Chương 699: cố gắng ( thượng )
Chi Chi
31/07/2014
Edit: Vịt
Beta: Tiểu Tuyền
Vải Tùng Giang Tam thoi màu trắng thật mỏng bị ướt đẫm mồ hôi, dán thật chặt lên người Cẩn ca nhi, giống như là được vớt từ dưới sông lên .
Thập Nhất Nương đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, trong lòng đau đớn một trận, nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lại cũng cầm trong tay cây trúc đứng bên cạnh Cẩn ca nhi đốc thúc nhi tử, cùng tầm mắt của Từ Lệnh nghi đụng vào nhau.
Từ Lệnh Nghi mặt không đổi sắc mà thu hồi ánh mắt, dùng gậy trúc con mà đánh vào bắp chân Cẩn ca nhi : “Đứng vững lên!” Phát ra một âm thanh trầm muộn.
Thập Nhất Nương không khỏi nhắm lại hai mắt.
“Dạ!” thân thể Cẩn ca nhi hơi hướng về phía trước giương lên, trong âm thanh bình tĩnh mang theo vài phần mỏi mệt.
Khóe mặt Thập Nhất Nương hơi ẩm ướt , nàng nhấc váy lên, rón rén, bước nhanh đi Song Phù Viện.
“Phu nhân, ngài, ngài đừng lo lắng.” Hổ phách an ủi nàng, “Hầu gia là người biết phân tấc, Lục thiếu gia sẽ không có việc gì !”
“Ta biết.” Thập Nhất Nương móc khăn ra xoa xoa khóe mắt, “Cẩn ca nhi nếu quyết định đi đường này, Hầu gia đối với hắn càng nghiêm khắc thì cơ hội sống sót của hắn càng nhiều . . . . . .” Trong miệng thì nói như vậy, nhưng nước mắt ngăn không được.
Hổ phách nhẹ nhàng mà thở dài: “Phu nhân, Lục thiếu gia còn nhỏ, nói không chừng mấy ngày này đi theo Hầu gia tập võ, cảm thấy quá mệt mỏi, liền buông tha a. Hoặc là, trưởng thành, lại có thứ thích hơn , sẽ không đi Tây Bắc nữa!”
“Chỉ hy vọng như thế.” Thập Nhất Nương thật dài mà thở ra , “Chúng ta trở về đi thôi! Cẩn ca nhi nói, hôm nay muốn ăn thịt viên kho tàu.” Nói tới đây, nàng bắt đầu càu nhau , “Hắn không phải nói không thích Giang Nam sao? Vậy tại sao còn muốn ăn thịt viên kho tàu! Thịt viên kho chính là món ăn Giang Nam. . . . . .”
Những nha hoàn bà tử đi theo phía sau, không có một người nào dám lên tiếng, mọi người chỉ dùng sức mà nghẹn cười.
Không khí ngưng tụ nhẹ nhàng nhiều hơn.
Trước mặt lại gặp phải Chi Hồng.
“Phu nhân, Thái phu nhân mời ngài đi qua nói chuyện.”
Thái phu nhân từ đầu năm sau khi bệnh nặng một trận, thân thể cũng trở nên rất suy yếu. Mười ngày thì năm ngày nằm ở trên giường, thân thích bằng hữu tới thường xuyên để thỉnh an lão nhân gia cũng không nhìn gặp, chuyện trong nhà cũng không có hỏi qua, mỗi ngày đều cùng Đỗ ma ma, chi Hồng, Ngọc Bản ở nhà đánh bài hoặc là nói chuyện, bình thường không ra khỏi cửa. Thập Nhất Nương cảm thấy cuộc sống như vậy quá đơn điệu rồi, nên cố ý tìm hai nha hoàn có biết chữ tới phụng bồi, mỗi ngày đọc chút ít tạp thư hoặc là kinh Phật cho Thái phu nhân giải buồn.
Buổi sáng vừa tới thỉnh an qua, lúc này mới chưa tới một canh giờ, đột nhiên tìm nàng đi nói chuyện, không biết là chuyện gì?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, cùng chi Hồng đi tới chỗ Thái phu nhân .
Thái phu nhân tinh thần vẫn rất tốt, nằm lệch người trên giường gạch gần cửa sổ, dựa vào chiếc gối màu đỏ sẫm, Ngọc Bản ở một bên quạt, Thập Nhất Nương an bài một nha hoàn tự đọc kinh phật cho Thái phu nhân nghe.
Thấy Thập Nhất Nương đi vào, Thái phu nhân phủ trán cau mày.
“Người có phải không thoải mái chỗ nào không ?” Thập Nhất Nương ngồi xuống bên giường, ôn nhu hỏi Thái phu nhân.
“Không phải vậy!” chân mày Thái phu nhân càng nhíu chặt hơn , “Ta muốn nói cho con chuyện gì đó . . . . . . nhưng ta không nhớ nổi!”
“Không nhớ gì cả cũng đừng nhớ nữa.” Thập Nhất Nương cười nói, “Chờ nhớ ra rồi, ngài lại nói lại với con.”
“Ta mới vừa rồi vẫn nhớ được . . . . . .” Thái phu nhân có chút không cam lòng mà nói thầm , “con để cho ta cẩn thận thử nhớ lại xem!”
Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu..
(Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người ; Ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người)
Thập Nhất Nương rất là cảm khái, nhận lấy cây quạt của tiểu nha hoàn giúp Thái phu nhân quạt gió.
“Ngài hôm nay tại sao không có cùng Đỗ ma ma đánh bài a?
Thái phu nhân không yên lòng trả lời: “Ta để cho nàng giúp ta làm một chiếc vòng tay mã não màu hồng, làm sao mà qua mấy ngày rồi còn không thấy. . . . . .” Vừa nói, bà vừa trợn ánh mắt lên, giống như bừng tỉnh đại ngộ mà trả lời, “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.” Sau đó lôi bàn tay của Thập Nhất Nương, “Ta đang muốn hỏi con, hôn sự của Giới ca nhi con chuẩn bị tới đâu rồi? Đan Dương nói, hôn kỳ của Hâm tỷ nhi đã định vào tháng ba sang năm . Giới ca nhi là ca ca, hắn không thành thân, hâm tỷ nhi làm sao gả cho tốt được? Ta xem, hay là con nhanh một chút đem hôn sự của Giới ca nhi định ra đi!”
Thập Nhất Nương nghe xong bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Cũng không phải là huynh muội cùng phòng, nào có chú ý như vậy. Coi như là cùng một mẹ đi nữa, thời gian của huynh muội gần nhau, cũng có muội gả trước huynh mà. Chủ yếu là theo khẩu khí của Thái phu nhân, thật giống như Giới ca nhi cùng Hâm tỷ nhi là cùng một mẹ với nhau vậy.
Thái phu nhân đây là tại sao?
“Anh Nương còn không có cập kê. Lại là lấy chồng ở xa, ” nàng cười nói, “Thời điểm Tiểu định cũng đã thương lượng tốt rồi, chờ Anh Nương kịp cập kê thì liền đính hôn kỳ.”
“À!” Thái phu nhân gật đầu, một bộ dáng đã hiểu ra, “Ta liền nói, làm sao Giới ca nhi còn không cưới vợ!” Sau đó nói, “Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, con đi bận rộn việc của con đi! Ta gọi Đỗ ma ma đi theo ta đánh bài.”
Thập Nhất Nương cười xác nhận, mấy ngày kế tiếp cũng tinh tế mà quan sát Thái phu nhân, phát hiện Thái phu nhân vứt đồ bừa bãi không nói, có đôi khi một câu nói nhắc lại nhiều lần, trước nói một câu, sau câu đó lại liền quên mất.
“Hầu gia, ” nàng ấp a ấp úng nói, “Nương sợ rằng trí nhớ không tốt bằng lúc trước rồi. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi có chút không giải thích được.
Thập Nhất Nương đem mình phát hiện nói cho hắn biết, đang nói, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Nhị phu nhân đã tới!”
Hai người vội vàng dừng lại đề tài.
“Ta cảm thấy được Nương hiện tại. . . . . . có những chuyện không nhớ được nhiều . . . . . Có đôi khi nói chuyện vậy. . . . . .” Nhị phu nhân nhìn Thập Nhất Nương, lại nhìn sang Từ Lệnh Nghi, thật giống như không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương không khỏi liếc nhau một cái.
Nhị phu nhân chẳng qua là thỉnh thoảng đến chỗ Thái phu nhân vấn an, không nghĩ tới nàng cũng phát hiện.
“Mới vừa rồi Thập Nhất Nương cũng nói với đệ chuyện này!” Một hồi lâu, Từ Lệnh Nghi uyển chuyển nói, ” Ngày mai đệ sẽ mời Lưu y chính sang đây nhìn một chút. . . . . . Nếu là không được, sẽ để cho lão nhân gia tới chính viện ở, chúng ta cũng có thể chiếu cố.”
Thập Nhất Nương cảm thấy Thái phu nhân như vậy hơn phân nửa là vì thân thể suy thoái mà dẫn tới bệnh của người già. Loại bệnh này không dùng thuốc được, hơn nữa theo số tuổi gia tăng có thể càng ngày càng nặng. . . . . . Không có thời gian giới hạn. Thái phu nhân ở một cái sân, bên cạnh cũng là nha hoàn, bà tử, tự nhiên không tiện cùng bọn họ ở chung một chỗ .
“Cẩn ca nhi chuyển ra ngoài ngồi, muội đem đồ vật trong sương phòng thu thập ra ngoài “ nàng tổng hợp lại, “Miễn cưỡng cũng đủ ở!”
” Đệ muội có nhiều chuyện phải làm, lại thường có người tới bái phỏng, nương dời qua đó sợ có nhiều bất tiện.” Nhị phu nhân nói, “Ta thấy, hay là để cho Thái phu nhân đi đến chỗ ta ở đi?” Nói tới đây, nàng lại lập tức phủ nhận, ” ở chỗ ta có bậc thang quá cao, ra vào cũng không tiện, ” nàng do dự chốc lát, “Ta tới chỗ nương ở a!”
“Cái này sao có thể được!” Thập Nhất Nương vội nói, “Nhị tẩu còn muốn viết sách a. . . . . .”
Nhị phu nhân nhẹ nhàng mà phất phất tay: “Đó là chuyện nhỏ thôi. Đối với ta chuyện chiếu cố Nương cho tốt quan trọng hơn.” Vừa nói, vừa đứng dậy, “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Vừa nói vừa nhìn sang Thập Nhất Nương, “Tứ đệ muội, sáng mai muội cũng phải kêu gã sai vặt tới mang hòm xiểng cho ta, về phần Nương nơi đó, sẽ nói là mấy ngày này ta cũng không có việc gì làm, nên ở chung mấy ngày với lão nhân gia.” Cái gì cũng đều sắp xếp xong xuôi, hơn nữa thái độ kiên quyết.
“Chuyện này, hay là chờ kết quả của thái y rồi hãy nói.” Thập Nhất Nương nói, “Nếu như Nương thật là lớn tuổi, trí nhớ càng ngày càng kém, Ngũ thúc vàNgũ đệ muội bên kia, chúng ta cũng nên thông báo một tiếng mới được. thời gian còn dài, cũng không thể để Nhị tẩu cứ hầu hạ mãi, chờ muội và ngũ đệ muội thương lượng, chúng ta an bàn một kế hoạch rõ ràng, nhị tẩu, theo tẩu thì sao ?”
“Không cần phiền toái như vậy đâu.” Nhị phu nhân nói, “Các muội một muốn chủ trì việc bếp núc, một phải chăm sóc hài tử, còn muốn chuẩn bị đồ cưới cho Hâm tỷ nhi . . . . . .”
Lời của nàng còn không nói hết thì Từ Lệnh Nghi nói: “Đệ thấy cứ theo như lời của Thập Nhất Nương đi, trước hết mời đại phu xem một chút, nếu thấy Nương thật sự là thân thể khó chịu, đến lúc đó chúng ta ngồi xuống thương lượng lần nữa cũng tốt lắm!”
Hắn đã biểu hiện thái độ, Nhị phu nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa, hàn huyên mấy câu về sự khác thường của Thái phu nhân xong liền đứng dậy cáo từ.
Ngày thứ hai, Lưu y chính, chỉ nói Thái phu nhân là”Lớn tuổi, khó tránh khỏi nghễnh ngãng, hoa mắt” , để cho “Bên cạnh an bài nhiều người hầu hạ là được” , sau đó mở hòm thuốc ra viết đơn thuốc rồi rời đi.
Từ Lệnh Nghi kêu Từ lệnh Ninh, Từ lệnh Khoan thương lượng về chuyện của Thái phu nhân, nhưng Nhị phu nhân thì lại dọn luôn tới chỗ của Thái phu nhân.
