Chương 13
Phong Chi Vạn Lý
04/01/2017
Vui quá hóa buồn có lẽ chính là chỉ tình huống này…. Khải Ân nằm trên giường rầu rĩ nghĩ: trên ngực bị quấn một lớp băng vải, cánh tay cùng trên đùi cũng bị bôi đầy nước thuốc xanh biếc. Chính mình hiện tại màu sắc thực ngoạn mục đi……. nghĩ tới cảnh hỗn loạn lúc nãy Khải Ân lại bậc cười ra tiếng, cái trung niên nam tử kia thật vất vả mới đuổi người khác ra ngoài sau đó biến mình thành cái dạng này. Đối với mình nói một chuỗi dài gì đó nghe không hiểu xong liền li khai, đại khái là muốn mình đừng lộn xộn hảo hảo nghỉ ngơi đi. Nâng cánh tay lên, Khải ân nhìn đồng hồ: hoàn hảo, thiết vị định vị không bị phá hư, tuy rằng không thể liên lạc với số 7, nhưng số 7 có thể biết được vị trí của mình. Phi thuyền bị phá hư như vậy cũng không có biện pháp bay đi thăm dò, cho dù số 7 biết mình ở đâu cũng không có biện pháp tới đây. Khải Ân thở dài, thôi cứ ở lại đây dưỡng thương trước đi, không dùng tới số thuốc còn mang theo cũng tốt.
‘Chi nha’ một tiếng cửa bị mở ra, Khải Ân nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc dài cầm một chùm hoa quả đi tới. Quả có màu xanh đậm lớn cỡ quả táo, màu sắc thực diễm lệ. Thiếu niên ngắt xuống một quả nhét vào trong miệng Khải Ân, một mùi thơm ngát lập tức làn tràn trong miệng, miệng tràn ngập vị ngọt ngọt chua chua vô cùng tuyệt vời. Nhìn thấy Khải Ân ngạc nhiên, thiếu niên cười cười ngồi bên giường nâng Khải Ân dậy, sau đó nhét cả chùm to vào ngực Khải Ân.
“Loại trái cây này rất có lợi cho ngươi hồi phục cơ thể nga~ ăn tốt lắm nga~ bất quá cũng rất khó hái. Là Tây Thụy Tư hái từ khe vực rất hiểm trở nga~ y cũng không cho ta ăn! Nếu không phải có hoạt động săn bắn quan trọng y cũng không để ta đưa tới đâu, hừ! Ta mới không lạ gì, Khảm cũng sẽ hái cho ta ăn nga, nếu không phải không sinh bệnh thì không được ăn nhiều ta mỗi ngày sẽ nói Khảm hái cho ta một đống lớn cũng được!”
………..nghe không hiểu, Khải Ân im lặng ăn trái cây vừa nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt
“A~ ta quên mất ngươi nghe không hiểu~ ta thực ngốc!” Mặc Lợi Nhi gõ gõ đầu mình, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, vội vàng tiến tới trước mặt Khải Ân, hưng phấn chỉ chỉ mình, lặp lại từng chữ một.
“Mặc——Lợi——Nhi, tên của ta nga, Mặc——Lợi——Nhi”
Khải Ân ngừng tay nhìn thiếu niên hưng phấn trước mắt, tên của cậu ta mình đã sớm biết. Thú nhân này lặp lại thiệt nhiều lần, đơn giản nghĩ một chút cũng có thể biết đó là tên thiếu niên này.
‘Mặc Lợi Nhi’ vì không muốn để cậu thất vọng, Khải Ân vẫn phối hợp lập lại tên của cậu một lần.
“Đúng đúng~ tuyệt vời, phát âm rất rõ ràng nga.” Mặc Lợi Nhi hưng phấn nói, sau đó chỉ chỉ dưới thân Khải Ân.
“Đây là giường, ——giường——”
“………giường?”
“Đúng rồi đúng rồi, rất thông minh nga~”
“Đây là cái bàn, cái——bàn.”
“Cái bàn.”
