Chương 638: Giằng Co ( hạ )
Chi Chi
28/06/2014
“Phụ thân!” ánh mắt Cẩn ca nhi sáng lên.
“Làm sao con lại ở chỗ này?” Từ Lệnh Nghi giả bộ không biết, “Mưa lớn như thế, bị bệnh thì làm sao? Mau vào phòng đi?”
Cẩn ca nhi sôi nổi dắt tay phụ thân, sắc mặt chợt buồn bả, thấp giọng nói: “Con, con không vào đâu! Mẹ nói, con không đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ, mẹ sẽ không gặp con.” Vừa nói, hắn vừa vung bỏ tay Từ Lệnh Nghi ra, lớn tiếng nói, “Con không đi. Con đã bị cấm túc rồi, tại sao còn phải đi nhận lỗi với Bàng sư phụ nữa. Con không đi!”
Chuyện vừa xảy ra Từ Lệnh Nghi đã nghe nói rồi. Mặc dù hắn xem thường cách làm của Thập Nhất Nương, nhưng Thập Nhất Nương đã lên tiếng, nếu hắn cùng Thập Nhất Nương ý kiến không thống nhất, thì hài tử nên nghe ai mới tốt đây?
Nhưng thái độ kiên quyết của Cẩn ca nhi khiến cho hắn rất ngoài ý muốn.
Có gió thổi qua, mưa lại lộp bộp rơi xuống, làm ướt vạt áo của mọi người.
“Con nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Từ Lệnh Nghi vừa nói, vừa đi vào dưới mái hiên.
“Mẫu thân bảo con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ.” Cẩn ca nhi hướng phụ thân tố khổ, cước bộ không khỏi đi theo phụ thân về phía trước, “. . . . . . Dù sao, con cũng không đi!” Mím môi, bộ dáng rất kiên quyết, nhưng người thì vẫn đứng ở dưới mái hiên.
“Mẹ con nói cũng đúng!” Từ Lệnh Nghi dùng ống tay áo xoa xoa nước mưa tràn đầy mặt của nhi tử, thuận miệng nói, “Con đã làm chuyện sai, tại sao có thể không nhận lỗi với người ta? Con nghe lời phụ thân nói…, đi nhận lỗi với mẹ! Con như vậy, làm mẹ con đau lòng lắm đó!”
Chỉ nói hắn xin lỗi với mẫu thân, nhưng không có nói để cho hắn và mẹ cùng đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ.
Cẩn ca nhi nghe vậy trong lòng vui mừng.
Có thể thấy được phụ thân cũng cảm thấy không cần đi xin lỗi với Bàng sư phụ nữa.
Hắn có chút đắc ý nho nhỏ. Thật vui mừng mà lớn tiếng đáp “Dạ” .
Từ Lệnh Nghi yêu thương sờ sờ đầu con trai
Tay của phụ thân ấm áp mà vững vàng, làm cho Cẩn ca nhi có cảm giác rất an toàn. Hắn không khỏi ngẩng đầu, hướng phụ thân cười cười.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử rực rỡ giống như ánh mặt trời, Từ Lệnh Nghi cũng cười , nụ cười so sánh với bình thường càng thêm ôn hòa .
Cửa”Kẹt” một tiếng mở ra, không khí ấm áp bị phá vỡ.
Hai phụ tử không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thập Nhất Nương đang mặt lạnh đứng ở trước cửa.
“Hầu gia đã trở lại!” Nàng nhìn cũng không còn nhìn Cẩn ca nhi một cái, sai bảo tiểu nha hoàn, “Mưa lớn như thế. . . . . . nhanh múc nước tới cho Hầu gia rửa mặt đi!”
Nếu Hầu gia ra mặt giúp Lục thiếu gia, phu nhân dù sao cũng phải cho Hầu gia mấy phần mặt mũi. Phu nhân không truy cứu nữa, thì Lục thiếu gia cũng có bậc thang để xuống, chuyện này tự nhiên sẽ tan thành mây khói.
Tiểu nha hoàn giòn giã đáp “Vâng” , trong giọng nói mang theo mấy phần vui sướng.
