Chương 507: Lo hỷ ( Trung )
Chi Chi
01/04/2014
Edit: Leticia
Beta: Hạ
Thập Nhất Nương nghe vậy cười nói: , “Thái phu nhân có nói là người thích nhất gánh hát nào không?
Thái phu nhân sai người tới hỏi nàng một tiếng, cũng là tôn trọng nàng là chủ mẫu nhà này, nàng cũng không thể không quan tâm đến yêu thích của lão nhân gia người.
Đôi mắt Ngọc Bản lóe sáng lấp lánh: “Thái phu nhân nói, không biết Bạch Tích Hương hát như thế nào!”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, đi đến chỗ Thái phu nhân.
“Không phải là gánh hát Trường Sinh thì chính là gánh hát Đức Âm, người xem, năm nay có muốn hay không đổi một gánh hát mới, mời Kết Hương xã tới hát biểu diễn trong nhà, cũng có thể xem được thứ mới lạ….”
Hữu phu nhân cười gật đầu, thương lượng cùng Thập Nhất Nương: “Cá bướm biển hấp hay là thịt kho tàu thì ngon nhỉ? Trong phòng khách trang trí đinh hương hay hải đường thì đẹp….”
Hai người rầm rì đến tận trưa, mới đem chuyện ngày mồng ba tháng ba ba quyết định xong xuôi.
Đến buổi tối bên Tam gia Từ Lệnh Trữ có tin tức truyền về, nói Tam gia được bổ nhiệm làm huyện lệnh Sơn Dương.
Thái phu nhân rất phấn khởi, Tam phu nhân nhân cơ hội này mà thương lượng với Thái phu nhân: “. . . . . . Chủ quản Lại bộ Văn tuyển ty giúp đỡ đại ân, con nghĩ muốn mồng ba tháng ba mời phu nhân ông ấy đến nhà ta uống chén rượu nhạt. . . . . .”
Mọi người trong nhà thoáng cái đều trầm mặc .
Thái phu nhân cười nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Dù sao chúng ta chỉ thêm đôi đũa mà thôi. Chỉ sợ chủ quản phu nhân có khó xử! Đến lúc đó mặc cái gì, mang cái gì, lấy cái gì làm quà tặng mới tốt. . . . . . cũng phí một phen tâm tư. Nếu con đã có lòng, ta thấy, không bằng đến Xuân Hi lâu đặt một bàn tiệc thì có ích thực tế hơn một chút. . . . . .”
Trên mặt Tam phu nhân không nhịn được mà có chút ngượng ngùng.
Ngũ phu nhân cười như không cười liếc Tam phu nhân một cái, cười nhẹ nhàng mà kéo cánh tay của Thái phu nhân: “Nương, nương nói với Ngũ gia một chút, mồng ba tháng ba con cũng muốn đi Điểm Xuân đường nghe hí khúc. . . . . .”
Theo như kinh nghiệm của người cổ đại, người mang thai thì phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Thái phu nhân biết nàng đây là đang giúp Tam phu nhân xuống đài, nhìn bụng nàng hơi nhô lên, cười gõ lên cái trán của nàng: “Con ở trong phòng ngoan ngoãn đợi cho ta.” , “Nương!” , Ngũ phu nhân đong đưa cánh tay của Thái phu nhân làm nũng, “Nương đồng ý đi. . . . . .”
Từ Tự Kiệm và Từ Tự Truân đều nhấp miệng cười, Hâm tỷ nhi thì chạy đi ôm một cánh tay khác của Thái phu nhân, nhưng không ôm được, chỉ kéo ống tay áo của Thái phu nhân, học bộ dạng nũng nịu của mẫu thân nói: “Nương, nương đồng ý đi. . . . . .”
Tất cả mọi người trong phòng cười vang.
Thái phu nhân lại càng yêu thương nhéo nhéo má Ngũ phu nhân: “Xem con còn như vậy, không biết lớn nhỏ hay không. . . . . .”
Từ Tự Giới cười khì khì.
Từ Tự Cần thì thấy mẫu thân không biết xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu.
Đến ngày mồng ba tháng ba, Hoàng phu nhân và Hoàng Tam phu nhân vẫn như trước là người đầu tiên đến. Hoàng phu nhân ngồi cùng Thái phu nhân, Hoàng Tam phu nhân lôi kéo Thập Nhất Nương đến một bên nói chuyện: “. . . . . . Hai ngày trước, Thế tử gia được tặng một đôi san hô hồng, nhìn quý hiếm, bảo tỷ hôm nay mang tới cho muội, lúc nào trong nhà trang trí lại thì bày ra để cầu may mắn….”
