[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 49:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
22/09/2023
- Nó muốn đi vào trong hồ!
Núi lớn trên không trung hô to một tiếng, tầm mắt trên không trung làm hắn có thể càng thêm ý thức được hành động của Cự Nhiêm có ý nghĩa gì.
Cự nhiếc có lớn đến đâu thì cũng là rắn, thân nước thả thiện thuỷ, một khi tiến vào trong hồ, cho dù là thú nhân chạy trốn hay tiếp tục chiến đấu cũng rất khó chiếm ưu thế, Lộ Cảnh hiển nhiên cũng hiểu được ý tưởng của Cự Nhiếc, lập tức tăng lớn độ ngăn cản:
- Rống rống ~ hai tiếng, tiến vào kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Lộ cảnh và vị trí giao nhau với người khác, bản thân nàng cũng thối lui đến một bên tĩnh tức chờ đợi, Cự Niếc không để ý đến việc thú nhân trước mắt ngăn cản mình thay đổi hay không, nàng chỉ biết đường đi đến hồ lớn dường như càng thêm khó khăn, cảm giác đau đớn trên người càng tăng lên, đáng ghét. Sâu cũng trở nên nhiều hơn, mắt thấy hồ lớn có thể chạy trốn ở trước mắt lại không thể tiếp cận, tình hình này làm cho Cự Niếc càng thêm táo bạo, đuôi rắn lắc lư càng lúc càng lớn, đầu rắn cũng bắt đầu điên cuồng cắn xé thú nhân trước mắt.
Thay đổi vị trí của mình, thú nhân bị đầu rắn lật lật, Cự Ngạc há cái miệng rộng ra ý đồ cắn đứt một miếng của thú nhân bị ném trên mặt đất, thú nhân ở bên cạnh lập tức kéo người ngã xuống đất ra khỏi miệng rắn, sau đó vị trí trên đỉnh của mình, Lộ Cảnh vẫn chờ đợi ở bên cạnh, cho đến khi động tác của Cự Nha trở nên chậm chạp, cho dù biên độ biến hoá cũng không lớn, nhưng Lộ Cảnh bắt được thực tế hơi phức tạp của Cự Nha, sau khi nhìn thấy tầm mắt của Lâm Dương, lập tức nhảy lên trước người, ở vị trí bảy tấc của Cự Nha hung hăng xé mở một cái miệng.
- Vù!
Núi lớn lượn quanh trên không trung kinh hô một tiếng, thú nhân khổng lồ phía dưới đồng thời lùi lại vài bước, một cái lông chim tước nhọn từ trên trời bắn xuống, cắm thẳng vào vết thương vừa mới mở ra.
- Tê!
Cự Ngạc hét lớn một tiếng, cả người đều cứng ngắc một lát, bị đau đớn này đè cong thân hình, sau khi va chạm vào mặt đất lại giống như thú điên điên cuồng công kích thú nhân bên cạnh. Lâm Dương ở trong nháy mắt khi Cự Ngạc ngồi dậy nhào về phía nó, gắt gao nắm lấy lông chim dùng sức cắm xuống dưới, trước khi chết Cự Ngạc giãy giụa và đuôi rắn cũng không có mục đích quét qua mấy con thú nhân ở phía sau, nhưng sự điên cuồng này không kiên trì quá lâu đã mất đi sự sống.
Nhìn thi thể Cự Ngạc mềm oặt gần 40m, Lộ Cảnh thở phào một hơi, cuối cùng cũng thuận lợi giải quyết món đồ chơi này:
- Bị thương nặng thì nhanh chóng uống thuốc nghỉ ngơi, vết thương nhẹ giúp đỡ chiếu cố, tới hai người cùng ta xử lý món đồ chơi này, đây chính là đại sự!
Hắn vừa cười vừa vỗ vỗ thi thể của Cự Ngạc, đừng nói, còn rất là thích bắn.
Da rắn được tận lực lột xuống hoàn chỉnh, xử lý tốt xong thì lưu trữ cho An Vân an bài, Viêm Quý lấy tới làm quần áo vừa vặn, thịt rắn phân cách xử lý tốt, xà cốt đều thu thập lên, chỉ tiếc là mật rắn, không có rượu trắng cũng không có gan rắn, Lộ Cảnh cũng không biết xử lý như thế nào, dứt khoát dùng dây cỏ treo ở trên thân cây.