Từ Lệnh Nghi cũng nghĩ như vậy.
Hắn cười dắt tay Cẩn ca nhi đi vào phòng khách.
“Hầu gia khoan đã!” giọng của Thập Nhất Nương không cao không thấp, thậm chí có chút trong trẻo lạnh lùng, “Mới vừa rồi thiếp bảo Cẩn ca nhi cùng đi với thiếp đến xin lỗi Bàng sư phụ. . . . . .” Nàng cứ đứng ở cửa như vậy, đem quyết định của mình nói cho Từ Lệnh Nghi biết.
Từ Lệnh Nghi làm ra bộ dáng thật tình lắng nghe, đồng thời bất động thanh sắc nhẹ nhàng ngắt cái tay thịt mũm mĩm trong lòng bàn tay mình.
Cẩn ca nhi lập tức kịp phản ứng.
“Mẹ” Hắn ngửa đầu nhìn Thập Nhất Nương, mắt phượng thật to trong suốt như nước, Thập Nhất Nương phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, “Con nghe lời của mẹ. Sau này con không bao giờ … chọc cho mẹ tức giận nữa.”
Mới vừa rồi còn phát giận cùng Trúc Hương, Từ Lệnh Nghi vừa nói ba xạo vài tiếng đã làm cho hắn biết lỗi rồi. . . . . . Hoặc là, bởi vì người nói chuyện khác nhau, cho nên hiệu quả khác nhau sao?
Thập Nhất Nương cảm giác có chút đột ngột, nhưng thấy Cẩn ca nhi chịu nhận sai, giữa hai đầu lông mày của nàng không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt : “Tốt, vậy con theo ta đi nhận lỗi cùng Bàng sư phụ!”
Nụ cười trên mặt của Cẩn ca nhi cứng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lệnh Nghi, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra mấy phần chờ đợi.
Từ Lệnh Nghi thì nhẹ nhàng ho một tiếng, chậm rãi nói: “Mưa lớn như thế. . . . . .”
Có ý gì, thì không cần nói cũng biết!
Thập Nhất Nương giận không chỗ phát tiết.
Khó trách Cẩn ca nhi nhanh như vậy liền thay đổi thái độ, thì ra bởi vì chiếm được ủng hộ Từ Lệnh Nghi.
“Ý của hầu gia là mưa quá lớn, đợi mưa tạnh rồi sẽ đi đúng không? Hay là cảm thấy không cần thiết nói xin lỗi, nên không cần đi?” Nàng yên lặng nhìn Từ Lệnh Nghi, giọng nói có chút ép người.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi có chút không được tự nhiên, hắn bảo Cẩn ca nhi: “Con còn không trở về phòng đổi lại xiêm y —— toàn bộ trên người đều ướt hết rồi!”
Ngụ ý của phụ thân Cẩn ca nhi nghe thấy làm sao mà không hiểu.
Hắn vui vẻ ra mặt, vội vã hành lễ cho cha mẹ, tung tăng như chim sẽ xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nói: “Con vẫn không hiểu vì cái gì mà mẹ muốn con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ sao? Nếu vẫn không có suy nghĩ cẩn thận, thì con hãy cố xét lại mình cho ta. Lúc nào nghĩ thông suốt rồi, thì hãy đi trở về phòng!”
Thân thể của Cẩn ca nhi cứng đờ, cái đầu mới vừa rồi còn ngẩn cao giờ đã thả xuống.
Hắn từ từ xoay người, vẻ mặt đau khổ nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương phản bác ý của hắn.
Chân mày của hắn không khỏi cau lại, nhìn bốn phía một cái. Lúc này hắn mới phát hiện mới vừa rồi Hổ Phách còn hầu hạ bên cạnh, cùng đám người của Trúc Hương đã sớm không biết đi đâu rồi, trong viện im ắng , nghe không được âm thanh của người khác.
Chắc là nhìn thấy bọn họ có tranh chấp, nên đều tránh đi!
Từ Lệnh Nghi nghĩ ngợi một chút rồi thấp giọng nói: “Có chuyện gì, chúng ta nói sau đi. Nàng để cho Cẩn ca nhi trở về phòng đổi lại xiêm y trước. . . . . .”
