[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 41:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
19/09/2023
Trận bão tuyết đầu năm nay là vào lúc nửa đêm, cuồng phong hỗn loạn ở bên ngoài tuyết viên gào thét, Lộ Cảnh và Kiệt cùng nhau trực đêm, tiếng gió gào thét bên ngoài sân một đường đi qua, lá cây trong sân không bị thổi rơi mấy đôi, tiếng tuyết lớn đè gãy nhánh cây Răng rắc ở trong tiếng gió loáng thoáng truyền đến, rừng rậm phía xa đen sì, không có ánh trăng nhìn không thấy bất kỳ thứ gì.
Lộ Cảnh đóng lại mấy cái cửa sổ gỗ trên tháp lâu, ánh lửa của tháp lâu bị che khuất, ánh sáng duy nhất bị che khuất, trong thiên địa chỉ còn âm thanh của gió tuyết, đống lửa vang lên, Lance nướng chín hạt dẻ và khoai lang, cho Lộ Cảnh ăn một chút, hai người ăn cơm vào giữa đêm tuyết ở đây.
Bởi vì bão tuyết vẫn còn nên trời đã tối, không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng, ban ngày Lâm Dương trực ban thay đổi thành bọn người Lộ Cảnh, Nhiếp Dung và Mộc Mộc đi theo cùng nhau tới đây, lúc này đang cùng nhau ăn bữa sáng trong đại sảnh, Lộ Cảnh vốn muốn kêu Lance ở lại ăn lại trở về, nhưng thú nhân trẻ tuổi này xấu hổ, chống đẩy nói trong nhà khẳng định đã chuẩn bị, không chờ An Vân đến đón đã chạy nhanh từ cửa sau, mọi người thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn nhau cười.
An Vân đẩy cửa phòng vệ sinh, đưa khăn lông cho hắn, ý bảo hắn rửa mặt trước:
- Cảnh ca, nhanh đi rửa mặt, cơm sáng xong rồi, chờ lát nữa ngươi ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi, cả đêm thủ đến mệt rồi.
Lộ Cảnh nhận lấy khăn lông, thuận tay kéo An Vân vào trong lòng ngực hôn một cái, An Vân có chút thẹn thùng, nhưng cũng không đẩy người ra, ngược lại khi Lộ Cảnh rời khỏi thì chủ động đi lên hôn một cái, Lộ Cảnh cười xoa xoa sau lưng An Vân, nhìn hắn rời khỏi phòng vệ sinh mới bắt đầu rửa mặt.
bữa sáng gần đây của bọn họ đều là lấy mì làm chủ, mì thì ít hơn nữa một ít dưa muối, dưa muối vừa mới ra khỏi miệng, dưa muối nhỏ và gỗ hai quả dưa muối nhỏ sẽ ít hơn một chút, chính là dưa muối, nhưng lại cho bọn hắn một người một chén canh trứng, hai quả đều là vùi đầu khổ làm, ăn xong giống như rửa mặt.
Lộ Cảnh ăn xong liền đi ngủ, Tiểu Thạch Đầu và Mộc Mộc bị A mỗ nhà mình thu thập sạch sẽ sau đó chơi điên cuồng trong trò chơi, hồ chơi là Lộ Cảnh làm cho bọn họ, có thang trượt, một loại nút chai chế tạo thành hồ nước hình vuông, hồ nước hình vuông, hồ nước hình vuông, hồ nước hình tròn, tháp đôi, còn có một phần chưa làm xong xếp gỗ, Tiểu Thạch Đầu lại thích những món đồ chơi này, Mộc Mộc cũng là.
Nhiếp Dung cười nhìn con trai của mình đang trượt xuống dưới, quay đầu lại bò lên chuẩn bị lại trượt một lần nữa:
- Đừng nhìn ngày thường Mộc Mộc nhà ta nói không nhiều lắm, mỗi khi ở nhà mỗi ngày đều nghĩ tới việc tìm tiểu đầu hòn đá nhỏ, làm cho a ba của hắn đều ghen tị, gần đây cũng bắt đầu làm những món đồ chơi nhỏ cho hắn.
- Cảnh ca chính là hoa văn nhiều, luôn là lăn lộn chút đồ chơi mới mẻ trêu chọc Tiểu Thạch Đầu, làm cho Tiểu Thạch Đầu thường xuyên quấn lấy hắn, nói ngọt không được, một ngụm một cái hảo a phụ.
An Vân vừa mặc áo khoác da thú vừa cười nói:
- Trước kia còn luôn quấn lấy ta, hiện tại thấy ta hận không thể chạy nhanh đi, sợ ta chậm trễ hắn chơi.
Hai người cười nói sẽ xảy ra chuyện hài tử nhà mình, lại xảy ra chuyện ở sơn động lớn, Nhiếp Dung làm y sư, lại ở bên cạnh sơn động lớn, cho nên cũng tiếp xúc nhiều hơn một chút với bên kia.
- Bọn họ gần đây đều bận rộn ở trong xe chỉ dệt vải, lúc ta đi trước thấy bọn họ đã dệt không ít, cơm ở một khối ăn, dệt vải cũng đều ở một khối, chính là ở có chút chen chúc.
- Cũng không có cách nào, chờ sang năm xây nhà là được rồi, nhưng hiện tại đất trống của bộ lạc không nhiều lắm, còn phải chặt cây xung quanh, san bằng mặt đất mới được, Cảnh ca nói rõ năm còn phải xây nhà cho bọn người Thú một nhà, như vậy là có thể nuôi nhiều Thú một nhà hơn.
Động tác trong tay An Vân không ngừng, đại khái nói đến sắp xếp của bộ lạc sang năm.
- Sang năm cũng không dọn nhà trước sao? Ta thấy vị trí bên này tuy rằng tốt, nhưng mà lập tức xây dựng nhiều phòng ốc như vậy, ở không được bao lâu nữa thì rời đi cũng không tha...
An Vân cũng hiểu ý tứ của lời nói của Nhiếp Dung còn chưa xong, hắn nghĩ nghĩ báo cho Nhiếp Dung mình sau này sẽ lại nói với Lộ Cảnh một câu, nhưng đây vốn cũng là chuyện không định ra, dù sao cũng là đại sự của toàn bộ bộ lạc, yêu cầu mọi người cùng nhau thương lượng quyết định.
Cocoa từ trong trò chơi đi ra, sau khi chơi hết hứng mới đi đến bên cạnh An Vân và bắt đầu may quần áo, hắn đang may quần áo cho An Á, lúc trước An Á may quần áo cho nàng đã bị An Vân trêu chọc mấy lần, hiện tại dứt khoát làm bằng phẳng.
Nhiếp Dung không am hiểu làm quần áo, tới đây chủ yếu cũng là vì học tập, cho nên An Vân thường thường chỉ điểm nàng hai câu, bất quá Nhiếp Dung đến từ hiện đại, điểm tử nhiều, sẽ chia sẻ một ít ý tưởng của mình với bọn họ, có thể làm bọn họ sẽ thử làm, thật đúng là bị bọn họ làm ra vài loại kiểu dáng mới mẻ độc đáo lại mặc quần áo tốt.
An Vân chỉ điểm hai người Nhiếp Dung và Khả Khả, lại ngẩng đầu nhìn hai con tiểu ấu tể đang chơi đùa trong trò chơi, hơi hơi nhíu mày, nhớ tới ấu tể trong đại sơn động:
- Tiểu Tuyết và Áo Ngọc luôn ở trong sơn động lớn cũng không có gì vui, bọn họ lại không có nhiều không gian để cho bọn họ thoăn thoắt ngược xuôi, lần sau khi các ngươi tới đây thì làm người đưa bọn họ tới đây đi, làm các con thú nhỏ cùng nhau chơi đùa, lại có thể xúc tiến tình cảm còn có thể rèn luyện thân thể.
rèn luyện thân thể này là do Nhiếp Dung dạy bọn hắn, sau khi An Vân hiểu rõ thì thường dùng một chút.
- Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ đi gọi bọn họ, tiểu Tuyết Nhi ngoan, ta còn tưởng có một tiểu á thú ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, đáng tiếc ta không sinh ra á thú, ai, thật là khổ sở.
An Vân mỉm cười, chế nhạo nói:
- Vậy ngươi và Lâm Dương nỗ lực, sinh ra một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Khuôn mặt của Nhiếp Dung đỏ lên, trừng mắt nhìn An Vân, không cam lòng yếu thế đùa giỡn trở về:
- An Vân ngươi cũng nỗ lực hơn, thừa dịp gần đây động dục kỳ nỗ lực tạo ra một cái tổ, sinh ra một tiểu á thú, Mộc Mộc nhà ta khẳng định đối với hắn rất tốt!
Hai người vui cười đùa giỡn một trận, Khả Khả xoay người không nhìn hai người này nữa, chuyên chú làm quần áo cho An Á, Nhiếp Dung chậm quá mức tới đột nhiên vẻ mặt đứng đắn nhìn về phía An Vân:
- Nói đến đây, An Vân ngươi vươn tay ra đây, ta cho ngươi xem thân thể của ngươi thế nào, yêu cầu điều dưỡng nói nắm chặt mà dưỡng.
An Vân vừa nghe thấy lời này của Nhiếp Dung, lập tức ngoan ngoãn vươn tay ra, một đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào động tác của Nhiếp Dung, sợ mình làm sao không hoài không được bảo bảo, Nhiếp Dung bị bộ dáng của hắn trêu chọc đến muốn cười:
- Ngươi thả lỏng trước đi, ngươi không dám hô hấp như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạch của ta, tới, ngươi đi theo ta hít sâu vài lần.
- Thả lỏng... Hút khí... Khí tức... Hút khí... Khí tức...
An Vân đi theo động tác của Nhiếp Dung chậm rãi bình phục tâm tình khẩn trương, chờ hắn hoàn toàn thả lỏng lại, Nhiếp Dung mới bắt đầu bắt mạch cho hắn, trước kia khi An Vân ở bộ lạc, bởi vì A Phụ A mỗ đều rất có khả năng, hai người bọn hắn cũng chưa bao giờ ai quá đói, khổ nhất cũng chính là A Phụ sinh bệnh A Phụ bị trọng thương, sau đó A Phụ A Mạc rời khỏi, chỉ có hắn và An Á cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cuộc sống của hai người bọn hắn không bao lâu, An Á đã bị lừa ra khỏi bộ lạc, hắn cũng không để ý tất cả rời khỏi bộ lạc để tìm kiếm An Á, sau đó gặp phải Lộ Cảnh, được Lộ Cảnh chiếu cố, thân thể rất nhanh đã khôi phục, hiện tại thân thể của hắn không thể nói là vô cùng tốt, nhưng cũng không có khuyết điểm lớn gì, chính là ăn ít rau dưa, dinh dưỡng không cân bằng.
Nghĩ đến Tuyết Quý thiếu rau xanh rau dưa ăn, đầu óc Nhiếp Dung vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ đi vào trong thôn nhà bà ngoại nhìn thấy quá hầm, cho dù là mùa đông trời đầy tuyết cũng có thể ăn được cải trắng hầm mừi mỹ vị, còn có dưa chua nấu xương sườn, tương đại cốt, bánh trôi hấp nhân đậu, bánh bao... Không được không được, lại muốn nước miếng chảy ra, lúc nào có thể tìm được cải trắng, còn phải làm cho bọn người Lộ Cảnh lăn lộn đào hầm ra, còn có quặng sắt, không có chảo sắt lớn, làm ra cũng không có.
Càng nghĩ càng thiên, Nhiếp Dung tranh thủ thời gian về công đạo tình hình cơ thể của hắn, sau đó lại cho Khả Khả bắt mạch, Khả Khả cũng không sai biệt lắm, nhưng hắn còn đang rèn luyện thân thể, ngày bình thường phải hoạt động nhiều hơn, thời tiết tốt còn phải phơi nắng nhiều hơn.
Mấy hài tử khác cũng vậy, nhiều phơi nắng nhiều vận động, ngày thường dinh dưỡng cân bằng không thể kén ăn, ở đây không có các loại bổ sung đủ, cũng chỉ có thể từ nguyên liệu nấu ăn hiện có bổ sung, nhưng thân thể của các thú nhân cường hãn, thân thể cũng càng thiên hướng ăn thịt, á thú cũng là loại thịt thiên vị hơn, chỉ có giống cái đối với rau quả thiên vị nhiều hơn một chút, nhưng khẩu vị cũng rất giống với thú nhân, những điều này cũng rất khó nói rõ ràng.
Giữa trưa là An Vân làm, An Á cùng mấy người Khoa Lôi hôm nay đi ra ngoài tuần tra, còn chưa trở về, chờ buổi chiều còn phải đi xưởng bên kia quăng gạch, cho nên cũng sẽ không ở nhà, Nhiếp Dung muốn hỗ trợ đánh một cái, nhưng mà danh hiệu sát thủ phòng bếp của nàng không phải cái gì, An Vân trải qua mấy lần thực hiện kinh hách cũng không dám giúp nàng nữa, còn không bằng Khả Khả tới hỗ trợ, Nhiếp Dung chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất đi xem hài tử.
Hai đứa nhỏ chơi một buổi sáng, cũng không sai biệt lắm là đói bụng, chờ ngửi được mùi thơm của cơm trưa lập tức ngoan ngoãn từ trong hồ trò chơi đi ra, sau đó mang theo Nhiếp Dung đi rửa tay rửa mặt, sau đó xếp hàng ngồi ở trên bàn nhỏ cạnh hố lửa, chờ bọn hắn ăn đồ ăn.
Hôm nay ăn chính là bột ngô nấm nhân thịt bánh, hơn nữa một nồi to canh trứng gà, cơm mới vừa làm xong, bọn người An Á đã trở về, Nhiếp Dung đi đến đưa cơm cho hai người trực ban, Khả Khả thì đi đưa cơm cho a phụ, sau đó mọi người mới ngồi xuống cùng nhau ăn, cơm trưa ăn xong, Khoa Lôi đi xưởng, An Á để lại thu thập nồi chén, sau đó yên lặng bắt đầu làm linh kiện xếp gỗ.
An Vân thấy hắn đến đây cũng lười, cùng một người với Nhiếp Dung ôm một tiểu ấu tể hống bọn họ ngủ, Khả Khả đi đưa cho a phụ chén nước, sau đó lấy hơn phân nửa quần áo của mình làm đến bên cạnh An Á, nói chuyện phiếm với hắn, An Á cũng không chê phiền, cuối cùng có thể nói chuyện với Khả Khả.
Bọn nhỏ buổi sáng chơi mệt mỏi, không một lát đã ngủ rồi, Lộ Cảnh ở trong phòng ngủ, An Vân không muốn đi vào quấy rầy, liền cùng với Nhiếp Dung an trí hai hài tử ở giường nhỏ, giường nhỏ ở cách hố lửa không xa, càng ấm áp hơn, lúc trước Lộ Cảnh cố ý làm giường nhỏ khá lớn, nghĩ Tiểu Thạch Đầu có thể ngủ đến bốn năm tuổi, cho nên hiện tại ngủ một con tiểu hổ một con tiểu gấu.
Sau khi Mộc Mộc ngủ cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích, Tiểu Thạch Đầu thì không giống, một người ngủ không gian lớn, tay đấm chân đá giống như luyện quyền, hiện tại cùng Mộc Mộc ngủ hai cái, không đầy một lát đã đánh tới bên cạnh Mộc Mộc, tứ chi mở ra thân thể vặn vẹo, đầu hơi nghiêng qua bên cạnh Mộc Mộc, một chân hơi cong, nhưng cũng không mệt, nhìn thấy ở bên cạnh nhìn về phía Nhiếp Dung và An Vân thì che miệng cười ngượng.