“Ừ!~ cái kia là ghế dựa, ghế——dựa”
“Ghế dựa.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta phải khảo ngươi nga.” nói xong Mặc Lợi Nhi chỉ chỉ chính mình vô cùng chờ mong nhìn Khải Ân.
“Mặc Lợi Nhi.”
Lại chỉ chỉ cái bàn.
“Cái bàn.”
Cuối cùng chỉ chỉ ghế dựa.
“Ghế dựa.”
“Oa~ ~ rất tuyệt vời nga, mới nói một lần ngươi liền nhớ kỹ, hảo thông minh nga~” Mặc Lợi Nhi vui ve bổ nhào vào người Khải Ân………..
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta quên ngươi đang có thương………” Mặc Lợi Nhi áy náy nhìn Khải Ân đau đến thở hồng hộc, thật cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán hắn, do dự bất an nhảy xuống giường đứng ở một bên.
Khải Ân điều chỉnh hô hấp, nhìn thấy bộ dáng bất an của thiếu niên liền cười khẽ một chút. Ánh mắt xanh thẳm nhìn thẳng Mặc Lợi Nhi, chỉ vào mình, nói rõ từng chữ: “Khải Ân, Khải Ân Ai Đặc.”
*******************************************
“Khải Ân, Khải Ân~ ta đến xem ngươi này~” Mặc Lợi Nhi vừa vào cửa đã trưng gương mặt tươi cười thật to với Khải Ân, trong lòng ngực ôm vật nhỏ lông xù đang làm loạn.
“Mặc Lợi Nhi.”
Khải Ân mỉm cười chào hỏi. Từ lần trước nói tên của mình cho Mặc Lợi Nhi xong, ngày nào Mặc Lợi Nhi cũng chạy tới nói chuyện với Khải Ân. Cũng nhờ Mặc Lợi Nhi mình mới có thể nhanh như vậy nắm giữ ngôn ngữ nơi này. Nói về phương diện ngôn ngữ Khải Ân có thể nói là thiên tài, gần năm ngày đã có thể thuận lợi trao đổi với Mặc Lợi Nhi. Ngay cả Địch Đặc cũng cảm thấy khó tin, Mặc Lợi Nhi lại càng sùng bái Khải Ân.
“Đây là cái gì?” Khải Ân tò mò nhìn tiểu động vật Mặc Lợi Nhi ôm: giồng như một con mèo nhỏ bất quá trên đầu có lộ ra một cái sừng nhỏ.
“Nó kêu là cầu lông ngắn, là ‘mạc khả’ ta dưỡng nga.” Mặc Lợi Nhi không để ý cầu lông ngắn đang kháng nghị bắt lấy móng vuốt bé xíu của nó lôi đứng lên, xoay xoay mấy vòng.
“Ngươi xem, nó thực đáng yêu đi~” Mặc Lợi Nhi vui vẻ đưa cầu lông ngắn tới trước mặt Khải Ân.
“Nó……giống như….. không cao hứng lắm.” Khải ân buồn cười nhìn ‘con mèo nhỏ’ nhăn nhó.
“Nó rời giường sẽ như vậy, ngươi không biết nó trừ bỏ ăn chính là ngủ a. Ta muốn dẫn nó đi vận động!” Mặc Lợi Nhi đem cầu lông ngắn đặt trên mặt đất, xuất ra một cái vòng đeo lên cổ cầu lông ngắn, trên đó có một sợi dây thừng thật dài.
“Khải Ân, ngươi cũng đi nga, ta mang ngươi đi dạo chơi trong tộc. Địch Đặc nói ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.”
“Tốt.”
Kỳ thật ngày thứ ba vết thương của Khải Ân đã tốt lên nhiều lắm, nhưng Địch Đặc không cho phép bắt hắn phải nằm trên giường thêm hai ngày, làm Khải Ân rất buồn bực.