Thập Nhất Nương nhíu mày.
Từ Lệnh Nghi đại khái còn chưa rõ dụng ý của mình sao!
Có một số việc, vốn không nên làm trò nói trước mặt hài tử. Nghĩ đến bộ dạng hưng phấn bừng bừng mới vừa rồi của Cẩn ca nhi, rõ ràng cảm thấy Từ Lệnh Nghi là chỗ dựa. Nếu như chính vì vậy mà để cho Cẩn ca nhi đi, thì sau này Cẩn ca nhi chỉ càng thêm không biết sợ hãi!
Hai lần cân nhắc, nàng vẫn quyết định đem ý nghĩ của mình nói cho Từ Lệnh Nghi biết.
“Hầu gia, có phải là ngài cảm thấy Cẩn ca nhi đường đường là thiếu gia Hầu phủ, bởi vì không hiểu chuyện mà phạm lỗi, dạy cũng dạy rồi, phạt cũng phạt rồi, nên không cần phải đi nhận lỗi với một sự phụ dạy quyền cước đúng không?” Thông qua thái độ của Ngũ phu nhân, nhìn lại cách hắn xử trí với Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương cảm thấy nàng đã hiểu rõ ý nghĩ của Từ Lệnh Nghi.”Nhưng ngài có cẩn thận nghĩ tới hay không, vì cái gì mà thiếp lại kiên trì muốn Cẩn ca nhi đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ?”
Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.
Thập Nhất Nương đối đãi với người khác rất bao dung hòa nhã, chuyện lần này, hắn thật nghĩ như vậy. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có hiểu lầm gì sao ?
Thần sắc hắn vẫn ngẩn ngơ.
“Ban đầu, thiếp chỉ muốn nói cho Cẩn ca nhi phải làm như thế nào để xử trí sai lầm của mình. Nhưng dần dần, thiếp phát hiện đó không còn là vấn đề đơn giản nói xin lỗi hay không xin lỗi.” Là người của hai thế giới, ở xã hội cấp bậc sâm nghiêm này, không có người nào nhận thức càng sâu hơn so với Thập Nhất Nương. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ đi khiêu chiến chế độ của xã hội này, càng không muốn hài tử của mình trở nên quá khác biệt so với người khác, vậy thì sẽ bị xã hội này cô lập. Nàng đem những hành động của Cẩn ca nhi nói cho Từ Lệnh Nghi biết “. . . . . . thời điểm Cẩn ca nhi mới ra đời, các ca ca, tỷ tỷ đều đã lớn, đúng lúc ngài lại nhàn rỗi ở nhà, Nương cũng là tuổi để ngậm kẹo đùa cháu, hắn tập trung tất cả sủng ái của mọi người vào mình, nghe được cũng là lời dễ nghe, nhìn được cũng chuyện hài lòng. Nhưng chính bởi vì như thế, nên tính tình càng lúc càng lớn. Ngài nhìn xem, hắn năm nay mới sáu tuổi, ngay cả lời nói không lọt tai của người làm mẹ như thiếp mà hắn cũng không nghe, thấy mầm sẽ biết cây, huống chi là người khác! Nếu như để đến tuổi phát triển, sẽ là cảnh tượng như thế nào? Thiếp phạt hắn không cho phép hắn vào nhà, là hắn có thể bất vi sở động đứng ở dưới trời mưa gió!”
Thập Nhất Nương bùm bùm nói một tràng, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
“Hầu gia, ở nhà, Cẩn ca nhi là thiếu gia Từ gia. Có thể ở bên ngoài, hắn cũng là nhi tử của Vĩnh Bình hầu. Ở nhà, hắn làm sai chuyện gì, chúng ta làm cha mẹ nhớ tới hắn là con út, không cần ứng phó cổng và sân giống như con trai lớn, nên chỉ cần là chuyện không đả thương phong nhã, thì có thể tha thứ. Làm ca ca, xem đệ đệ là hắn như tay chân, cũng có thể không so đo. Thậm chí bởi vì làm sai chuyện mà bị trừng phạt còn cảm thấy đặc biệt đau lòng. Còn ở phía ngoài thì sao đây? Người khác tại sao phải tha thứ cho hắn? Tại sao phải nhẫn nhịn hắn, tại sao phải đau lòng cho hắn?” Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng mà hô một tiếng “Hầu gia”, chỉ ngón tay và nói: “Tính tình của Cẩn ca nhi quá lớn. Phải biết rằng, trong thiên hạ, nơi đâu không phải là vương thổ; suất sĩ Chi tân, mạc phi vương thần.”
