Chương 446: Hồi phủ (Thượng) (*)
Chi Chi
24/02/2014
(*)Xin đừng thắc mắc tên chương, trong bản raw ghi thế ^^
Từ sau buổi tối Từ Tự Truân xảy ra chuyện, Thập Nhất Nương cũng không còn gặp thấy Trà Hương.
Sinh tồn (sống chết) ở trước mặt, mỗi người chỉ là con kiến*.
(*)Nguyên văn là con dế, con muỗi
Thập Nhất Nương không muốn Từ Tự Truân tiếp xúc với những chuyện đó quá sớm, nhưng cũng không muốn lừa bé.
” Trà Hương là nha hoàn bên người con, trách nhiệm của Trà Hương là chiếu cố chăm sóc con cho tốt. Nửa đêm canh ba, Trà Hương lại dẫn con đi ra ngoài mà không bẩm báo với thái phu nhân, Đỗ ma ma. Làm quyết định mà mình không nên làm, đã là thất trách. Không có khả năng quay về hầu hạ con.”
Từ Tự Truân sửng sốt.
Bé đã hỏi rất nhiều người, ngay cả Đỗ ma ma, đều nói, chỉ cần bé bồi dưỡng cho tốt, đợi thân thể khỏe lại, thái phu nhân vui vẻ, nói không chừng lập tức cho Trà Hương trở về hầu hạ mình một lần nữa. Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói rõ ràng như vậy cho bé biết, Trà Hương không có khả năng trở lại.
“Nhưng,” Từ Tự Truân không khỏi vì Trà Hương biện bạch, “Là con sai Trà Hương dẫn con đi ra ngoài. Trà Hương chính là phụng mệnh làm việc.”
“Trà Hương lớn hơn con, hiểu biết nhiều hơn con. Cho nên thái phu nhân mới để Trà Hương đến hầu hạ trong phòng con, lại cho Trà Hương quản lý nhóm nha hoàn Bích Loa.” Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, để khơi thông nối liền khoảng cách quan hệ giữa người với người, đã là cơ hội khó có được, Thập Nhất Nương thực kiên nhẫn cẩn thận trả lời Từ Tự Truân, “Con đã sai, đáng lẽ Trà Hương phải vạch ra sai lầm đó và ngăn chặn mới đúng. Nếu bởi vì có sự khác nhau giữa chủ – tớ, nếu Trà Hương không có biện pháp áp chế con, thì nên nói cho quản sự của mình là Đỗ ma ma biết. Mà không phải lén ra quyết định, dẫn con ra ngoài.”
Từ Tự Truân cụp mí mắt.
Mẫu thân nói có đạo lý, cũng không biết tại sao, trong lòng Truân ca nhi cảm thấy là lạ !
Suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Nhưng, Trà Hương chỉ là một nha hoàn?”
“Đúng rồi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Cho nên có nha hoàn, sai vặt làm đến chức quản sự, mama, có tiểu nha hoàn đến tuổi thì xuất phủ gả cho người ta, tên sai vặt đến già cũng chỉ có thể làm chân chạy giúp quản sự. Có những nha hoàn, sai vặt, có thể lĩnh hai lượng tiền lương mỗi tháng hơn nữa còn thường được chủ tử thưởng thêm.Nhưng có nha hoàn, sai vặt đã không được lĩnh tiền lương lại còn thường xuyên bị phạt. Chuyện này còn liên quan đến bản thân họ có dùng tâm trong khi làm việc hay không nữa.”
Từ Tự Truân nghe xong, chậm rãi gật đầu.
Thập Nhất Nương mỉm cười ôm vai bé: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải phân phó quản sự ngoại viện giúp đưa tam sinh tế phẩm(*) phúng điếu Đào ma ma!”
(*)Gồm ba loại gia súc bò, dê, lợn để cúng tế.
Trên mặt Từ Tự Truân lại lộ ra vẻ buồn bã.
Có một số việc, cần có thời gian.
Thập Nhất Nương nhìn thấy Từ Tự Truân nằm xuống, giúp bé đắp chăn, mang đèn ra phòng ngoài, phân phó Nhũ Nương vài câu, lúc này mới ra cửa phòng.
Thái phu nhân còn chưa có nghỉ, đang cùng Đỗ mama nói gì đó, thấy Thập Nhất Nương đi ra, lão nhân gia cười vẫy nàng:” Lại đây ngồi!”
Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh thái phu nhân, thái phu nhân liền nắm tay nàng:” Đi nói chuyện Đào ma ma cho Truân ca?”
Đỗ ma ma tự mình mang chén trà nóng đưa đến.
Thập Nhất Nương gật đầu: “Nói rồi ạ!” Lại nói, “Thấy Truân ca ngủ rồi, con mới đi.”
Thái phu nhân nhẹ nhàng thở dài, sau đó nói:” Hôm nay Đỗ ma ma đi gặp Tần di nương, tình trạng của Tần di nương không tốt lắm. Không những nói năng lộn xộn, mà ngay cả Đỗ ma ma cũng không nhận ra. Ta thấy, con vẫn nên phái người đi Nhạc An, bảo Dụ ca nhi nhanh chóng tranh thủ quay về mới được.”
Tần di nương có bệnh, mọi người ngồi ở đây đều biết. Đỗ ma ma từ Lạc Diệp Sơn trở về, bệnh tình của Tần di nương càng thêm nghiêm trọng…… Sắc mặt Thập Nhất Nương ảm đạm, trả lời ”Vâng”.
Đêm đến nghĩ đến chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, một chút buồn ngủ cũng không có, lại không muốn đánh thức Từ Lệnh Nghi nằm bên cạnh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm túi thơm ở đỉnh màn đến thất thần. Từ Tự Dụ cũng không phải là Từ Tự Truân, lừa phỉnh vài câu là có thể qua chuyện.
Đọc nghìn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hai năm nay, Dụ ca đi qua đi lại giữa Yên Kinh và Nhạc An, lại cùng danh chấn thiên hạ Khương tiên sinh đọc sách, đã sớm không phải Nhị thiếu gia năm đó được phu nhân nuôi dưỡng ở bên trong phủ Hầu Gia rồi. Mà người trong phủ tiếp xúc nói chuyện với thằng bé lại rất ít, đối với sự thay đổi của thằng bé cũng không hiểu rõ lắm. Lấy hành vi của Tần di nương nói rõ ràng mười mươi cho Dụ ca, đối với Từ Lệnh Nghi cũng tốt, thái phu nhân cũng tốt, thậm chí là chính nàng, tuy đem trách nhiệm phân rõ, nhưng còn tình cảm?
Tình cảm có thể dùng trách nhiệm để phân chia rõ ràng hay sao?
Ai lại an ủi, giải thích cho thiếu niên mười bốn tuổi hiểu đây? Thập Nhất Nương nghĩ đến Nhị phu nhân!
Nàng còn nhớ rõ lúc Từ Tự Dụ phải đổi sai vặt, Tần di nương từng hấp tấp gửi thư cho Nhị phu nhân ở xa tận Tây Sơn…… Tần di nương không tìm thái phu nhân, không tìm Từ Lệnh Nghi, chỉ đi tìm Nhị phu nhân, mà Nhị phu nhân cũng không phụ Tần di nương nhờ vả, lập tức an bài Tiểu Lộc Tử ở bên cạnh Từ Tự Dụ hầu hạ. Có phải ở trong lòng Tần di nương, Nhị phu nhân là người đáng tin cậy hơn thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi hay không?
Còn Từ Tự Dụ, bởi vì nghe Nhị phu nhân giảng giải xong, buông khúc mắc, vui vẻ đi Nhạc An. Mỗi lần từ Nhạc An trở về, đều cung kính đi thỉnh an Nhị phu nhân, cùng tẩu ấy thảo luận chuyện học vấn. Có phải ở trong lòng Từ Tự Dụ, Nhị phu nhân đáng tín nhiệm hơn so với Từ Lệnh Nghi, Tần di nương hay không?
Đem chuyện Tần di nương làm bày rõ ràng mười mươi không bỏ sót trước mặt Từ Tự Dụ, với quan hệ giữa Nhị phu nhân cùng mẹ con Tần thị, có thể thỉnh cầu tẩu ấy ra mặt để trấn an Từ Tự Dụ hay không?
Đang lúc suy nghĩ, có đôi tay tráng kiện nhẹ nhàng ôm nàng.
” Nghĩ gì thế?” Giọng nói thuần hậu của Từ Lệnh Nghi trầm thấp vang lên bên tai nàng, có cảm giác yên ổn ấm áp, “Không ngủ được à?”
