[ Thú Nhân ] Sau Khi Xuyên Qua Nguyên Thủy Ta Thành Thủ Lĩnh Bộ Lạc
Chương 4:
Thấu Minh Sắc Pha Li Cầu
15/09/2023
Theo một tiếng kẽo kẹt, ánh sáng lớn vào sơn động, An Vân khẩn trương quay đầu lại phát hiện là Thú Nhân tiến vào, hơi thở lập tức thả lỏng xuống. Sau khi Thú Nhân lại đẩy ra ánh sáng bắn vào hai cửa động phía trước, toàn bộ sơn động đều sáng lên rất nhiều, dưới ánh sáng này, toàn bộ cảnh vật trong sơn động đều hiện ra trước mắt An Vân, An Vân ở trong bộ lạc chưa bao giờ thấy sơn động của Thú Nhân nào sạch sẽ như vậy, thậm chí còn sạch sẽ hơn cả gia đình có thú nhân và giống cái.
Lộ Cảnh nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Á Thú, cười cười mở miệng hỏi:
- Ngươi tỉnh lại đi, ta tên là Lộ Cảnh, ngươi tên là gì?
Thật ra trước khi hỏi ra vấn đề này thì Lộ Cảnh vẫn có chút do dự, ở dị thế này có tập tục của dị thế, nếu thú nhân xa lạ chủ động hỏi tên giống cái hoặc là á thú nhân thì đó chính là có hảo cảm đối với á thú nhân, muốn theo đuổi, mà nếu giống cái hoặc là á thú nhân nói cho hắn tên thì đó chính là cho phép thú nhân này theo đuổi mình.
Không đợi lâu lắm, hắn đã nghe thấy giọng nói mềm mại và có chút e lệ của Tiểu Á.
- Ta, ta tên là An Vân.
Nghe thấy câu trả lời của tiểu á thú, Lộ Cảnh lập tức nở nụ cười, nhìn bộ dáng yếu ớt của tiểu á thú, đã dẫn người vào trong ổ của mình, Lộ Cảnh bắt đầu nấu cơm chuẩn bị đầu uy:
- An Vân, vết thương trên đùi ngươi ta đã bôi thuốc, ngươi nghỉ ngơi ở trên giường trước đi, ta nấu cơm cho ngươi.
Trong nồi đá thêm nước nấu sôi, nấu nước đồng thời bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa:ươi sạch nấm cắt miếng, cắt ớt cay thành mảnh, trước lò hun, lấy một cây cắt miếng, lấy một khối thịt lợn rừng to, hai phần ba cắt miếng, một phần ba cắt vụn sắt vụn, lấy một ít mạt sắt ướp dưa muối và thịt heo vụn trước đó cùng nhau quấy đều, lấy bột mì và bột mì trước đó ra một bộ phận cùng với bột mì lên men.
Đợi sau khi mở nước ra thì lấy ra một nửa dự phòng, còn lại một nửa thêm chút nước lạnh, sau đó bưng đến mép giường:
- An Vân, ngươi dùng nước này rửa mặt và tay, rửa xong rồi sau đó đi vào trong bồn tắm bên giường rửa chân, rửa sạch rồi gọi ta.
Nói xong hắn lại tiếp tục nấu cơm, bỏ vào trong nồi, bỏ vào trong lạp xưởng, ớt cay xào thành bột, sau đó rửa sạch sẽ, bỏ vào trong tô, bỏ vào trong tô, bỏ vào tô thịt, lát thịt biến sắc rồi bỏ vào tô nấm, lật xào một lát rồi nấu thêm nước.
Trong không khí dần dần nồng đậm hương thơm đánh thức dạ dày đói khát của An Vân lại đây, phát ra từng đợt tiếng kêu gọi thầm thì, An Vân đỏ mặt che bụng lại, hy vọng nó an tĩnh lại, nhưng mà đồ ăn thật sự quá ngon.
Lộ Cảnh đương nhiên là không có nghe thấy âm thanh của tiểu á thú đã đói bụng, nhìn mấy cái bánh bột ngô trên thớt đá, hắn vừa dán bánh bột ngô vừa dùng đũa gắp hai cái bánh bột ngô đến trước mắt tiểu á thú:
- Trước tiên ăn hai cái bánh bột ngô, giúp ta thử hương vị đi.
