[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 23:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
16/09/2023
Sáng sớm hôm sau, khi ăn sáng xong thì Lộ Cảnh đi bổ não, nửa buổi sáng một nhà Khả Khả mang theo đồ ăn tới đây, vừa vào sơn động Khả Khả đã giãy giụa từ trong lòng ngực của Khoa Lôi xuống, đầu tiên là chạy đến bên cạnh một hòn đá nhỏ có chút mơ hồ sau khi ăn xong, duỗi ngón trỏ sờ vào cái đuôi của hòn đá nhỏ, trực tiếp làm cho hòn đá nhỏ mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nghe tiếng hít thở của Tiểu Thạch Đầu, hắn bị trêu đến không nhịn được cười ra tiếng, vội vàng che miệng lại cẩn thận đi đến bên cạnh An Vân:
- Vân ca ca, Tiểu Thạch Đầu ngủ rồi, ngươi dạy ta làm giày đi.
Nói xong duỗi duỗi chân, ra hiệu An Vân đi xem giày trên chân hắn.
An Vân cười vỗ xuống bắp chân của Khả Khả:
- xinh đẹp, Khả Khả ăn mặc thật là xinh đẹp.
Nói xong hắn lấy ra Đế giầy mà ngày hôm qua giúp đỡ làm cho Lộ Cảnh, bắt đầu dạy Khả Khả làm như thế nào.
Ba con thú nhân đang dọn dẹp tuyết đọng trong sân, lúc này tuyết ngừng rơi, mặt trời lên cao một chút, tuy không có cảm giác ấm áp gì, nhưng dưới ánh mặt trời phản xạ xuống đất bốn phía đều là ánh sáng long lanh lóa mắt, ba người dọn dẹp tuyết đọng trong sân xong thì lập tức trở về sơn động, hai mắt chợt động đều có chút không thấy rõ đồ vật, trước mắt giống như có thứ gì đang lóe sáng, trì hoãn trong chốc lát mới tốt hơn một chút.
Bởi vì bên ngoài trời đầy tuyết nên ba người bọn họ chỉ có thể ở trong sơn động chờ đợi, vừa vặn gần đây củi gỗ đã dùng gần hết, An Á đã bắt đầu dùng hình thú phách củi, còn Khoa Lôi và Mộc Lý thì đi đến nghề mộc chưa làm xong ở bên cạnh để tiếp tục tới đây.
Sau bữa trưa, sắc trời âm xuống, Lộ Cảnh gọi ba con thú nhân, nói với bọn họ về chuyện của người tuyết:
- Tối hôm qua không phải Mộc Lý đại thúc bị mấy người tuyết trong viện hù doạ à, ta nghĩ chúng ta cũng có mấy người ở bên ngoài sân, như vậy buổi tối hoặc là thời tiết không tốt thì cũng có thể hù người và dã thú, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Đúng vậy, tối hôm qua đi ra ngoài giao tiếp, nhưng không làm ta sợ, còn tưởng rằng trong viện có người.
Mộc Lý đại thúc phụ hoạ nói.
Có Mộc Lý nói, Khoa Lôi cũng rất tán thành chuyện này, tuổi của An Á còn nhỏ, vốn dĩ đều nghe ba người còn lại nói nhiều hơn, lúc này cũng không có ý kiến, bốn người đạt thành ý kiến thu thập đồ vật trực tiếp đi ra khỏi sơn động.
An Vân và Khả Khả nhìn bốn con thú nhân hùng hổ ra khỏi sơn động, tiếp tục ghé vào cùng nhau nói chuyện cười cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, bởi vì Khả Khả còn nhỏ, sức lực không lớn, thời gian học làm giày hoa đã nhiều hơn một chút, hiện tại đang kết thúc, lúc này Tiểu Thạch Đầu lại biến thành hình thú, ở trong sơn động phịch khắp nơi.
An Vân làm xong giày trên tay, bắt đầu mặc bộ đồ da thú cho tiểu đầu quái có hình người, lúc nhìn thấy, Khả Khả nói một câu:
- Vân ca ca, ngươi dùng vải bông làm thành bộ giày cho tiểu thạch đầu, sau đó làm bộ giày da thú hơi lớn một chút, như vậy tiểu thạch đầu ăn mặc sẽ càng thoải mái và ấm áp hơn!
