Chương 413: gió nổi lên ( trung )
Chi Chi
09/02/2014
Edit: Pthu
Muốn danh chính ngôn thuận mà đuổi Đào ma ma đi ra ngoài. Có rất nhiều lý do.
Thập Nhất Nương cười đánh Nhạn Dung.
Hồ Phách tới đây khuyên: “Phu nhân. Lời của Nhạn Dung cũng có đạo lý…..”
“Không có nghiêm trọng như nàng nói.” Thập Nhất Nương cười cắt đứt lời của nàng. “Muốn đưa Đào ma ma đi. Có nhiều biện pháp.” Nghĩ đến đây, nàng nhíu đầu lông mày. “Có một số người. Ta vẫn không yên lòng. Chỉ là lão hổ cũng có lúc ngủ ngáy. Ta cũng không thể suốt ngày nhìn chằm chằm vào đó. Đào ma ma cho dù có muôn vàn lỗi sai. Thì tấm lòng bảo vệ Truân ca của nàng cũng không sai. Ta lúc đầu thuận theo tình thế mà giữ nàng lại. Chẳng qua là sợ lúc ta chiếu cố Truân ca có chỗ nào sơ xuất. Nàng ở một bên nhìn xem. Cũng có thể bù đắp kẽ hở mà thôi.” Nói xong, sắc mặt của nàng nghiêm lại. “Nhưng mà, Đào ma ma vốn cho rằng ta chiếm được vị trí của Đại tỷ, mọi chuyện vốn nên là Đại tỷ có phúc phận hưởng thụ. Bây giờ ta lại mang thai, chỉ sợ trong lòng nàng càng thêm bất an. Nàng ở bên đó ngươi phải chú ý một chút mới được. Ta mặc dù không hy vọng Truân ca có thể đem ta trở thành giống như mẫu thân của hắn mà thích, nhưng cũng không muốn giữa hai người giương cung bạt kiếm.”
Hổ Phách đáp ứng. Trở lại trong phòng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để nghe ngóng được Đào ma ma cùng Từ Tự Truân nói những lời gì. Thì Tùng ma ma tới chơi.
Nàng nhanh chóng nghênh đón Tùng ma ma vào trong phòng đến ngồi trên kháng gần cửa sổ. Lấy trà Long tĩnh tây hồ mà Thập Nhất Nương thưởng cho để đãi khách.
Tùng mụ mụ đánh giá căn phòng nho nhỏ này. Sắp xếp sáng sủa sạch sẽ, treo màn màu xanh ngọc nửa mới nhưng không cũ. Áo ngủ bằng gấm màu đỏ. Gối màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ còn bày một chậu cây văn trúc nho nhỏ, trang nhã lại khéo léo.
Nàng không khỏi âm thầm gật đầu. Thấp giọng nói mục đích đến: “…. Từ trong miếu trở về. Lúc đầu Tứ thiếu gia đi đến tòa nhà cũ của Tứ phu nhân trước kia dâng hương. Trở về không ngờ lại nói với ta, Tứ phu nhân thích hoa, lại dốc hết sức lực để cho Quý Đình tức phụ ở trong noãn phòng của hậu hoa viên trồng một ít loại hiếm có, tự mình giữ lại chơi là được rồi, đem tặng người khắp nơi, chỉ sợ làm cho người đố kỵ. Ngược lại biến khéo thành vụng. Nói nhà chúng ta kiêu xa.”
Tùng ma ma là người có thể diện nhất bên cạnh Thái phu nhân, đắc lực nhất. Có đôi khi, chính là đại biểu cho Thái phu nhân.
Hổ Phách cực kỳ hoảng sợ. Vội nói: “Kính xin Tùng ma ma hiểu cho. Phu nhân nhà chúng ta mặc dù thích những thứ hoa hoa cỏ cỏ kia, nhưng cũng không có bản lãnh như nữ đế Tắc Thiên lúc nào cũng trăm hoa đua nở. Chẳng qua là bây giờ trong nhà có noãn phòng. Lại có Quý Đình tức phụ là người có tay nghề tốt đầu óc lanh lợi, nên lại để cho hoa nở sớm trước vài ngày, kéo dài sau vài ngày mà thôi.Về phần nói đến tặng người, thì trừ bỏ những người như Thái phu nhân của Cam gia cùng với Đại phu nhân của Lâm gia, Hoàng phu nhân của Vĩnh Xương hầu. Thật cũng không có tặng những người khác.Mấy vị phu nhân này. Hoặc là thông gia, hoặc là bạn cũ cùng nhau trải qua gian khổ….”
Tùng ma ma thấy Hổ Phách vội vã. Biết nàng hiểu lầm ý của mình, liền bận rộn cười nói: “Hổ Phách cô nương đừng nóng vội. Tứ phu nhân là người như thế nào, cả nhà đều biết. Không phải là người nào nói một câu không tốt, liền không tốt; người nào nói một câu tốt, liền tốt. Đem những lời này nói cho Hổ Phách cô nương, cũng là ý tứ của Thái phu nhân chúng ta.”
Hổ Phách vừa nghe. Lập tức đứng lên: “Xin ma ma phân phó.”
Thái độ cung kính của nàng làm cho Tùng ma ma giống như là ngày tháng sáu được uống nước đậu xanh ướp lạnh. Từ trong ra ngoài lộ ra sự dễ chịu, thanh âm nhu hòa hơn mấy phần: “Ý tứ của Thái phu nhân chúng ta là, Tứ thiếu gia tuổi còn nhỏ, luôn luôn không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này. Sao đột nhiên lại quan tâm đến những thứ này. Muốn để cho cô nương cùng phu nhân nói những lời ngày. Có một số việc. Tốt hơn là phải điều tra thêm mới được. Miễn cho bị những người thích gây chuyện thị phi xúi giục. Đem thiếu gia ngoan ngoãn làm cho hư mất.”
Hổ Phách nghe được thần sắc vẻ mặt cứng lại. Vội nói: “Xin ma ma yên tâm. Lời này ta nhất định truyền tới.”
Tùng ma ma khẽ gật đầu, thấy chính sự nói xong rồi. Liền hỏi Hổ Phách: “Nghe nói cha mẹ của ngươi, vẫn còn làm việc ở thôn trang. Sao không cùng phu nhân nhắc tới một chút, nhận về dưỡng lão thôi.”
Hổ Phách cười nói: “Bọn họ ở Giang Nam đã quen, chung quanh đều là hành xóm cũ. Mặc dù ta không ở dưới gối nhưng cười cười nói nói. Thời gian trôi qua ngược lại càng sung sướng hơn.”
“Vậy ngươi chẳng phải là bị bỏ rơi ở Yên kinh rồi sao?”
Hổ Phách sắc mặt đỏ lên: “Ta là hầu hạ phu nhân. Phu nhân ở nơi nào, ta tự nhiên ở nơi đó nha.”
Tùng ma ma cười khẽ gật đầu, đối với lời này của nàng giống như là rất hài lòng, lại nói mấy câu nhàn thoại. Liền đứng dậy cáo từ.
Hổ Phách mặc dù cảm thấy lời này của Tùng ma ma hỏi ra có chút kỳ quặc, nhưng nhớ đến ý tứ của Thái phu nhân muốn truyền đạt cho Thập Nhất Nương. Thay vì cẩn thận suy nghĩ thêm thì nên vội vã đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Chân mày Thập Nhất Nương hơi chau lại, hỏi Hổ Phách: “Truân ca ở đâu?”
Hổ Phách thấp giọng nói: “Ở trong phòng Ngũ thiếu gia.”
Từ Tự Truân rất là hoang mang.
Lúc trước khi nương mất từng lặp đi lặp lại mà dặn dò hắn. Nói Đào ma ma là người nàng tín nhiệm nhất.
Sau này có chuyện gì, nhất định phải nghe Đào ma ma. Còn làm cho hắn phải thề, quyết không làm trái lời dặn dò của nàng. Nhưng hắn nghe lời của Đào ma ma, đem chuyện mẫu thân tặng hoa nói cho Tùng ma ma. Tùng ma ma lại cười nói với hắn: Tặng hoa là cái chuyện nhỏ, người hoàng gia đều có tấm lòng bao dung lớn, sẽ không vì chuyện như vậy mà trách cứ Vĩnh Bình Hầu phủ. Hắn nghĩ tới lời của Thái phu nhân “Đại nhân vật bình thường đều vì nhỏ mà mất lớn”. Biện bạch nói: “Con đê dài ngàn dặm sụp bởi cái tổ kiến. Càng là chuyện nhỏ, càng phải chú ý mới đúng.”
Tùng ma ma cười không ngừng, khích lệ hắn: “Tứ thiếu gia nhà chúng ta đi theo Triệu tiên sinh học vấn đã tăng lên không ích. Chuyện gì cũng biết rồi. Chuyện này ta sẽ cùng Thái phu nhân nói. Để cho Thái phu nhân nói chuyện một chút với Tứ phu nhân. Về sau cũng đừng có đưa tặng hoa cho người khác nữa.” Nói xong, liền để cho tiểu nha hoàn đưa hắn trở về phòng. Còn mình thì đứng ở dưới mái hiên chờ quản sự ma ma gọi vào. “Thái phu nhân chỉ là tạm thời giúp đỡ Tứ phu nhân quản chuyện trong nhà. Chuyện như váy mùa hạ thì dùng vải vóc ở đâu, chuyện lớn các loại, ta thấy vẫn là thông báo cho Tứ phu nhân một tiếng mới tốt.”
Những lời nói với hắn giống như là có vẻ có chút lơ đễnh, làm Từ Tự Truân có chút thất vọng. Muốn hỏi Từ Tự Kiệm một chút, nhưng Từ Tự Kiệm vừa mới bắt chước Từ Tự Cần đi ra ngoại viện. Nghe gã sai vặt của Từ Tự Kiệm nói. Nhà ngoại của Từ Tự Kiệm từ Trung Cần Bá phủ chuyển ra trạch viện đặt mua ở bên ngoài rồi. Ngoại tổ mẫu của hắn có thể ở trong nhà mà tùy ý chiêu đãi khách nhân rồi. Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm đã có hai năm không ở Yến Kinh, ngoại tổ mẫu hắn rất là lo lắng. Thường thường sai người gọi hắn cùng Từ Tự Cần đi ăn cơm. Hoặc là có biểu huynh đệ mời hắn đi ra ngoài du ngoạn. Không rảnh rỗi.
Từ Tự Truân không khỏi có chút buồn bực.
Từ Tự Giới đến gần hỏi Từ Tự Truân: “Tứ ca. Tứ ca. Huynh đừng thương tâm, Tam ca không cùng huynh chơi, đệ chơi cùng huynh.” Sau đó để cho Hỉ Nhi đi lấy cái diều giấy Tùng Phong: “Ta đem cái này tặng cho huynh.”
Mùa xuân đến, Thập Nhất Nương mời người vào trong phủ làm con diều cho hai người huynh đệ bọn hắn, còn để cho hai huynh đệ bọn họ theo học làm diều. Nghệ nhân kia vì biểu hiện tay nghề, mang theo trăm loại cây làm diều vào phủ. Từ Tự Truân thấy hiếm có, nhưng Từ Tự Giới cũng thích. Hắn liền tặng cho Từ Tự Giới, không nghĩ tới Từ Tự Giới lại đem con diều này tặng cho hắn.
Hắn có chút cảm động. Bắt chước bộ dáng của Thập Nhất Nương vuốt đầu Từ Tự Giới: “Đệ giữ đi. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau thả là được rồi.”
Trong lòng Từ Tự Giới vẫn có chút không nỡ, thấy Từ Tự Truân không cần, thì thở phào nhẹ nhõm. Cao hứng mà để cho Hỉ Nhi thu vào, nói: “Vậy ca ca đừng nóng giận. Chúng ta đi chơi diều đi.”
Từ Tự Truân nhìn thấy con ngươi của hắn tràn đầy mong đợi, trong lòng kích động một hồi, cảm thấy trên đời này vẫn là Giới ca đối với hắn tốt nhất.
Cùng hắn nói chuyện Thập Nhất Nương tặng hoa: “….. Ta có chút lo lắng. Cho nên muốn cùng mẫu thân nói chuyện này một chút.”
Từ Tự Giới yên yên lặng lặng nghe lời hắn nói. Đợi hắn nói xong. Rất chân thành gật đầu: “Vậy Tứ ca hãy cùng mẫu thân nói một chút đi.”
“Nhưng ta là vãn bối. Đi nói chuyện như vậy. Thích hợp sao?”
“Vậy thì không nói nữa.” Từ Tự Giới nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý.
Từ Tự Truân có chút dở khóc dở cười: “Này. Rốt cuộc thì nói mới tốt. Hay là không nói mới tốt?”
Từ Tự Giới nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, chớp đôi mắt phượng thật lớn. Trịnh trọng mà nói: “Ta nghe Tứ ca.” , tương đương với chưa nói.
Từ Tự Truân thấy hắn một bộ dáng ngây thơ không lo nghĩ. Không khỏi thở dài. Nghĩ đến nếu như Từ Tự Kiệm ở chỗ này thì tốt rồi. Trong lòng lại âm thầm cảm thấy. Coi như là Từ Tự Kiệm ở đây, chỉ sợ không thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của hắn. Trong lòng càng cảm thấy băn khoăn.
Nghe nói Thập Nhất Nương gọi hắn. Hắn có chút ấm ức mà đứng dậy đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Ánh hoàng hôn tươi đẹp lại sáng lạn. Làm cho lòng người ta cũng ấm áp theo.
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Truân ở dưới giàn hoa, ngồi trên ghế mỹ nhân để phơi nắng, cái bóng lộn xộn rơi ở trên người hai người.
“Truân ca, Tùng ma ma đem sự lo lắng của con đều nói cho ta biết rồi.” Nàng cười nhìn hắn. Đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Cám ơn con đã nhắc nhở làm cho ta tỉnh ngộ.”
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Thập Nhất Nương thản nhiên và chân thành. Khuôn mặt Từ Tự Truân “Bùm” một cái mà trở nên hồng.
“Không, không cần cám ơn.” Hắn xấu hổ mà cúi đầu. “Con. Con… Triệu tiên sinh nói. Con là thế tử Vĩnh Bình hầu, sau này phải chiếu cố tổ mẫu, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ cùng đệ đệ muội muội.”
Thập Nhất Nương đem Từ Tự Truân ôm vào trong ngực: “Truân ca là một thế tử tốt.” Trong vui mừng mang theo mấy phần sung sướng.
Từ Tự Truân ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng rỡ như sao buổi sớm, khóe miệng không có cách nào kìm chế được mà vểnh lên cao cao.
“Chuyện tặng hoa này, đúng là có chút không đủ ổn.” Thập Nhất Nương tinh tế cùng hắn nói những chuyện đã qua. “Nhưng mà. Ta tặng cho mấy vị phu nhân. Đều là bằng hữu rất tốt. Giống như Cam thái phu nhân chẳng hạn.Tam bá mẫu là trưởng bối, lại là người giúp đỡ ta lúc cập kê. Hơn nữa quan hệ cá nhân cùng với chúng ta rất tốt, giống như con cùng Kiệm ca.” Từ Tự Truân nghe được khẽ gật đầu.
“Người khác còn có Lâm đại phu nhân, là bác gái của đại tỷ phu con. Hoàng thái phu nhân là bạn tốt trong khuê phòng.” Thập Nhất Nương cười nói, “Bởi vì ta đối với những người này đều rất hiểu biết, biết rõ các nàng sẽ không nói nọ nói kia.Mới dám đem hoa này tặng cho các nàng.”
Tự Truân xấu hổ mà cười.
“Con, con trách oan mẫu thân rồi.”
“Nhưng Truân ca có thể nghĩ đến làm việc phải đê điều, có thể nghĩ đến có thể sẽ có người đem chuyện này làm đầu đề câu chuyện để công kích nhà chúng ta, đã có mấy phần phong thái của thế tử gia rồi.” Thập Nhất Nương cười cười, ôm chặt tay của Từ Tự Truân, “Đại tỷ biết. Không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu. Ta sau này cũng có thể yên tâm, để cho Truân ca chiếu cố rồi.”
Truân ca vểnh môi cười, sự âm u hai ngày này đã bị quét sạch.
Tiễn Truân ca đi.
Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách giúp đỡ tìm kiếm quyển 《 ấu học 》, đem viết một tờ nhân chương kia gập lại để cho Hổ Phách đưa cho Triệu tiên sinh.
Cái này…, Hổ Phách nghi hoặc mà nhìn Thập Nhất Nương.
“Ngươi đưa đi là được.” Thập Nhất Nương cười nói. “Triệu tiên sinh là người thông minh. Tự nhiên sẽ hiểu đạo lý trong đó.” Hổ Phách khom gối trả lời “Vâng, đem thư đưa cho Triệu tiên sinh rồi.”
Thập Nhất Nương cười đánh Nhạn Dung.
Hồ Phách tới đây khuyên: “Phu nhân. Lời của Nhạn Dung cũng có đạo lý…..”
“Không có nghiêm trọng như nàng nói.” Thập Nhất Nương cười cắt đứt lời của nàng. “Muốn đưa Đào ma ma đi. Có nhiều biện pháp.” Nghĩ đến đây, nàng nhíu đầu lông mày. “Có một số người. Ta vẫn không yên lòng. Chỉ là lão hổ cũng có lúc ngủ ngáy. Ta cũng không thể suốt ngày nhìn chằm chằm vào đó. Đào ma ma cho dù có muôn vàn lỗi sai. Thì tấm lòng bảo vệ Truân ca của nàng cũng không sai. Ta lúc đầu thuận theo tình thế mà giữ nàng lại. Chẳng qua là sợ lúc ta chiếu cố Truân ca có chỗ nào sơ xuất. Nàng ở một bên nhìn xem. Cũng có thể bù đắp kẽ hở mà thôi.” Nói xong, sắc mặt của nàng nghiêm lại. “Nhưng mà, Đào ma ma vốn cho rằng ta chiếm được vị trí của Đại tỷ, mọi chuyện vốn nên là Đại tỷ có phúc phận hưởng thụ. Bây giờ ta lại mang thai, chỉ sợ trong lòng nàng càng thêm bất an. Nàng ở bên đó ngươi phải chú ý một chút mới được. Ta mặc dù không hy vọng Truân ca có thể đem ta trở thành giống như mẫu thân của hắn mà thích, nhưng cũng không muốn giữa hai người giương cung bạt kiếm.”
Hổ Phách đáp ứng. Trở lại trong phòng đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để nghe ngóng được Đào ma ma cùng Từ Tự Truân nói những lời gì. Thì Tùng ma ma tới chơi.
Nàng nhanh chóng nghênh đón Tùng ma ma vào trong phòng đến ngồi trên kháng gần cửa sổ. Lấy trà Long tĩnh tây hồ mà Thập Nhất Nương thưởng cho để đãi khách.
Tùng mụ mụ đánh giá căn phòng nho nhỏ này. Sắp xếp sáng sủa sạch sẽ, treo màn màu xanh ngọc nửa mới nhưng không cũ. Áo ngủ bằng gấm màu đỏ. Gối màu vàng nhạt. Trên bệ cửa sổ còn bày một chậu cây văn trúc nho nhỏ, trang nhã lại khéo léo.
Nàng không khỏi âm thầm gật đầu. Thấp giọng nói mục đích đến: “…. Từ trong miếu trở về. Lúc đầu Tứ thiếu gia đi đến tòa nhà cũ của Tứ phu nhân trước kia dâng hương. Trở về không ngờ lại nói với ta, Tứ phu nhân thích hoa, lại dốc hết sức lực để cho Quý Đình tức phụ ở trong noãn phòng của hậu hoa viên trồng một ít loại hiếm có, tự mình giữ lại chơi là được rồi, đem tặng người khắp nơi, chỉ sợ làm cho người đố kỵ. Ngược lại biến khéo thành vụng. Nói nhà chúng ta kiêu xa.”
Tùng ma ma là người có thể diện nhất bên cạnh Thái phu nhân, đắc lực nhất. Có đôi khi, chính là đại biểu cho Thái phu nhân.
Hổ Phách cực kỳ hoảng sợ. Vội nói: “Kính xin Tùng ma ma hiểu cho. Phu nhân nhà chúng ta mặc dù thích những thứ hoa hoa cỏ cỏ kia, nhưng cũng không có bản lãnh như nữ đế Tắc Thiên lúc nào cũng trăm hoa đua nở. Chẳng qua là bây giờ trong nhà có noãn phòng. Lại có Quý Đình tức phụ là người có tay nghề tốt đầu óc lanh lợi, nên lại để cho hoa nở sớm trước vài ngày, kéo dài sau vài ngày mà thôi.Về phần nói đến tặng người, thì trừ bỏ những người như Thái phu nhân của Cam gia cùng với Đại phu nhân của Lâm gia, Hoàng phu nhân của Vĩnh Xương hầu. Thật cũng không có tặng những người khác.Mấy vị phu nhân này. Hoặc là thông gia, hoặc là bạn cũ cùng nhau trải qua gian khổ….”
Tùng ma ma thấy Hổ Phách vội vã. Biết nàng hiểu lầm ý của mình, liền bận rộn cười nói: “Hổ Phách cô nương đừng nóng vội. Tứ phu nhân là người như thế nào, cả nhà đều biết. Không phải là người nào nói một câu không tốt, liền không tốt; người nào nói một câu tốt, liền tốt. Đem những lời này nói cho Hổ Phách cô nương, cũng là ý tứ của Thái phu nhân chúng ta.”
Hổ Phách vừa nghe. Lập tức đứng lên: “Xin ma ma phân phó.”
Thái độ cung kính của nàng làm cho Tùng ma ma giống như là ngày tháng sáu được uống nước đậu xanh ướp lạnh. Từ trong ra ngoài lộ ra sự dễ chịu, thanh âm nhu hòa hơn mấy phần: “Ý tứ của Thái phu nhân chúng ta là, Tứ thiếu gia tuổi còn nhỏ, luôn luôn không để ý tới những chuyện nhỏ nhặt này. Sao đột nhiên lại quan tâm đến những thứ này. Muốn để cho cô nương cùng phu nhân nói những lời ngày. Có một số việc. Tốt hơn là phải điều tra thêm mới được. Miễn cho bị những người thích gây chuyện thị phi xúi giục. Đem thiếu gia ngoan ngoãn làm cho hư mất.”
Hổ Phách nghe được thần sắc vẻ mặt cứng lại. Vội nói: “Xin ma ma yên tâm. Lời này ta nhất định truyền tới.”
Tùng ma ma khẽ gật đầu, thấy chính sự nói xong rồi. Liền hỏi Hổ Phách: “Nghe nói cha mẹ của ngươi, vẫn còn làm việc ở thôn trang. Sao không cùng phu nhân nhắc tới một chút, nhận về dưỡng lão thôi.”
Hổ Phách cười nói: “Bọn họ ở Giang Nam đã quen, chung quanh đều là hành xóm cũ. Mặc dù ta không ở dưới gối nhưng cười cười nói nói. Thời gian trôi qua ngược lại càng sung sướng hơn.”
“Vậy ngươi chẳng phải là bị bỏ rơi ở Yên kinh rồi sao?”
Hổ Phách sắc mặt đỏ lên: “Ta là hầu hạ phu nhân. Phu nhân ở nơi nào, ta tự nhiên ở nơi đó nha.”
Tùng ma ma cười khẽ gật đầu, đối với lời này của nàng giống như là rất hài lòng, lại nói mấy câu nhàn thoại. Liền đứng dậy cáo từ.
Hổ Phách mặc dù cảm thấy lời này của Tùng ma ma hỏi ra có chút kỳ quặc, nhưng nhớ đến ý tứ của Thái phu nhân muốn truyền đạt cho Thập Nhất Nương. Thay vì cẩn thận suy nghĩ thêm thì nên vội vã đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Chân mày Thập Nhất Nương hơi chau lại, hỏi Hổ Phách: “Truân ca ở đâu?”
Hổ Phách thấp giọng nói: “Ở trong phòng Ngũ thiếu gia.”
Từ Tự Truân rất là hoang mang.
Lúc trước khi nương mất từng lặp đi lặp lại mà dặn dò hắn. Nói Đào ma ma là người nàng tín nhiệm nhất.
Sau này có chuyện gì, nhất định phải nghe Đào ma ma. Còn làm cho hắn phải thề, quyết không làm trái lời dặn dò của nàng. Nhưng hắn nghe lời của Đào ma ma, đem chuyện mẫu thân tặng hoa nói cho Tùng ma ma. Tùng ma ma lại cười nói với hắn: Tặng hoa là cái chuyện nhỏ, người hoàng gia đều có tấm lòng bao dung lớn, sẽ không vì chuyện như vậy mà trách cứ Vĩnh Bình Hầu phủ. Hắn nghĩ tới lời của Thái phu nhân “Đại nhân vật bình thường đều vì nhỏ mà mất lớn”. Biện bạch nói: “Con đê dài ngàn dặm sụp bởi cái tổ kiến. Càng là chuyện nhỏ, càng phải chú ý mới đúng.”
