Thú Nhân: Xuyên Thành Giống Cái Hiếm Có, Nàng Bị Cưỡng Chế Yêu
Chương 1: Dị Thế Đại Lục 1
Vu Đồ Đồ
20/12/2024
Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, cái nóng hầm hập khiến người ta ướt đẫm mồ hôi.
Tô Thiển Thiển đưa tay lau mồ hôi, cầm nửa chai nước khoáng, nhịn không được lại tu một ngụm.
Nàng ngẩng đầu, nhìn khắp núi đồi cây cối rậm rạp, cổ thụ cao chọc trời, tán lá xum xuê che kín bầu trời, mắt thường chỉ thấy toàn một màu xanh mướt.
Đây là nơi nào?
Tô Thiển Thiển không biết mình đã đến nơi nào.
Nàng vốn cùng cha mẹ đi leo núi, nhưng khi đến đỉnh núi lại bị đẩy xuống.
Trước khi bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, nàng nghe thấy mẹ nói bên tai --
Chỉ khi nàng chết, mới có thể nhận được tiền bảo hiểm kếch xù để mua nhà mua xe cho em trai.
Tô Thiển Thiển tuyệt vọng rơi xuống vực, vốn tưởng mình sẽ chết, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra, lại đến một nơi như thế này.
Trên người nàng không có bất kỳ vết thương nào, quần áo cũng không bị rách, ngay cả chiếc ba lô leo núi mang theo cũng vẫn còn.
Nàng như đột ngột xuất hiện ở thế giới này.
Tô Thiển Thiển nhìn quanh, mỗi cây ở đây đều cao bốn năm mươi mét, thân cây to đến năm sáu người ôm không xuể.
Rõ ràng là tiết trời đầu xuân, nhưng thời tiết lại nóng bức vô cùng, giống như đang ở trong rừng nguyên sinh chưa được khai phá, oi bức, ẩm ướt...
Tô Thiển Thiển lại lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu.
Nàng không tin, thử dùng điện thoại định vị, nhưng vẫn không thể hiển thị khu vực hiện tại.
Tô Thiển Thiển nhìn thời gian, mười hai giờ trưa.
Nàng đã đi lang thang trong rừng nguyên sinh này hơn ba giờ đồng hồ.
Thực sự không đi nổi nữa.
Nàng đi giày leo núi, nhưng vận động cường độ cao vẫn khiến mắt cá chân đau nhức.
Tô Thiển Thiển nhìn xung quanh, cuối cùng chọn một gốc cây để nghỉ ngơi.
Nàng ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh phủ đầy lá rụng, nghỉ ngơi một chút, rồi lấy ra một cây xúc xích từ trong ba lô, bắt đầu ăn.
Lúc này nàng vô cùng may mắn, khi đi leo núi, cha mẹ ích kỷ lười biếng đã nhét tất cả thức ăn và nước uống cho nàng mang theo.
Tô Thiển Thiển đưa tay lau mồ hôi, cầm nửa chai nước khoáng, nhịn không được lại tu một ngụm.
Nàng ngẩng đầu, nhìn khắp núi đồi cây cối rậm rạp, cổ thụ cao chọc trời, tán lá xum xuê che kín bầu trời, mắt thường chỉ thấy toàn một màu xanh mướt.
Đây là nơi nào?
Tô Thiển Thiển không biết mình đã đến nơi nào.
Nàng vốn cùng cha mẹ đi leo núi, nhưng khi đến đỉnh núi lại bị đẩy xuống.
Trước khi bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, nàng nghe thấy mẹ nói bên tai --
Chỉ khi nàng chết, mới có thể nhận được tiền bảo hiểm kếch xù để mua nhà mua xe cho em trai.
Tô Thiển Thiển tuyệt vọng rơi xuống vực, vốn tưởng mình sẽ chết, nhưng không ngờ vừa mở mắt ra, lại đến một nơi như thế này.
Trên người nàng không có bất kỳ vết thương nào, quần áo cũng không bị rách, ngay cả chiếc ba lô leo núi mang theo cũng vẫn còn.
Nàng như đột ngột xuất hiện ở thế giới này.
Tô Thiển Thiển nhìn quanh, mỗi cây ở đây đều cao bốn năm mươi mét, thân cây to đến năm sáu người ôm không xuể.
Rõ ràng là tiết trời đầu xuân, nhưng thời tiết lại nóng bức vô cùng, giống như đang ở trong rừng nguyên sinh chưa được khai phá, oi bức, ẩm ướt...
Tô Thiển Thiển lại lấy điện thoại ra xem, vẫn không có tín hiệu.
Nàng không tin, thử dùng điện thoại định vị, nhưng vẫn không thể hiển thị khu vực hiện tại.
Tô Thiển Thiển nhìn thời gian, mười hai giờ trưa.
Nàng đã đi lang thang trong rừng nguyên sinh này hơn ba giờ đồng hồ.
Thực sự không đi nổi nữa.
Nàng đi giày leo núi, nhưng vận động cường độ cao vẫn khiến mắt cá chân đau nhức.
Tô Thiển Thiển nhìn xung quanh, cuối cùng chọn một gốc cây để nghỉ ngơi.
Nàng ngồi phịch xuống bãi cỏ xanh phủ đầy lá rụng, nghỉ ngơi một chút, rồi lấy ra một cây xúc xích từ trong ba lô, bắt đầu ăn.
Lúc này nàng vô cùng may mắn, khi đi leo núi, cha mẹ ích kỷ lười biếng đã nhét tất cả thức ăn và nước uống cho nàng mang theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.