“Vâng!” Thập Nhất Nương nhích lại gần trong ngực Từ Lệnh Nghi, “Nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay……”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lát, nói:” Ta cũng biết…… Bây giờ nàng đang có thai…… Có một số việc, hẳn là để cho nương quản giúp nàng …… Nhưng những chuyện này sớm hay muộn nàng cũng phải tiếp nhận……” Giọng điệu có chút chần chờ.
“Hầu Gia không cần lo lắng cho thiếp.” Quả thực, đây là trách nhiệm của nàng, Thập Nhất Nương thấp giọng nói,” Thiếp chỉ lo Dụ ca nhi. Sợ đến lúc đó biết Tần di nương……”
Từ Lệnh Nghi khẽ cúi đầu, hôn lên trán Thập Nhất Nương.
” Dụ ca không giống Truân ca.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, “Dụ ca thông minh lanh lợi, tâm tư kín đáo, tính tình lại kiên nghị. Chuyện này, Dụ ca có chen chân vào hay không lại là hai chuyện khác nhau.”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi đã nói:” Cho dù hai năm nay Dụ ca đi theo Khương tiên sinh học được nhiều, hiểu được nhiều đạo lý. Nàng không nói rõ cho thằng bé biết, nhất định thằng bé sẽ đoán tới đoán lui, ngược lại dễ dàng tạo ra chút phong ba. Nói không chừng, vài năm sau còn có thể vô tâm làm lộ chuyện vu cổ ra, ngược lại lại thành chuyện xấu. Nói rõ, mặc dù thằng bé thương tâm khổ sở, nhưng với tính cách của Dụ ca, có thể thoát ra sự khổ sở đó rất nhanh. Ngược lại đối với thằng bé về sau là rất tốt.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Lệnh Nghi ở trước mặt nàng thẳng thắn đánh giá Từ Tự Dụ như vậy.
Nếu loại trừ những con trưởng con thứ khác, chỉ e ở trong lòng Từ Lệnh Nghi cảm thấy Từ Tự Dụ thích hợp trở thành người kế thừa Vĩnh Bình Hầu Gia hơn là Từ Tự Truân?
Có phải bởi vì điều này, cho nên cảm xúc của Từ Lệnh Nghi đặc biệt sâu sắc hay không?
Thập Nhất Nương nắm bàn tay to đặt ở bên hông mình của Từ Lệnh Nghi: “Thiếp cảm thấy, Dụ ca nhi không phải là loại người này!”
Từ Lệnh Nghi biết nàng ám chỉ cái gì.
Về mặt tình cảm, hắn không tin.
Nhưng về mặt lý trí, không có chứng cớ, hắn đều phải hoài nghi.
Loại chuyện này, nghĩ đến làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Từ Lệnh Nghi không muốn nói nhiều với Thập Nhất Nương.
” Mau ngủ đi! Có việc gì, chờ Dụ ca về rồi nói.”
Cũng đúng, hiện tại nói gì cũng là lo bò trắng răng, chỉ có đợi Từ Tự Dụ trở về mới biết được.
Thời gian rất nhanh sắp đến cuối tháng sáu, hoa sen trong hồ Bích Du nở rộ, khắp sân viện đều ngập tràn hương sen nồng nàn.
Người ở Thương Châu tới thương lượng chuyện đặt sính lễ.
Nữ nhi nhà giàu, lễ nghi rất nhiều, lại coi trọng ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu cưới vợ. Cẩn thận hơn nữa có khi một mối hôn sự cũng cần phải bàn bạc thương thảo đến ba, năm năm.. Lúc trước cùng Thiệu gia tính toán ngày ước định, lúc này cũng là lúc hai nhà ngồi xuống thương lượng chuyện cưới gả.
Việc hôn nhân đến mức này, cũng không còn là chuyện của nhóm nữ nhân nữa rồi. Đều là chuyện của Từ Lệnh Nghi và các quản sự ngoại viện. Văn di nương cũng rất khẩn trương, cùng Đông Hồng xem đi xem lại mấy danh sách đồ cưới, sợ có sai sót.
Thập Nhất Nương tính sổ sách.
Từ Lệnh Nghi lấy trước hai vạn lượng bạc ra, sau lại thêm một vạn lượng, nhưng nhìn Văn di nương chuẩn bị đồ cưới cho Trinh tỷ nhi, không có bốn, năm vạn lượng bạc, chỉ sợ là không mua nổi. Hơn nữa Từ Lệnh Nghi còn chuẩn bị ruộng đất bất động sản ước chừng hon hai mươi vạn lượng bạc cho Trinh tỷ nhi…… Trinh tỷ nhi, nghiễm nhiên đã thành một phú bà nhỏ.
Thập Nhất Nương không khỏi thầm suy nghĩ trong lòng, Từ Tự Dụ, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, hơn nữa còn đứa bé trong bụng nàng, Từ Lệnh Nghi phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể hoàn thành mấy nhiệm vụ này đây?!
Thở dài một hơi, Thập Nhất Nương đi vào trong cung.
Đại công chúa lớn lên trắng nõn, hoạt bát đáng yêu, Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều yêu mến như trân bảo. Đứa bé ở trong cung thường được giao cho các ma ma nuôi dưỡng nhưng ở đây thì ngược lại, Đại công chúa đi theo hoàng hậu nương nương ở Khôn Trữ cung.
Lúc Thập Nhất Nương đên, Đại công chúa hơn một tuổi được Hoàng hậu nương nương nắm tay đang tập đi.
Hoàng hậu nương nương miễn lễ cho nàng, cùng nàng đến Thiên điện nói chuyện.
“Thời tiết nóng như vậy, lại là thời kì quan trọng như thế, ngươi có việc gì, sai Từ bả tổng tiến cung nói cho ta một tiếng là được.”
Từ bả tổng, là Từ Lệnh Khoan.
Thập Nhất Nương nghĩ đến quan hệ riêng giữa Hoàng hậu nương nương và Nhị phu nhân rất tốt, mà Nhị phu nhân lại là người khá thẳng thắn, cười nói:” Thiếp vô sự không đăng tam bảo điện(*), làm sao còn dám làm phiền Ngũ gia.”
(*)Không có việc gì không đến chùa. Không có việc gì thì không thắp hương khấn vái.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên không tức giận, mà còn bật cười. Sai cung nữ mang ghế con cho nàng ngồi, lại phân phó Hoàng nữ quan mang chè hạt sen bách hợp cho Thập Nhất Nương dùng.
Thập Nhất Nương nói cám ơn, nửa ngồi ở ghế con, nếm qua chè hạt sen bách hợp, nói mục đích đến: “… Trinh tỷ nhi đang cùng Thiệu gia bàn hôn sự, muốn nhờ phúc nương nương, ban thưởng ba ông phúc lộc thọ thật đẹp.”
” Còn tưởng chuyện gì, mà còn phải ngươi tiến cung.” Hoàng hậu nương nương cười nói, “Đợi lát nữa ta sẽ đến khố phòng nhìn cẩn thận. Tìm ba pho tượng không lớn, nhưng kỹ thuật thủ công tinh xảo.”
Cũng vừa hay hợp với tâm ý Thập Nhất Nương. Biểu cảm trên mặt Thập Nhất Nương thả lỏng.
Hoàng hậu nương nương thấy vậy âm thầm gật đầu, cùng nàng nói đến chuyện gia đình, cha mẹ. Đề tài này tự nhiên liền chuyển tới chuyện mang thai sinh nở :”… Là đầu tháng mười sao? Con nối dõi của Hầu gia gặp khó khăn. Lưu Y Chính đến bẩm với ta, bảo ta ra chủ ý. Trong cung có Bành thị, lúc ta sinh con do chính Bành thị đỡ đẻ. Bành thị còn hiểu chút về y lý. Ta thấy cũng khá, bèn giữ nàng ấy tạm thời ở lại trong cung, cũng chuẩn bị chờ lúc ngươi sinh em bé để cho ngươi cần đến . Tới lúc đó cho nàng ấy đi đỡ đẻ cho ngươi. Nhũ nương (vú nuôi) cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó ở phủ Nãi Tử(*) tuyển hai, ba người có tướng mạo tốt đi hầu hạ là được.”
(*)phủ các vú nuôi cung cấp sữa cho trẻ sơ sinh.
Đang nói, có nội thị bên chỗ hoàng thái tử phi tới .
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, thái tử phi có hỉ.” (có thai)
” A!” Hoàng hậu nương nương cùng Thập Nhất Nương đều thực kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương lại cười nói,”Hai đứa nhỏ này, cảm tình thật tốt……” Lại nói với Thập Nhất Nương,” Hy vọng lần này trời có thể ban thưởng lân nhi (con trai).”
Từ sau buổi tối Từ Tự Truân xảy ra chuyện, Thập Nhất Nương cũng không còn gặp thấy Trà Hương.