An Vân đỏ mặt nhận lấy, thấp giọng nói một câu:
- Cảm ơn.
Sau đó cẩn thận cầm lấy bánh bột ngô còn đang bốc khói, cẩn thận húp một ngụm, cắn xuống, dưa muối thơm phức giòn giòn, dưa muối hàm tiên và thịt heo Du Tư Tư, nhiều mùi vị ở khoang miệng, giống như hơi thở đều mang theo mùi thơm:
- Được rồi được rồi!
An Vân không nhịn được kinh ngạc cảm thán, dứt lời lại cắn tiếp một miếng.
Nhìn thấy An Vân ăn uống vui vẻ, trong lòng Lộ Cảnh cũng rất hài lòng, tài nấu nướng của hắn không được tốt lắm, nhưng so với những người dị thế lạc hậu này thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
bữa trưa là ăn trên giường, đặt lên bàn nhỏ ở phía trước, bưng lên vài món ăn tương đối cay, ớt xào lạp xưởng tương đối cay, An Vân ăn một miếng, ăn đến uống gần nửa chén canh nấm, nấm lát thịt, canh rơi đầu lưỡi, thịt nướng bánh thơm tô bụng, một bữa cơm trưa ăn đến hai người vô cùng thoả mãn.
Sau khi ăn trưa xong thì hắn đi đến bên sông thu thập một chút, sau đó đi dép lê trở về sơn động, đặt đôi dép lê mới cất ở trước phòng của mình cho An Vân ở bên giường tạm thời mặc vào, An Vân nhìn đôi giày trên chân của Lộ Cảnh thì vừa kinh ngạc vừa tò mò.
- Lộ Cảnh, nơi này của ngươi có rất nhiều thứ thần kỳ.
An Vân phát ra lời khen từ trong lòng.
Lộ Cảnh khẽ cười một tiếng, ngồi ở trên gỗ đào rương gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu á thú đang xem mình làm việc, muốn hỏi xem sau này hắn tính toán như thế nào, sao lại một mình xuất hiện ở trong rừng rậm, nhưng lại không biết có nên trực tiếp hỏi hay không.
- Ngươi...
- Ngươi...
Lộ Cảnh do dự, An Vân cũng đang do dự, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Lộ Cảnh thì biết hắn cũng là một con thú nhân, nghĩ đến không biết tìm đệ đệ, hắn không nhịn được mở miệng.
- Sao vậy? Ngươi nói trước đi.
Lộ Cảnh buông việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn An Vân.
An Vân gật đầu, an tĩnh trong chốc lát mới mở miệng nói:
- Ta là người của bộ lạc sư tộc gần đây, năm trước tuyết quý quá lạnh, A mỗ sinh bệnh, A phụ vì cho A mỗ ăn thảo dược nên tuyết quý đi ra ngoài gặp phải tuyết lở, tuy về tới bộ lạc lại bị trọng thương, nhưng nói tới đây, An Vân cúi đầu tạm dừng trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói:
- A mỗ ở trong mưa nhỏ đã không thể chống đỡ được nữa, a phụ đi cùng A mỗ đến Thần Thú, chỉ còn lại có ta và đệ đệ An Á cùng nhau sinh hoạt, sau khi A phụ A mỗ rời khỏi, An Á bắt đầu đi săn thú, tuy rằng không bắt được nhiều con mồi, nhưng mà thêm vào đó là ta thu thập, hai người chúng ta cũng có thể miễn cưỡng ăn no.
- Mấy ngày hôm trước, một con thú nhân ngày thường ở chung với chúng ta còn coi như là không tệ tới làm cho An Á đi săn thú với bọn hắn, ta lo lắng An Á ngày thường một mình quá nguy hiểm, để cho An Á đi theo, tuy rằng các tộc nhân vẫn luôn cảm thấy thú thân màu trắng của An Á là tượng trưng cho không tốt, nhưng sau khi a phụ bọn hắn rời khỏi cũng không đuổi chúng ta đi, ta cho rằng, ta cho rằng... An Vân nói thế nhưng nghẹn ngào rơi nước mắt.
