Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 15: Giống Cái - Con Gái
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Mô Mô về hắn cũng mặc kệ.
Giờ ăn tối hắn cũng mặc kệ.
Đêm xuống hắn cũng mặc kệ.
Hắn cứ nằm đó thi gan.
Tiểu Dĩ biết hắn tức giận, nấu cơm gọi hắn vào ăn hắn làm thinh.
Tối đến cũng không vào đi ngủ.
Cậu nằm trên giường cỏ, lăn qua lộn lại không ngủ được. Đêm hè nhưng nếu sương xuống cũng không tốt cho sức khỏe, hắn chưa ăn tối còn nằm nửa ngày ở đó, lỡ mai ốm thì sao.
Tiểu Dĩ ngồi dậy.
Rõ ràng từ xưa đều đổi như vậy, cậu cũng không thấy thiệt thòi gì sao hắn lại ngăn cản. Dù dệt mất công thật nhưng cậu đâu thể đi săn.
Trước khi hắn đến, nếu không dựa vào dệt vải và bẫy thú, cậu lấy đâu ra thịt ăn. Bây giờ hắn đi săn, họ không thiếu thịt nhưng tộc nhân vẫn thiếu vải.
Vải này đâu có bền, hoạt động mạnh mà móc vào đâu đó là rách toạc, đổi một rổ thịt như vậy được rồi. Nếu không phải vì da thú mặc nóng, ai thèm dùng thứ vải mỏng manh dễ rách này chứ.
Tiểu Dĩ lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng phải chạy ra bờ suối. Thạc gan lỳ vẫn nằm ngửa phơi bụng trên tảng đá. Tiểu Dĩ ngập ngừng đi tới, khẽ lay hắn:
- Khuya rồi, vào nhà đi.
Hắn cuộn mình lại, quay lưng về phía tiểu Dĩ. Cậu xuống giọng:
- Mô Mô và người làng rất tốt, hai năm nay đều đổi thịt lấy vải bất kể đông hè. Anh nghĩ mà xem, mùa đông bọn họ cần vải mỏng như vậy làm gì chứ. Nếu không phải sợ em chết đói, mang thịt qua đổi vải giúp em thì giờ này em đâu còn ngồi đây. Mô Mô mùa đông năm ngoái mang thịt tới đổi một mớ vải về nhà để không còn bị mẹ chị ấy mắng cho. Đổi như vậy lợi cho em bao nhiêu…
Thạc Diên mở mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thực sự tốt như vậy?
Tư duy của mấy con sư tử cái này cũng lạ thật.
Đuổi người ta ra rìa làng tự sinh tự diệt, chưa kể giá rét lạnh lẽo khan hiếm lương thực, lỡ có dã thú hay mấy thằng bất lương ngoại tộc nửa đêm mò tới thì tiểu Dĩ sẽ ra sao?
Tốt như vậy sao không để tiểu Dĩ ở sát làng một chút, chia thịt như người trong làng, lại đuổi ra đây rồi làm ra vẻ thánh mẫu ban ơn.
Thạc Diên không mù.
Hắn thấy trong làng nuôi rất nhiều sư tử con mất cha mẹ. Bọn chúng còn nhỏ, không thể đi săn, cũng được chia thịt như mọi người.
Chỉ vì tiểu Dĩ lớn lên không biến hình được, không thể đi săn, lại có mùi khác thường mà đuổi đi, nghĩ cũng thấy thốn. Tiểu Dĩ ăn có bao nhiêu đâu…
Thạc Diên ngồi dậy.
- Nói cho anh biết, lý do thực sự vì sao người ta đuổi em?
Tiểu Dĩ sững sờ một lát, cúi đầu lắp bắp:
- Em không biến hình được, không biết đi săn. Em có mùi hôi. Thú nhân không biến hình không thể sinh sản đời sau, là nỗi hổ thẹn của cả tộc.
Thạc Diên nhíu mày há miệng:
- Hả?
Tiểu Dĩ tưởng hắn không hiểu, diễn đạt bằng cách khác:
- Thú nhân không biến hình đều vô sinh. Tộc nào có sẽ bị chê cười.
Thạc Diên tuyệt đối cạn lời.
Cmn lạc hậu.
Thạc Diên hỏi:
- Thần mặt trời nói như vậy?
Tiểu Dĩ buồn rầu:
- Em không biết. Từ xa xưa các tộc đều truyền nhau như vậy rồi.
Thạc Diên nhìn cậu bé quá sức thanh tú trước mặt, buột miệng hỏi:
- Em có chỗ nào khác so với thú nhân không?
Tiểu Dĩ gật đầu, nhìn xuống ngực mình:
- Ngực mọi người đều lớn. Mô Mô bằng tuổi em, ngực lớn như vậy. Chỉ có em là…
Thạc Diên triệt để câm nín. Đầu nổ uỳnh một phát. Hai tai xì khói. Mặt tái nhợt:
- Cái gì?
- Giống cái 16 tuổi trưởng thành ngực đã như cái bát rồi đó. – Tiểu Dĩ uất ức ngước lên nhìn – Em thì 18 rồi mà nó… nó… Giống đực đều bảo em đực không ra đực cái không ra cái… Vừa không biến hình được, vừa không sinh sản được chính là thứ phế vật vứt đi…
Tiểu Dĩ ngừng nói, nước mắt long lanh rơi lách tách xuống.
Thạc Diên bị sốc. Tiểu Dĩ ấy thế mà lại là con gái.
Con gái.
Giống cái đó.