Sinh tồn (sống chết) ở trước mặt, mỗi người chỉ là con kiến*.
(*)Nguyên văn là con dế, con muỗi
Thập Nhất Nương không muốn Từ Tự Truân tiếp xúc với những chuyện đó quá sớm, nhưng cũng không muốn lừa bé.
” Trà Hương là nha hoàn bên người con, trách nhiệm của Trà Hương là chiếu cố chăm sóc con cho tốt. Nửa đêm canh ba, Trà Hương lại dẫn con đi ra ngoài mà không bẩm báo với thái phu nhân, Đỗ ma ma. Làm quyết định mà mình không nên làm, đã là thất trách. Không có khả năng quay về hầu hạ con.”
Từ Tự Truân sửng sốt.
Bé đã hỏi rất nhiều người, ngay cả Đỗ ma ma, đều nói, chỉ cần bé bồi dưỡng cho tốt, đợi thân thể khỏe lại, thái phu nhân vui vẻ, nói không chừng lập tức cho Trà Hương trở về hầu hạ mình một lần nữa. Đây vẫn là lần đầu tiên có người nói rõ ràng như vậy cho bé biết, Trà Hương không có khả năng trở lại.
“Nhưng,” Từ Tự Truân không khỏi vì Trà Hương biện bạch, “Là con sai Trà Hương dẫn con đi ra ngoài. Trà Hương chính là phụng mệnh làm việc.”
“Trà Hương lớn hơn con, hiểu biết nhiều hơn con. Cho nên thái phu nhân mới để Trà Hương đến hầu hạ trong phòng con, lại cho Trà Hương quản lý nhóm nha hoàn Bích Loa.” Mặc kệ là người lớn hay trẻ con, để khơi thông nối liền khoảng cách quan hệ giữa người với người, đã là cơ hội khó có được, Thập Nhất Nương thực kiên nhẫn cẩn thận trả lời Từ Tự Truân, “Con đã sai, đáng lẽ Trà Hương phải vạch ra sai lầm đó và ngăn chặn mới đúng. Nếu bởi vì có sự khác nhau giữa chủ – tớ, nếu Trà Hương không có biện pháp áp chế con, thì nên nói cho quản sự của mình là Đỗ ma ma biết. Mà không phải lén ra quyết định, dẫn con ra ngoài.”
Từ Tự Truân cụp mí mắt.
Mẫu thân nói có đạo lý, cũng không biết tại sao, trong lòng Truân ca nhi cảm thấy là lạ !
Suy nghĩ một lúc lâu, nói: “Nhưng, Trà Hương chỉ là một nha hoàn?”
“Đúng rồi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Cho nên có nha hoàn, sai vặt làm đến chức quản sự, mama, có tiểu nha hoàn đến tuổi thì xuất phủ gả cho người ta, tên sai vặt đến già cũng chỉ có thể làm chân chạy giúp quản sự. Có những nha hoàn, sai vặt, có thể lĩnh hai lượng tiền lương mỗi tháng hơn nữa còn thường được chủ tử thưởng thêm.Nhưng có nha hoàn, sai vặt đã không được lĩnh tiền lương lại còn thường xuyên bị phạt. Chuyện này còn liên quan đến bản thân họ có dùng tâm trong khi làm việc hay không nữa.”
Từ Tự Truân nghe xong, chậm rãi gật đầu.
Thập Nhất Nương mỉm cười ôm vai bé: “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi! Sáng sớm ngày mai, chúng ta còn phải phân phó quản sự ngoại viện giúp đưa tam sinh tế phẩm(*) phúng điếu Đào ma ma!”
(*)Gồm ba loại gia súc bò, dê, lợn để cúng tế.
Trên mặt Từ Tự Truân lại lộ ra vẻ buồn bã.
Có một số việc, cần có thời gian.
Thập Nhất Nương nhìn thấy Từ Tự Truân nằm xuống, giúp bé đắp chăn, mang đèn ra phòng ngoài, phân phó Nhũ Nương vài câu, lúc này mới ra cửa phòng.
Thái phu nhân còn chưa có nghỉ, đang cùng Đỗ mama nói gì đó, thấy Thập Nhất Nương đi ra, lão nhân gia cười vẫy nàng:” Lại đây ngồi!”
Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh thái phu nhân, thái phu nhân liền nắm tay nàng:” Đi nói chuyện Đào ma ma cho Truân ca?”
Đỗ ma ma tự mình mang chén trà nóng đưa đến.
