Chương 259: Lạc định ( thượng )
Chi Chi
06/12/2013
Thập Nhất Nương đang cùng La đại phu nhân nói chuyện.
“. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Vương gia ngày mai sẽ phải mở Từ Đường rồi.” La đại phu nhân gấp đến độ xoay quanh, “Lãng phí một cách vô ích một phen tâm ý của Hầu gia .”
Lục Vân rón rén bưng một chén nước cây ích mẫu chưng đường đỏ đi vào.
La phu nhân nghe thấy được mùi vị quen thuộc, thần sắc một khẽ biến: “Ngươi. . . . . .”
Thập Nhất Nương nhận chén sứ thanh hoa nhỏ.
Màu nâu của nước canh nóng hôi hổi, nàng cẩn thận nếm một ngụm: “Ta đang không khỏe !” Thần sắc rất bình tĩnh.
La phu nhân không khỏi lo lắng: “Vậy trong nhà ngươi. . . . . . Người nào hầu hạ Hầu gia?”
Thập Nhất Nương không có thói quen cùng người đàm luận chuyện thông phòng. Nên cất lời mở đầu: “Không có khả năng sửa lại sao?”
La đại phu nhân thấy Thập Nhất Nương không muốn nói chuyện nhiều, cũng không hỏi tới.
Trên thực tế người của La gia mấy ngày qua một mực cùng người của Vương gia giao thiệp, kết quả Vương gia vẫn quyết định cho một đứa con trai đến làm con thừa tự trên danh nghĩa của quốc công Gia . Có thể là sợ người của La gia biết rồi, sẽ không có ở trên chuyện đây Thừa tước tận tâm tận lực phụ giúp, nên bọn họ vẫn gạt người của La gia. Nếu không phải có một bà Tử trong đám người Thập Nhất Nương phái qua đó phát hiện có một bé trai bảy tuổi mấy ngày nay đều ngủ lại ở trong nhà của Vương lão phu nhân mà nổi lên lòng nghi ngờ, sợ rằng đến bây giờ La gia cũng không biết tính toán của Vương gia.
“Đã định ra rồi.” Nàng nhớ tới chuyện này cũng có chút oán hận, “Đại ca của ngươi đến bây giờ còn đang cùng Vương gia bọn họ lý luận. Cố ý để cho ta tới nói với ngươi một tiếng, xem ngươi có cái gì không ý kiến hay.”
La Chấn Hưng là Đại cữu huynh đứng đắn của nhà mẹ đẻ, ngay cả hắn cũng không biện pháp, Thập Nhất Nương có thể có biện pháp gì. La đại phu nhân nói uyển chuyển, nhưng trên thực tế là muốn cho Thập Nhất Nương xin Từ Lệnh Nghi ra mặt, xem có thể có chuyển cơ hay không.
Nghĩ đến La đại phu nhân đi suốt đêm tới đây, Thập Nhất Nương liền để cho Lục Vân đi mời Từ Lệnh Nghi, rồi hướng La đại phu nhân giải thích: “Lúc trước một nhóm quản sự cũng là người của lão Hầu Gia, hôm nay tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, nên điều hướng Hầu gia chào từ giả. Hầu gia vẫn bận rộn vì chuyện này.”
“Đây cũng là chuyện thật sự không có biện pháp liễu.” La phu nhân nghe sắc mặt ấm lên một chút: “Đại ca của ngươi cũng biết, đây là chuyện của dòng họ Vương gia. Người La gia cũng không có tư cách nhúng tay, huống chi Hầu gia chẳng qua là anh em đồng hao. Bằng không, Hầu gia cũng sẽ không đem chuyện thuyết phục Vương gia giao cho chúng ta, đem chuyện Thừa tước ôm đến trên người mình. Thật sự là Hầu gia không có cái này lập trường. . . . . .”
Thập Nhất Nương cắt đứt lời của La Đại phu nhân: “Người một nhà không nói hai nhà. Hầu gia kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể đưa ra cái gì biện pháp tốt hơn!” Ngược lại còn an ủi lên La Đại phu nhân.
La Đại phu nhân lại càng xấu hổ.
Từ Lệnh Nghi trở lại.
Thập Nhất Nương mang ý của Đại phu nhân nói ra.
Từ Lệnh Nghi cau mày: “Khó trách có thể nuôi ra một người như Vương lang vậy .”
La đại phu nhân nghe mặt đỏ tới mang tai. Lại sợ Thập Nhất Nương nghi ngờ, liền lẩm bẩm nói: “Cũng là chúng ta không đem chuyện này làm tốt. Bằng không, Hầu gia cũng không cần khó xử như vậy. . . . . .”
Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì. Quan trọng là … Có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt hay không?
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng”Khụ” một tiếng, nói: “Ta trước đó có xem chút ít sách diễn nghĩa, đều nói quan huyện phá án thời điểm nếu là tìm không ra bằng chứng, sẽ làm cho sư gia giúp đở tìm hồ sơ bản án cũ trãi qua trước kia đem ra xem, xem có thể tìm được điểm tương tự hay không. . . . . .” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Nhưng những thứ này chúng ta cũng đều không hiểu, cũng không biết không phải thật không. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, chắp tay sau lưng ở trong phòng bước đi qua lại.
La đại phu nhân không dám quấy rầy, yên tĩnh nín thở nhìn Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương một lần nữa cho La đại phu nhân chén trà, thấp giọng nói: “Đại tẩu đừng nóng vội, vốn có thể nghĩ ra biện pháp mà.”
La đại phu nhân nhận lấy chung trà khẽ gật đầu, Từ Lệnh Nghi vẫn dạo bước bỗng ngừng lại.
“Đứa bé kia bao nhiêu rồi?”
La đại phu nhân bận rộn để xuống chung trà: “Có bảy tuổi rồi.”
“Tính tình như thế nào?”
La đại phu nhân cười khổ. Nếu không phải mấy ma ma của Thập Nhất Nương phát hiện, bọn họ nào biết đâu. Chớ nói chi là quan sát phẩm tính đứa nhỏ này. Nên không thể làm gì khác hơn là hàm hàm hồ hồ nói: “Lớn lên trắng trẻo, xem bộ dáng là lanh lợi ngoan ngoãn.”
“Là quốc công Gia nói ra? Hay là Vương Thái phu nhân nói ra? Hay là ý tứ của đám thân thích kia?”
“Hẳn là ý tứ của đám thân thích kia.” La phu nhân cũng không quá khẳng định, “Quốc công Gia vẫn tự giam mình ở trong thư phòng, Vương Thái phu nhân thì bị bệnh ở trên giường, Khương phu nhân do Viên Bảo Trụ tứ hầu trở về Khương gia, Thập Cô thì ngay cả Vương gia có những thân thích đó cũng không biết. . . . . . Đứa nhỏ này tất nhiên là đám thân thích kia tự mình chọn lựa ra.”
Đừng nói là Từ Lệnh Nghi, chính là Thập Nhất Nương nghe xong ở trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi.
Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Bọn họ ngay những thứ chuyện căn bản này cũng không biết, không trách là bị động chịu đánh.
La đại phu nhân cũng tự biết chuyện này làm không được thỏa đáng, cúi đầu nói: “Quốc công Gia vốn là đáp ứng đại ca của ngươi , ai biết. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi tựu nhìn một chút đồng hồ báo giờ ở phía đông, hỏi La đại phu nhân: “Hôm nay đã đến thời điểm cấm đi lại ban đêm, Đại cữu cô ở chỗ này nghỉ một đêm đi. Mậu quốc công phủ nơi đó, ta sẽ đi xem một chút.”
La đại phu nhân nghe hết sức ngoài ý muốn, khuôn mặt cảm kích đứng lên: “Làm sao không biết xấu hổ để cho Hầu gia bôn ba như vậy. Ta cũng đi qua xem một chút đi!” Lại nói, “Ta mấy ngày nay vẫn ở bên cạnh Thập cô. . . . . .”
Người ta em chồng chị dâu gặp mặt khó tan sớm, cầm đuốc thắp sáng đêm nói cũng là chuyện thường. . . . . .
