Chương 582: Bay cao (Thượng )
Chi Chi
17/05/2014
Đứng ở phía trước cửa sổ ngắm nhìn hồ màu xanh ngọc đang gợn sóng, Từ Lệnh Nghi vuốt vuốt mu bàn tay non mịn đang vòng quanh hông mình, thấp
giọng nói: “Hiện tại không thể so với lúc ta vừa mới từ quan được. Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm, lại thêm Thái hậu tạ thế, đại thần trong
triều nhiều lần cách chức, cũng không có người lại có thể dao động quyết định của Hoàng Thượng, chuyện Hoàng Thượng muốn làm cũng rất nhiều, đâu còn có thời gian quản chúng ta. Huống chi ta nhàn rỗi ở nhà mấy năm
nay, quân đội không ít thiếu niên anh hùng, Tưởng Vân Phi lại một trận
thành danh. Ta là đang nghĩ Vương Cửu Bảo.” Giọng điệu của hắn hơi có
chút cảm thương, “Nếu như không có hắn gửi cho Hoàng Thượng ngôn thư vạn việc làm tốt, Hoàng Thượng cũng không thể thuận lợi mở cấm biển như
vậy. Triều đình cũng tốt, các thế gia ở Giang Nam cũng tốt, thương hội
Nam Bắc cũng tốt, đều được nhiều ân huệ, lợi ích. Nhưng trong lúc nguy
cấp, lại không có ai ra tay cứu giúp, hơn nữa Vương thị vừa bị diệt trừ, một mình Khu thị là lớn nhất. Triều đình vừa rồi lại không có tướng
lĩnh am hiểu thủy chiến, Phúc Kiến bên đó, chỉ sợ còn sẽ sinh ra khó
khăn. Chịu khổ cuối cùng, vẫn là lê dân bách tính. Hoàng Thượng những
năm này càng ngày càng tự ý làm theo ý mình, lúc trước là Trần các lão
chủ trương cố gắng thực hiên chiêu an đám người Vương Cửu Bảo, hôm nay
Vương Cửu Bảo xảy ra chuyện như vậy, chỉ cảm thấy Vương Cửu Bảo có giao
phó nâng đỡ người tài, đem xã tắc bách tính đều bỏ sang một bên, chỉ sợ
đến lúc đó sẽ phải hối hận!”
Thân thể của hắn có chút cứng ngắc.
Cái đề tài này quá phức tạp, Thập Nhất Nương không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ có thể chặt chẽ mà ôm Từ Lệnh Nghi, giống như là như vậy, là giống như trấn an hắn một chút.
Hai người cứ đứng ở nơi đó như vậy, im lặng thật lâu.
Một khắc trước còn mặt trời rực rỡ, một khắc sau trời tối sầm lại, ngay sau đó mây đen giăng đầy, ào ào bắt đầu mưa to.
Hơi nóng ở trong phòng ra không được, mát mẻ ở bên ngoài cũng vào không được, trong thoáng chốc, không khí trở nên có chút mơ hồ.
Từ Lệnh Nghi kéo tay của Thập Nhất Nương: “Đi, đi ra ngoài nhìn một chút đi.”
Hai người đi dưới mái hiên.
Gã sai vặt bưng ghế trúc cho hai người họ.
Mưa đột nhiên tới, vừa làm cho mặt đất ướt nhẹp, lại đột nhiên ngừng lại.
Trên bầu trời hiện lên một cái cầu vồng xinh đẹp.
Từ Lệnh Nghi đứng dậy.
“Đứa trẻ kia không thể bỏ bê.” Hắn nhìn bầu trời sau cơn mưa như được tẩy rửa, “Chờ lớn hơn một chút, thì để cho nó tới làm gã sai vặt của Cẩn ca nhi đi! Đến lúc đó đi theo Cẩn ca nhi cùng nhau học chữ, cưỡi ngựa bắn tên…. Không thể đánh rơi uy danh của ông nội nó.”
“Vâng!” Thập Nhất Nương ngắm nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Từ Lệnh Nghi, “Thiếp sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé kia!”
Giọng nói của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại âm vang có lực, không khí bởi vậy mà bắt đầu lộ ra một chút nghiêm túc.
Từ Lệnh Nghi không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy thê tử khuôn mặt tràn đầy buồn bã u ám đang đứng ở sau lưng mình.
Hắn nhịn không được mà bật cười.
Chuyện của mình, ngược lại, lại làm cho Thập Nhất Nương khẩn trương như vậy.
“Chúng ta đi đi!” Từ Lệnh Nghi dắt tay Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhìn con đường đá xanh ướt sũng, khóe mắt liếc nhìn đôi giày thêu màu đỏ thẫm, thêu đám mây màu vàng nhạt — đi qua đoạn đường này, đôi giày này chỉ sợ coi như bỏ đi.
Hai đầu lông mày nàng hiện lên một chút do dự.
Từ Lệnh Nghi cười to.
Mặc Ngôn thật sự là rất thú vị!
Bất kể lúc nào, cũng sẽ không quên những chi tiết nhỏ này. Đoán chừng cả đời này nàng cũng không có nhếch nhác bao giờ…..
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi mơ hồ hiện ra mấy phần cuồng ngạo.
Trước đây lúc nàng ở nhà mẹ đẻ cũng không có mất hình tượng, chẳng lẽ đi theo mình, còn phải làm cho nàng bị ấm ức hay sao?
Nghĩ tới đây, Từ Lệnh Nghi đứng ở trên bậc thang, vỗ vỗ bả vai: “Lên đi, ta cõng nàng!”
Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó lập tức cự tuyệt: “Sao có thể để cho Hầu gia cõng…..”
Trong cuộc sống của họ, khắp nơi đều là người hầu, cho dù trước mắt cũng không có người, cũng không dám bảo đảm bên cạnh cây đại thụ kia hoặc là đứng ở đằng sau cái cây cột kia có người đang nhìn chằm chằm vào họ, nha hoàn hoặc gia đinh luôn luôn chuẩn bị từng giờ từng phút tới đây hầu hạ họ.
Nàng cũng không muốn ở trước mặt người khác diễn cảnh thân mật!
“Hầu gia muốn đi đâu?” Nàng cười xuống bậc thềm.
Có gã sai vặt chạy vội tới, cầm hai đôi guốc gỗ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm vui mừng.
Từ Lệnh Nghi lại nổi lên hứng thú, hướng về phía gã sai vặt kia phẩy tay áo, bảo Thập Nhất Nương: “Tới tựa lên lưng ta! Không khí sau cơn mưa mát mẻ, chúng ta đi Xuân Nghiên Đình.” Ngăn nàng từ trên bậc thang.
Thập Nhất Nương sợ bị nói là người tùy tiện không có tác phong của nhà quyền quý sao?
Từ Lệnh Nghi âm thầm khoan dung, cười bảo đảm: “Nàng yên tâm, chuyện Bán Nguyệt Phán quyết sẽ không có người tiết lộ nửa câu.” Nói rất tự tin.
Thập Nhất Nương tin tưởng, nhìn vào bóng lưng gã sai vặt xa xa, không nhịn được sẵng giọng: “Vậy cũng không cần để cho người khác nhìn thấy!”
“Đám nha hoàn sai vặt kia nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi!” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng, chẳng muốn cùng nàng nhiều lời, dứt khoát một cái liền bế nàng, “Sao nàng lại phiền phức như vậy!” Trong giọng nói mang theo ba phần oán trách, lại có bảy phần dung túng, đi nhanh về phía cửa trước.
Thập Nhất Nương hoảng loạn mà ôm lấy cổ hắn, càng cảm thấy khó xử, vội nói: “Hầu gia vẫn là để thiếp xuống đây đi! Vừa lúc thiếp muốn đi bộ một chút!”
Từ Lệnh Nghi ôm noãn hương ở trong ngực, giọng nói thì thầm bên tai, sao lại buông tay. Thấp giọng cười nói: “Lập tức tới ngay!”
Ra khỏi Bán Nguyệt Phán, xuyên qua một con đường hẹp quanh co, leo hơn mười bậc thang, mới có thể tới Xuân Nghiên Đình.
Đơn giản là trợn mắt nói dối!