Lâm Dương dẫn theo người bắt đầu thu thập cây cối vừa mới xảy ra trận chiến, đa số cây này đều rất thô to, sau khi lưu trữ xây dựng phòng ngự cũng không tệ, Lộ Cảnh thì mang theo người lên mang theo khối thịt thú da thú linh tinh thu thập được về bộ lạc.
Lấy ra đều là thịt thú nhân tốc độ nhanh, thịt rắn xử lý đơn giản, tận lực kéo dài thời gian bảo tồn, mỗi người trên người nặng hai ba trăm cân không phải là vấn đề lớn gì, sau khi thu thập xong thì lập tức chạy nhanh xuất phát.
Trước đó, tuy bọn họ đi ra ngoài nhưng bởi vì lần đầu tiên tới đây nên yêu cầu cẩn thận tìm đường nên mất bảy ngày mới tìm được, lần này trở về chọn một ít đường an toàn gần, tuy trên người mỗi người đều là trạng thái phụ trọng, nhưng chỉ tốn năm ngày đã đến bộ lạc, trung gian có bốn ngày đều là ở trong rừng, độ ấm cũng không cao, thịt rắn đều còn không có hư.
Đêm ngày thứ năm, bọn họ mới đến gần bộ lạc, đi ra khỏi khu rừng rậm rạp, xa xa có thể nhìn thấy một bức tường vây đứng sừng sững, bên cạnh tường vây đột ngột có một tháp nhọn, thú nhân gác đêm trên tháp canh đã phát hiện bọn họ, không đợi bọn họ tới gần, trong bộ lạc đã có vài thú nhân chạy ra, nhìn thấy trên người bọn họ có nải nải vội vàng nhận lấy.
Lộ Cảnh không khách khí, dỡ vật nặng trên người xuống, sau đó cũng không dừng lại nói chuyện với bọn họ, lập tức chạy về phía bộ lạc, sau khi tiến vào đã nhìn thấy mấy người lớn nhỏ đứng trước phòng mình, lúc này thời gian giống như dừng lại, trong tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ái nhân đỏ ửng đứng ở cửa phòng, hắn cảm thấy mình như là đứng ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng lại, biến thành hình người ôm An Vân vào trong lòng, nhưng ở trong mắt người ngoài lại là nhìn thấy người sau không nhịn được xông tới ôm lấy.
Hai người yên lặng ôm nhau, người đi theo sau cũng đi ra gặp người nhà trước, nhìn thấy người nhà trở về đều vui vẻ ra mặt, không nhìn thấy người nhà thì đều có chút miễn cưỡng cười vui, Lộ Cảnh không bởi vì nhớ nhung ái nhân mà quên trách nhiệm trên người, sau khi hôn mạnh hai cái trên mặt An Vân mới buông người ra nhìn về phía những người khác trong viện.
- Trong sơn cốc, Cự Nhiếc bị chúng ta giết, có người bị thương, nhưng vấn đề không lớn, không có tử vong, yên tâm đi.
Lộ Cảnh nói không có người hoài nghi, nói ra những người khác chưa thấy được người nhà cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người cười một bên đáp lời cho nhau một bên giúp đỡ mở mấy cái nải lớn ra bắt đầu thu thập.
Mang về khối thịt của Cự Ngạc làm tất cả mọi người rất kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn thấy một tấm da rắn thật lớn, một ít hài tử nhát gan cùng giống cái không nhịn được kinh hô ra tiếng, An Vân cũng là trong lòng căng thẳng, ý thức nắm chắc thủ hạ của Lộ Cảnh, Cự Ngạc lớn như vậy, các thú nhân đối phó chắc chắn cũng không thoải mái.
Lộ Cảnh nhẹ nhàng lắc lắc nắm đấm, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát lên mu bàn tay của An Vân:
- Không sao, ngươi xem không phải trên người ta không bị thương sao, thịt này đã mấy ngày rồi, đêm nay phải vất vả ngươi mang theo người nhanh chóng xử lý.
