Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 42

Phong Chi Vạn Lý

04/01/2017

“Tây Thụy Tư…….”

Lúc Khải Ân định dùng khúc cây đập về phía bóng đen thì bóng dáng làm hắn ngừng động tác. Là Tây Thụy Tư, dã thú thân hình cường tráng, bộ lông lóng lánh này hắn bất luận nhìn thế nào cũng không nhận sai.

Tây Thụy Tư hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người, người mình ngày đêm mong nhớ cư nhiên cứ như vậy xuất hiện trước mắt…….

Cục cưng nhìn thấy hai người đang ngây ngốc không cam lòng bị vắng vẻ, bàn tay nhỏ bé quơ về phía Tây Thụy Tư y nha y nha. Nếu nói Tây Thụy Tư khi nhìn thấy Khải Ân là kích động không thể suy nghĩ thì hiện tại là hoàn toàn hóa đá, này, này—— là cục cưng của bọn họ? !

Tiếng kêu của cục cưng đánh vỡ không gian trầm mặc của hai người, Khải Ân mỉm cười nhìn Tây Thụy Tư, ôm cục cưng đưa tới trước mặt cự thú đang ngây người.

“Tây Thụy Tư, đây là con chúng ta.”

Thân hình cự thú chậm rãi thu nhỏ lại thành bóng người quen thuộc, Tây Thụy Tư từ từ đưa tay tới tiếp nhận cục cưng, gắt gao ôm vào lòng. Tiểu bảo bảo nhận được ba ba, trong lòng ngực Tây Thụy Tư ‘khanh khách’ cười. Tây Thụy Tư cũng cười, dùng sừng nhẹ nhàng ma sát chiếc sừng bé xíu trên trán cục cưng, điều này làm cục cưng thực hưng phấn. Bé con không ngừng vặn vẹo cơ thể, phát ra tiếng kêu vui sướng. Khải Ân ở một bên nhìn một màn ấm áp này, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Vui đùa ầm ĩ với cục cưng một hồi, Tây Thụy Tư ôm bé con đi về phía Khải Ân. Lo lắng cùng tưởng niệm suốt mấy ngày nay đều hòa tan trong nụ hôn thật sâu—— vừa bá đạo lại ôn nhu, cường hãn lại triền miên, Khải Ân nhiệt tình đáp lại, đống thời dồn hết tình cảm của mình vào nụ hôn. Trải qua nụ hôn kịch liệt hai người đều thở hồng hộc, Khải Ân tựa vào người Tây Thụy Tư, dồn sức nặng cơ thể lên người y.

“Ngạch?” Cục cưng mở to hai mắt nghiên cứu động tác hai người, sau đó thích thú hớn hở ‘ba’ một ngụm thật kêu trên mặt ba ba. Tây Thụy Tư cương cứng một chút sau đó dính đầy nước miếng của cục cưng cười ha ha.

Có Tây Thụy Tư đường trở về liền thuận lợi hơn, nhưng nhìn một lớn một nhỏ dọc theo đường đi ầm ĩ vui đùa, Khải Ân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này Tây Thụy Tư cùng bé con đang chơi trò ‘ngươi ném ta bay’ làm Khải Ân sợ tới mức suýt bị đau tim. Không sợ đột nhiên sẽ có một con thú nhào ra cướp cục cưng sao?

Tựa hồ là nghiệm chứng lo lắng của Khải Ân, cục cưng đang đùa giỡn cười đến hớn hở thì trong rừng động nhiên lao ra một bóng đen ‘sưu’ một tiếng bắt được cục cưng. Bé con sửng sốt một chút, lập tức ‘khanh khách’ vui vẻ kêu nháo. Khải Ân gấp gáp vội vàng đuổi theo, Tây Thụy Tư ở bên cạnh không chút hoảng hốt, chậm rì rì ôm lấy Khải Ân cách bóng đen một khoảng cách nhất định mới bắt đầu hành động. Chỉ thấy Tây Thụy đong đưa trên những nhánh cây xuyên qua rừng rậm, động tác so với vượn và khỉ còn linh hoạt hơn, rất nhanh sau đó liền đuổi theo bóng đen phía trước —— là một con hầu tử lông đen trắng.

