Chương 591: Đầy tháng (Thượng )
Chi Chi
23/05/2014
Edit: Quỳnh Trúc
Beta: Hạ
Sắc mặt Thập Nhất Nương liền đại biến, lập tức phân phó Phương thị: . . . Con đi nhanh hỏi tất cả người hầu ở giữ ở các viện mà chúng ta lui
tới, xem có thấy Truân ca nhi và Giới ca nhi ra cửa không? Có người nào
mang đồ vật lớn ra ngoài không?” Lại hỏi Vương Thụ, “Rốt cuộc là chuyện
gì đã xảy ra?”
Vương Thụ mở miệng run rẩy nói: “Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia đứng trước đông sương phòng xem cuộc vui, nô tài vẫn đứng ở dưới bậc thang nhìn hai vị thiếu gia. Ma ma trong phủ mang đồ tới đây, nô tài liền quay đầu sang tạ ơn Liễu Thanh, quay đầu lại là không thấy Tứ thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia đâu. Nô tài vội vàng đi tìm, nhưng cũng không có nhìn thấy hai vị thiếu gia.”
Dù sao nơi này cũng là phủ đệ Tam gia, có nhiều chỗ Vương Thụ chưa quen thuộc. Hơn nữa bên cạnh Từ Tự Giới còn có Nam Dũng tức phụ đi theo.
Nàng lập tức nói: “Lúc ngươi đi tìm có gặp người bên cạnh Ngũ thiếu gia không?”
“Không có ạ!” Tinh thần Vương Thụ rung lên, “Nô tài ở bên cạnh thềm đông sương phòng, người của Ngũ thiếu gia thì ở phía sau hai vị thiếu gia.”
Yến tiệc ầm ĩ như vậy, Thập Nhất Nương có an bài người hầu hạ bên cạnh hai đứa trẻ. Người bên cạnh Từ Tự Truân không nhìn thấy Từ Tự Truân, người bên cạnh Từ Tự Giới nhưng không có động tĩnh, hơn nữa người hai bên còn không gặp mặt. . . . . .
Trong lòng Thập Nhất Nương hơi bình tĩnh, một mặt xuống giường mang giày, một mặt phân phó Hồng Văn chú ý trông nom Cẩn ca nhi, sau đó kêu Trúc Hương, Thu Vũ: “Trúc Hương dẫn theo Ngọc Mai mấy người ra bên ngoài tìm một chút, Thu Vũ theo ta đến hậu viện tìm.” Lại phân phó Vương Thụ, “Dẫn nha hoàn đưa đồ ăn cho ngươi đến đây, ta có lời hỏi.” Cuối cùng nói, “Chúng ta gặp lại ở đường nhỏ cạnh nhà chính.”
Mọi người liền vâng lệnh đi.
Có thể người đi xem trò vui rồi nên dãy nhà sau không có ai, tiếng chiêng trống, tiếng cười, tiếng ủng hộ từ tiền viện thỉnh thoảng truyền tới để hậu viện càng lộ vẻ yên tĩnh.
Thập Nhất Nương rất nhanh tìm qua một vòng, vội vã đi đường nhỏ đã hẹn gặp mặt trước đó.
Bên kia, đã có ba người lo sợ bất an đứng đó từ lâu, là Vương Thụ cùng một phụ nhân chừng ba mươi tuổi và một tiểu nha hoàn mười một, mười hai tuổi .
Thấy Thập Nhất Nương, ba người đều có chút bối rối tiến lên chào đón. Phụ nhân chừng ba mươi tuổi cùng tiểu nha hoàn lại càng lo sợ quỳ gối trên mặt đất: “Tứ phu nhân, là Tam phu nhân phân phó, để nô tỳ đưa chút ít trà bánh cho khách nam xem cuộc vui.” Vừa nói, liền chỉ tiểu nha hoàn này, ” Bên đông sương phòng là do tiểu nha hoàn này lo liệu.”