Mặc Lợi Nhi mang theo Khải Ân chậm rãi đi dạo trong thôn, thường thường dừng lại chào hỏi với các thú nhân khác. Khải Ân thừa dịp Mặc Lợi Nhi bận rộn mà cẩn thận đánh giá thôn xóm: đường thực rộng lớn, phòng ở làm từ gỗ, không biết dùng nguyên liệu gì nhưng vô cùng cứng rắn. Các thú nhân đang làm công tác trước nhà mình, có người rửa sạch da động vật, có người thì chế tác một ít công cụ đơn giản. Những đứa bé trong thôn chạy tới chạy lui đuổi đánh tiểu động vật……..
Trong năm ngày này Khải Ân từ Mặc Lợi Nhi cũng hiểu một ít tình huống ở đây: trong bộ lạc này, những thú nhân có thể ra ngoài săn bắn, còn những thú nhân có bề ngoài như con người có năng lực sinh dục thì tương đương với nữ tính. Bọn họ thân hình không cao lớn như thú nhân, hơn nữa cũng thực nhu nhược. Bọn họ mặc một kiện trường bào trắng thuần, mà các thú nhân sẽ quấn da dã thú bên thắt lưng.
Khải Ân thần sắc phức tạp tiêu sái đứng trên ngã tư đường, nếu không có loại thú nhân khác tồn tại, Khải Ân cơ hồ sẽ nghĩ bọn họ chính là nhân loại, chính là sao có thể giống nhau như vậy, chẳng lẽ thật lâu trước đã có con người tới tinh cầu này sao? Có lẽ nên thu thập một ít gen của bọn họ để nghiên cứu, bọn họ có lẽ có quan hệ chặt chẽ với nhân loại………..
“Khải Ân, Khải Ân~ ôm một cái!” một âm thanh non mềm đánh gãy suy nghĩ của Khải Ân, hắn cúi đầu, là một đứa nhỏ thú nhân chừng ba bốn tuổi, Khải Ân bế bé lên, mềm mềm, ôm thực thoải mái. Đứa nhỏ sờ sờ mái tóc vàng của Khải Ân ‘phiêu phiêu~’ sau đó bật cười khanh khách.
“Bé tên gì?” Khải Ân nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, trên địa cầu quanh năm ở quân khu, Khải Ân đã lâu lắm không gặp qua đứa nhỏ.
“Ân Ân~”
Ân Ân?
“Nó cũng gọi là Khải Ân.” Nói chuyện là một nam tử xinh đẹp đối diện đang đi tới, thân hình cao gầy, một đôi mắt xinh đẹp thân hiện nhìn chăm chú Khải Ân.
“A~ a~” Tiểu Khải Ân hoan hô vươn bàn tay nhỏ bé muốn nam tử ôm.
Nam tử tiếp nhận đứa nhỏ mỉm cười với Khải Ân: “Ta gọi là Mễ Gia, là ca ca của Tây Thụy Tư.”
“Tây Thụy Tư……….” Khải Ân thì thào lặp lại tên này, chính là thú nhân mắt vàng đã mang mình đến đây. Ngay sau đó Khải Ân kinh ngạc trừng to mắt nhìn: ca ca? ? Ca ca của Tây Thụy Tư! !
Mễ Gia buồn cười nhìn Khải Ân, mình là ca ca của Tây Thụy Tư rất kỳ quái sao?
“Dũng sĩ trong bộ lạc năm ngày nay đều đi vây quét ‘khoa ma da’ rồi, tính thời gian có lẽ hôm nay sẽ về. Đến lúc đó ngươi có thể gặp Tây Thụy Tư.” Mễ Gia đã hoàn hoàn xem Khải Ân là em dâu của mình.
“Ta không phải……..” Khải Ân không biết nên giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ mình là người của Tây Thụy Tư.
“A a~ ~a~, ba~ ba ba~” Tiểu Khải Ân đột nhiên kêu lên, hưng phấn vặn vẹo trong lòng ngực Mễ Gia.
“Tiểu tử này cảm giác rất nhạy bén, nhất định là các dũng sĩ đã trở lại.” Mễ Gia vừa giải thích vừa lôi kéo Khải Ân đi về trung tâm bộ lạc.