Ở bên ngoài Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đang chờ kết quả hai mặt nhìn nhau, chạy tới chỗ của Thái phu nhân.
Trên đường, Ngũ phu nhân nhỏ giọng oán trách đối với Thập Nhất Nương: “Nàng làm quả phụ bây giờ còn muốn làm hiếu phụ ( con dâu hiếu thảo ). . . . . . Chẳng lẽ chúng ta là những người con dâu như thế này cũng không có một người nào, một cái nào hiếu thảo hay sao!”
Thập Nhất Nương cười khổ.
Vào sân của Thái phu nhân, đã nhìn thấy Kết Hương đang chỉ huy mấy thô sử bà tử đem hòm xiểng.
Nàng vội vàng tiến tới hành lễ cho Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân.
Có giận dỗi cũng không đáng ở trước mặt nha hoàn mà phát ra.
Ngũ phu nhân chịu đựng trong lòng không nhanh không chậm cùng Thập Nhất Nương giống nhau hướng kết Hương gật đầu cười, đi nội thất.
Thái phu nhân cười nhẹ nhàng mà ngồi ngay ngắn ở trên giường gạch gần cửa sổ, Nhị phu nhân quỳ gối phía sau bà, vẻ mặt nghiêm túc giúp Thái phu nhân chải đầu.
Buổi sáng, màu vàng rực rỡ từ cửa sổ bắn vào, giống như là dát một tầng vàng lá lên người Nhị phu nhân .
Nét mặt của nàng an bình mà trầm tĩnh, giọng nói ôn hòa mà thân thiết, động tác ôn nhu thư thái, thật giống như Thái phu nhân là đồ sứ dễ vỡ cần phải cẩn thận từng li từng tí: “. . . . . . sách cũng không biết lúc nào có thể viết ra. . . . . . Thiều Hoa viện vắng ngắt , con liền chạy tới làm bạn với ngài!”
Thái phu nhân nghe vui mừng nhướng mày: “Chỉ cần con thích, chỉ cần ngươi thích là được!” Sau đó cao giọng hô Đỗ ma ma, “Mau, đem noãn các thu thập đi ra ngoài, Nhị phu nhân muốn ở chỗ này nghỉ ngơi.” Đang nói, khóe mắt dư quang liếc về phía Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân, “Các con sao lại tới rồi?” Sau đó vui vẻ ra mặt mà cầm lấy tay của Nhị phu nhân, ” Nhị tẩu các con ở bên kia vắng lạnh, nàng muốn tới nơi này tham gia náo nhiệt rồi!” có bộ dạng lòng tràn đầy vui mừng.
Trong lúc nhất thời, hốc mắt của Thập Nhất Nương chút ướt át .
“Tốt!” Nàng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Bên này của ngài có thể bị náo nhiệt.”
“Đúng vậy!” Thái phu nhân vui rạo rực .
Thập Nhất Nương không nhịn được hướng về phía Ngũ phu nhân lúc trước còn đang rất tức giận.
Ngũ phu nhân cũng đứng ở đó, một bộ dáng tiến thối lưỡng nan, nguy nan cất bước. Hiển nhiên, thân mật giữa Nhị phu nhân và Thái phu nhân trong vô hình đã khiến nàng ngoài ý muốn.
Chuyện này giống như là trần ai lạc địa vậy ( như một hạt bụi rơi xuống đất, ý chỉ là điều đương nhiên, bình thường ). Nhưng chuyện vẫn chưa hết, Thái phu nhân đem Từ Lệnh Nghi gọi đến, xác định để cho bọn họ nhanh một chút đem hôn sự của Giới ca nhi hoàn thành : “nhanh kịp trước lúc Hâm tỷ nhi xuất giá !”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: ” Nếu không, đem chuyện này nói một tiếng với cữu phu nhân? Xem có thể đem chuyện này xử lý sớm được không , cũng để nương khỏi phải ngày ngày nhớ tới. Vạn nhất không được, trước cưới vào, đợi lớn chút nữa viên phòng cũng được.”
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình của Thái phu nhân , lập tức viết một phong thư đi Dư Hàng. Trung tuần tháng bảy, bên Dư Hàng bên kia gửi tới một phong thư, hỏi hôn kỳ cụ thể.
Beta: Tiểu Tuyền
Vải Tùng Giang Tam thoi màu trắng thật mỏng bị ướt đẫm mồ hôi, dán thật chặt lên người Cẩn ca nhi, giống như là được vớt từ dưới sông lên .