Một câu này đánh thức An Vân, trước đó hắn vẫn luôn phiền não, Tiểu Thạch Đầu quá yêu động, lông xù mềm mại một chút da thú hắn ăn mặc không kiên nhẫn, lông xù da thú của hắn lại không đặc biệt mềm, nghe những lời này của Khả Khả đã giải quyết hai chuyện mâu thuẫn này, hắn cười nhìn về phía Khả Khả:
- Khả Khả thật cẩn thận, sau này khẳng định sẽ là một hảo a mỗ.
Khả Khả bị An Vân trêu ghẹo đến đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng làm nũng:
- Ta còn nhỏ mà, Vân ca ca cũng sẽ là một hảo a mỗ!
An Vân nghe Khả Khả nói xong thì đỏ mặt, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mới vừa nhận thức Lộ Cảnh không bao lâu, một con hổ nhỏ hoạt bát, một con thú nhỏ trắng nõn đáng yêu, ai da ai da, sao mình có thể nghĩ xa như vậy chứ, Cảnh ca cũng không có ý tứ muốn kết thân với mình, có phải hay không không muốn sinh hoạt cùng mình à, nghĩ vậy An Vân lại có chút u buồn, động tác trên tay đều ngừng lại, nâng má bắt đầu phát ngốc.
Bốn người Lộ Cảnh chọn mấy vị trí đôi hình thú và người tuyết hình người, sau đó trở về sân, trước khi vào sân Lộ Cảnh nhìn thấy tường viện lại có chút ý tưởng, lập tức gọi bọn họ bắt đầu vào sơn động bằng tuyết.
- Đem những thứ này hóa thành nước, chờ đợi đến khi độ ấm lạnh hơn, chúng ta sẽ hắt nước lên trên tường viện, chờ toàn bộ tường viện biến thành tường băng sẽ càng thêm vững chắc, sang năm chúng ta tranh thủ thêm những người này, xây dựng phòng ốc sẽ càng thêm an toàn hơn so với sơn động.
Nói làm thì làm, hố lửa vẫn luôn không bị dập, lúc này vừa vặn dùng tới, hoá tuyết thật ra rất nhanh, chỉ là vật chứa nước không đủ, không có cách nào khác hơn là dùng đến thau nước, chờ đến khi rửa sạch sẽ mới tính đủ.
Lúc chạng vạng, trời đã dần tối, trên không trung lại bắt đầu có tuyết rơi lất phất, Lộ Cảnh chạy nhanh đến bên ngoài sân để nhận tuyết, Lộ Cảnh từ bên ngoài vào động, đánh giá độ ấm bên ngoài có âm hai mươi độ, vừa vặn có thể đi lấy tường băng, Tiểu Thạch Đầu không khống chế được mình lại biến thành tiểu oa nhi, An Vân đặt hắn lên trên giường đá, cho hắn mấy cái đồ chơi nhỏ, lại dùng da thú vây quanh sau đó an tâm cùng Khả Khả chuẩn bị cơm tối.
Đợi đến khi tường băng hoàn tất đã có thể ăn cơm chiều, mấy người mới lục tục trở về sơn động, Khoa Lôi trở về sơn động nhà mình ở bên cạnh trước, điểm ôn lại nhiệt độ của lò lửa và giường đất của Khả Khả rồi mới lại đây, ăn xong cơm chiều hai người bọn họ mang đồ dùng ở đây làm từ trước, sau đó mới trở về sưởi ấm.
An Á ném một ít hạt dẻ và khoai lang đỏ vào trong hố lửa, Lộ Cảnh thì đi lấy quy hoạch phòng ốc mà hắn đã vẽ tối hôm qua, sau đó nói đại khái với bọn hắn một ít ý tưởng của mình:
- Ta ở khu vực này không ngắn, ngoại trừ khoảng cách gần với rừng rậm và bờ biển ra thì ta cảm thấy nơi này vẫn rất không tồi, các ngươi thấy chúng ta nên ở lại đây hay là tìm một chỗ khác?
Mọi người trầm mặc một lát, Mộc Lý mở miệng trước:
- Vị trí của chúng ta xem như không tệ, cách Hổ tộc, báo tộc và sư tộc mấy bộ lạc cũng không tính là quá gần, đồ ăn và tài nguyên xung quanh cũng rất phong phú, hiện tại chúng ta ít người, ta cảm thấy có thể ở lại đây, nhưng nếu sau này chúng ta thật sự muốn mở rộng nhân số thì có thể sẽ không đủ ở lại nữa.
Khoa Lôi tiếp nhận câu chuyện:
- Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, nếu sau này chúng ta đều ở trong phòng như vậy, ta cũng đã gặp một số sơn động ở hướng Tây Bắc, địa thế cũng không tệ lắm, sơn động địa thế bình thản không nhiều, hướng phía Bắc cũng có mấy nơi thích hợp để tụ tập, sau này nếu chúng ta thật sự có bộ lạc thuộc về chúng ta, dân cư mở rộng thì nơi này không đủ ở nhưng trước kia mấy nơi kia đi xem thử, bên này chúng ta cũng tiếp tục lưu trữ, mỗi năm thay phiên an bài một ít người ở lại đây, tới đây phơi muối cũng thuận tiện, giống như một số đại bộ lạc ở phương Bắc, ngoại trừ nơi tụ tập chủ yếu của bộ lạc ra còn sẽ an bài một ít nơi ở nhỏ xung quanh để điều tra.
Lời nói của Khoa Lôi làm cho Lộ Cảnh có chút kinh ngạc, hắn vẫn luôn sinh hoạt ở đây, không đi quá xa, không ngờ rằng thế giới này lại có chế độ giống như thành vệ tinh, cũng nhận ra mình quá thiển cận, may mà mình nói ra những tính toán này để thương lượng với mọi người.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, độ ấm cũng càng ngày càng thấp, Khoa Lôi và Mộc Lý ôm Khả Khả đi trở về, ngay khi bọn họ vừa ra khỏi sơn động thì khí lạnh đã thổi quét hơn phân nửa sơn động, An Vân ôm cánh tay xoa xoa ngực:
- Thật lạnh, sao ta lại cảm thấy năm nay lạnh hơn trước kia nhiều.
Lộ Cảnh cười cười:
- Đó là bởi vì năm nay ngươi vẫn luôn ở nơi ấm áp, trước kia là lạnh chết lặng, nhưng mà lúc này độ ấm hình như là thấp hơn ngày hôm qua, ta đi nấu nước, Tiểu Vân ngươi ngâm chân rồi nhanh chóng đi lên giường đi.
An Vân nhìn Lộ Cảnh chiếu cố mình, cảm thấy mỗi ngày đều giống như ngâm mình ở mật ong, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó lại quay đầu liếc liếc An Á một cái, An Á hiểu rõ giống như đứng dậy trở về phòng chuẩn bị qua một lát nữa mới trở ra, chỉ là trong lòng lại nghĩ đến Khả Khả, ai, ca ca sắp không nhịn được nữa rồi, sắp đến mùa xuân năm sau sẽ tổ chức nghi thức cho ca ca và Cảnh ca.
Nhìn thấy An Á thức thời đi rồi, Lộ Cảnh cũng bưng nước nóng lên, Tiểu Thạch Đầu hiện tại là một đứa trẻ, nằm ở trên giường đá dùng sức dùng tay khẩy, An Vân đi đến bên cạnh Lộ Cảnh ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía thú nhân này, nghĩ đến trước kia A mỗ nói với hắn, gặp được thú nhân toàn tâm toàn ý đối với mình, nếu thích, vậy ngàn vạn lần không được bỏ lỡ, hắn ở trong lòng cổ vũ cho mình, mấy ngày này hẳn là sẽ tiến vào kỳ động dục của thú nhân, Cảnh ca thành niên không mấy năm, phản ứng của kỳ động dục sẽ tương đối mãnh liệt, không giống như đại thúc như Khoa Lôi đại thúc và đại thúc Mộc Lý...
An Vân dùng hết can đảm kéo kéo Lộ Cảnh, chờ Lộ Cảnh nhìn về phía mình, hắn nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt mới nói ra miệng:
- Cảnh ca, ta, ta sợ lạnh, buổi tối ngươi ngủ với ta có ngon không?
Lộ Cảnh có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến trước kia bộ lạc có người có thể trực tiếp treo một sinh hoạt ban đêm nào đó ở bên miệng giao lưu thì cũng có thể hiểu, Tiểu Vân như vậy đã xem như là rất thẹn thùng, hắn trầm mặc trong chốc lát, nhìn đến vẻ mặt đỏ bừng của An Vân chậm rãi rút lui mới mở miệng:
- Tiểu Vân, ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu lựa chọn ta, như vậy sau này, trừ phi là tử vong, nếu không ta sẽ không thả ngươi rời khỏi.
An Vân vốn tưởng rằng Lộ Cảnh muốn lấy trầm mặc cự tuyệt hắn, nhưng sau khi nghe Lộ Cảnh nói xong thì trong lòng hắn lại nảy lên kích động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo nước mắt vừa mới cố nén, gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Lộ Cảnh:
- Ta nghĩ kỹ rồi, Cảnh ca, ta muốn ở cùng ngươi, muốn ngủ với ngươi, muốn sinh cho ngươi một đứa con nít, Cảnh ca, chúng ta tổ chức nghi thức được không?
Lộ Cảnh nhìn thấy hốc mắt của An Vân phản xạ ra nước mắt, lại nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nghe hắn nói làm cho người ta thú huyết sôi trào, trong tiếng thở dài của củi lửa thiêu đốt, cố nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, đồng ý:
- Được rồi.
Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt của An Vân, theo bản năng An Vân nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn luôn chảy xuống từ trong hốc mắt, một đường hôn xuống dưới, đuổi theo dấu vết nước mắt đi qua, mãi cho đến khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng dán lên đôi môi ái nhân mềm mại mang theo vị ngọt nhẹ nhàng.
Khi An Á chuẩn bị trực ban thì An Vân đã trở về phòng, hắn ngồi ở bên cạnh hố lửa, nhìn về phía Lộ Cảnh đang nghiêm túc làm gì đó:
- Ca phu, có thể gọi ngươi như vậy.
Lộ Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thằng em vợ, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói:
- Ta chuẩn bị qua hai ngày nữa sẽ làm nghi thức kết đối với Tiểu Vân, ngày mai ta xem thử có thể đi ra ngoài đi săn hay không.
Trong phòng, An Vân đang cúi đầu xuống, đôi môi hơi đỏ lên, miệng mỉm cười nhẹ nhàng chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp.
- Vân ca ca, Tiểu Thạch Đầu ngủ rồi, ngươi dạy ta làm giày đi.
Nói xong duỗi duỗi chân, ra hiệu An Vân đi xem giày trên chân hắn.
An Vân cười vỗ xuống bắp chân của Khả Khả:
- xinh đẹp, Khả Khả ăn mặc thật là xinh đẹp.
Nói xong hắn lấy ra Đế giầy mà ngày hôm qua giúp đỡ làm cho Lộ Cảnh, bắt đầu dạy Khả Khả làm như thế nào.
Ba con thú nhân đang dọn dẹp tuyết đọng trong sân, lúc này tuyết ngừng rơi, mặt trời lên cao một chút, tuy không có cảm giác ấm áp gì, nhưng dưới ánh mặt trời phản xạ xuống đất bốn phía đều là ánh sáng long lanh lóa mắt, ba người dọn dẹp tuyết đọng trong sân xong thì lập tức trở về sơn động, hai mắt chợt động đều có chút không thấy rõ đồ vật, trước mắt giống như có thứ gì đang lóe sáng, trì hoãn trong chốc lát mới tốt hơn một chút.
Bởi vì bên ngoài trời đầy tuyết nên ba người bọn họ chỉ có thể ở trong sơn động chờ đợi, vừa vặn gần đây củi gỗ đã dùng gần hết, An Á đã bắt đầu dùng hình thú phách củi, còn Khoa Lôi và Mộc Lý thì đi đến nghề mộc chưa làm xong ở bên cạnh để tiếp tục tới đây.
Sau bữa trưa, sắc trời âm xuống, Lộ Cảnh gọi ba con thú nhân, nói với bọn họ về chuyện của người tuyết:
- Tối hôm qua không phải Mộc Lý đại thúc bị mấy người tuyết trong viện hù doạ à, ta nghĩ chúng ta cũng có mấy người ở bên ngoài sân, như vậy buổi tối hoặc là thời tiết không tốt thì cũng có thể hù người và dã thú, các ngươi cảm thấy thế nào?
- Đúng vậy, tối hôm qua đi ra ngoài giao tiếp, nhưng không làm ta sợ, còn tưởng rằng trong viện có người.
Mộc Lý đại thúc phụ hoạ nói.
Có Mộc Lý nói, Khoa Lôi cũng rất tán thành chuyện này, tuổi của An Á còn nhỏ, vốn dĩ đều nghe ba người còn lại nói nhiều hơn, lúc này cũng không có ý kiến, bốn người đạt thành ý kiến thu thập đồ vật trực tiếp đi ra khỏi sơn động.
An Vân và Khả Khả nhìn bốn con thú nhân hùng hổ ra khỏi sơn động, tiếp tục ghé vào cùng nhau nói chuyện cười cười, động tác trên tay cũng không dừng lại, bởi vì Khả Khả còn nhỏ, sức lực không lớn, thời gian học làm giày hoa đã nhiều hơn một chút, hiện tại đang kết thúc, lúc này Tiểu Thạch Đầu lại biến thành hình thú, ở trong sơn động phịch khắp nơi.
An Vân làm xong giày trên tay, bắt đầu mặc bộ đồ da thú cho tiểu đầu quái có hình người, lúc nhìn thấy, Khả Khả nói một câu:
- Vân ca ca, ngươi dùng vải bông làm thành bộ giày cho tiểu thạch đầu, sau đó làm bộ giày da thú hơi lớn một chút, như vậy tiểu thạch đầu ăn mặc sẽ càng thoải mái và ấm áp hơn!
Một câu này đánh thức An Vân, trước đó hắn vẫn luôn phiền não, Tiểu Thạch Đầu quá yêu động, lông xù mềm mại một chút da thú hắn ăn mặc không kiên nhẫn, lông xù da thú của hắn lại không đặc biệt mềm, nghe những lời này của Khả Khả đã giải quyết hai chuyện mâu thuẫn này, hắn cười nhìn về phía Khả Khả:
- Khả Khả thật cẩn thận, sau này khẳng định sẽ là một hảo a mỗ.
Khả Khả bị An Vân trêu ghẹo đến đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng làm nũng:
- Ta còn nhỏ mà, Vân ca ca cũng sẽ là một hảo a mỗ!
An Vân nghe Khả Khả nói xong thì đỏ mặt, trong đầu lại xuất hiện hình ảnh mới vừa nhận thức Lộ Cảnh không bao lâu, một con hổ nhỏ hoạt bát, một con thú nhỏ trắng nõn đáng yêu, ai da ai da, sao mình có thể nghĩ xa như vậy chứ, Cảnh ca cũng không có ý tứ muốn kết thân với mình, có phải hay không không muốn sinh hoạt cùng mình à, nghĩ vậy An Vân lại có chút u buồn, động tác trên tay đều ngừng lại, nâng má bắt đầu phát ngốc.
Bốn người Lộ Cảnh chọn mấy vị trí đôi hình thú và người tuyết hình người, sau đó trở về sân, trước khi vào sân Lộ Cảnh nhìn thấy tường viện lại có chút ý tưởng, lập tức gọi bọn họ bắt đầu vào sơn động bằng tuyết.
- Đem những thứ này hóa thành nước, chờ đợi đến khi độ ấm lạnh hơn, chúng ta sẽ hắt nước lên trên tường viện, chờ toàn bộ tường viện biến thành tường băng sẽ càng thêm vững chắc, sang năm chúng ta tranh thủ thêm những người này, xây dựng phòng ốc sẽ càng thêm an toàn hơn so với sơn động.
Nói làm thì làm, hố lửa vẫn luôn không bị dập, lúc này vừa vặn dùng tới, hoá tuyết thật ra rất nhanh, chỉ là vật chứa nước không đủ, không có cách nào khác hơn là dùng đến thau nước, chờ đến khi rửa sạch sẽ mới tính đủ.
Lúc chạng vạng, trời đã dần tối, trên không trung lại bắt đầu có tuyết rơi lất phất, Lộ Cảnh chạy nhanh đến bên ngoài sân để nhận tuyết, Lộ Cảnh từ bên ngoài vào động, đánh giá độ ấm bên ngoài có âm hai mươi độ, vừa vặn có thể đi lấy tường băng, Tiểu Thạch Đầu không khống chế được mình lại biến thành tiểu oa nhi, An Vân đặt hắn lên trên giường đá, cho hắn mấy cái đồ chơi nhỏ, lại dùng da thú vây quanh sau đó an tâm cùng Khả Khả chuẩn bị cơm tối.
Đợi đến khi tường băng hoàn tất đã có thể ăn cơm chiều, mấy người mới lục tục trở về sơn động, Khoa Lôi trở về sơn động nhà mình ở bên cạnh trước, điểm ôn lại nhiệt độ của lò lửa và giường đất của Khả Khả rồi mới lại đây, ăn xong cơm chiều hai người bọn họ mang đồ dùng ở đây làm từ trước, sau đó mới trở về sưởi ấm.
An Á ném một ít hạt dẻ và khoai lang đỏ vào trong hố lửa, Lộ Cảnh thì đi lấy quy hoạch phòng ốc mà hắn đã vẽ tối hôm qua, sau đó nói đại khái với bọn hắn một ít ý tưởng của mình:
- Ta ở khu vực này không ngắn, ngoại trừ khoảng cách gần với rừng rậm và bờ biển ra thì ta cảm thấy nơi này vẫn rất không tồi, các ngươi thấy chúng ta nên ở lại đây hay là tìm một chỗ khác?
Mọi người trầm mặc một lát, Mộc Lý mở miệng trước:
- Vị trí của chúng ta xem như không tệ, cách Hổ tộc, báo tộc và sư tộc mấy bộ lạc cũng không tính là quá gần, đồ ăn và tài nguyên xung quanh cũng rất phong phú, hiện tại chúng ta ít người, ta cảm thấy có thể ở lại đây, nhưng nếu sau này chúng ta thật sự muốn mở rộng nhân số thì có thể sẽ không đủ ở lại nữa.
Khoa Lôi tiếp nhận câu chuyện:
- Đúng, ta cũng nghĩ như vậy, nếu sau này chúng ta đều ở trong phòng như vậy, ta cũng đã gặp một số sơn động ở hướng Tây Bắc, địa thế cũng không tệ lắm, sơn động địa thế bình thản không nhiều, hướng phía Bắc cũng có mấy nơi thích hợp để tụ tập, sau này nếu chúng ta thật sự có bộ lạc thuộc về chúng ta, dân cư mở rộng thì nơi này không đủ ở nhưng trước kia mấy nơi kia đi xem thử, bên này chúng ta cũng tiếp tục lưu trữ, mỗi năm thay phiên an bài một ít người ở lại đây, tới đây phơi muối cũng thuận tiện, giống như một số đại bộ lạc ở phương Bắc, ngoại trừ nơi tụ tập chủ yếu của bộ lạc ra còn sẽ an bài một ít nơi ở nhỏ xung quanh để điều tra.
Lời nói của Khoa Lôi làm cho Lộ Cảnh có chút kinh ngạc, hắn vẫn luôn sinh hoạt ở đây, không đi quá xa, không ngờ rằng thế giới này lại có chế độ giống như thành vệ tinh, cũng nhận ra mình quá thiển cận, may mà mình nói ra những tính toán này để thương lượng với mọi người.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, độ ấm cũng càng ngày càng thấp, Khoa Lôi và Mộc Lý ôm Khả Khả đi trở về, ngay khi bọn họ vừa ra khỏi sơn động thì khí lạnh đã thổi quét hơn phân nửa sơn động, An Vân ôm cánh tay xoa xoa ngực:
- Thật lạnh, sao ta lại cảm thấy năm nay lạnh hơn trước kia nhiều.
Lộ Cảnh cười cười:
- Đó là bởi vì năm nay ngươi vẫn luôn ở nơi ấm áp, trước kia là lạnh chết lặng, nhưng mà lúc này độ ấm hình như là thấp hơn ngày hôm qua, ta đi nấu nước, Tiểu Vân ngươi ngâm chân rồi nhanh chóng đi lên giường đi.