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Nàng mặc áo lụa trắng nhỏ ở trong nhà, gương mặt trắng noãn, hai đầu lông mày hơi có chút mệt mỏi, vẻ mặt lại hết sức nhu hòa, đang thấp giọng phân phó La đại phu nhân: “Ngươi trên đường đi cẩn thận. Ta phái mấy bà Tử qua đó cũng là lão nhân ở Từ gia, hiểu quy củ, lại tỉ mỉ. Ngươi có chuyện gì, cứ sai bảo bọn nàng. Đừng làm mình mệt nhọc. . . . . .”
Tất cả đều là quan tâm lời của người khác, một câu cũng không có nói đến mình.
Từ Lệnh Nghi không khỏi ngầm thở dài.
Thập Nhất Nương đưa bọn họ đến cửa viện.
Cửa nách ở phía đông bỗng lóe ra hai bóng người: “Hầu gia!”
Mượn ánh đèn lồng đỏ thẫm ở dưới hành lang mà nhìn, thì ra là Kiều Liên Phòng cùng Tú Duyên.
Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên: “Lúc này, làm sao ngươi ở chỗ này?”
Kiều Liên Phòng cùng Tú Duyên vội vã đến chánh viện, sau khi hướng bà Tử canh cửa nghe ngóng mới biết được, Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về. Ban đêm gió lớn, Tú Duyên sợ Kiều Liên Phòng bị gió rét, khuyên nàng trở về, còn mình ở cửa nách đợi. Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi trở về sân, nàng bận rộn đi bẩm cho Kiều Liên Phòng, Kiều Liên Phòng liền chạy tới, lại nghe nói La đại phu nhân tới. Nàng xem thấy sắc trời không còn sớm, nghĩ đến La đại phu nhân ở không bao lâu, nên ở cửa nách đợi một hồi. Ai biết, không chỉ có chờ được La đại phu nhân đi, còn chờ được Từ Lệnh Nghi ra cửa.
Nàng không kịp nghĩ nhiều đã đi đi ra ngoài.
“Hầu gia!” Nàng khom gối hành lễ cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi bận rộn nâng nàng dậy: “Ngươi hiện giờ là phụ nữ có mang, những thứ này miễn đi.”
Kiều Liên Phòng tâm tình vốn có chút ít thấp thỏm lập tức bình tĩnh trở lại.
Nàng cười nói: “Đã trễ thế này, Hầu gia chuẩn bị ra cửa sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Ta đang chuẩn bị ra cửa. Ngươi có chuyện gì?”
Kiều Liên Phòng nhìn La đại phu nhân, muốn nói lại thôi.
La đại phu nhân nhìn hướng phía trước đi vài bước: “Thiếp thân ngồi xe, Hầu gia cỡi ngựa —— thiếp thân đi trước một bước.”
Từ Lệnh Nghi nghe liền gọi Thập Nhất Nương tới đây, đối với Kiều Liên Phòng nói: “Ngươi có chuyện gì trực tiếp cùng phu nhân nói đi. Ta hiện tại phải ra khỏi cửa.” Còn phân phó Thập Nhất Nương, “Ngươi nhìn xem Kiều di nương có chuyện gì. Nếu là việc khó hãy cùng Bạch tổng quản nói một tiếng.”
La đại phu nhân cũng không có đi xa nên nghe được rõ ràng.
Nàng không khỏi âm thầm gật đầu.
Hầu gia có thể đem thiếp thất đã mang thai phó thác cho Thập Nhất Nương, đủ thấy đối với Thập Nhất Nương rất tín nhiệm. Khó trách Thập Nhất Nương không lo lắng Hầu gia không ai hầu hạ —— nói cho cùng, an bài người hầu hạ Hầu gia mục đích cũng là muốn đem lòng của Hầu gia giữ lại.
Thập Nhất Nương nghe bận rộn đáp: “Thiếp thân biết rồi!”
Từ Lệnh Nghi quay nhìn Kiều Liên Phòng gật đầu, rồi mang theo gã sai vặt tùy tùng cùng La đại phu nhân đi ra nội viện.
Trong lúc nhất thời, viện môn vắng lạnh.
Kiều Liên Phòng nhìn bóng lưng Từ Lệnh Nghi không khỏi cắn cắn đôi môi.
Thập Nhất Nương thì khách khí mời nàng đến trong thính đường ngồi: “. . . . . . Kiều di nương là phụ nữ có mang trong người, có chuyện gì, thẳng nói với ta là được.” Lại nói, “Hầu gia cũng nói. Nếu như ta làm không được, sẽ nhờ Bạch tổng quản giúp ngươi làm.”
“Không cần.” Kiều Liên Phòng cự tuyệt, ấp úng nói, “Cũng không còn đại sự gì. . . . . .”
Tú Duyên nhìn thấy thì gấp gáp.
Nếu để cho Thập Nhất Nương nổi lên lòng nghi ngờ, có lòng ngăn trở, sau này muốn gặp Hầu gia thì càng khó khăn.
Nàng nhanh chóng ở một bên chen lời: “Trên thực tế di nương là tới gặp phu nhân . Chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được Hầu gia, nên tiến lên đây chào hỏi một tiếng.” Vừa nói, nàng lôi kéo chéo áo Kiều Liên Phòng.
Trong lòng Kiều Liên Phòng cũng hiểu, rốt cuộc có chút không cam lòng, trên mặt lộ ra mấy phần do dự.
Tú duyên định giúp Kiều Liên Phòng nói: “Kiều di nương muốn gặp thấy Kiều thái thái. Lại cảm thấy có chút không tốt, đang rất do dự.”
Dù sao Hầu gia cũng nói, Thập Nhất Nương làm không được sẽ để cho Bạch tổng quản cũng giúp đở làm được. Đây đối với Thập Nhất Nương mà nói căn bản là việc nhỏ.
Ai biết Thập Nhất Nương không có như bình thường là vui vẻ đáp ứng, mà chỉ nói: “Kiều di nương hiện tại đã khác trước. Ta cũng không biết có thể gặp khách hay không? Nếu không, ta hỏi hai vị ma ma rồi hãy tính?”
Nàng nói hai vị ma ma, là chỉ Điền ma ma cùng Vạn ma ma mà Thái phu nhân phái tới đây chiếu cố nàng.
Kiều Liên Phòng nghe xong, nghĩ ngợi một chút, lại cười nói: “Vậy thì chờ phu nhân hỏi hai vị ma ma rồi hãy nói!” Sau đó dẫn Tú duyên trở về nhà.
Trên đường, Tú duyên thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thập Nhất Nương rõ ràng là từ chối. Ngươi hẳn phải cùng nàng đi gặp hai vị ma ma, sau lại làm tính toán . . . . . .”
Kiều Liên Phòng cười nhìn nàng lắc đầu: “Hầu gia không có ở đây, nói những thứ này có ích lợi gì!”
Tú duyên vừa nghĩ, cũng có đạo lý.
Người khác biết thì có tác dụng gì, Hầu gia biết mới được!
Nàng không cần phải nhiều lời nữa, hầu hạ Kiều Liên Phòng đi ngủ.
Thập Nhất Nương nghĩ một chút cũng hiểu được.
Nàng không khỏi bật cười, phân phó Lục Vân đi mời hai vị ma ma tới đây.
Biết chuyện xong, hai vị ma ma đều tỏ thái độ: “Kiều di nương thân thể rất tốt. Gặp khách hẳn là không có chuyện gì!”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, khách khí nói: “Ta không hiểu những thứ này, sau này còn phải xin hai vị ma ma chỉ điểm nhiều hơn.”
Hai vị ma ma bận rộn đứng lên nói “Không dám nhận” .
Mọi người khách khí một phen, Thập Nhất Nương bưng trà tiễn khách.
Lục Vân hầu hạ nàng ngủ lại, mấy lần muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ngươi có lời gì nói là được.”
Lục Vân nói: “Ta xem bình thời phu nhân đối đãi người hết sức hào phóng . Tại sao không nhân cơ hội này khen thưởng hai vị ma ma một phen?”
Thập Nhất Nương ý vị thâm trường nói: “Ta sợ có người hiểu lầm!”
Lục Vân nghe như có điều suy nghĩ.
“. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ? Vương gia ngày mai sẽ phải mở Từ Đường rồi.” La đại phu nhân gấp đến độ xoay quanh, “Lãng phí một cách vô ích một phen tâm ý của Hầu gia .”
Lục Vân rón rén bưng một chén nước cây ích mẫu chưng đường đỏ đi vào.
La phu nhân nghe thấy được mùi vị quen thuộc, thần sắc một khẽ biến: “Ngươi. . . . . .”
Thập Nhất Nương nhận chén sứ thanh hoa nhỏ.
Màu nâu của nước canh nóng hôi hổi, nàng cẩn thận nếm một ngụm: “Ta đang không khỏe !” Thần sắc rất bình tĩnh.
La phu nhân không khỏi lo lắng: “Vậy trong nhà ngươi. . . . . . Người nào hầu hạ Hầu gia?”
Thập Nhất Nương không có thói quen cùng người đàm luận chuyện thông phòng. Nên cất lời mở đầu: “Không có khả năng sửa lại sao?”
La đại phu nhân thấy Thập Nhất Nương không muốn nói chuyện nhiều, cũng không hỏi tới.
Trên thực tế người của La gia mấy ngày qua một mực cùng người của Vương gia giao thiệp, kết quả Vương gia vẫn quyết định cho một đứa con trai đến làm con thừa tự trên danh nghĩa của quốc công Gia . Có thể là sợ người của La gia biết rồi, sẽ không có ở trên chuyện đây Thừa tước tận tâm tận lực phụ giúp, nên bọn họ vẫn gạt người của La gia. Nếu không phải có một bà Tử trong đám người Thập Nhất Nương phái qua đó phát hiện có một bé trai bảy tuổi mấy ngày nay đều ngủ lại ở trong nhà của Vương lão phu nhân mà nổi lên lòng nghi ngờ, sợ rằng đến bây giờ La gia cũng không biết tính toán của Vương gia.
“Đã định ra rồi.” Nàng nhớ tới chuyện này cũng có chút oán hận, “Đại ca của ngươi đến bây giờ còn đang cùng Vương gia bọn họ lý luận. Cố ý để cho ta tới nói với ngươi một tiếng, xem ngươi có cái gì không ý kiến hay.”
La Chấn Hưng là Đại cữu huynh đứng đắn của nhà mẹ đẻ, ngay cả hắn cũng không biện pháp, Thập Nhất Nương có thể có biện pháp gì. La đại phu nhân nói uyển chuyển, nhưng trên thực tế là muốn cho Thập Nhất Nương xin Từ Lệnh Nghi ra mặt, xem có thể có chuyển cơ hay không.
Nghĩ đến La đại phu nhân đi suốt đêm tới đây, Thập Nhất Nương liền để cho Lục Vân đi mời Từ Lệnh Nghi, rồi hướng La đại phu nhân giải thích: “Lúc trước một nhóm quản sự cũng là người của lão Hầu Gia, hôm nay tuổi tác đã cao, tinh lực không đủ, nên điều hướng Hầu gia chào từ giả. Hầu gia vẫn bận rộn vì chuyện này.”
“Đây cũng là chuyện thật sự không có biện pháp liễu.” La phu nhân nghe sắc mặt ấm lên một chút: “Đại ca của ngươi cũng biết, đây là chuyện của dòng họ Vương gia. Người La gia cũng không có tư cách nhúng tay, huống chi Hầu gia chẳng qua là anh em đồng hao. Bằng không, Hầu gia cũng sẽ không đem chuyện thuyết phục Vương gia giao cho chúng ta, đem chuyện Thừa tước ôm đến trên người mình. Thật sự là Hầu gia không có cái này lập trường. . . . . .”
Thập Nhất Nương cắt đứt lời của La Đại phu nhân: “Người một nhà không nói hai nhà. Hầu gia kiến thức rộng rãi, nói không chừng có thể đưa ra cái gì biện pháp tốt hơn!” Ngược lại còn an ủi lên La Đại phu nhân.
La Đại phu nhân lại càng xấu hổ.
Từ Lệnh Nghi trở lại.
Thập Nhất Nương mang ý của Đại phu nhân nói ra.
Từ Lệnh Nghi cau mày: “Khó trách có thể nuôi ra một người như Vương lang vậy .”
