[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 44:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
20/09/2023
Sau khi tộc trưởng động tay chân vào, mọi người cũng buông tay chân ra bắt đầu xuống tay với mỹ thực mà mình mơ ước đã lâu, thịt nướng hôm nay bị bỏ đi, mấy món xào rau tươi cùng với canh phẩm càng được mọi người yêu thích, bọn nhãi ranh được trưởng bối nhà mình an bài ăn hận không thể vùi đầu vào trong chén, Tiểu Thạch Đầu hồng hộc ăn xong một chén thịt nướng đậu hủ, sau đó lại bắt đầu cướp thịt nướng mật ong trong chén gỗ, kết quả bàn tay nhỏ nhắn của bọn nhỏ bị gỗ cắn một miếng.
- A!
Tiếng khóc đột nhiên nhớ tới, Lộ Cảnh Vô Ngữ thở dài lắc đầu, thật sự là sức chiến đấu của con thú Hổ tộc vừa tham ăn vừa ngu ngốc, ở trên người hắn lại có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn, mãnh thú hung mãnh? Không tồn tại, hiện tại Tiểu Thạch Đầu chỉ biết nhe răng trợn mắt hung mãnh.
Hai người An Vân và Nhiếp Dung động tác nhanh nhẹn phân công hợp tác, cứu lấy tay của Tiểu Thạch Đầu từ trong miệng Mộc Mộc ra, từ mấy cái dấu răng sâu trên bàn tay cũng nhìn ra được lần này thịt nướng mật ong có bao nhiêu đến trái tim của Mộc Mộc Tiểu Hùng, tiểu nhân nhi ăn uống thất bại chỉ có thể nhét vào trong lòng A mỗ, uỷ khuất hút cái mũi...
Hai tiểu tử đùa giỡn trò khôi hài không ảnh hưởng đến tốc độ ăn của mọi người, đối với chuyện đùa giỡn giữa bọn nhỏ cũng là xem náo nhiệt cười cười rồi đi qua, nhưng thật ra Tiểu Thạch Đầu, hẳn là thật sự bị cắn đau rồi, đưa lưng về phía Mộc Mộc, cái mông nhỏ không muốn để ý đến hắn, từ trong lòng A mỗ đi xuống, sau đó bưng chén nhỏ tới ngồi ở giữa A mỗ và A phụ, sau đó chỉ huy muốn ăn này ăn kia, còn chỉ vào ớt cay xào thịt nói muốn ăn, A phụ không cho ăn liền chơi xấu, giảng đạo lý cũng không nghe.
Lộ Cảnh bị bộ dáng vô lại của hắn làm cho tức cười, dứt khoát gắp cho hắn một đũa thịt ớt cay xào:
- Chính ngươi muốn ăn, khóc cũng phải ăn xong, nghe thấy không?
- Được, ta khẳng định ăn xong rồi!
Tiểu đại nhân đầu đá vỗ vỗ ngực thịt của mình, thề son sắt bảo đảm, kết quả ớt cay vào trong miệng đã bị cay rồi, hắn không tin tà, nhịn xuống nước mắt trong mắt lại ăn khối thịt, vẫn là cay, miệng đau không chịu nổi, không nhịn được, lại khóc thành tiếng.
Lộ Cảnh đầu to, vội vàng đút quả trà ở bên cạnh cho hắn uống:
- Nói cho ngươi là cay, ngươi ăn không hết, ngươi còn không tin, tổng thông tin này chưa.
Tiểu Thạch Đầu căn bản không có thời gian trả lời, ừng ực uống xong ly nước, nhưng đầu lưỡi đã cay rồi, không dám rút vào trong miệng, bộ dáng này làm cho mọi người cười to rồi, An Vân nghẹn lại khóe miệng cười một tiếng, thừa dịp nước mắt của Tiểu Thạch Đầu lại chảy xuống, vội vàng cho hắn một miếng thịt thú lạnh, lại nhân cơ hội liên tiếp cho hắn ăn mấy miếng khác. Ngày thường Tiểu Thạch Đầu không thích ăn rau dưa, lúc này mới áp chế được vị cay trong miệng Tiểu Thạch Đầu, chẳng qua đôi môi đã hơi bắt đầu sưng lên.