Thập Nhất Nương gật đầu: “Nói rồi ạ!” Lại nói, “Thấy Truân ca ngủ rồi, con mới đi.”
Thái phu nhân nhẹ nhàng thở dài, sau đó nói:” Hôm nay Đỗ ma ma đi gặp Tần di nương, tình trạng của Tần di nương không tốt lắm. Không những nói năng lộn xộn, mà ngay cả Đỗ ma ma cũng không nhận ra. Ta thấy, con vẫn nên phái người đi Nhạc An, bảo Dụ ca nhi nhanh chóng tranh thủ quay về mới được.”
Tần di nương có bệnh, mọi người ngồi ở đây đều biết. Đỗ ma ma từ Lạc Diệp Sơn trở về, bệnh tình của Tần di nương càng thêm nghiêm trọng…… Sắc mặt Thập Nhất Nương ảm đạm, trả lời ”Vâng”.
Đêm đến nghĩ đến chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, một chút buồn ngủ cũng không có, lại không muốn đánh thức Từ Lệnh Nghi nằm bên cạnh, không nhúc nhích nhìn chằm chằm túi thơm ở đỉnh màn đến thất thần. Từ Tự Dụ cũng không phải là Từ Tự Truân, lừa phỉnh vài câu là có thể qua chuyện.
Đọc nghìn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường. Hai năm nay, Dụ ca đi qua đi lại giữa Yên Kinh và Nhạc An, lại cùng danh chấn thiên hạ Khương tiên sinh đọc sách, đã sớm không phải Nhị thiếu gia năm đó được phu nhân nuôi dưỡng ở bên trong phủ Hầu Gia rồi. Mà người trong phủ tiếp xúc nói chuyện với thằng bé lại rất ít, đối với sự thay đổi của thằng bé cũng không hiểu rõ lắm. Lấy hành vi của Tần di nương nói rõ ràng mười mươi cho Dụ ca, đối với Từ Lệnh Nghi cũng tốt, thái phu nhân cũng tốt, thậm chí là chính nàng, tuy đem trách nhiệm phân rõ, nhưng còn tình cảm?
Tình cảm có thể dùng trách nhiệm để phân chia rõ ràng hay sao?
Ai lại an ủi, giải thích cho thiếu niên mười bốn tuổi hiểu đây? Thập Nhất Nương nghĩ đến Nhị phu nhân!
Nàng còn nhớ rõ lúc Từ Tự Dụ phải đổi sai vặt, Tần di nương từng hấp tấp gửi thư cho Nhị phu nhân ở xa tận Tây Sơn…… Tần di nương không tìm thái phu nhân, không tìm Từ Lệnh Nghi, chỉ đi tìm Nhị phu nhân, mà Nhị phu nhân cũng không phụ Tần di nương nhờ vả, lập tức an bài Tiểu Lộc Tử ở bên cạnh Từ Tự Dụ hầu hạ. Có phải ở trong lòng Tần di nương, Nhị phu nhân là người đáng tin cậy hơn thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi hay không?
Còn Từ Tự Dụ, bởi vì nghe Nhị phu nhân giảng giải xong, buông khúc mắc, vui vẻ đi Nhạc An. Mỗi lần từ Nhạc An trở về, đều cung kính đi thỉnh an Nhị phu nhân, cùng tẩu ấy thảo luận chuyện học vấn. Có phải ở trong lòng Từ Tự Dụ, Nhị phu nhân đáng tín nhiệm hơn so với Từ Lệnh Nghi, Tần di nương hay không?
Đem chuyện Tần di nương làm bày rõ ràng mười mươi không bỏ sót trước mặt Từ Tự Dụ, với quan hệ giữa Nhị phu nhân cùng mẹ con Tần thị, có thể thỉnh cầu tẩu ấy ra mặt để trấn an Từ Tự Dụ hay không?
Đang lúc suy nghĩ, có đôi tay tráng kiện nhẹ nhàng ôm nàng.
” Nghĩ gì thế?” Giọng nói thuần hậu của Từ Lệnh Nghi trầm thấp vang lên bên tai nàng, có cảm giác yên ổn ấm áp, “Không ngủ được à?”
“Vâng!” Thập Nhất Nương nhích lại gần trong ngực Từ Lệnh Nghi, “Nghĩ đến chuyện phát sinh mấy ngày nay……”
Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lát, nói:” Ta cũng biết…… Bây giờ nàng đang có thai…… Có một số việc, hẳn là để cho nương quản giúp nàng …… Nhưng những chuyện này sớm hay muộn nàng cũng phải tiếp nhận……” Giọng điệu có chút chần chờ.