La đại phu nhân nghe mặt đỏ tới mang tai. Lại sợ Thập Nhất Nương nghi ngờ, liền lẩm bẩm nói: “Cũng là chúng ta không đem chuyện này làm tốt. Bằng không, Hầu gia cũng không cần khó xử như vậy. . . . . .”
Bây giờ nói những thứ này có ích lợi gì. Quan trọng là … Có thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt hay không?
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng”Khụ” một tiếng, nói: “Ta trước đó có xem chút ít sách diễn nghĩa, đều nói quan huyện phá án thời điểm nếu là tìm không ra bằng chứng, sẽ làm cho sư gia giúp đở tìm hồ sơ bản án cũ trãi qua trước kia đem ra xem, xem có thể tìm được điểm tương tự hay không. . . . . .” Nàng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Nhưng những thứ này chúng ta cũng đều không hiểu, cũng không biết không phải thật không. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi không lên tiếng, chắp tay sau lưng ở trong phòng bước đi qua lại.
La đại phu nhân không dám quấy rầy, yên tĩnh nín thở nhìn Từ Lệnh Nghi.
Thập Nhất Nương một lần nữa cho La đại phu nhân chén trà, thấp giọng nói: “Đại tẩu đừng nóng vội, vốn có thể nghĩ ra biện pháp mà.”
La đại phu nhân nhận lấy chung trà khẽ gật đầu, Từ Lệnh Nghi vẫn dạo bước bỗng ngừng lại.
“Đứa bé kia bao nhiêu rồi?”
La đại phu nhân bận rộn để xuống chung trà: “Có bảy tuổi rồi.”
“Tính tình như thế nào?”
La đại phu nhân cười khổ. Nếu không phải mấy ma ma của Thập Nhất Nương phát hiện, bọn họ nào biết đâu. Chớ nói chi là quan sát phẩm tính đứa nhỏ này. Nên không thể làm gì khác hơn là hàm hàm hồ hồ nói: “Lớn lên trắng trẻo, xem bộ dáng là lanh lợi ngoan ngoãn.”
“Là quốc công Gia nói ra? Hay là Vương Thái phu nhân nói ra? Hay là ý tứ của đám thân thích kia?”
“Hẳn là ý tứ của đám thân thích kia.” La phu nhân cũng không quá khẳng định, “Quốc công Gia vẫn tự giam mình ở trong thư phòng, Vương Thái phu nhân thì bị bệnh ở trên giường, Khương phu nhân do Viên Bảo Trụ tứ hầu trở về Khương gia, Thập Cô thì ngay cả Vương gia có những thân thích đó cũng không biết. . . . . . Đứa nhỏ này tất nhiên là đám thân thích kia tự mình chọn lựa ra.”
Đừng nói là Từ Lệnh Nghi, chính là Thập Nhất Nương nghe xong ở trong lòng cũng âm thầm thở dài một hơi.
Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Bọn họ ngay những thứ chuyện căn bản này cũng không biết, không trách là bị động chịu đánh.
La đại phu nhân cũng tự biết chuyện này làm không được thỏa đáng, cúi đầu nói: “Quốc công Gia vốn là đáp ứng đại ca của ngươi , ai biết. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi tựu nhìn một chút đồng hồ báo giờ ở phía đông, hỏi La đại phu nhân: “Hôm nay đã đến thời điểm cấm đi lại ban đêm, Đại cữu cô ở chỗ này nghỉ một đêm đi. Mậu quốc công phủ nơi đó, ta sẽ đi xem một chút.”
La đại phu nhân nghe hết sức ngoài ý muốn, khuôn mặt cảm kích đứng lên: “Làm sao không biết xấu hổ để cho Hầu gia bôn ba như vậy. Ta cũng đi qua xem một chút đi!” Lại nói, “Ta mấy ngày nay vẫn ở bên cạnh Thập cô. . . . . .”
Người ta em chồng chị dâu gặp mặt khó tan sớm, cầm đuốc thắp sáng đêm nói cũng là chuyện thường. . . . . .
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương một cái.
Nàng mặc áo lụa trắng nhỏ ở trong nhà, gương mặt trắng noãn, hai đầu lông mày hơi có chút mệt mỏi, vẻ mặt lại hết sức nhu hòa, đang thấp giọng phân phó La đại phu nhân: “Ngươi trên đường đi cẩn thận. Ta phái mấy bà Tử qua đó cũng là lão nhân ở Từ gia, hiểu quy củ, lại tỉ mỉ. Ngươi có chuyện gì, cứ sai bảo bọn nàng. Đừng làm mình mệt nhọc. . . . . .”
Tất cả đều là quan tâm lời của người khác, một câu cũng không có nói đến mình.
Từ Lệnh Nghi không khỏi ngầm thở dài.
Thập Nhất Nương đưa bọn họ đến cửa viện.
Cửa nách ở phía đông bỗng lóe ra hai bóng người: “Hầu gia!”
Mượn ánh đèn lồng đỏ thẫm ở dưới hành lang mà nhìn, thì ra là Kiều Liên Phòng cùng Tú Duyên.
Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên: “Lúc này, làm sao ngươi ở chỗ này?”
Kiều Liên Phòng cùng Tú Duyên vội vã đến chánh viện, sau khi hướng bà Tử canh cửa nghe ngóng mới biết được, Từ Lệnh Nghi vẫn chưa về. Ban đêm gió lớn, Tú Duyên sợ Kiều Liên Phòng bị gió rét, khuyên nàng trở về, còn mình ở cửa nách đợi. Nhìn thấy Từ Lệnh Nghi trở về sân, nàng bận rộn đi bẩm cho Kiều Liên Phòng, Kiều Liên Phòng liền chạy tới, lại nghe nói La đại phu nhân tới. Nàng xem thấy sắc trời không còn sớm, nghĩ đến La đại phu nhân ở không bao lâu, nên ở cửa nách đợi một hồi. Ai biết, không chỉ có chờ được La đại phu nhân đi, còn chờ được Từ Lệnh Nghi ra cửa.
Nàng không kịp nghĩ nhiều đã đi đi ra ngoài.
“Hầu gia!” Nàng khom gối hành lễ cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi bận rộn nâng nàng dậy: “Ngươi hiện giờ là phụ nữ có mang, những thứ này miễn đi.”
Kiều Liên Phòng tâm tình vốn có chút ít thấp thỏm lập tức bình tĩnh trở lại.
Nàng cười nói: “Đã trễ thế này, Hầu gia chuẩn bị ra cửa sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Ta đang chuẩn bị ra cửa. Ngươi có chuyện gì?”
Kiều Liên Phòng nhìn La đại phu nhân, muốn nói lại thôi.
La đại phu nhân nhìn hướng phía trước đi vài bước: “Thiếp thân ngồi xe, Hầu gia cỡi ngựa —— thiếp thân đi trước một bước.”
Từ Lệnh Nghi nghe liền gọi Thập Nhất Nương tới đây, đối với Kiều Liên Phòng nói: “Ngươi có chuyện gì trực tiếp cùng phu nhân nói đi. Ta hiện tại phải ra khỏi cửa.” Còn phân phó Thập Nhất Nương, “Ngươi nhìn xem Kiều di nương có chuyện gì. Nếu là việc khó hãy cùng Bạch tổng quản nói một tiếng.”
La đại phu nhân cũng không có đi xa nên nghe được rõ ràng.
Nàng không khỏi âm thầm gật đầu.
Hầu gia có thể đem thiếp thất đã mang thai phó thác cho Thập Nhất Nương, đủ thấy đối với Thập Nhất Nương rất tín nhiệm. Khó trách Thập Nhất Nương không lo lắng Hầu gia không ai hầu hạ —— nói cho cùng, an bài người hầu hạ Hầu gia mục đích cũng là muốn đem lòng của Hầu gia giữ lại.
Thập Nhất Nương nghe bận rộn đáp: “Thiếp thân biết rồi!”
Từ Lệnh Nghi quay nhìn Kiều Liên Phòng gật đầu, rồi mang theo gã sai vặt tùy tùng cùng La đại phu nhân đi ra nội viện.
Trong lúc nhất thời, viện môn vắng lạnh.
Kiều Liên Phòng nhìn bóng lưng Từ Lệnh Nghi không khỏi cắn cắn đôi môi.