Thời cổ san hô lớn là vật rất trân quý, huống chi là san hô hồng, chắc là cố ý đáp tạ Từ Lệnh Nghi đã hỗ trợ trong sự kiện xét nhà Dương gia đây mà!
Thập Nhất Nương khách khí một phen, cười nhận.
Lâm phu nhân cùng Lâm Đại phu nhân tới.
“Trinh tỷ nhi nhà các muội lúc nào thì gả đấy. . . . . .” Lâm Đại phu nhân tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào, “Tuệ tỷ nhi nhà chúng ta hiện nay đã có bầu ba tháng rồi. . . . . .”
“Chúc mừng! Chúc mừng. . . . . .” Thập Nhất Nương và Hoàng Tam phu nhân chúc mừng Lâm Đại phu nhân.
Lâm phu nhân nói với Hoàng phu nhân, Thái phu nhân cười con dâu: “Các con xem, một chút cũng thiếu kiên nhẫn.
“Chuyện tốt như vậy, đổi lại là chúng con cũng giống nhau cả thôi ạ, đều thiếu kiên nhẫn!” , Thái phu nhân cười, gọi Lâm Đại phu nhân đi qua hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Đợi buổi tối tiễn khách xong, Thập Nhất Nương hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, Thái phu nhân không khỏi có chút do dự: “Nếu không, để cho Trinh tỷ nhi sớm một chút gả đi. . . . . .”
“Nhanh thì cũng phải cuối năm nay, chậm thì cũng chỉ đầu xuân sang năm. . . . . . .” Thập Nhất Nương cười nói, “Đợi Tuệ tỷ nhi ở quen thuộc Thương Châu thì Trinh tỷ nhi cũng có người chỉ dẫn chẳng phải tốt hơn sao ạ. . . . . .”
Thái phu nhân gật đầu, cười nói: “Ta đã già rồi muốn nhìn con cháu đoàn viên đông đủ sớm một chút. . . . . .” Thái phu nhâ nói chuyện khiến Thập Nhất Nương sợ hết hồn hết vía .
“Nương cũng không thể nghĩ như vậy. . . . . .” Nàng giúp Thái phu nhân đổi quần áo nghỉ ngơi thường ngày, “Vợ của Cẩn ca nhi nhà chúng ta vẫn chờ tiền lì xì của nương đấy…”
Thái phu nhân ha hả cười: “Yên tâm, yên tâm, đã sớm chuẩn bị tốt lắm! Không thiếu phần Cẩn ca nhi của các con đâu. . .” Sau đó cùng Thập Nhất Nương nói đến chuyện Kiều phu nhân: “. . . . . . Hai năm rồi chưa tới tham gia xuân yến mồng ba tháng ba ở nhà ta, khi đó Trình Quốc công nhậm chức Tổng binh, lão Tứ mới từ quê giữ đạo hiếu trở về. Không biết lần này là vì sao lại không đến. . . . . .”
“Có thể là chuyện trong nhà nhiều . . . . .” Thập Nhất Nương nghe Từ Lệnh Nghi nói qua chuyện này, “Cầm hai mươi mấy vạn lượng bạc ra ngoài cho người Dương gia vay nặng lãi, hiện tại quyển sổ ghi nợ của Dương gia bị Hoàng thượng sai người cho một mồi lửa thiêu đi ở ngoài Ngọ Môn, Kiều gia mất cả chì lẫn chài không nói, có chút tiền cũng là vay mượn cả, chủ nợ nghe nói vậy thì như ong vỡ tổ mà chạy tới Kiều gia muốn Kiều gia trả tiền. Kiều gia không có tiền, có người vọt tới chính sảnh mang đỉnh đồng cổ màu xanh mà tổ truyền ôm đi. Nếu không phải người của phủ doãnThuận Thiên đến nhanh thì ngay cả hương án làm bằng gỗ tử đàn hương dài ba thước, rộng hai thước rộng thiếu chút cũng bị người ta dỡ xuống rồi. Mấy ngày qua Trình Quốc công chính là đi xã giao những chuyện này, Kiều phu nhân nào có tâm tình tới nhà chúng ta uống rượu, nghe hí kịch. . . . . .”
Bởi vì Dương gia vay nặng lãi phần lớn là cấp cho quan lại lục bộ*. Sau khi Kiến Trữ hầu cùng Thọ Xương bá bị giam giữ, quan viên Đại Lý ty đều có chút không dám đi tra hỏi, Hoàng thượng định cho người ta dán bố cáo, định hôm nay ở Ngọ môn đem đốt toàn bộ sổ sách.
(*)Lục bộ: gồm 6 bộ : bộ binh, bộ lại,bộ lễ, bộ hộ, bộ hình, bộ công.
