Chương 51: Phiên ngoại 1
Phong Chi Vạn Lý
04/01/2017
Sau khi Á Luân Đặc nhận khảo nghiệm trở về, cuộc sống của Tây Thụy Tư không khác gì địa ngục…….
Tỷ như——
“Wow~~Tây Thụy Tư, hôm nay lại ngủ ngoài cửa nữa à.”
Mặc Lợi Nhi đang mang thai, vẻ mặt vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa: nói lầm bầm, ai bảo ngươi bình thường cứ sai khiến Khảm nhà ta, quấy rầy chúng ta ân ái! Đáng đời.
Dã thú cao lớn vẫy vẫy cái đuôi xem thường quay mặt qua một bên.
“Ai nha, đừng nhỏ mọn như vậy, ta tới để giúp ngươi nga~” Mặc Lợi Nhi mỉm cười thực quỷ dị, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ quơ quơ trước mặt Tây Thụy Tư.
“Đây là cái gì?” Tây Thụy Tư cảnh giác ngồi thẳng dậy, người này lại định phá phách gì đây.
“Đây là thứ ta rất vất vả lấy được từ chỗ Địch Đặc nga, ngươi đặt nó trong phòng Khải Ân—— hắc hắc, Khải Ân sẽ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Thiệt hay giả?” Tây Thụy Tư hoài nghi nhìn vẻ mặt gian xảo của Mặc Lợi Nhi, cậu ta tốt bụng vậy sao.
“Thực mà, rất hiệu quả.”
“Ngươi dùng qua?” Tây Thụy Tư làm ra vẻ mặt thấu hiểu làm Mặc Lợi Nhi nổi lên tia ửng đỏ khả nghi.
“Ngươi! Hừ, không cần thì thôi.”
“Từ từ! Ta muốn.”
Tây Thụy Tư chụp hụt cái chai.
“Chính là ta có điều kiện nga~~dù sao không phải ai cũng có thể chiếm được thứ này từ chỗ Địch Đặc nga.” Muốn lấy không? Không có cửa.
Sớm biết người này không tốt bụng như vậy! Tây Thụy Tư căm giận nhìn Mặc Lợi Nhi.
“Nói đi, muốn cái gì?”
“Nhiệm vụ tháng này của Khảm ngươi lo!”
“Một tuần!”
“20 ngày!”
“15 ngày!”
“Thành giao!”
“Cho ngươi!” Mặc Lợi Nhi vừa giới thiệu cách sử dụng cho Tây Thụy Tư vừa cười thầm trong lòng đến đau sốc hông, cậu quên nói cho y biết thuốc này không có hiệu quả với người mang thai. Tuy rằng Khải Ân vẫn chưa phát hiện ra, nhưng theo phản ứng thì Địch Đặc có thể khẳng định Khải Ân đã mang thai! Tây Thụy Tư, xem ra những ngày ngươi ngủ bên ngoài lại sắp gia tăng~ ha ha ha ha.
Nửa đêm——
Một bóng đen từ cửa sổ lặng lẽ tiến vào, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ Khải Ân. Nhất thời, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Khải Ân im lặng nằm trên giường, từ lúc Tây Thụy Tư vào nhà hắn đã phát hiện ra. Người này nửa đêm leo vào nhất định không phải chuyện tốt, trước cứ xem y muốn làm gì.
Một đôi tay xấu xa mò mẫm cơ thể Khải Ân, đầu tiên là thử bóp nhẹ một chút, thấy Khải Ân không phản ứng liền bắt đầu lớn mật, tham lam vuốt ve. Khải Ân nhíu mày, tiếp tục im lặng, dụ địch xâm nhập.
Quả nhiên hữu hiệu! Tây Thụy Tư vô cùng hưng phấn, có cái này sau này y không phải mỗi ngày muốn làm gì Khải Ân thì làm sao! Ha ha, quá tuyệt vời! Cánh tay cũng không hề ngừng lại, bắt đầu kéo mở hai chân Khải Ân.
Tên chết tiệt này! Khải Ân siết chặt nắm tay, thực sự cho rằng ta sẽ không phản kháng sao!