Thập Nhất Nương đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, trong lòng đau đớn một trận, nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lại cũng cầm trong tay cây trúc đứng bên cạnh Cẩn ca nhi đốc thúc nhi tử, cùng tầm mắt của Từ Lệnh nghi đụng vào nhau.
Từ Lệnh Nghi mặt không đổi sắc mà thu hồi ánh mắt, dùng gậy trúc con mà đánh vào bắp chân Cẩn ca nhi : “Đứng vững lên!” Phát ra một âm thanh trầm muộn.
Thập Nhất Nương không khỏi nhắm lại hai mắt.
“Dạ!” thân thể Cẩn ca nhi hơi hướng về phía trước giương lên, trong âm thanh bình tĩnh mang theo vài phần mỏi mệt.
Khóe mặt Thập Nhất Nương hơi ẩm ướt , nàng nhấc váy lên, rón rén, bước nhanh đi Song Phù Viện.
“Phu nhân, ngài, ngài đừng lo lắng.” Hổ phách an ủi nàng, “Hầu gia là người biết phân tấc, Lục thiếu gia sẽ không có việc gì !”
“Ta biết.” Thập Nhất Nương móc khăn ra xoa xoa khóe mắt, “Cẩn ca nhi nếu quyết định đi đường này, Hầu gia đối với hắn càng nghiêm khắc thì cơ hội sống sót của hắn càng nhiều . . . . . .” Trong miệng thì nói như vậy, nhưng nước mắt ngăn không được.
Hổ phách nhẹ nhàng mà thở dài: “Phu nhân, Lục thiếu gia còn nhỏ, nói không chừng mấy ngày này đi theo Hầu gia tập võ, cảm thấy quá mệt mỏi, liền buông tha a. Hoặc là, trưởng thành, lại có thứ thích hơn , sẽ không đi Tây Bắc nữa!”
“Chỉ hy vọng như thế.” Thập Nhất Nương thật dài mà thở ra , “Chúng ta trở về đi thôi! Cẩn ca nhi nói, hôm nay muốn ăn thịt viên kho tàu.” Nói tới đây, nàng bắt đầu càu nhau , “Hắn không phải nói không thích Giang Nam sao? Vậy tại sao còn muốn ăn thịt viên kho tàu! Thịt viên kho chính là món ăn Giang Nam. . . . . .”
Những nha hoàn bà tử đi theo phía sau, không có một người nào dám lên tiếng, mọi người chỉ dùng sức mà nghẹn cười.
Không khí ngưng tụ nhẹ nhàng nhiều hơn.
Trước mặt lại gặp phải Chi Hồng.
“Phu nhân, Thái phu nhân mời ngài đi qua nói chuyện.”
Thái phu nhân từ đầu năm sau khi bệnh nặng một trận, thân thể cũng trở nên rất suy yếu. Mười ngày thì năm ngày nằm ở trên giường, thân thích bằng hữu tới thường xuyên để thỉnh an lão nhân gia cũng không nhìn gặp, chuyện trong nhà cũng không có hỏi qua, mỗi ngày đều cùng Đỗ ma ma, chi Hồng, Ngọc Bản ở nhà đánh bài hoặc là nói chuyện, bình thường không ra khỏi cửa. Thập Nhất Nương cảm thấy cuộc sống như vậy quá đơn điệu rồi, nên cố ý tìm hai nha hoàn có biết chữ tới phụng bồi, mỗi ngày đọc chút ít tạp thư hoặc là kinh Phật cho Thái phu nhân giải buồn.
Buổi sáng vừa tới thỉnh an qua, lúc này mới chưa tới một canh giờ, đột nhiên tìm nàng đi nói chuyện, không biết là chuyện gì?
Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, cùng chi Hồng đi tới chỗ Thái phu nhân .
Thái phu nhân tinh thần vẫn rất tốt, nằm lệch người trên giường gạch gần cửa sổ, dựa vào chiếc gối màu đỏ sẫm, Ngọc Bản ở một bên quạt, Thập Nhất Nương an bài một nha hoàn tự đọc kinh phật cho Thái phu nhân nghe.
Thấy Thập Nhất Nương đi vào, Thái phu nhân phủ trán cau mày.