Đang nói, Phương thị dẫn theo tiểu nha hoàn thở hồng hộc thẳng bước tới đây: “Tứ thẩm thẩm, con đã hỏi cẩn thận rồi, không ai nhìn thấy Tứ thúc và Ngũ thúc ra cửa. Cũng không có người nào khuân đồ ra ngoài.” Sau đó nhìn phụ nhân kia cùng tiểu nha hoàn ngạc nhiên nói, “Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nói xong đột nhiên hiểu được, bận rộn nói với Thập Nhất Nương “Tứ thẩm thẩm, hai người này cũng là thị tì của con, đã chăm nom bên người con từ nhỏ. . . .”
Nói cách khác, đây là có chuyện xảy ra.
Thập Nhất Nương suy nghĩ , dẫn theo Vương Thụ: “Đi! chúng ta ra phía ngoài xem thử!”
Phương thị không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng phụ nhân kia đi theo phía sau.
Sân khấu hát hí khúc dành cho người giàu được dựng ở phía bắc nam trước nhà chính , xung quanh sân khấu được vây một tầng vải thô đỏ thẫm, trên đài đang hát “Xem đèn”. hai vợ chồng nhỏ chàng một câu, thiếp một câu, thật vui sướng .
Với người có thân phận quan trọng, như khách nữ thì ở đông sương phòng, khách nam ở tây sương phòng, một vài hàng xóm láng giềng thì ngồi ở trong viện nghe hát, người lớn cười, trẻ con chạy tới lui, hết sức náo nhiệt.
Thập Nhất Nương đang đứng ở ngã hai giữa nhà chính và đông sương phòng nhìn quanh, Trúc Hương vừa lúc từ đông sương phòng đi ra ngoài, hai người vừa vặn gặp mặt
“Thế nào rồi?” Thập Nhất Nương vội vàng hỏi.
” Người bên cạnh Ngũ thiếu gia nói, Nam ma ma đi theo bên người Ngũ thiếu gia.” Trúc Hương nói, “Nô tỳ sai người đi tìm Nam ma ma, nhưng chưa thấy gì.”
Thập Nhất Nương không khỏi cúi đầu trầm tư.
Một đám nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, đứng ở nơi đó, đã có người nhìn về phía họ.
Phương thị không dám lên tiếng, Trúc Hương suy nghĩ một chút, hô to”Phu nhân” đang muốn nhắc nhở Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương đã chỉ màn trướng đỏ dưới sân khấu nói: “Chỗ kia các ngươi đã đi tìm rồi?”
Nơi đó là nơi con hát đổi lại trang phục và đạo cụ, và nghỉ ngơi
Trúc Hương cùng Vương Thụ vừa kịp phản ứng, hai người cùng kêu lên nói “Để nô tài/ nô tỳ đi xem một chút” rồi vội vã vén màn chui vào.
Thập Nhất Nương cũng theo vào.
Gặp phải một luồng phấn hương sặc mũi . Nhìn kỹ lại, bên trong có mười mấy người. Trong đó một người có dung mạo thanh tú, mặc quần áo màu xanh, yên ổn ngồi trên ghế thái sư duy nhất trong lều, có hai thằng bé trai tám tuổi ở một bên bưng trà rót nước phục vụ.Còn có hai, ba người đang ông lớn tuổi, trầm mặc ngồi một bên ghế con thu dọn đồ đạc dùng diễn, đồ trang sức Những người khác thì tụm tại một chỗ cười vang, còn có người cao giọng nói với người ngồi ở ghế thái sư: “. . . . . . Thất sư huynh, sư huynh mau đến xem! Có giống với Liễu Huệ Phương nổi danh Yên Kinh năm đó hay không. . . . . .?” Lại nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Thập Nhất Nương.
Âm thanh của người nọ liền dừng lại.
Đám người đứng túm tụm tại một chỗ lập tức cảm thấy khác thường, rối rít xoay người lại, vòng tròn cũng giải tán.
Thập Nhất Nương nhìn thấy sắc mặt khốn đốn của Từ Tự Truân và Nam Dũng tức phụ, còn có khuôn mặt hưng phấn của Từ Tự Giới.
Mặt nàng trầm xuống.
Nhưng Trúc Hương và Vương Thụ lại không có phát giác ra.
Cảm giác vui mừng khiến cho hai người một người hô”Tứ thiếu gia”, một người hô”Ngũ thiếu gia”, lệ nóng vòng quanh mà chạy tới.
Mọi người trước vây quanh Từ Tự Truân và Từ Tự Giới lộ ra mấy phần lo lắng, vẻ mặt sợ hãi lui qua một bên.
Không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên.
Người ngồi trên ghế thái sư liền đứng dậy nhìn về phía Thập Nhất Nương thở dài: “Phu nhân, phu nhân là….?”
Thập Nhất Nương cũng không buồn nhìn kẻ đó một cái.
“Phu nhân!” mặt của Nam Dũng tức phụ có chút tái xanh, nhìn Thập Nhất Nương vậy thì vội vàng khép miệng lại, mặt mũi xấu hổ.
Từ Tự Giới lại chạy tới trước mặt Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân, mẫu thân!” Đôi mắt trong suốt nhìn Thập Nhất Nương, vung ống tay áo thật dài, “Có đẹp không ạ?”
Gấm hoa màu xanh nhạt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Từ Tự Giới, như hoa bạch ngọc lan bung nởđầu tháng tư .
Có cái gì đó xẹt quatrong lòng Thập Nhất Nương, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy trong đầu rất đau, trước mắt có chút hồ đồ.
“Mẫu thân, mẫu thân!” Bên tai truyền đến tiếng hô kinh hoảng của Từ Tự Truân và Từ Tự Giới, có người đỡ lấy nàng, “Phu nhân, phu nhân làm sao vậy ?”
Thập Nhất Nương hít vào một hơi thật sâu, một lát sau mới từ từ đi qua.
Nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt, nàng cười an ủi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Mẫu thân không có chuyện gì, nơi này quá bí bách thôi!”
“Dạ!” Nàng thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều thở ra một hơi thật dài, nụ cười lại tràn lên khóe mắt đuôi mày của hai cậu bé một lần nữa.
“Mẫu thân, để con đỡ mẫu thân ra ngoài!”
Nghe thế, Trúc Hương và Nam Dũng tức phụ ở trước sau hai bên, liền xúm tới đỡ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bé, Từ Tự Giới như nhớ tới cái gì đó, vội cởi đồ hóa trang trên người ra kín đáo đưa cho ngườimột bên, sau đó lại chạy tới bên cạnh Thập Nhất Nương, cười híp mắt đỡ Thập Nhất Nương ra khỏi lều.
Ngày đó thời tiết có chút âm u, cũng không biết tại sao, từ trong sân khấu ra ngoài, Thập Nhất Nương liền cảm thấy ánh sáng nơi đó có chút chói mắt.
Nàng một tay nắm Từ Tự Truân, một tay nắm Từ Tự Giới.
“Làm sao lại chạy tới nơi này? Làm cho chúng ta sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh, tìm lung tung khắp nơi.” Tiếng nói của Thập Nhất Nương êm dịu, không mang theo một tia tức giận, “Sau này không bao giờ được như vậy nữa. Biết không?” Rồi quay sang nói với Từ Tự Truân: ” Nếu như muốn đi đâu, nhớ nói với người bên cạnh một tiếng.”
Từ Tự Truân xấu hổ giải thích với Thập Nhất Nương: “Cũng do con không tốt. Con không nên dẫn theo đệ đệ chạy đến phía sau đài !”
Từ Tự Giới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thập Nhất Nương nói: “Không phải tại ca ca, là con muốn đi !”
Thập Nhất Nương cười ôm bả vai của hai người vào buồng lò sưởi.
Cẩn ca nhi còn ngủ.
Phương thị thấy sau cơn mưa trời lại sáng, liền đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương đuổi người bên cạnh ra ngoài, hỏi Từ Tự Truân: “Vừa nãy tại sao những người đó lại vây xung quanh các con rồi cười vang thế?”
Sắc mặt của Từ Tự Truân đỏ lên: “Có người nói Ngũ đệ lớn lên giống người tên là Liễu Huệ Phương. Ngũ đệ liền hỏi ai là Liễu Huệ Phương. Người nọ nói là con hát nổi danh lừng lẫy Yên Kinh, một khúc ‘Cổn Lâu’ vang danh bốn phương. Vừa nói, còn hát mấy câu. Ngũ đệ vừa nghe, lập tức theo học hai câu.” Nói tới đây, khuôn mặt Truân ca ngạc nhiên nhìn Thập Nhất Nương, “Hát giống nhau như đúc!” Sau đó nói”Người nọ nghe hứng thú, đứng lên dạy Ngũ đệ hai câu, Ngũ đệ vừa học đã thuộc. Những người kia đều tấm tắc khen kỳ lạ sau đó thì vây quanh chúng con. Nam ma ma muốn lôi Ngũ đệ đi, Ngũ đệ lại muốn người kia dạy đệ ấy mấy câu. . . . . .” Vừa nói, vừa cúi đầu “Cũng tại con không tốt, không giúp đỡ Nam ma ma kéo Ngũ đệ đi”. . . . . .
Từ Tự Giới lộ ra ý e sợ, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con… con vừa học liền thuộc, còn hát hay hơn với người kia. . . . . .”
Thập Nhất Nương cười kéo Từ Tự Giới đến bên cạnh, hỏi Từ Tự Truân: “Ngũ đệ thích hát, lại hát hay. Tại sao con muốn kéo Ngũ đệ đi?”
Từ Tự Truân trợn to hai mắt, một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Những người đó cười to lại khoa trương lắm. . . . mười phần. . . . ” giống như không biết nên hình dung như thế nào cho đúng.
“Có phải cười làm cho người ta không thoải mái đúng không?” Thập Nhất Nương hỏi Truân ca.
“Vâng!” Từ Tự Truân vội gật đầu, “Còn có, những người đó nói chuyện rất lạ ! Giống như…. Giống như đang xem chúng con náo nhiệt (mua vui) ấy!” Giọng nói mang theo chút tức giận.
Đối với những con hát giang hồ cho dù không nhận ra hai người, nhìn Từ Tự Truân mặc áo lụa hoa, Từ Tự Giới mặc áo gấm Tứ Xuyên thì hẳn cũng biết hai người không phú mà quý, biến Từ Tự Giới thành con hát không nói, còn lôi hai bé ra cười đùa, có thể thấy được những người này, phẩm chất như thế nào rồi.
“Vậy các con đừng nữa đi những nơi như vậy nữa, biết không?” Thập Nhất Nương nói, “Chỗ kia rất phức tạp, không phải là nơi của bậc chính nhân quân tử nên đến .”
“Con biết rồi ạ!” Từ Tự Truân lớn tiếng nói.
Thập Nhất Nương gật đầu, cau mày hỏi Từ Tự Giới: “Con rất thích hát sao?”
Từ Tự Giới cảm giác được Thập Nhất Nương có chút không vui, vội nói: “Con không thích!” Nói xong, lại có một tia hối hận.
Thập Nhất Nương, tâm địa cứng rắn, ôm Giới ca nhi vào ngực, khen “Ngoan!”, rồi nhẹ giọng nói: “Hát hí khúc thì ai cũng biết, nhưng đánh đàn, thổi sáo không phải ai cũng biết! Con nhìn Tứ ca đi, thông minh như vậy, học thổi sáo cũng không học nhanh như con, con học rất giỏi!”
Từ Tự Truân không gật đầu nổi.
Từ Tự Giới phấn chấn lại, không có ý tứ mà đem mặt chôn trong ngực Thập Nhất Nương.
Mẫu tử ba người liền bật cười.
Cẩn ca nhi bị đánh thức, còn buồn ngủ, nhìn thấy Từ Tự Giới trong ngực mẫu thân , lập tức nhào tới: “Nương, nương!”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là buông Từ Tự Giới ra đi ôm Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi vui vẻ, ôm cổ mẫu thân thật chặt, lớn tiếng kêu”Ca ca”, một bộ như “Đệ nói cho ca ca biết, ca ca đừng có mà cùng đệ chiếm mẫu thân! ” .
Từ Tự Truân cười phì.
Từ Tự Giới ngượng ngùng gãi đầu.
Thập Nhất Nương cười vỗ mông nhỏ của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lại càng ôm mẫu thân chặt hơn
Không khí trong phòng trở nên thoải mái .
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới bật cười lớn.