Bộ dáng Khải Ân lúc ngủ thực mê người, phong tình này chỉ có mình ta có thể nhìn thấy ha ha. Tây Thụy Tư đắc ý nghĩ, đôi môi cũng không khách khí áp lên cánh môi Khải Ân, thô bạo chà đạp hai phiến hoa anh đào. Mềm quá, tuyệt quá, không hổ là Khải Ân của ta! Tây Thụy Tư lúc này đã quăng lí trí ra sau đầu, ngay cả lúc Khải Ân siết chặt nắm tay cũng không phát hiện. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi ngươi xanh biếc trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng chăm chú nhìn y.
“Oa——” Tây Thụy Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị Khải Ân xoay người đè lại, theo hai tiếng vang “khanh khách” nho nhỏ, đôi tay của y bị còng chặt trên đầu giường.
“Ngươi đừng cố sức, không thoát được thứ này đâu.”
“Khải Ân, ta——”
Tây Thụy Tư vừa định phản bác lại lại thấy thứ trong tay Khải Ân lại ngượng ngùng rụt cổ.
Khải Ân nhìn bình nhỏ trong tay có chút quen mắt, thứ này không phải cái lần trước Địch Đặc đưa hắn xem sao? Hắn còn nhớ rõ lúc đó Địch Đặc mang bộ mặt rất đáng khinh cười cười nói cho hắn biết tác dụng của loại dược này. Nhìn thoáng qua Tây Thụy Tư, Khải Ân tức giận cắn răng, dám dùng dược với hắn! Tốt, đây là tự ngươi muốn chết!
Thấy Khải Ân cúi đầu im lặng không nói gì, Tây Thụy Tư cũng không dám lộn xộn, cố gắng làm ra bộ mặt vô cùng ăn năn. Đột nhiên Khải Ân ngẩng đầu lên nhìn y mỉm cười, biến hóa đột ngột làm Tây Thụy Tư nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt trong suốt lóng lánh như thủy tinh rụt rè nhìn y, quần áo trễ xuống tận đầu vai, xương quai xanh thanh mảnh, hai khỏa hồng đậu đỏ bừng lúc ẩn lúc hiện……. Tây Thụy Tư nuốt nước miếng nhìn Khải Ân giang đôi chân thon dài khóa ngồi trên người mình, trơ mắt nhìn bàn tay trắng nõn chậm rãi tiến vào quần áo cầm lấy phân thân nóng rực đang gắng gượng của mình.
“A………” Tây Thụy Tư ưỡn người, cảm thụ khoái cảm đôi tay linh hoạt kia đang mang tới, thoải mái phát ra tiếng gầm nhẹ kiềm nén.
Khải Ân nhếch môi tiếp tục cao thấp ma sát, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua phần đỉnh đang nhiễu ra vài giọt chất lỏng trong suốt, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc của Tây Thụy Tư. Liếm liếm môi, Khải Ân trêu chọc vén cao vạt áo, lộ ra bắp đùi trắng nõn, vặn vẹo vòng eo kích thích thần kinh thị giác của Tây Thụy Tư, làm vật kiên quyết trong tay lại trướng lớn vài phần.
“Khải…..Ân, a…..bảo bối, mau…..buông ta……ta…….” Tây Thụy Tư khó nhịn thở hổn hển, hắn quả thực sắp nổ tung rồi, thầm nghĩ muốn tiến vào sâu vào cơ thể Khải Ân, điên cuồng mà va chạm vào bầu bạn vô cùng hấp dẫn đang ngồi trên người y.
“Không được nga——” Dưới ánh mắt điên cuồng của Tây Thụy Tư, Khải Ân chậm rãi cúi đầu: “Đây là trừng phạt——!”
“A——”
Phân thân bị khoang miệng ấm áp vây quanh, cảm giác ướt át sắp bức điên y rồi! Nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú, Tây Thụy Tư khó chịu nhấc hông va chạm trong miệng Khải Ân, lực đạo quá lớn làm sợi xích trên đầu giường phát ra âm thanh ầm ĩ.