Cùng nhau mang về Xà gan còn lại là giao cho Nhiếp Dung, nàng nhìn thấy cái Xà gan lớn như vậy cũng là lại bị kinh hãi, dù sao kiếp trước thường thấy Xà gan đều là một cái nho nhỏ, lần này Xà gan của Cự Nhiêm còn lớn hơn một nắm tay của Thú Nhân, hiện tại trong tay nàng cũng không có tài liệu gì, chỉ có thể tiếp tục dùng dây thừng treo tiếp tục phơi khô.
Mọi người trong bộ lạc đều không cảm thấy chuyện này có gì vất vả, đối với người dị thế lúc này mà nói, đồ ăn càng nhiều càng tốt, có thể chứa đựng một đoạn thời gian đồ ăn càng nhiều thì ai đến cũng không từ chối, cả đêm bận rộn, tích lũy muối trong bộ lạc lập tức dùng hết, mắt thấy trời sắp sáng rồi, An Vân vội vàng đón mọi người trở về nghỉ ngơi, thịt dư lại ngày mai lại nói.
Thật ra khối thịt thừa cũng không nhiều lắm, kế tiếp mọi người cùng nhau ăn hai bữa cũng không sai biệt lắm, nhưng ngày mai lại yêu cầu an bài người đi lấy muối bùn, nghĩ đến những An Vân này không nhịn được ngáp một cái, nghĩ đến chuyện không nóng nảy, ăn sạch sẽ thịt muối dính vụn trên người, lại đi tắm rửa một chút, sau đó mới về phòng chuẩn bị ngủ một lát.
Trong phòng, tiếng ngáy ngủ hiếm thấy đều vang lên, An Vân rất đau lòng hắn, ngay cả ánh nắng sớm mông lung ngoài cửa sổ cũng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt thô ráp của nam nhân, lại sợ đánh thức hắn, vội vàng lên giường chuẩn bị ngủ, nào biết vừa mới nằm xuống đã bị người còn ngủ ôm vào trong lòng, hắn cười cười, dứt khoát tìm tư thế thoải mái dựa sát vào trong lòng nam nhân ngủ thiếp đi.
Tiểu Thạch Đầu căn bản không bị âm thanh náo nhiệt trong nhà làm cho giật mình, ngày hôm qua hắn giúp đỡ A mỗ làm việc tinh lực bị đào rỗng, ăn xong cơm chiều đã sớm ngủ rồi, lúc này còn đang ngủ rất nhiều, nhưng mà đã qua thời gian ngủ say rồi, bắt đầu thường thường lật người một lát nha, thở hổn hển thở hổn hển không biết trong miệng đang lẩm bẩm chút gì nói mơ.
Mới một ngày ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh mặt trời dần dần phủ đầy bình nguyên, sông lớn và mặt nước hồ nước dưới gió thần thổi lóe nhỏ vụn quang, Lộ Cảnh buông cảnh giác hảo hảo ngủ một giấc, bù đắp cho giấc ngủ thiếu hụt của ngày trước, mở mắt ra nhìn An Vân đang rúc vào trong lòng yên tĩnh ngủ, nhẹ nhàng ấn một cái lên môi hắn, sau đó cẩn thận rút cánh tay của mình ra.
- Ừm... hu... hu... Ha ha... Tiểu đầu tử ngủ ở trên giường phát ra một trận âm thanh nhỏ vụn, còn chưa mở mắt ra đã ngáp một cái thật to, vì phòng ngừa tiểu tể tử tỉnh lại nhìn thấy mình thì đã đánh thức An Vân đang ngủ say, Lộ Cảnh vội vàng đứng dậy, ôm lấy tiểu tử nhỏ nhắn che miệng hắn lại rồi đi ra bên ngoài.
Tiểu Thạch Đầu bởi vì đột nhiên bị bế lên không trọng cảm nên vốn đang có chút bị dọa sợ, nhưng cái mũi nhỏ tọc tọc, ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc mới buông lòng tiếp tục nhắm hai mắt hưởng thụ vui sướng khi ngủ nướng, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới, đây là mùi vị của A Phụ, là mùi vị của A Phụ mà hắn đã lâu không thấy, đôi mắt vốn còn nhắm lại lập tức trừng lớn:
- Ô ô! Hắn giống như là đang gọi a phụ.
Lộ Cảnh cúi đầu đối diện với hắn, cười hôn lên trán Tiểu Thạch Đầu một cái, sau đó ôm hắn đi ra bên ngoài rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong còn chủ động nấu cơm sáng cho người trong nhà, trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn rỗi, bồi Tiểu Thạch Đầu chơi một trận trong bộ lạc mới náo nhiệt lên, An Vân cũng ngáp một cái từ trong phòng đi ra.
