Chương 394: Dâng Hương ( thượng )
Chi Chi
16/01/2014
Edit: Tiểu Tuyền
Nghe nói mùng bốn đầu tháng Thái phu nhân muốn đi Hộ Quốc tự lập đàn
làm phép, gia môn các phòng, phu nhân, tiểu thư cũng muốn đi theo, nha
hoàn, bà Tử nghe thấy đều có chút sôi trào lên.
Cơ hội như vậy thật sự là quá khó khăn để có được.
Mọi người đầu tiên là tranh nhau đi theo đi hầu hạ. Đối với người được chọn đi theo, thì hưng phấn vô cùng, lục tung mọi thứ để tìm xiêm y, còn thương lượng nên chải đầu tóc kiểu gì, mang đồ trang sức đeo tay gì; người không được chọn thì không thoát khỏi có chút vô tinh đả thải (buồn bã ỉu xìu), ở một bên ấm ức và nói mời nói mát.
Trong nhà Thập Nhất Nương, Nhạn Dung chủ động xin ở lại.
“Ở lại đều là mấy tiểu nha hoàn, không hiểu chuyện, cuối cùng cũng phải có người giúp đở trông chừng một chút!” Nàng vừa nói, ánh mắt lại nhắm hướng Đông tiểu viện mà nhìn lại.
Thập Nhất Nương lộ vẻ xúc động.
Nhạn Dung này, không đơn giản.
Mỗi lần gặp phải loại người hay mạo phạm hay không lấy lòng, nàng ấy không chỉ không tránh né, ngược lại nghênh khó khăn. Nói đến mấy Đại nha hoàn trong nhà nàng, tất cả mọi người cảm thấy Hổ Phách lợi hại, Trúc Hương hiền hoà, Lục Vân đôn hậu, Hồng Tú hèn yếu, Nhạn Dung hờ hững lạnh lùng. Nhưng Thập Nhất Nương giờ phút này mơ hồ có chút hiểu ý của Nhạn Dung.
Nàng vốn là người của Nguyên Nương để lại , ở phía sau không có bối cảnh, chỉ là cơ duyên xảo hợp mà ở bên cạnh Thập Nhất Nương. Không có tình cảm như Hổ Phách và Trúc Hương đối với mình, cũng không có may mắn chiếm được tiên cơ như Lục Vân cùng Hồng Tú, muốn bộc lộ tài năng, chỉ có cách là đi một con đường khác biệt với người khác.
Nhạn Dung đem mình tôi luyện thành một cây đao, hơn nữa còn là một thanh đao khi ở trong tay sẽ làm cho mình có cảm giác thích.
“Vậy ngươi hãy ở lại đi!” Thập Nhất Nương nhìn ánh mắt của nàng mang theo mấy phân khâm phục.
Tìm đường sống trong cõi chết, tại chức xong trận, cũng không phải là mỗi người đều có thể làm được.
Nhạn Dung không sợ hãi không thích ý, chỉ cung kính khom gối, lặng yên lui qua một bên.
Thập Nhất Nương đi đến chỗ Từ Tự Giới.
“Sớm muộn gì thì khí trời cũng lạnh, có mang áo choàng theo không?” Nàng nhìn Nam Dũng tức phụ đang chuẩn bị đồ cho ngày xuất hành.
“Có mang.” Nam Dũng tức phụ đi theo ở phía sau nàng chậm hai bước, ngoan ngoãn nói, “Chung trà tách trà có nắp, khăn tay thơm, đều dựa trên Tống ma ma nói mà mang đủ.”
Thập Nhất Nương gật đầu, cười nói: “Đem Nữu nhi cũng mang theo d0i! Khó được lúc đi ra ngoài một chuyến.”
Nam Dũng tức phụ nghe liền ngẩn ra, trên gương mặt trung hậu lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt có chút thu lại, do dự nói: “Đa tạ phu nhân. Chẳng qua là Nữu nhi còn nhỏ. . . . . .”
“Không có chuyện gì, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Có Song Ngọc cùng Tú Nhi hỗ trợ mà!”
Tú Nhi của nhà Thường Cửu Hà gia, học quy củ xong, đã bị Thập Nhất Nương rút đến trong nhà của Từ Tự Giới.
Nam Dũng tức phụ không khỏi động tâm, chần chờ chốc lát, cũng chịu không được hấp dẫn của việc ra cửa, nên đồng ý.
