Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 19: Động Vật Đơn Bào
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Mấy ngày tiếp theo, Mô Mô có hẹn với tiểu Dĩ, theo lệ thường vẫn đến học dệt vải.
Thạc Diên thấy phiền chết đi được.
Hắn lăn lộn trên tảng đá muốn ngủ nhưng không ngủ được. Đột nhiên, mùi giống đực ập tới, Thạc Diên hé mắt nhìn về phía hạ du dòng suối.
Loạt xoạt hồi lâu, một thanh niên cao lớn, tóc vàng mắt đen, mặt non choẹt xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu ta cẩn thận đi tới ranh giới hắn tưới bằng nước tiểu, tay cầm cái rổ đựng thịt, bước dọc theo đường ranh giới.
Thấy hắn mở mắt nhìn, cậu thanh niên vẫy tay:
- Xin chào hàng xóm. Ta là Vỹ Liêu, con trai của Hải Sơn và Huyễn Huyễn. Mẹ ta định đưa thịt ngựa sang cho Dĩ Dĩ, ta giành mang đi, tới xem ngươi. Ngươi là thú nhân độc cư hả? Cha ta nói, gặp địa phận của động vật độc cư phải đi đường vòng, không được xông vào khi chưa được cho phép. Ngươi từ đâu tới vậy? Thú hình là gì? Ngươi phơi nắng suốt ngày như vậy có phải có họ với Xà tộc không? Xà tộc đều là thú nhân quần cư.
Xổ xong một tràng, Vỹ Liêu chớp chớp đôi mắt rợp dưới hàng lông mi dài cong vút nhìn Thạc Diên, chờ đợi. Thạc Diên cạn lời, gằn giọng:
- Câm mồm.
Vỹ Liêu thấy hắn bực bội nhắm mắt lại thì cười phá lên:
- Xem kìa, xem kìa, cha ta nói thật đúng. Động vật độc cư con nào con nấy ghét ồn ào, tính tình cổ quái, nhìn cái gì cũng thấy phiền chán.
Thạc Diên uể oải ngồi dậy. Biết như vậy rồi sao còn nói lắm thế.
- Ngươi tới đây làm gì?
- Đưa thịt đó.
Vỹ Liêu giơ cái rổ đựng thịt ra. Thạc Diên chỉ vào trong nhà:
- Tiểu Dĩ ở trong đó, vào đưa rồi biến đi.
Vỹ Liêu nghe thấy hắn chỉ tay như vậy, biết mình có thể sang, nhón chân nhảy qua ranh giới đánh dấu bằng mùi, chạy tới tảng đá. Cậu ta đặt rổ thịt xuống, hạ giọng thì thào:
- Mô Mô đang ở trong đó chứ gì. Ta không thèm vào. Thịt ta để đây, lát gọi Dĩ Dĩ ra lấy. Ta bảo sao con nhỏ Mô Mô này đột nhiên lại chăm chỉ học dệt như vậy. Hóa ra vì ngươi. Ngươi dễ nhìn thế này, học dệt là phụ đi.
Vũ Liêu ngồi xuống bờ suối đầy sỏi, ngước lên nhìn Thạc Diên, cười hắc hắc.
- Sang hóng “bát quái” hả? Không có gì để hóng đâu. Cút.
Vỹ Liêu đã không cút còn phá lên cười:
- Hèn gì Mô Mô trở về bực bội như vậy. Thì ra ngươi đúng là vừa kiêu ngạo vừa khó gần, nói chuyện lại thô lỗ. Nhưng ai bảo ngươi trắng trẻo đẹp trai. Ta nói cho ngươi nghe, con nhỏ Mô Mô đó xinh xắn, lại thông minh nhất làng, ngày thường nghĩ ra bao nhiêu chủ ý hay, dỗ đám bô lão đến là ngọt ngào. Nhà nào có thú nhân trưởng thành lại không muốn con trai mình kết đôi cùng nhỏ đó. Một đám thú nhân vây quanh lấy lòng nịnh bợ, ta nhìn không thuận mắt. Ngươi không thèm để ý, con nhỏ đó ôm một bụng giận dữ về làng. Thật là vui vẻ. Ha ha ha…
Thạc Diên dứt khoát nằm xuống tảng đá, nhắm mắt giả chết.
Vỹ Liêu này là đồng loại của tiểu Dĩ, dầu muối đều không ăn, lạc quan một cách đáng e ngại. Cười lên thì mặt trời cũng không chói chang bằng.
Thạc Diên chào thua trước bọn động vật đơn bào như vậy. Lờ đi là tốt nhất.
Đúng là vật họp theo loài.
Mẹ cậu ta là Huyễn Huyễn, khi hắn chưa đến thỉnh thoảng bà ấy vẫn mang thịt sang cho tiểu Dĩ. Mỗi lần tiểu Dĩ nhắc đến bà ta, mắt lại lấp lánh như sao. Coi như nể mặt bà mẹ đi.
Thạc kiêu ngạo nể mặt bà mẹ chưa được mười phút thì lạnh lùng đá đít Vỹ Liêu ra khỏi tầm nhìn kèm một câu đe dọa:
- Câm miệng. Thú nhân hay gà mái? Quạc quạc liên mồm không biết mệt à? Cút.
Vỹ Liêu bĩu môi giận dữ rời đi.
Thạc Diên thấy phiền chết đi được.
Hắn lăn lộn trên tảng đá muốn ngủ nhưng không ngủ được. Đột nhiên, mùi giống đực ập tới, Thạc Diên hé mắt nhìn về phía hạ du dòng suối.
Loạt xoạt hồi lâu, một thanh niên cao lớn, tóc vàng mắt đen, mặt non choẹt xuất hiện trong tầm nhìn. Cậu ta cẩn thận đi tới ranh giới hắn tưới bằng nước tiểu, tay cầm cái rổ đựng thịt, bước dọc theo đường ranh giới.
Thấy hắn mở mắt nhìn, cậu thanh niên vẫy tay:
- Xin chào hàng xóm. Ta là Vỹ Liêu, con trai của Hải Sơn và Huyễn Huyễn. Mẹ ta định đưa thịt ngựa sang cho Dĩ Dĩ, ta giành mang đi, tới xem ngươi. Ngươi là thú nhân độc cư hả? Cha ta nói, gặp địa phận của động vật độc cư phải đi đường vòng, không được xông vào khi chưa được cho phép. Ngươi từ đâu tới vậy? Thú hình là gì? Ngươi phơi nắng suốt ngày như vậy có phải có họ với Xà tộc không? Xà tộc đều là thú nhân quần cư.
Xổ xong một tràng, Vỹ Liêu chớp chớp đôi mắt rợp dưới hàng lông mi dài cong vút nhìn Thạc Diên, chờ đợi. Thạc Diên cạn lời, gằn giọng:
- Câm mồm.
Vỹ Liêu thấy hắn bực bội nhắm mắt lại thì cười phá lên:
- Xem kìa, xem kìa, cha ta nói thật đúng. Động vật độc cư con nào con nấy ghét ồn ào, tính tình cổ quái, nhìn cái gì cũng thấy phiền chán.
Thạc Diên uể oải ngồi dậy. Biết như vậy rồi sao còn nói lắm thế.
- Ngươi tới đây làm gì?
- Đưa thịt đó.
Vỹ Liêu giơ cái rổ đựng thịt ra. Thạc Diên chỉ vào trong nhà:
- Tiểu Dĩ ở trong đó, vào đưa rồi biến đi.
Vỹ Liêu nghe thấy hắn chỉ tay như vậy, biết mình có thể sang, nhón chân nhảy qua ranh giới đánh dấu bằng mùi, chạy tới tảng đá. Cậu ta đặt rổ thịt xuống, hạ giọng thì thào:
- Mô Mô đang ở trong đó chứ gì. Ta không thèm vào. Thịt ta để đây, lát gọi Dĩ Dĩ ra lấy. Ta bảo sao con nhỏ Mô Mô này đột nhiên lại chăm chỉ học dệt như vậy. Hóa ra vì ngươi. Ngươi dễ nhìn thế này, học dệt là phụ đi.
Vũ Liêu ngồi xuống bờ suối đầy sỏi, ngước lên nhìn Thạc Diên, cười hắc hắc.
- Sang hóng “bát quái” hả? Không có gì để hóng đâu. Cút.
Vỹ Liêu đã không cút còn phá lên cười:
- Hèn gì Mô Mô trở về bực bội như vậy. Thì ra ngươi đúng là vừa kiêu ngạo vừa khó gần, nói chuyện lại thô lỗ. Nhưng ai bảo ngươi trắng trẻo đẹp trai. Ta nói cho ngươi nghe, con nhỏ Mô Mô đó xinh xắn, lại thông minh nhất làng, ngày thường nghĩ ra bao nhiêu chủ ý hay, dỗ đám bô lão đến là ngọt ngào. Nhà nào có thú nhân trưởng thành lại không muốn con trai mình kết đôi cùng nhỏ đó. Một đám thú nhân vây quanh lấy lòng nịnh bợ, ta nhìn không thuận mắt. Ngươi không thèm để ý, con nhỏ đó ôm một bụng giận dữ về làng. Thật là vui vẻ. Ha ha ha…
Thạc Diên dứt khoát nằm xuống tảng đá, nhắm mắt giả chết.
Vỹ Liêu này là đồng loại của tiểu Dĩ, dầu muối đều không ăn, lạc quan một cách đáng e ngại. Cười lên thì mặt trời cũng không chói chang bằng.
Thạc Diên chào thua trước bọn động vật đơn bào như vậy. Lờ đi là tốt nhất.
Đúng là vật họp theo loài.
Mẹ cậu ta là Huyễn Huyễn, khi hắn chưa đến thỉnh thoảng bà ấy vẫn mang thịt sang cho tiểu Dĩ. Mỗi lần tiểu Dĩ nhắc đến bà ta, mắt lại lấp lánh như sao. Coi như nể mặt bà mẹ đi.
Thạc kiêu ngạo nể mặt bà mẹ chưa được mười phút thì lạnh lùng đá đít Vỹ Liêu ra khỏi tầm nhìn kèm một câu đe dọa:
- Câm miệng. Thú nhân hay gà mái? Quạc quạc liên mồm không biết mệt à? Cút.
Vỹ Liêu bĩu môi giận dữ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.