Lời của Thập Nhất Nương còn chưa dứt, vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi đã biến đổi.
Trong suy nghĩ của hắn, nhi tử thông minh lanh lợi, hoạt bát sáng sủa, lỗi lạc hào phóng , thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh hoặc là cố chấp, nhưng cũng là tinh lực tràn đầy, có chủ kiến, có ý nghĩ biểu hiện.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào trên người nhi tử.
Trên sợi tóc đầy hơi nước, vạt áo ướt đẫm, đều ở nhắc nhở cho hắn biết con của hắn quật cường.
Thập Nhất Nương nói rất đúng, có một số việc, là hắn đã không cẩn thận suy nghĩ.
Tính tình của Cẩn ca nhi quá cương liệt.
Cho dù nó cảm thấy bị phạt còn đi nhận lỗi với Bàng sư phụ là không đúng, nhưng đây là lời mẫu thân nó nói, vậy mà nó cũng không nguyện ý thối lui một bước, thậm chí còn đứng giằng co cùng mẫu thân. . . . . . Coi như là hoàng tử, cũng không thể tùy tâm sở dục được! Huống chi nó chỉ là nhi tử của Hầu gia.
Có đôi khi, quá cứng sẽ dễ gãy, mạnh quá rất dễ bị nhục!
Lời của Mẫu thân mặc dù Cẩn ca nhi nghe không hiểu hết, nhưng hắn nhìn ra được, lần này mẫu thân rất tức giận. Mà phụ thân trầm mặc càng làm cho hắn cảm giác được đại thế không ổn.
Hắn không nhìn phụ thân khỏi cầu trợ, rồi kêu lên”Phụ thân” , ánh mắt nhìn về phía Từ Lệnh Nghi đã có chút cầu khẩn mơ hồ.
Từ Lệnh Nghi cũng không phải là người không quả quyết.
Hắn ngầm thở dài, sau đó quyết định: “Cẩn ca nhi, con nghe lời của mẫu thân, đi nhận lỗi với Bàng sư phụ đi”
Chuyện chuyển biến đột ngột, khiến Cẩn ca nhi há hốc mồm cứng lưỡi nhìn phụ thân, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng động, phá vỡ không khí yên lặng.
Ba người không khỏi theo tiếng nhìn lại.
Ngọc Bản mở ô, còn Đỗ ma ma thì đang vịn Thái phu nhân đi đến.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” hai đầu lông mày Thái phu nhân mang theo mạnh sẽ, ánh mắt sắc bén nhìn Thập Nhất Nương, “Không phải nói Cẩn ca nhi đã bị cấm túc sao? Mưa lớn như thế, các con không có ở trong nhà, mà đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn có Cẩn ca nhi, làm sao trên người bị ướt nhẹp như thế mà không có người hầu hạ đổi lại xiêm y? Nếu như bị bệnh thì làm sao bây giờ?” Vừa nói, vừa sai Đỗ ma ma ở bên cạnh “Còn không mau đem Lục thiếu gia dẫn trở về phòng đi? Đều không có mắt nhìn sao?”
“Tổ mẫu!”
Khuôn mặt của Cẩn ca nhi vui mừng hẳn lên.
Đỗ ma ma vội vàng đáp “Dạ” , cũng không dám đi sang hành lang quanh co bên kia, để bị mưa xối trúng, mà trực tiếp chạy tới đây.
“Làm sao con lại ở chỗ này?” Từ Lệnh Nghi giả bộ không biết, “Mưa lớn như thế, bị bệnh thì làm sao? Mau vào phòng đi?”
Cẩn ca nhi sôi nổi dắt tay phụ thân, sắc mặt chợt buồn bả, thấp giọng nói: “Con, con không vào đâu! Mẹ nói, con không đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ, mẹ sẽ không gặp con.” Vừa nói, hắn vừa vung bỏ tay Từ Lệnh Nghi ra, lớn tiếng nói, “Con không đi. Con đã bị cấm túc rồi, tại sao còn phải đi nhận lỗi với Bàng sư phụ nữa. Con không đi!”
Chuyện vừa xảy ra Từ Lệnh Nghi đã nghe nói rồi. Mặc dù hắn xem thường cách làm của Thập Nhất Nương, nhưng Thập Nhất Nương đã lên tiếng, nếu hắn cùng Thập Nhất Nương ý kiến không thống nhất, thì hài tử nên nghe ai mới tốt đây?
Nhưng thái độ kiên quyết của Cẩn ca nhi khiến cho hắn rất ngoài ý muốn.
Có gió thổi qua, mưa lại lộp bộp rơi xuống, làm ướt vạt áo của mọi người.
“Con nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Từ Lệnh Nghi vừa nói, vừa đi vào dưới mái hiên.
“Mẫu thân bảo con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ.” Cẩn ca nhi hướng phụ thân tố khổ, cước bộ không khỏi đi theo phụ thân về phía trước, “. . . . . . Dù sao, con cũng không đi!” Mím môi, bộ dáng rất kiên quyết, nhưng người thì vẫn đứng ở dưới mái hiên.
“Mẹ con nói cũng đúng!” Từ Lệnh Nghi dùng ống tay áo xoa xoa nước mưa tràn đầy mặt của nhi tử, thuận miệng nói, “Con đã làm chuyện sai, tại sao có thể không nhận lỗi với người ta? Con nghe lời phụ thân nói…, đi nhận lỗi với mẹ! Con như vậy, làm mẹ con đau lòng lắm đó!”
Chỉ nói hắn xin lỗi với mẫu thân, nhưng không có nói để cho hắn và mẹ cùng đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ.
Cẩn ca nhi nghe vậy trong lòng vui mừng.
Có thể thấy được phụ thân cũng cảm thấy không cần đi xin lỗi với Bàng sư phụ nữa.
Hắn có chút đắc ý nho nhỏ. Thật vui mừng mà lớn tiếng đáp “Dạ” .
Từ Lệnh Nghi yêu thương sờ sờ đầu con trai
Tay của phụ thân ấm áp mà vững vàng, làm cho Cẩn ca nhi có cảm giác rất an toàn. Hắn không khỏi ngẩng đầu, hướng phụ thân cười cười.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử rực rỡ giống như ánh mặt trời, Từ Lệnh Nghi cũng cười , nụ cười so sánh với bình thường càng thêm ôn hòa .
Cửa”Kẹt” một tiếng mở ra, không khí ấm áp bị phá vỡ.
Hai phụ tử không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại, thấy Thập Nhất Nương đang mặt lạnh đứng ở trước cửa.
“Hầu gia đã trở lại!” Nàng nhìn cũng không còn nhìn Cẩn ca nhi một cái, sai bảo tiểu nha hoàn, “Mưa lớn như thế. . . . . . nhanh múc nước tới cho Hầu gia rửa mặt đi!”
Nếu Hầu gia ra mặt giúp Lục thiếu gia, phu nhân dù sao cũng phải cho Hầu gia mấy phần mặt mũi. Phu nhân không truy cứu nữa, thì Lục thiếu gia cũng có bậc thang để xuống, chuyện này tự nhiên sẽ tan thành mây khói.
Tiểu nha hoàn giòn giã đáp “Vâng” , trong giọng nói mang theo mấy phần vui sướng.
Từ Lệnh Nghi cũng nghĩ như vậy.
Hắn cười dắt tay Cẩn ca nhi đi vào phòng khách.