Lộ Cảnh nhìn thấy An Vân khóc, theo bản năng vươn tay ra, cẩn thận lau nước mắt trên mặt An Vân:
- Đừng khóc nữa, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, ta sẽ không lừa gạt ngươi, cũng sẽ không đuổi ngươi đi, An Á làm sao vậy, tiếp tục nói chuyện với ta được không?
An Vân thô lỗ lau nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi nói:
- Bọn họ bỏ An Á lại, sau khi trở về chỉ nói với ta là An Á biết mình không quen biết, không hy vọng bộ lạc đuổi ta đi cùng, cho nên một mình ta rời khỏi, ta biết bọn họ khẳng định là gạt ta, An Á từng nói, trừ phi hắn chết rồi, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không bỏ lại một mình ta rời khỏi. Ta nghĩ An Á bị thương, bị bọn họ bỏ lại, buổi tối ngày đó ta thu thập đồ vật chuẩn bị thừa dịp buổi sáng rời khỏi đi tìm An Á, trải qua lúc đi qua trướng của Thú Nhân gia kia, nghe bọn họ nói chuyện, ta mới biết được, thì ra là từ lúc bắt đầu bọn họ đã muốn bỏ An Á lại, chỉ vì ta là một con thú nhân có thể sinh con, cho nên sau khi bọn họ mang theo An Á ra ngoài, lừa An Á ăn Mê Vụ Thảo sau đó mang vào rừng rậm, bọn họ cho rằng An Á không về được, ta sẽ an tâm lưu lại, cho dù An Á chết thì ta cũng phải tìm được thi thể của hắn, cho dù chỉ còn một khối xương cốt ta cũng phải tìm được.
Lộ Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng An Vân, chờ hắn bình tĩnh một chút rồi rót cho hắn một ly nước ấm:
- Bọn họ lừa người vào bên này cánh rừng sao? Ngươi cũng là vì cái này mới tiến vào.
Hai tay An Vân bưng chén trúc, uống hai ngụm nước ấm xong thì cảm giác rất tốt, nhẹ nhàng gật đầu:
- Lúc ấy ta đã mở trướng của bọn họ, bọn họ nói với ta chính là bên này có rừng rậm, ngày đó ta đã mang theo A Phụ Cốt đao vào được.
Lộ Cảnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả nhiên là một tiểu á thú đơn thuần:
- Nếu bên này có động tĩnh lớn như vậy thì ta sẽ không không biết, có thể là cách xa một chút rừng rậm hơn một chút, chờ ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
An Vân không ngờ Lộ Cảnh sẽ nguyện ý dẫn hắn đi tìm An Á, vốn An Vân đã tuyệt vọng khi nghe Lộ Cảnh nói không có ở đây, hắn vội vàng gật đầu thật mạnh, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Lộ Cảnh không nhịn được xoa xoa đầu của tiểu á thú:
- Ngươi ngoan ngoãn đợi đi, ta đi thu da thú phơi khô vào.
Trước khi ra cửa còn bưng một chậu quả phơi khô cho An Vân.
An Vân ăn trái cây chua chua ngọt, nhìn thấy Lộ Cảnh đang rất bận rộn, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, một con hổ nhỏ đáng yêu đang ở dưới ánh mặt trời vồ lấy một con bướm, nó đang ngồi ở cửa vào sơn động, Lộ Cảnh đang xử lý con mồi, An Á đang ở trên một tấm thảm mèo lớn, trên mặt còn có một con tiểu á thú đang nằm trên thảm, trên đó có một con vật nhỏ màu trắng nõn nõn.
Hình ảnh này làm hắn vừa hồng vừa năng, vươn tay nhẹ nhàng lắc lắc, lại uống một hớp nước lớn mới cởi ra một chút.
Lộ Cảnh thu chăn, lại thu quả nướng và đồ ăn ở bên ngoài vào sơn động, sau khi tưới đất trồng rau trong chốc lát thì lo lắng An Vân sẽ nhàm chán, lại vào sơn động, nhìn Tiểu á thú đang ngoan ngoãn cắn quả nướng, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, sơn động này không chỉ có một mình hắn, nếu tìm được đệ đệ của Tiểu á thú, có phải là có thể giữ hắn lại bên cạnh mình hay không.
- Một mình ngươi ở trong động có nhàm chán hay không, có muốn mang theo ra ngoài hít thở không khí hay không?
- Được rồi, có thể chứ?