Thập Nhất Nương nói thầm ở trong lòng. Đưa mắt nhìn lại, dù sao cũng không nhìn thấy một bóng người. Lại thấy bởi vì hắn dùng sức, đầu vai siết chặt bó cứng. Nghĩ đến sức của Từ Lệnh Nghi mặc dù khỏe, nhưng ôm minhg đi một đoạn đường xa như vậy, cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.
Trong lúc do dự, Từ Lệnh Nghi đã đi lên con đường nhỏ, giương mắt lên là có thể nhìn thấy bậc thang bằng đá xanh thông đến Xuân Nghiên Đình, thu hồi ánh mắt, khóe mắt lại liếc nhìn thấy mồ hôi ở thái dương Từ Lệnh Nghi.
“Hầu gia” nàng cắn cắn môi, “Chàng, hay là chàng cõng thiếp đi!”
Từ Lệnh Nghi cố nén ý cười.
Không giống với lúc mới thành thân tương kính như tân, mấy năm nay, Thập Nhất Nương đối với mình càng ngày càng bắt đầu quản chặt. Đầu tiên là quản chuyện ăn cơm mặc áo, sau lại là ở nhà hay ra ngoài, bây giờ đến chuyện bày quả phật thủ, tay phật, hay quả dứa lên bàn thờ trong thư phòng của mình cũng nhúng tay.
Khi mình còn bé thì có nhũ nương chiếu cố, lớn lên thì có nô tỳ thiếp thân, trong quân ngũ thì có gia đinh tùy thân, mặc dù lúc đó Thái phu nhân và Nguyên Nương đã từng làm giày làm tất cho mình, có điều một người thì may cho mình khi mình còn là trẻ sơ sinh, từ rất lâu rồi, mình cũng không nhớ rõ; một người thì sau đó dần dần nhiều việc vặt vãnh, rất nhanh đã không còn rảnh để bận tâm, vốn là giao cho nha hoàn thiếp thân, sau lại giao cho phòng may vá.
Lúc Thập Nhất Nương vừa mới vào cửa biết được, bận rộn thích ứng, hiển nhiên cũng không có rảnh giúp mình thêu thùa may vá, sau này hai người dần dần cầm sắt hợp minh, nàng tự tay giúp mình làm tất ấm, cái loại tâm trạng vui vẻ ở bên trong, chính mình cũng có thể hiểu. Chỉ là không ngờ được nàng vẫn có thể kiên trì như vậy.Không chỉ như thế, còn giúp mình làm tiết khố. Cũng không phải cái loại tâm huyết dâng trào nhất thời, cũng không phải cái loại lúc nhàn rỗi thì làm mấy kim, bắt đầu bận rộn thì lại giao cho người khác, mà là có khi ban ngày không có cách nào chú ý đến, thì ban đêm lại khêu đèn vội làm, người của phòng thêu may cũng được, tỳ nữ thiếp thân cũng thế, hoàn toàn không ai dính dáng….hắn có chút động lòng.
Đặc biệt là lúc Chu Sĩ Tranh khen bên người Từ Lệnh Nghi hắn có một thêu nương rất giỏi may tất, lúc ấy lại không có cách nào mở miệng giải thích, nhưng, trong lòng lại sẽ nổi lên một tia khác thường, còn nghĩ đến trên người mặc tiết khố mà Thập Nhất Nương tự làm. Nghĩ lại cảnh Thập Nhất Nương may tiết khố cho mình, luôn sai khiến nha hoàn bà tử ở bên người, tận lực không để cho người khác nhìn thấy, dần dần, lại có cái loại cảm giác thân mật cùng nàng cũng là một bí mật.
Hắn không nhịn được mà luôn luôn quan sát Thập Nhất Nương.
Càng nhìn lại càng thấy nàng vừa thanh tao lại vừa ngại ngùng, càng cảm thấy thích, càng muốn trêu chọc nàng ấy, thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của nàng ấy, muốn thấy dáng vẻ ranh mãnh, khẩu thị tâm phi, lúng túng muốn nói lại thôi của nàng ấy…..
Tựa như bây giờ vậy. Trong lòng mặc dù có ngàn lần không tình nguyện, thấy hắn đi đường xa như vậy, trong lòng nàng ấy lại lo lắng.
Nói cho cùng, vẫn là thương hắn.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức trở nên nóng hầm hập, cố nén ý cười tràn đầy không ngừng.
Hắn cẩn thận đem nàng đặt xuống tảng đá xanh nằm nghiên bên cạnh con đường nhỏ, vuốt tóc mai của nàng: “Có phải rất nóng hay không?”
Người nàng không khỏe, sợ lạnh lại sợ nóng.
Thập Nhất Nương lắc đầu: “Bên này có gió, rất mát mẻ.” Nụ cười rất ngọt ngào.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy trong lòng lại mềm nhũn mấy phần.
Hắn cõng Thập Nhất Nương, dẫm trên bậc đá xanh đi về phía Xuân Nghiên Đình.
Bên phải núi rừng xanh um tươi tốt, bên trái cành hoa nghênh đón mùa xuân mọc lộn xộn nhưng sức sống tràn trề tươi tốt, rừng núi sau cơn mưa, thỉnh thoảng lại có tiếng chim nhỏ hót véo von, lướt qua cành hoa xuân, có thể thấy chú chim công mà Cẩn ca nhi nuôi đang nhàn nhã mà tản bộ ở Lệ Cảnh Hiên.
Toàn thân Thập Nhất Nương mềm mại dựa ở trên lưng Từ Lệnh Nghi.
Tấm lưng to rộng, bước chân nhẹ nhàng, được người một mực nâng hai đầu gối…..
Nàng an tâm mà nhắm mắt lại, đem đầu dựa lên bờ vai Từ Lệnh Nghi.
. . . . .
Gió của Xuân Nghiên Đình có chút lớn.
Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương ngồi ở trên ghế mỹ nhân.
Lúc gió thổi qua, vạt áo của hắn bay phấp phới.
Từ Lệnh Nghi lại chọn đúng lúc này mà cùng nàng nói chuyện.
“Bà mối của nàng làm việc thế nào rồi?”
Thập Nhất Nương muốn nghe rõ ràng, chỉ có thể nghiêng đầu đi tới bên cạnh miệng của hắn để nghe.
Từ Lệnh Nghi lại nhân cơ hội vùi vào giữa cổ nàng hít một hơi thật sâu, giống như là đang ngửi mùi ở trên người nàng, làm cho trong nội tâm nàng run lên, nhịn không được từ trên đầu gối hắn bật dậy.
“Rất tốt ạ!” Nàng đứng ở chỗ cách xa hắn năm bước, vểnh môi nhìn hắn, “Cam thái phu nhân, Chu phu nhân, còn có Đường Tứ phu nhân, Lâm Đại phu nhân….. thiếp đều nhờ các tỷ ấy quan tâm giúp đỡ. Chuyện Đại thiếu gia Hạng gia khắc thê, cũng cùng người ta nói rõ….”
Từ Lệnh Nghi đột nhiên duỗi tay…Thập Nhất Nương vội lui về phía sau…..rốt cuộc cũng không so được với tốc độ nhanh như điện của Từ Lệnh Nghi, bị bắt được, một lần nữa bị kéo về trong ngực của hắn.
“Họ chưa hồi âm lại cho nàng sao?”
Từ Lệnh Nghi thổi khí ở bên tai nàng.
Người này, thích phô trương thanh thế nhất.
Cho dù nàng không thể tiếp nhận thân mật ở dưới tình huống như vậy, nàng tin hắn cũng không làm ra chuyện như vậy.
Thập Nhất Nương hít vào một hơi, bỏ qua hành động của hắn, làm cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bây giờ thiếp mới biết tại sao Hạng thái thái lại làm khó như vậy!” Nàng nhẹ giọng nói, “Những gia đình có kiến thức một chút mà nghe thấy chuyện này, hiển nhiên là nhượng bộ lui binh. Người không tin những điều này, lại sợ gả nữ nhi đi thì lại bị người ta nói là thấy người sang bắt quàng làm họ, danh tiếng bị hao tổn….” Nói tới đây, nàng không khỏi nghĩ đến hôn sự của Từ Tự Dụ, “Hầu gia, chuyện của Dụ ca nhi, thiếp thấy nên chuẩn bị mới được!”