——quả thật là các dũng sĩ đã trở lại, quảng trường vây quanh rất nhiều người, ở giữa đặt một đầu mãnh thú cực lớn: hai cánh nó dài đến 20m, thân hình thật lớn phủ đầy lớp vảy màu đỏ phản xạ vô cùng hoa mỹ dưới ánh mặt trời, trên đầu là ba chiếc sừng dài nhọn hoắc như ba thanh chủy thủ sắc bén, trên miệng là một hàm răng cưa lổm chổm, dọc từ cổ, xương sống thẳng đến đuôi là chiếc vây cứng rắn như khôi giáp.
Thật sự lợi hại, đàn thú nhân này thực không đơn giản. Khải Ân tán thưởng, nếu đem những sinh vật này thả ở địa cầu, cũng bỏ đi những vũ khí công nghệ cao…… thật không dám tưởng tượng…… Suy nghĩ đến thất thần, chợt có người kéo góc áo Khải Ân, là Mặc Lợi Nhi.
“Khải ân, ngươi vừa nãy chạy đi đâu làm ta tìm khắp nơi không thấy.” Khải ân không nói gì, rõ ràng là ngươi nói chuyện quá hăng say.
“Đi, ta mang ngươi qua bên kia. Đây là ‘khoa ma đa’ nga, là dã thú rất hung mãnh, bất quá thịt nó cũng rất ngon nga~” Mặc Lợi Nhi nói xong còn làm ra biểu tình say mê. Khải ân nhìn nhìn, đại bộ phận thú nhân có dạng nhân loại đã ngồi thành một vòng. Khải Ân nhìn thì thấy Mễ Gia cũng đã ngồi xuống, nhìn hắn gật đầu một cái sau đó Khải ân liền theo Mặc Lợi Nhi ngồi xuống.
“Cử hành nghi thức xong là có thể bắt đầu~” Mặc Lợi Nhi ở bên tai Khải Ân nhỏ giọng giải thích: bắt được loại mãnh thú như ‘khoa ma đa’ đều phải tiến hành nghi thức chia đều cho tất cả tộc nhân.
Các dũng sĩ đang nhảy múa xung quanh ‘khoa ma đa’ ở trung tâm quảng trường. Khải ân liếc mắt một cái liền thấy được Tây Thụy Tư, y đang nhịp nhàng phối hợp với các thú nhân khác, bờ vai y rộng lớn, cơ thể rắn chắc hữu lực, làn da ngăm đen sáng bóng, toàn thân cao thấp mỗi tấc thịt đều toát ra vẻ đẹp nam tính, hoa văn lão hổ càng tăng thêm dũng mãnh nhanh nhẹn——không biết vì cái gì Khải ân cư nhiên cảm thấy mặt mình ẩn ẩn nóng lên.
Thẳng đến lúc hoàng hôn vũ đạo rốt cục cũng xong, xác thú nhân đốt rất nhiều đống lửa trên quảng trường…….Chỉ chốc lát, một mùi thịt nướng truyền đến, kích thích người ta thèm ăn. Một khối thịt nướng lớn đặt vào trong tay Khải ân, bên cạnh Mặc Lợi Nhi đã sớm lang thôn hổ yết không còn hình tượng. Khải ân mới vừa cắn thử một miếng cũng cảm thấy không thể ngừng được, da giòn thịt mềm, mỡ nhưng không ngán, hương vị thơm lừng, vô cùng ngon miệng…….
****************************************
Mấy giờ sau tất cả thú nhân đã ăn no, mọi người quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Tốt lắm, ăn đi~” Mặc Lợi Nhi nhìn Khải Ân đắc ý nói, bất quá không tới 3 giây đã sụp sụp: “Bất quá một hồi nữa phải vận động, thật đáng ghét.” Vận động? Khải Ân khó hiểu nhìn Mặc Lợi Nhi.
“Kỳ thật cũng có thể cự tuyệt.” Mặc Lợi Nhi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói.
Lúc này trong đám người truyền tới tiếng vang, Khải Ân kinh ngạc nhìn các dũng sĩ ai cũng đứng lên, mà Tây Thụy Tư cũng đi thẳng về phía mình. Khải Ân bất an nhìn bốn phía, rất nhiều người bị các dũng sĩ bế đứng lên, có người thì bị khiêng lên vai, có người bị ôm vào trong ngực, đi về hướng nhà gỗ…….