Nhìn thấy hai mắt tiểu á thú sáng rực, Lộ Cảnh cười cười, trước tiên dọn gỗ trong sơn động ra bên cạnh thạch đài, sau đó mới tiến vào ôm tiểu á thú ra ngoài, tiểu á thú nhẹ nhàng nhẹ nhàng khiên Lộ Cảnh lại một lần nữa hạ quyết tâm phải làm tốt, thả tiểu á thú xuống, lại vào sơn động lấy quả nấu và nước ấm ra, lo lắng thái dương tiểu á thú phơi lâu rồi sẽ nóng, lại lấy mảnh trúc ở bên cạnh của mình ra đặt ở trên thạch đài.
Nhìn tiểu á thú ngồi ở bên cạnh sơn động, dưới ánh mặt trời, tốc độ chạy nước rút, Lộ Cảnh cảm giác sức lực của mình cũng trở nên lớn hơn.
An Vân nhìn thú nhân ra ra vào vào chuẩn bị cho mình nhiều đồ vật như vậy, chỉ cảm thấy rất ấm áp, lúc trước a phụ A mỗ cũng chưa từng có ý định với mình như vậy, trong lòng hắn nghĩ, đợi khi tìm được đệ đệ thì sẽ để đệ đệ ở lại, sau đó, sau đó hắn lại kết bạn với thú nhân này, chờ đệ đệ trưởng thành, nếu thật sự không được thì sẽ tích cóp nhiều đồ ăn, ở những tiểu bộ lạc ở Tuyết Quý đổi một người nguyện ý làm bạn với đệ đệ của hắn.
Bởi vì ngày mai phải đi một đoạn khá xa nên đã tìm người ở bên đó nói là không đến hai ngày nữa sẽ về, cho nên sau khi ăn cơm chiều hắn lại làm không ít bánh nhân thịt và thịt nướng làm lương khô, dùng vật liệu thừa trong sơn động làm thành một giỏ tre, bỏ tất cả lương khô vào trong, bỏ vào một ống trúc thuỷ, cầm máu và thảo dược, chuẩn bị hai bọc, mặt trên còn có hai khối da thú, sau đó đi ra ngoài hành lý chuẩn bị tốt.
giường đệm trong sơn động cho tiểu á thú ngủ, Lộ Cảnh liền thu dọn giường đá phía trước ra tạm chấp nhận một đêm, nhưng trong thời gian ngắn các nội ứng hẳn là đều chỉ có thể ngủ trên giường đá.
Lộ Cảnh nhìn bộ dáng đáng yêu của Tiểu Á Thú, cười cười mở miệng hỏi:
- Ngươi tỉnh lại đi, ta tên là Lộ Cảnh, ngươi tên là gì?
Thật ra trước khi hỏi ra vấn đề này thì Lộ Cảnh vẫn có chút do dự, ở dị thế này có tập tục của dị thế, nếu thú nhân xa lạ chủ động hỏi tên giống cái hoặc là á thú nhân thì đó chính là có hảo cảm đối với á thú nhân, muốn theo đuổi, mà nếu giống cái hoặc là á thú nhân nói cho hắn tên thì đó chính là cho phép thú nhân này theo đuổi mình.
Không đợi lâu lắm, hắn đã nghe thấy giọng nói mềm mại và có chút e lệ của Tiểu Á.
- Ta, ta tên là An Vân.
Nghe thấy câu trả lời của tiểu á thú, Lộ Cảnh lập tức nở nụ cười, nhìn bộ dáng yếu ớt của tiểu á thú, đã dẫn người vào trong ổ của mình, Lộ Cảnh bắt đầu nấu cơm chuẩn bị đầu uy:
- An Vân, vết thương trên đùi ngươi ta đã bôi thuốc, ngươi nghỉ ngơi ở trên giường trước đi, ta nấu cơm cho ngươi.
Trong nồi đá thêm nước nấu sôi, nấu nước đồng thời bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa:ươi sạch nấm cắt miếng, cắt ớt cay thành mảnh, trước lò hun, lấy một cây cắt miếng, lấy một khối thịt lợn rừng to, hai phần ba cắt miếng, một phần ba cắt vụn sắt vụn, lấy một ít mạt sắt ướp dưa muối và thịt heo vụn trước đó cùng nhau quấy đều, lấy bột mì và bột mì trước đó ra một bộ phận cùng với bột mì lên men.
