Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 6: Kỳ Lạ
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Con vật to lớn có hình dạng giống thỏ nhưng lớn gấp 5 – 6 lần, lông xù dài màu nâu, hồn lìa khỏi xác nằm trên sỏi cạnh bờ suối, máu chảy ròng ròng.
Vị phú tứ đại vẫn còn lõa lồ thả chim ngồi xổm bên cạnh, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thật may, ngồi mấy phút thì cứu tinh đến.
Cậu thiếu niên cao ráo trong ngôi nhà đá thấy hắn lâu không trở lại, hớt hải mang quần da thú mới may đi tìm, vừa lúc nhìn thấy hắn ngồi bên bờ suối ngắm thú lông xù đã chết. Cậu sững sờ một lát rồi nhảy cẫng lên, reo những tiếng mà hắn không hiểu, đưa cái quần cho hắn chỉ chỏ qua lại giữa hắn và con vật. Chắc hỏi là do hắn bắt hay gì?
Hắn cũng không ngu, gật đầu nhận cái quần, mặc vào, thắt dây lưng, buộc lại.
Cậu thiếu niên hưng phấn, hí hửng kéo con vật tròn tròn ra gần dòng nước, rút dao đá bên hông ra lột da, mổ bụng.
Thạc Diên không thích xem cảnh máu me.
Đi dã ngoại đặt bẫy bắt thú thì hắn làm chứ riêng khoản mổ thịt hắn thà nhịn đói còn hơn phải động thủ.
Cậu thiếu niên tay làm, miệng nói líu lo, mắt sáng rực.
Hắn còn đang bận nghiên cứu cái quần vải thô cứng như bao bì cứ cọ cọ vào hai hòn bi, khó chịu muốn chết. Kéo qua kéo lại mấy cái, thấy cậu bé cười phá lên, hắn oán hận lườm.
Cậu bé chỉ về phía nhà đá, dùng tay miêu tả đồ vật tròn tròn. Hắn lặng lẽ đứng nhìn, một lát thì phiền muốn chết, quay vào nhà.
Hắn lười chứ không ngu.
Nhón chân đi trên sỏi đá, đạp lên cành lá khô, hắn vào căn phòng đá nhỏ nhìn có vẻ như phòng bếp.
Đúng là phòng bếp thật. Làm thịt thì cần nồi niêu để đựng.
Căn bếp nhỏ và thấp, hắn chui vào nhìn quanh.
Là dạng bếp lò cũ của người dân tộc.
Thạc Diên nhấc cái nồi đá không trên bếp xuống, lại tìm một cái có vẻ giống chậu đá mang ra bờ suối.
Ngoài cửa bếp có một cái lu đá lớn đựng nước, nước gần hết, bên trong lu đọng cặn bẩn.
Thạc Diên ghét bỏ lườm cái lu đá, vừa đi ra bờ suối đưa chậu và nồi vừa nghĩ cái của nợ ấy đựng nước nấu cho mình uống mấy hôm nay. Nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đặt chậu và nồi xuống bên cạnh cậu bé, lẳng lặng quay lại.
Hắn dốc hết nước trong lu đi, nhấc thử.
Lu làm bằng đá nhưng loại đá này dường như khá nhẹ, Thạc Diên nhấc nổi lên, vác ra bờ suối. Hắn còn định nếu lu nặng quá thì lăn nó đi nhưng chắc không cần.
Cậu thiếu niên thấy hắn mang lu ra rửa thì cười không thấy mắt, líu lo nói một mình. Hắn nghe không hiểu, dứt khoát bỏ cái lu nằm ngang xuống suối, lấy cát dưới lòng suối cọ rong rêu bên trong.
Da thú đã được lột phơi trên một tảng đá lớn. Cậu bé đang moi nội tạng con vật ra. Bỏ lớp da lông xù đi, Thạc Diên nhận ra đây là một loại thỏ cực lớn.
Hắn mặc kệ, rửa sạch rồi lại vác lu vào, xách một cái thùng đá có hình dạng như cái xô ra bờ suối xách nước mang vào đổ đầy lu. Xong hắn dứt khoát vào nhà nằm giả chết.
Bốn ngày nằm trong nhà, hắn không hề nghe tiếng trực thăng.
Đất nước Cộng hòa nhân dân Trung Đô bé tẹo, 60% diện tích là rừng nguyên sinh này dù hắn đi tới chỗ nào, mất tích ở đâu, bốn ngày cũng đủ để trực thăng nhà hắn quần nát tất cả các khu rừng.
