Chương 624: khác nhau (thượng)
Chi Chi
19/06/2014
“Câu trả lời này mặc dù có sơ hở, nhưng một đứa trẻ mới sáu tuổi làm như vậy, coi như là không tệ rồi!”
Từ Lệnh Nghi không có tiếp tục hỏi tới cùng, mà chẳng nói đúng sai, nói: “Nhanh đi tìm Hồng Mân giúp con rửa mặt một chút, mẫu thân của con còn có lời muốn nói với con!”
Cẩn ca nhi vui mừng hớn hở ôm cái hộp đi theo Hồng Văn, Thập Nhất Nương nhịn không được nói: “Hầu gia, sao ngài lại dạy con như vậy chứ? Thiếp cũng biết, ngài đây là muốn cho Cẩn ca nhi thành tài, nhưng tuổi nó dù sao cũng vẫn còn nhỏ, còn không cóhọc vỡ lòng, càng không nói tới hiểu đạo lý, nhận biết sự vật, nếu như bởi vì vậy mà chỉ biết là dùng mưu để thắng, không khỏi dĩ thiên khái toàn(*). Thường nói: ‘Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương(*).’ Chuyện trên thế gian này, tất cả đều là từ con người mà nên. Biết ở chung với người ta như nào, giúp người làm việc tốt, mới có thể được bạn bè giúp đỡ, qua cửa ải khó khăn, thành đại sự. Nếu không, Hầu gia cũng sẽ không dẫn theo Truân ca nhi đi xã giao khắp nơi!”
*Dĩ thiên khái toàn以偏概全: dùng quan điểm phiến diện để nhận xét toàn bộ vấn đề.
*Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương: Là câu nói từ tác phẩm nổi tiếng Hồng Lâu Mộng, ý muốn nói, có kiến thức mà không biết trình bày, biết trình bày nhưng không có kiến thức thì cũng vô dụng.(Lời của editor: thực ra, dịch sát nghĩa theo giải thích của bên TQ thì không phải như vậy, theo iask.sina.com.cn, gốc là Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương. Ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cũng phải biết học vấn, có bản lĩnh ứng phó cũng là văn chương.)
Từ Lệnh Nghinghe nhíu mày, cười nói: “Không ngờ nàng còn có một chút kiến thức như vậy.” Nói xong, giọng nói của hắn lại chuyển, “Chẳng qua, tiên sinh dạy, sư phụ giảng, đều là đạo lý bên ngoài, lý luận suông, không chỉ có nói thì dễ, làm thì khó, mà là có chỗ có chút không hiểu sự đời, không hẳn giống như chuyện nàng nói học ‘Biết ở chung với người ta như nào, giúp người làm việc tốt’”. Nói xong, cười ha ha. “Bảo tiểu nha hoàn múc nước đi vào, ta thấy vừa rồi nàng có lời muốn nói với Cẩn ca nhi, thời gian không còn sớm nữa, mẫu tử hai người cứ nói hết chuyện đi. Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Căn bản không muốn nói thêm gì nữa.
Nói lý cùng một người đã có suy nghĩ cố chấp như hắn, còn không bằng dạy dỗ nhi tử thật tốt.
Thập Nhất Nương “Vâng” một tiếng, gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt, còn mình đi tới noãn các của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi vừa rửa mặt xong, đang cởi bỏ tất chân ngồi ở trên giường. Trông thấy Thập Nhất Nương đi vào, vội đứng dậy: “Mẹ, mẹ, mẹ!” Mội đôi chân nhỏ trắng nõn nhảy nhót vui vẻ ở trên mặt chăn bằng gấm.
Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh giường. Cẩn ca nhi lập tức nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương. Khóe mắt Thập Nhất Nương đảo qua gối đầu của Cẩn ca nhi, nhìn thấy hộp đựng văn phòng tứ bảo bằng gỗ hoàng dương mình cho nó đang đặt ở bên cạnh gối đầu. Ý cười của Thập Nhất Nương càng sâu.
*Văn phòng tứ bảo:bút, mực, giấy, nghiên.
“Mẹ.” Cẩn ca nhi ở trong ngực mẫu thân lui lại về phía sau, quay người từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một tập tranh, “Kể chuyện xưa.”
Thập Nhất Nương nhận tập tranh, sờ sờ nhi tử đang ngoan ngoãn ngồi ở bên người làm ra bộ dáng lắng nghe, cười nói: “Hôm nay chúng ta không kể chuyện xưa, chúng ta nói chuyện, được không?”