Có tiểu nha hoàn vào thưa: “Phu nhân, ông chủ gánh hát Chu Đức Huệ tới.!
Vương Thụ mở miệng run rẩy nói: “Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia đứng trước đông sương phòng xem cuộc vui, nô tài vẫn đứng ở dưới bậc thang nhìn hai vị thiếu gia. Ma ma trong phủ mang đồ tới đây, nô tài liền quay đầu sang tạ ơn Liễu Thanh, quay đầu lại là không thấy Tứ thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia đâu. Nô tài vội vàng đi tìm, nhưng cũng không có nhìn thấy hai vị thiếu gia.”
Dù sao nơi này cũng là phủ đệ Tam gia, có nhiều chỗ Vương Thụ chưa quen thuộc. Hơn nữa bên cạnh Từ Tự Giới còn có Nam Dũng tức phụ đi theo.
Nàng lập tức nói: “Lúc ngươi đi tìm có gặp người bên cạnh Ngũ thiếu gia không?”
“Không có ạ!” Tinh thần Vương Thụ rung lên, “Nô tài ở bên cạnh thềm đông sương phòng, người của Ngũ thiếu gia thì ở phía sau hai vị thiếu gia.”
Yến tiệc ầm ĩ như vậy, Thập Nhất Nương có an bài người hầu hạ bên cạnh hai đứa trẻ. Người bên cạnh Từ Tự Truân không nhìn thấy Từ Tự Truân, người bên cạnh Từ Tự Giới nhưng không có động tĩnh, hơn nữa người hai bên còn không gặp mặt. . . . . .
Trong lòng Thập Nhất Nương hơi bình tĩnh, một mặt xuống giường mang giày, một mặt phân phó Hồng Văn chú ý trông nom Cẩn ca nhi, sau đó kêu Trúc Hương, Thu Vũ: “Trúc Hương dẫn theo Ngọc Mai mấy người ra bên ngoài tìm một chút, Thu Vũ theo ta đến hậu viện tìm.” Lại phân phó Vương Thụ, “Dẫn nha hoàn đưa đồ ăn cho ngươi đến đây, ta có lời hỏi.” Cuối cùng nói, “Chúng ta gặp lại ở đường nhỏ cạnh nhà chính.”
Mọi người liền vâng lệnh đi.
Có thể người đi xem trò vui rồi nên dãy nhà sau không có ai, tiếng chiêng trống, tiếng cười, tiếng ủng hộ từ tiền viện thỉnh thoảng truyền tới để hậu viện càng lộ vẻ yên tĩnh.
Thập Nhất Nương rất nhanh tìm qua một vòng, vội vã đi đường nhỏ đã hẹn gặp mặt trước đó.
Bên kia, đã có ba người lo sợ bất an đứng đó từ lâu, là Vương Thụ cùng một phụ nhân chừng ba mươi tuổi và một tiểu nha hoàn mười một, mười hai tuổi .
Thấy Thập Nhất Nương, ba người đều có chút bối rối tiến lên chào đón. Phụ nhân chừng ba mươi tuổi cùng tiểu nha hoàn lại càng lo sợ quỳ gối trên mặt đất: “Tứ phu nhân, là Tam phu nhân phân phó, để nô tỳ đưa chút ít trà bánh cho khách nam xem cuộc vui.” Vừa nói, liền chỉ tiểu nha hoàn này, ” Bên đông sương phòng là do tiểu nha hoàn này lo liệu.”
Đang nói, Phương thị dẫn theo tiểu nha hoàn thở hồng hộc thẳng bước tới đây: “Tứ thẩm thẩm, con đã hỏi cẩn thận rồi, không ai nhìn thấy Tứ thúc và Ngũ thúc ra cửa. Cũng không có người nào khuân đồ ra ngoài.” Sau đó nhìn phụ nhân kia cùng tiểu nha hoàn ngạc nhiên nói, “Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Nói xong đột nhiên hiểu được, bận rộn nói với Thập Nhất Nương “Tứ thẩm thẩm, hai người này cũng là thị tì của con, đã chăm nom bên người con từ nhỏ. . . .”
Nói cách khác, đây là có chuyện xảy ra.
Thập Nhất Nương suy nghĩ , dẫn theo Vương Thụ: “Đi! chúng ta ra phía ngoài xem thử!”
Phương thị không dám chậm trễ, nhanh chóng cùng phụ nhân kia đi theo phía sau.
Sân khấu hát hí khúc dành cho người giàu được dựng ở phía bắc nam trước nhà chính , xung quanh sân khấu được vây một tầng vải thô đỏ thẫm, trên đài đang hát “Xem đèn”. hai vợ chồng nhỏ chàng một câu, thiếp một câu, thật vui sướng .
Với người có thân phận quan trọng, như khách nữ thì ở đông sương phòng, khách nam ở tây sương phòng, một vài hàng xóm láng giềng thì ngồi ở trong viện nghe hát, người lớn cười, trẻ con chạy tới lui, hết sức náo nhiệt.
Thập Nhất Nương đang đứng ở ngã hai giữa nhà chính và đông sương phòng nhìn quanh, Trúc Hương vừa lúc từ đông sương phòng đi ra ngoài, hai người vừa vặn gặp mặt
“Thế nào rồi?” Thập Nhất Nương vội vàng hỏi.
” Người bên cạnh Ngũ thiếu gia nói, Nam ma ma đi theo bên người Ngũ thiếu gia.” Trúc Hương nói, “Nô tỳ sai người đi tìm Nam ma ma, nhưng chưa thấy gì.”
Thập Nhất Nương không khỏi cúi đầu trầm tư.
Một đám nữ nhân trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp, ăn mặc hoa lệ, đứng ở nơi đó, đã có người nhìn về phía họ.
Phương thị không dám lên tiếng, Trúc Hương suy nghĩ một chút, hô to”Phu nhân” đang muốn nhắc nhở Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương đã chỉ màn trướng đỏ dưới sân khấu nói: “Chỗ kia các ngươi đã đi tìm rồi?”
Nơi đó là nơi con hát đổi lại trang phục và đạo cụ, và nghỉ ngơi
Trúc Hương cùng Vương Thụ vừa kịp phản ứng, hai người cùng kêu lên nói “Để nô tài/ nô tỳ đi xem một chút” rồi vội vã vén màn chui vào.
Thập Nhất Nương cũng theo vào.
Gặp phải một luồng phấn hương sặc mũi . Nhìn kỹ lại, bên trong có mười mấy người. Trong đó một người có dung mạo thanh tú, mặc quần áo màu xanh, yên ổn ngồi trên ghế thái sư duy nhất trong lều, có hai thằng bé trai tám tuổi ở một bên bưng trà rót nước phục vụ.Còn có hai, ba người đang ông lớn tuổi, trầm mặc ngồi một bên ghế con thu dọn đồ đạc dùng diễn, đồ trang sức Những người khác thì tụm tại một chỗ cười vang, còn có người cao giọng nói với người ngồi ở ghế thái sư: “. . . . . . Thất sư huynh, sư huynh mau đến xem! Có giống với Liễu Huệ Phương nổi danh Yên Kinh năm đó hay không. . . . . .?” Lại nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Thập Nhất Nương.
Âm thanh của người nọ liền dừng lại.
Đám người đứng túm tụm tại một chỗ lập tức cảm thấy khác thường, rối rít xoay người lại, vòng tròn cũng giải tán.
Thập Nhất Nương nhìn thấy sắc mặt khốn đốn của Từ Tự Truân và Nam Dũng tức phụ, còn có khuôn mặt hưng phấn của Từ Tự Giới.
Mặt nàng trầm xuống.
Nhưng Trúc Hương và Vương Thụ lại không có phát giác ra.
Cảm giác vui mừng khiến cho hai người một người hô”Tứ thiếu gia”, một người hô”Ngũ thiếu gia”, lệ nóng vòng quanh mà chạy tới.
Mọi người trước vây quanh Từ Tự Truân và Từ Tự Giới lộ ra mấy phần lo lắng, vẻ mặt sợ hãi lui qua một bên.
Không khí trong phòng lập tức khẩn trương lên.
Người ngồi trên ghế thái sư liền đứng dậy nhìn về phía Thập Nhất Nương thở dài: “Phu nhân, phu nhân là….?”
Thập Nhất Nương cũng không buồn nhìn kẻ đó một cái.
“Phu nhân!” mặt của Nam Dũng tức phụ có chút tái xanh, nhìn Thập Nhất Nương vậy thì vội vàng khép miệng lại, mặt mũi xấu hổ.
Từ Tự Giới lại chạy tới trước mặt Thập Nhất Nương.
“Mẫu thân, mẫu thân!” Đôi mắt trong suốt nhìn Thập Nhất Nương, vung ống tay áo thật dài, “Có đẹp không ạ?”
Gấm hoa màu xanh nhạt, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của Từ Tự Giới, như hoa bạch ngọc lan bung nởđầu tháng tư .
Có cái gì đó xẹt quatrong lòng Thập Nhất Nương, làm cho nàng đột nhiên cảm thấy trong đầu rất đau, trước mắt có chút hồ đồ.
“Mẫu thân, mẫu thân!” Bên tai truyền đến tiếng hô kinh hoảng của Từ Tự Truân và Từ Tự Giới, có người đỡ lấy nàng, “Phu nhân, phu nhân làm sao vậy ?”
Thập Nhất Nương hít vào một hơi thật sâu, một lát sau mới từ từ đi qua.
Nhìn khuôn mặt lo lắng trước mắt, nàng cười an ủi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới: “Mẫu thân không có chuyện gì, nơi này quá bí bách thôi!”
“Dạ!” Nàng thấy Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều thở ra một hơi thật dài, nụ cười lại tràn lên khóe mắt đuôi mày của hai cậu bé một lần nữa.
“Mẫu thân, để con đỡ mẫu thân ra ngoài!”
Nghe thế, Trúc Hương và Nam Dũng tức phụ ở trước sau hai bên, liền xúm tới đỡ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng xoa đầu hai đứa bé, Từ Tự Giới như nhớ tới cái gì đó, vội cởi đồ hóa trang trên người ra kín đáo đưa cho ngườimột bên, sau đó lại chạy tới bên cạnh Thập Nhất Nương, cười híp mắt đỡ Thập Nhất Nương ra khỏi lều.
Ngày đó thời tiết có chút âm u, cũng không biết tại sao, từ trong sân khấu ra ngoài, Thập Nhất Nương liền cảm thấy ánh sáng nơi đó có chút chói mắt.
Nàng một tay nắm Từ Tự Truân, một tay nắm Từ Tự Giới.
“Làm sao lại chạy tới nơi này? Làm cho chúng ta sợ đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh, tìm lung tung khắp nơi.” Tiếng nói của Thập Nhất Nương êm dịu, không mang theo một tia tức giận, “Sau này không bao giờ được như vậy nữa. Biết không?” Rồi quay sang nói với Từ Tự Truân: ” Nếu như muốn đi đâu, nhớ nói với người bên cạnh một tiếng.”
Từ Tự Truân xấu hổ giải thích với Thập Nhất Nương: “Cũng do con không tốt. Con không nên dẫn theo đệ đệ chạy đến phía sau đài !”
Từ Tự Giới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Thập Nhất Nương nói: “Không phải tại ca ca, là con muốn đi !”
Thập Nhất Nương cười ôm bả vai của hai người vào buồng lò sưởi.
Cẩn ca nhi còn ngủ.
Phương thị thấy sau cơn mưa trời lại sáng, liền đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương đuổi người bên cạnh ra ngoài, hỏi Từ Tự Truân: “Vừa nãy tại sao những người đó lại vây xung quanh các con rồi cười vang thế?”
Sắc mặt của Từ Tự Truân đỏ lên: “Có người nói Ngũ đệ lớn lên giống người tên là Liễu Huệ Phương. Ngũ đệ liền hỏi ai là Liễu Huệ Phương. Người nọ nói là con hát nổi danh lừng lẫy Yên Kinh, một khúc ‘Cổn Lâu’ vang danh bốn phương. Vừa nói, còn hát mấy câu. Ngũ đệ vừa nghe, lập tức theo học hai câu.” Nói tới đây, khuôn mặt Truân ca ngạc nhiên nhìn Thập Nhất Nương, “Hát giống nhau như đúc!” Sau đó nói”Người nọ nghe hứng thú, đứng lên dạy Ngũ đệ hai câu, Ngũ đệ vừa học đã thuộc. Những người kia đều tấm tắc khen kỳ lạ sau đó thì vây quanh chúng con. Nam ma ma muốn lôi Ngũ đệ đi, Ngũ đệ lại muốn người kia dạy đệ ấy mấy câu. . . . . .” Vừa nói, vừa cúi đầu “Cũng tại con không tốt, không giúp đỡ Nam ma ma kéo Ngũ đệ đi”. . . . . .
Từ Tự Giới lộ ra ý e sợ, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con… con vừa học liền thuộc, còn hát hay hơn với người kia. . . . . .”
Thập Nhất Nương cười kéo Từ Tự Giới đến bên cạnh, hỏi Từ Tự Truân: “Ngũ đệ thích hát, lại hát hay. Tại sao con muốn kéo Ngũ đệ đi?”
Từ Tự Truân trợn to hai mắt, một hồi lâu mới lẩm bẩm: “Những người đó cười to lại khoa trương lắm. . . . mười phần. . . . ” giống như không biết nên hình dung như thế nào cho đúng.
“Có phải cười làm cho người ta không thoải mái đúng không?” Thập Nhất Nương hỏi Truân ca.
“Vâng!” Từ Tự Truân vội gật đầu, “Còn có, những người đó nói chuyện rất lạ ! Giống như…. Giống như đang xem chúng con náo nhiệt (mua vui) ấy!” Giọng nói mang theo chút tức giận.
Đối với những con hát giang hồ cho dù không nhận ra hai người, nhìn Từ Tự Truân mặc áo lụa hoa, Từ Tự Giới mặc áo gấm Tứ Xuyên thì hẳn cũng biết hai người không phú mà quý, biến Từ Tự Giới thành con hát không nói, còn lôi hai bé ra cười đùa, có thể thấy được những người này, phẩm chất như thế nào rồi.
“Vậy các con đừng nữa đi những nơi như vậy nữa, biết không?” Thập Nhất Nương nói, “Chỗ kia rất phức tạp, không phải là nơi của bậc chính nhân quân tử nên đến .”
“Con biết rồi ạ!” Từ Tự Truân lớn tiếng nói.
Thập Nhất Nương gật đầu, cau mày hỏi Từ Tự Giới: “Con rất thích hát sao?”
Từ Tự Giới cảm giác được Thập Nhất Nương có chút không vui, vội nói: “Con không thích!” Nói xong, lại có một tia hối hận.
Thập Nhất Nương, tâm địa cứng rắn, ôm Giới ca nhi vào ngực, khen “Ngoan!”, rồi nhẹ giọng nói: “Hát hí khúc thì ai cũng biết, nhưng đánh đàn, thổi sáo không phải ai cũng biết! Con nhìn Tứ ca đi, thông minh như vậy, học thổi sáo cũng không học nhanh như con, con học rất giỏi!”
Từ Tự Truân không gật đầu nổi.
Từ Tự Giới phấn chấn lại, không có ý tứ mà đem mặt chôn trong ngực Thập Nhất Nương.
Mẫu tử ba người liền bật cười.
Cẩn ca nhi bị đánh thức, còn buồn ngủ, nhìn thấy Từ Tự Giới trong ngực mẫu thân , lập tức nhào tới: “Nương, nương!”
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là buông Từ Tự Giới ra đi ôm Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi vui vẻ, ôm cổ mẫu thân thật chặt, lớn tiếng kêu”Ca ca”, một bộ như “Đệ nói cho ca ca biết, ca ca đừng có mà cùng đệ chiếm mẫu thân! ” .
Từ Tự Truân cười phì.
Từ Tự Giới ngượng ngùng gãi đầu.
Thập Nhất Nương cười vỗ mông nhỏ của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lại càng ôm mẫu thân chặt hơn
Không khí trong phòng trở nên thoải mái .
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Truân, Từ Tự Giới bật cười lớn.
Có tiểu nha hoàn vào thưa: “Phu nhân, ông chủ gánh hát Chu Đức Huệ tới.!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.