Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 24: Trên Người Em Có Mùi Gì Thế?
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Buổi trưa hôm nay cũng vậy, Thạc Diên khó chịu liếc nhìn tiểu Dĩ đang đùa giỡn với đám con gái bên suối.
Chỗ đó không phải lãnh địa của hắn, hắn không thể đuổi bọn con gái kia đi. Bọn chúng đều là giống cái mới lớn, cũng chỉ nhìn trộm hắn, không bắt chuyện, không khiêu khích, phiền chết hắn nhưng hắn bó tay không làm gì được.
Bọn chúng kéo tiểu Dĩ của hắn đi, khiến hắn bực bội nhưng tiểu Dĩ có bạn chơi, cười tít mắt, hắn không nỡ làm cô bé mất hứng.
Có điều con giun xéo lắm cũng quằn. Hắn tới đây ba tháng thì chỉ được chú ý một tháng đầu, hai tháng gần đây, thời gian tiểu Dĩ nói chuyện với hắn ít thảm thương. Hắn bực bội trong người.
Tiếng cười của lũ con gái khiến hắn ngứa tiết ngồi dậy, nhất định không nhịn xuống ức chết này nữa. Bọn chúng vui vẻ không có nghĩa là người khác phải chịu đựng soi mói của bọn chúng.
Thạc Diên đi về phía nhà mình, khuất khỏi tầm mắt mấy con sư tử cái. Đúng như hắn dự đoán, chỉ một lát sau, bọn chúng giải tán, tiểu Dĩ đi trở về. Thạc Diên giả vờ trùng hợp, cầm quần áo ra suối tắm. Hắn nhíu mày, hít hít mũi vờ đánh hơi:
- Mùi gì thế?
- Dạ?
Tiểu Dĩ rất nhạy cảm với đề tài này. Cô bé giật thót, ngửi ngửi quần áo mình. Thạc Diên không muốn dùng cách này để lừa cô bé nhưng hắn hết chịu nổi rồi. Tiểu Dĩ chẳng để ý tới hắn gì cả, hắn phải cho cô bé biết thế nào là lừa đảo.
- Người em có mùi gì thế?
Hắn tiến tới đánh hơi.
Tiểu Dĩ hoảng sợ lùi lại.
Cô bị giống đực trong làng xua đuổi vì mùi hôi trên người nhưng hiện tại mới là mùa hè, còn một tháng nữa mới tới mùa thu, sao có thể có mùi được. Có mùi, lỡ Thạc Diên chê hôi, bỏ đi thì sao.
Mặt tiểu Dĩ tái mét.
Thạc Diên nào có để cô bé tránh mình, hắn vác tiểu Dĩ lên vai, rảo bước ra suối.
Tiểu Dĩ bị dọa sợ, kêu lên:
- Anh muốn làm gì?
Thạc Diên đứng bên bờ, dùng sức ném tiểu Dĩ ra chỗ nước sâu, sau đó lội xuống quát:
- Trên người em có mùi gì hôi chết đi được. Đi tắm đi. Mấy hôm nay anh đã chịu đủ rồi.
- Làm gì có. – Tiểu Dĩ vùng vẫy đứng vững trong nước ra sức hít ngửi – Mùa thu đã tới đâu, người em làm gì có mùi gì. Hôm nay Phàn Tiếu còn tìm em hỏi xem tấm vải Lạc Lạc tặng cậu ta có phải do chính tay Lạc Lạc dệt không. Mùa thu năm ngoái, đến gần em Phàn Tiếu cũng không dám. Hiện tại chưa có mùi gì cả.
Ngực Thạc Diên ẩn ẩn đau. Nhóc con tội nghiệp, xin lỗi em. Hắn chau mày quát:
- Còn cãi là không có à? Sáng ra đều rất tốt. Bây giờ về bốc mùi. Nói. Đi với đám con gái làm những gì?
Hắn lội ra giữa suối chà chà cánh tay tiểu Dĩ. Hồi nãy Mô Mô tỏ vẻ thân thiết, bám dính lên đó không buông. Vừa chà hắn vừa nhăn mũi.
- Này dính mùi nặng thế còn gân cổ cãi. Cánh tay bên này này, bên kia không bị. Váy bên này… Vai bên này… Quệt vào thứ quỷ quái gì…
Hắn làu bàu, ấn tiểu Dĩ xuống nước chà lấy chà để.
Hắn nói dính mùi chứ không nói mùi tỏa ra từ cô bé, nếu không nhận ra thì tiểu Dĩ quả là đồ ngu. Cô bé sững sờ để cho hắn chà, mắt đảo qua lại:
- Thạc Diên, có thể là mùi của Mô Mô dính vào? Nhưng đã đến mùa thu đâu?