Giọng nói nghiêm túc, không khí cũng thiếu đi mấy phần hài hước, nhiều hơn mấy phần trịnh trọng.
Từ Lệnh Nghi ngồi thẳng người, khép chặt cánh tay để cho Thập Nhất Nương dựa sát vào trong ngực của mình.
“Ý của nàng là?”
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Nếu đỗ tú tài rồi làm mai, hiển nhiên là dễ dàng. Nhưng trong lòng chúng ta cũng phải có một chút sự chuẩn bị, giúp Dụ ca lên kế hoạch sớm một chút mới đúng!”
Từ Lệnh Nghi lại cười to: “Đến lúc đó chỉ sợ nàng sẽ chọn đến hoa mắt!”
Thập Nhất Nương giật mình mà nhìn Từ Lệnh Nghi.
Thân thể của hắn có chút cứng ngắc.
Cái đề tài này quá phức tạp, Thập Nhất Nương không biết nên nói cái gì cho phải. Chỉ có thể chặt chẽ mà ôm Từ Lệnh Nghi, giống như là như vậy, là giống như trấn an hắn một chút.
Hai người cứ đứng ở nơi đó như vậy, im lặng thật lâu.
Một khắc trước còn mặt trời rực rỡ, một khắc sau trời tối sầm lại, ngay sau đó mây đen giăng đầy, ào ào bắt đầu mưa to.
Hơi nóng ở trong phòng ra không được, mát mẻ ở bên ngoài cũng vào không được, trong thoáng chốc, không khí trở nên có chút mơ hồ.
Từ Lệnh Nghi kéo tay của Thập Nhất Nương: “Đi, đi ra ngoài nhìn một chút đi.”
Hai người đi dưới mái hiên.
Gã sai vặt bưng ghế trúc cho hai người họ.
Mưa đột nhiên tới, vừa làm cho mặt đất ướt nhẹp, lại đột nhiên ngừng lại.
Trên bầu trời hiện lên một cái cầu vồng xinh đẹp.
Từ Lệnh Nghi đứng dậy.
“Đứa trẻ kia không thể bỏ bê.” Hắn nhìn bầu trời sau cơn mưa như được tẩy rửa, “Chờ lớn hơn một chút, thì để cho nó tới làm gã sai vặt của Cẩn ca nhi đi! Đến lúc đó đi theo Cẩn ca nhi cùng nhau học chữ, cưỡi ngựa bắn tên…. Không thể đánh rơi uy danh của ông nội nó.”
“Vâng!” Thập Nhất Nương ngắm nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Từ Lệnh Nghi, “Thiếp sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé kia!”
Giọng nói của nàng mặc dù không lớn, nhưng lại âm vang có lực, không khí bởi vậy mà bắt đầu lộ ra một chút nghiêm túc.
Từ Lệnh Nghi không khỏi quay đầu lại, liền nhìn thấy thê tử khuôn mặt tràn đầy buồn bã u ám đang đứng ở sau lưng mình.
Hắn nhịn không được mà bật cười.
Chuyện của mình, ngược lại, lại làm cho Thập Nhất Nương khẩn trương như vậy.
“Chúng ta đi đi!” Từ Lệnh Nghi dắt tay Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương nhìn con đường đá xanh ướt sũng, khóe mắt liếc nhìn đôi giày thêu màu đỏ thẫm, thêu đám mây màu vàng nhạt — đi qua đoạn đường này, đôi giày này chỉ sợ coi như bỏ đi.
Hai đầu lông mày nàng hiện lên một chút do dự.
Từ Lệnh Nghi cười to.
Mặc Ngôn thật sự là rất thú vị!
Bất kể lúc nào, cũng sẽ không quên những chi tiết nhỏ này. Đoán chừng cả đời này nàng cũng không có nhếch nhác bao giờ…..
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu.
Trong lòng Từ Lệnh Nghi mơ hồ hiện ra mấy phần cuồng ngạo.