Đến cái ngày xuất môn, đại môn của Vĩnh Bình Hầu phủ mở rộng, Thái phu nhân được Đỗ ma ma hầu hạ ngồi vào một chiếc xe ngựa đi đầu, đại nha hoàn Cát Cân và Ngọc Bản đi theo xengựa nhỏ chở vài nha hoàn thiếp thân thường ngày hầu hạ. Đi phía sau theo thứ tự là xe ngựa của Thập Nhất Nương, xe ngựa của Nhị phu nhân cùng xe ngựa của Ngũ phu nhân. Hai huynh đệ Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng Triệu tiên sinh đều mặc thường phục cỡi ngựa ở bên cạnh đội ngũ. Hộ vệ ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, phía trước nhất lại có nghi trượng mở đường, một nhóm người khí thế ngất trời hướng Hộ Quốc tự đi đến.
Từ gia trước đó một ngày đã phái quản sự ở Hộ Quốc tự chuẩn bị, trời còn chưa sáng Hộ Quốc tự đã phái tăng nhân có võ công trông canh gác đường lên núi không để cho người ta vào, chủ trì mặc áo cà sa màu nâu, tay cầm thiền trượng màu vàng lóng lánh, cùng quản sự Từ gia ở trước đền thờ chờ chực. Nghe được gã sai vặt xung phong báo lại nói xe ngựa lập tức đi ra, chủ trì vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, cùng quản sự Từ gia đi ra nghênh đón.
Xuống xe ngựa, hành kiến lễ, rồi ở Đại Hùng bảo điện xá lại Thích Ca Mâu Ni, giúp tiền nhang đèn. Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời cũng bắt đầu có chút chói mắt .
Chủ trì tự mình đón đám người Thái phu nhân đến trong sương phòng của hậu viện bên cạnh thiền tự nghỉ ngơi, còn để lại hai tiểu sa di, tám tuổi ở trong phòng hầu hạ, còn mình thì phụng bồi huynh đệ Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng đám người Triệu tiên sinh uống trà.
Dù sao cũng đã lớn tuổi, trên mặt của Thái phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, mấy người hài tử ngược lại càng phát ra sinh long hoạt hổ, líu ríu nghị luận khung cảnh chứng kiến trên đường, còn nói sự tích của Quảng Mục Thiên vương cùng A Nan Phật Đà, rất hưng phấn.
Thập Nhất Nương một mặt dặn dò Trinh tỷ nhi chiếu cố đệ đệ, đừng để cho mấy người hài tử chạy loạn, một mặt cùng Đỗ ma ma cùng nhau hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt nghỉ ngơi, bận tối mày tối mặt.
Thần sắc của Ngũ phu nhân lúc này cũng mang theo mấy phân mỏi mệt, nhìn thấy thế thì do dự một chút, thấp giọng nói: “Tứ tẩu, nếu không ta mang theo hài tử đi qua đình nghỉ mát bên cạnh ngồi một chút sao? Hộ Quốc tự chỉ có cái hồ phóng sinh là có nước.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc, hướng về phía nàng lộ ra nụ cười hòa nhã hiền lành: “Vậy thì làm phiền Ngũ đệ muội rồi!”
“Không có chuyện gì!” vẻ mặt Ngũ phu nhân buông lỏng, cười nói, “Ta vừa lúc cũng muốn mang Hâm tỷ nhi đi ra ngoài đi một chút.”
Thập Nhất Nương nhìn Hâm tỷ nhi trong ngực của vú nuôi vặn vẹo uốn éo, lộ ra một nụ cười “Hiểu” .
Đang ngồi ở bên giường La Hán bóc quả cam cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân hướng Thái phu nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt Thái phu nhân híp lại cong cong như vầng trăng non.
Nghỉ ngơi một hồi, ăn cơm bố thí xong, mọi người nghỉ ngơi chốc lát, nữ quyến Từ phủ bắt đầu chuẩn bị đến ao phóng sinh đi phóng sinh.
Thì có gã sai vặt chạy vào: “Hầu gia bảo hai vị thiếu gia đi ra ngoài gặp khách.”
“A!” Thái phu nhân ngạc nhiên nói, “Là đại nhân nhà ai thế?”