“Hầu gia khoan đã!” giọng của Thập Nhất Nương không cao không thấp, thậm chí có chút trong trẻo lạnh lùng, “Mới vừa rồi thiếp bảo Cẩn ca nhi cùng đi với thiếp đến xin lỗi Bàng sư phụ. . . . . .” Nàng cứ đứng ở cửa như vậy, đem quyết định của mình nói cho Từ Lệnh Nghi biết.
Từ Lệnh Nghi làm ra bộ dáng thật tình lắng nghe, đồng thời bất động thanh sắc nhẹ nhàng ngắt cái tay thịt mũm mĩm trong lòng bàn tay mình.
Cẩn ca nhi lập tức kịp phản ứng.
“Mẹ” Hắn ngửa đầu nhìn Thập Nhất Nương, mắt phượng thật to trong suốt như nước, Thập Nhất Nương phảng phất như có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, “Con nghe lời của mẹ. Sau này con không bao giờ … chọc cho mẹ tức giận nữa.”
Mới vừa rồi còn phát giận cùng Trúc Hương, Từ Lệnh Nghi vừa nói ba xạo vài tiếng đã làm cho hắn biết lỗi rồi. . . . . . Hoặc là, bởi vì người nói chuyện khác nhau, cho nên hiệu quả khác nhau sao?
Thập Nhất Nương cảm giác có chút đột ngột, nhưng thấy Cẩn ca nhi chịu nhận sai, giữa hai đầu lông mày của nàng không khỏi lộ ra nụ cười nhợt nhạt : “Tốt, vậy con theo ta đi nhận lỗi cùng Bàng sư phụ!”
Nụ cười trên mặt của Cẩn ca nhi cứng lại.
Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Từ Lệnh Nghi, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra mấy phần chờ đợi.
Từ Lệnh Nghi thì nhẹ nhàng ho một tiếng, chậm rãi nói: “Mưa lớn như thế. . . . . .”
Có ý gì, thì không cần nói cũng biết!
Thập Nhất Nương giận không chỗ phát tiết.
Khó trách Cẩn ca nhi nhanh như vậy liền thay đổi thái độ, thì ra bởi vì chiếm được ủng hộ Từ Lệnh Nghi.
“Ý của hầu gia là mưa quá lớn, đợi mưa tạnh rồi sẽ đi đúng không? Hay là cảm thấy không cần thiết nói xin lỗi, nên không cần đi?” Nàng yên lặng nhìn Từ Lệnh Nghi, giọng nói có chút ép người.
Vẻ mặt Từ Lệnh Nghi có chút không được tự nhiên, hắn bảo Cẩn ca nhi: “Con còn không trở về phòng đổi lại xiêm y —— toàn bộ trên người đều ướt hết rồi!”
Ngụ ý của phụ thân Cẩn ca nhi nghe thấy làm sao mà không hiểu.
Hắn vui vẻ ra mặt, vội vã hành lễ cho cha mẹ, tung tăng như chim sẽ xoay người muốn rời đi.
“Đứng lại!” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nói: “Con vẫn không hiểu vì cái gì mà mẹ muốn con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ sao? Nếu vẫn không có suy nghĩ cẩn thận, thì con hãy cố xét lại mình cho ta. Lúc nào nghĩ thông suốt rồi, thì hãy đi trở về phòng!”
Thân thể của Cẩn ca nhi cứng đờ, cái đầu mới vừa rồi còn ngẩn cao giờ đã thả xuống.
Hắn từ từ xoay người, vẻ mặt đau khổ nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thành thân lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Thập Nhất Nương phản bác ý của hắn.
Chân mày của hắn không khỏi cau lại, nhìn bốn phía một cái. Lúc này hắn mới phát hiện mới vừa rồi Hổ Phách còn hầu hạ bên cạnh, cùng đám người của Trúc Hương đã sớm không biết đi đâu rồi, trong viện im ắng , nghe không được âm thanh của người khác.
Chắc là nhìn thấy bọn họ có tranh chấp, nên đều tránh đi!
Từ Lệnh Nghi nghĩ ngợi một chút rồi thấp giọng nói: “Có chuyện gì, chúng ta nói sau đi. Nàng để cho Cẩn ca nhi trở về phòng đổi lại xiêm y trước. . . . . .”
Thập Nhất Nương nhíu mày.
Từ Lệnh Nghi đại khái còn chưa rõ dụng ý của mình sao!
Có một số việc, vốn không nên làm trò nói trước mặt hài tử. Nghĩ đến bộ dạng hưng phấn bừng bừng mới vừa rồi của Cẩn ca nhi, rõ ràng cảm thấy Từ Lệnh Nghi là chỗ dựa. Nếu như chính vì vậy mà để cho Cẩn ca nhi đi, thì sau này Cẩn ca nhi chỉ càng thêm không biết sợ hãi!
Hai lần cân nhắc, nàng vẫn quyết định đem ý nghĩ của mình nói cho Từ Lệnh Nghi biết.
“Hầu gia, có phải là ngài cảm thấy Cẩn ca nhi đường đường là thiếu gia Hầu phủ, bởi vì không hiểu chuyện mà phạm lỗi, dạy cũng dạy rồi, phạt cũng phạt rồi, nên không cần phải đi nhận lỗi với một sự phụ dạy quyền cước đúng không?” Thông qua thái độ của Ngũ phu nhân, nhìn lại cách hắn xử trí với Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương cảm thấy nàng đã hiểu rõ ý nghĩ của Từ Lệnh Nghi.”Nhưng ngài có cẩn thận nghĩ tới hay không, vì cái gì mà thiếp lại kiên trì muốn Cẩn ca nhi đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ?”
Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.
Thập Nhất Nương đối đãi với người khác rất bao dung hòa nhã, chuyện lần này, hắn thật nghĩ như vậy. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có hiểu lầm gì sao ?
Thần sắc hắn vẫn ngẩn ngơ.
“Ban đầu, thiếp chỉ muốn nói cho Cẩn ca nhi phải làm như thế nào để xử trí sai lầm của mình. Nhưng dần dần, thiếp phát hiện đó không còn là vấn đề đơn giản nói xin lỗi hay không xin lỗi.” Là người của hai thế giới, ở xã hội cấp bậc sâm nghiêm này, không có người nào nhận thức càng sâu hơn so với Thập Nhất Nương. Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ đi khiêu chiến chế độ của xã hội này, càng không muốn hài tử của mình trở nên quá khác biệt so với người khác, vậy thì sẽ bị xã hội này cô lập. Nàng đem những hành động của Cẩn ca nhi nói cho Từ Lệnh Nghi biết “. . . . . . thời điểm Cẩn ca nhi mới ra đời, các ca ca, tỷ tỷ đều đã lớn, đúng lúc ngài lại nhàn rỗi ở nhà, Nương cũng là tuổi để ngậm kẹo đùa cháu, hắn tập trung tất cả sủng ái của mọi người vào mình, nghe được cũng là lời dễ nghe, nhìn được cũng chuyện hài lòng. Nhưng chính bởi vì như thế, nên tính tình càng lúc càng lớn. Ngài nhìn xem, hắn năm nay mới sáu tuổi, ngay cả lời nói không lọt tai của người làm mẹ như thiếp mà hắn cũng không nghe, thấy mầm sẽ biết cây, huống chi là người khác! Nếu như để đến tuổi phát triển, sẽ là cảnh tượng như thế nào? Thiếp phạt hắn không cho phép hắn vào nhà, là hắn có thể bất vi sở động đứng ở dưới trời mưa gió!”
Thập Nhất Nương bùm bùm nói một tràng, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
“Hầu gia, ở nhà, Cẩn ca nhi là thiếu gia Từ gia. Có thể ở bên ngoài, hắn cũng là nhi tử của Vĩnh Bình hầu. Ở nhà, hắn làm sai chuyện gì, chúng ta làm cha mẹ nhớ tới hắn là con út, không cần ứng phó cổng và sân giống như con trai lớn, nên chỉ cần là chuyện không đả thương phong nhã, thì có thể tha thứ. Làm ca ca, xem đệ đệ là hắn như tay chân, cũng có thể không so đo. Thậm chí bởi vì làm sai chuyện mà bị trừng phạt còn cảm thấy đặc biệt đau lòng. Còn ở phía ngoài thì sao đây? Người khác tại sao phải tha thứ cho hắn? Tại sao phải nhẫn nhịn hắn, tại sao phải đau lòng cho hắn?” Nói tới đây, nàng nhẹ nhàng mà hô một tiếng “Hầu gia”, chỉ ngón tay và nói: “Tính tình của Cẩn ca nhi quá lớn. Phải biết rằng, trong thiên hạ, nơi đâu không phải là vương thổ; suất sĩ Chi tân, mạc phi vương thần.”