Hầu tử nhìn thấy Tây Thụy Tư đuổi theo cũng sốt ruột, lủi trái lủi phải làm cục cưng đong đưa qua lại, Khải Ân nhìn mà khiếp vía. Cho dù như vậy thì con hầu tử bướng bỉnh cũng nhanh chóng bị Tây Thụy Tư bắt được. Nhìn thấy hầu tử đáng hương bị hai phụ tử tàn bạo gây sức ép, Khải Ân rốt cục bạo phát!

Một phen đoạt lại cục cưng, còn hung hăng nhéo bộ phận yếu ớt trên người Tây Thụy Tư một phen. Bé con còn chưa ngoạn đủ không chịu rời khỏi ba ba, nha nha kêu loạn sau đó dưới ánh mắt hung ác của Khải ân, yếu ớt chôn đầu trong lòng ngực hắn, 55555555 bé không dám, rất đáng sợ đó nga. Tây Thụy Tư tuy rằng rất đau nhưng cũng không đành lòng nhìn cơ thể bé con run rẩy. Muốn ôm lại an ủi, lại nhận được ánh mắt sắc bén của lão bà đại nhân chỉ có thể sờ sờ mũi thu tay về. Cuối cùng trừng trừng liếc nhìn con hầu tử bướng bỉnh đã bị đùa giỡn đến muốn rụng lông, thành công làm nó sợ đến hôn mê bất tỉnh.

“Cái kia, ta ngay từ đầu đã phát hiện vật nhỏ này đoạt đứa nhỏ.” Tây Thụy Tư dương dương đắc ý túm lấy hầu tử: “Loại hầu tử này không có ác ý chỉ có chút bướng bỉnh thôi, ta không biết ngươi sẽ lo lắng như vậy, ta chỉ…….”



Cứ việc Tây Thụy Tư dọc theo đường đi không ngừng giải thích, Khải Ân vẫn như trước không để ý tới y. Cục cưng ghé vào trên người Khải Ân ai oán nhìn ba ba, hệt như một người vợ ủy khuất, bé muốn ngoạn với ba ba nga. Bé con trộm nhìn Khải Ân, lập tức hoảng sợ cúi đầu, 55555555 mụ mụ vẫn còn tức giận, chính là bụng đói quá. Bé con vô cùng ủy khuất, bả vai nhỏ bé run lên, khóc nức nở.

Chung quy chính là đứa nhỏ của mình, dù có tức giận cỡ nào cũng không chịu được cục cưng gào khóc như vậy. Khải Ân thở nhẹ vỗ lưng cục cưng, Tây Thụy Tư cũng khẩn trương tiến qua. Cục cưng lại càng khóc lớn hơn.

“Có phải đói bụng không?” Khải Ân vừa dỗ cục cưng vừa nhìn về phía Tây Thụy Tư.

“Ân, chơi hết nửa ngày có lẽ cũng đói bụng rồi.”

Tây Thụy Tư nghĩ tới gì đó, túm tiểu hầu tử tới trước mắt, hướng nó tươi cười dữ tợn, vừa lòng nhìn thấy tiểu hầu tử lạnh run. Sau đó không biết nói gì đó, chỉ thấy Tây Thụy Tư thả lỏng tay, tiểu hầu tử liền lấy tốc độ sét đánh vọt đi làm Khải Ân líu cả lưỡi.

“Không đi tìm thức ăn cho cục cưng sao?”

“Yên tâm.” Tây Thụy Tư cho Khải Ân một cái tươi cười ý bảo mình kiểm soát mọi việc.

“Thức ăn sẽ tự mình đưa đến.”

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau hầu tử liền ôm một đống thực quả trở về, vô cùng nịnh nọt dâng lên. Tây Thụy Tư khiêu mi, hướng Khải Ân lộ ra biểu tình ‘ta đã nói mà’. Khải Ân không nói gì, này có thể xem là hành vi ác bá không a.

Cầm lấy một thực quả màu tím có mùi hương thơm ngọt chưa từng gặp qua, Khải Ân bóp một chút: mềm, hẳn là có rất nhiều nước. Cắn một chút, Khải ân nhíu mày: nhìn rất mềm nhưng cắn không được, sao cho cục cưng ăn?

“Để ta làm.” Tây thụy Tư tiếp nhận thực quả để đến bên miệng cục cưng. Bé con lập tức ‘ô a’ một cái cắn một ngụm. Bốn khỏa răng nanh dễ dàng cắn thủng lớp vỏ, chất lỏng màu trắng ngà không ngừng bị động tác của cục cưng mút vào trong miệng, lan tỏa từng trận mùi thơm.

Tây Thụy Tư ở một bên giải thích: “Cục cưng là tiểu dũng sĩ, có thể tự mình ăn cơm không cần cha mẹ đút. Ân, xem ra khoảng một tháng sau có thể ăn thịt.”

“Một tháng? !” Khải Ân kêu lên.



“Đúng vậy, cục cưng phải ăn thịt bộ dáng mới cường tráng.”

“Vấn đề không phải chỗ này, cục cưng thú nhân đều phát triển sớm như vậy sao?”

“Đúng vậy, lúc Mễ Gia còn ăn loại quả này thì ta đã cùng ăn thịt với phụ thân.”

“Phụ thân?” Khải Ân đột nhiên nghĩ tới ngoại trừ ai tát hắn chưa từng nhìn thấy lão nhân khác trong bộ lạc.

“Đúng vậy, ngươi nghĩ ta từ tảng đá chui ra sao?” Tây Thụy Tư buồn cười nhìn biểu tình quái dị của Khải Ân.

“Chẳng qua là từ khi mẫu thân qua đời, phụ thân liền rời khỏi bộ lạc, đây chính là truyền thống.” Tây Thụy Tư có chút cô đơn: “Bởi vì rất lâu mới có đứa nhỏ sinh ra nên những lão nhân trong bộ lạc vài năm trước đã rời đi hết, nếu không còn tân huyết nữa thì chúng ta……”

“Đừng lo lắng.” Khải Ân nhẹ nhàng ôm Tây Thụy Tư, y như vậy làm Khải Ân thực lo lắng.

“Tin tưởng ta, tất cả nhất định sẽ tốt lên.”

“Khải Ân……”

“Y nha——” Âm thanh non mềm vang lên đánh vỡ không khí mập mờ giữa hai người. Khải Ân có chút đỏ mặt ôm chặt cục cưng, vừa nãy thiếu chút nữa đã muốn hôn lên. Trước mặt cục cưng hôn qua một lần đã vô cùng xấu hổ, ngàn vạn lần không được lưu lại ảnh hưởng không tốt cho cục cưng a. Tây Thụy Tư âm thầm thất vọng, còn kém một chút, thật là. Nhìn thấy cục cưng tươi cười vui vẻ, Tây Thụy Tư không hề nghi ngờ đây là trò đùa dai của bé con.

“Ngươi nha.” Nhéo nhéo hai má non mềm đầy thịt: “Nghịch ngợm như vậy, trở về còn không quậy ngất trời.”

“Khanh khách——”

“Còn ngây ngô cười.”

Tây Thụy Tư nhìn cục cưng, hoàn hảo trong bộ lạc trước đó cũng sinh hạ đứa nhỏ có thể chơi đùa với cục cưng, bằng không đứa nhỏ ngày nào cũng quấy rầy y với Khải Ân thì đúng là không tốt a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thú Nhân Tinh Cầu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook