Chương 466: Khai chi (Trung)
Chi Chi
08/03/2014
Tiễn khách khứa xong, trong nhà an tĩnh trở lại.
Thập Nhất Nương tựa trên gối nhìn Cố nhũ nương tắm cho cậu nhóc. Hồng Văn, A Kim, Ngọc Mai ở bên cạnh hoặc giúp vắt khăn, hoặc cầm giúp quần
áo.
Vạn ma ma bưng thuốc đến.
“Thuốc này còn phải uống mấy ngày nữa?” Thập Nhất Nương uống một hơi cạn sạch.
Vạn ma ma cười nói: “Khi nào phục hồi lại máu thì có thể dừng thuốc.”
Cố nhũ nương bên kia đã quấn tã cho Cẩn ca nhi xong.
Thập Nhất Nương ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, dịch góc chăn, đặt trên đệm của mình, Cố ma ma muốn nói lại thôi.
Theo đạo lý,đứa nhỏ nên phải ngủ cùng nhũ nương, nhưng mấy ngày nay, phu nhân giống như không biết quy củ, lại để tiểu thiếu gia ngủ cùng phu nhân, mình thì ngủ trên giường mỹ nhân ở bên cạnh. Thập Nhất Nương cũng làm như không để ý.
Đã ba ngày rồi, Thập Nhất khẳng định mình không thể tự cho Cẩn ca nhi bú. Làm mẫu thân, nếu như mình không tranh thủ ở bên con lâu thêm một chút nữa, chỉ sợ trong trí nhớ của bé con đều là mùi của nhũ nương.
Khê Phương và Thu Vũ đều nhìn thấy ám hiệu của Hổ Phách, biết ý của Thập Nhất Nương, cười khanh khách nhắc nhở Cố nhũ nương: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ thôi!”
Cố nhũ nương cũng không dám nhiều lời, khom gối hành lễ rồi lui xuống.
Vạn ma ma vẫn chưa cáo lui, thấy vậy liền cười nói: “Phu nhân như vậy quá cực khổ, nô tỳ có một câu, không biết có nên nói hay không?”
Thập Nhất Nương cũng không phải là người thích làm khó người khác, nói: “Vạn ma ma có gì xin cứ nói thẳng.”
Vạn ma ma cẩn thận cười nói: “Nô tỳ thấy trong phòng Lục thiếu gia vẫn chưa có người chủ sự, mọi chuyện đều phải do phu nhân vất vả. Nô tỳ muốn đề cử quản sự ma ma cho phu nhân!” Vừa nói, không đợi Thập Nhất Nương hỏi, trực tiếp nói thẳng, “Có câu cửa miệng, cử hiền bất tị thân*. Con dâu thứ ba nhà nô tỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, vóc người trắng nõn đoan trang không nói đến làm gì, làm việc lại gọn gàng, láng giềng xung quanh đều khen ngợi.
*Cử hiền bất tị thân: không đề cử người thân.
Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân, hôm nào nô tỳ dẫn đến cho phu nhân xem mặt một chút. . . . . . . . . .”
Thập Nhất Nương rất bất ngờ.
Không ngờ tới Vạn ma ma lại đề cử con dâu của mình.
Nàng suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Vạn ma ma đã lớn tuổi, chừng hai năm nữa sẽ không thể làm người hầu được nữa. Nghe nói mấy con trai của bà ấy đều thành thực, Vạn ma ma mạo hiểm lớn đề cử con dâu của mình như vậy, đoán chắc là bí quá hóa liều, tìm đường cho cuộc sống mưu sinh trong nhà sau này.
“Hôm nào rảnh rỗi, ma ma dẫn đến cho ta gặp mặt.”
Vạn ma ma mừng rỡ, tạ ơn rồi lui xuống.
Hổ Phách không khỏi cau mày: “Vạn ma ma này, vẫn còn ở bên cạnh phu nhân mà sao lại không biết nặng nhẹ như thế này. Bà ấy trực tiếp cầu xin trước mặt phu nhân, nếu phu nhân không đồng ý, lại đến trước mặt Thái phu nhân nói này nọ.Nếu phu nhân đồng ý, mà người đó lại không phù hợp thì làm sao đây? Nô tỳ thấy, chi bằng đến lúc đó trực tiếp gặp được người rồi tính tiếp. Dù sao thì cũng là đắc tội với người——–thay vì đến lúc đó không tiện nói ra. Còn không bằng cự tuyệt ngay từ đầu.”
“Chưa gặp người ta, cũng không cần vội vã đưa ra kết luận.” Thập Nhất Nương cười nói: “Vạn ma ma đã chân thành như vậy, có thể thấy được sự quyết tâm đối với chuyện này. Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ma ma quản sự cứ để như vậy không chọn lựa đưa ra quyết định, hôm nay đánh bạo đến trước mặt ta đề nghị, nếu như là Thái phu nhân, Nhị phu nhân hoặc Ngũ phu nhân cũng có người muốn đề cử, chúng ta đáp ứng hay không đáp ứng thì tốt đây? Không bằng cứ dùng con dâu của Vạn ma ma, chỉ cần nàng ta nghe lời là được rồi!”
Mục đích cuối cùng của Thập Nhất Nương là giữ Cẩn ca nhi ở bên người. Tuy Vạn ma ma được Thái phu nhân coi trọng, nói cho cùng, cũng là vì biết chăm sóc phụ nữ mang thai, chứ không phải ma ma quản sự nắm giữ thực quyền trong phủ.
Hổ Phách gật đầu.
Thập Nhất Nương hỏi đến Từ Lệnh Nghi: “. . . . . . Hầu gia đi đến Bán Nguyệt Phán sao?” Lễ tắm ba ngày, đầy tháng, cữu mẫu chủ trì làm lễ, đều là nữ quyến, Từ Lệnh Nghi từ sáng sớm đã tránh sang Bán Nguyệt Phán.
“Hầu gia vẫn đang ở Bán Nguyệt Phán.” Hổ Phách cười nói, “Cả ngày hôm nay đều không đi ra ngoài.”
Có thể vẫn đang ở Bán Nguyệt Phán, Thập Nhất Nương cảm thấy, cảm thấy rất mệt mỏi. Nàng phân phó Hổ Phách mấy câu, “Khi Hầu gia trở lại, các ngươi nhớ hầu hạ cẩn thận.” Sau đó ngủ cũng Cẩn ca nhi.
Thời tiết cuối thu đẹp, hoa cúc nở đầy vườn, Từ Lệnh Nghi vẽ xong bức tranh hoa cúc, thì trở về trong nhà. Nhìn thấy ánh đèn trong nhĩ phòng xuyên qua cửa sổ hắt lên nền đá gạch xanh, trong ánh trăng mờ lộ ra vẻ ấm áp, hắn không khỏi bước nhanh, đi đến nhĩ phòng.
Đang trực phòng là Khê Phương, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi thì thất kinh, nhưng Từ Lệnh Nghi có ý bảo Khê Phương đừng lên tiếng, rón rén đi vào phòng.
Cố nhũ nương vừa tới, vẫn chưa hỏi thăm tính tình của Thập Nhất Nương rõ ràng, lại ở cùng trong một phòng, làm sao có thể ngủ say được. Vừa nghe thấy tiếng động đã tỉnh dậy, thấp thỏm lo lắng nhìn Khê Phương đang canh giữ ở một bên, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi ngồi trên giường, cẩn thận quan sát Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi hồi lâu, đắp lại chăn giúp hai người, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, thái giám của Hoàng thượng và Hoàng hậu một trước một sau tới hỏi thăm tình hình bệnh tình của Cẩn ca nhi. Từ Lệnh Nghi nhớ đến hôm qua nếu như không phải Hoàng thượng khai ân, lập tức truyền Ngô thái y xuất cung cùng hắn, thì hắn làm sao có thể xuất cung nhanh như vậy. Quyết định lập tức tiến cung tạ ơn. Xuất cung lại gặp Thuận Vương, Dư Di Thanh và Kim Hàn Lâm, mọi người đã lâu không gặp, mấy người cùng nhau đi đến Xuân Hi Lâu.
Vạn ma ma dẫn con dâu thứ ba của mình đến.
Quả như lời Vạn ma ma nói, cô con dâu này chính là người nhạy bén thông minh giỏi giang.
Thập Nhất Nương cười hỏi nàng: “Trước đây ngươi đã từng làm việc trong phủ chưa?”
“Đã từng ạ”, nàng cười nói, “Đã từng làm nha hoàn nhị đẳng ở ngoại viện, chuyên bưng trà rót nước trong khách sảnh.”
“Vậy ngươi có biết làm ma ma quản sự cần nhất chính là điều gì không?”
Trước khi đến đây, Vạn ma ma đã sớm dặn dò kỹ lưỡng, nàng không chút suy nghĩ nói: “Nghe theo sự phân phó, khiêm nhường hòa thuận.”
Thập Nhất Nương khẽ xoa cằm, nửa nhắc nhở, nửa răn đe nói: “Ngươi cần phải nhớ kỹ những lời này.” Sau đó để Vạn tức phụ đi đến chỗ Thái phu nhân, xem như là đã đồng ý chuyện này.
Chuyện thuận lợi như vậy, Vạn ma ma tất nhiên là mừng rỡ. Chờ đến khi Thái phu nhân nói “Có thể” xong, Thập Nhất Nương cho Vạn tức phụ thời gian năm ngày để an bài chuyện trong nhà cho tốt. Hai bà tức tạ ơn, có gã sai vặt chạy vào: “Phu nhân, Dư Hàng gửi thư đến.”
Thập Nhất Nương vẫn đang chờ, nghe vậy không khỏi cười nói: “Mau mang vào đi.”
Hai bà tức Vạn thị nhân cơ hội lui xuống.
Thư là do La Chấn Hưng viết, trong thư nói, Dư Hàng cách Yên Kinh ngàn dặm xa xôi, tam thư lục lễ xong, chưa qua nửa năm thì không thể định ra hôn kỳ được, càng đừng nói đến chuyện cưới xin. Trong nhà có chút sản nghiệp cần hắn xử trí, phải đến trung tuần tháng mười một hắn mới có thể đến được. Nhận được thư, đặc biệt kêu La Chấn Thanh và Lục di nương dẫn theo Thập Nhị Nương vào kinh, xuất giá từ ngõ Cung Huyền. Đến lúc đó, bảo Thập Nhất Nương chiếu cố hơn một chút.
Thập Nhất Nương tính toán ngày tháng: “Nói như vậy, Tứ ca cùng Lục di nương sẽ đến trong hai ngày tới.” Hổ Phách cười nói: “Chúng ta có nên nói với Tam gia một tiếng không. Tam gia cũng tiện thu xếp bên ngõ Cung Huyền. Còn có chỗ Chu phu nhân, ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu đón con dâu, Chu phu nhân cũng nhận được thư, cũng tiện nói với Thế tử gia Trấn Nam Hầu một tiếng, tiện mời đến dự ngày thành hôn.”
Lúc trước, hôn sự của Thập Nhị Nương bên nhà trai mời Hầu Thế tử gia, bên nhà gái mời Di Thanh làm chủ hôn.
Thập Nhất Nương thấy Hổ Phách suy nghĩ chu đáo, cười nói: “Chuyện này, giao cho ngươi làm nhé!”
Buổi tối, Từ Lệnh Nghi về nhà, đã là đầu giờ Hợi.
Trong viện bay ra mùi đàn hương nhàn nhạt.
Không phải là loại đàn hương từ loại gỗ trầm hương tạp chất thấp kém, mà là Nam Hải Long Tiên Hương thượng hạng.
Chân mày Từ Lệnh Nghi cau lại, cái này, Thập Nhất Nương cũng không phải là người lễ Phật. . . . . . Hắn liếc về phía Lâm Ba. Lâm Ba ngửi thấy mùi rất thơm, hắn nhớ đến chuyện Tần di nương lúc trước. Sắc mặt thay đổi, đi tìm mùi hương.
“Hầu gia,” Lâm Ba trở lại rất nhanh, “Mùi thơm truyền đến từ Đông tiểu viện bên kia.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút: “Đi xem một chút!”
Lâm Ba nhận lấy đèn lồng trong tay Tiểu Trù, ý bảo bọn họ đứng lại tại chỗ, cùng Từ Lệnh Nghi đi đến Đông tiểu viện.
Trong hẻm sâu, có người bày một bàn hương nho nhỏ, bày lư hương, quy y lễ bái về phía tây.
Hôm nay là ngày mười lăm, ánh trăng sáng tỏ. Bởi vì quay lưng về phía họ, cho nên không nhìn rõ là ai, chỉ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh, cử chỉ lễ bái vô cùng ưu nhã, rồi lại còn mặc xiêm y màu lam quen thuộc của bọn nha hoàn. . . . . . . Lâm Ba liền tiến lên kéo tay người kia, trầm giọng nói: “Ngươi nào khuya khoắt không ngủ, còn ở chỗ này. . . . . . .”
Một câu cũng không nói, người nọ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt giận dữ.
Lâm Ba như cầm phải củ khoai lang nóng, vội vàng buông tay, lui về phía sau mấy bước, giật mình kêu một tiếng “Dương di nương”.
Dương thị còn kinh ngạc hơn hai người họ, bị dọa làm cho toàn thân lạnh run, cả người mềm nhũn, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Nghi “Hầu, Hầu gia. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi đứng bên cạnh bức tường trắng, nửa mặt lộ ra dưới ánh trăng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, lộ ra vẻ khó hiểu không rõ: “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Hai ngày trước nô tỳ nghe nói Lục thiếu gia không khỏe,” Tiếng nói của Dương thị êm dịu, giọng hơi run, ở dưới ánh trăng yên tĩnh nghe thanh thúy trong trẻo như tiếng đồ sứ, “Nô tỳ cầu nguyện. Hôm nay, đêm khuya cố ý bày hương án làm lễ tạ thần ở chỗ vắng người này.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước, “Không ngờ lại gặp phải Hầu gia, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn hồi lâu, thấp giọng nói: “Sắc trời đã tối muộn, sau này không nên làm như thế nữa!”
Dương thị vội cúi đầu vâng dạ, lại ngẩng đầu lên, đã thấy Từ Lệnh Nghi quay đi rồi, chỉ nhìn thấy một ống tay áo đang tung bay.
Nàng vội kêu tiểu nha hoàn thu dọn hương án, lúc này mới phát hiện trên lưng ướt nhẹp, lòng thấu lạnh.
Chưa đầy hai ngày sau, đám người La Chấn Thanh đã đến Yên Kinh, còn dẫn theo Anh Nương còn thiếu hai mươi lăm ngày nữa là tròn một tuổi.
“Ôi, nói đến, Anh Nương nhà chúng ta và Cẩn ca nhi đều là mới sinh.” La Tứ phu nhân bế Cẩn ca nhi, vô cùng vui mừng, “Bên Dư Hàng còn chưa nhận được tin đi? Sớm biết thế này, nên đi suốt đêm mấy ngày đường, nói không chừng còn có thể đến kịp lễ tắm ba ngày của Cẩn ca nhi đấy.”
Thập Nhất Nương đỡ Anh Nương đang đứng ở mép giường: “Mọi chuyện trong nhà đã xử lý tốt chưa? Muội nghe đại ca nói, có sản nghiệp cần xử trí, cho nên đến trung tuần tháng mười một mới có thể tới. Là sản nghiệp gì muốn xử trí vậy?”
La Tứ phu nhân cười, vừa ra vẻ bình thường, vừa nói: “Cụ thể là gì, ta cũng không rõ lắm—–muội cũng biết, ta và Tứ ca muội cũng là người rảnh rỗi!” Một câu cuối cùng, lại hơi có chút mùi trêu ghẹo, làm cho không khí trong nhà lại càng thêm sôi nổi.
Vạn ma ma bưng thuốc đến.
“Thuốc này còn phải uống mấy ngày nữa?” Thập Nhất Nương uống một hơi cạn sạch.
Vạn ma ma cười nói: “Khi nào phục hồi lại máu thì có thể dừng thuốc.”
Cố nhũ nương bên kia đã quấn tã cho Cẩn ca nhi xong.
Thập Nhất Nương ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con, dịch góc chăn, đặt trên đệm của mình, Cố ma ma muốn nói lại thôi.
Theo đạo lý,đứa nhỏ nên phải ngủ cùng nhũ nương, nhưng mấy ngày nay, phu nhân giống như không biết quy củ, lại để tiểu thiếu gia ngủ cùng phu nhân, mình thì ngủ trên giường mỹ nhân ở bên cạnh. Thập Nhất Nương cũng làm như không để ý.
Đã ba ngày rồi, Thập Nhất khẳng định mình không thể tự cho Cẩn ca nhi bú. Làm mẫu thân, nếu như mình không tranh thủ ở bên con lâu thêm một chút nữa, chỉ sợ trong trí nhớ của bé con đều là mùi của nhũ nương.
Khê Phương và Thu Vũ đều nhìn thấy ám hiệu của Hổ Phách, biết ý của Thập Nhất Nương, cười khanh khách nhắc nhở Cố nhũ nương: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta rửa mặt rồi đi ngủ thôi!”
Cố nhũ nương cũng không dám nhiều lời, khom gối hành lễ rồi lui xuống.
Vạn ma ma vẫn chưa cáo lui, thấy vậy liền cười nói: “Phu nhân như vậy quá cực khổ, nô tỳ có một câu, không biết có nên nói hay không?”
Thập Nhất Nương cũng không phải là người thích làm khó người khác, nói: “Vạn ma ma có gì xin cứ nói thẳng.”
Vạn ma ma cẩn thận cười nói: “Nô tỳ thấy trong phòng Lục thiếu gia vẫn chưa có người chủ sự, mọi chuyện đều phải do phu nhân vất vả. Nô tỳ muốn đề cử quản sự ma ma cho phu nhân!” Vừa nói, không đợi Thập Nhất Nương hỏi, trực tiếp nói thẳng, “Có câu cửa miệng, cử hiền bất tị thân*. Con dâu thứ ba nhà nô tỳ năm nay hai mươi lăm tuổi, vóc người trắng nõn đoan trang không nói đến làm gì, làm việc lại gọn gàng, láng giềng xung quanh đều khen ngợi.
*Cử hiền bất tị thân: không đề cử người thân.
Nếu như có thể lọt vào mắt xanh của phu nhân, hôm nào nô tỳ dẫn đến cho phu nhân xem mặt một chút. . . . . . . . . .”
Thập Nhất Nương rất bất ngờ.
Không ngờ tới Vạn ma ma lại đề cử con dâu của mình.
Nàng suy nghĩ, cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Vạn ma ma đã lớn tuổi, chừng hai năm nữa sẽ không thể làm người hầu được nữa. Nghe nói mấy con trai của bà ấy đều thành thực, Vạn ma ma mạo hiểm lớn đề cử con dâu của mình như vậy, đoán chắc là bí quá hóa liều, tìm đường cho cuộc sống mưu sinh trong nhà sau này.
“Hôm nào rảnh rỗi, ma ma dẫn đến cho ta gặp mặt.”
Vạn ma ma mừng rỡ, tạ ơn rồi lui xuống.
Hổ Phách không khỏi cau mày: “Vạn ma ma này, vẫn còn ở bên cạnh phu nhân mà sao lại không biết nặng nhẹ như thế này. Bà ấy trực tiếp cầu xin trước mặt phu nhân, nếu phu nhân không đồng ý, lại đến trước mặt Thái phu nhân nói này nọ.Nếu phu nhân đồng ý, mà người đó lại không phù hợp thì làm sao đây? Nô tỳ thấy, chi bằng đến lúc đó trực tiếp gặp được người rồi tính tiếp. Dù sao thì cũng là đắc tội với người——–thay vì đến lúc đó không tiện nói ra. Còn không bằng cự tuyệt ngay từ đầu.”
“Chưa gặp người ta, cũng không cần vội vã đưa ra kết luận.” Thập Nhất Nương cười nói: “Vạn ma ma đã chân thành như vậy, có thể thấy được sự quyết tâm đối với chuyện này. Ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, ma ma quản sự cứ để như vậy không chọn lựa đưa ra quyết định, hôm nay đánh bạo đến trước mặt ta đề nghị, nếu như là Thái phu nhân, Nhị phu nhân hoặc Ngũ phu nhân cũng có người muốn đề cử, chúng ta đáp ứng hay không đáp ứng thì tốt đây? Không bằng cứ dùng con dâu của Vạn ma ma, chỉ cần nàng ta nghe lời là được rồi!”
Mục đích cuối cùng của Thập Nhất Nương là giữ Cẩn ca nhi ở bên người. Tuy Vạn ma ma được Thái phu nhân coi trọng, nói cho cùng, cũng là vì biết chăm sóc phụ nữ mang thai, chứ không phải ma ma quản sự nắm giữ thực quyền trong phủ.
Hổ Phách gật đầu.
Thập Nhất Nương hỏi đến Từ Lệnh Nghi: “. . . . . . Hầu gia đi đến Bán Nguyệt Phán sao?” Lễ tắm ba ngày, đầy tháng, cữu mẫu chủ trì làm lễ, đều là nữ quyến, Từ Lệnh Nghi từ sáng sớm đã tránh sang Bán Nguyệt Phán.
“Hầu gia vẫn đang ở Bán Nguyệt Phán.” Hổ Phách cười nói, “Cả ngày hôm nay đều không đi ra ngoài.”
Có thể vẫn đang ở Bán Nguyệt Phán, Thập Nhất Nương cảm thấy, cảm thấy rất mệt mỏi. Nàng phân phó Hổ Phách mấy câu, “Khi Hầu gia trở lại, các ngươi nhớ hầu hạ cẩn thận.” Sau đó ngủ cũng Cẩn ca nhi.
Thời tiết cuối thu đẹp, hoa cúc nở đầy vườn, Từ Lệnh Nghi vẽ xong bức tranh hoa cúc, thì trở về trong nhà. Nhìn thấy ánh đèn trong nhĩ phòng xuyên qua cửa sổ hắt lên nền đá gạch xanh, trong ánh trăng mờ lộ ra vẻ ấm áp, hắn không khỏi bước nhanh, đi đến nhĩ phòng.
Đang trực phòng là Khê Phương, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi thì thất kinh, nhưng Từ Lệnh Nghi có ý bảo Khê Phương đừng lên tiếng, rón rén đi vào phòng.
Cố nhũ nương vừa tới, vẫn chưa hỏi thăm tính tình của Thập Nhất Nương rõ ràng, lại ở cùng trong một phòng, làm sao có thể ngủ say được. Vừa nghe thấy tiếng động đã tỉnh dậy, thấp thỏm lo lắng nhìn Khê Phương đang canh giữ ở một bên, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi ngồi trên giường, cẩn thận quan sát Thập Nhất Nương và Cẩn ca nhi hồi lâu, đắp lại chăn giúp hai người, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, thái giám của Hoàng thượng và Hoàng hậu một trước một sau tới hỏi thăm tình hình bệnh tình của Cẩn ca nhi. Từ Lệnh Nghi nhớ đến hôm qua nếu như không phải Hoàng thượng khai ân, lập tức truyền Ngô thái y xuất cung cùng hắn, thì hắn làm sao có thể xuất cung nhanh như vậy. Quyết định lập tức tiến cung tạ ơn. Xuất cung lại gặp Thuận Vương, Dư Di Thanh và Kim Hàn Lâm, mọi người đã lâu không gặp, mấy người cùng nhau đi đến Xuân Hi Lâu.
Vạn ma ma dẫn con dâu thứ ba của mình đến.
Quả như lời Vạn ma ma nói, cô con dâu này chính là người nhạy bén thông minh giỏi giang.
Thập Nhất Nương cười hỏi nàng: “Trước đây ngươi đã từng làm việc trong phủ chưa?”
“Đã từng ạ”, nàng cười nói, “Đã từng làm nha hoàn nhị đẳng ở ngoại viện, chuyên bưng trà rót nước trong khách sảnh.”
“Vậy ngươi có biết làm ma ma quản sự cần nhất chính là điều gì không?”
Trước khi đến đây, Vạn ma ma đã sớm dặn dò kỹ lưỡng, nàng không chút suy nghĩ nói: “Nghe theo sự phân phó, khiêm nhường hòa thuận.”
Thập Nhất Nương khẽ xoa cằm, nửa nhắc nhở, nửa răn đe nói: “Ngươi cần phải nhớ kỹ những lời này.” Sau đó để Vạn tức phụ đi đến chỗ Thái phu nhân, xem như là đã đồng ý chuyện này.
Chuyện thuận lợi như vậy, Vạn ma ma tất nhiên là mừng rỡ. Chờ đến khi Thái phu nhân nói “Có thể” xong, Thập Nhất Nương cho Vạn tức phụ thời gian năm ngày để an bài chuyện trong nhà cho tốt. Hai bà tức tạ ơn, có gã sai vặt chạy vào: “Phu nhân, Dư Hàng gửi thư đến.”
Thập Nhất Nương vẫn đang chờ, nghe vậy không khỏi cười nói: “Mau mang vào đi.”
Hai bà tức Vạn thị nhân cơ hội lui xuống.
Thư là do La Chấn Hưng viết, trong thư nói, Dư Hàng cách Yên Kinh ngàn dặm xa xôi, tam thư lục lễ xong, chưa qua nửa năm thì không thể định ra hôn kỳ được, càng đừng nói đến chuyện cưới xin. Trong nhà có chút sản nghiệp cần hắn xử trí, phải đến trung tuần tháng mười một hắn mới có thể đến được. Nhận được thư, đặc biệt kêu La Chấn Thanh và Lục di nương dẫn theo Thập Nhị Nương vào kinh, xuất giá từ ngõ Cung Huyền. Đến lúc đó, bảo Thập Nhất Nương chiếu cố hơn một chút.
Thập Nhất Nương tính toán ngày tháng: “Nói như vậy, Tứ ca cùng Lục di nương sẽ đến trong hai ngày tới.” Hổ Phách cười nói: “Chúng ta có nên nói với Tam gia một tiếng không. Tam gia cũng tiện thu xếp bên ngõ Cung Huyền. Còn có chỗ Chu phu nhân, ngẩng đầu gả cô nương, cúi đầu đón con dâu, Chu phu nhân cũng nhận được thư, cũng tiện nói với Thế tử gia Trấn Nam Hầu một tiếng, tiện mời đến dự ngày thành hôn.”
Lúc trước, hôn sự của Thập Nhị Nương bên nhà trai mời Hầu Thế tử gia, bên nhà gái mời Di Thanh làm chủ hôn.
Thập Nhất Nương thấy Hổ Phách suy nghĩ chu đáo, cười nói: “Chuyện này, giao cho ngươi làm nhé!”
Buổi tối, Từ Lệnh Nghi về nhà, đã là đầu giờ Hợi.
Trong viện bay ra mùi đàn hương nhàn nhạt.
Không phải là loại đàn hương từ loại gỗ trầm hương tạp chất thấp kém, mà là Nam Hải Long Tiên Hương thượng hạng.
Chân mày Từ Lệnh Nghi cau lại, cái này, Thập Nhất Nương cũng không phải là người lễ Phật. . . . . . Hắn liếc về phía Lâm Ba. Lâm Ba ngửi thấy mùi rất thơm, hắn nhớ đến chuyện Tần di nương lúc trước. Sắc mặt thay đổi, đi tìm mùi hương.
“Hầu gia,” Lâm Ba trở lại rất nhanh, “Mùi thơm truyền đến từ Đông tiểu viện bên kia.”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút: “Đi xem một chút!”
Lâm Ba nhận lấy đèn lồng trong tay Tiểu Trù, ý bảo bọn họ đứng lại tại chỗ, cùng Từ Lệnh Nghi đi đến Đông tiểu viện.
Trong hẻm sâu, có người bày một bàn hương nho nhỏ, bày lư hương, quy y lễ bái về phía tây.
Hôm nay là ngày mười lăm, ánh trăng sáng tỏ. Bởi vì quay lưng về phía họ, cho nên không nhìn rõ là ai, chỉ nhìn thấy thân hình mảnh khảnh, cử chỉ lễ bái vô cùng ưu nhã, rồi lại còn mặc xiêm y màu lam quen thuộc của bọn nha hoàn. . . . . . . Lâm Ba liền tiến lên kéo tay người kia, trầm giọng nói: “Ngươi nào khuya khoắt không ngủ, còn ở chỗ này. . . . . . .”
Một câu cũng không nói, người nọ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt giận dữ.
Lâm Ba như cầm phải củ khoai lang nóng, vội vàng buông tay, lui về phía sau mấy bước, giật mình kêu một tiếng “Dương di nương”.
Dương thị còn kinh ngạc hơn hai người họ, bị dọa làm cho toàn thân lạnh run, cả người mềm nhũn, nhẹ nhàng quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Nghi “Hầu, Hầu gia. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi đứng bên cạnh bức tường trắng, nửa mặt lộ ra dưới ánh trăng, nửa còn lại ẩn trong bóng tối, lộ ra vẻ khó hiểu không rõ: “Ngươi đang làm gì ở đây?”
“Hai ngày trước nô tỳ nghe nói Lục thiếu gia không khỏe,” Tiếng nói của Dương thị êm dịu, giọng hơi run, ở dưới ánh trăng yên tĩnh nghe thanh thúy trong trẻo như tiếng đồ sứ, “Nô tỳ cầu nguyện. Hôm nay, đêm khuya cố ý bày hương án làm lễ tạ thần ở chỗ vắng người này.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt như nước, “Không ngờ lại gặp phải Hầu gia, tất cả đều là lỗi của nô tỳ.”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, lẳng lặng nhìn hồi lâu, thấp giọng nói: “Sắc trời đã tối muộn, sau này không nên làm như thế nữa!”
Dương thị vội cúi đầu vâng dạ, lại ngẩng đầu lên, đã thấy Từ Lệnh Nghi quay đi rồi, chỉ nhìn thấy một ống tay áo đang tung bay.
Nàng vội kêu tiểu nha hoàn thu dọn hương án, lúc này mới phát hiện trên lưng ướt nhẹp, lòng thấu lạnh.
Chưa đầy hai ngày sau, đám người La Chấn Thanh đã đến Yên Kinh, còn dẫn theo Anh Nương còn thiếu hai mươi lăm ngày nữa là tròn một tuổi.
“Ôi, nói đến, Anh Nương nhà chúng ta và Cẩn ca nhi đều là mới sinh.” La Tứ phu nhân bế Cẩn ca nhi, vô cùng vui mừng, “Bên Dư Hàng còn chưa nhận được tin đi? Sớm biết thế này, nên đi suốt đêm mấy ngày đường, nói không chừng còn có thể đến kịp lễ tắm ba ngày của Cẩn ca nhi đấy.”
Thập Nhất Nương đỡ Anh Nương đang đứng ở mép giường: “Mọi chuyện trong nhà đã xử lý tốt chưa? Muội nghe đại ca nói, có sản nghiệp cần xử trí, cho nên đến trung tuần tháng mười một mới có thể tới. Là sản nghiệp gì muốn xử trí vậy?”
La Tứ phu nhân cười, vừa ra vẻ bình thường, vừa nói: “Cụ thể là gì, ta cũng không rõ lắm—–muội cũng biết, ta và Tứ ca muội cũng là người rảnh rỗi!” Một câu cuối cùng, lại hơi có chút mùi trêu ghẹo, làm cho không khí trong nhà lại càng thêm sôi nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.