Thú Nhân Thiếu Gia Sinh Tồn Nơi Dị Thế
Chương 3: Về Nhà Thôi 3
Tứ Gia Gia
04/09/2023
Giọng nói thanh thúy của người bản địa vang lên, như trấn an, như thông báo. Trong mơ màng, hắn nhận ra mình bị khiêng lên một tàu lá gì đó rất lớn, cứng như mo cau.
Cậu thanh niên này thật khỏe.
Hắn ngoài cái chiều cao 1m89 ra, cơ bắp trên người không thuộc hàng đô vật cũng là hàng vận động viên nghiệp dư, cái mà anh cả anh hai hắn gọi là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Cậu thanh niên này lại chỉ chật vật một chút đã nhấc được hắn lăn lên tàu lá, kéo xềnh xệch đi.
Khó chịu quá... Đau nữa.
Hắn muốn kêu lên, miệng không mở nổi. Hắn muốn nhìn, mắt chỉ hé ra, trông thấy cành lá xanh xanh lướt qua mờ mờ ảo ảo, thật lớn.
Rồi hắn ngất đi.
Thạc Diên nằm mê man nhiều ngày.
Hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, vết thương được đắp thảo dược mát lạnh không ngăn được cái đau từ trong xương cốt.
Hắn sốt. Cả người nóng hầm hập như lò lửa.
Cậu thanh niên bản địa đặt hắn nằm trên một cái giường bện bằng dây leo mềm, êm ái như đệm. Mấy tiếng lại đút nước, mấy tiếng lại đút súp lỏng có vị kỳ lạ cho hắn.
Đêm đến, hắn lên cơn sốt cao, mấy lần người nọ dậy lau mồ hôi, đắp khăn ấm lên trán hạ nhiệt cho hắn.
Về sáng, hắn thường rét run bần bật, người nọ đắp da thú, hắn run nảy cả da thú. Cậu ta cuống không biết làm thế nào, bê chậu vào nhà đốt lửa bừng bừng, lại chui vào chăn nằm ôm hắn.
Tốt bụng thật đấy. Kiên nhẫn nữa. Người thành phố đừng hòng được như vậy.
Qua khoảng 4 ngày, hắn ngừng sốt, xương cốt cũng hết đau, các vết thương trên người khép miệng, không thấy cậu bé kia đắp thảo dược nữa.
Buổi sáng ngày thứ 5, hắn tỉnh lại.
Mở mắt, hắn nhận ra mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc.
Bốn ngày mờ ảo, nay mới nhìn được rõ ràng. Trên tường treo toàn da thú, có một cái lò sưởi cũng bằng đá đắp nổi sát tường phía chân hắn. Giường của cậu bé và giường hắn được bện bằng dây leo, đặt song song, hai cái sát hai bên tường.
Căn phòng rất đơn sơ, không có bàn ghế. Bình đựng nước, cốc nước làm bằng gỗ đặt gần đầu giường.
Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn những vết thương đã làm vẩy trên người mình. Chăn da thú trượt xuống, hắn mới nhận ra mình không mặc quần áo.
Hắn không nhớ mình bị cởi quần áo ra lúc nào. Có lẽ khi rơi xuống, quăng quật đủ mọi tư thế, bị cành cây cắt nát da thịt, quần áo cũng rách theo.
Nhìn thân thể chằng chịt vết thương, hắn khẽ thở dài. Nhưng tiếng thở dài không to bằng tiếng bụng réo.
Cậu thanh niên này thật khỏe.
Hắn ngoài cái chiều cao 1m89 ra, cơ bắp trên người không thuộc hàng đô vật cũng là hàng vận động viên nghiệp dư, cái mà anh cả anh hai hắn gọi là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Cậu thanh niên này lại chỉ chật vật một chút đã nhấc được hắn lăn lên tàu lá, kéo xềnh xệch đi.
Khó chịu quá... Đau nữa.
Hắn muốn kêu lên, miệng không mở nổi. Hắn muốn nhìn, mắt chỉ hé ra, trông thấy cành lá xanh xanh lướt qua mờ mờ ảo ảo, thật lớn.
Rồi hắn ngất đi.
Thạc Diên nằm mê man nhiều ngày.
Hắn cảm thấy toàn thân đau đớn, vết thương được đắp thảo dược mát lạnh không ngăn được cái đau từ trong xương cốt.
Hắn sốt. Cả người nóng hầm hập như lò lửa.
Cậu thanh niên bản địa đặt hắn nằm trên một cái giường bện bằng dây leo mềm, êm ái như đệm. Mấy tiếng lại đút nước, mấy tiếng lại đút súp lỏng có vị kỳ lạ cho hắn.
Đêm đến, hắn lên cơn sốt cao, mấy lần người nọ dậy lau mồ hôi, đắp khăn ấm lên trán hạ nhiệt cho hắn.
Về sáng, hắn thường rét run bần bật, người nọ đắp da thú, hắn run nảy cả da thú. Cậu ta cuống không biết làm thế nào, bê chậu vào nhà đốt lửa bừng bừng, lại chui vào chăn nằm ôm hắn.
Tốt bụng thật đấy. Kiên nhẫn nữa. Người thành phố đừng hòng được như vậy.
Qua khoảng 4 ngày, hắn ngừng sốt, xương cốt cũng hết đau, các vết thương trên người khép miệng, không thấy cậu bé kia đắp thảo dược nữa.
Buổi sáng ngày thứ 5, hắn tỉnh lại.
Mở mắt, hắn nhận ra mình đang nằm trong căn phòng quen thuộc.
Bốn ngày mờ ảo, nay mới nhìn được rõ ràng. Trên tường treo toàn da thú, có một cái lò sưởi cũng bằng đá đắp nổi sát tường phía chân hắn. Giường của cậu bé và giường hắn được bện bằng dây leo, đặt song song, hai cái sát hai bên tường.
Căn phòng rất đơn sơ, không có bàn ghế. Bình đựng nước, cốc nước làm bằng gỗ đặt gần đầu giường.
Hắn từ từ ngồi dậy, nhìn những vết thương đã làm vẩy trên người mình. Chăn da thú trượt xuống, hắn mới nhận ra mình không mặc quần áo.
Hắn không nhớ mình bị cởi quần áo ra lúc nào. Có lẽ khi rơi xuống, quăng quật đủ mọi tư thế, bị cành cây cắt nát da thịt, quần áo cũng rách theo.
Nhìn thân thể chằng chịt vết thương, hắn khẽ thở dài. Nhưng tiếng thở dài không to bằng tiếng bụng réo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.