” Liễu đồng tri ở Tây Sơn đại doanh cùng mấy vị đồng liêu.” Gã sai vặt cười nói, “Nghe nói Hầu gia ở chỗ này, nên cố ý tới đây để vấn an.”
Thập Nhất Nương nhanh chóng đem Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới gọi vào trước trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, thấy hai người đều ăn mặc sạch sẻ chỉnh tề, mặt và tay trắng nõn, lúc này mới sai người hầu hạ đi sang chỗ Từ Lệnh Nghi . Sau đó còn phân phó tiểu nha hoàn đi báo cho quản sự đi theo chuẩn bị chuyện phóng sinh.
Nhị phu nhân cùng Ngũ phu nhân thì hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt.
Tất cả mọi người thu thập thỏa đáng, đợi thời gian khoản một chén trà Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới mới trở về.
Hai người trong tay là một đống lễ ra mắt tràn đầy.
“Mẫu thân, mẫu thân, ” Từ Tự Giới nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương, đem cái gì khóa vàng, ngọc bài cho nàng nhìn, “Liễu đại nhân khen con thông minh.”
Từ Tự Truân bận rộn lôi hắn: ” Thuận bất vọng hỉ, nghịch bất hoàng nỗi. Làm sao đệ lại khoe khoang như vậy chứ? Nơi nào giống như người trong nhà đọc sách! Muốn, thì phải đợi lát nữa không có ai mới nói.”
Khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Từ Tự Giới đỏ mặt cúi đầu.
Thái phu nhân tựu hỏi Từ Tự Truân: “Ở chỗ cha con có rất nhiều người sao?”
Từ Tự Truân gật đầu, không biết phải làm thế nào, nói: “Bọn họ tiếng nói đều rất lớn. Nhưng lúc phụ thân cùng bọn họ nói chuyện, bọn họ đều giảm thấp thanh âm xuống nói chuyện, hình như rất sợ phụ thân vậy.”
Thái phu nhân nghe khe khẽ thở dài.
Nhị phu nhân bận rộn an ủi Thái phu nhân: “Hầu gia hai năm qua ru rú trong nhà, gặp mặt không dễ dàng. Vẫn còn có chút ít bộ hạ cũ, cũng không nên quá không nể mặt họ.”
“Ta biết.” Thái phu nhân thở dài nói, “Chẳng qua là đau lòng hắn không dễ chịu. Đi ra ngoài giải sầu cũng không thể sống yên ổn.”
Thập Nhất Nương liền cười dời đi đề tài: “Nương, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ao phóng sinh nhé!” Rồi hướng bọn nhỏ nói, “Có bốn cá chép nhỏ bốn màu, là riêng chuẩn bị cho các con, đến lúc đó phải nhớ là tự tay thả vào ao phóng sinh nhé!”
Hai huynh đệ Từ Tự Truân, Từ Tự Giới vừa nghe, liền nhảy nhót, nắm tay nhau chạy ra ngoài.
Trinh tỷ nhi nghĩ tới Thập Nhất Nương muốn mình trông nom hai đệ đệ , thì trong lòng quýnh lên, nhấc làn váy cũng đi theo: “Truân ca nhi, Giới ca nhi, hai đứa chậm một chút. Cẩn thận dưới chân.”
Ba người nha hoàn, bà Tử hầu hạ cũng không dám chậm trễ, hô la một tiếng rồi toàn bộ đi qua theo, trước mắt thoáng cái vắng lạnh không ít.
Hâm tỷ nhi Bị vú nuôi ôm trong ngực liền “oa” một tiếng khóc lên, hướng về phía Từ Tự Truân đi xa kêu: “Ca ca, ca ca. . . . . .”
Vú nuôi bận rộn dụ dỗ nàng: “Chúng ta liền đi tìm thiếu gia, tiểu thư, chúng ta sẽ đi tìm thiếu gia, tiểu thư. . . . . .” Một mặt nói, một mặt gia tăng cước bộ đi theo.
Thái phu nhân thấy thế cười ha hả không ngừng: “Mấy hài tử này, so với phụ thân bọn hắn còn nghịch ngơm hơn!”
Nói lời đúng là giận trách…, nhưng trong giọng nói thì lộ ra vui mừng, trên mặt lại càng toát ra nụ cười trấn an của người lớn.
Nhị phu nhân tựu cười tiến lên dìu Thái phu nhân, đoàn người vây quanh Thái phu nhân đi ao phóng sinh.
Mấy người hài tử đã sớm vây quanh thùng nước có cá chép màu đỏ, chụm đầu kề tai nói chuyện. Nhìn thấy người lớn tới đây, vừa gọi tổ mẫu, vừa kêu mẫu thân, hết sức náo nhiệt, làm cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ theo .
Gã sai vặt liền mang thùng nước đem cá quăng vào ao phóng.
Văng bọt nước khắp nơi, con cá bơi tung tăng, để cho bọn nhỏ kêu một trận om sòm.
Phóng sinh xong, mọi người đi từ từ trở về sương phòng.
Thái phu nhân lệch trên nghênh gối ở giường La Hán cùng mọi người vừa nói chuyện: “. . . . . . Lúc đi ra một lòng nghĩ tới phải ra khỏi, thật đi ra ngoài rồi, còn không thoải mái bằng ở nhà. Cũng không biết là lớn tuổi thân thể chịu không nổi? Hay là người này già rồi nhìn cái gì cũng không hứng thú nữa?”
Ngũ phu nhân cùng Đỗ ma ma thì hầu hạ bọn nhỏ uống trà, ăn điểm tâm.
” Chuyện trong thiên hạ, phần lớn là nghe danh không bằng gặp mặt.” Nhị phu nhân cười đáp lời Thái phu nhân…, “Cần nhất không phải là đi xem một chút, mà một lòng nhớ thương . Cho nên nói, cõi đời này không có chuyện thập toàn thập mỹ!”
Trong lúc này có tiểu nha hoàn đi vào tiếp trà, hướng Thập Nhất Nương nháy mắt.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, uống mấy ngụm trà lúc này mới đứng dậy: “Con đi ra ngoài xem một chút.”
Nàng là chủ mẫu trong nhà, cả một nhà đi ra ngoài, tự nhiên có rất nhiều việc vặt phải xử trí.
Mấy người lơ đễnh đáp một tiếng.
Thập Nhất Nương ra khỏi sương phòng.
Chạm mặt nhìn thấy gã sai vặt của Từ Lệnh Nghi đứng ở dưới đại thụ.
Nhìn thấy nàng, gã sai vặt kia nhanh như chớp chạy tới.
“Phu nhân, ” hắn thấp giọng nói, “Hầu gia bảo ngài đi Bi tháp.”
“Đi Bi tháp?” Từng có người ở một mảnh đất bên cạnh Hộ Quốc tự phát hiện một tấm bia đá tiền triều, nên Hộ Quốc tự ở trong rừng trúc hậu viện xây một tòa Bi tháp, trở thành một thắng cảnh của Hộ Quốc tự. Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Hầu gia còn nói những thứ gì?”
“Những thứ khác cái gì cũng không nói.” Gã sai vặt cung người đáp.
Thập Nhất Nương trầm mặc chốc lát: ” Khách nhân ở chỗ Hầu gia đã giải tán chưa?”
” Chỉ Huy Sứ Kinh Doanh cùng Liễu đồng tri còn ở lại.”
Thập Nhất Nương nghĩ không ra Từ Lệnh Nghi tại sao muốn mình đi Bi tháp.
Nàng kêu Tống ma ma cùng Hổ Phách theo mình làm bạn, đi Bi tháp.
Cây trúc vào mùa thu, chính là lúc xanh tươi cao ngất nhất, khi gió nhẹ thổi qua, chúng đu đưa qua lại, phát ra thanh âm xào xạc, như đi lại ở bên trong ốc đảo, làm cho lòng người và tinh thần mở rộng theo.
Đến Bi tháp mái cong đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), cũng không thấy một người nào.
Gã sai vặt dẫn đường cũng lấy làm kỳ quái, bất an nói: “Phu nhân, thật sự là Hầu gia sai ta truyền lời của. . . . . .”
“Biết rồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngươi đứng ở một bên coi chừng dùm là được.”
Gã sai vặt liền lui qua một bên.
Thập Nhất Nương nghĩ tới tấm bia ở Hộ Quốc tự thường ngày người đến xem như thoi đưa, mà mình vẫn không có cơ hội biết một chút về nó, nên liền tinh tế đánh giá tấm bia đá của tiền triều.
Cơ hội như vậy thật sự là quá khó khăn để có được.