Đầu lưỡi khôi phục lại, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu cáo trạng:
- Rõ ràng các ngươi đều ăn rất nhiều đồ ăn cay này, vì sao các ngươi đều không sao, có phải đồ ăn này khi dễ ta hay không? Ta còn là đồ ăn cho trẻ con!
Lộ Cảnh tay chân thô lỗ xoa nhẹ đầu Tiểu Thạch một phen, sau đó hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã từ trên ghế nhỏ xuống, bị An Vân trừng mắt liếc mắt một cái mới thu liễm động tác, tầm mắt né tránh đối diện với An Vân, che giấu sờ sờ chóp mũi:
- Ngươi còn nhỏ, trước kia chưa ăn qua hương vị này, hơn nữa đồ ăn này quá nhiều ớt cay, cho nên mới bị cay, sau này bắt đầu thử một chút sẽ không còn nữa.
Tiểu Thạch Đầu thu hồi lại tính tình của mình đối với ớt cay, hơi hơi cong miệng gật gật đầu, chủ yếu cũng là a phụ chưa bao giờ lừa hắn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ chấp niệm đối với ớt cay:
- Ta đây khi nào có thể ăn nó? Ta cảm thấy bộ dáng của nó giống như ăn rất ngon.
- Ngày mai bắt đầu luyện tập cho ngươi, hảo, ăn cơm đi, hôm nay ăn Tết cũng không thể khóc nữa.
An Vân cầm lấy một cái chén sạch sẽ dùng canh nóng quấy lên phấn quả hồ, lại cho hắn ăn một chút thịt bò hầm hạt dẻ, vốn là cái chén đựng thịt xào ớt cay kia đã giao cho Lộ Cảnh giải quyết.
Lộ Cảnh cũng không đến mức ghét bỏ, từ khi nhận Tiểu Thạch Đầu thì tiểu tử này từ lúc bắt đầu đã rất cẩn thận, đến bây giờ ăn cũng không sợ, gặp phải đồ ăn không vô thì để lại, nhưng tuy rằng kén ăn, nhưng cũng không có tùy hứng đến mức không ăn liền lãng phí, An Vân và hắn cũng coi Tiểu Thạch Đầu như là hài tử của mình, cũng không chê, tuy rằng thường xuyên nhắc mãi mấy câu ngoài miệng, nhưng vẫn là ăn đồ ăn thừa không có câu oán hận.
Đám nhãi con đều an tĩnh lại ăn cơm, ngược lại các đại nhân đều đã bắt đầu nói chuyện phiếm, rượu nho của Lộ Cảnh tự mình ủ vẫn có tác dụng lớn, hương vị cũng có chút chua chua, Á Thú và Thư Tử uống không nhiều lắm, nhưng ngược lại thú nhân lại tương đối thích loại hương vị kích thích này, giống như ớt cay, cũng rất được thú nhân yêu thích.
- Tộc trưởng, hương vị của rượu nho này thật không sai, sang năm ngươi có thể dạy ta làm như thế nào không?
Linh miêu Thép buông chén rượu bị uống cạn trong tay xuống, chờ mong dò hỏi Lộ Cảnh.
Lộ Cảnh đương nhiên không ngại giao phương pháp ủ rượu ra, thật ra dựa theo hắn an bài, chờ tới bộ lạc mới, tốt nhất phân công cho mọi người, đặc biệt là một ít tộc nhân tàn tật trong bộ lạc, không có tiện ra ngoài săn bắn, thu thập, vậy chủ yếu an bài ở trong bộ lạc một ít công việc.
- Có thể, nhưng mà sang năm ta còn có một số an bài khác, đương nhiên, rượu nho sang năm khẳng định sẽ tiếp tục sản xuất.
Sau khi nhận được câu trả lời của Lộ Cảnh, rất nhiều người lúc này càng vui vẻ không ngừng tán gẫu với người bên cạnh, thậm chí chờ mong sang năm mình học được sản xuất rượu nho thì phải ủ ít nhất năm thùng lớn, đến lúc đó mình có thể uống đủ, còn có thể chia sẻ với toàn bộ lạc.
Những người khác cũng có suy nghĩ của riêng mình, sau khi nhìn thấy các loại bộ lạc mà trước đó bọn họ chưa từng thấy qua, trong khoảng thời gian này, khi bọn họ bắt đầu học tập đến kỹ năng mới, sơn động lớn của bọn họ cũng đã căn cứ vào chuyện mà mỗi người càng am hiểu làm ra một ít phân công đơn giản, mà những chuyện này, chính là An Vân cố ý đưa ra kiến nghị, hắn đã bắt đầu có bộ dáng của bạn lữ tộc trưởng, làm cho những á thú và giống cái trong bộ lạc càng thêm tin phục.