Tùng ma ma cười không ngừng, khích lệ hắn: “Tứ thiếu gia nhà chúng ta đi theo Triệu tiên sinh học vấn đã tăng lên không ích. Chuyện gì cũng biết rồi. Chuyện này ta sẽ cùng Thái phu nhân nói. Để cho Thái phu nhân nói chuyện một chút với Tứ phu nhân. Về sau cũng đừng có đưa tặng hoa cho người khác nữa.” Nói xong, liền để cho tiểu nha hoàn đưa hắn trở về phòng. Còn mình thì đứng ở dưới mái hiên chờ quản sự ma ma gọi vào. “Thái phu nhân chỉ là tạm thời giúp đỡ Tứ phu nhân quản chuyện trong nhà. Chuyện như váy mùa hạ thì dùng vải vóc ở đâu, chuyện lớn các loại, ta thấy vẫn là thông báo cho Tứ phu nhân một tiếng mới tốt.”
Những lời nói với hắn giống như là có vẻ có chút lơ đễnh, làm Từ Tự Truân có chút thất vọng. Muốn hỏi Từ Tự Kiệm một chút, nhưng Từ Tự Kiệm vừa mới bắt chước Từ Tự Cần đi ra ngoại viện. Nghe gã sai vặt của Từ Tự Kiệm nói. Nhà ngoại của Từ Tự Kiệm từ Trung Cần Bá phủ chuyển ra trạch viện đặt mua ở bên ngoài rồi. Ngoại tổ mẫu của hắn có thể ở trong nhà mà tùy ý chiêu đãi khách nhân rồi. Từ Tự Cần cùng Từ Tự Kiệm đã có hai năm không ở Yến Kinh, ngoại tổ mẫu hắn rất là lo lắng. Thường thường sai người gọi hắn cùng Từ Tự Cần đi ăn cơm. Hoặc là có biểu huynh đệ mời hắn đi ra ngoài du ngoạn. Không rảnh rỗi.
Từ Tự Truân không khỏi có chút buồn bực.
Từ Tự Giới đến gần hỏi Từ Tự Truân: “Tứ ca. Tứ ca. Huynh đừng thương tâm, Tam ca không cùng huynh chơi, đệ chơi cùng huynh.” Sau đó để cho Hỉ Nhi đi lấy cái diều giấy Tùng Phong: “Ta đem cái này tặng cho huynh.”
Mùa xuân đến, Thập Nhất Nương mời người vào trong phủ làm con diều cho hai người huynh đệ bọn hắn, còn để cho hai huynh đệ bọn họ theo học làm diều. Nghệ nhân kia vì biểu hiện tay nghề, mang theo trăm loại cây làm diều vào phủ. Từ Tự Truân thấy hiếm có, nhưng Từ Tự Giới cũng thích. Hắn liền tặng cho Từ Tự Giới, không nghĩ tới Từ Tự Giới lại đem con diều này tặng cho hắn.
Hắn có chút cảm động. Bắt chước bộ dáng của Thập Nhất Nương vuốt đầu Từ Tự Giới: “Đệ giữ đi. Đến lúc đó chúng ta cùng nhau thả là được rồi.”
Trong lòng Từ Tự Giới vẫn có chút không nỡ, thấy Từ Tự Truân không cần, thì thở phào nhẹ nhõm. Cao hứng mà để cho Hỉ Nhi thu vào, nói: “Vậy ca ca đừng nóng giận. Chúng ta đi chơi diều đi.”
Từ Tự Truân nhìn thấy con ngươi của hắn tràn đầy mong đợi, trong lòng kích động một hồi, cảm thấy trên đời này vẫn là Giới ca đối với hắn tốt nhất.
Cùng hắn nói chuyện Thập Nhất Nương tặng hoa: “….. Ta có chút lo lắng. Cho nên muốn cùng mẫu thân nói chuyện này một chút.”
Từ Tự Giới yên yên lặng lặng nghe lời hắn nói. Đợi hắn nói xong. Rất chân thành gật đầu: “Vậy Tứ ca hãy cùng mẫu thân nói một chút đi.”
“Nhưng ta là vãn bối. Đi nói chuyện như vậy. Thích hợp sao?”
“Vậy thì không nói nữa.” Từ Tự Giới nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý.
Từ Tự Truân có chút dở khóc dở cười: “Này. Rốt cuộc thì nói mới tốt. Hay là không nói mới tốt?”
Từ Tự Giới nghiêng đầu nghĩ nửa ngày, chớp đôi mắt phượng thật lớn. Trịnh trọng mà nói: “Ta nghe Tứ ca.” , tương đương với chưa nói.