- Cảnh ca, lần này ngươi trở về ngây ngốc mấy ngày à?
An Vân bưng cơm sáng ngồi ở trên ngạch cửa nhìn lục cảnh chơi đùa với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu đã thật lâu không cười đến vui vẻ như vậy.
- Ngày mai đi, ta muốn mang theo mấy người có chút kinh nghiệm kiến trúc qua đó, đi tới bên kia chuẩn bị đồ vật, xây dựng xong trước, gạch cùng than củi đều phải thiêu, tận lực tranh thủ trước mùa đông có thể xây dựng ra đủ phòng ở.
Lộ Cảnh nói xong thì túm chặt đôi tay của Tiểu Thạch Đầu bắt đầu xoay vòng vòng:
- A, phi lạc ~
- Tiểu Thạch Đầu cười ha ha ha ha, a phụ, thật vui quá đi. Hôm nay, ta cũng không ở lại lâu như vậy, a phụ chính là rất ít khi chơi với mình lâu như vậy, loại cảm giác bay lên kích thích này là thú nhân nhỏ cũng không thể từ chối, ngay cả Tiểu Mộc Mộc luôn luôn an tĩnh cũng không nhịn được ở thời điểm dừng lại trên đường đi của mình mà xông tới chặt chân của hắn.
Lộ Cảnh buông Tiểu Thạch Đầu làm cho hắn bình tĩnh một chút, tránh cho hắn cười đau hông, lại bắt đầu bắt đầu xoay tròn Tiểu Mộc Mộc, nghe Tiểu Thạch Tử không nghẹn lại tiếng cười ha hả cũng mang ra cười, Tiểu Thạch Đầu và mấy đứa trẻ khác còn đang nhảy nhót ở bên cạnh vỗ tay, giống như là mình cũng đang chơi, quả nhiên hài tử vui sướng chỉ đơn giản như vậy.
Núi lớn trên không trung hô to một tiếng, tầm mắt trên không trung làm hắn có thể càng thêm ý thức được hành động của Cự Nhiêm có ý nghĩa gì.
Cự nhiếc có lớn đến đâu thì cũng là rắn, thân nước thả thiện thuỷ, một khi tiến vào trong hồ, cho dù là thú nhân chạy trốn hay tiếp tục chiến đấu cũng rất khó chiếm ưu thế, Lộ Cảnh hiển nhiên cũng hiểu được ý tưởng của Cự Nhiếc, lập tức tăng lớn độ ngăn cản:
- Rống rống ~ hai tiếng, tiến vào kế hoạch tác chiến tiếp theo.
Lộ cảnh và vị trí giao nhau với người khác, bản thân nàng cũng thối lui đến một bên tĩnh tức chờ đợi, Cự Niếc không để ý đến việc thú nhân trước mắt ngăn cản mình thay đổi hay không, nàng chỉ biết đường đi đến hồ lớn dường như càng thêm khó khăn, cảm giác đau đớn trên người càng tăng lên, đáng ghét. Sâu cũng trở nên nhiều hơn, mắt thấy hồ lớn có thể chạy trốn ở trước mắt lại không thể tiếp cận, tình hình này làm cho Cự Niếc càng thêm táo bạo, đuôi rắn lắc lư càng lúc càng lớn, đầu rắn cũng bắt đầu điên cuồng cắn xé thú nhân trước mắt.
Thay đổi vị trí của mình, thú nhân bị đầu rắn lật lật, Cự Ngạc há cái miệng rộng ra ý đồ cắn đứt một miếng của thú nhân bị ném trên mặt đất, thú nhân ở bên cạnh lập tức kéo người ngã xuống đất ra khỏi miệng rắn, sau đó vị trí trên đỉnh của mình, Lộ Cảnh vẫn chờ đợi ở bên cạnh, cho đến khi động tác của Cự Nha trở nên chậm chạp, cho dù biên độ biến hoá cũng không lớn, nhưng Lộ Cảnh bắt được thực tế hơi phức tạp của Cự Nha, sau khi nhìn thấy tầm mắt của Lâm Dương, lập tức nhảy lên trước người, ở vị trí bảy tấc của Cự Nha hung hăng xé mở một cái miệng.