Sau khi ăn xong vòng thứ nhất, mọi người bắt đầu vây quanh nướng thịt, lúc nướng thịt còn có mấy con thú non bắt đầu ngâm nga ca khúc hoặc là âm điệu học được ở bộ lạc trước kia của mình, tuy rằng là âm nhạc đơn giản thô ráp, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác bình tĩnh độc đáo, ánh lửa ấm áp chiếu rọi trên mặt mọi người, có người ngâm nga theo, có người lẳng lặng gõ nhịp, ngay cả Khoa Lôi và đại sơn ở trên tháp canh cũng thả lỏng xuống, nhẹ nhàng khảy đống lửa, lỗ tai còn lại thì lẳng lặng nghe phía dưới truyền đến tiếng ngâm nga.
Đến lúc này, bầu không khí đều đã lên, Nhiếp Dung còn dạy đại gia mấy bài ca từ thế giới cũ, vì để đại gia có thể cảm nhận được ý tứ của ca dao còn ngẫu hứng sửa lại ca từ, mãi cho đến trước khi rời khỏi, nàng cố ý lưu đến cuối cùng cùng Lộ Cảnh nói, muốn ghi lại những bài ca này, sau này khi bộ lạc có tụ hội thì phải mọi người cùng nhau hát, những bài ca này chính là ca dao của sơn hải bộ lạc.
An Vân nghe xong rất duy trì, hôm nay ca dao sau khi hát đều là hắn chưa từng nghe qua, lại rất êm tai, hắn rất thích, nhưng còn chưa học hết, hắn chuẩn bị sau này tìm Nhiếp Dung học trộm.
Lộ Cảnh đương nhiên cũng sẽ không phản đối, đây thật ra xem như là một loại phương thức tăng cường lực ngưng tụ của bộ lạc, giống như các loại Thần Minh mà bộ lạc hiến tế hiện giờ, ngoại trừ có nguyên nhân là các thú nhân trên đại lục này sẽ hiến tế ra thì Lộ Cảnh càng nguyện ý mượn Thần Minh để ngưng tụ bộ lạc, khống chế sự phát triển của bộ lạc, hắn không phải chuyên quyền, chỉ là đây là cần thiết, cho dù không có Thần Thú thì hắn cũng sẽ sáng tạo ra một Thần Minh có thể tập trung tín ngưỡng đại bộ phận người.
bữa cơm này vẫn luôn liên tục đến khi bóng đêm thâm trầm, đại khái 11 giờ mới kết thúc, cơm thừa canh cặn cũng không thu, đám nhãi con đã sớm ngủ gật, một đám bị ôm trở về ngủ, tiểu đầu bị đùa nghịch rửa mặt xong, nhưng hoàn toàn không tỉnh lại, mơ mơ màng màng bị lột ra miệng đánh răng, làm súc miệng thì súc miệng, làm tiểu thì tiểu, cả người mềm oặt bị lộ ra, một cái nằm trên giường nhỏ lập tức ngủ hình chữ X, làm người không nhịn được sờ sờ bụng của hắn.
Đêm đã khuya, An Vân nằm ở trong lòng ngực Lộ Cảnh nhỏ giọng nói chuyện với hắn:
- Năm nay thật náo nhiệt, chờ sang năm tới bộ lạc mới rồi, mọi người còn phải ở bên nhau ăn cơm, giống như hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ, còn có hôm nay ca khúc cũng dễ nghe, ta cũng chưa nhớ kỹ toàn bộ... Đầu gối của An Vân lộ ra cánh tay, nhưng có chút cứng rắn, không thoải mái bằng gối da thú, hắn gối một lát đã không nhịn nổi dứt khoát bò dậy nhặt về gối da thú.
Lộ Cảnh nhìn hắn nằm sấp trên đầu giường, năng lực của động vật họ mèo Đêm Quan phi thường ưu tú, thân là thú nhân của Hổ tộc, Lộ Cảnh đương nhiên cũng như thế, tầm mắt của hắn từ động tác nhỏ đáng yêu của An Vân một đường kéo dài đến chỗ thịt mượt mà nhất trên toàn thân hắn không thể di chuyển ra được nữa, tầm mắt dính chặt làm An Vân vừa mới sờ đến gối đầu chuẩn bị nằm xuống ngủ một lần nữa, lông tơ đều dựng đứng lên.