“Nha——” Bên tai truyền tới tiếng kinh hô của Mặc Lợi Nhi, cậu bị Khảm bế đứng lên. Nhìn lại xa xa, Mễ Gia cũng bị một thú nhân cao lớn ôm vào trong lòng……….
“A——” Khải Ân thở nhẹ, Tây Thụy Tư đã đi tới trước mặt, không kịp phản ứng đã bị y khiêng lên vai mang về một gian nhà gỗ……….
‘Chi nha’ một tiếng cửa bị mở ra, Khải Ân nghiêng đầu nhìn thiếu niên tóc dài cầm một chùm hoa quả đi tới. Quả có màu xanh đậm lớn cỡ quả táo, màu sắc thực diễm lệ. Thiếu niên ngắt xuống một quả nhét vào trong miệng Khải Ân, một mùi thơm ngát lập tức làn tràn trong miệng, miệng tràn ngập vị ngọt ngọt chua chua vô cùng tuyệt vời. Nhìn thấy Khải Ân ngạc nhiên, thiếu niên cười cười ngồi bên giường nâng Khải Ân dậy, sau đó nhét cả chùm to vào ngực Khải Ân.
“Loại trái cây này rất có lợi cho ngươi hồi phục cơ thể nga~ ăn tốt lắm nga~ bất quá cũng rất khó hái. Là Tây Thụy Tư hái từ khe vực rất hiểm trở nga~ y cũng không cho ta ăn! Nếu không phải có hoạt động săn bắn quan trọng y cũng không để ta đưa tới đâu, hừ! Ta mới không lạ gì, Khảm cũng sẽ hái cho ta ăn nga, nếu không phải không sinh bệnh thì không được ăn nhiều ta mỗi ngày sẽ nói Khảm hái cho ta một đống lớn cũng được!”
………..nghe không hiểu, Khải Ân im lặng ăn trái cây vừa nghe thiếu niên thao thao bất tuyệt
“A~ ta quên mất ngươi nghe không hiểu~ ta thực ngốc!” Mặc Lợi Nhi gõ gõ đầu mình, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, vội vàng tiến tới trước mặt Khải Ân, hưng phấn chỉ chỉ mình, lặp lại từng chữ một.
“Mặc——Lợi——Nhi, tên của ta nga, Mặc——Lợi——Nhi”
Khải Ân ngừng tay nhìn thiếu niên hưng phấn trước mắt, tên của cậu ta mình đã sớm biết. Thú nhân này lặp lại thiệt nhiều lần, đơn giản nghĩ một chút cũng có thể biết đó là tên thiếu niên này.
‘Mặc Lợi Nhi’ vì không muốn để cậu thất vọng, Khải Ân vẫn phối hợp lập lại tên của cậu một lần.
“Đúng đúng~ tuyệt vời, phát âm rất rõ ràng nga.” Mặc Lợi Nhi hưng phấn nói, sau đó chỉ chỉ dưới thân Khải Ân.
“Đây là giường, ——giường——”
“………giường?”
“Đúng rồi đúng rồi, rất thông minh nga~”
“Đây là cái bàn, cái——bàn.”
“Cái bàn.”
“Ừ!~ cái kia là ghế dựa, ghế——dựa”
“Ghế dựa.”
“Tốt lắm tốt lắm, ta phải khảo ngươi nga.” nói xong Mặc Lợi Nhi chỉ chỉ chính mình vô cùng chờ mong nhìn Khải Ân.
“Mặc Lợi Nhi.”
Lại chỉ chỉ cái bàn.
“Cái bàn.”
Cuối cùng chỉ chỉ ghế dựa.
“Ghế dựa.”
“Oa~ ~ rất tuyệt vời nga, mới nói một lần ngươi liền nhớ kỹ, hảo thông minh nga~” Mặc Lợi Nhi vui ve bổ nhào vào người Khải Ân………..
“A, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Ta quên ngươi đang có thương………” Mặc Lợi Nhi áy náy nhìn Khải Ân đau đến thở hồng hộc, thật cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán hắn, do dự bất an nhảy xuống giường đứng ở một bên.
Khải Ân điều chỉnh hô hấp, nhìn thấy bộ dáng bất an của thiếu niên liền cười khẽ một chút. Ánh mắt xanh thẳm nhìn thẳng Mặc Lợi Nhi, chỉ vào mình, nói rõ từng chữ: “Khải Ân, Khải Ân Ai Đặc.”
*******************************************
“Khải Ân, Khải Ân~ ta đến xem ngươi này~” Mặc Lợi Nhi vừa vào cửa đã trưng gương mặt tươi cười thật to với Khải Ân, trong lòng ngực ôm vật nhỏ lông xù đang làm loạn.
“Mặc Lợi Nhi.”
Khải Ân mỉm cười chào hỏi. Từ lần trước nói tên của mình cho Mặc Lợi Nhi xong, ngày nào Mặc Lợi Nhi cũng chạy tới nói chuyện với Khải Ân. Cũng nhờ Mặc Lợi Nhi mình mới có thể nhanh như vậy nắm giữ ngôn ngữ nơi này. Nói về phương diện ngôn ngữ Khải Ân có thể nói là thiên tài, gần năm ngày đã có thể thuận lợi trao đổi với Mặc Lợi Nhi. Ngay cả Địch Đặc cũng cảm thấy khó tin, Mặc Lợi Nhi lại càng sùng bái Khải Ân.
“Đây là cái gì?” Khải Ân tò mò nhìn tiểu động vật Mặc Lợi Nhi ôm: giồng như một con mèo nhỏ bất quá trên đầu có lộ ra một cái sừng nhỏ.
“Nó kêu là cầu lông ngắn, là ‘mạc khả’ ta dưỡng nga.” Mặc Lợi Nhi không để ý cầu lông ngắn đang kháng nghị bắt lấy móng vuốt bé xíu của nó lôi đứng lên, xoay xoay mấy vòng.
“Ngươi xem, nó thực đáng yêu đi~” Mặc Lợi Nhi vui vẻ đưa cầu lông ngắn tới trước mặt Khải Ân.
“Nó……giống như….. không cao hứng lắm.” Khải ân buồn cười nhìn ‘con mèo nhỏ’ nhăn nhó.
“Nó rời giường sẽ như vậy, ngươi không biết nó trừ bỏ ăn chính là ngủ a. Ta muốn dẫn nó đi vận động!” Mặc Lợi Nhi đem cầu lông ngắn đặt trên mặt đất, xuất ra một cái vòng đeo lên cổ cầu lông ngắn, trên đó có một sợi dây thừng thật dài.
“Khải Ân, ngươi cũng đi nga, ta mang ngươi đi dạo chơi trong tộc. Địch Đặc nói ngươi có thể xuống giường đi lại rồi.”
“Tốt.”
Kỳ thật ngày thứ ba vết thương của Khải Ân đã tốt lên nhiều lắm, nhưng Địch Đặc không cho phép bắt hắn phải nằm trên giường thêm hai ngày, làm Khải Ân rất buồn bực.
Mặc Lợi Nhi mang theo Khải Ân chậm rãi đi dạo trong thôn, thường thường dừng lại chào hỏi với các thú nhân khác. Khải Ân thừa dịp Mặc Lợi Nhi bận rộn mà cẩn thận đánh giá thôn xóm: đường thực rộng lớn, phòng ở làm từ gỗ, không biết dùng nguyên liệu gì nhưng vô cùng cứng rắn. Các thú nhân đang làm công tác trước nhà mình, có người rửa sạch da động vật, có người thì chế tác một ít công cụ đơn giản. Những đứa bé trong thôn chạy tới chạy lui đuổi đánh tiểu động vật……..
Trong năm ngày này Khải Ân từ Mặc Lợi Nhi cũng hiểu một ít tình huống ở đây: trong bộ lạc này, những thú nhân có thể ra ngoài săn bắn, còn những thú nhân có bề ngoài như con người có năng lực sinh dục thì tương đương với nữ tính. Bọn họ thân hình không cao lớn như thú nhân, hơn nữa cũng thực nhu nhược. Bọn họ mặc một kiện trường bào trắng thuần, mà các thú nhân sẽ quấn da dã thú bên thắt lưng.
