Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 21: Long Tộc
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Hắn theo dấu vết bọn quái thú, tìm thấy một đám lít nhít nấp sau một gò đất. Nấp cái gì. Chúng mày lớn như vậy, nấp làm sao nổi.
Thạc Diên xõa cánh, bay vụt tới, dùng hai bộ vuốt kinh dị ở chân quặp lấy một con đực non tơ mới lớn, vặn gãy cổ nó, cắp bay đi. Con vật chết mà không biết tại sao mình chết.
Hắn đáp xuống bờ suối, thu cánh và móng vuốt, lôi con quái thú to vật vã kia ra sát mép nước rồi gọi tiểu Dĩ.
Tiểu Dĩ chạy từ trong nhà ra, ngoài ý muốn còn có Mô Mô và một đứa con gái khác nhìn rất nghiêm túc, đứng đắn và thận trọng.
Tiểu Dĩ vội giải thích:
- Lạc Lạc tới đổi vải lúc anh không có nhà. Á… quái thú mình giáp…
Tiểu Dĩ hét lên, tay chỉ chỏ, chân chạy vụt tới sà xuống bên cạnh con quái thú to như sư tử. Nó nằm đó cũng cao đến bụng tiểu Dĩ.
Không chỉ tiểu Dĩ trợn mắt há mồm, hai đứa con gái kia cũng bịt miệng kinh ngạc.
Thạc Diên hỏi:
- Tiểu Dĩ thích ăn thịt con này hả?
- Thích chứ, thích lắm. Thịt nó ngon nhất trong số những loài ăn cỏ. Nhưng mà con này khó bắt lắm. Làm sao anh bắt được vậy?
Thạc Diên chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh cười, xoa đầu cô bé rồi nói:
- Cho em đó. Nhưng mà anh không mổ đâu đấy.
- Được được. Để em nhờ vài thú nhân giống cái tới giúp.
Thạc Diên gật đầu, lội xuống suối tắm rồi kiếm một tảng đá xa khỏi chỗ con vật, nằm phơi bụng lim dim ngủ.
Tiểu Dĩ chạy biến đi một lát thì trở lại cùng với ba người phụ nữ trưởng thành. Thạc Diên đánh hơi được mùi trưởng bối, từ từ ngồi dậy.
Ba người phụ nữ nọ trông thành thục, ổn trọng và sắc sảo hơn nhiều so với đám con gái mới lớn như tiểu Dĩ và Lạc Lạc. Bọn họ cũng đứng sau lằn ranh nước tiểu mà hắn đã kẻ để chiếm lãnh địa.
Tiểu Dĩ nhìn nhìn, quay lại giới thiệu:
- Thạc Diên, đây là cô Huyễn Huyễn mẹ của Vỹ Liêu mà em đã kể. Đây là chị gái của Quang Hoắc, tên là La La, còn đây là cô An An mẹ của Phàn Tiếu. Anh đi săn với họ mà, có phải không?
Thạc Diên gật đầu nói với họ:
- Xin chào. Cháu là Thạc Diên. Chào chị La La.
Mô Mô vẫn đang còn ở đây hóng bát quái vô cùng ngạc nhiên, lông mày nhíu chặt lại.
Không phải Thạc Diên kiêu căng ngạo mạng ăn nói khó nghe lắm sao, lần nào nói chuyện cũng làm cô ta ôm một bụng tức. Lễ độ như vậy là thế nào?
Huyễn Huyễn gật đầu:
- Sáng nay thấy Vỹ Liêu nhà cô khoe rủ Quang Hoắc, Phàn Tiếu và cả cháu đi săn. Cháu về rồi sao? Bọn nó đâu?
- Ba đứa nó đang về sau ạ. – Thạc Diên hơi cúi đầu xuống, nghĩ đến ba con sư tử vị thành niên, ánh mắt lấp lánh như đang cười – Bọn nó săn được một con quái thú mình giáp đực rất lớn, khiêng về có hơi chậm một chút. Con của cháu nhỏ hơn, tiểu Dĩ không mổ được. Xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Ba người phụ nữ kinh ngạc nhìn nhau. La La kêu lên:
- Mình em săn được con quái thú mình giáp này á?
An An lại chú ý đến điểm khác, thì thầm với Huyễn Huyễn:
- Chắc thằng bé đùa. Phàn Tiếu nhà em là cái đức hạnh gì sao em lại không rõ. Cỡ nó ấy à, đuổi theo quái thú này cũng chỉ tổ hít bụi, bụi cũng không có mà hít. Sao săn nổi.
Thạc Diên mỉm cười. Cô An An kia có vẻ hiểu con trai mình thật. Quả là ba thằng nhóc vị thành niên ấy đuổi không kịp con vật. Thạc Diên nằm lại lên tảng đá, không bình luận gì thêm.
Hành động nằm ươn lười biếng của hắn cũng không gây ngạc nhiên bằng việc hắn có thể một mình săn được quái thú mình giáp.