“Hầu Gia không cần lo lắng cho thiếp.” Quả thực, đây là trách nhiệm của nàng, Thập Nhất Nương thấp giọng nói,” Thiếp chỉ lo Dụ ca nhi. Sợ đến lúc đó biết Tần di nương……”
Từ Lệnh Nghi khẽ cúi đầu, hôn lên trán Thập Nhất Nương.
” Dụ ca không giống Truân ca.” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, “Dụ ca thông minh lanh lợi, tâm tư kín đáo, tính tình lại kiên nghị. Chuyện này, Dụ ca có chen chân vào hay không lại là hai chuyện khác nhau.”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Từ Lệnh Nghi đã nói:” Cho dù hai năm nay Dụ ca đi theo Khương tiên sinh học được nhiều, hiểu được nhiều đạo lý. Nàng không nói rõ cho thằng bé biết, nhất định thằng bé sẽ đoán tới đoán lui, ngược lại dễ dàng tạo ra chút phong ba. Nói không chừng, vài năm sau còn có thể vô tâm làm lộ chuyện vu cổ ra, ngược lại lại thành chuyện xấu. Nói rõ, mặc dù thằng bé thương tâm khổ sở, nhưng với tính cách của Dụ ca, có thể thoát ra sự khổ sở đó rất nhanh. Ngược lại đối với thằng bé về sau là rất tốt.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Từ Lệnh Nghi ở trước mặt nàng thẳng thắn đánh giá Từ Tự Dụ như vậy.
Nếu loại trừ những con trưởng con thứ khác, chỉ e ở trong lòng Từ Lệnh Nghi cảm thấy Từ Tự Dụ thích hợp trở thành người kế thừa Vĩnh Bình Hầu Gia hơn là Từ Tự Truân?
Có phải bởi vì điều này, cho nên cảm xúc của Từ Lệnh Nghi đặc biệt sâu sắc hay không?
Thập Nhất Nương nắm bàn tay to đặt ở bên hông mình của Từ Lệnh Nghi: “Thiếp cảm thấy, Dụ ca nhi không phải là loại người này!”
Từ Lệnh Nghi biết nàng ám chỉ cái gì.
Về mặt tình cảm, hắn không tin.
Nhưng về mặt lý trí, không có chứng cớ, hắn đều phải hoài nghi.
Loại chuyện này, nghĩ đến làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Từ Lệnh Nghi không muốn nói nhiều với Thập Nhất Nương.
” Mau ngủ đi! Có việc gì, chờ Dụ ca về rồi nói.”
Cũng đúng, hiện tại nói gì cũng là lo bò trắng răng, chỉ có đợi Từ Tự Dụ trở về mới biết được.
Thời gian rất nhanh sắp đến cuối tháng sáu, hoa sen trong hồ Bích Du nở rộ, khắp sân viện đều ngập tràn hương sen nồng nàn.
Người ở Thương Châu tới thương lượng chuyện đặt sính lễ.
Nữ nhi nhà giàu, lễ nghi rất nhiều, lại coi trọng ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu cưới vợ. Cẩn thận hơn nữa có khi một mối hôn sự cũng cần phải bàn bạc thương thảo đến ba, năm năm.. Lúc trước cùng Thiệu gia tính toán ngày ước định, lúc này cũng là lúc hai nhà ngồi xuống thương lượng chuyện cưới gả.
Việc hôn nhân đến mức này, cũng không còn là chuyện của nhóm nữ nhân nữa rồi. Đều là chuyện của Từ Lệnh Nghi và các quản sự ngoại viện. Văn di nương cũng rất khẩn trương, cùng Đông Hồng xem đi xem lại mấy danh sách đồ cưới, sợ có sai sót.
Thập Nhất Nương tính sổ sách.
Từ Lệnh Nghi lấy trước hai vạn lượng bạc ra, sau lại thêm một vạn lượng, nhưng nhìn Văn di nương chuẩn bị đồ cưới cho Trinh tỷ nhi, không có bốn, năm vạn lượng bạc, chỉ sợ là không mua nổi. Hơn nữa Từ Lệnh Nghi còn chuẩn bị ruộng đất bất động sản ước chừng hon hai mươi vạn lượng bạc cho Trinh tỷ nhi…… Trinh tỷ nhi, nghiễm nhiên đã thành một phú bà nhỏ.