Khải Ân thần sắc phức tạp tiêu sái đứng trên ngã tư đường, nếu không có loại thú nhân khác tồn tại, Khải Ân cơ hồ sẽ nghĩ bọn họ chính là nhân loại, chính là sao có thể giống nhau như vậy, chẳng lẽ thật lâu trước đã có con người tới tinh cầu này sao? Có lẽ nên thu thập một ít gen của bọn họ để nghiên cứu, bọn họ có lẽ có quan hệ chặt chẽ với nhân loại………..
“Khải Ân, Khải Ân~ ôm một cái!” một âm thanh non mềm đánh gãy suy nghĩ của Khải Ân, hắn cúi đầu, là một đứa nhỏ thú nhân chừng ba bốn tuổi, Khải Ân bế bé lên, mềm mềm, ôm thực thoải mái. Đứa nhỏ sờ sờ mái tóc vàng của Khải Ân ‘phiêu phiêu~’ sau đó bật cười khanh khách.
“Bé tên gì?” Khải Ân nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn, trên địa cầu quanh năm ở quân khu, Khải Ân đã lâu lắm không gặp qua đứa nhỏ.
“Ân Ân~”
Ân Ân?
“Nó cũng gọi là Khải Ân.” Nói chuyện là một nam tử xinh đẹp đối diện đang đi tới, thân hình cao gầy, một đôi mắt xinh đẹp thân hiện nhìn chăm chú Khải Ân.
“A~ a~” Tiểu Khải Ân hoan hô vươn bàn tay nhỏ bé muốn nam tử ôm.
Nam tử tiếp nhận đứa nhỏ mỉm cười với Khải Ân: “Ta gọi là Mễ Gia, là ca ca của Tây Thụy Tư.”
“Tây Thụy Tư……….” Khải Ân thì thào lặp lại tên này, chính là thú nhân mắt vàng đã mang mình đến đây. Ngay sau đó Khải Ân kinh ngạc trừng to mắt nhìn: ca ca? ? Ca ca của Tây Thụy Tư! !
Mễ Gia buồn cười nhìn Khải Ân, mình là ca ca của Tây Thụy Tư rất kỳ quái sao?
“Dũng sĩ trong bộ lạc năm ngày nay đều đi vây quét ‘khoa ma da’ rồi, tính thời gian có lẽ hôm nay sẽ về. Đến lúc đó ngươi có thể gặp Tây Thụy Tư.” Mễ Gia đã hoàn hoàn xem Khải Ân là em dâu của mình.
“Ta không phải……..” Khải Ân không biết nên giải thích thế nào, tất cả mọi người đều nghĩ mình là người của Tây Thụy Tư.
“A a~ ~a~, ba~ ba ba~” Tiểu Khải Ân đột nhiên kêu lên, hưng phấn vặn vẹo trong lòng ngực Mễ Gia.
“Tiểu tử này cảm giác rất nhạy bén, nhất định là các dũng sĩ đã trở lại.” Mễ Gia vừa giải thích vừa lôi kéo Khải Ân đi về trung tâm bộ lạc.
——quả thật là các dũng sĩ đã trở lại, quảng trường vây quanh rất nhiều người, ở giữa đặt một đầu mãnh thú cực lớn: hai cánh nó dài đến 20m, thân hình thật lớn phủ đầy lớp vảy màu đỏ phản xạ vô cùng hoa mỹ dưới ánh mặt trời, trên đầu là ba chiếc sừng dài nhọn hoắc như ba thanh chủy thủ sắc bén, trên miệng là một hàm răng cưa lổm chổm, dọc từ cổ, xương sống thẳng đến đuôi là chiếc vây cứng rắn như khôi giáp.
Thật sự lợi hại, đàn thú nhân này thực không đơn giản. Khải Ân tán thưởng, nếu đem những sinh vật này thả ở địa cầu, cũng bỏ đi những vũ khí công nghệ cao…… thật không dám tưởng tượng…… Suy nghĩ đến thất thần, chợt có người kéo góc áo Khải Ân, là Mặc Lợi Nhi.
