Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 28: Thật Không Ngờ...
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Thật không ngờ nha.
Thạc Diên nhìn lên trời khẽ thở dài.
Khải Kiệt cường tráng dũng mãnh như vậy, ấy thế mà lại nằm dưới.
Còn Quang Hoắc, một thân anh tuấn, tiêu sái, phóng khoáng, tưởng trong sáng ai ngờ lại to gan lớn mật, ban ngày ban mặt đem con nhà người ta đè ra mần thịt.
Giống đực kết đôi ở thế giới này không ít, những bộ lạc thiếu giống cái cũng không có cách nào khác ngoài việc để giống đực ra ngoài tìm bạn tình hoặc kết đôi đồng giới với nhau.
Thế nhưng Sư tộc của tiểu Dĩ lại là bộ tộc nhiều giống cái, ít giống đực, tình trạng kết đôi đồng giới từ xưa đến nay hầu như không có.
Quang Hoắc và Khải Kiệt lại là hai kẻ ưu tú trong số những giống đực mới lớn, được nhiều giống cái yêu thích. Cớ gì hai người tưởng không liên quan lại liên quan không tưởng. Vốn đứng ở hai đội ngũ đối nghịch nhau, đối thế nào lại cọ ra lửa.
Phàn Tiếu chờ lâu thấy Quang Hoắc không chịu lên thì đoán được cậu ta không muốn bị dò hỏi nên thức thời đứng dậy về trước.
Phàn Tiếu đi rồi Quang Hoắc lập tức đi lên, vắt quần da thú ướt sũng, phơi lên một tảng đá, tai đỏ ửng mà hỏi Thạc Diên:
- Hết mùi chưa?
- Hết rồi.
Thạc Diên tựa tiếu phi tiếu nhìn thằng bạn vị thành niên quẫn bách trước mặt. Quang Hoắc ngồi xuống một tảng đá cách Thạc Diên vài mét, cậy cậy móng tay không dám nhìn thẳng, chờ bị tra khảo. Thạc Diên cũng không định hỏi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ kia thì miễn cưỡng hỏi cho cậu ta đỡ thất vọng:
- Có khó làm không?
- Hả? – Quang Hoắc ngẩng lên, nhất thời chưa hiểu ý.
Thạc Diên nhăn mặt, quạ bay đầy đầu:
- Cậu ta có bị chảy máu không?
Quang Hoắc đùng một cái mặt đỏ tai hồng, đỏ đến tận cổ, lắp bắp:
- Không… không chảy máu. Tôi có đẩy cao gỗ Bi vào trước rồi mới…
Thạc Diên không biết phải nói gì.
Vậy là chuẩn bị cả cao bôi trơn rồi mới hành động.
Không phải lần đầu ư?
Cao gỗ Bi là nhựa cây Bi đổ vào ống trúc nhỏ như ngón tay, để khô tự nhiên, có tác dụng bôi trơn, tiêu sưng. Loại cao này giống cái có bạn tình cường đại hay sử dụng, khi dùng cắt ra một mẩu bằng đốt ngón tay, đẩy vào chỗ ấy, chỉ một lát cao sẽ tan ra.
Cái này do Thạc Diên tai thính quá, nghe được giống cái đã có bạn tình ra suối giặt đồ truyền lại kinh nghiệm cho nhau chứ hắn không chủ nghe trộm.
Hắn nhướn mày:
- Không phải lần đầu?
- Là lần đầu. – Quang Hoắc lập tức trả lời, như sợ Thạc Diên hiểu lầm gì đó. – Giống đực vốn không sinh ra để… như vậy… nên tôi có chuẩn bị trước một chút.
Thạc Diên triệt để câm nín.
Cũng biết Quang Hoắc này thông minh, tâm tư tinh tế, lại không ngờ tinh tế tới mức lần đầu cũng đã có chuẩn bị, không phải do mất lý trí mà thành. Đã có chuẩn bị, tại sao lại còn xoắn xuýt đến vậy?
Mặt đỏ như gấc, xuân tình trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Thạc Diên nghi hoặc hỏi tiếp:
- Cậu ta cũng thích chứ?
Lần này Quang Hoắc ngập ngừng hồi lâu mới ngước lên, ánh mắt có chút rối rắm:
- Không rõ. Cậu ấy bắn vài lần nhưng ban đầu chống cự. Sau đó có khóc một chút.
- Cậu cưỡng ép cậu ta?
Thạc Diên mở to mắt, ngồi bật dậy. Quang Hoắc vội vã xua tay, nói một hơi:
- Không không… cũng không hẳn. Lúc mới bắt đầu cậu ấy có chống cự một chút nhưng không đáng kể. Cậu cũng biết cậu ấy mạnh như thế nào mà, nếu cậu ấy thực sự phản kháng, tôi làm sao đánh lại được. Cậu ấy dường như bị đau nhưng lúc đó tôi… không nhịn được… Trông cậu ấy rất mâu thuẫn. Rõ ràng là ôm lấy tôi rất chặt nhưng khuôn mặt thống khổ, mặc dù thống khổ nhưng lại bắn ra. Bắn xong thì khóc. Làm xong không nói lời nào, lập tức bỏ chạy.
Ó… ó… ó…
Một đàn quạ bay qua đầu Thạc Diên, hắn nhìn bộ dạng quẫn bách của Quang Hoắc, không biết phải nói gì.