Lời của Thập Nhất Nương còn chưa dứt, vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi đã biến đổi.
Trong suy nghĩ của hắn, nhi tử thông minh lanh lợi, hoạt bát sáng sủa, lỗi lạc hào phóng , thỉnh thoảng có chút bướng bỉnh hoặc là cố chấp, nhưng cũng là tinh lực tràn đầy, có chủ kiến, có ý nghĩ biểu hiện.
Nhưng bây giờ. . . . . .
Ánh mắt của hắn không khỏi rơi vào trên người nhi tử.
Trên sợi tóc đầy hơi nước, vạt áo ướt đẫm, đều ở nhắc nhở cho hắn biết con của hắn quật cường.
Thập Nhất Nương nói rất đúng, có một số việc, là hắn đã không cẩn thận suy nghĩ.
Tính tình của Cẩn ca nhi quá cương liệt.
Cho dù nó cảm thấy bị phạt còn đi nhận lỗi với Bàng sư phụ là không đúng, nhưng đây là lời mẫu thân nó nói, vậy mà nó cũng không nguyện ý thối lui một bước, thậm chí còn đứng giằng co cùng mẫu thân. . . . . . Coi như là hoàng tử, cũng không thể tùy tâm sở dục được! Huống chi nó chỉ là nhi tử của Hầu gia.
Có đôi khi, quá cứng sẽ dễ gãy, mạnh quá rất dễ bị nhục!
Lời của Mẫu thân mặc dù Cẩn ca nhi nghe không hiểu hết, nhưng hắn nhìn ra được, lần này mẫu thân rất tức giận. Mà phụ thân trầm mặc càng làm cho hắn cảm giác được đại thế không ổn.
Hắn không nhìn phụ thân khỏi cầu trợ, rồi kêu lên”Phụ thân” , ánh mắt nhìn về phía Từ Lệnh Nghi đã có chút cầu khẩn mơ hồ.
Từ Lệnh Nghi cũng không phải là người không quả quyết.
Hắn ngầm thở dài, sau đó quyết định: “Cẩn ca nhi, con nghe lời của mẫu thân, đi nhận lỗi với Bàng sư phụ đi”
Chuyện chuyển biến đột ngột, khiến Cẩn ca nhi há hốc mồm cứng lưỡi nhìn phụ thân, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Ngoài cửa liền truyền đến một trận tiếng động, phá vỡ không khí yên lặng.
Ba người không khỏi theo tiếng nhìn lại.
Ngọc Bản mở ô, còn Đỗ ma ma thì đang vịn Thái phu nhân đi đến.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” hai đầu lông mày Thái phu nhân mang theo mạnh sẽ, ánh mắt sắc bén nhìn Thập Nhất Nương, “Không phải nói Cẩn ca nhi đã bị cấm túc sao? Mưa lớn như thế, các con không có ở trong nhà, mà đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn có Cẩn ca nhi, làm sao trên người bị ướt nhẹp như thế mà không có người hầu hạ đổi lại xiêm y? Nếu như bị bệnh thì làm sao bây giờ?” Vừa nói, vừa sai Đỗ ma ma ở bên cạnh “Còn không mau đem Lục thiếu gia dẫn trở về phòng đi? Đều không có mắt nhìn sao?”
“Tổ mẫu!”
Khuôn mặt của Cẩn ca nhi vui mừng hẳn lên.
Đỗ ma ma vội vàng đáp “Dạ” , cũng không dám đi sang hành lang quanh co bên kia, để bị mưa xối trúng, mà trực tiếp chạy tới đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.