Thái phu nhân cũng đã được nghe nói, chẳng qua là không được cặn kẽ như Thập Nhất Nương vừa nói. Nghe xong thở dài, nói: “Binh bại như núi đổ. Trị gia quản sự không phải là như thế. Ta thấy chỉ sợ lần này Kiều gia nguyên khí bị thương tổn nặng nề rồi. Vậy mà trong thế hệ các con cháu đời này qua đời khác không có người nào có thể đảm đương nổi…”, nói tới đây thì nhớ lại chuyện cũ , “Ta nhớ được thứ đệ của Trình Quốc công, tuổi tác tương đương với lão Tứ không kém là bao. Lúc nhỏ, không nhớ rõ là vì cái gì mà nổi lên tranh chấp với lão Tứ, cùng với mấy bạn chơi gài bẫy lão Tứ, chụp lão Tứ vào bẫy, phải bồi thường năm lượng bạc mới xong chuyện. Là một người cực thông minh, cơ mẫn. Đáng tiếc sau lại bị Kiều lão phu nhân sai người dụ dỗ thằng bé vào nơi bướm hoa, sau lại vì con hát mà bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu như ban đầu được dạy dỗ thật tốt, đưa đến binh doanh tập luyện một thời gian, nói không chừng lúc này có thể sử dụng được rồi.”
Chuyện này có chút phức tạp Thập Nhất Nương khó mà nói được điều gì.
“Đúng vậy!” Nàng ứng phó hai câu, nói đến chuyện của Từ Tự Truân: “Cũng không biết ở bên Đạm Bạc Trai đã chuẩn bị ra sao rồi? Ngày mai con phải đi xem một chút mới được!”
“Chuyện này con không cần lo lắng.” Thái phu nhân cười nói, “Ta nhờ Đỗ ma ma trông chừng rồi, có chuyện gì, bà ấy sẽ báo với ta.” Sau đó hỏi tới Dương thị: “Tiền dầu đèn bên Đại Giác Tự đã chuẩn bị xong chưa?”
Về chuyện đưa Dương thị đi Đại Giác Tự, Thập Nhất Nương không có nhiều lời, Từ Lệnh Nghi cũng không hỏi nhiều, nghe bảo Thập Nhất Nương nói một câu sẽ để cho Bạch tổng quản đi an bài.
Có điều đưa người đi, theo lẽ bình thường là phải đưa tiền dầu đèn.
“Tiền dầu đèn đã đưa qua. Đã nói sau này hàng năm sẽ đưa ba mươi lượng. Do chín bà tử đưa đi.”
Thái phu nhân khẽ ngáp nói, rồi để Thập Nhất Nương hầu hạ ngủ.
Thập Nhất Nương trở lại trong phòng.
Trúc Hương đem đôi san hô mà Hoàng Tam phu nhân tặng để nàng xem qua.
Là màu hồng phấn, cao tới một thước, dưới ánh đèn có tinh thể chiếu sáng rạng rỡ , hết sức xinh đẹp.
Các nha hoàn mỗi người đều tấm tắc kêu kỳ lạ. Thu Vũ còn nhỏ, gan bé cẩn thận sờ soạng một chút: “Phu nhân, nghe nói vật này là sừng ở trên đầu Hải Long Vương biến thành, có thể tránh ma quỷ, có thật không?”
Thập Nhất Nương tự nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng cũng sẽ không phá vỡ. Cười nói: “Có khả năng!”
Trúc Hương tuy trầm ổn, dù sao chỉ là tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, lúc này cũng có chút vui vẻ, cười nói: “Lúc nô tỳ còn nhỏ, nhìn thấy có người đem đặt ở trên hương án ở từ đường. Hẳn là thật rồi!”
Đang nói, Từ Lệnh Nghi đi vào.
“Ồ, là ai tặng đấy?”
“Hoàng Tam phu nhân đưa tới!” Thập Nhất Nương cười đứng dậy giúp hắn thay quần áo.
Từ Lệnh Nghi đánh giá một phen: “Hai gốc cây cao giống nhau, bộ dáng cũng không khác nhau nhiều lắm, cũng hết sức khó có được.” Sau đó nói, “Một cây nàng đặt trên bệ cửa sổ cùng một chỗ với bể cá vàng, cũng coi như là thú vui. Một gốc đặt ở trên đầu giường gần lò sưởi của Cẩn ca nhi là tốt rồi.”
Xem ra, hắn cũng tin tưởng san hô có thể chống lại ma quỷ.
Thập Nhất Nương cười đồng ý. Mồng tám tháng tư là ngày sinh nhật Phật, sai người tặng cặp ngà voi điêu khắc năm La Hán qua, coi như là trả lễ cho Hoàng Tam phu nhân, nhưng hãy để chuyện này nói sau.
Ngày hôm sau, Thập Nhất Nương đi đến Đạm Bạc Trai.
Cát Cân đã vào đó ở, theo hầu Thập Nhất Nương đi Đạm Bạc trai một chuyến.
Nói là “Trai” , cũng là gồm năm gian phòng ba sân nhỏ, bên cạnh bậc thang đều có cây hương xuân chưa tỉa, tường đã được quét vôi lại lần nữa. Ở trong phòng, tất cả rèm, màn đệm đều là mới, bình hoa, trà cụ thì đều là đồ cổ, lộ ra phong cách cổ xưa tự nhiên, thoải mái dễ chịu tao nhã, là nơi thích hợp với thân phận của Từ Tự Truân.
Thập Nhất Nương rất hài lòng, tốn thời gian vài ngày thu xếp ổn thỏa cho Từ Tự Truân, cũng trong thời gian này Hoàng thượng cũng đưa ra kết luận xử trí Dương gia.
“Tịch thu gia sản, đi đày ở miền núi?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Suy cho cùng Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới phần tình cảm ngày xưa, giữ lại tính mạng cho người Dương gia.”
“Vậy còn hai vị các lão kia?”
“Hơn phân nửa là không được sống!” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, “Nhưng người trong nhà không bị liên lụy vào.”
Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái.
Đến buổi tối, nghe được tin tức, Dương ma ma đến cầu kiến nàng.
“Phu nhân, nô tỳ muốn đi theo Dương di nương đến Đại Giác Tự tu hành, kính xin phu nhân ân chuẩn!” Vừa nói, vừa dập đầu, rồi ngẩng đầu lên.
Cũng khó trách bà ấy đến tìm mình.
Dương gia như bây giờ, bà ấy trở về cũng không có nơi trông cậy vào. Chẳng qua chỉ là là thêm một nhân khẩu mà thôi.
Thập Nhất Nương sai người nâng Dương ma ma dậy: “Dương di nương đã xuất gia, chính là người ngoài, ma ma đi theo cũng không thích hợp. Nếu là ma ma không chê, ta để cho ma ma đến thôn trang nào cần người trong coi nhà cửa, ma ma cảm thấy như thế nào?”
Dương ma ma nghe xong có hơi thất vọng, nhưng lời của Thập Nhất Nương cũng có lý. Bà cảm kích nói cảm ơn với Thập Nhất Nương. Buổi tối, cùng với chín ma ma mà Thập Nhất Nương phái đi chăm nom Dương thị giúp Dương thị thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt Trúc Hương có chút ngưng trọng đi vào rỉ tai với Thập Nhất Nương: “Kể từ khi mang người trở về nhà, nàng ta không khóc cũng không náo, tất cả đồ đạc cũng thu thập xong, mới vừa rồi còn sai Dương ma ma lấy bốn bức trướng treo trên tường trong phòng xuống, nói rất thích, muốn mang vào trong chùa.”
Chỉ có người có nghị lực và ý chí cực kỳ kiên cường, mới có thể dưới tình huống này mà vẫn còn tỉnh táo mà trật tự rõ ràng, không trách Trúc Hương có chút bận tâm.
Mục đích của Thập Nhất Nương là muốn nàng ta rời khỏi Từ gia.
Nghe vậy thấp giọng nói: “Nàng ấy ở trong nhà cũng là ngần ấy đồ, nàng ấy muốn lấy cái gì thì có cho lấy! Về phần những thứ khác. . . . . . Ta để cho quản sự nói khéo một tiếng với Đại Giác tự rồi, ba mươi lượng tiền dầu đèn, chia làm ba lần, một lần vào Tết đoan ngọ, một lần là Tết trung thu, một lần vào Tết âm lịch. Nếu trong nhà có người đi, về tình về lý hẳn là nên đi xem Dương di nương một chút mới phải!”
Trúc Hương hiểu được. Đợi sau khi Dương thị đi, ghi lại tất cả đồ của Dương thị mang đi vào sổ, ở bên cạnh cũng viết một khoản, phái mấy bà tử thô sử quét dọn tiểu viện một phen, sau đó lấy khóa đồng khóa cửa sân vào.
Dương ma ma thì cùng với ma ma thô sử của Từ gia đưa Dương thị đi Đại Giác Tự, buổi tối hôm đó trở lại dập đầu cho Thập Nhất Nương rồi mang theo bao quần áo đi theo quản sự Từ gia đi đến một điền trang ở Thiểm Tây của Từ gia làm người trong coi nhà cửa.(Leti: Một di nương nữa đã bị knock out, hehe)
Thập Nhất Nương nghe vậy cười nói: , “Thái phu nhân có nói là người thích nhất gánh hát nào không?