Khải Ân phun ra phân thân không khống chế lại trướng to thêm, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh đầu khất, lúc thì mút vào, lúc thì liếm nhẹ. Răng nanh nhẹ nhàng va chạm, lực đạo vừa phải làm Tây Thụy Tư điên cuồng không thôi.
“A a——” Cự thú hung mãnh tiến công trong khoang miệng, vách thịt bên trong mềm mại ấm áp mỗi lần va chạm liền hút chặt lấy dã thú. Khoái cảm dâng cao tới cực điểm, Tây Thụy Tư rốt cuộc không nhịn được ưỡn thẳng cột sống, ngay khoảnh khắc sắp bùng nổ thì khoang miệng ấm áp đột ngột rời đi. Khải Ân liếc nhìn cự thú đang phẫn nộ một chút liền đứng dậy leo xuống giường, chỉnh lại mớ quần áo hỗn độn không hề quay đầu lại thoải mái ra khỏi phòng ngủ, để lại Tây Thụy Tư ngây ngốc cùng phân thân trướng to không thể phát tiết, duy trì tư thế bị trói nằm trên giường.
Vào phòng đứa con, giúp Á Luân Đặc kéo lại tấm chăn da thú bị bé đá xuống đất, Khải Ân vuốt ve bụng khẽ mỉm cười: lại thêm một đứa nhỏ, thật mong chờ, hi vọng đứa nhỏ này không nghịch ngợm như Á Luân Đặc là tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tây Thụy Tư đáng thương tức giận đùng đùng chạy đi tìm Mặc Lợi Nhi, đối phương lại làm ra bộ mặt vô tội.
“Cái gì? Không có hiệu quả? Sao có thể a! Ai nha, không phải Khải Ân mang thai rồi đi. Ta quên nói dược này không có tác dụng với người mang thai. Này, từ từ, ta còn chưa——”
Phốc ha ha ha ha~~ nhìn Tây Thụy Tư mang vẻ mặt vô cùng kích động lao trở về, Mặc Lợi Nhi ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Thực buồn cười, ha ha ha, cười chết cậu! Ha ha ha…….cáp…… Ôi! Vui quá hóa buồn chính là vậy. Mặc Lợi Nhi cười quá độ làm động thai khí bị Khảm hoang mang đưa tới bên Địch Đặc, còn bị Khải Ân cố ý bảo phải cấm chuyện chăn gối tới sau khi sinh.
Tây Thụy Tư sau khi xác nhận Khải Ân mang thai bắt đầu vô cùng kích động, lần thứ hai mắc phải hội chứng lo âu sắp làm ba ba, chạy tới chạy lui không biết mệt. Khải Ân không còn tinh lực quản Á Luân Đặc, Tây Thụy Tư cũng không còn lòng dạ nào quản lý cuối cùng bé trở thành tiểu bá vương trong bộ lạc, hơn nữa còn thống trị vị trí này suốt mười năm không ai thay thế được, làm Khải Ân tức giận không thôi.
Thụy Ân được sinh ra trong mùa thu hoạch —— dưới ánh trăng sáng rực của tháng 10. Gương mặt trắng nõn non mịn, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp làm người ta hận không thể giao trái tim ra để yêu thương bé con đáng yêu này, hơn nữa mặc kệ mọi người nựng má thế nào cũng luôn mỉm cười tủm tỉm, nước miếng chảy ra, biểu tình ngớ ngẩn lập tức trở thành bảo bối được cưng chiều nhất nhà. Ngay cả tiểu ma vương Á Luân Đặc nhìn thấy em trai bảo bối này cũng nhịn không được mà chà đạp hai gò má phúng phính của bé, bất quá nhìn thấy đôi mắt to tròn của Thụy Ân bắt đầu tụ hơi nước, cái mũi hồng hồng hít hít làm người ta đau lòng lập tức buông vũ khí đầu hàng, xuất phát từ nội tâm mà dỗ đệ đệ, cố gắng nịnh nọt chọc bé cười. Từ nay về sau tiểu ma vương không còn chút sức kháng cự với đôi mắt to đáng yêu của đệ đệ. Thụy Ân dưới sự sủng ái tột đỉnh của mọi người bất giác dưỡng thành tính cách nữ vương?
Tỷ như——
“Wow~~Tây Thụy Tư, hôm nay lại ngủ ngoài cửa nữa à.”
Mặc Lợi Nhi đang mang thai, vẻ mặt vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa: nói lầm bầm, ai bảo ngươi bình thường cứ sai khiến Khảm nhà ta, quấy rầy chúng ta ân ái! Đáng đời.
Dã thú cao lớn vẫy vẫy cái đuôi xem thường quay mặt qua một bên.
“Ai nha, đừng nhỏ mọn như vậy, ta tới để giúp ngươi nga~” Mặc Lợi Nhi mỉm cười thực quỷ dị, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ quơ quơ trước mặt Tây Thụy Tư.
“Đây là cái gì?” Tây Thụy Tư cảnh giác ngồi thẳng dậy, người này lại định phá phách gì đây.
“Đây là thứ ta rất vất vả lấy được từ chỗ Địch Đặc nga, ngươi đặt nó trong phòng Khải Ân—— hắc hắc, Khải Ân sẽ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm.”
“Thiệt hay giả?” Tây Thụy Tư hoài nghi nhìn vẻ mặt gian xảo của Mặc Lợi Nhi, cậu ta tốt bụng vậy sao.
“Thực mà, rất hiệu quả.”
“Ngươi dùng qua?” Tây Thụy Tư làm ra vẻ mặt thấu hiểu làm Mặc Lợi Nhi nổi lên tia ửng đỏ khả nghi.
“Ngươi! Hừ, không cần thì thôi.”
“Từ từ! Ta muốn.”
Tây Thụy Tư chụp hụt cái chai.
“Chính là ta có điều kiện nga~~dù sao không phải ai cũng có thể chiếm được thứ này từ chỗ Địch Đặc nga.” Muốn lấy không? Không có cửa.
Sớm biết người này không tốt bụng như vậy! Tây Thụy Tư căm giận nhìn Mặc Lợi Nhi.
“Nói đi, muốn cái gì?”
“Nhiệm vụ tháng này của Khảm ngươi lo!”
“Một tuần!”
“20 ngày!”
“15 ngày!”
“Thành giao!”
“Cho ngươi!” Mặc Lợi Nhi vừa giới thiệu cách sử dụng cho Tây Thụy Tư vừa cười thầm trong lòng đến đau sốc hông, cậu quên nói cho y biết thuốc này không có hiệu quả với người mang thai. Tuy rằng Khải Ân vẫn chưa phát hiện ra, nhưng theo phản ứng thì Địch Đặc có thể khẳng định Khải Ân đã mang thai! Tây Thụy Tư, xem ra những ngày ngươi ngủ bên ngoài lại sắp gia tăng~ ha ha ha ha.
Nửa đêm——
Một bóng đen từ cửa sổ lặng lẽ tiến vào, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ Khải Ân. Nhất thời, một mùi hương ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Khải Ân im lặng nằm trên giường, từ lúc Tây Thụy Tư vào nhà hắn đã phát hiện ra. Người này nửa đêm leo vào nhất định không phải chuyện tốt, trước cứ xem y muốn làm gì.
Một đôi tay xấu xa mò mẫm cơ thể Khải Ân, đầu tiên là thử bóp nhẹ một chút, thấy Khải Ân không phản ứng liền bắt đầu lớn mật, tham lam vuốt ve. Khải Ân nhíu mày, tiếp tục im lặng, dụ địch xâm nhập.
Quả nhiên hữu hiệu! Tây Thụy Tư vô cùng hưng phấn, có cái này sau này y không phải mỗi ngày muốn làm gì Khải Ân thì làm sao! Ha ha, quá tuyệt vời! Cánh tay cũng không hề ngừng lại, bắt đầu kéo mở hai chân Khải Ân.
Tên chết tiệt này! Khải Ân siết chặt nắm tay, thực sự cho rằng ta sẽ không phản kháng sao!
Bộ dáng Khải Ân lúc ngủ thực mê người, phong tình này chỉ có mình ta có thể nhìn thấy ha ha. Tây Thụy Tư đắc ý nghĩ, đôi môi cũng không khách khí áp lên cánh môi Khải Ân, thô bạo chà đạp hai phiến hoa anh đào. Mềm quá, tuyệt quá, không hổ là Khải Ân của ta! Tây Thụy Tư lúc này đã quăng lí trí ra sau đầu, ngay cả lúc Khải Ân siết chặt nắm tay cũng không phát hiện. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi ngươi xanh biếc trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng chăm chú nhìn y.
“Oa——” Tây Thụy Tư còn chưa kịp phản ứng đã bị Khải Ân xoay người đè lại, theo hai tiếng vang “khanh khách” nho nhỏ, đôi tay của y bị còng chặt trên đầu giường.
“Ngươi đừng cố sức, không thoát được thứ này đâu.”
“Khải Ân, ta——”
Tây Thụy Tư vừa định phản bác lại lại thấy thứ trong tay Khải Ân lại ngượng ngùng rụt cổ.
Khải Ân nhìn bình nhỏ trong tay có chút quen mắt, thứ này không phải cái lần trước Địch Đặc đưa hắn xem sao? Hắn còn nhớ rõ lúc đó Địch Đặc mang bộ mặt rất đáng khinh cười cười nói cho hắn biết tác dụng của loại dược này. Nhìn thoáng qua Tây Thụy Tư, Khải Ân tức giận cắn răng, dám dùng dược với hắn! Tốt, đây là tự ngươi muốn chết!
Thấy Khải Ân cúi đầu im lặng không nói gì, Tây Thụy Tư cũng không dám lộn xộn, cố gắng làm ra bộ mặt vô cùng ăn năn. Đột nhiên Khải Ân ngẩng đầu lên nhìn y mỉm cười, biến hóa đột ngột làm Tây Thụy Tư nhất thời ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt trong suốt lóng lánh như thủy tinh rụt rè nhìn y, quần áo trễ xuống tận đầu vai, xương quai xanh thanh mảnh, hai khỏa hồng đậu đỏ bừng lúc ẩn lúc hiện……. Tây Thụy Tư nuốt nước miếng nhìn Khải Ân giang đôi chân thon dài khóa ngồi trên người mình, trơ mắt nhìn bàn tay trắng nõn chậm rãi tiến vào quần áo cầm lấy phân thân nóng rực đang gắng gượng của mình.
“A………” Tây Thụy Tư ưỡn người, cảm thụ khoái cảm đôi tay linh hoạt kia đang mang tới, thoải mái phát ra tiếng gầm nhẹ kiềm nén.
Khải Ân nhếch môi tiếp tục cao thấp ma sát, móng tay nhẹ nhàng xẹt qua phần đỉnh đang nhiễu ra vài giọt chất lỏng trong suốt, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc của Tây Thụy Tư. Liếm liếm môi, Khải Ân trêu chọc vén cao vạt áo, lộ ra bắp đùi trắng nõn, vặn vẹo vòng eo kích thích thần kinh thị giác của Tây Thụy Tư, làm vật kiên quyết trong tay lại trướng lớn vài phần.
“Khải…..Ân, a…..bảo bối, mau…..buông ta……ta…….” Tây Thụy Tư khó nhịn thở hổn hển, hắn quả thực sắp nổ tung rồi, thầm nghĩ muốn tiến vào sâu vào cơ thể Khải Ân, điên cuồng mà va chạm vào bầu bạn vô cùng hấp dẫn đang ngồi trên người y.
“Không được nga——” Dưới ánh mắt điên cuồng của Tây Thụy Tư, Khải Ân chậm rãi cúi đầu: “Đây là trừng phạt——!”
“A——”
Phân thân bị khoang miệng ấm áp vây quanh, cảm giác ướt át sắp bức điên y rồi! Nhịn không được phát ra tiếng gầm nhẹ của dã thú, Tây Thụy Tư khó chịu nhấc hông va chạm trong miệng Khải Ân, lực đạo quá lớn làm sợi xích trên đầu giường phát ra âm thanh ầm ĩ.
Khải Ân phun ra phân thân không khống chế lại trướng to thêm, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh đầu khất, lúc thì mút vào, lúc thì liếm nhẹ. Răng nanh nhẹ nhàng va chạm, lực đạo vừa phải làm Tây Thụy Tư điên cuồng không thôi.
