[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 25:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
16/09/2023
Đồ ăn trong một cái lẩu ăn tối vô cùng tận hứng, ngay cả khối thịt nướng mà Lộ Cảnh làm trước đó cũng được vào trong, cuối cùng là nấm canh gà thịt gà cũng được giải quyết toàn bộ bởi mấy con thú nhân, bóng đêm đã thâm trầm, gió tuyết cũng bắt đầu gào thét, so với mấy ngày trước đây thì lớn hơn không ít, khi đưa người của đoàn người Khoa Lôi ra cửa, Lộ Cảnh nhìn tình huống gió tuyết cảm khái nói:
- Sợ là bão tuyết sắp bắt đầu rồi.
An Vân mặc áo khoác da thú rắn chắc, giấu ở trong lòng ngực của Lộ Cảnh, chợt đột nhiên nghĩ đến:
- Nếu như lúc trước chúng ta ở trong một sơn động lớn thì tốt rồi, nếu không thì chúng ta sẽ phá hủy hai sơn động này thành một thông đạo đi.
Nói xong nhìn về phía mọi người tìm kiếm tán thành.
Tầm mắt của Lộ Cảnh và Khoa Lôi liên tiếp nhìn nhau, đã biết được ý tứ của hai bên, gió tuyết quá lạnh sẽ không ở lại lâu, chờ bọn người Khoa Lôi mang theo tiểu đầu rời khỏi, Lộ Cảnh ôm An Vân về sơn động:
- Từ khi sơn động đặt củi lửa đả thông, sơn động của hai chúng ta vốn đã gần nhau rồi, phía trước bởi vì sơn động mở rộng nên đã nổ không ít, kế tiếp là ngày tuyết rơi cũng không ra được, hai bên cùng nhau có lẽ không cần mấy ngày là có thể đả thông.
Vừa dứt lời, An Vân đã ló đầu ra khỏi lòng ngực của Lộ Cảnh, nhìn về phía đệ đệ An Á đang đi theo phía sau:
- Chờ sơn động nổ thông, Khả Khả có thể tới chơi nhiều hơn nữa.
Nói xong thì bỡn cợt cười một tiếng, sau đó bị Lộ Cảnh một phen ôm vào phòng.
An Á vô ngữ mắt trợn trắng, ca phu nhịn lâu như vậy đêm nay chắc là sẽ làm ầm ĩ hồi lâu, hắn đã cố ý thương lượng với Khoa Lôi đại thúc, đêm nay hắn sẽ đến sơn động của bọn người bọn hắn thủ suốt đêm, hắn phải nắm chắc thời gian thu thập tàn cục, sau đó chạy nhanh mang theo công cụ hết thời gian đi sơn động bên cạnh gác đêm đi.
Sau khi bốn người Khoa Lôi và Mộc Lý trở về sơn động thì lập tức bậc thang vào hố lửa và giường đất, trước khi rời khỏi bọn họ không hề tắt hố lửa, cho nên lúc này nhiệt độ trong sơn động cũng không quá thấp, Tiểu Thạch Đầu bị bọc trong da thú ngủ nhiều hơn, Khả Khả cũng bọc da thú ấm áp ngồi ở bên cạnh hố lửa sưởi ấm, chuẩn bị chờ giường đất ấm lại trở về.
- An Á thủ một đêm có phải quá mệt mỏi hay không, dù sao tuổi còn nhỏ, đến lúc đó vẫn là ta và hắn chia nhau một chút đi?
Mộc Lý đặt nước trong nồi đá vào trong hố lửa, có chút lo lắng cho An Á. Khoa Lôi nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộc Lý lo lắng là đúng, nhưng cũng không để cho Mộc Lý ở lại cả đêm, cho nên mới tự mình tới canh gác. Mộc Lý nghe xong, lại có chút lo lắng hắn sẽ phải gác đêm hai ngày, hơn nữa ban ngày đi ra ngoài săn bắn có mệt hay không.