- Vù!
Núi lớn lượn quanh trên không trung kinh hô một tiếng, thú nhân khổng lồ phía dưới đồng thời lùi lại vài bước, một cái lông chim tước nhọn từ trên trời bắn xuống, cắm thẳng vào vết thương vừa mới mở ra.
- Tê!
Cự Ngạc hét lớn một tiếng, cả người đều cứng ngắc một lát, bị đau đớn này đè cong thân hình, sau khi va chạm vào mặt đất lại giống như thú điên điên cuồng công kích thú nhân bên cạnh. Lâm Dương ở trong nháy mắt khi Cự Ngạc ngồi dậy nhào về phía nó, gắt gao nắm lấy lông chim dùng sức cắm xuống dưới, trước khi chết Cự Ngạc giãy giụa và đuôi rắn cũng không có mục đích quét qua mấy con thú nhân ở phía sau, nhưng sự điên cuồng này không kiên trì quá lâu đã mất đi sự sống.
Nhìn thi thể Cự Ngạc mềm oặt gần 40m, Lộ Cảnh thở phào một hơi, cuối cùng cũng thuận lợi giải quyết món đồ chơi này:
- Bị thương nặng thì nhanh chóng uống thuốc nghỉ ngơi, vết thương nhẹ giúp đỡ chiếu cố, tới hai người cùng ta xử lý món đồ chơi này, đây chính là đại sự!
Hắn vừa cười vừa vỗ vỗ thi thể của Cự Ngạc, đừng nói, còn rất là thích bắn.
Da rắn được tận lực lột xuống hoàn chỉnh, xử lý tốt xong thì lưu trữ cho An Vân an bài, Viêm Quý lấy tới làm quần áo vừa vặn, thịt rắn phân cách xử lý tốt, xà cốt đều thu thập lên, chỉ tiếc là mật rắn, không có rượu trắng cũng không có gan rắn, Lộ Cảnh cũng không biết xử lý như thế nào, dứt khoát dùng dây cỏ treo ở trên thân cây.
Lâm Dương dẫn theo người bắt đầu thu thập cây cối vừa mới xảy ra trận chiến, đa số cây này đều rất thô to, sau khi lưu trữ xây dựng phòng ngự cũng không tệ, Lộ Cảnh thì mang theo người lên mang theo khối thịt thú da thú linh tinh thu thập được về bộ lạc.
Lấy ra đều là thịt thú nhân tốc độ nhanh, thịt rắn xử lý đơn giản, tận lực kéo dài thời gian bảo tồn, mỗi người trên người nặng hai ba trăm cân không phải là vấn đề lớn gì, sau khi thu thập xong thì lập tức chạy nhanh xuất phát.
Trước đó, tuy bọn họ đi ra ngoài nhưng bởi vì lần đầu tiên tới đây nên yêu cầu cẩn thận tìm đường nên mất bảy ngày mới tìm được, lần này trở về chọn một ít đường an toàn gần, tuy trên người mỗi người đều là trạng thái phụ trọng, nhưng chỉ tốn năm ngày đã đến bộ lạc, trung gian có bốn ngày đều là ở trong rừng, độ ấm cũng không cao, thịt rắn đều còn không có hư.
Đêm ngày thứ năm, bọn họ mới đến gần bộ lạc, đi ra khỏi khu rừng rậm rạp, xa xa có thể nhìn thấy một bức tường vây đứng sừng sững, bên cạnh tường vây đột ngột có một tháp nhọn, thú nhân gác đêm trên tháp canh đã phát hiện bọn họ, không đợi bọn họ tới gần, trong bộ lạc đã có vài thú nhân chạy ra, nhìn thấy trên người bọn họ có nải nải vội vàng nhận lấy.
Lộ Cảnh không khách khí, dỡ vật nặng trên người xuống, sau đó cũng không dừng lại nói chuyện với bọn họ, lập tức chạy về phía bộ lạc, sau khi tiến vào đã nhìn thấy mấy người lớn nhỏ đứng trước phòng mình, lúc này thời gian giống như dừng lại, trong tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ái nhân đỏ ửng đứng ở cửa phòng, hắn cảm thấy mình như là đứng ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng lại, biến thành hình người ôm An Vân vào trong lòng, nhưng ở trong mắt người ngoài lại là nhìn thấy người sau không nhịn được xông tới ôm lấy.