Đợi sau khi mở nước ra thì lấy ra một nửa dự phòng, còn lại một nửa thêm chút nước lạnh, sau đó bưng đến mép giường:
- An Vân, ngươi dùng nước này rửa mặt và tay, rửa xong rồi sau đó đi vào trong bồn tắm bên giường rửa chân, rửa sạch rồi gọi ta.
Nói xong hắn lại tiếp tục nấu cơm, bỏ vào trong nồi, bỏ vào trong lạp xưởng, ớt cay xào thành bột, sau đó rửa sạch sẽ, bỏ vào trong tô, bỏ vào trong tô, bỏ vào tô thịt, lát thịt biến sắc rồi bỏ vào tô nấm, lật xào một lát rồi nấu thêm nước.
Trong không khí dần dần nồng đậm hương thơm đánh thức dạ dày đói khát của An Vân lại đây, phát ra từng đợt tiếng kêu gọi thầm thì, An Vân đỏ mặt che bụng lại, hy vọng nó an tĩnh lại, nhưng mà đồ ăn thật sự quá ngon.
Lộ Cảnh đương nhiên là không có nghe thấy âm thanh của tiểu á thú đã đói bụng, nhìn mấy cái bánh bột ngô trên thớt đá, hắn vừa dán bánh bột ngô vừa dùng đũa gắp hai cái bánh bột ngô đến trước mắt tiểu á thú:
- Trước tiên ăn hai cái bánh bột ngô, giúp ta thử hương vị đi.
An Vân đỏ mặt nhận lấy, thấp giọng nói một câu:
- Cảm ơn.
Sau đó cẩn thận cầm lấy bánh bột ngô còn đang bốc khói, cẩn thận húp một ngụm, cắn xuống, dưa muối thơm phức giòn giòn, dưa muối hàm tiên và thịt heo Du Tư Tư, nhiều mùi vị ở khoang miệng, giống như hơi thở đều mang theo mùi thơm:
- Được rồi được rồi!
An Vân không nhịn được kinh ngạc cảm thán, dứt lời lại cắn tiếp một miếng.
Nhìn thấy An Vân ăn uống vui vẻ, trong lòng Lộ Cảnh cũng rất hài lòng, tài nấu nướng của hắn không được tốt lắm, nhưng so với những người dị thế lạc hậu này thì vẫn tốt hơn rất nhiều.
bữa trưa là ăn trên giường, đặt lên bàn nhỏ ở phía trước, bưng lên vài món ăn tương đối cay, ớt xào lạp xưởng tương đối cay, An Vân ăn một miếng, ăn đến uống gần nửa chén canh nấm, nấm lát thịt, canh rơi đầu lưỡi, thịt nướng bánh thơm tô bụng, một bữa cơm trưa ăn đến hai người vô cùng thoả mãn.
Sau khi ăn trưa xong thì hắn đi đến bên sông thu thập một chút, sau đó đi dép lê trở về sơn động, đặt đôi dép lê mới cất ở trước phòng của mình cho An Vân ở bên giường tạm thời mặc vào, An Vân nhìn đôi giày trên chân của Lộ Cảnh thì vừa kinh ngạc vừa tò mò.
- Lộ Cảnh, nơi này của ngươi có rất nhiều thứ thần kỳ.
An Vân phát ra lời khen từ trong lòng.
Lộ Cảnh khẽ cười một tiếng, ngồi ở trên gỗ đào rương gỗ, hắn ngẩng đầu nhìn tiểu á thú đang xem mình làm việc, muốn hỏi xem sau này hắn tính toán như thế nào, sao lại một mình xuất hiện ở trong rừng rậm, nhưng lại không biết có nên trực tiếp hỏi hay không.
- Ngươi...
- Ngươi...
Lộ Cảnh do dự, An Vân cũng đang do dự, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Lộ Cảnh thì biết hắn cũng là một con thú nhân, nghĩ đến không biết tìm đệ đệ, hắn không nhịn được mở miệng.
- Sao vậy? Ngươi nói trước đi.
Lộ Cảnh buông việc trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn An Vân.