“Người có phải không thoải mái chỗ nào không ?” Thập Nhất Nương ngồi xuống bên giường, ôn nhu hỏi Thái phu nhân.
“Không phải vậy!” chân mày Thái phu nhân càng nhíu chặt hơn , “Ta muốn nói cho con chuyện gì đó . . . . . . nhưng ta không nhớ nổi!”
“Không nhớ gì cả cũng đừng nhớ nữa.” Thập Nhất Nương cười nói, “Chờ nhớ ra rồi, ngài lại nói lại với con.”
“Ta mới vừa rồi vẫn nhớ được . . . . . .” Thái phu nhân có chút không cam lòng mà nói thầm , “con để cho ta cẩn thận thử nhớ lại xem!”
Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu..
(Ta kính trọng bậc cha mẹ ta cũng như kính trọng các bậc cha mẹ của mọi người ; Ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người)
Thập Nhất Nương rất là cảm khái, nhận lấy cây quạt của tiểu nha hoàn giúp Thái phu nhân quạt gió.
“Ngài hôm nay tại sao không có cùng Đỗ ma ma đánh bài a?
Thái phu nhân không yên lòng trả lời: “Ta để cho nàng giúp ta làm một chiếc vòng tay mã não màu hồng, làm sao mà qua mấy ngày rồi còn không thấy. . . . . .” Vừa nói, bà vừa trợn ánh mắt lên, giống như bừng tỉnh đại ngộ mà trả lời, “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.” Sau đó lôi bàn tay của Thập Nhất Nương, “Ta đang muốn hỏi con, hôn sự của Giới ca nhi con chuẩn bị tới đâu rồi? Đan Dương nói, hôn kỳ của Hâm tỷ nhi đã định vào tháng ba sang năm . Giới ca nhi là ca ca, hắn không thành thân, hâm tỷ nhi làm sao gả cho tốt được? Ta xem, hay là con nhanh một chút đem hôn sự của Giới ca nhi định ra đi!”
Thập Nhất Nương nghe xong bị dọa một thân mồ hôi lạnh.
Cũng không phải là huynh muội cùng phòng, nào có chú ý như vậy. Coi như là cùng một mẹ đi nữa, thời gian của huynh muội gần nhau, cũng có muội gả trước huynh mà. Chủ yếu là theo khẩu khí của Thái phu nhân, thật giống như Giới ca nhi cùng Hâm tỷ nhi là cùng một mẹ với nhau vậy.
Thái phu nhân đây là tại sao?
“Anh Nương còn không có cập kê. Lại là lấy chồng ở xa, ” nàng cười nói, “Thời điểm Tiểu định cũng đã thương lượng tốt rồi, chờ Anh Nương kịp cập kê thì liền đính hôn kỳ.”
“À!” Thái phu nhân gật đầu, một bộ dáng đã hiểu ra, “Ta liền nói, làm sao Giới ca nhi còn không cưới vợ!” Sau đó nói, “Tốt lắm, không có chuyện gì rồi, con đi bận rộn việc của con đi! Ta gọi Đỗ ma ma đi theo ta đánh bài.”
Thập Nhất Nương cười xác nhận, mấy ngày kế tiếp cũng tinh tế mà quan sát Thái phu nhân, phát hiện Thái phu nhân vứt đồ bừa bãi không nói, có đôi khi một câu nói nhắc lại nhiều lần, trước nói một câu, sau câu đó lại liền quên mất.
“Hầu gia, ” nàng ấp a ấp úng nói, “Nương sợ rằng trí nhớ không tốt bằng lúc trước rồi. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi có chút không giải thích được.
Thập Nhất Nương đem mình phát hiện nói cho hắn biết, đang nói, có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Nhị phu nhân đã tới!”
Hai người vội vàng dừng lại đề tài.
“Ta cảm thấy được Nương hiện tại. . . . . . có những chuyện không nhớ được nhiều . . . . . Có đôi khi nói chuyện vậy. . . . . .” Nhị phu nhân nhìn Thập Nhất Nương, lại nhìn sang Từ Lệnh Nghi, thật giống như không biết nên nói như thế nào cho tốt.
Từ Lệnh Nghi cùng Thập Nhất Nương không khỏi liếc nhau một cái.
Nhị phu nhân chẳng qua là thỉnh thoảng đến chỗ Thái phu nhân vấn an, không nghĩ tới nàng cũng phát hiện.