Thập Nhất Nương thì khách khí mời nàng đến trong thính đường ngồi: “. . . . . . Kiều di nương là phụ nữ có mang trong người, có chuyện gì, thẳng nói với ta là được.” Lại nói, “Hầu gia cũng nói. Nếu như ta làm không được, sẽ nhờ Bạch tổng quản giúp ngươi làm.”
“Không cần.” Kiều Liên Phòng cự tuyệt, ấp úng nói, “Cũng không còn đại sự gì. . . . . .”
Tú Duyên nhìn thấy thì gấp gáp.
Nếu để cho Thập Nhất Nương nổi lên lòng nghi ngờ, có lòng ngăn trở, sau này muốn gặp Hầu gia thì càng khó khăn.
Nàng nhanh chóng ở một bên chen lời: “Trên thực tế di nương là tới gặp phu nhân . Chưa từng nghĩ tới sẽ gặp được Hầu gia, nên tiến lên đây chào hỏi một tiếng.” Vừa nói, nàng lôi kéo chéo áo Kiều Liên Phòng.
Trong lòng Kiều Liên Phòng cũng hiểu, rốt cuộc có chút không cam lòng, trên mặt lộ ra mấy phần do dự.
Tú duyên định giúp Kiều Liên Phòng nói: “Kiều di nương muốn gặp thấy Kiều thái thái. Lại cảm thấy có chút không tốt, đang rất do dự.”
Dù sao Hầu gia cũng nói, Thập Nhất Nương làm không được sẽ để cho Bạch tổng quản cũng giúp đở làm được. Đây đối với Thập Nhất Nương mà nói căn bản là việc nhỏ.
Ai biết Thập Nhất Nương không có như bình thường là vui vẻ đáp ứng, mà chỉ nói: “Kiều di nương hiện tại đã khác trước. Ta cũng không biết có thể gặp khách hay không? Nếu không, ta hỏi hai vị ma ma rồi hãy tính?”
Nàng nói hai vị ma ma, là chỉ Điền ma ma cùng Vạn ma ma mà Thái phu nhân phái tới đây chiếu cố nàng.
Kiều Liên Phòng nghe xong, nghĩ ngợi một chút, lại cười nói: “Vậy thì chờ phu nhân hỏi hai vị ma ma rồi hãy nói!” Sau đó dẫn Tú duyên trở về nhà.
Trên đường, Tú duyên thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thập Nhất Nương rõ ràng là từ chối. Ngươi hẳn phải cùng nàng đi gặp hai vị ma ma, sau lại làm tính toán . . . . . .”
Kiều Liên Phòng cười nhìn nàng lắc đầu: “Hầu gia không có ở đây, nói những thứ này có ích lợi gì!”
Tú duyên vừa nghĩ, cũng có đạo lý.
Người khác biết thì có tác dụng gì, Hầu gia biết mới được!
Nàng không cần phải nhiều lời nữa, hầu hạ Kiều Liên Phòng đi ngủ.
Thập Nhất Nương nghĩ một chút cũng hiểu được.
Nàng không khỏi bật cười, phân phó Lục Vân đi mời hai vị ma ma tới đây.
Biết chuyện xong, hai vị ma ma đều tỏ thái độ: “Kiều di nương thân thể rất tốt. Gặp khách hẳn là không có chuyện gì!”
Thập Nhất Nương gật đầu cười, khách khí nói: “Ta không hiểu những thứ này, sau này còn phải xin hai vị ma ma chỉ điểm nhiều hơn.”
Hai vị ma ma bận rộn đứng lên nói “Không dám nhận” .
Mọi người khách khí một phen, Thập Nhất Nương bưng trà tiễn khách.
Lục Vân hầu hạ nàng ngủ lại, mấy lần muốn nói lại thôi.
Thập Nhất Nương cười nói: “Ngươi có lời gì nói là được.”
Lục Vân nói: “Ta xem bình thời phu nhân đối đãi người hết sức hào phóng . Tại sao không nhân cơ hội này khen thưởng hai vị ma ma một phen?”
Thập Nhất Nương ý vị thâm trường nói: “Ta sợ có người hiểu lầm!”
Lục Vân nghe như có điều suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.