Cẩn ca nhi thấy vậy có chút khó hiểu.
Thập Nhất Nương cởi giày lên giường, bảo Hồng Mân cầm hai cái gối tựa lớn màu đen vào dựa ở đầu giường.
Cẩn ca nhi cười hì hì mà dựa vào trong ngực nàng.
Thập Nhất Nương nhẹ giọng hỏi nó: “Đã muộn như vậy, sao con muốn đi tới chỗ Sân ca nhi?”
Cẩn ca nhi cười, không lên tiếng.
Thập Nhất Nương liền cù ở nách nó.
Cẩn ca nhi cười lăn lộn ở trên giường, cũng đi cù nách mẫu thân.
Hai mẹ con đùa nghịch ở trên giường một hồi, Cẩn ca nhi gối lên cánh tay của mẫu thân, dựa vào trên gối lớn đầu giường.
Thập Nhất Nương liền ôm vai nhi tử: “Nhanh lên, con còn chưa có trả lời mẹ đây này!”
Cẩn ca nhi vểnh môi cười: “Thất đệ nhìn thấy đồ của con đẹp, đến lúc đó nhất định sẽ thèm thuồng.” Vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thập Nhất Nương cười nói: “Sau đó thì sao?”
Cẩn ca nhi khó hiểu: “Sao lại ‘sau đó thì sao’?”
Thập Nhất Nương tỉ mỉ nói: “Con nói con muốn cho Sân ca nhi thèm thuồng, vậy mẹ muốn biết, Sân ca nhi thèm đồ của con, sau đó con dự định như thế nào?”
Cẩn ca nhi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Suy nghĩ thật lâu, nói: “Nó thích đồ của con, như vậy nói lên đồ của con tốt đấy!”
“Có thể bởi vì vậy, nhất định Sân ca nhi cũng muốn một cái đi?” Thập Nhất Nương cười dịu dàng mà nhìn nhi tử.
Cẩn ca nhi gật đầu.
Thập Nhất Nương nói: “Như vậy nó nhất định sẽ đòi Ngũ thẩm của con!”
Cẩn ca nhi lại gật đầu thêm một lần nữa.
“Cái hộp này là mẹ đặc biệt đặt Đa Bảo Các làm đấy. Cho dù Ngũ thẩm của con sai người đi tới Đa Bảo Các mua, Đa Bảo Các dựa theo để làm một bộ, cũng phải cần thời gian vài ngày. Nếu như nhất thời Sân ca nhi không có được, nhất định sẽ ầm ĩ Ngũ thẩm con. Con nói có đúng không?”
“Vâng!” Cẩn ca nhi lại khẽ gật đầu.
“Ngũ thẩm của con muốn Nhị tỷ của con thêu hoa, còn phải chiếu cố Bát đệ của con.” Thập Nhất Nương ôn nhu nói, “Nửa đêm canh ba, Thất đệ con ầm ĩ đòi cái gì, Ngũ thẩm con lại nhất thời làm không được, nhất định sẽ nóng nảy, nói không chừng sẽ quát tháo Thất đệ của con…”
Lời này của nàng vẫn chưa nói xong, Cẩn ca nhi đã ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Lần trước Thất đệ ôm gà cảnh của con trở về, Ngũ thẩm thẩm biết, kéo gà của nhà chúng ta đi khắp nơi đại tiện lung tung, Bát đệ vừa dẫm lên, khóc đến mức ngay cả giày cũng không cần. Ngũ thẩm thẩm lại quát tháo Thất đệ. Còn nói, nếu Thất đệ lại ôm gà cảnh về, sẽ nói cho Ngũ thúc, để Ngũ thúc ra sức đánh Thất đệ một trận.” Giọng nói tức giận giống như đang cáo trạng.
Thập Nhất Nương cố nén cười, nói: “Con đã biết rõ, còn tới trước mặt Sân ca nhi khoe khoang à!”
Cẩn ca nhi ngẩn người.
Thập Nhất Nương thừa cơ nói: “Sân ca nhi là đệ đệ của con, bình thường cùng con như hình với bóng, con có thứ tốt, biết rất rõ nó sẽ ghen, nên chia sẻ với nó, hoặc là bảo mẹ giúp Sân ca nhi làm một cái theo yêu cầu mới được, mà không phải là để cho nó bị Ngũ thẩm giáo huấn bởi vì con! Đây cũng không phải là bộ dáng làm ca ca!”
Cẩn ca nhi thấp đầu.
