ai nha, ta quên mất rồi, ngươi còn chỉ là một con quái nhỏ nửa tuổi mà thôi.
Nói xong tiếp tục xoa bụng tiểu bạch Hổ:
- Ăn no rồi có thể ngủ, như vậy mới có thể lớn lên nhanh, không cần sợ hãi, sau này sẽ có người chiếu cố ngươi lớn lên...
Tiểu bạch Hổ nhẹ nhàng nói lời trấn an, từ khi bị a ba bỏ rơi nó vẫn luôn khóc, không được ăn lại không nghỉ ngơi thật tốt, lúc này đã không thể ngủ được nữa, chậm rãi ngủ say, An Vân cố gắng đặt tiểu bạch Hổ lên giường, nhưng vừa mới buông xuống, tiểu bạch Hổ đã rút thân thể ra, phát ra âm thanh ô ô, không đành lòng nhìn hắn ngủ không yên ổn, An Vân chỉ có thể ôm mãi.
Vì chiếu cố đến tiểu ấu tể đang ngủ, mấy người ở trong phòng khách cũng chỉ có thể nhẹ giọng nói chuyện:
- Cảnh ca, sau này tiểu gia hỏa này sẽ ở lại nhà chúng ta chứ?
An Vân có chút đau lòng tiểu bạch Hổ, trong lòng muốn lưu nó lại.
Lộ Cảnh gật đầu:
- Ừm, một con thú nhỏ như vậy, khi bị bỏ rơi thì chắc chắn sẽ chết, dù sao cũng là đồng tộc, gặp nhau cũng là duyên phận.
An Á cũng đồng ý, chẳng qua là chỉ những con thú nhỏ vừa mới biến thân, bọn chúng hoàn toàn nuôi sống được.
Chỉ chốc lát sau đã nghe thấy tiếng đập cửa, An Á đi mở cửa, quả nhiên là một nhà Khả Khả, trong nháy mắt mở cửa ra bên ngoài rét lạnh đã xông vào, An Vân xoay người dùng phía sau lưng che hàn khí lại, lộ ra một khối da thú phủ thêm cho An Vân, một nhà Khả Khả chạy nhanh vào đóng cửa lại, hơn một giờ đồng hồ trôi qua, trên mặt đất bên ngoài đã bao phủ một tầng tuyết trắng, bông tuyết cũng vẫn không ngừng rơi xuống.
Sau khi cửa bị đóng lại, nhiệt độ trong sơn động đã tăng vọt lên, Khả Khả biết chuyện nhặt được tiểu bạch hổ nên mới chạy tới, Khả Khả lại gần An Vân, nhìn thấy tiểu bạch hổ ngủ say trong lòng An Vân, nó khẽ kêu Oa một tiếng, vươn một ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ lông trắng của tiểu bạch Hổ, ngẩng đầu nhìn về phía An Vân, nhỏ giọng nói:
- Vân ca ca, tiểu nha đầu của hắn thật tốt.
Tuy mọi người đều nói là không ổn, nhưng An Vân cảm giác hắn giống như Bạch Vân quả chọc người thích.
An Vân không ra tay sờ sờ đầu của Khả Khả, cũng nhỏ giọng đáp lại hắn:
- Đúng nha, sau này Khả Khả sẽ không phải nhỏ nhất nữa.
Khả Khả rất là kích động đối với chuyện hắn không phải là thằng nhãi con nhỏ nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cởi bao da thú nhỏ trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra một mảnh vải bông nhỏ, sau đó đưa cho An Vân nói:
- Vân ca ca, đây là lễ vật ta cho tiểu ấu tể, chúng ta cùng nhau làm chăn cho nó đi, ta hỏi qua a phụ, tấm chăn nhỏ cỡ vải bông này có thể che cho tiểu thú nhân bốn tuổi được không.