Thái phu nhân sai người tới hỏi nàng một tiếng, cũng là tôn trọng nàng là chủ mẫu nhà này, nàng cũng không thể không quan tâm đến yêu thích của lão nhân gia người.
Đôi mắt Ngọc Bản lóe sáng lấp lánh: “Thái phu nhân nói, không biết Bạch Tích Hương hát như thế nào!”
Thập Nhất Nương cười gật đầu, đi đến chỗ Thái phu nhân.
“Không phải là gánh hát Trường Sinh thì chính là gánh hát Đức Âm, người xem, năm nay có muốn hay không đổi một gánh hát mới, mời Kết Hương xã tới hát biểu diễn trong nhà, cũng có thể xem được thứ mới lạ….”
Hữu phu nhân cười gật đầu, thương lượng cùng Thập Nhất Nương: “Cá bướm biển hấp hay là thịt kho tàu thì ngon nhỉ? Trong phòng khách trang trí đinh hương hay hải đường thì đẹp….”
Hai người rầm rì đến tận trưa, mới đem chuyện ngày mồng ba tháng ba ba quyết định xong xuôi.
Đến buổi tối bên Tam gia Từ Lệnh Trữ có tin tức truyền về, nói Tam gia được bổ nhiệm làm huyện lệnh Sơn Dương.
Thái phu nhân rất phấn khởi, Tam phu nhân nhân cơ hội này mà thương lượng với Thái phu nhân: “. . . . . . Chủ quản Lại bộ Văn tuyển ty giúp đỡ đại ân, con nghĩ muốn mồng ba tháng ba mời phu nhân ông ấy đến nhà ta uống chén rượu nhạt. . . . . .”
Mọi người trong nhà thoáng cái đều trầm mặc .
Thái phu nhân cười nâng chung trà lên nhấp một ngụm, chậm rãi nói: “Dù sao chúng ta chỉ thêm đôi đũa mà thôi. Chỉ sợ chủ quản phu nhân có khó xử! Đến lúc đó mặc cái gì, mang cái gì, lấy cái gì làm quà tặng mới tốt. . . . . . cũng phí một phen tâm tư. Nếu con đã có lòng, ta thấy, không bằng đến Xuân Hi lâu đặt một bàn tiệc thì có ích thực tế hơn một chút. . . . . .”
Trên mặt Tam phu nhân không nhịn được mà có chút ngượng ngùng.
Ngũ phu nhân cười như không cười liếc Tam phu nhân một cái, cười nhẹ nhàng mà kéo cánh tay của Thái phu nhân: “Nương, nương nói với Ngũ gia một chút, mồng ba tháng ba con cũng muốn đi Điểm Xuân đường nghe hí khúc. . . . . .”
Theo như kinh nghiệm của người cổ đại, người mang thai thì phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Thái phu nhân biết nàng đây là đang giúp Tam phu nhân xuống đài, nhìn bụng nàng hơi nhô lên, cười gõ lên cái trán của nàng: “Con ở trong phòng ngoan ngoãn đợi cho ta.” , “Nương!” , Ngũ phu nhân đong đưa cánh tay của Thái phu nhân làm nũng, “Nương đồng ý đi. . . . . .”
Từ Tự Kiệm và Từ Tự Truân đều nhấp miệng cười, Hâm tỷ nhi thì chạy đi ôm một cánh tay khác của Thái phu nhân, nhưng không ôm được, chỉ kéo ống tay áo của Thái phu nhân, học bộ dạng nũng nịu của mẫu thân nói: “Nương, nương đồng ý đi. . . . . .”
Tất cả mọi người trong phòng cười vang.
Thái phu nhân lại càng yêu thương nhéo nhéo má Ngũ phu nhân: “Xem con còn như vậy, không biết lớn nhỏ hay không. . . . . .”
Từ Tự Giới cười khì khì.
Từ Tự Cần thì thấy mẫu thân không biết xấu hổ, đỏ bừng cả khuôn mặt, cúi đầu.
Đến ngày mồng ba tháng ba, Hoàng phu nhân và Hoàng Tam phu nhân vẫn như trước là người đầu tiên đến. Hoàng phu nhân ngồi cùng Thái phu nhân, Hoàng Tam phu nhân lôi kéo Thập Nhất Nương đến một bên nói chuyện: “. . . . . . Hai ngày trước, Thế tử gia được tặng một đôi san hô hồng, nhìn quý hiếm, bảo tỷ hôm nay mang tới cho muội, lúc nào trong nhà trang trí lại thì bày ra để cầu may mắn….”
Thời cổ san hô lớn là vật rất trân quý, huống chi là san hô hồng, chắc là cố ý đáp tạ Từ Lệnh Nghi đã hỗ trợ trong sự kiện xét nhà Dương gia đây mà!