“Chuyện này, mẹ cũng có chỗ không đúng nữa!” Thập Nhất Nương cười cười ôm nhi tử, “Mẹ chỉ nghĩ tới Cẩn ca nhi muốn đi học, không nghĩ tới Sân ca nhi sẽ thích đồ của con. Hay là tạm thời chúng ta để cái hộp này ở trong rương? Mẹ lại bảo ti phó của Đa Bảo Các làm thêm một bộ. Chờ đến khi đồ đến rồi, con lại đi lấy thêm cho Sân ca nhi —— mỗi người một bộ. Con có chịu không.”
“Được ạ!” Giọng nói của Cẩn ca nhi lớn tiếng nói.
“Cẩn ca nhi của chúng ta là một ca ca tốt!” Thập Nhất Nương cười hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Mặt Cẩn ca nhi giãn ra cười vui vẻ. Ngay sau đó thu lại nụ cười, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương, cẩn thận đánh giá thần sắc của Thập Nhất Nương, ấp a ấp úng nói: “Có thể không khắc con khỉ được không… Con khỉ là của con…”
Thập Nhất Nương bật cười.
Chuyện gì cũng phải từng bước một. Cẩn ca nhi ăn một mình đã quen, có thể như vậy, cũng là tiến bộ không ít.
“Được!” Nàng cười tủm tỉm nhìn nhi tử: “Con nói khắc cho Sân ca nhi cái gì?”
Mẫu thân vừa mới nói bảo hắn lấy cho đệ đệ, hắn lại không cho đệ đệ khắc con khỉ giống của hắn như đúc… Cẩn ca nhi sợ mẫu thân sẽ tức giận, trong lòng đang bất an, thấy Thập Nhất Nương vui vẻ bằng lòng, tinh thần không khỏi chấn động, ánh mắt cũng có chút rực rỡ, hứng chí bừng bừng mà nói: “Chúng ta thích con mèo, Thất đệ thích mèo… nó cũng thích chó, khắc chó cũng được…”
Thập Nhất Nương bởi vì Cẩn ca nhi nên hai người ở đó thương lượng cả buổi, cuối cùng quyết định khắc cho Sân ca nhi con hổ. Lúc này Thập Nhất Nương mới dỗ nhi tử đi ngủ, trở về trong phòng.
“Thì thầm cái gì vậy?” Từ Lệnh Nghiđợi nàng cả buổi.
“Không có gì!” Thập Nhất Nương đơn giản mà đem chuyện đã trải qua nói một chút.
Từ Lệnh Nghicảm thấy Thập Nhất Nương xử lý vô cùng tốt, nói: “Sáng sớm ngày mai thì sai quản sự đi Đa Bảo Các nói. Bảo bọn họ nhanh một chút. Chúng ta thêm chút tiền công cũng được.”
Thập Nhất Nương cười đáp ứng, Từ Lệnh Nghihỏi tới chuyện của Từ Tự Dụ: “Hành lý của bọn họ ở bên đó đã thu dọn sao rồi? Có cần thêm vài người đi theo bên cạnh không?”
Ba ngày sau Từ Tự Dụ phải lên đường đi Nhạc An, Hạng thị sẽ ở lại Vĩnh Bình hầu phủ hầu hạ cha mẹ chồng.
“Hôm nay thiếp đã đi xem một chút rồi, đồ đạc đã thu dọn không sai biệt lắm.” Thập Nhất Nương nói, “Về phần người đi cùng Dụ ca nhi…” Nàng nói xong, hỏi Từ Lệnh Nghi, “Văn Trúc trong phòng Dụ ca nhi Hầu gia còn nhớ không?”
“Văn Trúc?” Trong giọng nói của Từ Lệnh Nghi mang theo vài phần suy đoán, “Đại nha đầu trong phòng Dụ ca nhi?” Rõ ràng là căn bản không nhớ rõ.
“Ừ!” Thập Nhất Nương cười “Lúc lễ mừng năm mới, vợ Dụ ca nhi tới nói chuyện với thiếp, Văn Trúc vẫn luôn hầu hạ ở bên người Dụ ca nhi, còn muốn để cho Văn Trúc tiếp tục đi theo tới Nhạc An. Chỉ là tuổi của Văn Trúc không còn nhỏ nữa rồi, đã thương lượng với Dụ ca nhi rồi, muốn phối Văn Trúc với gã sai vặt Mặc Trúc của Dụ ca nhi. Tới hỏi ý kiến của thiếp, thiếp đã bảo bọn chúng tự làm chủ. Trước đó vài ngày, vợ của Dụ ca nhi đã chọn được một ngày tốt cho hai người thành thân. Chuẩn bị cùng đi theo Dụ ca nhi tới Nhạc An.” Nói xong, liền cười nói “Bây giờ Dụ ca nhi đã thành thân rồi, là người lớn rồi, chuyện trong phòng hiển nhiên là đã có vợ lo lắng giúp, chúng ta đừng quản nữa! Hầu gia cũng phải làm quen từ từ mới được,” Từ Lệnh Nghibật cười, rất nhẹ mà vỗ cái mông của nàng một cái, “Nhanh đi rửa mặt sớm một chút rồi nghỉ ngơi!”
Thập Nhất Nương “Ai nha” một tiếng đứng lên, trừng Từ Lệnh Nghi một cái, lúc này mới đi đến tịnh phòng.
Ngày hôm sau, Hổ Phách tới vấn an Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương kéo trên tay của nàng nhìn trên dưới ngang dọc.
Người đẫy đà lên không ít, châu tròn ngọc sáng, đường cong bởi vậy mà càng lộ ra rõ ràng, giống như đóa hoa đang nở rộ, tràn ngập mùi hương thành thục.
Thập Nhất Nương cười nói: “Hài tử vừa mới tròn tuổi, Quản Thanh cam lòng cho ngươi đến sao?”
Hổ Phách đỏ mặt, có chút phô trương thanh thế mà nói: “Lúc ta gả đi đã nói trước rồi, đâu cho phép hắn có đồng ý hay không!”
Thập Nhất Nương cười to.
Mặt Hổ Phách càng đỏ hơn.
Thập Nhất Nương nắm tay của nàng tiến vào trong phòng.
“Ngươi đừng vì chuyện này mà sinh ra vết nứt với Quản Thanh.” Thập Nhất Nương nghiêm túc nói, “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Nói cái gì cũng không bằng các ngươi sống tốt!”
“Ta hiểu!” Hổ Phách nghe được con ngươi ẩm ướt. Phu nhân là người nhớ tình bạn cũ, mấy người các nàng đi theo từ Dư Hàng tới đây, sao có thể cam lòng rời khỏi phu nhân. Trúc Hương tuổi cũng không còn nhỏ, nói không chừng không có cách nào gả đi. Nghe nói những người tới nghị thân, kém nhất cũng là tiểu quản sự đang có tiếng của Từ phủ, Trúc Hương là không thể nào ở bên cạnh Thập Nhất Nương. Giờ đây Vạn Đại Hiển ở tư phòng một mình cản một mặt, Tân Cúc lại đang mang thai, còn phải nuôi dưỡng những đứa trẻ bị vứt bỏ, lại càng không thể đi vào phủ. Mặc dù bây giờ phu nhân không giống với trước kia, nhưng trong lòng nàng, phu nhân có mạnh mẽ hơn nữa, cũng phải có người giúp đỡ, nàng không ở bên cạnh, sao có thể yên tâm.
“Là ta muốn tới!” Nàng nói xong, trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần tức giận, “Ngài không biết chăm sóc hài tử vất vả thế nào đâu. Không có chuyện gì lại khóc một hồi, vừa cho bú sữa lại ói đầy cả người, giặt sạch quần áo lại tè, cái tã còn chưa cởi xuống nó đã vừa khóc vừa náo đòi ăn…so với xuống ruộng còn mệt hơn! Ngày nào ta cũng mong phu nhân gọi ta vào phủ làm người hầu.” Sau đó lại nói, “Nếu ngài không sai người tới hỏi ta, ta sẽ đi vào tự đề cử mình với ngài!”
“Còn xuống ruộng nữa sap?” Thập Nhất Nương nghe xong phì cười, trêu ghẹo nàng, “Bao giờ thì ngươi xuống ruộng? Ta không biết là trông trẻ con có nhiều mệt mỏi như thế đâu? Cẩn ca nhi là lớn lên như thế nào?”
“Lúc còn bé ta đã xuống ruộng đấy!” Hổ Phách nói, “Ở trong ruộng hái bông. Bị phơi nắng đến nỗi hận không thể chết đi cho xong. Sau khi tới Dư Hàng, ta đã thề, bất luận như thế nào cũng không đi làm ruộng nữa, dù sao cũng phải làm tốt hơn chút ít…” Hai người nói một ít chuyện cũ, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Tân Cúc mang theo con trai trưởng Trường An và con nuôi Trường Thuận tới vấn an Thập Nhất Nương!
Từ Lệnh Nghi không có tiếp tục hỏi tới cùng, mà chẳng nói đúng sai, nói: “Nhanh đi tìm Hồng Mân giúp con rửa mặt một chút, mẫu thân của con còn có lời muốn nói với con!”
Cẩn ca nhi vui mừng hớn hở ôm cái hộp đi theo Hồng Văn, Thập Nhất Nương nhịn không được nói: “Hầu gia, sao ngài lại dạy con như vậy chứ? Thiếp cũng biết, ngài đây là muốn cho Cẩn ca nhi thành tài, nhưng tuổi nó dù sao cũng vẫn còn nhỏ, còn không cóhọc vỡ lòng, càng không nói tới hiểu đạo lý, nhận biết sự vật, nếu như bởi vì vậy mà chỉ biết là dùng mưu để thắng, không khỏi dĩ thiên khái toàn(*). Thường nói: ‘Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương(*).’ Chuyện trên thế gian này, tất cả đều là từ con người mà nên. Biết ở chung với người ta như nào, giúp người làm việc tốt, mới có thể được bạn bè giúp đỡ, qua cửa ải khó khăn, thành đại sự. Nếu không, Hầu gia cũng sẽ không dẫn theo Truân ca nhi đi xã giao khắp nơi!”
*Dĩ thiên khái toàn以偏概全: dùng quan điểm phiến diện để nhận xét toàn bộ vấn đề.
*Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương Sự sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương: Là câu nói từ tác phẩm nổi tiếng Hồng Lâu Mộng, ý muốn nói, có kiến thức mà không biết trình bày, biết trình bày nhưng không có kiến thức thì cũng vô dụng.(Lời của editor: thực ra, dịch sát nghĩa theo giải thích của bên TQ thì không phải như vậy, theo iask.sina.com.cn, gốc là Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương. Ngay cả đạo lý đối nhân xử thế cũng phải biết học vấn, có bản lĩnh ứng phó cũng là văn chương.)
Từ Lệnh Nghinghe nhíu mày, cười nói: “Không ngờ nàng còn có một chút kiến thức như vậy.” Nói xong, giọng nói của hắn lại chuyển, “Chẳng qua, tiên sinh dạy, sư phụ giảng, đều là đạo lý bên ngoài, lý luận suông, không chỉ có nói thì dễ, làm thì khó, mà là có chỗ có chút không hiểu sự đời, không hẳn giống như chuyện nàng nói học ‘Biết ở chung với người ta như nào, giúp người làm việc tốt’”. Nói xong, cười ha ha. “Bảo tiểu nha hoàn múc nước đi vào, ta thấy vừa rồi nàng có lời muốn nói với Cẩn ca nhi, thời gian không còn sớm nữa, mẫu tử hai người cứ nói hết chuyện đi. Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi sớm một chút!”
Căn bản không muốn nói thêm gì nữa.
Nói lý cùng một người đã có suy nghĩ cố chấp như hắn, còn không bằng dạy dỗ nhi tử thật tốt.
Thập Nhất Nương “Vâng” một tiếng, gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ Từ Lệnh Nghi rửa mặt, còn mình đi tới noãn các của Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi vừa rửa mặt xong, đang cởi bỏ tất chân ngồi ở trên giường. Trông thấy Thập Nhất Nương đi vào, vội đứng dậy: “Mẹ, mẹ, mẹ!” Mội đôi chân nhỏ trắng nõn nhảy nhót vui vẻ ở trên mặt chăn bằng gấm.
Thập Nhất Nương cười ngồi xuống bên cạnh giường. Cẩn ca nhi lập tức nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương. Khóe mắt Thập Nhất Nương đảo qua gối đầu của Cẩn ca nhi, nhìn thấy hộp đựng văn phòng tứ bảo bằng gỗ hoàng dương mình cho nó đang đặt ở bên cạnh gối đầu. Ý cười của Thập Nhất Nương càng sâu.
*Văn phòng tứ bảo:bút, mực, giấy, nghiên.
“Mẹ.” Cẩn ca nhi ở trong ngực mẫu thân lui lại về phía sau, quay người từ trong ngăn tủ đầu giường lấy ra một tập tranh, “Kể chuyện xưa.”
Thập Nhất Nương nhận tập tranh, sờ sờ nhi tử đang ngoan ngoãn ngồi ở bên người làm ra bộ dáng lắng nghe, cười nói: “Hôm nay chúng ta không kể chuyện xưa, chúng ta nói chuyện, được không?”
Cẩn ca nhi thấy vậy có chút khó hiểu.
Thập Nhất Nương cởi giày lên giường, bảo Hồng Mân cầm hai cái gối tựa lớn màu đen vào dựa ở đầu giường.
Cẩn ca nhi cười hì hì mà dựa vào trong ngực nàng.
Thập Nhất Nương nhẹ giọng hỏi nó: “Đã muộn như vậy, sao con muốn đi tới chỗ Sân ca nhi?”
Cẩn ca nhi cười, không lên tiếng.
Thập Nhất Nương liền cù ở nách nó.
Cẩn ca nhi cười lăn lộn ở trên giường, cũng đi cù nách mẫu thân.
Hai mẹ con đùa nghịch ở trên giường một hồi, Cẩn ca nhi gối lên cánh tay của mẫu thân, dựa vào trên gối lớn đầu giường.
Thập Nhất Nương liền ôm vai nhi tử: “Nhanh lên, con còn chưa có trả lời mẹ đây này!”
Cẩn ca nhi vểnh môi cười: “Thất đệ nhìn thấy đồ của con đẹp, đến lúc đó nhất định sẽ thèm thuồng.” Vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thập Nhất Nương cười nói: “Sau đó thì sao?”
Cẩn ca nhi khó hiểu: “Sao lại ‘sau đó thì sao’?”
Thập Nhất Nương tỉ mỉ nói: “Con nói con muốn cho Sân ca nhi thèm thuồng, vậy mẹ muốn biết, Sân ca nhi thèm đồ của con, sau đó con dự định như thế nào?”
Cẩn ca nhi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Suy nghĩ thật lâu, nói: “Nó thích đồ của con, như vậy nói lên đồ của con tốt đấy!”
“Có thể bởi vì vậy, nhất định Sân ca nhi cũng muốn một cái đi?” Thập Nhất Nương cười dịu dàng mà nhìn nhi tử.
Cẩn ca nhi gật đầu.
Thập Nhất Nương nói: “Như vậy nó nhất định sẽ đòi Ngũ thẩm của con!”
Cẩn ca nhi lại gật đầu thêm một lần nữa.
“Cái hộp này là mẹ đặc biệt đặt Đa Bảo Các làm đấy. Cho dù Ngũ thẩm của con sai người đi tới Đa Bảo Các mua, Đa Bảo Các dựa theo để làm một bộ, cũng phải cần thời gian vài ngày. Nếu như nhất thời Sân ca nhi không có được, nhất định sẽ ầm ĩ Ngũ thẩm con. Con nói có đúng không?”
“Vâng!” Cẩn ca nhi lại khẽ gật đầu.
“Ngũ thẩm của con muốn Nhị tỷ của con thêu hoa, còn phải chiếu cố Bát đệ của con.” Thập Nhất Nương ôn nhu nói, “Nửa đêm canh ba, Thất đệ con ầm ĩ đòi cái gì, Ngũ thẩm con lại nhất thời làm không được, nhất định sẽ nóng nảy, nói không chừng sẽ quát tháo Thất đệ của con…”
Lời này của nàng vẫn chưa nói xong, Cẩn ca nhi đã ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Lần trước Thất đệ ôm gà cảnh của con trở về, Ngũ thẩm thẩm biết, kéo gà của nhà chúng ta đi khắp nơi đại tiện lung tung, Bát đệ vừa dẫm lên, khóc đến mức ngay cả giày cũng không cần. Ngũ thẩm thẩm lại quát tháo Thất đệ. Còn nói, nếu Thất đệ lại ôm gà cảnh về, sẽ nói cho Ngũ thúc, để Ngũ thúc ra sức đánh Thất đệ một trận.” Giọng nói tức giận giống như đang cáo trạng.
Thập Nhất Nương cố nén cười, nói: “Con đã biết rõ, còn tới trước mặt Sân ca nhi khoe khoang à!”
Cẩn ca nhi ngẩn người.
Thập Nhất Nương thừa cơ nói: “Sân ca nhi là đệ đệ của con, bình thường cùng con như hình với bóng, con có thứ tốt, biết rất rõ nó sẽ ghen, nên chia sẻ với nó, hoặc là bảo mẹ giúp Sân ca nhi làm một cái theo yêu cầu mới được, mà không phải là để cho nó bị Ngũ thẩm giáo huấn bởi vì con! Đây cũng không phải là bộ dáng làm ca ca!”
Cẩn ca nhi thấp đầu.
“Chuyện này, mẹ cũng có chỗ không đúng nữa!” Thập Nhất Nương cười cười ôm nhi tử, “Mẹ chỉ nghĩ tới Cẩn ca nhi muốn đi học, không nghĩ tới Sân ca nhi sẽ thích đồ của con. Hay là tạm thời chúng ta để cái hộp này ở trong rương? Mẹ lại bảo ti phó của Đa Bảo Các làm thêm một bộ. Chờ đến khi đồ đến rồi, con lại đi lấy thêm cho Sân ca nhi —— mỗi người một bộ. Con có chịu không.”
“Được ạ!” Giọng nói của Cẩn ca nhi lớn tiếng nói.
“Cẩn ca nhi của chúng ta là một ca ca tốt!” Thập Nhất Nương cười hôn một chút lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó.
Mặt Cẩn ca nhi giãn ra cười vui vẻ. Ngay sau đó thu lại nụ cười, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương, cẩn thận đánh giá thần sắc của Thập Nhất Nương, ấp a ấp úng nói: “Có thể không khắc con khỉ được không… Con khỉ là của con…”
Thập Nhất Nương bật cười.
Chuyện gì cũng phải từng bước một. Cẩn ca nhi ăn một mình đã quen, có thể như vậy, cũng là tiến bộ không ít.
“Được!” Nàng cười tủm tỉm nhìn nhi tử: “Con nói khắc cho Sân ca nhi cái gì?”
Mẫu thân vừa mới nói bảo hắn lấy cho đệ đệ, hắn lại không cho đệ đệ khắc con khỉ giống của hắn như đúc… Cẩn ca nhi sợ mẫu thân sẽ tức giận, trong lòng đang bất an, thấy Thập Nhất Nương vui vẻ bằng lòng, tinh thần không khỏi chấn động, ánh mắt cũng có chút rực rỡ, hứng chí bừng bừng mà nói: “Chúng ta thích con mèo, Thất đệ thích mèo… nó cũng thích chó, khắc chó cũng được…”
Thập Nhất Nương bởi vì Cẩn ca nhi nên hai người ở đó thương lượng cả buổi, cuối cùng quyết định khắc cho Sân ca nhi con hổ. Lúc này Thập Nhất Nương mới dỗ nhi tử đi ngủ, trở về trong phòng.
“Thì thầm cái gì vậy?” Từ Lệnh Nghiđợi nàng cả buổi.
“Không có gì!” Thập Nhất Nương đơn giản mà đem chuyện đã trải qua nói một chút.
Từ Lệnh Nghicảm thấy Thập Nhất Nương xử lý vô cùng tốt, nói: “Sáng sớm ngày mai thì sai quản sự đi Đa Bảo Các nói. Bảo bọn họ nhanh một chút. Chúng ta thêm chút tiền công cũng được.”
Thập Nhất Nương cười đáp ứng, Từ Lệnh Nghihỏi tới chuyện của Từ Tự Dụ: “Hành lý của bọn họ ở bên đó đã thu dọn sao rồi? Có cần thêm vài người đi theo bên cạnh không?”
Ba ngày sau Từ Tự Dụ phải lên đường đi Nhạc An, Hạng thị sẽ ở lại Vĩnh Bình hầu phủ hầu hạ cha mẹ chồng.
“Hôm nay thiếp đã đi xem một chút rồi, đồ đạc đã thu dọn không sai biệt lắm.” Thập Nhất Nương nói, “Về phần người đi cùng Dụ ca nhi…” Nàng nói xong, hỏi Từ Lệnh Nghi, “Văn Trúc trong phòng Dụ ca nhi Hầu gia còn nhớ không?”
“Văn Trúc?” Trong giọng nói của Từ Lệnh Nghi mang theo vài phần suy đoán, “Đại nha đầu trong phòng Dụ ca nhi?” Rõ ràng là căn bản không nhớ rõ.
“Ừ!” Thập Nhất Nương cười “Lúc lễ mừng năm mới, vợ Dụ ca nhi tới nói chuyện với thiếp, Văn Trúc vẫn luôn hầu hạ ở bên người Dụ ca nhi, còn muốn để cho Văn Trúc tiếp tục đi theo tới Nhạc An. Chỉ là tuổi của Văn Trúc không còn nhỏ nữa rồi, đã thương lượng với Dụ ca nhi rồi, muốn phối Văn Trúc với gã sai vặt Mặc Trúc của Dụ ca nhi. Tới hỏi ý kiến của thiếp, thiếp đã bảo bọn chúng tự làm chủ. Trước đó vài ngày, vợ của Dụ ca nhi đã chọn được một ngày tốt cho hai người thành thân. Chuẩn bị cùng đi theo Dụ ca nhi tới Nhạc An.” Nói xong, liền cười nói “Bây giờ Dụ ca nhi đã thành thân rồi, là người lớn rồi, chuyện trong phòng hiển nhiên là đã có vợ lo lắng giúp, chúng ta đừng quản nữa! Hầu gia cũng phải làm quen từ từ mới được,” Từ Lệnh Nghibật cười, rất nhẹ mà vỗ cái mông của nàng một cái, “Nhanh đi rửa mặt sớm một chút rồi nghỉ ngơi!”
Thập Nhất Nương “Ai nha” một tiếng đứng lên, trừng Từ Lệnh Nghi một cái, lúc này mới đi đến tịnh phòng.
Ngày hôm sau, Hổ Phách tới vấn an Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương kéo trên tay của nàng nhìn trên dưới ngang dọc.
Người đẫy đà lên không ít, châu tròn ngọc sáng, đường cong bởi vậy mà càng lộ ra rõ ràng, giống như đóa hoa đang nở rộ, tràn ngập mùi hương thành thục.
Thập Nhất Nương cười nói: “Hài tử vừa mới tròn tuổi, Quản Thanh cam lòng cho ngươi đến sao?”
Hổ Phách đỏ mặt, có chút phô trương thanh thế mà nói: “Lúc ta gả đi đã nói trước rồi, đâu cho phép hắn có đồng ý hay không!”
Thập Nhất Nương cười to.
Mặt Hổ Phách càng đỏ hơn.
Thập Nhất Nương nắm tay của nàng tiến vào trong phòng.
“Ngươi đừng vì chuyện này mà sinh ra vết nứt với Quản Thanh.” Thập Nhất Nương nghiêm túc nói, “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ. Nói cái gì cũng không bằng các ngươi sống tốt!”
“Ta hiểu!” Hổ Phách nghe được con ngươi ẩm ướt. Phu nhân là người nhớ tình bạn cũ, mấy người các nàng đi theo từ Dư Hàng tới đây, sao có thể cam lòng rời khỏi phu nhân. Trúc Hương tuổi cũng không còn nhỏ, nói không chừng không có cách nào gả đi. Nghe nói những người tới nghị thân, kém nhất cũng là tiểu quản sự đang có tiếng của Từ phủ, Trúc Hương là không thể nào ở bên cạnh Thập Nhất Nương. Giờ đây Vạn Đại Hiển ở tư phòng một mình cản một mặt, Tân Cúc lại đang mang thai, còn phải nuôi dưỡng những đứa trẻ bị vứt bỏ, lại càng không thể đi vào phủ. Mặc dù bây giờ phu nhân không giống với trước kia, nhưng trong lòng nàng, phu nhân có mạnh mẽ hơn nữa, cũng phải có người giúp đỡ, nàng không ở bên cạnh, sao có thể yên tâm.
“Là ta muốn tới!” Nàng nói xong, trong giọng nói không khỏi mang theo mấy phần tức giận, “Ngài không biết chăm sóc hài tử vất vả thế nào đâu. Không có chuyện gì lại khóc một hồi, vừa cho bú sữa lại ói đầy cả người, giặt sạch quần áo lại tè, cái tã còn chưa cởi xuống nó đã vừa khóc vừa náo đòi ăn…so với xuống ruộng còn mệt hơn! Ngày nào ta cũng mong phu nhân gọi ta vào phủ làm người hầu.” Sau đó lại nói, “Nếu ngài không sai người tới hỏi ta, ta sẽ đi vào tự đề cử mình với ngài!”
“Còn xuống ruộng nữa sap?” Thập Nhất Nương nghe xong phì cười, trêu ghẹo nàng, “Bao giờ thì ngươi xuống ruộng? Ta không biết là trông trẻ con có nhiều mệt mỏi như thế đâu? Cẩn ca nhi là lớn lên như thế nào?”
“Lúc còn bé ta đã xuống ruộng đấy!” Hổ Phách nói, “Ở trong ruộng hái bông. Bị phơi nắng đến nỗi hận không thể chết đi cho xong. Sau khi tới Dư Hàng, ta đã thề, bất luận như thế nào cũng không đi làm ruộng nữa, dù sao cũng phải làm tốt hơn chút ít…” Hai người nói một ít chuyện cũ, tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn.
Tân Cúc mang theo con trai trưởng Trường An và con nuôi Trường Thuận tới vấn an Thập Nhất Nương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.