Vậy mà sang ngày thứ 5, vẫn không thấy bóng dáng thậm chí tiếng động cơ trực thăng chứ đừng nói đến nhân viên cứu hộ leo núi.
Thật kỳ lạ.
Vị phú tứ đại vẫn còn lõa lồ thả chim ngồi xổm bên cạnh, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thật may, ngồi mấy phút thì cứu tinh đến.
Cậu thiếu niên cao ráo trong ngôi nhà đá thấy hắn lâu không trở lại, hớt hải mang quần da thú mới may đi tìm, vừa lúc nhìn thấy hắn ngồi bên bờ suối ngắm thú lông xù đã chết. Cậu sững sờ một lát rồi nhảy cẫng lên, reo những tiếng mà hắn không hiểu, đưa cái quần cho hắn chỉ chỏ qua lại giữa hắn và con vật. Chắc hỏi là do hắn bắt hay gì?
Hắn cũng không ngu, gật đầu nhận cái quần, mặc vào, thắt dây lưng, buộc lại.
Cậu thiếu niên hưng phấn, hí hửng kéo con vật tròn tròn ra gần dòng nước, rút dao đá bên hông ra lột da, mổ bụng.
Thạc Diên không thích xem cảnh máu me.
Đi dã ngoại đặt bẫy bắt thú thì hắn làm chứ riêng khoản mổ thịt hắn thà nhịn đói còn hơn phải động thủ.
Cậu thiếu niên tay làm, miệng nói líu lo, mắt sáng rực.
Hắn còn đang bận nghiên cứu cái quần vải thô cứng như bao bì cứ cọ cọ vào hai hòn bi, khó chịu muốn chết. Kéo qua kéo lại mấy cái, thấy cậu bé cười phá lên, hắn oán hận lườm.
Cậu bé chỉ về phía nhà đá, dùng tay miêu tả đồ vật tròn tròn. Hắn lặng lẽ đứng nhìn, một lát thì phiền muốn chết, quay vào nhà.
Hắn lười chứ không ngu.
Nhón chân đi trên sỏi đá, đạp lên cành lá khô, hắn vào căn phòng đá nhỏ nhìn có vẻ như phòng bếp.
Đúng là phòng bếp thật. Làm thịt thì cần nồi niêu để đựng.
Căn bếp nhỏ và thấp, hắn chui vào nhìn quanh.
Là dạng bếp lò cũ của người dân tộc.
Thạc Diên nhấc cái nồi đá không trên bếp xuống, lại tìm một cái có vẻ giống chậu đá mang ra bờ suối.
Ngoài cửa bếp có một cái lu đá lớn đựng nước, nước gần hết, bên trong lu đọng cặn bẩn.
Thạc Diên ghét bỏ lườm cái lu đá, vừa đi ra bờ suối đưa chậu và nồi vừa nghĩ cái của nợ ấy đựng nước nấu cho mình uống mấy hôm nay. Nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đặt chậu và nồi xuống bên cạnh cậu bé, lẳng lặng quay lại.
Hắn dốc hết nước trong lu đi, nhấc thử.
Lu làm bằng đá nhưng loại đá này dường như khá nhẹ, Thạc Diên nhấc nổi lên, vác ra bờ suối. Hắn còn định nếu lu nặng quá thì lăn nó đi nhưng chắc không cần.
Cậu thiếu niên thấy hắn mang lu ra rửa thì cười không thấy mắt, líu lo nói một mình. Hắn nghe không hiểu, dứt khoát bỏ cái lu nằm ngang xuống suối, lấy cát dưới lòng suối cọ rong rêu bên trong.
Da thú đã được lột phơi trên một tảng đá lớn. Cậu bé đang moi nội tạng con vật ra. Bỏ lớp da lông xù đi, Thạc Diên nhận ra đây là một loại thỏ cực lớn.
Hắn mặc kệ, rửa sạch rồi lại vác lu vào, xách một cái thùng đá có hình dạng như cái xô ra bờ suối xách nước mang vào đổ đầy lu. Xong hắn dứt khoát vào nhà nằm giả chết.
Bốn ngày nằm trong nhà, hắn không hề nghe tiếng trực thăng.
Đất nước Cộng hòa nhân dân Trung Đô bé tẹo, 60% diện tích là rừng nguyên sinh này dù hắn đi tới chỗ nào, mất tích ở đâu, bốn ngày cũng đủ để trực thăng nhà hắn quần nát tất cả các khu rừng.
Vậy mà sang ngày thứ 5, vẫn không thấy bóng dáng thậm chí tiếng động cơ trực thăng chứ đừng nói đến nhân viên cứu hộ leo núi.
Thật kỳ lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.