Thập Nhất Nương khách khí một phen, cười nhận.
Lâm phu nhân cùng Lâm Đại phu nhân tới.
“Trinh tỷ nhi nhà các muội lúc nào thì gả đấy. . . . . .” Lâm Đại phu nhân tinh thần phấn chấn, mặt mày hồng hào, “Tuệ tỷ nhi nhà chúng ta hiện nay đã có bầu ba tháng rồi. . . . . .”
“Chúc mừng! Chúc mừng. . . . . .” Thập Nhất Nương và Hoàng Tam phu nhân chúc mừng Lâm Đại phu nhân.
Lâm phu nhân nói với Hoàng phu nhân, Thái phu nhân cười con dâu: “Các con xem, một chút cũng thiếu kiên nhẫn.
“Chuyện tốt như vậy, đổi lại là chúng con cũng giống nhau cả thôi ạ, đều thiếu kiên nhẫn!” , Thái phu nhân cười, gọi Lâm Đại phu nhân đi qua hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ.
Đợi buổi tối tiễn khách xong, Thập Nhất Nương hầu hạ Thái phu nhân nghỉ ngơi, Thái phu nhân không khỏi có chút do dự: “Nếu không, để cho Trinh tỷ nhi sớm một chút gả đi. . . . . .”
“Nhanh thì cũng phải cuối năm nay, chậm thì cũng chỉ đầu xuân sang năm. . . . . . .” Thập Nhất Nương cười nói, “Đợi Tuệ tỷ nhi ở quen thuộc Thương Châu thì Trinh tỷ nhi cũng có người chỉ dẫn chẳng phải tốt hơn sao ạ. . . . . .”
Thái phu nhân gật đầu, cười nói: “Ta đã già rồi muốn nhìn con cháu đoàn viên đông đủ sớm một chút. . . . . .” Thái phu nhâ nói chuyện khiến Thập Nhất Nương sợ hết hồn hết vía .
“Nương cũng không thể nghĩ như vậy. . . . . .” Nàng giúp Thái phu nhân đổi quần áo nghỉ ngơi thường ngày, “Vợ của Cẩn ca nhi nhà chúng ta vẫn chờ tiền lì xì của nương đấy…”
Thái phu nhân ha hả cười: “Yên tâm, yên tâm, đã sớm chuẩn bị tốt lắm! Không thiếu phần Cẩn ca nhi của các con đâu. . .” Sau đó cùng Thập Nhất Nương nói đến chuyện Kiều phu nhân: “. . . . . . Hai năm rồi chưa tới tham gia xuân yến mồng ba tháng ba ở nhà ta, khi đó Trình Quốc công nhậm chức Tổng binh, lão Tứ mới từ quê giữ đạo hiếu trở về. Không biết lần này là vì sao lại không đến. . . . . .”
“Có thể là chuyện trong nhà nhiều . . . . .” Thập Nhất Nương nghe Từ Lệnh Nghi nói qua chuyện này, “Cầm hai mươi mấy vạn lượng bạc ra ngoài cho người Dương gia vay nặng lãi, hiện tại quyển sổ ghi nợ của Dương gia bị Hoàng thượng sai người cho một mồi lửa thiêu đi ở ngoài Ngọ Môn, Kiều gia mất cả chì lẫn chài không nói, có chút tiền cũng là vay mượn cả, chủ nợ nghe nói vậy thì như ong vỡ tổ mà chạy tới Kiều gia muốn Kiều gia trả tiền. Kiều gia không có tiền, có người vọt tới chính sảnh mang đỉnh đồng cổ màu xanh mà tổ truyền ôm đi. Nếu không phải người của phủ doãnThuận Thiên đến nhanh thì ngay cả hương án làm bằng gỗ tử đàn hương dài ba thước, rộng hai thước rộng thiếu chút cũng bị người ta dỡ xuống rồi. Mấy ngày qua Trình Quốc công chính là đi xã giao những chuyện này, Kiều phu nhân nào có tâm tình tới nhà chúng ta uống rượu, nghe hí kịch. . . . . .”
Bởi vì Dương gia vay nặng lãi phần lớn là cấp cho quan lại lục bộ*. Sau khi Kiến Trữ hầu cùng Thọ Xương bá bị giam giữ, quan viên Đại Lý ty đều có chút không dám đi tra hỏi, Hoàng thượng định cho người ta dán bố cáo, định hôm nay ở Ngọ môn đem đốt toàn bộ sổ sách.
(*)Lục bộ: gồm 6 bộ : bộ binh, bộ lại,bộ lễ, bộ hộ, bộ hình, bộ công.
Thái phu nhân cũng đã được nghe nói, chẳng qua là không được cặn kẽ như Thập Nhất Nương vừa nói. Nghe xong thở dài, nói: “Binh bại như núi đổ. Trị gia quản sự không phải là như thế. Ta thấy chỉ sợ lần này Kiều gia nguyên khí bị thương tổn nặng nề rồi. Vậy mà trong thế hệ các con cháu đời này qua đời khác không có người nào có thể đảm đương nổi…”, nói tới đây thì nhớ lại chuyện cũ , “Ta nhớ được thứ đệ của Trình Quốc công, tuổi tác tương đương với lão Tứ không kém là bao. Lúc nhỏ, không nhớ rõ là vì cái gì mà nổi lên tranh chấp với lão Tứ, cùng với mấy bạn chơi gài bẫy lão Tứ, chụp lão Tứ vào bẫy, phải bồi thường năm lượng bạc mới xong chuyện. Là một người cực thông minh, cơ mẫn. Đáng tiếc sau lại bị Kiều lão phu nhân sai người dụ dỗ thằng bé vào nơi bướm hoa, sau lại vì con hát mà bị đuổi ra khỏi nhà. Nếu như ban đầu được dạy dỗ thật tốt, đưa đến binh doanh tập luyện một thời gian, nói không chừng lúc này có thể sử dụng được rồi.”
Chuyện này có chút phức tạp Thập Nhất Nương khó mà nói được điều gì.
“Đúng vậy!” Nàng ứng phó hai câu, nói đến chuyện của Từ Tự Truân: “Cũng không biết ở bên Đạm Bạc Trai đã chuẩn bị ra sao rồi? Ngày mai con phải đi xem một chút mới được!”
“Chuyện này con không cần lo lắng.” Thái phu nhân cười nói, “Ta nhờ Đỗ ma ma trông chừng rồi, có chuyện gì, bà ấy sẽ báo với ta.” Sau đó hỏi tới Dương thị: “Tiền dầu đèn bên Đại Giác Tự đã chuẩn bị xong chưa?”
Về chuyện đưa Dương thị đi Đại Giác Tự, Thập Nhất Nương không có nhiều lời, Từ Lệnh Nghi cũng không hỏi nhiều, nghe bảo Thập Nhất Nương nói một câu sẽ để cho Bạch tổng quản đi an bài.
Có điều đưa người đi, theo lẽ bình thường là phải đưa tiền dầu đèn.
“Tiền dầu đèn đã đưa qua. Đã nói sau này hàng năm sẽ đưa ba mươi lượng. Do chín bà tử đưa đi.”
Thái phu nhân khẽ ngáp nói, rồi để Thập Nhất Nương hầu hạ ngủ.
Thập Nhất Nương trở lại trong phòng.
Trúc Hương đem đôi san hô mà Hoàng Tam phu nhân tặng để nàng xem qua.
Là màu hồng phấn, cao tới một thước, dưới ánh đèn có tinh thể chiếu sáng rạng rỡ , hết sức xinh đẹp.
Các nha hoàn mỗi người đều tấm tắc kêu kỳ lạ. Thu Vũ còn nhỏ, gan bé cẩn thận sờ soạng một chút: “Phu nhân, nghe nói vật này là sừng ở trên đầu Hải Long Vương biến thành, có thể tránh ma quỷ, có thật không?”
Thập Nhất Nương tự nhiên sẽ không tin tưởng, nhưng cũng sẽ không phá vỡ. Cười nói: “Có khả năng!”
Trúc Hương tuy trầm ổn, dù sao chỉ là tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, lúc này cũng có chút vui vẻ, cười nói: “Lúc nô tỳ còn nhỏ, nhìn thấy có người đem đặt ở trên hương án ở từ đường. Hẳn là thật rồi!”
Đang nói, Từ Lệnh Nghi đi vào.
“Ồ, là ai tặng đấy?”
“Hoàng Tam phu nhân đưa tới!” Thập Nhất Nương cười đứng dậy giúp hắn thay quần áo.
Từ Lệnh Nghi đánh giá một phen: “Hai gốc cây cao giống nhau, bộ dáng cũng không khác nhau nhiều lắm, cũng hết sức khó có được.” Sau đó nói, “Một cây nàng đặt trên bệ cửa sổ cùng một chỗ với bể cá vàng, cũng coi như là thú vui. Một gốc đặt ở trên đầu giường gần lò sưởi của Cẩn ca nhi là tốt rồi.”
Xem ra, hắn cũng tin tưởng san hô có thể chống lại ma quỷ.
Thập Nhất Nương cười đồng ý. Mồng tám tháng tư là ngày sinh nhật Phật, sai người tặng cặp ngà voi điêu khắc năm La Hán qua, coi như là trả lễ cho Hoàng Tam phu nhân, nhưng hãy để chuyện này nói sau.
Ngày hôm sau, Thập Nhất Nương đi đến Đạm Bạc Trai.
Cát Cân đã vào đó ở, theo hầu Thập Nhất Nương đi Đạm Bạc trai một chuyến.
Nói là “Trai” , cũng là gồm năm gian phòng ba sân nhỏ, bên cạnh bậc thang đều có cây hương xuân chưa tỉa, tường đã được quét vôi lại lần nữa. Ở trong phòng, tất cả rèm, màn đệm đều là mới, bình hoa, trà cụ thì đều là đồ cổ, lộ ra phong cách cổ xưa tự nhiên, thoải mái dễ chịu tao nhã, là nơi thích hợp với thân phận của Từ Tự Truân.
Thập Nhất Nương rất hài lòng, tốn thời gian vài ngày thu xếp ổn thỏa cho Từ Tự Truân, cũng trong thời gian này Hoàng thượng cũng đưa ra kết luận xử trí Dương gia.
“Tịch thu gia sản, đi đày ở miền núi?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Suy cho cùng Hoàng thượng vẫn còn nhớ tới phần tình cảm ngày xưa, giữ lại tính mạng cho người Dương gia.”
“Vậy còn hai vị các lão kia?”
“Hơn phân nửa là không được sống!” Từ Lệnh Nghi thấp giọng nói, “Nhưng người trong nhà không bị liên lụy vào.”
Thập Nhất Nương khẽ thở dài một cái.
Đến buổi tối, nghe được tin tức, Dương ma ma đến cầu kiến nàng.
“Phu nhân, nô tỳ muốn đi theo Dương di nương đến Đại Giác Tự tu hành, kính xin phu nhân ân chuẩn!” Vừa nói, vừa dập đầu, rồi ngẩng đầu lên.
Cũng khó trách bà ấy đến tìm mình.
Dương gia như bây giờ, bà ấy trở về cũng không có nơi trông cậy vào. Chẳng qua chỉ là là thêm một nhân khẩu mà thôi.
Thập Nhất Nương sai người nâng Dương ma ma dậy: “Dương di nương đã xuất gia, chính là người ngoài, ma ma đi theo cũng không thích hợp. Nếu là ma ma không chê, ta để cho ma ma đến thôn trang nào cần người trong coi nhà cửa, ma ma cảm thấy như thế nào?”
Dương ma ma nghe xong có hơi thất vọng, nhưng lời của Thập Nhất Nương cũng có lý. Bà cảm kích nói cảm ơn với Thập Nhất Nương. Buổi tối, cùng với chín ma ma mà Thập Nhất Nương phái đi chăm nom Dương thị giúp Dương thị thu dọn đồ đạc.
Vẻ mặt Trúc Hương có chút ngưng trọng đi vào rỉ tai với Thập Nhất Nương: “Kể từ khi mang người trở về nhà, nàng ta không khóc cũng không náo, tất cả đồ đạc cũng thu thập xong, mới vừa rồi còn sai Dương ma ma lấy bốn bức trướng treo trên tường trong phòng xuống, nói rất thích, muốn mang vào trong chùa.”
Chỉ có người có nghị lực và ý chí cực kỳ kiên cường, mới có thể dưới tình huống này mà vẫn còn tỉnh táo mà trật tự rõ ràng, không trách Trúc Hương có chút bận tâm.
Mục đích của Thập Nhất Nương là muốn nàng ta rời khỏi Từ gia.
Nghe vậy thấp giọng nói: “Nàng ấy ở trong nhà cũng là ngần ấy đồ, nàng ấy muốn lấy cái gì thì có cho lấy! Về phần những thứ khác. . . . . . Ta để cho quản sự nói khéo một tiếng với Đại Giác tự rồi, ba mươi lượng tiền dầu đèn, chia làm ba lần, một lần vào Tết đoan ngọ, một lần là Tết trung thu, một lần vào Tết âm lịch. Nếu trong nhà có người đi, về tình về lý hẳn là nên đi xem Dương di nương một chút mới phải!”
Trúc Hương hiểu được. Đợi sau khi Dương thị đi, ghi lại tất cả đồ của Dương thị mang đi vào sổ, ở bên cạnh cũng viết một khoản, phái mấy bà tử thô sử quét dọn tiểu viện một phen, sau đó lấy khóa đồng khóa cửa sân vào.
Dương ma ma thì cùng với ma ma thô sử của Từ gia đưa Dương thị đi Đại Giác Tự, buổi tối hôm đó trở lại dập đầu cho Thập Nhất Nương rồi mang theo bao quần áo đi theo quản sự Từ gia đi đến một điền trang ở Thiểm Tây của Từ gia làm người trong coi nhà cửa.(Leti: Một di nương nữa đã bị knock out, hehe)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.