Mọi người đầu tiên là tranh nhau đi theo đi hầu hạ. Đối với người được chọn đi theo, thì hưng phấn vô cùng, lục tung mọi thứ để tìm xiêm y, còn thương lượng nên chải đầu tóc kiểu gì, mang đồ trang sức đeo tay gì; người không được chọn thì không thoát khỏi có chút vô tinh đả thải (buồn bã ỉu xìu), ở một bên ấm ức và nói mời nói mát.
Trong nhà Thập Nhất Nương, Nhạn Dung chủ động xin ở lại.
“Ở lại đều là mấy tiểu nha hoàn, không hiểu chuyện, cuối cùng cũng phải có người giúp đở trông chừng một chút!” Nàng vừa nói, ánh mắt lại nhắm hướng Đông tiểu viện mà nhìn lại.
Thập Nhất Nương lộ vẻ xúc động.
Nhạn Dung này, không đơn giản.
Mỗi lần gặp phải loại người hay mạo phạm hay không lấy lòng, nàng ấy không chỉ không tránh né, ngược lại nghênh khó khăn. Nói đến mấy Đại nha hoàn trong nhà nàng, tất cả mọi người cảm thấy Hổ Phách lợi hại, Trúc Hương hiền hoà, Lục Vân đôn hậu, Hồng Tú hèn yếu, Nhạn Dung hờ hững lạnh lùng. Nhưng Thập Nhất Nương giờ phút này mơ hồ có chút hiểu ý của Nhạn Dung.
Nàng vốn là người của Nguyên Nương để lại , ở phía sau không có bối cảnh, chỉ là cơ duyên xảo hợp mà ở bên cạnh Thập Nhất Nương. Không có tình cảm như Hổ Phách và Trúc Hương đối với mình, cũng không có may mắn chiếm được tiên cơ như Lục Vân cùng Hồng Tú, muốn bộc lộ tài năng, chỉ có cách là đi một con đường khác biệt với người khác.
Nhạn Dung đem mình tôi luyện thành một cây đao, hơn nữa còn là một thanh đao khi ở trong tay sẽ làm cho mình có cảm giác thích.
“Vậy ngươi hãy ở lại đi!” Thập Nhất Nương nhìn ánh mắt của nàng mang theo mấy phân khâm phục.
Tìm đường sống trong cõi chết, tại chức xong trận, cũng không phải là mỗi người đều có thể làm được.
Nhạn Dung không sợ hãi không thích ý, chỉ cung kính khom gối, lặng yên lui qua một bên.
Thập Nhất Nương đi đến chỗ Từ Tự Giới.
“Sớm muộn gì thì khí trời cũng lạnh, có mang áo choàng theo không?” Nàng nhìn Nam Dũng tức phụ đang chuẩn bị đồ cho ngày xuất hành.
“Có mang.” Nam Dũng tức phụ đi theo ở phía sau nàng chậm hai bước, ngoan ngoãn nói, “Chung trà tách trà có nắp, khăn tay thơm, đều dựa trên Tống ma ma nói mà mang đủ.”
Thập Nhất Nương gật đầu, cười nói: “Đem Nữu nhi cũng mang theo d0i! Khó được lúc đi ra ngoài một chuyến.”
Nam Dũng tức phụ nghe liền ngẩn ra, trên gương mặt trung hậu lộ ra nụ cười mừng rỡ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt có chút thu lại, do dự nói: “Đa tạ phu nhân. Chẳng qua là Nữu nhi còn nhỏ. . . . . .”
“Không có chuyện gì, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Có Song Ngọc cùng Tú Nhi hỗ trợ mà!”
Tú Nhi của nhà Thường Cửu Hà gia, học quy củ xong, đã bị Thập Nhất Nương rút đến trong nhà của Từ Tự Giới.
Nam Dũng tức phụ không khỏi động tâm, chần chờ chốc lát, cũng chịu không được hấp dẫn của việc ra cửa, nên đồng ý.
Đến cái ngày xuất môn, đại môn của Vĩnh Bình Hầu phủ mở rộng, Thái phu nhân được Đỗ ma ma hầu hạ ngồi vào một chiếc xe ngựa đi đầu, đại nha hoàn Cát Cân và Ngọc Bản đi theo xengựa nhỏ chở vài nha hoàn thiếp thân thường ngày hầu hạ. Đi phía sau theo thứ tự là xe ngựa của Thập Nhất Nương, xe ngựa của Nhị phu nhân cùng xe ngựa của Ngũ phu nhân. Hai huynh đệ Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng Triệu tiên sinh đều mặc thường phục cỡi ngựa ở bên cạnh đội ngũ. Hộ vệ ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh, phía trước nhất lại có nghi trượng mở đường, một nhóm người khí thế ngất trời hướng Hộ Quốc tự đi đến.
Từ gia trước đó một ngày đã phái quản sự ở Hộ Quốc tự chuẩn bị, trời còn chưa sáng Hộ Quốc tự đã phái tăng nhân có võ công trông canh gác đường lên núi không để cho người ta vào, chủ trì mặc áo cà sa màu nâu, tay cầm thiền trượng màu vàng lóng lánh, cùng quản sự Từ gia ở trước đền thờ chờ chực. Nghe được gã sai vặt xung phong báo lại nói xe ngựa lập tức đi ra, chủ trì vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, cùng quản sự Từ gia đi ra nghênh đón.
Xuống xe ngựa, hành kiến lễ, rồi ở Đại Hùng bảo điện xá lại Thích Ca Mâu Ni, giúp tiền nhang đèn. Mặt trời dần dần lên cao, ánh mặt trời cũng bắt đầu có chút chói mắt .
Chủ trì tự mình đón đám người Thái phu nhân đến trong sương phòng của hậu viện bên cạnh thiền tự nghỉ ngơi, còn để lại hai tiểu sa di, tám tuổi ở trong phòng hầu hạ, còn mình thì phụng bồi huynh đệ Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan cùng đám người Triệu tiên sinh uống trà.
Dù sao cũng đã lớn tuổi, trên mặt của Thái phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, mấy người hài tử ngược lại càng phát ra sinh long hoạt hổ, líu ríu nghị luận khung cảnh chứng kiến trên đường, còn nói sự tích của Quảng Mục Thiên vương cùng A Nan Phật Đà, rất hưng phấn.
Thập Nhất Nương một mặt dặn dò Trinh tỷ nhi chiếu cố đệ đệ, đừng để cho mấy người hài tử chạy loạn, một mặt cùng Đỗ ma ma cùng nhau hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt nghỉ ngơi, bận tối mày tối mặt.
Thần sắc của Ngũ phu nhân lúc này cũng mang theo mấy phân mỏi mệt, nhìn thấy thế thì do dự một chút, thấp giọng nói: “Tứ tẩu, nếu không ta mang theo hài tử đi qua đình nghỉ mát bên cạnh ngồi một chút sao? Hộ Quốc tự chỉ có cái hồ phóng sinh là có nước.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc, hướng về phía nàng lộ ra nụ cười hòa nhã hiền lành: “Vậy thì làm phiền Ngũ đệ muội rồi!”
“Không có chuyện gì!” vẻ mặt Ngũ phu nhân buông lỏng, cười nói, “Ta vừa lúc cũng muốn mang Hâm tỷ nhi đi ra ngoài đi một chút.”
Thập Nhất Nương nhìn Hâm tỷ nhi trong ngực của vú nuôi vặn vẹo uốn éo, lộ ra một nụ cười “Hiểu” .
Đang ngồi ở bên giường La Hán bóc quả cam cho Thái phu nhân, Nhị phu nhân hướng Thái phu nhân khẽ mỉm cười, ánh mắt Thái phu nhân híp lại cong cong như vầng trăng non.
Nghỉ ngơi một hồi, ăn cơm bố thí xong, mọi người nghỉ ngơi chốc lát, nữ quyến Từ phủ bắt đầu chuẩn bị đến ao phóng sinh đi phóng sinh.
Thì có gã sai vặt chạy vào: “Hầu gia bảo hai vị thiếu gia đi ra ngoài gặp khách.”
“A!” Thái phu nhân ngạc nhiên nói, “Là đại nhân nhà ai thế?”
” Liễu đồng tri ở Tây Sơn đại doanh cùng mấy vị đồng liêu.” Gã sai vặt cười nói, “Nghe nói Hầu gia ở chỗ này, nên cố ý tới đây để vấn an.”
Thập Nhất Nương nhanh chóng đem Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới gọi vào trước trước mặt, từ trên xuống dưới đánh giá một phen, thấy hai người đều ăn mặc sạch sẻ chỉnh tề, mặt và tay trắng nõn, lúc này mới sai người hầu hạ đi sang chỗ Từ Lệnh Nghi . Sau đó còn phân phó tiểu nha hoàn đi báo cho quản sự đi theo chuẩn bị chuyện phóng sinh.
Nhị phu nhân cùng Ngũ phu nhân thì hầu hạ Thái phu nhân rửa mặt.
Tất cả mọi người thu thập thỏa đáng, đợi thời gian khoản một chén trà Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới mới trở về.
Hai người trong tay là một đống lễ ra mắt tràn đầy.
“Mẫu thân, mẫu thân, ” Từ Tự Giới nhào tới trong ngực Thập Nhất Nương, đem cái gì khóa vàng, ngọc bài cho nàng nhìn, “Liễu đại nhân khen con thông minh.”
Từ Tự Truân bận rộn lôi hắn: ” Thuận bất vọng hỉ, nghịch bất hoàng nỗi. Làm sao đệ lại khoe khoang như vậy chứ? Nơi nào giống như người trong nhà đọc sách! Muốn, thì phải đợi lát nữa không có ai mới nói.”
Khiến tất cả mọi người nở nụ cười.
Từ Tự Giới đỏ mặt cúi đầu.
Thái phu nhân tựu hỏi Từ Tự Truân: “Ở chỗ cha con có rất nhiều người sao?”
Từ Tự Truân gật đầu, không biết phải làm thế nào, nói: “Bọn họ tiếng nói đều rất lớn. Nhưng lúc phụ thân cùng bọn họ nói chuyện, bọn họ đều giảm thấp thanh âm xuống nói chuyện, hình như rất sợ phụ thân vậy.”
Thái phu nhân nghe khe khẽ thở dài.
Nhị phu nhân bận rộn an ủi Thái phu nhân: “Hầu gia hai năm qua ru rú trong nhà, gặp mặt không dễ dàng. Vẫn còn có chút ít bộ hạ cũ, cũng không nên quá không nể mặt họ.”
“Ta biết.” Thái phu nhân thở dài nói, “Chẳng qua là đau lòng hắn không dễ chịu. Đi ra ngoài giải sầu cũng không thể sống yên ổn.”
Thập Nhất Nương liền cười dời đi đề tài: “Nương, thời gian không còn sớm, chúng ta đi ao phóng sinh nhé!” Rồi hướng bọn nhỏ nói, “Có bốn cá chép nhỏ bốn màu, là riêng chuẩn bị cho các con, đến lúc đó phải nhớ là tự tay thả vào ao phóng sinh nhé!”
Hai huynh đệ Từ Tự Truân, Từ Tự Giới vừa nghe, liền nhảy nhót, nắm tay nhau chạy ra ngoài.
Trinh tỷ nhi nghĩ tới Thập Nhất Nương muốn mình trông nom hai đệ đệ , thì trong lòng quýnh lên, nhấc làn váy cũng đi theo: “Truân ca nhi, Giới ca nhi, hai đứa chậm một chút. Cẩn thận dưới chân.”
Ba người nha hoàn, bà Tử hầu hạ cũng không dám chậm trễ, hô la một tiếng rồi toàn bộ đi qua theo, trước mắt thoáng cái vắng lạnh không ít.
Hâm tỷ nhi Bị vú nuôi ôm trong ngực liền “oa” một tiếng khóc lên, hướng về phía Từ Tự Truân đi xa kêu: “Ca ca, ca ca. . . . . .”
Vú nuôi bận rộn dụ dỗ nàng: “Chúng ta liền đi tìm thiếu gia, tiểu thư, chúng ta sẽ đi tìm thiếu gia, tiểu thư. . . . . .” Một mặt nói, một mặt gia tăng cước bộ đi theo.
Thái phu nhân thấy thế cười ha hả không ngừng: “Mấy hài tử này, so với phụ thân bọn hắn còn nghịch ngơm hơn!”
Nói lời đúng là giận trách…, nhưng trong giọng nói thì lộ ra vui mừng, trên mặt lại càng toát ra nụ cười trấn an của người lớn.
Nhị phu nhân tựu cười tiến lên dìu Thái phu nhân, đoàn người vây quanh Thái phu nhân đi ao phóng sinh.