Thập Nhất Nương không khỏi thầm suy nghĩ trong lòng, Từ Tự Dụ, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới, hơn nữa còn đứa bé trong bụng nàng, Từ Lệnh Nghi phải tốn bao nhiêu tiền mới có thể hoàn thành mấy nhiệm vụ này đây?!
Thở dài một hơi, Thập Nhất Nương đi vào trong cung.
Đại công chúa lớn lên trắng nõn, hoạt bát đáng yêu, Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều yêu mến như trân bảo. Đứa bé ở trong cung thường được giao cho các ma ma nuôi dưỡng nhưng ở đây thì ngược lại, Đại công chúa đi theo hoàng hậu nương nương ở Khôn Trữ cung.
Lúc Thập Nhất Nương đên, Đại công chúa hơn một tuổi được Hoàng hậu nương nương nắm tay đang tập đi.
Hoàng hậu nương nương miễn lễ cho nàng, cùng nàng đến Thiên điện nói chuyện.
“Thời tiết nóng như vậy, lại là thời kì quan trọng như thế, ngươi có việc gì, sai Từ bả tổng tiến cung nói cho ta một tiếng là được.”
Từ bả tổng, là Từ Lệnh Khoan.
Thập Nhất Nương nghĩ đến quan hệ riêng giữa Hoàng hậu nương nương và Nhị phu nhân rất tốt, mà Nhị phu nhân lại là người khá thẳng thắn, cười nói:” Thiếp vô sự không đăng tam bảo điện(*), làm sao còn dám làm phiền Ngũ gia.”
(*)Không có việc gì không đến chùa. Không có việc gì thì không thắp hương khấn vái.
Hoàng hậu nương nương quả nhiên không tức giận, mà còn bật cười. Sai cung nữ mang ghế con cho nàng ngồi, lại phân phó Hoàng nữ quan mang chè hạt sen bách hợp cho Thập Nhất Nương dùng.
Thập Nhất Nương nói cám ơn, nửa ngồi ở ghế con, nếm qua chè hạt sen bách hợp, nói mục đích đến: “… Trinh tỷ nhi đang cùng Thiệu gia bàn hôn sự, muốn nhờ phúc nương nương, ban thưởng ba ông phúc lộc thọ thật đẹp.”
” Còn tưởng chuyện gì, mà còn phải ngươi tiến cung.” Hoàng hậu nương nương cười nói, “Đợi lát nữa ta sẽ đến khố phòng nhìn cẩn thận. Tìm ba pho tượng không lớn, nhưng kỹ thuật thủ công tinh xảo.”
Cũng vừa hay hợp với tâm ý Thập Nhất Nương. Biểu cảm trên mặt Thập Nhất Nương thả lỏng.
Hoàng hậu nương nương thấy vậy âm thầm gật đầu, cùng nàng nói đến chuyện gia đình, cha mẹ. Đề tài này tự nhiên liền chuyển tới chuyện mang thai sinh nở :”… Là đầu tháng mười sao? Con nối dõi của Hầu gia gặp khó khăn. Lưu Y Chính đến bẩm với ta, bảo ta ra chủ ý. Trong cung có Bành thị, lúc ta sinh con do chính Bành thị đỡ đẻ. Bành thị còn hiểu chút về y lý. Ta thấy cũng khá, bèn giữ nàng ấy tạm thời ở lại trong cung, cũng chuẩn bị chờ lúc ngươi sinh em bé để cho ngươi cần đến . Tới lúc đó cho nàng ấy đi đỡ đẻ cho ngươi. Nhũ nương (vú nuôi) cũng không cần lo lắng. Đến lúc đó ở phủ Nãi Tử(*) tuyển hai, ba người có tướng mạo tốt đi hầu hạ là được.”
(*)phủ các vú nuôi cung cấp sữa cho trẻ sơ sinh.
Đang nói, có nội thị bên chỗ hoàng thái tử phi tới .
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, thái tử phi có hỉ.” (có thai)
” A!” Hoàng hậu nương nương cùng Thập Nhất Nương đều thực kinh ngạc.
Hoàng hậu nương nương lại cười nói,”Hai đứa nhỏ này, cảm tình thật tốt……” Lại nói với Thập Nhất Nương,” Hy vọng lần này trời có thể ban thưởng lân nhi (con trai).”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.