Khoa Lôi cảm nhận được sự quan tâm của Mộc Lý đối với mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng:
- Chỉ là một buổi tối, mấy chục năm trước, ngoài việc ta phải cảnh giác với tuyết lở vào ban đêm thì còn phải lo lắng vấn đề đồ ăn hàng ngày, hiện tại hoàn cảnh đã tốt hơn không ít, ngày mai ban ngày ngủ một chút là tốt rồi.
Khả Khả nhìn Khoa Lôi đại thúc đang tình thâm tình với a phụ của mình, có chút bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hổ trong lòng, yên lặng đứng dậy về phòng:
- A phụ, Khoa Lôi đại thúc, ta đi về trước, bỏ tiểu thạch đầu xuống, nấu nước xong giúp ta vào đi.
An Á thu thập đồ vật xong thì chạy nhanh đi sơn động của Khả Khả gia, bóng đêm dần dần dày đặc, đại tuyết lại bay lên, hai bên sơn động đều dần dần an tĩnh lại, ngoại trừ phòng Lộ Cảnh và phòng An Vân ra thì trong đêm tuyết liên tục truyền ra âm thanh, nhiệt độ cũng từng bước tăng lên.
An Vân nằm trên giường đất, Lộ Cảnh đè ở trên người hắn nhẹ nhàng hôn môi với hắn, chờ một nụ hôn qua đi, hai má An Vân đỏ bừng, có chút thẹn thùng, nhưng hai mắt vẫn đối diện với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, chúng ta rửa mặt trước đi.
thói quen ngủ trước rửa mặt này là bị Lộ Cảnh mang ra, hiện tại cũng đã thành chuyện hắn cần phải làm trước khi ngủ.
Lộ Cảnh cúi đầu xuống, lại nhẹ nhàng hôn lên môi An Vân:
- Được rồi, An Á hẳn là đã thu thập xong.
Nói xong, hắn nhanh chóng xuống giường, một tay kéo An Vân, hai người cầm tay đi rửa mặt, An Á quả nhiên đã thu thập xong tẩu, hố lửa vẫn đang đốt nước, Lộ Cảnh lấy nước ấm đi rửa mặt, lại thêm nước nóng vào trong nồi đá, chờ sau khi rửa mặt xong nước còn lại tiếp tục đun.
Một lần nữa vào nhà, An Vân vừa cởi áo khoác da thú ra bò lên trên giường đất đã bị Lộ Cảnh từ phía sau ôm lấy, nụ hôn tế tế mật mật từ sau cổ dần dần xuống, áo bông trên người hắn bị ôn nhu rút đi, hắn bị thú nhân đè ở dưới thân, tim đập dồn dập trong một cái không gian này, tiếng vang rầm rầm quanh quẩn, An Vân nhìn bóng lưng của mình ở trong hai tròng mắt của thú nhân, chậm rãi vươn hai tay ôm lấy cổ của thú nhân, thú nhân như gió lốc hôn vào một khắc này...
Một đêm này, gió tuyết gào thét, trong sơn động lại không có chút cảm giác nào, mãi cho đến khi hố lửa tàn lửa tắt, chỉ còn lại ánh sáng đen như đậu đen trong đèn đuốc trong phòng chiếu sáng một góc sơn động nhỏ, một chỗ sơn động này mới hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mãi cho đến khi ánh mặt trời lên cao, Lộ Cảnh mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, đây là một đêm tốt nhất sau khi hắn đi vào dị thế, nghe trong sơn động truyền đến tiếng nổ vang, da thú mềm xốp bị khoá lại nhiệt độ trên giường đất, nhìn ái nhân trong lòng yên ổn thở dốc, đột nhiên có chút không tha và quyến luyến đối với dị thế này.
Khi An Vân tỉnh lại thì vẫn ở trong lòng của Lộ Cảnh:
- Ngô... Ân... An Vân giãy giụa tỉnh lại, hắn muốn nâng cánh tay lên để đẩy ra Lộ Cảnh, nhưng lại phát hiện cánh tay bủn rủn, cả người mỏi mệt.
Lộ Cảnh nhìn bộ dáng mơ hồ và ngốc của An Vân, vừa đau lòng lại vừa thích, hôn mạnh lên đôi môi An Vân, cánh tay vói vào trong chăn bắt đầu nhẹ nhàng mát xa cho hắn, vẫn luôn chờ hắn hơi thoải mái một chút mới giúp hắn mặc áo trong đỡ hắn dậy:
- Ngươi dựa vào trước, cẩn thận, ta bưng cơm trưa tới đây cho ngươi.
Nói xong, hắn lại bưng cháo vẫn luôn ôn thục phấn đến trước mặt An Vân.
Tối hôm qua, người ăn lạc vẫn luôn ngủ đến bây giờ, lúc này đã sớm không thể nhịn được nữa, cháo của Lộ Cảnh vừa đưa đến bên miệng lập tức mở miệng ăn cháo, cháo thêm thịt mạt cùng trứng gà, mùi vị so với trực tiếp dùng nước bọt nấu ăn ngon hơn không ít, chờ ăn xong một chén cháo, Lộ Cảnh lại đưa cho An Vân uống nửa chén nước:
- Có muốn nằm thêm một lát nữa hay không?
An Vân lắc đầu:
- Ngủ lâu quá thì buổi tối sẽ không ngủ được, ta lên đi ra bên ngoài đi, An Á vẫn luôn ở trong sơn động đào hang sao?
- Đúng vậy, sáng sớm đã bắt đầu, tối hôm qua là Khoa Lôi đại thúc và hắn phân thủ đến đêm, chờ lát nữa ta đi nói với bọn hắn một chút về chuyện đêm nay ta sẽ thủ suốt đêm.
Nhìn thân thể An Vân kéo bủn rủn, muốn mặc áo khoác rời giường, Lộ Cảnh không nỡ nhìn hắn mệt mỏi, trực tiếp giúp hắn mặc xong quần áo và giày, sau đó một tay ôm hắn lên đi đến bên cạnh hố lửa an trí ở trên đôn gỗ, nhìn An Vân ngồi ở trên đôn gỗ thời khắc đó hơi nhíu mày, hắn nâng bàn ghế lên theo trình tự, đêm nay làm một cái ghế dựa trước đi.
- Ừm, vậy đêm nay Cảnh ca ngươi phải vất vả một chút, ngươi đi đào sơn động cho An Á trước đi, ta ở bên này nghỉ ngơi một lát.
An Vân vừa nói vừa xoa eo của mình:
- Cảnh ca ngươi giúp ta lấy khối da thú tới đây, ta lót một chút, gỗ quá cứng.
An Vân có chút oán giận liếc Lộ Cảnh một cái:
- Đều tại ngươi tối hôm qua thật quá đáng!
So với trước kia, a phụ còn quá mức với a mỗ, đây là oán giận mà An Vân chưa từng nói ra.
Lộ Cảnh xoa xoa cái mũi, lúc ấy, hai đời ma pháp sư cũng không phải là không nhịn được sao, huống chi hiện tại lại vào kỳ động dục của Thú Nhân, hắn vội vàng ân cần đi giúp bạn lữ lấy da thú, còn cố ý chọn hai khối da thú lông dài, da thú mềm mại cũng có thể thoải mái hơn một chút, tuy rằng da tương đối nhỏ, nhưng hai tấm chồng lên cũng đủ rồi.
Đợi bạn lữ làm ấm gỗ thoải mái hơn một chút, Lộ Cảnh lại bắt đầu đi rửa trái cây, lấy quả làm, pha trà hoa, hầm khoai lang đỏ, tất cả đều chuẩn bị tốt mới yên tâm rời khỏi.
- Tiểu Vân, có việc gì nhớ gọi ta, đừng tự mình đi làm.
- Đã biết, Cảnh ca ngươi đi nhanh đi, ta ở đây sẽ không chạy loạn nữa, nói nữa, hiện tại ta cũng không chạy được nữa.
Nói xong hơi đỏ mặt, trong lòng Lộ Cảnh dâng lên gợn sóng, ngồi xổm xuống hôn lên trán bạn lữ một cái rồi mới rời đi.
Nhìn bộ dáng bạn lữ rời khỏi vì sinh hoạt bận rộn, An Vân chỉ cảm thấy ngày này thật ngọt ngào, hắn không nhịn được mà nghĩ đến ngày hôm qua Cảnh ca nỗ lực như vậy, hắn có thể có bảo bảo hay không, nhưng ngay sau đó hắn lại thẹn đỏ mặt lắc lắc đầu, á thú nhân thụ thai khó, sao lại nhanh như vậy, trước kia A Phụ và A mỗ ở bên cạnh nhau bốn năm cái tuyết quý mới có hắn, An Á tới càng chậm, nhưng hắn vẫn rất chờ mong.
Hoài Vương chờ mong bảo vật tương lai, An Vân bắt đầu may áo khoác da thú cho tiểu thạch đầu, đây là do Tiểu Thạch Đầu hình người làm ra, hiện tại thời gian của Tiểu Thạch Đầu càng ngày càng dài, cũng bắt đầu học tập làm thế nào khống chế biến hóa, chờ đến mùa săn bắt tiếp theo là có thể học được.
Sau khi Lộ Cảnh đi tranh cách vách trở về thì vẫn luôn cùng An Á nổ tung sơn động, đến thời điểm ăn cơm chiều thì lại tích cực chuẩn bị đồ ăn An Vân thích ăn, sau cơm chiều lại ân cần hầu hạ An Vân rửa mặt:
- Tiểu Vân, ta đi giúp ngươi nướng giường đất lên, chờ lát nữa ngươi rửa mặt xong thì đi ngủ đi.
Lộ Cảnh khẩy hạt dẻ nói.
An Vân dựa vào Lộ Cảnh lắc lắc đầu, giống như là đang làm nũng với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, hiện tại ta không ở đây, đêm nay ta bồi ngươi một lát được không, chờ ta mệt mỏi ta sẽ đi ngủ.
Tuy Lộ Cảnh bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý, chủ yếu là hắn cũng không phải rất muốn tách ra với An Vân, có thể hai người vừa kết làm bạn lữ, Tiểu Thạch Đầu lại không ở bên cạnh, lúc này lúc nào cũng muốn ở cùng nhau.
Sau khi trời hoàn toàn vào đêm, An Á rửa mặt xong đi ngủ trước, sơn động hắn cũng rất mệt mỏi, đêm yên tĩnh như băng, đống lửa trại ba tiếng, mùi thơm của hạt dẻ khoai lang đỏ dần dần truyền ra, Lộ Cảnh buông cái ghế dựa bán thành phẩm trong tay xuống, từ đống lửa nướng hạt dẻ và khoai lang đỏ, trước lò nướng khoai lang đỏ để một bên trong chốc lát, trước bóc hạt dẻ nấu xong đút cho An Vân.
An Vân ăn từng hạt dẻ, nhấm nháp hạt dẻ ngọt trong miệng, hài lòng cười một tiếng:
- Cảnh ca, ngươi cũng ăn đi.
Sau khi đút cho Lộ Cảnh một hạt dẻ, hắn chỉ vào thứ mà lúc trước Lộ Cảnh vẫn luôn làm:
- Cảnh ca, đây là cái gì?
- Là ghế dựa.
Lộ Cảnh trả lời, động tác trên tay không ngừng, tiếp tục lột hạt dẻ cho bạn lữ:
- Hiện tại ngồi trên ghế gỗ quá mệt mỏi, cái ghế này ngồi sẽ thoải mái hơn, chờ ta làm xong cái thứ nhất sẽ cho ngươi thử xem.
Hai người ngọt ngào ghé vào cùng nhau chuẩn bị nướng một cái bánh nướng lớn sẽ bốc nước đường, mãi cho đến gần nửa đêm, mơ mơ màng màng mới nướng xong bánh nướng, Lộ Cảnh chờ An Vân an ổn đi vào giấc ngủ trộm một hương mới rời đi tiếp tục làm ghế, không có An Vân bồi ban đêm, ngay cả độ ấm cũng thấp mấy độ, Lộ Cảnh thường thường dừng lại nghe động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mài giũa hoàn thành trang bị cuối cùng của một cái ghế.
- Sợ là bão tuyết sắp bắt đầu rồi.
An Vân mặc áo khoác da thú rắn chắc, giấu ở trong lòng ngực của Lộ Cảnh, chợt đột nhiên nghĩ đến:
- Nếu như lúc trước chúng ta ở trong một sơn động lớn thì tốt rồi, nếu không thì chúng ta sẽ phá hủy hai sơn động này thành một thông đạo đi.
Nói xong nhìn về phía mọi người tìm kiếm tán thành.
Tầm mắt của Lộ Cảnh và Khoa Lôi liên tiếp nhìn nhau, đã biết được ý tứ của hai bên, gió tuyết quá lạnh sẽ không ở lại lâu, chờ bọn người Khoa Lôi mang theo tiểu đầu rời khỏi, Lộ Cảnh ôm An Vân về sơn động:
- Từ khi sơn động đặt củi lửa đả thông, sơn động của hai chúng ta vốn đã gần nhau rồi, phía trước bởi vì sơn động mở rộng nên đã nổ không ít, kế tiếp là ngày tuyết rơi cũng không ra được, hai bên cùng nhau có lẽ không cần mấy ngày là có thể đả thông.
Vừa dứt lời, An Vân đã ló đầu ra khỏi lòng ngực của Lộ Cảnh, nhìn về phía đệ đệ An Á đang đi theo phía sau:
- Chờ sơn động nổ thông, Khả Khả có thể tới chơi nhiều hơn nữa.
Nói xong thì bỡn cợt cười một tiếng, sau đó bị Lộ Cảnh một phen ôm vào phòng.
An Á vô ngữ mắt trợn trắng, ca phu nhịn lâu như vậy đêm nay chắc là sẽ làm ầm ĩ hồi lâu, hắn đã cố ý thương lượng với Khoa Lôi đại thúc, đêm nay hắn sẽ đến sơn động của bọn người bọn hắn thủ suốt đêm, hắn phải nắm chắc thời gian thu thập tàn cục, sau đó chạy nhanh mang theo công cụ hết thời gian đi sơn động bên cạnh gác đêm đi.
Sau khi bốn người Khoa Lôi và Mộc Lý trở về sơn động thì lập tức bậc thang vào hố lửa và giường đất, trước khi rời khỏi bọn họ không hề tắt hố lửa, cho nên lúc này nhiệt độ trong sơn động cũng không quá thấp, Tiểu Thạch Đầu bị bọc trong da thú ngủ nhiều hơn, Khả Khả cũng bọc da thú ấm áp ngồi ở bên cạnh hố lửa sưởi ấm, chuẩn bị chờ giường đất ấm lại trở về.
- An Á thủ một đêm có phải quá mệt mỏi hay không, dù sao tuổi còn nhỏ, đến lúc đó vẫn là ta và hắn chia nhau một chút đi?
Mộc Lý đặt nước trong nồi đá vào trong hố lửa, có chút lo lắng cho An Á. Khoa Lôi nghĩ nghĩ, cảm thấy Mộc Lý lo lắng là đúng, nhưng cũng không để cho Mộc Lý ở lại cả đêm, cho nên mới tự mình tới canh gác. Mộc Lý nghe xong, lại có chút lo lắng hắn sẽ phải gác đêm hai ngày, hơn nữa ban ngày đi ra ngoài săn bắn có mệt hay không.
Khoa Lôi cảm nhận được sự quan tâm của Mộc Lý đối với mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng:
- Chỉ là một buổi tối, mấy chục năm trước, ngoài việc ta phải cảnh giác với tuyết lở vào ban đêm thì còn phải lo lắng vấn đề đồ ăn hàng ngày, hiện tại hoàn cảnh đã tốt hơn không ít, ngày mai ban ngày ngủ một chút là tốt rồi.
Khả Khả nhìn Khoa Lôi đại thúc đang tình thâm tình với a phụ của mình, có chút bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng xoa xoa đầu tiểu hổ trong lòng, yên lặng đứng dậy về phòng:
- A phụ, Khoa Lôi đại thúc, ta đi về trước, bỏ tiểu thạch đầu xuống, nấu nước xong giúp ta vào đi.
An Á thu thập đồ vật xong thì chạy nhanh đi sơn động của Khả Khả gia, bóng đêm dần dần dày đặc, đại tuyết lại bay lên, hai bên sơn động đều dần dần an tĩnh lại, ngoại trừ phòng Lộ Cảnh và phòng An Vân ra thì trong đêm tuyết liên tục truyền ra âm thanh, nhiệt độ cũng từng bước tăng lên.
An Vân nằm trên giường đất, Lộ Cảnh đè ở trên người hắn nhẹ nhàng hôn môi với hắn, chờ một nụ hôn qua đi, hai má An Vân đỏ bừng, có chút thẹn thùng, nhưng hai mắt vẫn đối diện với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, chúng ta rửa mặt trước đi.
thói quen ngủ trước rửa mặt này là bị Lộ Cảnh mang ra, hiện tại cũng đã thành chuyện hắn cần phải làm trước khi ngủ.
Lộ Cảnh cúi đầu xuống, lại nhẹ nhàng hôn lên môi An Vân:
- Được rồi, An Á hẳn là đã thu thập xong.
Nói xong, hắn nhanh chóng xuống giường, một tay kéo An Vân, hai người cầm tay đi rửa mặt, An Á quả nhiên đã thu thập xong tẩu, hố lửa vẫn đang đốt nước, Lộ Cảnh lấy nước ấm đi rửa mặt, lại thêm nước nóng vào trong nồi đá, chờ sau khi rửa mặt xong nước còn lại tiếp tục đun.
Một lần nữa vào nhà, An Vân vừa cởi áo khoác da thú ra bò lên trên giường đất đã bị Lộ Cảnh từ phía sau ôm lấy, nụ hôn tế tế mật mật từ sau cổ dần dần xuống, áo bông trên người hắn bị ôn nhu rút đi, hắn bị thú nhân đè ở dưới thân, tim đập dồn dập trong một cái không gian này, tiếng vang rầm rầm quanh quẩn, An Vân nhìn bóng lưng của mình ở trong hai tròng mắt của thú nhân, chậm rãi vươn hai tay ôm lấy cổ của thú nhân, thú nhân như gió lốc hôn vào một khắc này...
Một đêm này, gió tuyết gào thét, trong sơn động lại không có chút cảm giác nào, mãi cho đến khi hố lửa tàn lửa tắt, chỉ còn lại ánh sáng đen như đậu đen trong đèn đuốc trong phòng chiếu sáng một góc sơn động nhỏ, một chỗ sơn động này mới hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, mãi cho đến khi ánh mặt trời lên cao, Lộ Cảnh mới từ trong giấc mơ tỉnh lại, đây là một đêm tốt nhất sau khi hắn đi vào dị thế, nghe trong sơn động truyền đến tiếng nổ vang, da thú mềm xốp bị khoá lại nhiệt độ trên giường đất, nhìn ái nhân trong lòng yên ổn thở dốc, đột nhiên có chút không tha và quyến luyến đối với dị thế này.
Khi An Vân tỉnh lại thì vẫn ở trong lòng của Lộ Cảnh:
- Ngô... Ân... An Vân giãy giụa tỉnh lại, hắn muốn nâng cánh tay lên để đẩy ra Lộ Cảnh, nhưng lại phát hiện cánh tay bủn rủn, cả người mỏi mệt.
Lộ Cảnh nhìn bộ dáng mơ hồ và ngốc của An Vân, vừa đau lòng lại vừa thích, hôn mạnh lên đôi môi An Vân, cánh tay vói vào trong chăn bắt đầu nhẹ nhàng mát xa cho hắn, vẫn luôn chờ hắn hơi thoải mái một chút mới giúp hắn mặc áo trong đỡ hắn dậy:
- Ngươi dựa vào trước, cẩn thận, ta bưng cơm trưa tới đây cho ngươi.
Nói xong, hắn lại bưng cháo vẫn luôn ôn thục phấn đến trước mặt An Vân.
Tối hôm qua, người ăn lạc vẫn luôn ngủ đến bây giờ, lúc này đã sớm không thể nhịn được nữa, cháo của Lộ Cảnh vừa đưa đến bên miệng lập tức mở miệng ăn cháo, cháo thêm thịt mạt cùng trứng gà, mùi vị so với trực tiếp dùng nước bọt nấu ăn ngon hơn không ít, chờ ăn xong một chén cháo, Lộ Cảnh lại đưa cho An Vân uống nửa chén nước:
- Có muốn nằm thêm một lát nữa hay không?
An Vân lắc đầu:
- Ngủ lâu quá thì buổi tối sẽ không ngủ được, ta lên đi ra bên ngoài đi, An Á vẫn luôn ở trong sơn động đào hang sao?
- Đúng vậy, sáng sớm đã bắt đầu, tối hôm qua là Khoa Lôi đại thúc và hắn phân thủ đến đêm, chờ lát nữa ta đi nói với bọn hắn một chút về chuyện đêm nay ta sẽ thủ suốt đêm.
Nhìn thân thể An Vân kéo bủn rủn, muốn mặc áo khoác rời giường, Lộ Cảnh không nỡ nhìn hắn mệt mỏi, trực tiếp giúp hắn mặc xong quần áo và giày, sau đó một tay ôm hắn lên đi đến bên cạnh hố lửa an trí ở trên đôn gỗ, nhìn An Vân ngồi ở trên đôn gỗ thời khắc đó hơi nhíu mày, hắn nâng bàn ghế lên theo trình tự, đêm nay làm một cái ghế dựa trước đi.
- Ừm, vậy đêm nay Cảnh ca ngươi phải vất vả một chút, ngươi đi đào sơn động cho An Á trước đi, ta ở bên này nghỉ ngơi một lát.
An Vân vừa nói vừa xoa eo của mình:
- Cảnh ca ngươi giúp ta lấy khối da thú tới đây, ta lót một chút, gỗ quá cứng.
An Vân có chút oán giận liếc Lộ Cảnh một cái:
- Đều tại ngươi tối hôm qua thật quá đáng!
So với trước kia, a phụ còn quá mức với a mỗ, đây là oán giận mà An Vân chưa từng nói ra.
Lộ Cảnh xoa xoa cái mũi, lúc ấy, hai đời ma pháp sư cũng không phải là không nhịn được sao, huống chi hiện tại lại vào kỳ động dục của Thú Nhân, hắn vội vàng ân cần đi giúp bạn lữ lấy da thú, còn cố ý chọn hai khối da thú lông dài, da thú mềm mại cũng có thể thoải mái hơn một chút, tuy rằng da tương đối nhỏ, nhưng hai tấm chồng lên cũng đủ rồi.
Đợi bạn lữ làm ấm gỗ thoải mái hơn một chút, Lộ Cảnh lại bắt đầu đi rửa trái cây, lấy quả làm, pha trà hoa, hầm khoai lang đỏ, tất cả đều chuẩn bị tốt mới yên tâm rời khỏi.
- Tiểu Vân, có việc gì nhớ gọi ta, đừng tự mình đi làm.
- Đã biết, Cảnh ca ngươi đi nhanh đi, ta ở đây sẽ không chạy loạn nữa, nói nữa, hiện tại ta cũng không chạy được nữa.
Nói xong hơi đỏ mặt, trong lòng Lộ Cảnh dâng lên gợn sóng, ngồi xổm xuống hôn lên trán bạn lữ một cái rồi mới rời đi.
Nhìn bộ dáng bạn lữ rời khỏi vì sinh hoạt bận rộn, An Vân chỉ cảm thấy ngày này thật ngọt ngào, hắn không nhịn được mà nghĩ đến ngày hôm qua Cảnh ca nỗ lực như vậy, hắn có thể có bảo bảo hay không, nhưng ngay sau đó hắn lại thẹn đỏ mặt lắc lắc đầu, á thú nhân thụ thai khó, sao lại nhanh như vậy, trước kia A Phụ và A mỗ ở bên cạnh nhau bốn năm cái tuyết quý mới có hắn, An Á tới càng chậm, nhưng hắn vẫn rất chờ mong.
Hoài Vương chờ mong bảo vật tương lai, An Vân bắt đầu may áo khoác da thú cho tiểu thạch đầu, đây là do Tiểu Thạch Đầu hình người làm ra, hiện tại thời gian của Tiểu Thạch Đầu càng ngày càng dài, cũng bắt đầu học tập làm thế nào khống chế biến hóa, chờ đến mùa săn bắt tiếp theo là có thể học được.
Sau khi Lộ Cảnh đi tranh cách vách trở về thì vẫn luôn cùng An Á nổ tung sơn động, đến thời điểm ăn cơm chiều thì lại tích cực chuẩn bị đồ ăn An Vân thích ăn, sau cơm chiều lại ân cần hầu hạ An Vân rửa mặt:
- Tiểu Vân, ta đi giúp ngươi nướng giường đất lên, chờ lát nữa ngươi rửa mặt xong thì đi ngủ đi.
Lộ Cảnh khẩy hạt dẻ nói.
An Vân dựa vào Lộ Cảnh lắc lắc đầu, giống như là đang làm nũng với Lộ Cảnh:
- Cảnh ca, hiện tại ta không ở đây, đêm nay ta bồi ngươi một lát được không, chờ ta mệt mỏi ta sẽ đi ngủ.
Tuy Lộ Cảnh bất đắc dĩ, nhưng vẫn đồng ý, chủ yếu là hắn cũng không phải rất muốn tách ra với An Vân, có thể hai người vừa kết làm bạn lữ, Tiểu Thạch Đầu lại không ở bên cạnh, lúc này lúc nào cũng muốn ở cùng nhau.
Sau khi trời hoàn toàn vào đêm, An Á rửa mặt xong đi ngủ trước, sơn động hắn cũng rất mệt mỏi, đêm yên tĩnh như băng, đống lửa trại ba tiếng, mùi thơm của hạt dẻ khoai lang đỏ dần dần truyền ra, Lộ Cảnh buông cái ghế dựa bán thành phẩm trong tay xuống, từ đống lửa nướng hạt dẻ và khoai lang đỏ, trước lò nướng khoai lang đỏ để một bên trong chốc lát, trước bóc hạt dẻ nấu xong đút cho An Vân.
An Vân ăn từng hạt dẻ, nhấm nháp hạt dẻ ngọt trong miệng, hài lòng cười một tiếng:
- Cảnh ca, ngươi cũng ăn đi.
Sau khi đút cho Lộ Cảnh một hạt dẻ, hắn chỉ vào thứ mà lúc trước Lộ Cảnh vẫn luôn làm:
- Cảnh ca, đây là cái gì?
- Là ghế dựa.
Lộ Cảnh trả lời, động tác trên tay không ngừng, tiếp tục lột hạt dẻ cho bạn lữ:
- Hiện tại ngồi trên ghế gỗ quá mệt mỏi, cái ghế này ngồi sẽ thoải mái hơn, chờ ta làm xong cái thứ nhất sẽ cho ngươi thử xem.
Hai người ngọt ngào ghé vào cùng nhau chuẩn bị nướng một cái bánh nướng lớn sẽ bốc nước đường, mãi cho đến gần nửa đêm, mơ mơ màng màng mới nướng xong bánh nướng, Lộ Cảnh chờ An Vân an ổn đi vào giấc ngủ trộm một hương mới rời đi tiếp tục làm ghế, không có An Vân bồi ban đêm, ngay cả độ ấm cũng thấp mấy độ, Lộ Cảnh thường thường dừng lại nghe động tĩnh bên ngoài, chậm rãi mài giũa hoàn thành trang bị cuối cùng của một cái ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.