Chỗ đó không phải lãnh địa của hắn, hắn không thể đuổi bọn con gái kia đi. Bọn chúng đều là giống cái mới lớn, cũng chỉ nhìn trộm hắn, không bắt chuyện, không khiêu khích, phiền chết hắn nhưng hắn bó tay không làm gì được.
Bọn chúng kéo tiểu Dĩ của hắn đi, khiến hắn bực bội nhưng tiểu Dĩ có bạn chơi, cười tít mắt, hắn không nỡ làm cô bé mất hứng.
Có điều con giun xéo lắm cũng quằn. Hắn tới đây ba tháng thì chỉ được chú ý một tháng đầu, hai tháng gần đây, thời gian tiểu Dĩ nói chuyện với hắn ít thảm thương. Hắn bực bội trong người.
Tiếng cười của lũ con gái khiến hắn ngứa tiết ngồi dậy, nhất định không nhịn xuống ức chết này nữa. Bọn chúng vui vẻ không có nghĩa là người khác phải chịu đựng soi mói của bọn chúng.
Thạc Diên đi về phía nhà mình, khuất khỏi tầm mắt mấy con sư tử cái. Đúng như hắn dự đoán, chỉ một lát sau, bọn chúng giải tán, tiểu Dĩ đi trở về. Thạc Diên giả vờ trùng hợp, cầm quần áo ra suối tắm. Hắn nhíu mày, hít hít mũi vờ đánh hơi:
- Mùi gì thế?
- Dạ?
Tiểu Dĩ rất nhạy cảm với đề tài này. Cô bé giật thót, ngửi ngửi quần áo mình. Thạc Diên không muốn dùng cách này để lừa cô bé nhưng hắn hết chịu nổi rồi. Tiểu Dĩ chẳng để ý tới hắn gì cả, hắn phải cho cô bé biết thế nào là lừa đảo.
- Người em có mùi gì thế?
Hắn tiến tới đánh hơi.
Tiểu Dĩ hoảng sợ lùi lại.
Cô bị giống đực trong làng xua đuổi vì mùi hôi trên người nhưng hiện tại mới là mùa hè, còn một tháng nữa mới tới mùa thu, sao có thể có mùi được. Có mùi, lỡ Thạc Diên chê hôi, bỏ đi thì sao.
Mặt tiểu Dĩ tái mét.
Thạc Diên nào có để cô bé tránh mình, hắn vác tiểu Dĩ lên vai, rảo bước ra suối.
Tiểu Dĩ bị dọa sợ, kêu lên:
- Anh muốn làm gì?
Thạc Diên đứng bên bờ, dùng sức ném tiểu Dĩ ra chỗ nước sâu, sau đó lội xuống quát:
- Trên người em có mùi gì hôi chết đi được. Đi tắm đi. Mấy hôm nay anh đã chịu đủ rồi.
- Làm gì có. – Tiểu Dĩ vùng vẫy đứng vững trong nước ra sức hít ngửi – Mùa thu đã tới đâu, người em làm gì có mùi gì. Hôm nay Phàn Tiếu còn tìm em hỏi xem tấm vải Lạc Lạc tặng cậu ta có phải do chính tay Lạc Lạc dệt không. Mùa thu năm ngoái, đến gần em Phàn Tiếu cũng không dám. Hiện tại chưa có mùi gì cả.
Ngực Thạc Diên ẩn ẩn đau. Nhóc con tội nghiệp, xin lỗi em. Hắn chau mày quát:
- Còn cãi là không có à? Sáng ra đều rất tốt. Bây giờ về bốc mùi. Nói. Đi với đám con gái làm những gì?
Hắn lội ra giữa suối chà chà cánh tay tiểu Dĩ. Hồi nãy Mô Mô tỏ vẻ thân thiết, bám dính lên đó không buông. Vừa chà hắn vừa nhăn mũi.
- Này dính mùi nặng thế còn gân cổ cãi. Cánh tay bên này này, bên kia không bị. Váy bên này… Vai bên này… Quệt vào thứ quỷ quái gì…
Hắn làu bàu, ấn tiểu Dĩ xuống nước chà lấy chà để.
Hắn nói dính mùi chứ không nói mùi tỏa ra từ cô bé, nếu không nhận ra thì tiểu Dĩ quả là đồ ngu. Cô bé sững sờ để cho hắn chà, mắt đảo qua lại:
- Thạc Diên, có thể là mùi của Mô Mô dính vào? Nhưng đã đến mùa thu đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.