An Vân gật đầu, an tĩnh trong chốc lát mới mở miệng nói:
- Ta là người của bộ lạc sư tộc gần đây, năm trước tuyết quý quá lạnh, A mỗ sinh bệnh, A phụ vì cho A mỗ ăn thảo dược nên tuyết quý đi ra ngoài gặp phải tuyết lở, tuy về tới bộ lạc lại bị trọng thương, nhưng nói tới đây, An Vân cúi đầu tạm dừng trong chốc lát, sau khi bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói:
- A mỗ ở trong mưa nhỏ đã không thể chống đỡ được nữa, a phụ đi cùng A mỗ đến Thần Thú, chỉ còn lại có ta và đệ đệ An Á cùng nhau sinh hoạt, sau khi A phụ A mỗ rời khỏi, An Á bắt đầu đi săn thú, tuy rằng không bắt được nhiều con mồi, nhưng mà thêm vào đó là ta thu thập, hai người chúng ta cũng có thể miễn cưỡng ăn no.
- Mấy ngày hôm trước, một con thú nhân ngày thường ở chung với chúng ta còn coi như là không tệ tới làm cho An Á đi săn thú với bọn hắn, ta lo lắng An Á ngày thường một mình quá nguy hiểm, để cho An Á đi theo, tuy rằng các tộc nhân vẫn luôn cảm thấy thú thân màu trắng của An Á là tượng trưng cho không tốt, nhưng sau khi a phụ bọn hắn rời khỏi cũng không đuổi chúng ta đi, ta cho rằng, ta cho rằng... An Vân nói thế nhưng nghẹn ngào rơi nước mắt.
Lộ Cảnh nhìn thấy An Vân khóc, theo bản năng vươn tay ra, cẩn thận lau nước mắt trên mặt An Vân:
- Đừng khóc nữa, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, ta sẽ không lừa gạt ngươi, cũng sẽ không đuổi ngươi đi, An Á làm sao vậy, tiếp tục nói chuyện với ta được không?
An Vân thô lỗ lau nước mắt trên mặt, hít hít cái mũi nói:
- Bọn họ bỏ An Á lại, sau khi trở về chỉ nói với ta là An Á biết mình không quen biết, không hy vọng bộ lạc đuổi ta đi cùng, cho nên một mình ta rời khỏi, ta biết bọn họ khẳng định là gạt ta, An Á từng nói, trừ phi hắn chết rồi, nếu không hắn sẽ vĩnh viễn không bỏ lại một mình ta rời khỏi. Ta nghĩ An Á bị thương, bị bọn họ bỏ lại, buổi tối ngày đó ta thu thập đồ vật chuẩn bị thừa dịp buổi sáng rời khỏi đi tìm An Á, trải qua lúc đi qua trướng của Thú Nhân gia kia, nghe bọn họ nói chuyện, ta mới biết được, thì ra là từ lúc bắt đầu bọn họ đã muốn bỏ An Á lại, chỉ vì ta là một con thú nhân có thể sinh con, cho nên sau khi bọn họ mang theo An Á ra ngoài, lừa An Á ăn Mê Vụ Thảo sau đó mang vào rừng rậm, bọn họ cho rằng An Á không về được, ta sẽ an tâm lưu lại, cho dù An Á chết thì ta cũng phải tìm được thi thể của hắn, cho dù chỉ còn một khối xương cốt ta cũng phải tìm được.
Lộ Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng An Vân, chờ hắn bình tĩnh một chút rồi rót cho hắn một ly nước ấm:
- Bọn họ lừa người vào bên này cánh rừng sao? Ngươi cũng là vì cái này mới tiến vào.
Hai tay An Vân bưng chén trúc, uống hai ngụm nước ấm xong thì cảm giác rất tốt, nhẹ nhàng gật đầu:
- Lúc ấy ta đã mở trướng của bọn họ, bọn họ nói với ta chính là bên này có rừng rậm, ngày đó ta đã mang theo A Phụ Cốt đao vào được.
Lộ Cảnh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, quả nhiên là một tiểu á thú đơn thuần:
- Nếu bên này có động tĩnh lớn như vậy thì ta sẽ không không biết, có thể là cách xa một chút rừng rậm hơn một chút, chờ ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
An Vân không ngờ Lộ Cảnh sẽ nguyện ý dẫn hắn đi tìm An Á, vốn An Vân đã tuyệt vọng khi nghe Lộ Cảnh nói không có ở đây, hắn vội vàng gật đầu thật mạnh, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Lộ Cảnh không nhịn được xoa xoa đầu của tiểu á thú:
- Ngươi ngoan ngoãn đợi đi, ta đi thu da thú phơi khô vào.
Trước khi ra cửa còn bưng một chậu quả phơi khô cho An Vân.
An Vân ăn trái cây chua chua ngọt, nhìn thấy Lộ Cảnh đang rất bận rộn, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, một con hổ nhỏ đáng yêu đang ở dưới ánh mặt trời vồ lấy một con bướm, nó đang ngồi ở cửa vào sơn động, Lộ Cảnh đang xử lý con mồi, An Á đang ở trên một tấm thảm mèo lớn, trên mặt còn có một con tiểu á thú đang nằm trên thảm, trên đó có một con vật nhỏ màu trắng nõn nõn.
Hình ảnh này làm hắn vừa hồng vừa năng, vươn tay nhẹ nhàng lắc lắc, lại uống một hớp nước lớn mới cởi ra một chút.
Lộ Cảnh thu chăn, lại thu quả nướng và đồ ăn ở bên ngoài vào sơn động, sau khi tưới đất trồng rau trong chốc lát thì lo lắng An Vân sẽ nhàm chán, lại vào sơn động, nhìn Tiểu á thú đang ngoan ngoãn cắn quả nướng, chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, sơn động này không chỉ có một mình hắn, nếu tìm được đệ đệ của Tiểu á thú, có phải là có thể giữ hắn lại bên cạnh mình hay không.
- Một mình ngươi ở trong động có nhàm chán hay không, có muốn mang theo ra ngoài hít thở không khí hay không?
- Được rồi, có thể chứ?
Nhìn thấy hai mắt tiểu á thú sáng rực, Lộ Cảnh cười cười, trước tiên dọn gỗ trong sơn động ra bên cạnh thạch đài, sau đó mới tiến vào ôm tiểu á thú ra ngoài, tiểu á thú nhẹ nhàng nhẹ nhàng khiên Lộ Cảnh lại một lần nữa hạ quyết tâm phải làm tốt, thả tiểu á thú xuống, lại vào sơn động lấy quả nấu và nước ấm ra, lo lắng thái dương tiểu á thú phơi lâu rồi sẽ nóng, lại lấy mảnh trúc ở bên cạnh của mình ra đặt ở trên thạch đài.
Nhìn tiểu á thú ngồi ở bên cạnh sơn động, dưới ánh mặt trời, tốc độ chạy nước rút, Lộ Cảnh cảm giác sức lực của mình cũng trở nên lớn hơn.
An Vân nhìn thú nhân ra ra vào vào chuẩn bị cho mình nhiều đồ vật như vậy, chỉ cảm thấy rất ấm áp, lúc trước a phụ A mỗ cũng chưa từng có ý định với mình như vậy, trong lòng hắn nghĩ, đợi khi tìm được đệ đệ thì sẽ để đệ đệ ở lại, sau đó, sau đó hắn lại kết bạn với thú nhân này, chờ đệ đệ trưởng thành, nếu thật sự không được thì sẽ tích cóp nhiều đồ ăn, ở những tiểu bộ lạc ở Tuyết Quý đổi một người nguyện ý làm bạn với đệ đệ của hắn.
Bởi vì ngày mai phải đi một đoạn khá xa nên đã tìm người ở bên đó nói là không đến hai ngày nữa sẽ về, cho nên sau khi ăn cơm chiều hắn lại làm không ít bánh nhân thịt và thịt nướng làm lương khô, dùng vật liệu thừa trong sơn động làm thành một giỏ tre, bỏ tất cả lương khô vào trong, bỏ vào một ống trúc thuỷ, cầm máu và thảo dược, chuẩn bị hai bọc, mặt trên còn có hai khối da thú, sau đó đi ra ngoài hành lý chuẩn bị tốt.
giường đệm trong sơn động cho tiểu á thú ngủ, Lộ Cảnh liền thu dọn giường đá phía trước ra tạm chấp nhận một đêm, nhưng trong thời gian ngắn các nội ứng hẳn là đều chỉ có thể ngủ trên giường đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.