Nhưng không đợi đến khi trong lòng hắn cũng khẩn trương lên, người đã bị đường cảnh đánh ngã, một hồi đánh nhau kịch liệt mở màn, khi đến nửa đêm, bên ngoài lại yên lặng không một tiếng động hạ tuyết, trong phòng tiếng thở dốc lại là cực nóng.
Tối nay không ngủ làm sao có thể ngăn cản nơi này, ở cách nơi này không xa là Bạch Hổ bộ lạc, bởi vì tuyết rơi liên tục, đồ ăn vốn chứa đựng đã tiêu hao không sai biệt lắm, vốn dĩ sau hôm nay nhiệt độ không khí sẽ dần dần tăng lên, các thú nhân đi ra ngoài hoặc nhiều hoặc ít có thể săn được một ít động vật ăn ăn, tuy rằng đều đói đến khô gầy, nhưng tốt xấu cũng là miếng thịt.
Nhưng bây giờ, lúc này nửa đêm lại bắt đầu có tuyết rơi, thậm chí có lúc càng lớn hơn, tộc trưởng Hổ tộc lại dám gặp mặt với hiến tế vào lúc nửa đêm, thương lượng lựa chọn và an bài sau khi bộ lạc được thành lập.
Một đêm này, là bước ngoặt tương lai của bao nhiêu người, Lộ Cảnh không biết, giờ khắc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ về những bạn lữ đáng yêu mềm mại này ở trong lòng ngực của mình, thời gian khó có được hắn lại không có ý định buông tha, tất cả đều đang lặng yên không một tiếng động triển khai, mười ngón giao triền, không khí trong phòng tối đang tăng nhiệt độ, trò chơi lớn ở giữa nhân gian chính là kích thích như vậy lại hao phí thể lực, mà chúng ta ăn uống no đủ thì ở bên cạnh giường nhỏ ngủ gật, thỉnh thoảng lại bẹp miệng, nghiến răng, lầu bầu hai tiếng nói mơ hồ không rõ ràng lắm, ngủ không ngon, lại còn biến trở về hình thú yêu cầu bộ vị đánh ngựa tiếp tục ngủ gật.
- A!
Tiếng khóc đột nhiên nhớ tới, Lộ Cảnh Vô Ngữ thở dài lắc đầu, thật sự là sức chiến đấu của con thú Hổ tộc vừa tham ăn vừa ngu ngốc, ở trên người hắn lại có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn, mãnh thú hung mãnh? Không tồn tại, hiện tại Tiểu Thạch Đầu chỉ biết nhe răng trợn mắt hung mãnh.
Hai người An Vân và Nhiếp Dung động tác nhanh nhẹn phân công hợp tác, cứu lấy tay của Tiểu Thạch Đầu từ trong miệng Mộc Mộc ra, từ mấy cái dấu răng sâu trên bàn tay cũng nhìn ra được lần này thịt nướng mật ong có bao nhiêu đến trái tim của Mộc Mộc Tiểu Hùng, tiểu nhân nhi ăn uống thất bại chỉ có thể nhét vào trong lòng A mỗ, uỷ khuất hút cái mũi...
Hai tiểu tử đùa giỡn trò khôi hài không ảnh hưởng đến tốc độ ăn của mọi người, đối với chuyện đùa giỡn giữa bọn nhỏ cũng là xem náo nhiệt cười cười rồi đi qua, nhưng thật ra Tiểu Thạch Đầu, hẳn là thật sự bị cắn đau rồi, đưa lưng về phía Mộc Mộc, cái mông nhỏ không muốn để ý đến hắn, từ trong lòng A mỗ đi xuống, sau đó bưng chén nhỏ tới ngồi ở giữa A mỗ và A phụ, sau đó chỉ huy muốn ăn này ăn kia, còn chỉ vào ớt cay xào thịt nói muốn ăn, A phụ không cho ăn liền chơi xấu, giảng đạo lý cũng không nghe.