“Mới vừa rồi Thập Nhất Nương cũng nói với đệ chuyện này!” Một hồi lâu, Từ Lệnh Nghi uyển chuyển nói, ” Ngày mai đệ sẽ mời Lưu y chính sang đây nhìn một chút. . . . . . Nếu là không được, sẽ để cho lão nhân gia tới chính viện ở, chúng ta cũng có thể chiếu cố.”
Thập Nhất Nương cảm thấy Thái phu nhân như vậy hơn phân nửa là vì thân thể suy thoái mà dẫn tới bệnh của người già. Loại bệnh này không dùng thuốc được, hơn nữa theo số tuổi gia tăng có thể càng ngày càng nặng. . . . . . Không có thời gian giới hạn. Thái phu nhân ở một cái sân, bên cạnh cũng là nha hoàn, bà tử, tự nhiên không tiện cùng bọn họ ở chung một chỗ .
“Cẩn ca nhi chuyển ra ngoài ngồi, muội đem đồ vật trong sương phòng thu thập ra ngoài “ nàng tổng hợp lại, “Miễn cưỡng cũng đủ ở!”
” Đệ muội có nhiều chuyện phải làm, lại thường có người tới bái phỏng, nương dời qua đó sợ có nhiều bất tiện.” Nhị phu nhân nói, “Ta thấy, hay là để cho Thái phu nhân đi đến chỗ ta ở đi?” Nói tới đây, nàng lại lập tức phủ nhận, ” ở chỗ ta có bậc thang quá cao, ra vào cũng không tiện, ” nàng do dự chốc lát, “Ta tới chỗ nương ở a!”
“Cái này sao có thể được!” Thập Nhất Nương vội nói, “Nhị tẩu còn muốn viết sách a. . . . . .”
Nhị phu nhân nhẹ nhàng mà phất phất tay: “Đó là chuyện nhỏ thôi. Đối với ta chuyện chiếu cố Nương cho tốt quan trọng hơn.” Vừa nói, vừa đứng dậy, “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Vừa nói vừa nhìn sang Thập Nhất Nương, “Tứ đệ muội, sáng mai muội cũng phải kêu gã sai vặt tới mang hòm xiểng cho ta, về phần Nương nơi đó, sẽ nói là mấy ngày này ta cũng không có việc gì làm, nên ở chung mấy ngày với lão nhân gia.” Cái gì cũng đều sắp xếp xong xuôi, hơn nữa thái độ kiên quyết.
“Chuyện này, hay là chờ kết quả của thái y rồi hãy nói.” Thập Nhất Nương nói, “Nếu như Nương thật là lớn tuổi, trí nhớ càng ngày càng kém, Ngũ thúc vàNgũ đệ muội bên kia, chúng ta cũng nên thông báo một tiếng mới được. thời gian còn dài, cũng không thể để Nhị tẩu cứ hầu hạ mãi, chờ muội và ngũ đệ muội thương lượng, chúng ta an bàn một kế hoạch rõ ràng, nhị tẩu, theo tẩu thì sao ?”
“Không cần phiền toái như vậy đâu.” Nhị phu nhân nói, “Các muội một muốn chủ trì việc bếp núc, một phải chăm sóc hài tử, còn muốn chuẩn bị đồ cưới cho Hâm tỷ nhi . . . . . .”
Lời của nàng còn không nói hết thì Từ Lệnh Nghi nói: “Đệ thấy cứ theo như lời của Thập Nhất Nương đi, trước hết mời đại phu xem một chút, nếu thấy Nương thật sự là thân thể khó chịu, đến lúc đó chúng ta ngồi xuống thương lượng lần nữa cũng tốt lắm!”
Hắn đã biểu hiện thái độ, Nhị phu nhân cũng không tiện nói thêm gì nữa, hàn huyên mấy câu về sự khác thường của Thái phu nhân xong liền đứng dậy cáo từ.
Ngày thứ hai, Lưu y chính, chỉ nói Thái phu nhân là”Lớn tuổi, khó tránh khỏi nghễnh ngãng, hoa mắt” , để cho “Bên cạnh an bài nhiều người hầu hạ là được” , sau đó mở hòm thuốc ra viết đơn thuốc rồi rời đi.
Từ Lệnh Nghi kêu Từ lệnh Ninh, Từ lệnh Khoan thương lượng về chuyện của Thái phu nhân, nhưng Nhị phu nhân thì lại dọn luôn tới chỗ của Thái phu nhân.