An Vân rất kinh ngạc đối với chuyện Khả Khả còn chuẩn bị tiểu lễ vật, nhưng lại rất vui vẻ, giống như lúc nhãi con của nhà mình được người khác coi trọng, lại mang theo chút vui mừng khi trưởng thành như khi còn nhỏ, hắn cảm thấy nụ cười trên mặt mình hẳn là giống với những A mỗ lớn tuổi trong bộ lạc trước kia.
Trong nhà Khả Khả không còn quá nhiều bông, dù sao Khả Khả mới tám tuổi, lúc trước cũng không nghĩ hắn vẫn luôn vội vàng dệt nên không cho nhiều lắm, An Vân bên này thật ra cũng không dư thừa quá nhiều, hắn chỉ tính toán trong lòng, cho tiểu bạch Hổ làm chăn bông vẫn là đủ, nhưng mà năm nay vải bông không còn lại bao nhiêu, nhưng đương nhiên vẫn là tiểu bạch Hổ quan trọng hơn.
- Vân ca ca, tiểu ấu tể tên là gì vậy?
Khả Khả ngồi xổm trước mặt An Vân, cẩn thận vuốt ve da lông trên người tiểu bạch hổ, nhẹ giọng hỏi.
- Không biết nha, tiểu ấu tể còn không biết nói đâu.
An Vân lắc lắc đầu, trả lời, không biết nghĩ tới cái gì lại quay đầu đi nói với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, tiểu gia hỏa bây giờ còn không biết nói, cũng không biết hắn tên là gì, chúng ta đặt tên cho hắn đi!
- Được, nhưng mà phải đợi hắn tỉnh lại thì đặt tên cũng phải chờ hắn đồng ý mới được.
Lộ Cảnh đáp ứng An Vân, đây cũng là suy nghĩ của hắn, nhưng nếu tiểu bạch Hổ có thể đã có tên tuổi, cho nên Lộ Cảnh vẫn quyết định phải thu phục tiểu bạch Hổ đồng ý rồi mới quyết định.
Tiểu bạch Hổ nhìn thấy trước đó thật sự rất mệt mỏi, lúc này nó vẫn luôn ngủ, Lộ Cảnh đang tới gần cửa sổ làm thau tắm, không có kim loại, Lộ Cảnh liền nhập gia tùy tục lợi dụng tài liệu chế tác hiện có, đầu gỗ nửa người cao bổ ra bộ phận có thể sử dụng, đế rương dùng chính là bó củi độ cong dư thừa hai bên khối gỗ phách gỗ, dùng những bó củi này hợp lại với nhau cắt thành khối lớn nhỏ thích hợp, khối gỗ dùng chất lỏng cây cối dựa theo độ cong hình tròn dán lên, chờ sau khi rương gỗ thành hình lại dùng dây leo bên ngoài gắt gao cột lên vài vòng cố định, như vậy một cái rương gỗ rắn chắc là hoàn thành, chỉ cần lại mài giũa một chút là được.
Lộ Cảnh vòng quanh thùng gỗ nhìn xem, lại duỗi chân ra đào một cái động ở trên mặt gỗ gần đáy thùng, tìm một khối vật liệu thừa mài giũa rồi đặt lên đó, xác nhận sẽ không bị tràn nước mới tính là hoàn công, thiết kế này là vì sau này để nước nhẹ nhàng mà thiết kế.
An Á và Khoa Lôi ở bên ngoài quét tuyết, Mộc Lý đại thúc giúp Lộ Cảnh làm thau tắm, cũng chuẩn bị chờ bên này chuẩn bị xong trở về cho Khả Khả cũng làm một cái, Khả Khả chạy trước chạy sau hỗ trợ, An Vân nhìn bọn họ vô cùng náo nhiệt, cũng muốn đi lên xem náo nhiệt, nhưng tiểu bạch Hổ trong lòng vẫn còn đang ngủ gật, hắn cũng không có cách nào đi xem náo nhiệt, nhưng biết đây là Lộ Cảnh làm cho hắn, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, còn ngọt hơn uống nước đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.