An Vân nhìn Lộ Cảnh chiếu cố mình, cảm thấy mỗi ngày đều giống như ngâm mình ở mật ong, hắn há miệng thở dốc muốn nói gì đó lại quay đầu liếc liếc An Á một cái, An Á hiểu rõ giống như đứng dậy trở về phòng chuẩn bị qua một lát nữa mới trở ra, chỉ là trong lòng lại nghĩ đến Khả Khả, ai, ca ca sắp không nhịn được nữa rồi, sắp đến mùa xuân năm sau sẽ tổ chức nghi thức cho ca ca và Cảnh ca.
Nhìn thấy An Á thức thời đi rồi, Lộ Cảnh cũng bưng nước nóng lên, Tiểu Thạch Đầu hiện tại là một đứa trẻ, nằm ở trên giường đá dùng sức dùng tay khẩy, An Vân đi đến bên cạnh Lộ Cảnh ngồi xuống, ôm lấy cánh tay của hắn, ngẩng đầu nhìn về phía thú nhân này, nghĩ đến trước kia A mỗ nói với hắn, gặp được thú nhân toàn tâm toàn ý đối với mình, nếu thích, vậy ngàn vạn lần không được bỏ lỡ, hắn ở trong lòng cổ vũ cho mình, mấy ngày này hẳn là sẽ tiến vào kỳ động dục của thú nhân, Cảnh ca thành niên không mấy năm, phản ứng của kỳ động dục sẽ tương đối mãnh liệt, không giống như đại thúc như Khoa Lôi đại thúc và đại thúc Mộc Lý...
An Vân dùng hết can đảm kéo kéo Lộ Cảnh, chờ Lộ Cảnh nhìn về phía mình, hắn nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt mới nói ra miệng:
- Cảnh ca, ta, ta sợ lạnh, buổi tối ngươi ngủ với ta có ngon không?
Lộ Cảnh có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến trước kia bộ lạc có người có thể trực tiếp treo một sinh hoạt ban đêm nào đó ở bên miệng giao lưu thì cũng có thể hiểu, Tiểu Vân như vậy đã xem như là rất thẹn thùng, hắn trầm mặc trong chốc lát, nhìn đến vẻ mặt đỏ bừng của An Vân chậm rãi rút lui mới mở miệng:
- Tiểu Vân, ngươi nghĩ kỹ chưa, nếu lựa chọn ta, như vậy sau này, trừ phi là tử vong, nếu không ta sẽ không thả ngươi rời khỏi.
An Vân vốn tưởng rằng Lộ Cảnh muốn lấy trầm mặc cự tuyệt hắn, nhưng sau khi nghe Lộ Cảnh nói xong thì trong lòng hắn lại nảy lên kích động, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt còn mang theo nước mắt vừa mới cố nén, gật đầu thật mạnh, ánh mắt nhìn thẳng vào Lộ Cảnh:
- Ta nghĩ kỹ rồi, Cảnh ca, ta muốn ở cùng ngươi, muốn ngủ với ngươi, muốn sinh cho ngươi một đứa con nít, Cảnh ca, chúng ta tổ chức nghi thức được không?
Lộ Cảnh nhìn thấy hốc mắt của An Vân phản xạ ra nước mắt, lại nhìn ánh mắt kiên định của hắn, nghe hắn nói làm cho người ta thú huyết sôi trào, trong tiếng thở dài của củi lửa thiêu đốt, cố nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, đồng ý:
- Được rồi.
Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên đôi mắt của An Vân, theo bản năng An Vân nhắm hai mắt lại, nước mắt vẫn luôn chảy xuống từ trong hốc mắt, một đường hôn xuống dưới, đuổi theo dấu vết nước mắt đi qua, mãi cho đến khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng dán lên đôi môi ái nhân mềm mại mang theo vị ngọt nhẹ nhàng.
Khi An Á chuẩn bị trực ban thì An Vân đã trở về phòng, hắn ngồi ở bên cạnh hố lửa, nhìn về phía Lộ Cảnh đang nghiêm túc làm gì đó:
- Ca phu, có thể gọi ngươi như vậy.
Lộ Cảnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua thằng em vợ, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói:
- Ta chuẩn bị qua hai ngày nữa sẽ làm nghi thức kết đối với Tiểu Vân, ngày mai ta xem thử có thể đi ra ngoài đi săn hay không.
Trong phòng, An Vân đang cúi đầu xuống, đôi môi hơi đỏ lên, miệng mỉm cười nhẹ nhàng chậm rãi chìm vào giấc mộng đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.