Lộ Cảnh bị bộ dáng vô lại của hắn làm cho tức cười, dứt khoát gắp cho hắn một đũa thịt ớt cay xào:
- Chính ngươi muốn ăn, khóc cũng phải ăn xong, nghe thấy không?
- Được, ta khẳng định ăn xong rồi!
Tiểu đại nhân đầu đá vỗ vỗ ngực thịt của mình, thề son sắt bảo đảm, kết quả ớt cay vào trong miệng đã bị cay rồi, hắn không tin tà, nhịn xuống nước mắt trong mắt lại ăn khối thịt, vẫn là cay, miệng đau không chịu nổi, không nhịn được, lại khóc thành tiếng.
Lộ Cảnh đầu to, vội vàng đút quả trà ở bên cạnh cho hắn uống:
- Nói cho ngươi là cay, ngươi ăn không hết, ngươi còn không tin, tổng thông tin này chưa.
Tiểu Thạch Đầu căn bản không có thời gian trả lời, ừng ực uống xong ly nước, nhưng đầu lưỡi đã cay rồi, không dám rút vào trong miệng, bộ dáng này làm cho mọi người cười to rồi, An Vân nghẹn lại khóe miệng cười một tiếng, thừa dịp nước mắt của Tiểu Thạch Đầu lại chảy xuống, vội vàng cho hắn một miếng thịt thú lạnh, lại nhân cơ hội liên tiếp cho hắn ăn mấy miếng khác. Ngày thường Tiểu Thạch Đầu không thích ăn rau dưa, lúc này mới áp chế được vị cay trong miệng Tiểu Thạch Đầu, chẳng qua đôi môi đã hơi bắt đầu sưng lên.
Đầu lưỡi khôi phục lại, Tiểu Thạch Đầu bắt đầu cáo trạng:
- Rõ ràng các ngươi đều ăn rất nhiều đồ ăn cay này, vì sao các ngươi đều không sao, có phải đồ ăn này khi dễ ta hay không? Ta còn là đồ ăn cho trẻ con!
Lộ Cảnh tay chân thô lỗ xoa nhẹ đầu Tiểu Thạch một phen, sau đó hắn lảo đảo thiếu chút nữa ngã từ trên ghế nhỏ xuống, bị An Vân trừng mắt liếc mắt một cái mới thu liễm động tác, tầm mắt né tránh đối diện với An Vân, che giấu sờ sờ chóp mũi:
- Ngươi còn nhỏ, trước kia chưa ăn qua hương vị này, hơn nữa đồ ăn này quá nhiều ớt cay, cho nên mới bị cay, sau này bắt đầu thử một chút sẽ không còn nữa.
Tiểu Thạch Đầu thu hồi lại tính tình của mình đối với ớt cay, hơi hơi cong miệng gật gật đầu, chủ yếu cũng là a phụ chưa bao giờ lừa hắn, nhưng hắn vẫn không từ bỏ chấp niệm đối với ớt cay:
- Ta đây khi nào có thể ăn nó? Ta cảm thấy bộ dáng của nó giống như ăn rất ngon.
- Ngày mai bắt đầu luyện tập cho ngươi, hảo, ăn cơm đi, hôm nay ăn Tết cũng không thể khóc nữa.
An Vân cầm lấy một cái chén sạch sẽ dùng canh nóng quấy lên phấn quả hồ, lại cho hắn ăn một chút thịt bò hầm hạt dẻ, vốn là cái chén đựng thịt xào ớt cay kia đã giao cho Lộ Cảnh giải quyết.
Lộ Cảnh cũng không đến mức ghét bỏ, từ khi nhận Tiểu Thạch Đầu thì tiểu tử này từ lúc bắt đầu đã rất cẩn thận, đến bây giờ ăn cũng không sợ, gặp phải đồ ăn không vô thì để lại, nhưng tuy rằng kén ăn, nhưng cũng không có tùy hứng đến mức không ăn liền lãng phí, An Vân và hắn cũng coi Tiểu Thạch Đầu như là hài tử của mình, cũng không chê, tuy rằng thường xuyên nhắc mãi mấy câu ngoài miệng, nhưng vẫn là ăn đồ ăn thừa không có câu oán hận.
Đám nhãi con đều an tĩnh lại ăn cơm, ngược lại các đại nhân đều đã bắt đầu nói chuyện phiếm, rượu nho của Lộ Cảnh tự mình ủ vẫn có tác dụng lớn, hương vị cũng có chút chua chua, Á Thú và Thư Tử uống không nhiều lắm, nhưng ngược lại thú nhân lại tương đối thích loại hương vị kích thích này, giống như ớt cay, cũng rất được thú nhân yêu thích.
- Tộc trưởng, hương vị của rượu nho này thật không sai, sang năm ngươi có thể dạy ta làm như thế nào không?
Linh miêu Thép buông chén rượu bị uống cạn trong tay xuống, chờ mong dò hỏi Lộ Cảnh.
Lộ Cảnh đương nhiên không ngại giao phương pháp ủ rượu ra, thật ra dựa theo hắn an bài, chờ tới bộ lạc mới, tốt nhất phân công cho mọi người, đặc biệt là một ít tộc nhân tàn tật trong bộ lạc, không có tiện ra ngoài săn bắn, thu thập, vậy chủ yếu an bài ở trong bộ lạc một ít công việc.
- Có thể, nhưng mà sang năm ta còn có một số an bài khác, đương nhiên, rượu nho sang năm khẳng định sẽ tiếp tục sản xuất.
Sau khi nhận được câu trả lời của Lộ Cảnh, rất nhiều người lúc này càng vui vẻ không ngừng tán gẫu với người bên cạnh, thậm chí chờ mong sang năm mình học được sản xuất rượu nho thì phải ủ ít nhất năm thùng lớn, đến lúc đó mình có thể uống đủ, còn có thể chia sẻ với toàn bộ lạc.
Những người khác cũng có suy nghĩ của riêng mình, sau khi nhìn thấy các loại bộ lạc mà trước đó bọn họ chưa từng thấy qua, trong khoảng thời gian này, khi bọn họ bắt đầu học tập đến kỹ năng mới, sơn động lớn của bọn họ cũng đã căn cứ vào chuyện mà mỗi người càng am hiểu làm ra một ít phân công đơn giản, mà những chuyện này, chính là An Vân cố ý đưa ra kiến nghị, hắn đã bắt đầu có bộ dáng của bạn lữ tộc trưởng, làm cho những á thú và giống cái trong bộ lạc càng thêm tin phục.
Sau khi ăn xong vòng thứ nhất, mọi người bắt đầu vây quanh nướng thịt, lúc nướng thịt còn có mấy con thú non bắt đầu ngâm nga ca khúc hoặc là âm điệu học được ở bộ lạc trước kia của mình, tuy rằng là âm nhạc đơn giản thô ráp, nhưng làm cho người ta có loại cảm giác bình tĩnh độc đáo, ánh lửa ấm áp chiếu rọi trên mặt mọi người, có người ngâm nga theo, có người lẳng lặng gõ nhịp, ngay cả Khoa Lôi và đại sơn ở trên tháp canh cũng thả lỏng xuống, nhẹ nhàng khảy đống lửa, lỗ tai còn lại thì lẳng lặng nghe phía dưới truyền đến tiếng ngâm nga.
Đến lúc này, bầu không khí đều đã lên, Nhiếp Dung còn dạy đại gia mấy bài ca từ thế giới cũ, vì để đại gia có thể cảm nhận được ý tứ của ca dao còn ngẫu hứng sửa lại ca từ, mãi cho đến trước khi rời khỏi, nàng cố ý lưu đến cuối cùng cùng Lộ Cảnh nói, muốn ghi lại những bài ca này, sau này khi bộ lạc có tụ hội thì phải mọi người cùng nhau hát, những bài ca này chính là ca dao của sơn hải bộ lạc.
An Vân nghe xong rất duy trì, hôm nay ca dao sau khi hát đều là hắn chưa từng nghe qua, lại rất êm tai, hắn rất thích, nhưng còn chưa học hết, hắn chuẩn bị sau này tìm Nhiếp Dung học trộm.