Ở bên ngoài Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân đang chờ kết quả hai mặt nhìn nhau, chạy tới chỗ của Thái phu nhân.
Trên đường, Ngũ phu nhân nhỏ giọng oán trách đối với Thập Nhất Nương: “Nàng làm quả phụ bây giờ còn muốn làm hiếu phụ ( con dâu hiếu thảo ). . . . . . Chẳng lẽ chúng ta là những người con dâu như thế này cũng không có một người nào, một cái nào hiếu thảo hay sao!”
Thập Nhất Nương cười khổ.
Vào sân của Thái phu nhân, đã nhìn thấy Kết Hương đang chỉ huy mấy thô sử bà tử đem hòm xiểng.
Nàng vội vàng tiến tới hành lễ cho Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân.
Có giận dỗi cũng không đáng ở trước mặt nha hoàn mà phát ra.
Ngũ phu nhân chịu đựng trong lòng không nhanh không chậm cùng Thập Nhất Nương giống nhau hướng kết Hương gật đầu cười, đi nội thất.
Thái phu nhân cười nhẹ nhàng mà ngồi ngay ngắn ở trên giường gạch gần cửa sổ, Nhị phu nhân quỳ gối phía sau bà, vẻ mặt nghiêm túc giúp Thái phu nhân chải đầu.
Buổi sáng, màu vàng rực rỡ từ cửa sổ bắn vào, giống như là dát một tầng vàng lá lên người Nhị phu nhân .
Nét mặt của nàng an bình mà trầm tĩnh, giọng nói ôn hòa mà thân thiết, động tác ôn nhu thư thái, thật giống như Thái phu nhân là đồ sứ dễ vỡ cần phải cẩn thận từng li từng tí: “. . . . . . sách cũng không biết lúc nào có thể viết ra. . . . . . Thiều Hoa viện vắng ngắt , con liền chạy tới làm bạn với ngài!”
Thái phu nhân nghe vui mừng nhướng mày: “Chỉ cần con thích, chỉ cần ngươi thích là được!” Sau đó cao giọng hô Đỗ ma ma, “Mau, đem noãn các thu thập đi ra ngoài, Nhị phu nhân muốn ở chỗ này nghỉ ngơi.” Đang nói, khóe mắt dư quang liếc về phía Thập Nhất Nương cùng Ngũ phu nhân, “Các con sao lại tới rồi?” Sau đó vui vẻ ra mặt mà cầm lấy tay của Nhị phu nhân, ” Nhị tẩu các con ở bên kia vắng lạnh, nàng muốn tới nơi này tham gia náo nhiệt rồi!” có bộ dạng lòng tràn đầy vui mừng.
Trong lúc nhất thời, hốc mắt của Thập Nhất Nương chút ướt át .
“Tốt!” Nàng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, “Bên này của ngài có thể bị náo nhiệt.”
“Đúng vậy!” Thái phu nhân vui rạo rực .
Thập Nhất Nương không nhịn được hướng về phía Ngũ phu nhân lúc trước còn đang rất tức giận.
Ngũ phu nhân cũng đứng ở đó, một bộ dáng tiến thối lưỡng nan, nguy nan cất bước. Hiển nhiên, thân mật giữa Nhị phu nhân và Thái phu nhân trong vô hình đã khiến nàng ngoài ý muốn.
Chuyện này giống như là trần ai lạc địa vậy ( như một hạt bụi rơi xuống đất, ý chỉ là điều đương nhiên, bình thường ). Nhưng chuyện vẫn chưa hết, Thái phu nhân đem Từ Lệnh Nghi gọi đến, xác định để cho bọn họ nhanh một chút đem hôn sự của Giới ca nhi hoàn thành : “nhanh kịp trước lúc Hâm tỷ nhi xuất giá !”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, nói: ” Nếu không, đem chuyện này nói một tiếng với cữu phu nhân? Xem có thể đem chuyện này xử lý sớm được không , cũng để nương khỏi phải ngày ngày nhớ tới. Vạn nhất không được, trước cưới vào, đợi lớn chút nữa viên phòng cũng được.”
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình của Thái phu nhân , lập tức viết một phong thư đi Dư Hàng. Trung tuần tháng bảy, bên Dư Hàng bên kia gửi tới một phong thư, hỏi hôn kỳ cụ thể.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.