Trước đây lúc nàng ở nhà mẹ đẻ cũng không có mất hình tượng, chẳng lẽ đi theo mình, còn phải làm cho nàng bị ấm ức hay sao?
Nghĩ tới đây, Từ Lệnh Nghi đứng ở trên bậc thang, vỗ vỗ bả vai: “Lên đi, ta cõng nàng!”
Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó lập tức cự tuyệt: “Sao có thể để cho Hầu gia cõng…..”
Trong cuộc sống của họ, khắp nơi đều là người hầu, cho dù trước mắt cũng không có người, cũng không dám bảo đảm bên cạnh cây đại thụ kia hoặc là đứng ở đằng sau cái cây cột kia có người đang nhìn chằm chằm vào họ, nha hoàn hoặc gia đinh luôn luôn chuẩn bị từng giờ từng phút tới đây hầu hạ họ.
Nàng cũng không muốn ở trước mặt người khác diễn cảnh thân mật!
“Hầu gia muốn đi đâu?” Nàng cười xuống bậc thềm.
Có gã sai vặt chạy vội tới, cầm hai đôi guốc gỗ.
Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm vui mừng.
Từ Lệnh Nghi lại nổi lên hứng thú, hướng về phía gã sai vặt kia phẩy tay áo, bảo Thập Nhất Nương: “Tới tựa lên lưng ta! Không khí sau cơn mưa mát mẻ, chúng ta đi Xuân Nghiên Đình.” Ngăn nàng từ trên bậc thang.
Thập Nhất Nương sợ bị nói là người tùy tiện không có tác phong của nhà quyền quý sao?
Từ Lệnh Nghi âm thầm khoan dung, cười bảo đảm: “Nàng yên tâm, chuyện Bán Nguyệt Phán quyết sẽ không có người tiết lộ nửa câu.” Nói rất tự tin.
Thập Nhất Nương tin tưởng, nhìn vào bóng lưng gã sai vặt xa xa, không nhịn được sẵng giọng: “Vậy cũng không cần để cho người khác nhìn thấy!”
“Đám nha hoàn sai vặt kia nhìn thấy cũng đã nhìn thấy rồi!” Từ Lệnh Nghi không cho là đúng, chẳng muốn cùng nàng nhiều lời, dứt khoát một cái liền bế nàng, “Sao nàng lại phiền phức như vậy!” Trong giọng nói mang theo ba phần oán trách, lại có bảy phần dung túng, đi nhanh về phía cửa trước.
Thập Nhất Nương hoảng loạn mà ôm lấy cổ hắn, càng cảm thấy khó xử, vội nói: “Hầu gia vẫn là để thiếp xuống đây đi! Vừa lúc thiếp muốn đi bộ một chút!”
Từ Lệnh Nghi ôm noãn hương ở trong ngực, giọng nói thì thầm bên tai, sao lại buông tay. Thấp giọng cười nói: “Lập tức tới ngay!”
Ra khỏi Bán Nguyệt Phán, xuyên qua một con đường hẹp quanh co, leo hơn mười bậc thang, mới có thể tới Xuân Nghiên Đình.
Đơn giản là trợn mắt nói dối!
Thập Nhất Nương nói thầm ở trong lòng. Đưa mắt nhìn lại, dù sao cũng không nhìn thấy một bóng người. Lại thấy bởi vì hắn dùng sức, đầu vai siết chặt bó cứng. Nghĩ đến sức của Từ Lệnh Nghi mặc dù khỏe, nhưng ôm minhg đi một đoạn đường xa như vậy, cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng gì.
Trong lúc do dự, Từ Lệnh Nghi đã đi lên con đường nhỏ, giương mắt lên là có thể nhìn thấy bậc thang bằng đá xanh thông đến Xuân Nghiên Đình, thu hồi ánh mắt, khóe mắt lại liếc nhìn thấy mồ hôi ở thái dương Từ Lệnh Nghi.
“Hầu gia” nàng cắn cắn môi, “Chàng, hay là chàng cõng thiếp đi!”
Từ Lệnh Nghi cố nén ý cười.
Không giống với lúc mới thành thân tương kính như tân, mấy năm nay, Thập Nhất Nương đối với mình càng ngày càng bắt đầu quản chặt. Đầu tiên là quản chuyện ăn cơm mặc áo, sau lại là ở nhà hay ra ngoài, bây giờ đến chuyện bày quả phật thủ, tay phật, hay quả dứa lên bàn thờ trong thư phòng của mình cũng nhúng tay.
Khi mình còn bé thì có nhũ nương chiếu cố, lớn lên thì có nô tỳ thiếp thân, trong quân ngũ thì có gia đinh tùy thân, mặc dù lúc đó Thái phu nhân và Nguyên Nương đã từng làm giày làm tất cho mình, có điều một người thì may cho mình khi mình còn là trẻ sơ sinh, từ rất lâu rồi, mình cũng không nhớ rõ; một người thì sau đó dần dần nhiều việc vặt vãnh, rất nhanh đã không còn rảnh để bận tâm, vốn là giao cho nha hoàn thiếp thân, sau lại giao cho phòng may vá.
Lúc Thập Nhất Nương vừa mới vào cửa biết được, bận rộn thích ứng, hiển nhiên cũng không có rảnh giúp mình thêu thùa may vá, sau này hai người dần dần cầm sắt hợp minh, nàng tự tay giúp mình làm tất ấm, cái loại tâm trạng vui vẻ ở bên trong, chính mình cũng có thể hiểu. Chỉ là không ngờ được nàng vẫn có thể kiên trì như vậy.Không chỉ như thế, còn giúp mình làm tiết khố. Cũng không phải cái loại tâm huyết dâng trào nhất thời, cũng không phải cái loại lúc nhàn rỗi thì làm mấy kim, bắt đầu bận rộn thì lại giao cho người khác, mà là có khi ban ngày không có cách nào chú ý đến, thì ban đêm lại khêu đèn vội làm, người của phòng thêu may cũng được, tỳ nữ thiếp thân cũng thế, hoàn toàn không ai dính dáng….hắn có chút động lòng.
Đặc biệt là lúc Chu Sĩ Tranh khen bên người Từ Lệnh Nghi hắn có một thêu nương rất giỏi may tất, lúc ấy lại không có cách nào mở miệng giải thích, nhưng, trong lòng lại sẽ nổi lên một tia khác thường, còn nghĩ đến trên người mặc tiết khố mà Thập Nhất Nương tự làm. Nghĩ lại cảnh Thập Nhất Nương may tiết khố cho mình, luôn sai khiến nha hoàn bà tử ở bên người, tận lực không để cho người khác nhìn thấy, dần dần, lại có cái loại cảm giác thân mật cùng nàng cũng là một bí mật.
Hắn không nhịn được mà luôn luôn quan sát Thập Nhất Nương.
Càng nhìn lại càng thấy nàng vừa thanh tao lại vừa ngại ngùng, càng cảm thấy thích, càng muốn trêu chọc nàng ấy, thấy bộ dáng thẹn quá hóa giận của nàng ấy, muốn thấy dáng vẻ ranh mãnh, khẩu thị tâm phi, lúng túng muốn nói lại thôi của nàng ấy…..
Tựa như bây giờ vậy. Trong lòng mặc dù có ngàn lần không tình nguyện, thấy hắn đi đường xa như vậy, trong lòng nàng ấy lại lo lắng.
Nói cho cùng, vẫn là thương hắn.
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức trở nên nóng hầm hập, cố nén ý cười tràn đầy không ngừng.
Hắn cẩn thận đem nàng đặt xuống tảng đá xanh nằm nghiên bên cạnh con đường nhỏ, vuốt tóc mai của nàng: “Có phải rất nóng hay không?”
Người nàng không khỏe, sợ lạnh lại sợ nóng.
Thập Nhất Nương lắc đầu: “Bên này có gió, rất mát mẻ.” Nụ cười rất ngọt ngào.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy trong lòng lại mềm nhũn mấy phần.
Hắn cõng Thập Nhất Nương, dẫm trên bậc đá xanh đi về phía Xuân Nghiên Đình.