Lộ Cảnh đóng lại mấy cái cửa sổ gỗ trên tháp lâu, ánh lửa của tháp lâu bị che khuất, ánh sáng duy nhất bị che khuất, trong thiên địa chỉ còn âm thanh của gió tuyết, đống lửa vang lên, Lance nướng chín hạt dẻ và khoai lang, cho Lộ Cảnh ăn một chút, hai người ăn cơm vào giữa đêm tuyết ở đây.
Bởi vì bão tuyết vẫn còn nên trời đã tối, không nhìn thấy bao nhiêu ánh sáng, ban ngày Lâm Dương trực ban thay đổi thành bọn người Lộ Cảnh, Nhiếp Dung và Mộc Mộc đi theo cùng nhau tới đây, lúc này đang cùng nhau ăn bữa sáng trong đại sảnh, Lộ Cảnh vốn muốn kêu Lance ở lại ăn lại trở về, nhưng thú nhân trẻ tuổi này xấu hổ, chống đẩy nói trong nhà khẳng định đã chuẩn bị, không chờ An Vân đến đón đã chạy nhanh từ cửa sau, mọi người thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn nhau cười.
An Vân đẩy cửa phòng vệ sinh, đưa khăn lông cho hắn, ý bảo hắn rửa mặt trước:
- Cảnh ca, nhanh đi rửa mặt, cơm sáng xong rồi, chờ lát nữa ngươi ăn xong rồi thì đi nghỉ ngơi, cả đêm thủ đến mệt rồi.
Lộ Cảnh nhận lấy khăn lông, thuận tay kéo An Vân vào trong lòng ngực hôn một cái, An Vân có chút thẹn thùng, nhưng cũng không đẩy người ra, ngược lại khi Lộ Cảnh rời khỏi thì chủ động đi lên hôn một cái, Lộ Cảnh cười xoa xoa sau lưng An Vân, nhìn hắn rời khỏi phòng vệ sinh mới bắt đầu rửa mặt.
bữa sáng gần đây của bọn họ đều là lấy mì làm chủ, mì thì ít hơn nữa một ít dưa muối, dưa muối vừa mới ra khỏi miệng, dưa muối nhỏ và gỗ hai quả dưa muối nhỏ sẽ ít hơn một chút, chính là dưa muối, nhưng lại cho bọn hắn một người một chén canh trứng, hai quả đều là vùi đầu khổ làm, ăn xong giống như rửa mặt.
Lộ Cảnh ăn xong liền đi ngủ, Tiểu Thạch Đầu và Mộc Mộc bị A mỗ nhà mình thu thập sạch sẽ sau đó chơi điên cuồng trong trò chơi, hồ chơi là Lộ Cảnh làm cho bọn họ, có thang trượt, một loại nút chai chế tạo thành hồ nước hình vuông, hồ nước hình vuông, hồ nước hình vuông, hồ nước hình tròn, tháp đôi, còn có một phần chưa làm xong xếp gỗ, Tiểu Thạch Đầu lại thích những món đồ chơi này, Mộc Mộc cũng là.
Nhiếp Dung cười nhìn con trai của mình đang trượt xuống dưới, quay đầu lại bò lên chuẩn bị lại trượt một lần nữa:
- Đừng nhìn ngày thường Mộc Mộc nhà ta nói không nhiều lắm, mỗi khi ở nhà mỗi ngày đều nghĩ tới việc tìm tiểu đầu hòn đá nhỏ, làm cho a ba của hắn đều ghen tị, gần đây cũng bắt đầu làm những món đồ chơi nhỏ cho hắn.
- Cảnh ca chính là hoa văn nhiều, luôn là lăn lộn chút đồ chơi mới mẻ trêu chọc Tiểu Thạch Đầu, làm cho Tiểu Thạch Đầu thường xuyên quấn lấy hắn, nói ngọt không được, một ngụm một cái hảo a phụ.