“Khải ân, ngươi vừa nãy chạy đi đâu làm ta tìm khắp nơi không thấy.” Khải ân không nói gì, rõ ràng là ngươi nói chuyện quá hăng say.
“Đi, ta mang ngươi qua bên kia. Đây là ‘khoa ma đa’ nga, là dã thú rất hung mãnh, bất quá thịt nó cũng rất ngon nga~” Mặc Lợi Nhi nói xong còn làm ra biểu tình say mê. Khải ân nhìn nhìn, đại bộ phận thú nhân có dạng nhân loại đã ngồi thành một vòng. Khải Ân nhìn thì thấy Mễ Gia cũng đã ngồi xuống, nhìn hắn gật đầu một cái sau đó Khải ân liền theo Mặc Lợi Nhi ngồi xuống.
“Cử hành nghi thức xong là có thể bắt đầu~” Mặc Lợi Nhi ở bên tai Khải Ân nhỏ giọng giải thích: bắt được loại mãnh thú như ‘khoa ma đa’ đều phải tiến hành nghi thức chia đều cho tất cả tộc nhân.
Các dũng sĩ đang nhảy múa xung quanh ‘khoa ma đa’ ở trung tâm quảng trường. Khải ân liếc mắt một cái liền thấy được Tây Thụy Tư, y đang nhịp nhàng phối hợp với các thú nhân khác, bờ vai y rộng lớn, cơ thể rắn chắc hữu lực, làn da ngăm đen sáng bóng, toàn thân cao thấp mỗi tấc thịt đều toát ra vẻ đẹp nam tính, hoa văn lão hổ càng tăng thêm dũng mãnh nhanh nhẹn——không biết vì cái gì Khải ân cư nhiên cảm thấy mặt mình ẩn ẩn nóng lên.
Thẳng đến lúc hoàng hôn vũ đạo rốt cục cũng xong, xác thú nhân đốt rất nhiều đống lửa trên quảng trường…….Chỉ chốc lát, một mùi thịt nướng truyền đến, kích thích người ta thèm ăn. Một khối thịt nướng lớn đặt vào trong tay Khải ân, bên cạnh Mặc Lợi Nhi đã sớm lang thôn hổ yết không còn hình tượng. Khải ân mới vừa cắn thử một miếng cũng cảm thấy không thể ngừng được, da giòn thịt mềm, mỡ nhưng không ngán, hương vị thơm lừng, vô cùng ngon miệng…….
****************************************
Mấy giờ sau tất cả thú nhân đã ăn no, mọi người quây quần nói chuyện vui vẻ với nhau.
“Tốt lắm, ăn đi~” Mặc Lợi Nhi nhìn Khải Ân đắc ý nói, bất quá không tới 3 giây đã sụp sụp: “Bất quá một hồi nữa phải vận động, thật đáng ghét.” Vận động? Khải Ân khó hiểu nhìn Mặc Lợi Nhi.
“Kỳ thật cũng có thể cự tuyệt.” Mặc Lợi Nhi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng nói.
Lúc này trong đám người truyền tới tiếng vang, Khải Ân kinh ngạc nhìn các dũng sĩ ai cũng đứng lên, mà Tây Thụy Tư cũng đi thẳng về phía mình. Khải Ân bất an nhìn bốn phía, rất nhiều người bị các dũng sĩ bế đứng lên, có người thì bị khiêng lên vai, có người bị ôm vào trong ngực, đi về hướng nhà gỗ…….
“Nha——” Bên tai truyền tới tiếng kinh hô của Mặc Lợi Nhi, cậu bị Khảm bế đứng lên. Nhìn lại xa xa, Mễ Gia cũng bị một thú nhân cao lớn ôm vào trong lòng……….
“A——” Khải Ân thở nhẹ, Tây Thụy Tư đã đi tới trước mặt, không kịp phản ứng đã bị y khiêng lên vai mang về một gian nhà gỗ……….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.