Giờ ăn tối hắn cũng mặc kệ.
Đêm xuống hắn cũng mặc kệ.
Hắn cứ nằm đó thi gan.
Tiểu Dĩ biết hắn tức giận, nấu cơm gọi hắn vào ăn hắn làm thinh.
Tối đến cũng không vào đi ngủ.
Cậu nằm trên giường cỏ, lăn qua lộn lại không ngủ được. Đêm hè nhưng nếu sương xuống cũng không tốt cho sức khỏe, hắn chưa ăn tối còn nằm nửa ngày ở đó, lỡ mai ốm thì sao.
Tiểu Dĩ ngồi dậy.
Rõ ràng từ xưa đều đổi như vậy, cậu cũng không thấy thiệt thòi gì sao hắn lại ngăn cản. Dù dệt mất công thật nhưng cậu đâu thể đi săn.
Trước khi hắn đến, nếu không dựa vào dệt vải và bẫy thú, cậu lấy đâu ra thịt ăn. Bây giờ hắn đi săn, họ không thiếu thịt nhưng tộc nhân vẫn thiếu vải.
Vải này đâu có bền, hoạt động mạnh mà móc vào đâu đó là rách toạc, đổi một rổ thịt như vậy được rồi. Nếu không phải vì da thú mặc nóng, ai thèm dùng thứ vải mỏng manh dễ rách này chứ.
Tiểu Dĩ lăn lộn một hồi, cuối cùng cũng phải chạy ra bờ suối. Thạc gan lỳ vẫn nằm ngửa phơi bụng trên tảng đá. Tiểu Dĩ ngập ngừng đi tới, khẽ lay hắn:
- Khuya rồi, vào nhà đi.
Hắn cuộn mình lại, quay lưng về phía tiểu Dĩ. Cậu xuống giọng:
- Mô Mô và người làng rất tốt, hai năm nay đều đổi thịt lấy vải bất kể đông hè. Anh nghĩ mà xem, mùa đông bọn họ cần vải mỏng như vậy làm gì chứ. Nếu không phải sợ em chết đói, mang thịt qua đổi vải giúp em thì giờ này em đâu còn ngồi đây. Mô Mô mùa đông năm ngoái mang thịt tới đổi một mớ vải về nhà để không còn bị mẹ chị ấy mắng cho. Đổi như vậy lợi cho em bao nhiêu…
Thạc Diên mở mắt nhìn thẳng về phía trước.
Thực sự tốt như vậy?
Tư duy của mấy con sư tử cái này cũng lạ thật.
Đuổi người ta ra rìa làng tự sinh tự diệt, chưa kể giá rét lạnh lẽo khan hiếm lương thực, lỡ có dã thú hay mấy thằng bất lương ngoại tộc nửa đêm mò tới thì tiểu Dĩ sẽ ra sao?
Tốt như vậy sao không để tiểu Dĩ ở sát làng một chút, chia thịt như người trong làng, lại đuổi ra đây rồi làm ra vẻ thánh mẫu ban ơn.
Thạc Diên không mù.
Hắn thấy trong làng nuôi rất nhiều sư tử con mất cha mẹ. Bọn chúng còn nhỏ, không thể đi săn, cũng được chia thịt như mọi người.
Chỉ vì tiểu Dĩ lớn lên không biến hình được, không thể đi săn, lại có mùi khác thường mà đuổi đi, nghĩ cũng thấy thốn. Tiểu Dĩ ăn có bao nhiêu đâu…
Thạc Diên ngồi dậy.
- Nói cho anh biết, lý do thực sự vì sao người ta đuổi em?
Tiểu Dĩ sững sờ một lát, cúi đầu lắp bắp:
- Em không biến hình được, không biết đi săn. Em có mùi hôi. Thú nhân không biến hình không thể sinh sản đời sau, là nỗi hổ thẹn của cả tộc.
Thạc Diên nhíu mày há miệng:
- Hả?
Tiểu Dĩ tưởng hắn không hiểu, diễn đạt bằng cách khác:
- Thú nhân không biến hình đều vô sinh. Tộc nào có sẽ bị chê cười.
Thạc Diên tuyệt đối cạn lời.
Cmn lạc hậu.
Thạc Diên hỏi:
- Thần mặt trời nói như vậy?
Tiểu Dĩ buồn rầu:
- Em không biết. Từ xa xưa các tộc đều truyền nhau như vậy rồi.
Thạc Diên nhìn cậu bé quá sức thanh tú trước mặt, buột miệng hỏi:
- Em có chỗ nào khác so với thú nhân không?
Tiểu Dĩ gật đầu, nhìn xuống ngực mình:
- Ngực mọi người đều lớn. Mô Mô bằng tuổi em, ngực lớn như vậy. Chỉ có em là…
Thạc Diên triệt để câm nín. Đầu nổ uỳnh một phát. Hai tai xì khói. Mặt tái nhợt:
- Cái gì?
- Giống cái 16 tuổi trưởng thành ngực đã như cái bát rồi đó. – Tiểu Dĩ uất ức ngước lên nhìn – Em thì 18 rồi mà nó… nó… Giống đực đều bảo em đực không ra đực cái không ra cái… Vừa không biến hình được, vừa không sinh sản được chính là thứ phế vật vứt đi…
Tiểu Dĩ ngừng nói, nước mắt long lanh rơi lách tách xuống.
Thạc Diên bị sốc. Tiểu Dĩ ấy thế mà lại là con gái.
Con gái.
Giống cái đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.