An Vân vừa mặc áo khoác da thú vừa cười nói:
- Trước kia còn luôn quấn lấy ta, hiện tại thấy ta hận không thể chạy nhanh đi, sợ ta chậm trễ hắn chơi.
Hai người cười nói sẽ xảy ra chuyện hài tử nhà mình, lại xảy ra chuyện ở sơn động lớn, Nhiếp Dung làm y sư, lại ở bên cạnh sơn động lớn, cho nên cũng tiếp xúc nhiều hơn một chút với bên kia.
- Bọn họ gần đây đều bận rộn ở trong xe chỉ dệt vải, lúc ta đi trước thấy bọn họ đã dệt không ít, cơm ở một khối ăn, dệt vải cũng đều ở một khối, chính là ở có chút chen chúc.
- Cũng không có cách nào, chờ sang năm xây nhà là được rồi, nhưng hiện tại đất trống của bộ lạc không nhiều lắm, còn phải chặt cây xung quanh, san bằng mặt đất mới được, Cảnh ca nói rõ năm còn phải xây nhà cho bọn người Thú một nhà, như vậy là có thể nuôi nhiều Thú một nhà hơn.
Động tác trong tay An Vân không ngừng, đại khái nói đến sắp xếp của bộ lạc sang năm.
- Sang năm cũng không dọn nhà trước sao? Ta thấy vị trí bên này tuy rằng tốt, nhưng mà lập tức xây dựng nhiều phòng ốc như vậy, ở không được bao lâu nữa thì rời đi cũng không tha...
An Vân cũng hiểu ý tứ của lời nói của Nhiếp Dung còn chưa xong, hắn nghĩ nghĩ báo cho Nhiếp Dung mình sau này sẽ lại nói với Lộ Cảnh một câu, nhưng đây vốn cũng là chuyện không định ra, dù sao cũng là đại sự của toàn bộ bộ lạc, yêu cầu mọi người cùng nhau thương lượng quyết định.
Cocoa từ trong trò chơi đi ra, sau khi chơi hết hứng mới đi đến bên cạnh An Vân và bắt đầu may quần áo, hắn đang may quần áo cho An Á, lúc trước An Á may quần áo cho nàng đã bị An Vân trêu chọc mấy lần, hiện tại dứt khoát làm bằng phẳng.
Nhiếp Dung không am hiểu làm quần áo, tới đây chủ yếu cũng là vì học tập, cho nên An Vân thường thường chỉ điểm nàng hai câu, bất quá Nhiếp Dung đến từ hiện đại, điểm tử nhiều, sẽ chia sẻ một ít ý tưởng của mình với bọn họ, có thể làm bọn họ sẽ thử làm, thật đúng là bị bọn họ làm ra vài loại kiểu dáng mới mẻ độc đáo lại mặc quần áo tốt.
An Vân chỉ điểm hai người Nhiếp Dung và Khả Khả, lại ngẩng đầu nhìn hai con tiểu ấu tể đang chơi đùa trong trò chơi, hơi hơi nhíu mày, nhớ tới ấu tể trong đại sơn động:
- Tiểu Tuyết và Áo Ngọc luôn ở trong sơn động lớn cũng không có gì vui, bọn họ lại không có nhiều không gian để cho bọn họ thoăn thoắt ngược xuôi, lần sau khi các ngươi tới đây thì làm người đưa bọn họ tới đây đi, làm các con thú nhỏ cùng nhau chơi đùa, lại có thể xúc tiến tình cảm còn có thể rèn luyện thân thể.
rèn luyện thân thể này là do Nhiếp Dung dạy bọn hắn, sau khi An Vân hiểu rõ thì thường dùng một chút.
- Được rồi, ngày mai chúng ta sẽ trở về, đến lúc đó ta sẽ đi gọi bọn họ, tiểu Tuyết Nhi ngoan, ta còn tưởng có một tiểu á thú ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, đáng tiếc ta không sinh ra á thú, ai, thật là khổ sở.