“A a——” Cự thú hung mãnh tiến công trong khoang miệng, vách thịt bên trong mềm mại ấm áp mỗi lần va chạm liền hút chặt lấy dã thú. Khoái cảm dâng cao tới cực điểm, Tây Thụy Tư rốt cuộc không nhịn được ưỡn thẳng cột sống, ngay khoảnh khắc sắp bùng nổ thì khoang miệng ấm áp đột ngột rời đi. Khải Ân liếc nhìn cự thú đang phẫn nộ một chút liền đứng dậy leo xuống giường, chỉnh lại mớ quần áo hỗn độn không hề quay đầu lại thoải mái ra khỏi phòng ngủ, để lại Tây Thụy Tư ngây ngốc cùng phân thân trướng to không thể phát tiết, duy trì tư thế bị trói nằm trên giường.
Vào phòng đứa con, giúp Á Luân Đặc kéo lại tấm chăn da thú bị bé đá xuống đất, Khải Ân vuốt ve bụng khẽ mỉm cười: lại thêm một đứa nhỏ, thật mong chờ, hi vọng đứa nhỏ này không nghịch ngợm như Á Luân Đặc là tốt rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tây Thụy Tư đáng thương tức giận đùng đùng chạy đi tìm Mặc Lợi Nhi, đối phương lại làm ra bộ mặt vô tội.
“Cái gì? Không có hiệu quả? Sao có thể a! Ai nha, không phải Khải Ân mang thai rồi đi. Ta quên nói dược này không có tác dụng với người mang thai. Này, từ từ, ta còn chưa——”
Phốc ha ha ha ha~~ nhìn Tây Thụy Tư mang vẻ mặt vô cùng kích động lao trở về, Mặc Lợi Nhi ôm bụng lăn lộn trên mặt đất. Thực buồn cười, ha ha ha, cười chết cậu! Ha ha ha…….cáp…… Ôi! Vui quá hóa buồn chính là vậy. Mặc Lợi Nhi cười quá độ làm động thai khí bị Khảm hoang mang đưa tới bên Địch Đặc, còn bị Khải Ân cố ý bảo phải cấm chuyện chăn gối tới sau khi sinh.
Tây Thụy Tư sau khi xác nhận Khải Ân mang thai bắt đầu vô cùng kích động, lần thứ hai mắc phải hội chứng lo âu sắp làm ba ba, chạy tới chạy lui không biết mệt. Khải Ân không còn tinh lực quản Á Luân Đặc, Tây Thụy Tư cũng không còn lòng dạ nào quản lý cuối cùng bé trở thành tiểu bá vương trong bộ lạc, hơn nữa còn thống trị vị trí này suốt mười năm không ai thay thế được, làm Khải Ân tức giận không thôi.
Thụy Ân được sinh ra trong mùa thu hoạch —— dưới ánh trăng sáng rực của tháng 10. Gương mặt trắng nõn non mịn, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp làm người ta hận không thể giao trái tim ra để yêu thương bé con đáng yêu này, hơn nữa mặc kệ mọi người nựng má thế nào cũng luôn mỉm cười tủm tỉm, nước miếng chảy ra, biểu tình ngớ ngẩn lập tức trở thành bảo bối được cưng chiều nhất nhà. Ngay cả tiểu ma vương Á Luân Đặc nhìn thấy em trai bảo bối này cũng nhịn không được mà chà đạp hai gò má phúng phính của bé, bất quá nhìn thấy đôi mắt to tròn của Thụy Ân bắt đầu tụ hơi nước, cái mũi hồng hồng hít hít làm người ta đau lòng lập tức buông vũ khí đầu hàng, xuất phát từ nội tâm mà dỗ đệ đệ, cố gắng nịnh nọt chọc bé cười. Từ nay về sau tiểu ma vương không còn chút sức kháng cự với đôi mắt to đáng yêu của đệ đệ. Thụy Ân dưới sự sủng ái tột đỉnh của mọi người bất giác dưỡng thành tính cách nữ vương?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.