Hai người yên lặng ôm nhau, người đi theo sau cũng đi ra gặp người nhà trước, nhìn thấy người nhà trở về đều vui vẻ ra mặt, không nhìn thấy người nhà thì đều có chút miễn cưỡng cười vui, Lộ Cảnh không bởi vì nhớ nhung ái nhân mà quên trách nhiệm trên người, sau khi hôn mạnh hai cái trên mặt An Vân mới buông người ra nhìn về phía những người khác trong viện.
- Trong sơn cốc, Cự Nhiếc bị chúng ta giết, có người bị thương, nhưng vấn đề không lớn, không có tử vong, yên tâm đi.
Lộ Cảnh nói không có người hoài nghi, nói ra những người khác chưa thấy được người nhà cũng đều thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người cười một bên đáp lời cho nhau một bên giúp đỡ mở mấy cái nải lớn ra bắt đầu thu thập.
Mang về khối thịt của Cự Ngạc làm tất cả mọi người rất kinh ngạc, đặc biệt là khi nhìn thấy một tấm da rắn thật lớn, một ít hài tử nhát gan cùng giống cái không nhịn được kinh hô ra tiếng, An Vân cũng là trong lòng căng thẳng, ý thức nắm chắc thủ hạ của Lộ Cảnh, Cự Ngạc lớn như vậy, các thú nhân đối phó chắc chắn cũng không thoải mái.
Lộ Cảnh nhẹ nhàng lắc lắc nắm đấm, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát lên mu bàn tay của An Vân:
- Không sao, ngươi xem không phải trên người ta không bị thương sao, thịt này đã mấy ngày rồi, đêm nay phải vất vả ngươi mang theo người nhanh chóng xử lý.
Cùng nhau mang về Xà gan còn lại là giao cho Nhiếp Dung, nàng nhìn thấy cái Xà gan lớn như vậy cũng là lại bị kinh hãi, dù sao kiếp trước thường thấy Xà gan đều là một cái nho nhỏ, lần này Xà gan của Cự Nhiêm còn lớn hơn một nắm tay của Thú Nhân, hiện tại trong tay nàng cũng không có tài liệu gì, chỉ có thể tiếp tục dùng dây thừng treo tiếp tục phơi khô.
Mọi người trong bộ lạc đều không cảm thấy chuyện này có gì vất vả, đối với người dị thế lúc này mà nói, đồ ăn càng nhiều càng tốt, có thể chứa đựng một đoạn thời gian đồ ăn càng nhiều thì ai đến cũng không từ chối, cả đêm bận rộn, tích lũy muối trong bộ lạc lập tức dùng hết, mắt thấy trời sắp sáng rồi, An Vân vội vàng đón mọi người trở về nghỉ ngơi, thịt dư lại ngày mai lại nói.
Thật ra khối thịt thừa cũng không nhiều lắm, kế tiếp mọi người cùng nhau ăn hai bữa cũng không sai biệt lắm, nhưng ngày mai lại yêu cầu an bài người đi lấy muối bùn, nghĩ đến những An Vân này không nhịn được ngáp một cái, nghĩ đến chuyện không nóng nảy, ăn sạch sẽ thịt muối dính vụn trên người, lại đi tắm rửa một chút, sau đó mới về phòng chuẩn bị ngủ một lát.
Trong phòng, tiếng ngáy ngủ hiếm thấy đều vang lên, An Vân rất đau lòng hắn, ngay cả ánh nắng sớm mông lung ngoài cửa sổ cũng nhẹ nhàng xoa lên gương mặt thô ráp của nam nhân, lại sợ đánh thức hắn, vội vàng lên giường chuẩn bị ngủ, nào biết vừa mới nằm xuống đã bị người còn ngủ ôm vào trong lòng, hắn cười cười, dứt khoát tìm tư thế thoải mái dựa sát vào trong lòng nam nhân ngủ thiếp đi.
Tiểu Thạch Đầu căn bản không bị âm thanh náo nhiệt trong nhà làm cho giật mình, ngày hôm qua hắn giúp đỡ A mỗ làm việc tinh lực bị đào rỗng, ăn xong cơm chiều đã sớm ngủ rồi, lúc này còn đang ngủ rất nhiều, nhưng mà đã qua thời gian ngủ say rồi, bắt đầu thường thường lật người một lát nha, thở hổn hển thở hổn hển không biết trong miệng đang lẩm bẩm chút gì nói mơ.
Mới một ngày ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, ánh mặt trời dần dần phủ đầy bình nguyên, sông lớn và mặt nước hồ nước dưới gió thần thổi lóe nhỏ vụn quang, Lộ Cảnh buông cảnh giác hảo hảo ngủ một giấc, bù đắp cho giấc ngủ thiếu hụt của ngày trước, mở mắt ra nhìn An Vân đang rúc vào trong lòng yên tĩnh ngủ, nhẹ nhàng ấn một cái lên môi hắn, sau đó cẩn thận rút cánh tay của mình ra.
- Ừm... hu... hu... Ha ha... Tiểu đầu tử ngủ ở trên giường phát ra một trận âm thanh nhỏ vụn, còn chưa mở mắt ra đã ngáp một cái thật to, vì phòng ngừa tiểu tể tử tỉnh lại nhìn thấy mình thì đã đánh thức An Vân đang ngủ say, Lộ Cảnh vội vàng đứng dậy, ôm lấy tiểu tử nhỏ nhắn che miệng hắn lại rồi đi ra bên ngoài.
Tiểu Thạch Đầu bởi vì đột nhiên bị bế lên không trọng cảm nên vốn đang có chút bị dọa sợ, nhưng cái mũi nhỏ tọc tọc, ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc mới buông lòng tiếp tục nhắm hai mắt hưởng thụ vui sướng khi ngủ nướng, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới, đây là mùi vị của A Phụ, là mùi vị của A Phụ mà hắn đã lâu không thấy, đôi mắt vốn còn nhắm lại lập tức trừng lớn:
- Ô ô! Hắn giống như là đang gọi a phụ.
Lộ Cảnh cúi đầu đối diện với hắn, cười hôn lên trán Tiểu Thạch Đầu một cái, sau đó ôm hắn đi ra bên ngoài rửa mặt.
Sau khi rửa mặt xong còn chủ động nấu cơm sáng cho người trong nhà, trộm được kiếp phù du nửa ngày nhàn rỗi, bồi Tiểu Thạch Đầu chơi một trận trong bộ lạc mới náo nhiệt lên, An Vân cũng ngáp một cái từ trong phòng đi ra.
- Cảnh ca, lần này ngươi trở về ngây ngốc mấy ngày à?
An Vân bưng cơm sáng ngồi ở trên ngạch cửa nhìn lục cảnh chơi đùa với Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu đã thật lâu không cười đến vui vẻ như vậy.
- Ngày mai đi, ta muốn mang theo mấy người có chút kinh nghiệm kiến trúc qua đó, đi tới bên kia chuẩn bị đồ vật, xây dựng xong trước, gạch cùng than củi đều phải thiêu, tận lực tranh thủ trước mùa đông có thể xây dựng ra đủ phòng ở.
Lộ Cảnh nói xong thì túm chặt đôi tay của Tiểu Thạch Đầu bắt đầu xoay vòng vòng:
- A, phi lạc ~
- Tiểu Thạch Đầu cười ha ha ha ha, a phụ, thật vui quá đi. Hôm nay, ta cũng không ở lại lâu như vậy, a phụ chính là rất ít khi chơi với mình lâu như vậy, loại cảm giác bay lên kích thích này là thú nhân nhỏ cũng không thể từ chối, ngay cả Tiểu Mộc Mộc luôn luôn an tĩnh cũng không nhịn được ở thời điểm dừng lại trên đường đi của mình mà xông tới chặt chân của hắn.
Lộ Cảnh buông Tiểu Thạch Đầu làm cho hắn bình tĩnh một chút, tránh cho hắn cười đau hông, lại bắt đầu bắt đầu xoay tròn Tiểu Mộc Mộc, nghe Tiểu Thạch Tử không nghẹn lại tiếng cười ha hả cũng mang ra cười, Tiểu Thạch Đầu và mấy đứa trẻ khác còn đang nhảy nhót ở bên cạnh vỗ tay, giống như là mình cũng đang chơi, quả nhiên hài tử vui sướng chỉ đơn giản như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.