Bên phải núi rừng xanh um tươi tốt, bên trái cành hoa nghênh đón mùa xuân mọc lộn xộn nhưng sức sống tràn trề tươi tốt, rừng núi sau cơn mưa, thỉnh thoảng lại có tiếng chim nhỏ hót véo von, lướt qua cành hoa xuân, có thể thấy chú chim công mà Cẩn ca nhi nuôi đang nhàn nhã mà tản bộ ở Lệ Cảnh Hiên.
Toàn thân Thập Nhất Nương mềm mại dựa ở trên lưng Từ Lệnh Nghi.
Tấm lưng to rộng, bước chân nhẹ nhàng, được người một mực nâng hai đầu gối…..
Nàng an tâm mà nhắm mắt lại, đem đầu dựa lên bờ vai Từ Lệnh Nghi.
. . . . .
Gió của Xuân Nghiên Đình có chút lớn.
Từ Lệnh Nghi ôm Thập Nhất Nương ngồi ở trên ghế mỹ nhân.
Lúc gió thổi qua, vạt áo của hắn bay phấp phới.
Từ Lệnh Nghi lại chọn đúng lúc này mà cùng nàng nói chuyện.
“Bà mối của nàng làm việc thế nào rồi?”
Thập Nhất Nương muốn nghe rõ ràng, chỉ có thể nghiêng đầu đi tới bên cạnh miệng của hắn để nghe.
Từ Lệnh Nghi lại nhân cơ hội vùi vào giữa cổ nàng hít một hơi thật sâu, giống như là đang ngửi mùi ở trên người nàng, làm cho trong nội tâm nàng run lên, nhịn không được từ trên đầu gối hắn bật dậy.
“Rất tốt ạ!” Nàng đứng ở chỗ cách xa hắn năm bước, vểnh môi nhìn hắn, “Cam thái phu nhân, Chu phu nhân, còn có Đường Tứ phu nhân, Lâm Đại phu nhân….. thiếp đều nhờ các tỷ ấy quan tâm giúp đỡ. Chuyện Đại thiếu gia Hạng gia khắc thê, cũng cùng người ta nói rõ….”
Từ Lệnh Nghi đột nhiên duỗi tay…Thập Nhất Nương vội lui về phía sau…..rốt cuộc cũng không so được với tốc độ nhanh như điện của Từ Lệnh Nghi, bị bắt được, một lần nữa bị kéo về trong ngực của hắn.
“Họ chưa hồi âm lại cho nàng sao?”
Từ Lệnh Nghi thổi khí ở bên tai nàng.
Người này, thích phô trương thanh thế nhất.
Cho dù nàng không thể tiếp nhận thân mật ở dưới tình huống như vậy, nàng tin hắn cũng không làm ra chuyện như vậy.
Thập Nhất Nương hít vào một hơi, bỏ qua hành động của hắn, làm cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Bây giờ thiếp mới biết tại sao Hạng thái thái lại làm khó như vậy!” Nàng nhẹ giọng nói, “Những gia đình có kiến thức một chút mà nghe thấy chuyện này, hiển nhiên là nhượng bộ lui binh. Người không tin những điều này, lại sợ gả nữ nhi đi thì lại bị người ta nói là thấy người sang bắt quàng làm họ, danh tiếng bị hao tổn….” Nói tới đây, nàng không khỏi nghĩ đến hôn sự của Từ Tự Dụ, “Hầu gia, chuyện của Dụ ca nhi, thiếp thấy nên chuẩn bị mới được!”
Giọng nói nghiêm túc, không khí cũng thiếu đi mấy phần hài hước, nhiều hơn mấy phần trịnh trọng.
Từ Lệnh Nghi ngồi thẳng người, khép chặt cánh tay để cho Thập Nhất Nương dựa sát vào trong ngực của mình.
“Ý của nàng là?”
Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Nếu đỗ tú tài rồi làm mai, hiển nhiên là dễ dàng. Nhưng trong lòng chúng ta cũng phải có một chút sự chuẩn bị, giúp Dụ ca lên kế hoạch sớm một chút mới đúng!”
Từ Lệnh Nghi lại cười to: “Đến lúc đó chỉ sợ nàng sẽ chọn đến hoa mắt!”
Thập Nhất Nương giật mình mà nhìn Từ Lệnh Nghi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.