Từ Tự Truân thấy hắn một bộ dáng ngây thơ không lo nghĩ. Không khỏi thở dài. Nghĩ đến nếu như Từ Tự Kiệm ở chỗ này thì tốt rồi. Trong lòng lại âm thầm cảm thấy. Coi như là Từ Tự Kiệm ở đây, chỉ sợ không thể hiểu được tâm trạng mâu thuẫn của hắn. Trong lòng càng cảm thấy băn khoăn.
Nghe nói Thập Nhất Nương gọi hắn. Hắn có chút ấm ức mà đứng dậy đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
Ánh hoàng hôn tươi đẹp lại sáng lạn. Làm cho lòng người ta cũng ấm áp theo.
Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Truân ở dưới giàn hoa, ngồi trên ghế mỹ nhân để phơi nắng, cái bóng lộn xộn rơi ở trên người hai người.
“Truân ca, Tùng ma ma đem sự lo lắng của con đều nói cho ta biết rồi.” Nàng cười nhìn hắn. Đi thẳng vào vấn đề mà nói, “Cám ơn con đã nhắc nhở làm cho ta tỉnh ngộ.”
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt Thập Nhất Nương thản nhiên và chân thành. Khuôn mặt Từ Tự Truân “Bùm” một cái mà trở nên hồng.
“Không, không cần cám ơn.” Hắn xấu hổ mà cúi đầu. “Con. Con… Triệu tiên sinh nói. Con là thế tử Vĩnh Bình hầu, sau này phải chiếu cố tổ mẫu, mẫu thân, ca ca, tỷ tỷ cùng đệ đệ muội muội.”
Thập Nhất Nương đem Từ Tự Truân ôm vào trong ngực: “Truân ca là một thế tử tốt.” Trong vui mừng mang theo mấy phần sung sướng.
Từ Tự Truân ngẩng đầu lên. Ánh mắt sáng rỡ như sao buổi sớm, khóe miệng không có cách nào kìm chế được mà vểnh lên cao cao.
“Chuyện tặng hoa này, đúng là có chút không đủ ổn.” Thập Nhất Nương tinh tế cùng hắn nói những chuyện đã qua. “Nhưng mà. Ta tặng cho mấy vị phu nhân. Đều là bằng hữu rất tốt. Giống như Cam thái phu nhân chẳng hạn.Tam bá mẫu là trưởng bối, lại là người giúp đỡ ta lúc cập kê. Hơn nữa quan hệ cá nhân cùng với chúng ta rất tốt, giống như con cùng Kiệm ca.” Từ Tự Truân nghe được khẽ gật đầu.
“Người khác còn có Lâm đại phu nhân, là bác gái của đại tỷ phu con. Hoàng thái phu nhân là bạn tốt trong khuê phòng.” Thập Nhất Nương cười nói, “Bởi vì ta đối với những người này đều rất hiểu biết, biết rõ các nàng sẽ không nói nọ nói kia.Mới dám đem hoa này tặng cho các nàng.”
Tự Truân xấu hổ mà cười.
“Con, con trách oan mẫu thân rồi.”
“Nhưng Truân ca có thể nghĩ đến làm việc phải đê điều, có thể nghĩ đến có thể sẽ có người đem chuyện này làm đầu đề câu chuyện để công kích nhà chúng ta, đã có mấy phần phong thái của thế tử gia rồi.” Thập Nhất Nương cười cười, ôm chặt tay của Từ Tự Truân, “Đại tỷ biết. Không biết sẽ cao hứng biết bao nhiêu. Ta sau này cũng có thể yên tâm, để cho Truân ca chiếu cố rồi.”
Truân ca vểnh môi cười, sự âm u hai ngày này đã bị quét sạch.
Tiễn Truân ca đi.
Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách giúp đỡ tìm kiếm quyển 《 ấu học 》, đem viết một tờ nhân chương kia gập lại để cho Hổ Phách đưa cho Triệu tiên sinh.
Cái này…, Hổ Phách nghi hoặc mà nhìn Thập Nhất Nương.
“Ngươi đưa đi là được.” Thập Nhất Nương cười nói. “Triệu tiên sinh là người thông minh. Tự nhiên sẽ hiểu đạo lý trong đó.” Hổ Phách khom gối trả lời “Vâng, đem thư đưa cho Triệu tiên sinh rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.