Thạc Diên xõa cánh, bay vụt tới, dùng hai bộ vuốt kinh dị ở chân quặp lấy một con đực non tơ mới lớn, vặn gãy cổ nó, cắp bay đi. Con vật chết mà không biết tại sao mình chết.
Hắn đáp xuống bờ suối, thu cánh và móng vuốt, lôi con quái thú to vật vã kia ra sát mép nước rồi gọi tiểu Dĩ.
Tiểu Dĩ chạy từ trong nhà ra, ngoài ý muốn còn có Mô Mô và một đứa con gái khác nhìn rất nghiêm túc, đứng đắn và thận trọng.
Tiểu Dĩ vội giải thích:
- Lạc Lạc tới đổi vải lúc anh không có nhà. Á… quái thú mình giáp…
Tiểu Dĩ hét lên, tay chỉ chỏ, chân chạy vụt tới sà xuống bên cạnh con quái thú to như sư tử. Nó nằm đó cũng cao đến bụng tiểu Dĩ.
Không chỉ tiểu Dĩ trợn mắt há mồm, hai đứa con gái kia cũng bịt miệng kinh ngạc.
Thạc Diên hỏi:
- Tiểu Dĩ thích ăn thịt con này hả?
- Thích chứ, thích lắm. Thịt nó ngon nhất trong số những loài ăn cỏ. Nhưng mà con này khó bắt lắm. Làm sao anh bắt được vậy?
Thạc Diên chớp chớp đôi mắt lấp lánh ánh cười, xoa đầu cô bé rồi nói:
- Cho em đó. Nhưng mà anh không mổ đâu đấy.
- Được được. Để em nhờ vài thú nhân giống cái tới giúp.
Thạc Diên gật đầu, lội xuống suối tắm rồi kiếm một tảng đá xa khỏi chỗ con vật, nằm phơi bụng lim dim ngủ.
Tiểu Dĩ chạy biến đi một lát thì trở lại cùng với ba người phụ nữ trưởng thành. Thạc Diên đánh hơi được mùi trưởng bối, từ từ ngồi dậy.
Ba người phụ nữ nọ trông thành thục, ổn trọng và sắc sảo hơn nhiều so với đám con gái mới lớn như tiểu Dĩ và Lạc Lạc. Bọn họ cũng đứng sau lằn ranh nước tiểu mà hắn đã kẻ để chiếm lãnh địa.
Tiểu Dĩ nhìn nhìn, quay lại giới thiệu:
- Thạc Diên, đây là cô Huyễn Huyễn mẹ của Vỹ Liêu mà em đã kể. Đây là chị gái của Quang Hoắc, tên là La La, còn đây là cô An An mẹ của Phàn Tiếu. Anh đi săn với họ mà, có phải không?
Thạc Diên gật đầu nói với họ:
- Xin chào. Cháu là Thạc Diên. Chào chị La La.
Mô Mô vẫn đang còn ở đây hóng bát quái vô cùng ngạc nhiên, lông mày nhíu chặt lại.
Không phải Thạc Diên kiêu căng ngạo mạng ăn nói khó nghe lắm sao, lần nào nói chuyện cũng làm cô ta ôm một bụng tức. Lễ độ như vậy là thế nào?
Huyễn Huyễn gật đầu:
- Sáng nay thấy Vỹ Liêu nhà cô khoe rủ Quang Hoắc, Phàn Tiếu và cả cháu đi săn. Cháu về rồi sao? Bọn nó đâu?
- Ba đứa nó đang về sau ạ. – Thạc Diên hơi cúi đầu xuống, nghĩ đến ba con sư tử vị thành niên, ánh mắt lấp lánh như đang cười – Bọn nó săn được một con quái thú mình giáp đực rất lớn, khiêng về có hơi chậm một chút. Con của cháu nhỏ hơn, tiểu Dĩ không mổ được. Xin nhờ mọi người giúp đỡ.
Ba người phụ nữ kinh ngạc nhìn nhau. La La kêu lên:
- Mình em săn được con quái thú mình giáp này á?
An An lại chú ý đến điểm khác, thì thầm với Huyễn Huyễn:
- Chắc thằng bé đùa. Phàn Tiếu nhà em là cái đức hạnh gì sao em lại không rõ. Cỡ nó ấy à, đuổi theo quái thú này cũng chỉ tổ hít bụi, bụi cũng không có mà hít. Sao săn nổi.
Thạc Diên mỉm cười. Cô An An kia có vẻ hiểu con trai mình thật. Quả là ba thằng nhóc vị thành niên ấy đuổi không kịp con vật. Thạc Diên nằm lại lên tảng đá, không bình luận gì thêm.
Hành động nằm ươn lười biếng của hắn cũng không gây ngạc nhiên bằng việc hắn có thể một mình săn được quái thú mình giáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.