An Vân mỉm cười, chế nhạo nói:
- Vậy ngươi và Lâm Dương nỗ lực, sinh ra một đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu.
Khuôn mặt của Nhiếp Dung đỏ lên, trừng mắt nhìn An Vân, không cam lòng yếu thế đùa giỡn trở về:
- An Vân ngươi cũng nỗ lực hơn, thừa dịp gần đây động dục kỳ nỗ lực tạo ra một cái tổ, sinh ra một tiểu á thú, Mộc Mộc nhà ta khẳng định đối với hắn rất tốt!
Hai người vui cười đùa giỡn một trận, Khả Khả xoay người không nhìn hai người này nữa, chuyên chú làm quần áo cho An Á, Nhiếp Dung chậm quá mức tới đột nhiên vẻ mặt đứng đắn nhìn về phía An Vân:
- Nói đến đây, An Vân ngươi vươn tay ra đây, ta cho ngươi xem thân thể của ngươi thế nào, yêu cầu điều dưỡng nói nắm chặt mà dưỡng.
An Vân vừa nghe thấy lời này của Nhiếp Dung, lập tức ngoan ngoãn vươn tay ra, một đôi mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào động tác của Nhiếp Dung, sợ mình làm sao không hoài không được bảo bảo, Nhiếp Dung bị bộ dáng của hắn trêu chọc đến muốn cười:
- Ngươi thả lỏng trước đi, ngươi không dám hô hấp như vậy sẽ ảnh hưởng đến mạch của ta, tới, ngươi đi theo ta hít sâu vài lần.
- Thả lỏng... Hút khí... Khí tức... Hút khí... Khí tức...
An Vân đi theo động tác của Nhiếp Dung chậm rãi bình phục tâm tình khẩn trương, chờ hắn hoàn toàn thả lỏng lại, Nhiếp Dung mới bắt đầu bắt mạch cho hắn, trước kia khi An Vân ở bộ lạc, bởi vì A Phụ A mỗ đều rất có khả năng, hai người bọn hắn cũng chưa bao giờ ai quá đói, khổ nhất cũng chính là A Phụ sinh bệnh A Phụ bị trọng thương, sau đó A Phụ A Mạc rời khỏi, chỉ có hắn và An Á cùng nhau giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cuộc sống của hai người bọn hắn không bao lâu, An Á đã bị lừa ra khỏi bộ lạc, hắn cũng không để ý tất cả rời khỏi bộ lạc để tìm kiếm An Á, sau đó gặp phải Lộ Cảnh, được Lộ Cảnh chiếu cố, thân thể rất nhanh đã khôi phục, hiện tại thân thể của hắn không thể nói là vô cùng tốt, nhưng cũng không có khuyết điểm lớn gì, chính là ăn ít rau dưa, dinh dưỡng không cân bằng.
Nghĩ đến Tuyết Quý thiếu rau xanh rau dưa ăn, đầu óc Nhiếp Dung vừa chuyển, đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ đi vào trong thôn nhà bà ngoại nhìn thấy quá hầm, cho dù là mùa đông trời đầy tuyết cũng có thể ăn được cải trắng hầm mừi mỹ vị, còn có dưa chua nấu xương sườn, tương đại cốt, bánh trôi hấp nhân đậu, bánh bao... Không được không được, lại muốn nước miếng chảy ra, lúc nào có thể tìm được cải trắng, còn phải làm cho bọn người Lộ Cảnh lăn lộn đào hầm ra, còn có quặng sắt, không có chảo sắt lớn, làm ra cũng không có.
Càng nghĩ càng thiên, Nhiếp Dung tranh thủ thời gian về công đạo tình hình cơ thể của hắn, sau đó lại cho Khả Khả bắt mạch, Khả Khả cũng không sai biệt lắm, nhưng hắn còn đang rèn luyện thân thể, ngày bình thường phải hoạt động nhiều hơn, thời tiết tốt còn phải phơi nắng nhiều hơn.
Mấy hài tử khác cũng vậy, nhiều phơi nắng nhiều vận động, ngày thường dinh dưỡng cân bằng không thể kén ăn, ở đây không có các loại bổ sung đủ, cũng chỉ có thể từ nguyên liệu nấu ăn hiện có bổ sung, nhưng thân thể của các thú nhân cường hãn, thân thể cũng càng thiên hướng ăn thịt, á thú cũng là loại thịt thiên vị hơn, chỉ có giống cái đối với rau quả thiên vị nhiều hơn một chút, nhưng khẩu vị cũng rất giống với thú nhân, những điều này cũng rất khó nói rõ ràng.
Giữa trưa là An Vân làm, An Á cùng mấy người Khoa Lôi hôm nay đi ra ngoài tuần tra, còn chưa trở về, chờ buổi chiều còn phải đi xưởng bên kia quăng gạch, cho nên cũng sẽ không ở nhà, Nhiếp Dung muốn hỗ trợ đánh một cái, nhưng mà danh hiệu sát thủ phòng bếp của nàng không phải cái gì, An Vân trải qua mấy lần thực hiện kinh hách cũng không dám giúp nàng nữa, còn không bằng Khả Khả tới hỗ trợ, Nhiếp Dung chỉ có thể uỷ uỷ khuất khuất đi xem hài tử.
Hai đứa nhỏ chơi một buổi sáng, cũng không sai biệt lắm là đói bụng, chờ ngửi được mùi thơm của cơm trưa lập tức ngoan ngoãn từ trong hồ trò chơi đi ra, sau đó mang theo Nhiếp Dung đi rửa tay rửa mặt, sau đó xếp hàng ngồi ở trên bàn nhỏ cạnh hố lửa, chờ bọn hắn ăn đồ ăn.
Hôm nay ăn chính là bột ngô nấm nhân thịt bánh, hơn nữa một nồi to canh trứng gà, cơm mới vừa làm xong, bọn người An Á đã trở về, Nhiếp Dung đi đến đưa cơm cho hai người trực ban, Khả Khả thì đi đưa cơm cho a phụ, sau đó mọi người mới ngồi xuống cùng nhau ăn, cơm trưa ăn xong, Khoa Lôi đi xưởng, An Á để lại thu thập nồi chén, sau đó yên lặng bắt đầu làm linh kiện xếp gỗ.
An Vân thấy hắn đến đây cũng lười, cùng một người với Nhiếp Dung ôm một tiểu ấu tể hống bọn họ ngủ, Khả Khả đi đưa cho a phụ chén nước, sau đó lấy hơn phân nửa quần áo của mình làm đến bên cạnh An Á, nói chuyện phiếm với hắn, An Á cũng không chê phiền, cuối cùng có thể nói chuyện với Khả Khả.
Bọn nhỏ buổi sáng chơi mệt mỏi, không một lát đã ngủ rồi, Lộ Cảnh ở trong phòng ngủ, An Vân không muốn đi vào quấy rầy, liền cùng với Nhiếp Dung an trí hai hài tử ở giường nhỏ, giường nhỏ ở cách hố lửa không xa, càng ấm áp hơn, lúc trước Lộ Cảnh cố ý làm giường nhỏ khá lớn, nghĩ Tiểu Thạch Đầu có thể ngủ đến bốn năm tuổi, cho nên hiện tại ngủ một con tiểu hổ một con tiểu gấu.
Sau khi Mộc Mộc ngủ cũng ngoan ngoãn không nhúc nhích, Tiểu Thạch Đầu thì không giống, một người ngủ không gian lớn, tay đấm chân đá giống như luyện quyền, hiện tại cùng Mộc Mộc ngủ hai cái, không đầy một lát đã đánh tới bên cạnh Mộc Mộc, tứ chi mở ra thân thể vặn vẹo, đầu hơi nghiêng qua bên cạnh Mộc Mộc, một chân hơi cong, nhưng cũng không mệt, nhìn thấy ở bên cạnh nhìn về phía Nhiếp Dung và An Vân thì che miệng cười ngượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.