Thạc Diên nhìn lên trời khẽ thở dài.
Khải Kiệt cường tráng dũng mãnh như vậy, ấy thế mà lại nằm dưới.
Còn Quang Hoắc, một thân anh tuấn, tiêu sái, phóng khoáng, tưởng trong sáng ai ngờ lại to gan lớn mật, ban ngày ban mặt đem con nhà người ta đè ra mần thịt.
Giống đực kết đôi ở thế giới này không ít, những bộ lạc thiếu giống cái cũng không có cách nào khác ngoài việc để giống đực ra ngoài tìm bạn tình hoặc kết đôi đồng giới với nhau.
Thế nhưng Sư tộc của tiểu Dĩ lại là bộ tộc nhiều giống cái, ít giống đực, tình trạng kết đôi đồng giới từ xưa đến nay hầu như không có.
Quang Hoắc và Khải Kiệt lại là hai kẻ ưu tú trong số những giống đực mới lớn, được nhiều giống cái yêu thích. Cớ gì hai người tưởng không liên quan lại liên quan không tưởng. Vốn đứng ở hai đội ngũ đối nghịch nhau, đối thế nào lại cọ ra lửa.
Phàn Tiếu chờ lâu thấy Quang Hoắc không chịu lên thì đoán được cậu ta không muốn bị dò hỏi nên thức thời đứng dậy về trước.
Phàn Tiếu đi rồi Quang Hoắc lập tức đi lên, vắt quần da thú ướt sũng, phơi lên một tảng đá, tai đỏ ửng mà hỏi Thạc Diên:
- Hết mùi chưa?
- Hết rồi.
Thạc Diên tựa tiếu phi tiếu nhìn thằng bạn vị thành niên quẫn bách trước mặt. Quang Hoắc ngồi xuống một tảng đá cách Thạc Diên vài mét, cậy cậy móng tay không dám nhìn thẳng, chờ bị tra khảo. Thạc Diên cũng không định hỏi, nhìn bộ dạng không có tiền đồ kia thì miễn cưỡng hỏi cho cậu ta đỡ thất vọng:
- Có khó làm không?
- Hả? – Quang Hoắc ngẩng lên, nhất thời chưa hiểu ý.
Thạc Diên nhăn mặt, quạ bay đầy đầu:
- Cậu ta có bị chảy máu không?
Quang Hoắc đùng một cái mặt đỏ tai hồng, đỏ đến tận cổ, lắp bắp:
- Không… không chảy máu. Tôi có đẩy cao gỗ Bi vào trước rồi mới…
Thạc Diên không biết phải nói gì.
Vậy là chuẩn bị cả cao bôi trơn rồi mới hành động.
Không phải lần đầu ư?
Cao gỗ Bi là nhựa cây Bi đổ vào ống trúc nhỏ như ngón tay, để khô tự nhiên, có tác dụng bôi trơn, tiêu sưng. Loại cao này giống cái có bạn tình cường đại hay sử dụng, khi dùng cắt ra một mẩu bằng đốt ngón tay, đẩy vào chỗ ấy, chỉ một lát cao sẽ tan ra.
Cái này do Thạc Diên tai thính quá, nghe được giống cái đã có bạn tình ra suối giặt đồ truyền lại kinh nghiệm cho nhau chứ hắn không chủ nghe trộm.
Hắn nhướn mày:
- Không phải lần đầu?
- Là lần đầu. – Quang Hoắc lập tức trả lời, như sợ Thạc Diên hiểu lầm gì đó. – Giống đực vốn không sinh ra để… như vậy… nên tôi có chuẩn bị trước một chút.
Thạc Diên triệt để câm nín.
Cũng biết Quang Hoắc này thông minh, tâm tư tinh tế, lại không ngờ tinh tế tới mức lần đầu cũng đã có chuẩn bị, không phải do mất lý trí mà thành. Đã có chuẩn bị, tại sao lại còn xoắn xuýt đến vậy?
Mặt đỏ như gấc, xuân tình trong mắt vẫn chưa tiêu tan.
Thạc Diên nghi hoặc hỏi tiếp:
- Cậu ta cũng thích chứ?
Lần này Quang Hoắc ngập ngừng hồi lâu mới ngước lên, ánh mắt có chút rối rắm:
- Không rõ. Cậu ấy bắn vài lần nhưng ban đầu chống cự. Sau đó có khóc một chút.
- Cậu cưỡng ép cậu ta?
Thạc Diên mở to mắt, ngồi bật dậy. Quang Hoắc vội vã xua tay, nói một hơi:
- Không không… cũng không hẳn. Lúc mới bắt đầu cậu ấy có chống cự một chút nhưng không đáng kể. Cậu cũng biết cậu ấy mạnh như thế nào mà, nếu cậu ấy thực sự phản kháng, tôi làm sao đánh lại được. Cậu ấy dường như bị đau nhưng lúc đó tôi… không nhịn được… Trông cậu ấy rất mâu thuẫn. Rõ ràng là ôm lấy tôi rất chặt nhưng khuôn mặt thống khổ, mặc dù thống khổ nhưng lại bắn ra. Bắn xong thì khóc. Làm xong không nói lời nào, lập tức bỏ chạy.
Ó… ó… ó…
Một đàn quạ bay qua đầu Thạc Diên, hắn nhìn bộ dạng quẫn bách của Quang Hoắc, không biết phải nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.