Mấy người hài tử đã sớm vây quanh thùng nước có cá chép màu đỏ, chụm đầu kề tai nói chuyện. Nhìn thấy người lớn tới đây, vừa gọi tổ mẫu, vừa kêu mẫu thân, hết sức náo nhiệt, làm cho người ta nhìn thấy tâm tình cũng vui vẻ theo .
Gã sai vặt liền mang thùng nước đem cá quăng vào ao phóng.
Văng bọt nước khắp nơi, con cá bơi tung tăng, để cho bọn nhỏ kêu một trận om sòm.
Phóng sinh xong, mọi người đi từ từ trở về sương phòng.
Thái phu nhân lệch trên nghênh gối ở giường La Hán cùng mọi người vừa nói chuyện: “. . . . . . Lúc đi ra một lòng nghĩ tới phải ra khỏi, thật đi ra ngoài rồi, còn không thoải mái bằng ở nhà. Cũng không biết là lớn tuổi thân thể chịu không nổi? Hay là người này già rồi nhìn cái gì cũng không hứng thú nữa?”
Ngũ phu nhân cùng Đỗ ma ma thì hầu hạ bọn nhỏ uống trà, ăn điểm tâm.
” Chuyện trong thiên hạ, phần lớn là nghe danh không bằng gặp mặt.” Nhị phu nhân cười đáp lời Thái phu nhân…, “Cần nhất không phải là đi xem một chút, mà một lòng nhớ thương . Cho nên nói, cõi đời này không có chuyện thập toàn thập mỹ!”
Trong lúc này có tiểu nha hoàn đi vào tiếp trà, hướng Thập Nhất Nương nháy mắt.
Thập Nhất Nương bất động thanh sắc, uống mấy ngụm trà lúc này mới đứng dậy: “Con đi ra ngoài xem một chút.”
Nàng là chủ mẫu trong nhà, cả một nhà đi ra ngoài, tự nhiên có rất nhiều việc vặt phải xử trí.
Mấy người lơ đễnh đáp một tiếng.
Thập Nhất Nương ra khỏi sương phòng.
Chạm mặt nhìn thấy gã sai vặt của Từ Lệnh Nghi đứng ở dưới đại thụ.
Nhìn thấy nàng, gã sai vặt kia nhanh như chớp chạy tới.
“Phu nhân, ” hắn thấp giọng nói, “Hầu gia bảo ngài đi Bi tháp.”
“Đi Bi tháp?” Từng có người ở một mảnh đất bên cạnh Hộ Quốc tự phát hiện một tấm bia đá tiền triều, nên Hộ Quốc tự ở trong rừng trúc hậu viện xây một tòa Bi tháp, trở thành một thắng cảnh của Hộ Quốc tự. Thập Nhất Nương trầm ngâm nói, “Hầu gia còn nói những thứ gì?”
“Những thứ khác cái gì cũng không nói.” Gã sai vặt cung người đáp.
Thập Nhất Nương trầm mặc chốc lát: ” Khách nhân ở chỗ Hầu gia đã giải tán chưa?”
” Chỉ Huy Sứ Kinh Doanh cùng Liễu đồng tri còn ở lại.”
Thập Nhất Nương nghĩ không ra Từ Lệnh Nghi tại sao muốn mình đi Bi tháp.
Nàng kêu Tống ma ma cùng Hổ Phách theo mình làm bạn, đi Bi tháp.
Cây trúc vào mùa thu, chính là lúc xanh tươi cao ngất nhất, khi gió nhẹ thổi qua, chúng đu đưa qua lại, phát ra thanh âm xào xạc, như đi lại ở bên trong ốc đảo, làm cho lòng người và tinh thần mở rộng theo.
Đến Bi tháp mái cong đấu củng (một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu), cũng không thấy một người nào.
Gã sai vặt dẫn đường cũng lấy làm kỳ quái, bất an nói: “Phu nhân, thật sự là Hầu gia sai ta truyền lời của. . . . . .”
“Biết rồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngươi đứng ở một bên coi chừng dùm là được.”
Gã sai vặt liền lui qua một bên.
Thập Nhất Nương nghĩ tới tấm bia ở Hộ Quốc tự thường ngày người đến xem như thoi đưa, mà mình vẫn không có cơ hội biết một chút về nó, nên liền tinh tế đánh giá tấm bia đá của tiền triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.