Lộ Cảnh đương nhiên cũng sẽ không phản đối, đây thật ra xem như là một loại phương thức tăng cường lực ngưng tụ của bộ lạc, giống như các loại Thần Minh mà bộ lạc hiến tế hiện giờ, ngoại trừ có nguyên nhân là các thú nhân trên đại lục này sẽ hiến tế ra thì Lộ Cảnh càng nguyện ý mượn Thần Minh để ngưng tụ bộ lạc, khống chế sự phát triển của bộ lạc, hắn không phải chuyên quyền, chỉ là đây là cần thiết, cho dù không có Thần Thú thì hắn cũng sẽ sáng tạo ra một Thần Minh có thể tập trung tín ngưỡng đại bộ phận người.
bữa cơm này vẫn luôn liên tục đến khi bóng đêm thâm trầm, đại khái 11 giờ mới kết thúc, cơm thừa canh cặn cũng không thu, đám nhãi con đã sớm ngủ gật, một đám bị ôm trở về ngủ, tiểu đầu bị đùa nghịch rửa mặt xong, nhưng hoàn toàn không tỉnh lại, mơ mơ màng màng bị lột ra miệng đánh răng, làm súc miệng thì súc miệng, làm tiểu thì tiểu, cả người mềm oặt bị lộ ra, một cái nằm trên giường nhỏ lập tức ngủ hình chữ X, làm người không nhịn được sờ sờ bụng của hắn.
Đêm đã khuya, An Vân nằm ở trong lòng ngực Lộ Cảnh nhỏ giọng nói chuyện với hắn:
- Năm nay thật náo nhiệt, chờ sang năm tới bộ lạc mới rồi, mọi người còn phải ở bên nhau ăn cơm, giống như hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ, còn có hôm nay ca khúc cũng dễ nghe, ta cũng chưa nhớ kỹ toàn bộ... Đầu gối của An Vân lộ ra cánh tay, nhưng có chút cứng rắn, không thoải mái bằng gối da thú, hắn gối một lát đã không nhịn nổi dứt khoát bò dậy nhặt về gối da thú.
Lộ Cảnh nhìn hắn nằm sấp trên đầu giường, năng lực của động vật họ mèo Đêm Quan phi thường ưu tú, thân là thú nhân của Hổ tộc, Lộ Cảnh đương nhiên cũng như thế, tầm mắt của hắn từ động tác nhỏ đáng yêu của An Vân một đường kéo dài đến chỗ thịt mượt mà nhất trên toàn thân hắn không thể di chuyển ra được nữa, tầm mắt dính chặt làm An Vân vừa mới sờ đến gối đầu chuẩn bị nằm xuống ngủ một lần nữa, lông tơ đều dựng đứng lên.
Nhưng không đợi đến khi trong lòng hắn cũng khẩn trương lên, người đã bị đường cảnh đánh ngã, một hồi đánh nhau kịch liệt mở màn, khi đến nửa đêm, bên ngoài lại yên lặng không một tiếng động hạ tuyết, trong phòng tiếng thở dốc lại là cực nóng.
Tối nay không ngủ làm sao có thể ngăn cản nơi này, ở cách nơi này không xa là Bạch Hổ bộ lạc, bởi vì tuyết rơi liên tục, đồ ăn vốn chứa đựng đã tiêu hao không sai biệt lắm, vốn dĩ sau hôm nay nhiệt độ không khí sẽ dần dần tăng lên, các thú nhân đi ra ngoài hoặc nhiều hoặc ít có thể săn được một ít động vật ăn ăn, tuy rằng đều đói đến khô gầy, nhưng tốt xấu cũng là miếng thịt.
Nhưng bây giờ, lúc này nửa đêm lại bắt đầu có tuyết rơi, thậm chí có lúc càng lớn hơn, tộc trưởng Hổ tộc lại dám gặp mặt với hiến tế vào lúc nửa đêm, thương lượng lựa chọn và an bài sau khi bộ lạc được thành lập.
Một đêm này, là bước ngoặt tương lai của bao nhiêu người, Lộ Cảnh không biết, giờ khắc này hắn cũng không có thời gian suy nghĩ về những bạn lữ đáng yêu mềm mại này ở trong lòng ngực của mình, thời gian khó có được hắn lại không có ý định buông tha, tất cả đều đang lặng yên không một tiếng động triển khai, mười ngón giao triền, không khí trong phòng tối đang tăng nhiệt độ, trò chơi lớn ở giữa nhân gian chính là kích thích như vậy lại hao phí thể lực, mà chúng ta ăn uống no đủ thì ở bên cạnh giường nhỏ ngủ gật, thỉnh thoảng lại bẹp miệng, nghiến răng, lầu bầu hai tiếng nói mơ hồ không rõ ràng lắm, ngủ không ngon, lại còn biến trở về hình thú yêu cầu bộ vị đánh ngựa tiếp tục ngủ gật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.