Thứ Nữ Công Lược

Chương 286: Lo liệu (hạ)

Chi Chi

06/12/2013

Edit: Khuê Loạn Thập Nhất Nương ở trong mắt Từ Lệnh Nghi vẫn luôn ôn hòa điềm tĩnh, rộng lượng, thậm chí còn có chút đôn hậu, hắn chưa từng thấy một Thập Nhất Nương như thế này bao giờ cả.

Thần sắc nàng thong dong trấn định, nói chuyện trong nhu có cương.

Trong lúc nhất thời, mọi từ ngữ đều bị cứng lại.

Thập Nhất Nương rũ mi mắt xuống: “Hầu gia làm như vậy, khiến ta làm sao chịu nổi!” Giọng nói rất là thương cảm, hơi có chút muốn khóc.

Từ Lệnh Nghi rất lúng túng, vội nói: “Chuyện này có chút phức tạp, không phải là ta không muốn thương lượng trước với ngươi. . . . . . .”

“Hầu gia!” Không đợi hắn nói hết, Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi, “Ngài là gia chủ, chuyện hôn sự của con cái nên do ngài làm chủ.” Nàng không cười, vẻ mặt trắng bệch như tuyết mang theo vẻ lạnh nhạt, “Có lẽ là do thiếp thân kiến thức nông cạn, cho nên Hầu gia mới đem chuyện chọn lựa con dâu giao cho Nhị tẩu.” Vừa nói, trong giọng của nàng toát ra mấy phần buồn bã, “Nếu đã là như thế, thiếp thân cẩn tuân theo Hầu gia phân phó là được.”

Đã quen nhìn Thập Nhất Nương cười nói, hiện tại trong lòng Từ Lệnh Nghi rất là không thoải mái. Lời giải thích liền tự nhiên thốt lên: “Lúc trước chỉ là tính toán của một mình ta, cũng không biết Hạng gia có đồng ý hay không, vì vậy vẫn chưa nói với ngươi. Sau đó Mã Tả Văn lại đưa cho ta cái danh sách chọn hoàng trường tử phi, ta bận rộn chuyện an bài phân gia, không có cơ hội nói chuyện. . . . . . Hạng gia bên kia đồng ý, không phải ta nói với ngươi đầu tiên sao?” Nói đến cuối, trong giọng đã mơ hồ lộ ra mấy phần bất đắc dĩ.

Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn.

Đầu tiên? Chẳng lẽ chuyện này ngay cả Thái phu nhân Từ Lệnh Nghi cũng không có thương lượng?

Lại hiếu kỳ chuyện chọn hoàng trường tử phi tại sao lại gây khó khăn cho Từ Lệnh Nghi trong mấy tháng này.

Có thể tưởng tượng đến cách làm việc của Từ Lệnh Nghi, nàng không khỏi cưỡng chế sự nghi ngờ trong lòng, nghiêng mặt nhìn về phía cửa sổ.

Mà Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thê tử có bộ dạng cự tuyệt nghe hắn giải thích, không khỏi cười khổ, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Thập Nhất Nương.

“Mặc Ngôn, có một số việc, ngươi không rõ lắm.” Từ Lệnh Nghi thần sắc ngưng lại, “Từ gia là nhà công khanh, chính là nhận hoàng ân. Dụ ca là con vợ kế, sau này tước vị không thuộc về hắn. Lại nói đến sự an nguy của gia tộc ta khi ba lần cự tuyệt sự phong thưởng của hoàng thượng. . . . . . .” Nói đến đây, giọng hắn ngừng lại một lát, “Chặt đứt tiền đồ của Dụ ca. Làm Vĩnh Bình Hầu, ta không thẹn với liệt tổ liệt tông. Nhưng làm phụ thân, ta làm Dụ ca thua thiệt rất là nhiều.”

Thập Nhất Nương dần dần hiểu được một chút.

“Ta cuối cùng tìm hết mọi con đường cho hài tử.” Giọng nói Từ Lệnh Nghi có chút thổn thức, “Cũng may hắn coi như thông tuệ, thay vì như Ngũ đệ đến tuổi già vẫn không đạt được gì, đợi ta đi cầu xin cho hắn chút hoàng ân, còn không bằng để cho hắn thử đi thi khoa cử nhập sĩ. Huống chi hắn không có căn cơ như Ngũ đệ, không thể so sánh được. . . . . . Cứ như vậy, huynh đệ bọn họ đều có con đường của mình, có lẽ sẽ thân thiết hơn một chút.”

Thập Nhất Nương giật mình nhìn Từ Lệnh Nghi.

Đệ tử Từ gia không phải là không đi thi khoa cử nhập sĩ đấy sao? Năm đó Tam gia không phải là vì nguyên nhân đó mà không đi thi tú tài nữa sao?

“Trước khác, nay khác.” Từ Lệnh Nghi nhìn thấy trên mặt thê tử ít đi mấy phần lạng lùng, giọng nói lại càng nhu hòa, “Lúc trước mặc dù ta có ý nghĩ này, nhưng không có cơ hội như vậy. Lần trước ta nhìn Hạng đại nhân, phát hiện hắn so với trước càng thêm thiết thực, giỏi giang. Chỉ cần hắn không làm ra sai lầm gì lớn, làm đại tướng biên cương có thể được, nếu như vận khí tốt một chút, nhập các cũng không phải là không thể được. Ngươi cũng biết, chúng ta vừa là công khanh vừa là ngoại thích, ta bất quá cũng chỉ là mang binh đi đánh thắng trận. Người bình thường chỉ cần là một thứ đã là cái bia bị ngắm, huống chi cả ba thứ nhà chúng ta đều có. Dụ ca đi theo con đường hoàng ân còn dễ nói, bằng dư uy của ta, giao tình ngày trước, trong quân ít nhiều cũng cấp cho mấy phần mặt mũi. Nếu đi theo con đường khoa cử, ngược lại xuất thân của hắn lại thành nguyên nhân bị những kẻ khác công kích, bài xích, không bị ta làm cho liên lụy đã là tốt rồi.” Nói tới đây, hắn khẽ thở dài một cái.

Thập Nhất Nương im lặng.

Ngự Sử thích nhất là buộc tội ngoại thích cùng công khanh.

Ở trong mắt bọn họ, ngoại thích có thể hưởng sự cung phụng của quốc gia, tất cả đều vì nguyên nhân “một người đắc đạo gà chó thăng thiên”, công khanh còn là một đám dựa vào hoàng ân, là một đám sâu mọt lãng phí lương thực quốc gia————bọn họ đối với người đắc đạo thì tôn kính, đối với khai quốc công thần thì tôn sùng, nhưng đối với gà chó thăng thiên cùng người đắc đạo, với lũ đệ tử hoàn khố thì không có khách khí. Hết lần này tới lần khác, những người này chức quan so với ngươi còn lớn hơn, quyền lợi nhiều hơn ngươi, không khỏi làm cho những người trải qua mười năm cực khổ học tập mới có ngày nhập sĩ hôm nay không thích trong lòng, lúc nào cũng muốn tìm ra được những lý do chứng minh sự khinh miệt của mình với những người này.

Huống chi Từ Lệnh Nghi còn mang binh đi đánh giặc, lại làm cho lũ văn nhân khinh thường là kẻ thô tục!

“Ta không thể giúp đỡ hắn, chỉ có thể tìm người có thể giúp đỡ hắn. Cho nên mới có tâm tư làm đám hỏi với Hạng gia.” Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương, “Dụ ca là con vợ kế, mẹ đẻ lại là tỳ nữ. Đổi lại là những nhà khác, nhất định sẽ không đáp ứng. Nhưng Nhị tẩu nhìn Dụ ca lớn lên, bản tính Dụ ca như thế nào, nàng biết rất rõ. Cho nên ta mới nghĩ đến chuyện làm đám hỏi với Hạng gia, muốn Nhị tẩu đi nói tốt cho hắn. Đừng nói là Hạng đại nhân, chính là Nhị tẩu, lúc ấy nghe xong cũng có chút khó xử. Dưới tình huống này, ta cũng không tiện nói với nàng. Về phần để cho Nhị tẩu chọn một trong mấy cô cháu gái, đó là bởi vì Nhị tẩu ở giữa hai bên, hài tử của hai nhà đều tương đối hiểu rõ. Vợ tốt được một nửa phúc, so với chúng ta tỉnh tỉnh mê mê thì nhờ một người hiểu rõ sẽ tốt hơn. Phải biết rằng sau này người tiếp quản chuyện bếp núc từ tay ngươi là tức phụ của Truân ca.”

Từ Lệnh Nghi thẳng thắn làm cho oán khí của Thập Nhất Nương cũng dần biến mất, điều đó cũng không có nghĩa là vì vậy mà nàng liền tha thứ cho hành động hắn.



“Hầu gia nói đều là lý lẽ.” Giọng nói của nàng chân thành tha thiết, “Nhưng trong lòng thiếp thân còn có chút không rõ.”

Từ Lệnh Nghi nhìn thấy thê tử nguyện ý nói chuyện đàng hoàng với mình, trong lòng buông lỏng, nghiêm túc: “Ngươi nói, ta nghe hết!”

“Hầu gia vì sao phải nói với ta những lời này?”

Từ Lệnh Nghi kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tất nhiên là vì ngươi tính tình khoan hậu, lại biết lý lẽ. . . . . . . .”

“Rốt cuộc là vì thiếp thân tính cách khoan hậu? Hay là hiểu chuyện hiểu lý lẽ đây?” Thập Nhất Nương truy hỏi sự việc kỹ càng.

Từ Lệnh Nghi ngẩn ra.

“Hầu gia không thể miễn cưỡng thiếp thân.” Thập Nhất Nương nói, “Hầu gia nghĩ như thế nào liền cho thiếp thân là như thế.” Ánh mắt nàng nhìn Từ Lệnh Nghi rất là trịnh trọng.

Từ Lệnh Nghi không khỏi nghiêm nghị trong lòng, nói: “Đương nhiên là bởi vì ngươi hiểu chuyện biết lý lẽ. Ta đem chuyện đã xảy ra nói cho ngươi biết, cũng sẽ nói rõ chuyện đám hỏi cùng Hạng gia.”

“Đã như vậy, tại sao Hầu gia không nói trước với thiếp thân một chút?” thanh âm của Thập Nhất Nương không lớn, nhưng lại có tiếng vang, làm cho Từ Lệnh Nghi hơi khựng lại.

“Ở trong suy nghĩ của Hầu gia, thiếp thân vừa khoan hậu vừa hiểu chuyện biết lý lẽ, Hầu gia thương lượng trước với thiếp quyết định vì Dụ ca cầu hôn Nhị tiểu thư Hạng gia, chẳng lẽ thiếp thân lại làm khó Hầu gia sao?” Thập Nhất Nương yên lặng nhìn Từ Lệnh Nghi, “Ngược lại chuyện đã định ra rồi mới đến nói với thiếp thân một tiếng. Thiếp thân làm sao có thể không thương tâm khổ sở đây?” Vừa nói, ánh mắt nàng ảm đạm, “Thậm chí, ngay cả chuyện đại sự như vậy cũng không nói một tiếng. . . . . . Thiếp thân vừa nghe, thật là vừa thẹn vừa giận, không biết rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Chỉ mong có một kẽ đất để chui xuống, cũng tránh để cho người khác biết rồi chê cười thiếp thân không có tấm lòng bao dung, ngay cả hôn sự của con riêng cũng bị gạt. . . . . . Nản lòng thoái chí, nghĩ đến không muốn quản cái gì nữa. .. . . . . . .Bây giờ nghe Hầu gia nói như vậy, trong lòng thay đổi. . . . . . Thiếp thân tuân theo, Hầu gia lại chỉ nhớ được thiếp thân khoan hậu dễ nói. . . . .”

Tâm sự thản nhiên nhưng bi thương của Thập Nhất Nương làm cho trong lòng Từ Lệnh Nghi nổi lên từng trận rung động, càng làm cho hắn bất an như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

“Thập Nhất Nương. . . . . .” âm thanh hắn khổ sở, ánh mắt nhìn nàng cũng có chút do dự, khóe miệng hấp háy một hồi lâu, cũng không có nói tiếp.

Thập Nhất Nương hơi có chút thất vọng.

Hôn nhân, là sự kết hợp của hai gia tộc, cho nên làm đám hỏi cùng nhà nào, do trượng phu quyết định. Cưới vợ lại là lo liệu việc nhà, cho nên cưới người nào làm vợ, là do thê tử quyết định. Từ Lệnh Nghi nguyện ý giải thích với nàng, cũng là biết mình không đúng, cũng không nguyện ý nói lời xin lỗi với nàng. Là bởi vì nguyên nhân tôn ti nam nữ khác biệt? Hay là vì sự cẩn trọng mất tự nhiên?

Nàng hướng về phía Từ Lệnh Nghi, miễn cưỡng nở ra một nụ cười, sau đó xột xoạt đi xuống dưới kháng, “Trời cũng không còn sớm, Hầu gia phải xem danh sách hoàng trường tử phi do Mã đại nhân đưa tới, mấy ngày nay cũng có chút bận rộn. Nên đi nghỉ sớm!” Sau đó đứng dậy trải giường chiếu cho hắn.

“Mặc Ngôn!” Từ Lệnh Nghi bắt được cánh tay của nàng.

Thập Nhất Nương vẫn đứng thẳng người không nhúc nhích.

Hai người cứ đứng yên như vậy trong chốc lát.

“Chuyện này là ta làm không đúng!” âm thanh của Từ Lệnh Nghi từ từ vang lên bên tai nàng, “Lần sau ta sẽ chú ý.”

Thập Nhất Nương xoay người sang chỗ khác, ánh mắt chăm chú nhìn Từ Lệnh Nghi:”Hầu gia, ta muốn gặp mặt ba vị tiểu thư Hạng gia!”

Sắc mặt Từ Lệnh Nghi biến hóa.

Thập Nhất Nương lại nhìn hắn một hồi lâu, không nói một lời xoay người trải giường chiếu.

Từ Lệnh Nghi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc nhìn bóng lưng của nàng.

Trải giường chiếu xong, đem đèn chuyển qua chiếc ghế con đầu giường.



“Hầu gia, thiếp thân hầu hạ ngài thay quần áo!” thanh âm của Thập Nhất Nương êm dịu, không khác biết so với ngày thường.

Từ Lệnh Nghi chậm rãi giơ cánh tay lên.

Thập Nhất Nương giúp hắn cởi áo ngoài.

Hai vợ chồng một trong một ngoài nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ánh đèn Dương Cung tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

Thập Nhất Nương lật người.

Ánh mắt trong suốt mở thật to nhìn Từ Lệnh Nghi.

Chỉ chốc lát sau, Thập Nhất Nương lại lật người.

Từ Lệnh Nghi nhắm mắt.

Lại nghe thấy tiếng Thập Nhất Nương trở mình.

Sau đó Thập Nhất Nương lại lật người.

Hắn mở mắt nhìn thấy Thập Nhất Nương trở mình.

Từ Lệnh Nghi không nhịn được mở miệng: “Mặc Ngôn, chuyện này, vốn là ý của ta. . . . . . .”

Đúng, chính xác là ý của Từ Lệnh Nghi, nhưng Nhị phu nhân nói để cho Nhị tiểu thư Hạng gia đính hôn cùng Từ Tự Dụ, chẳng lẽ Từ gia không thể có ý kiến khác sao?

“Hầu gia cũng nói, không thể cưới người cá tính mạnh mẽ vào cửa.” Thanh âm của Thập Nhất Nương có chút vô lực, “Ta muốn nhìn kỹ ba vị tiểu thư Hạng gia!”

“Trưởng nữ chắc chắn không thể được. . . .. . .” Từ Lệnh Nghi còn muốn khuyên can Thập Nhất Nương.

“Không phải là còn có Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư sao?” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng nói, nhưng trong thanh âm lộ ra sự kiên trì.

Từ Lệnh Nghi khẽ nhíu mày, không có lên tiếng.

Thập Nhất Nương lật người quay đi, đưa lưng về phía Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi trầm mặc một lúc lâu, thở dài, như nhàng đem Thập Nhất Nương kéo vào trong ngực: “Mặc Ngôn,. . . . . . . . .”

Thập Nhất Nương không có xoay người.

Xa xa trong tiếng trống canh truyền đến, mơ hồ có tiếng pháo chúc hoa( pháo đám cưới).

***********

Mà hướng về phía Đông Nam của Từ phủ, Hạng phủ, lúc này Hạng đại nhân và Hạng thái thái đang trợn mắt nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Nữ Công Lược

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook